[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 02 : Làm bảo tiêu cho ngươi

Người đăng: Yeyeye

.
Ý đã quyết, Lâm Phong nhìn sang lão thôn trưởng, phong phạm cao nhân không chút sơ hở lại xuất hiện một lần nữa. Lâm Phong lạnh nhạt nói: “Hôm trước bổn tọa chợt linh cảm rằng người trong núi này có duyên với ta nên mới đến đây, thật không ngờ lại gặp ở thôn đây.” Vừa nói, Lâm Phong vừa nhìn sang chỗ đứa nhỏ ngây thơ đang kéo đuôi con chó mà than thầm: “Đứa nhỏ quan trọng như thế hẳn sẽ có người đi theo bảo vệ, mà mình không ngờ lại phải làm bảo tiêu cho nó.” Nhưng lại nghĩ đến đám người nghịch thiên này sẽ trở thành đệ tử của mình, sau này có chuyện thì sai bọn họ đi đánh giết khắp nơi, tâm trạng của Lâm Phong lập tức tốt lên. “Người đầu tiên đang ở trước mắt ta đây.” Lão thôn trưởng sững sờ trong giây lát rồi cũng nhìn về phía đứa nhỏ: “Ý của đạo trưởng là… thằng bé đó sao?” Lâm Phong khẽ gật đầu: “Lúc đầu bổn tọa còn đang không biết người hữu duyên ở nơi nào, giờ gặp đứa nhỏ này mới rõ ngọn nguồn mọi chuyện.” Hắn thở dài một hơi, chuẩn bị kể ra chuyện tình sư đồ lâm li bi đát. Trong câu chuyện này, Lâm Phong kể rằng mình từng có một đệ tử đắc ý, nhưng do người này không nhận ra tâm ma tình cảm mà độ kiếp thất bại, buộc phải chuyển thế đầu thai. Lâm Phong vẫn luôn đi tìm đệ tử đã chuyển thế này với hy vọng có thể nối lại duyên sư đồ, kết quả một trăm năm trôi qua, rốt cuộc hôm nay hắn đã tìm thấy. Lão thôn trưởng nghe xong câu chuyện này mà sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn đứa nhỏ: “Thằng bé này là đệ tử đã chuyển thế của ngài sao?” Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ ngập tràn sự quan tâm, yêu thương. Kể ra một câu chuyện không có thật như thế, Lâm Phong đã cố hết sức rồi, nhưng coi bộ mọi chuyện không được lạc quan lắm. Bởi hắn thấy ngoài sự ngạc nhiên ra thì lão thôn trưởng còn ẩn giấu một niềm yêu thích lớn. Thậm chí lão thôn trưởng còn chắp một tay ra sau lưng, bước tới chỗ đứa nhỏ. Lâm Phong thầm cau mày, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc, đó là dao động pháp lực của người tu chân. Không ngờ một ông lão nơi thôn nhỏ này lại là một người tu chân, mặc dù chỉ là Luyện khí kỳ tầng ba nhưng lão thật sự là người tu chân. Người tu chân khác với võ giả, muốn trở thành một người tu chân, dẫn dắt thiên địa linh khí vào trong cơ thể để luyện thành pháp lực thì cần phải tu luyện đạo pháp. Lang Phong ở Lang thôn coi như cũng có thiên phú tu luyện, thế nhưng hắn chỉ là võ giả chứ chưa phải là người tu chân. Mới nãy do lão thôn trưởng cố ý ẩn dấu khí tức cho nên Lâm Phong không biết, còn giờ do đề phòng hắn nên pháp lực trong cơ thể lão mới dao động, cũng bởi thế nên hắn mới phát hiện ra điều này. Lâm Phong thầm than một tiếng, dù lão thôn trưởng chưa chắc đã là đối thủ của hắn nhưng nghĩ lại bản thân sẽ là sư phụ của đứa nhỏ, là bảo tiêu trong truyền thuyết chứ không phải là kẻ buôn người nên hắn không thể cưỡng chế cướp người được. Lâm Phong nhìn đứa nhỏ, hờ hững hỏi: “Thanh Phong, giờ con có muốn quay lại sư môn không?” Gương mặt lão thôn trưởng không thay đổi nhưng bàn tay giấu sau lưng lão đã run lẩy bẩy rồi. Đứa nhỏ khó hiểu gãi đầu, hết nhìn Lâm Phong lại nhìn lão thôn trưởng, sau đó xấu hổ nói: “Ê a, con… Con không phải là Thanh Phong, con cũng không muốn rời khỏi thôn.” Lâm Phong lặng im không nói, bầu không khí như đông lạnh, lão thôn trưởng căng thẳng nhìn hắn, pháp lực dao động càng lúc càng rõ, có thể ra tay bất cứ lúc nào. “Thôi thôi, con còn chưa nhớ lại những chuyện trước kia, vi sư cũng không bắt buộc.” Ngay lúc lão trưởng thôn sắp không kìm được thì Lâm Phong than nhẹ một tiếng, rốt cuộc mở miệng: “Nhưng vi sư tính ra duyên phận của hai ta chưa hết, hôm nay từ biệt hẳn sẽ có ngày gặp lại.” Lâm Phong lấy từ trong người ta một tấm hộ phù màu tím đưa cho đứa nhỏ: “Tấm hộ phù này vi sư giao lại cho con để phòng thân, nếu như gặp phải nguy hiểm con hãy ném nó về phía kẻ thù, nó sẽ giúp con an toàn, có duyên hai ta sẽ gặp lại.” Dứt lời, Lâm Phong dứt khoát xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua lão thôn trưởng, Lâm Phong liếc mắt nhìn lão một cái, khóe miệng hé ra nụ cười như không, lại không nói rời nào mà bỏ đi. Lão thôn trưởng bị hắn dọa đến nổi toát cả mồ hôi hột. Nguyên nhân cũng đơn giản, lão biết Lâm Phong đã hiểu rõ mình, nhưng lão lại không nhìn thấu tu vi của đối phương, điều này chứng tỏ tu vi của Lâm Phong cao hơn lão rất nhiều, chẳng biết là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hay là đại tu sĩ Kim Đan kỳ đây? Người tu chân bình thường có thể thu liễm khí tức, nhưng dao động một chút sẽ bị tu sĩ cùng cấp hoặc cao hơn nhận ra, còn Lâm Phong lại khác. Có lẽ đây là một lợi ích ẩn của hệ thống, theo giải thích của hệ thống thì chỉ cần Lâm Phong không ra tay, hắn chẳng khác gì người thường, gặp tu sĩ có tu vi cao hơn cũng sẽ không bị phát hiện. Đây quả thật là một lợi ích lớn giúp Lâm Phong lừa đảo. Rời khỏi tầm mắt của lão thôn trưởng và đứa nhỏ, Lâm Phong lập tức sử dụng Tiềm Hành thuật, lén quay lại Thạch thôn. Một pháp thuật nhỏ rẻ nhất trong hệ thống đổi quà cũng tốn tới 100 điểm để đổi, sau khi Lâm Phong suy nghĩ cẩn thận thì chọn Tiềm Hành thuật chứ không phải là pháp thuật tấn công hay phòng ngự. Sử dụng thuật này, Lâm Phong có thể ẩn giấu thân mình, chỉ cần không làm chuyện khác thì sẽ không hiện hình, nếu sử dụng thuật này đúng cách thì tính thực dụng của nó rất mạnh. Phản ứng của lão thôn trưởng có chút quái lạ khiến Lâm Phong nảy sinh nghi ngờ. Lâm Phong lẳng lặng lẻn vào Thạch thôn, hoàn cảnh sống ở nơi này cũng không kém gì Lang thôn, chỉ có điều nơi này sôi nổi hơn Lang thôn quạnh quẽ kia thôi. Trên mảnh đất trống giữa thôn chất đầy thi thể thú dữ, những người già lẫn trẻ nhỏ trong thôn đều hết sức vui vẻ. Lâm Phong tìm được căn nhà đá của lão thôn trưởng, vừa bước tới sân đã thấy đứa nhỏ một tay cầm bát gốm, một tay cầm thìa gỗ múc sữa uống. Một thằng nhóc ở chỗ cửa hô to: “Oa a, ngươi lại uống sữa, hiện tại ngươi đã ba tuổi rồi đó!” “Ê a!” Đứa nhỏ lúng túng kêu lớn, lấy tay che cái bát lại không cho mấy đứa trẻ khác thấy, mặt đỏ bừng, hai hàng mi dài đong đưa, cố gắng giải thích: “Các ngươi nhìn nhầm rồi, ta… thực ra… đang uống nước.” “Ha ha….” Đám trẻ cười to. Lâm Phong cũng bị hành động đáng yêu của đứa nhỏ gây cười. Hắn lướt qua đám trẻ này, đi thẳng qua sân tới bên cạnh nhà đá, lắng tai nghe thì nghe được giọng của lão trưởng thôn ở trong nhà đá: “Mới đó đã ba năm rồi, thằng bé cũng đã ba tuổi rưỡi rồi.” Trong phòng lại vang lên giọng một bà lão, là người bạn đời của lão thôn trưởng: “Ông có gặp rắc rối gì không khi biểu thằng bé từ chối vị đạo trưởng kia? Ông xem thằng bé có thật là đệ tử chuyển thế của người đó không?” Lão thôn trưởng trầm ngâm: “Tôi vốn tưởng vị đạo nhân kia là người của Thạch Thiên Nghị bên Thạch gia phái tới giết thằng bé để nhổ cỏ tận gốc đó, nhưng mà xem ra không phải, còn nói tới chuyện đệ tử chuyển thế…” Lão thôn trưởng do dự một lát rồi nói: “Bà cũng biết đó, thằng bé mới sinh ra đã bất phàm, là Trúc Cơ kỳ trời sinh, hơn nữa lại là chí tôn đạo cơ vang dội cổ kim trong truyền thuyết đó, nói nó là đại tu sĩ chuyển thế xem ra cũng đúng.” Người bạn đời của lão thôn trưởng thở dài nói: “Tiếc là chí tôn đạo cơ của nó lại bị Thạch Thiên Nghị cướp đi, là anh em cùng tộc mà sao nỡ nhẫn tâm thế chứ? Khi đó thằng bé còn chưa được nửa tuổi nữa, số nó khổ thật.” Lão trưởng thôn nghiêm túc nói: “Tóm tại tôi đã đáp ứng với cha nó là sẽ chăm sóc nó thật tốt, với lại lai lịch của đạo nhân kia không rõ ràng, chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Thân thế của thằng bé chỉ có tôi với bà biết, tuyệt không được để lộ ra ngoài, bằng không thì sẽ gặp nguy hiểm ngay.” Ở bên ngoài, Lâm Phong nghe thấy thế thì mặt mày hớn hở, đứa nhỏ này có chín phần mười là nhân vật cấp chân mệnh thiên tử đây. Còn chuyện tên Thạch Thiên Nghị nào đó cướp lấy đạo cơ của đứa nhỏ, hắn đã coi tên này như kẻ địch lâu năm rồi. Thật khó trách căn cốt của đứa nhỏ này lại đầy 10 điểm, Trúc Cơ kỳ trời sinh đó, hơn nửa lại là chí tôn đạo cơ đỉnh cấp nhất, thiên phú như thế nếu không đầy giá trị thì ai mới có thể đây. Nhưng mà đạo cơ của đứa nhỏ bị người khác cướp đi rồi thì sao điểm căn cốt vẫn là 10 nhỉ? Chẳng lẽ đạo cơ của đứa nhỏ có thể tái sinh sao? Hay do sau khi đứa nhỏ tu luyện đạo pháp đạt tới Trúc Cơ kỳ nên có thể tạo lại chí tôn đạo cơ? Lâm Phong vừa suy nghĩ vừa lặng lẽ rời khỏi Thạch thôn, đi tới sơn đạo cách ngõ thôn không xa. Lâm Phong lấy chín viên tinh thạch lấp lánh ánh tím từ trong túi ra đặt rải rác trên sơn đạo theo một quy luật nhất định. Hắn thở dài, muốn làm bảo tiêu cho đứa nhỏ mà cũng khó quá. Trong 300 điểm có được từ lễ bao tân thủ, Lâm Phong đổi 50 điểm lấy một bộ trang phục, 100 điểm cho Tiềm Hành thuật, 150 điểm còn lại thì mua hết số tinh thạch này. Lâm Phong nhìn về hướng Lang thôn, đưa tay quẹt mũi: “Lang thôn muốn tấn công Thạch thôn thì hẵng phải đi qua con đường này.” Chuẩn bị tốt mọi thứ, Lâm Phong bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo, đang suy nghĩ thì chợt có tiếng nổ to như sấm dậy phát ra từ một chỗ sâu trong núi. Một tia sáng tím ở sâu trong núi phóng lên cao, rất có thể đó là bảo vật phi phàm nào đấy, nhớ tới người câu chuyện dị bảo xuất thế của người dân Lang thôn, Lâm Phong trợn mắt há mồm: “Nó chẳng phải là quà dành cho đứa nhỏ sao? 8 điểm phúc duyên dù không đầy giá trị nhưng cũng không thể xem thường thật.” Thoáng chốc, trên gương mặt Lâm Phong lại một lần nữa hiện ra nụ cười tỏa nắng. Hắn nhanh chóng chạy tới nơi dị bảo xuất thế. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang