[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 04 : Cây già không bình thường

Người đăng: Yeyeye

Lâm Phong thấy đứa nhỏ ném lá bùa hộ mạng ra thì cười thầm: “Chuẩn lắm!” Hắn bắt đầu sử dụng pháp quyết, hô thầm: “Động!” Khống chế ý niệm khởi động pháp lực có trong tấm bùa. Lúc này, chín viên tinh thạch hệ lôi được ẩn giấu trong tấm bùa bị dẫn động, phát ra dao động linh khí mạnh mẽ. “Xoẹt xoẹt!” Tiếng lôi điện xì xèo liên tục trong không khí, phát ra từng tia lửa điện xanh thẳm. Tiểu Thất chưa kịp phản ứng thì chín viên tinh thạch hệ lôi cùng lúc tuôn ra chín tia lôi quang. Bùa hộ mạng trong tay hắn giống như cục nam châm hút chín tia lôi quang tới, nhanh chóng đánh tan hộ thể linh khí của hắn. “A!!!” Cùng với tiếng kêu thảm thiết, chín con lôi xà quấn quanh người Tiểu Thất cũng điền cuồng tàn phá. Lão Trần hết sức hoảng sợ, vội vàng bỏ qua lão thôn trưởng mà xông tới chỗ Tiểu Thất, hai tay hợp lại tuôn ra pháp lực hòng cố xua tan lôi điện. Lâm Phong ngước mặt lên trời nhìn những tia sét ẩn hiện trong tầng tầng mây đen mà không quan tâm tới hành động của lão Trần: “Trời hôm nay đẹp quá!” Hắn nhún vai: “Các ngươi tưởng Cửu Thiên Động Lôi Dẫn của ta chỉ đơn giản thế thôi sao?” Lâm Phong thi triển hai tay thay đổi pháp quyết: “Dẫn!” Pháp quyết thay đổi, lôi điện quấn quanh người Tiểu Thất đột nhiên nảy lên cùng lúc, theo một tiết tấu rất kì lạ. Sau phút chốc, từ trong tầng mây đột nhiên đánh ra một tia sét to đến đáng sợ, mà mục tiêu của nó chính là lão Trần và Tiểu Thất đang bị lôi điện bao vây. Đây mới thật sự là đòn trí mạng từ thần thông Cửu Thiên Động Lôi Dẫn của Lâm Phong. Lão Trần thấy tình thế không ổn liền bỏ lại đồng bạn mà chạy vội ra xa. “Không!” Tiểu Thất tuyệt vọng nhìn tia sét tựa như thần phạt tận thế đánh xuống người mình, thậm chí hắn còn chưa kịp hiểu rõ tại sao mình lại bị như thế. Đứa nhỏ và lão thôn trưởng khiếp sợ nhìn tia sét đánh ngang trời, bọn họ hoàn toàn không ngờ được tấm bùa hộ mạng Lâm Phong như tiện tay đưa cho đứa nhỏ lại có uy lực như thế. Người dân Thạch thôn và Lang thôn thì càng trợn mắt há mồm, tưởng rằng thần sấm hiển linh. Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt. Sấm sét đánh xuống đất, nổ mạnh khiến khung cảnh trước mặt mọi người trở nên trắng xóa. Khi bọn họ khôi phục thị lực thì nhanh chóng nhìn qua chỗ của Tiểu Thất, chỉ thấy nơi đó giờ chỉ còn toàn là than cốc. () Một người tu chân bị một tia thiên lôi đánh xuống khiến hài cốt cũng chẳng còn. Sau một lát, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, đám người Lang thôn ai nấy vắt giò lên cổ mà chạy chứ không dám ở lại gây khó dễ cho đám người Thạch thôn, còn đám mãnh thú do lão Trần gọi tới thì bị dọa đến bốn chân mềm nhũn, toàn bộ cúp đuôi chạy hết. Người dân Thạch thôn được trận hoan hô, lão thôn trưởng liền dậm chân hét to: “Giết, giết hết đám Lang thôn ở đây hôm nay cho ta!” Sĩ khí người dân Thạch thôn tăng vọt, cùng nhau đi đuổi giết. Lão Trần ngẩn người trong chốc lát liền khàn giọng quát: “Chúng ta là người của Vu gia, đám rác rưởi bọn ngươi dám giết người của ta tộc ta, các ngươi không sợ cả thôn bị san thành bình địa hả?” Lễ bao tân thủ lại mang đến niềm vui cho Lâm Phong. Sau khi nhìn mặt đất bị sét đánh cháy đen, hắn yên lặng một lúc lâu, thẳng đến khi mặt trời lặn mới thở dài một hơi: “Khá lắm, mặc dù có khá nhiều hạn chế phiền phức khi sử dụng, nhưng uy lực cũng không khiến ta phải thất vọng.” Lâm Phong sờ mũi mình. Hiện tại đã có Cửu Thiên Động Lôi Dẫn làm nền, tiếp theo hắn lên sân khấu cũng sẽ dễ dàng thuyết phục được đứa nhỏ và lão thôn trưởng hơn, dù sao thì bọn họ cũng đã có ấn tượng về tấm bùa nho nhỏ mà mình đã đưa cho tạo ra uy lực lớn như thế rồi. Nếu như để Lâm Phong giao thủ với lão Trần và Tiểu Thất, hắn cũng có thể thắng, dù sao thì Cửu Tiêu Thiên Lôi chính pháp của hắn tốt hơn đạo pháp tạm nham của hai người này gấp nhiều lần. Nhưng như thế sẽ không thể nào tạo thành hiệu quả kinh người như thế được, bộ dáng ngụy trang thế ngoại cao nhân cũng sẽ bị vạch trần. Cứ như hiện tại sẽ tốt hơn, một chiều diệt gọn, đơn giản. Còn lại lão Trần không chết, Lâm Phong không quan tâm. Mặc dù người này tránh được tâm điểm của chiêu thức nhưng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, hẳn phải trọng thương, lão thôn trưởng và đứa nhỏ dư sức thu gã. Bây giờ Lâm Phong chuẩn bị lặng lẽ trốn vào trong nhà lão thôn trưởng, ngồi khoan thai chờ lão và đứa nhỏ trở lại, như thế càng có thể bày ra khí khái an tường, liệu sự như thần của hắn. Đến lúc đó còn lo đứa nhỏ không dập đầu bái sư ư? Đúng rồi, khi sơn bảo xuất thế hắn phải thay đổi trang phục áo vải quần thô cho dễ đi, bây giờ cần phải thay lại đạo bào như cũ mới được. “Rốt cuộc cũng thu được tên đệ tử đầu tiên.” Lâm Phong mừng thầm, xoay người đi về phía ngõ thôn. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, rồi dần dần biết mất. Bởi hắn rõ ràng nhìn thấy gốc cây bị cháy đen vỗn đã không còn sự sống lại mọc ra một cành non. Trên cành non có mấy đóa hoa đào hồng nhạt, tươi mới mơn mởn, ngập tràn sự sống. Lâm Phong thế, lúc trước hắn đến Thạch thôn thì gốc cây già này tuyệt đối không có mọc ra cành hoa đào tươi này. Càng ngạc nhiên hơn khi cành hoa đào này dù nhìn qua thì mơn mởn nhưng lại toát ra hơi thở yêu dị. “Vừa tỉnh ngủ đã đã có nhiều đồ ăn như thế này…” Tinh thần Lâm Phong hơi hoảng hốt, hắn dường như nghe thấy tiếng ngâm ngân nga trầm thấp khàn khàn của phụ nữ, giọng thánh thót nhưng lại khiến hắn không rét mà run. Run cầm cập nhưng Lâm Phong cũng kịp phục hồi tinh thần, hắn nhìn quanh thì thấy lão Trần cũng biến sắc đang hoang mang nhìn quanh, còn những người khác thì lại như không biết gì, vẫn đang ra sức chém giết. Lâm Phong hoảng sợ nhìn lại thì hoa đào tươi đẹp trên cành rụng xuống bay tới một dặm ngoài chiến trường. Nhẹ nhàng, hoàn toàn không dùng sức nhưng cánh hoa mỏng manh kia lại bay với tốc độ nhanh như chớp, trên trăm cánh hoa tựa như sao băng, đong đưa vào trong đám người theo một quỹ tích huyền diệu. Lão Trần muốn né tránh như sao có thể thoát khỏi những cánh hoa đào kỳ lạ này. Gã thâm độc đánh ra một chưởng, cánh hoa nhỏ bé mỏng manh nhưng lại xuyên thủng lòng bàn tay lão Trần rồi dán lên trán gã. Lâm Phong trợn mắt, thấy lão Trần lộ ra nét mặt kinh hãi mở miệng kêu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh. Da thịt lão Trần nhanh chóng khô quắt đến nỗi gã biến thành một chiếc xác khô. Cánh hoa đào trên trán xác khô lại càng phát ra vẽ đẹp kiều diễm. Lâm Phong trực tiếp trốn xuống đáy khe núi, hắn đưa mắt nhìn quanh, hễ là người hoặc thú trên chiến trường bị cánh hoa dán lên người là y như rằng sẽ bị nó hút thành xác khô trong khoảng thời gian ngắn. Tên nhỏ mập cùng Lang Lý Thanh kêu la muốn giết đứa nhỏ báo thù cho cháu trai… Trước đó họ còn đang nói chuyện mà giờ đã biến thành xác khô, Lâm Phong nhìn mà lạnh người. Chỉ trong phúc chốc, những cánh hoa đã hút khô con mồi lại bay trở về trên cành cây khô. Hoa đào lại ở trên cành cây một lần nữa, rực rỡ chói mắt, chấn động lòng người. Lâm Phong nhìn gốc cây già, quả nhiên, trên thân cây cháy đen lại mọc ra hai cành mới. Ba cành hoa đào mới thi nhau đung đưa trong gió, trông lay lắt động lòng người, hương hoa theo gió cuốn thấm tận tâm can. Lâm Phong thầm mắng trong lòng: “Vãi thật, cái cây này rất không bình thường!” Hắn tỉ mỉ quan sát một chút, lại phát hiện hoa đào chỉ hút khô lão Trần, người dân Lang thôn và đám mãnh thú mà không hề chạm tới người Thạch thôn. Lão thôn trưởng ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, đột nhiên có thôn dân quỳ rạp xuống đất, khấn bái về phía cái cây ở ngõ thôn, miệng lẫm bẩm: “Đào tiên hiển linh! Đào tiên hiển linh rồi!” Ngày càng nhiều người tưởng rằng cây đào già ở ngõ thôn mình là đào tiên hiển linh, giúp bọn họ đánh chết kẻ thù nên thi nhau quỳ lạy. Đứa nhỏ đưa tay gãi đầu, nhìn mọi người với vẻ khó hiểu. Lão thôn trưởng thần sắc phứt tạp nhìn cái cây già, muốn nói lại thôi. Lâm Phong vẫn không lộ diện mặt lạnh lùng, trong lòng rét run, bên tai hình như còn vang lên giọng khàn trầm thấp của phụ nữ: “Hôm nay thế thôi, số còn lại để lần sau rồi phóng…” Cái cây già này căn bản không phân biệt địch ra, trong mắt nàng tất cả mọi người đều là đồ ăn như nhau cả, chỉ khác là nàng canh giữ ở ngõ Thạch thôn nên không sợ mọi người sống ở đây chạy trốn thôi. Có lẽ đây là bản năng của sinh vật, thỏ không ăn cỏ gần hang chăng? Lâm Phong nghĩ tới vận may trong cái rủi, tâm trạng cũng không thể nào khá hơn, chỉ việc cái cây già này mới ra tay sơ sơ đã giết hơn trăm người, kể cả người tu chân như lão Trần thì cũng đủ hiểu. Mặc dù lão Trần bị thương nhưng nàng ra tay cũng quá đơn giản, cho hơn trăm cánh hóa bay lại liền diệt gọn lão ta. Có lẽ, người tu chân Luyện Khí kỳ tầng bốn trong mắt nàng cũng chả khác người người thường. Lâm Phong không dám nghĩ tới chuyện xấu nhất xảy ra, hắn chỉ nghĩ sức mạnh của cái cây này hẳn đã hơn Luyện Khí kỳ, ít nhất cũng cỡ Trúc Cơ. Lâm Phong sờ mũi mình, thật không dễ gì tìm được một đệ tử phù hợp nhưng mà không ngờ lại khó khăn đến thế. Chẳng lẽ bên cạnh những người cấp chân mệnh thiên tử như thế này thường có nhiều rắc rối thế sao? Lâm Phong đang suy nghĩ thì trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống. “Hệ thống hoạt động đủ một tháng, hệ thống quay thưởng chính thức mở ra!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang