[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 54 : Thám Doanh

Người đăng: kakesi_kenji

.
Đến nơi, tôi tiêu sái nhảy xuống mô tô, vốn tưởng lưu ấn tượng tốt cho mấy chiến sĩ canh gác, không ngờ giẫm phải một cục đá dằm, trẹo chân, một chiến sĩ tuổi hơi nhỏ phì cười, người lãnh thành hơn thì vỗ đầu hắn trợn mắt, sau đó ngó qua chỗ khác, vai run run. Tôi chân cao chân thấp chấm phảy tụt hứng đi tới, hai người vội qua đỡ tôi, tôi chỉ cái hộp trên xe: “Mang cái hộp đi.” Chiến sĩ trẻ tuổi ôm cái hộp, lắc lắc thử xem, nghe thấy trong hộp có tiếng rộn rạo. Như một đứa trẻ, cầm cái hộp như đồ chơi, lắc lắc liên tục. Đi quá các lều trại, 300 Nhạc gia quân toàn bộ ngồi trên đất, Nhan Cảnh Sinh tìm một đống gạch vứt đi lớn, xếp thành một cái bàn nhỏ, hắn để cái bảng do tự tay chế tác để lên – giống hệt khối bia mộ. Bảng đen viết: “we are friends”. Từ Đắc Long ngồi đầu “gần bục giảng”, đảm đương trưởng ban kỷ luật, Nhan Cảnh Sinh đang chỉ dạy Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tịnh Thủy luyện hội thaoij, Lý Tịnh Thủy trợn mắt nói với Ngụy Thiết Trụ: “oát do nam (what’s your name?”)” Ngụy Thiết Trụ gãi gãi đầu, ánh mắt cầu trwoj nhìn xuống dưới, Nhan Cảnh Sinh không thể nhẫn nại được nữa: “My name is …” Ngụy Thiết Trụ ngập ngừng không chắc nói: “Ngụy Thiết Trụ?” Nhan Cảnh Sinh cười ha hả nói: “Tốt, tốt lắm, điều này cho thấy trò đã có thể nghe hiểu rồi, nhưng mục tiêu của chúng ta là…” Lần này là hỏi toàn bộ 300, tôi thật sợ nghe câu trả lời “không sâu răng.” 300 vẫn nhanh theo cái tính chất đặc hữu của quân đội, nhanh chóng cùng lớn tiếng đáp lời: ‘Chẳng những biết nghe, còn có thể nói.” Tôi vội lợi dụng thời điểm này ra hiệu cho Từ Đắc Long, Từ Đắc Long giơ tay: “Báo cáo…” Nhan Cảnh Sinh lập tức ôn hòa trách cứ: “Trong tiếng Anh phải nói thế nào?” Tất cả “bạn học” duwois lớp đều nhìn Từ Đắc Long một lúc lâu, Từ Đắc Long bị nhìn chằm chằm lúc lâu dùng hết dũng khí: “ếch kêu trời mưa (excuseme)?” Nhan cảnh Sinh hài lòng nói: “Good, tiếp theo giải lao 10 phút, tiết sau là tư tưởng chính trị.” Tôi thấy Nhan Cảnh Sinh đã mua một chiếc mính mới, cũng qua chào hỏi: “Thầy giáo Nhan, tôi thấy có thể trước dậy bọn trẻ chút kiến thức cơ sở cùng truyền thống văn hóa, ngoại ngữ có lẽ cả đời này bọn nhỏ cũng không dùng tới, tôi dẫn chúng tới thì phát hiện bọn nhỏ căn bản quá kém, rất nhiều người ngay cả đi nhà xí cũng không phân nam nữ, may là lúc nửa đêm,, nế không thật sự nghĩ rằng phẩm chất của học sinh có vấn đề…” “Đều giải quyết rồi –tình huống mà anh nói tôi cũng phát hiện, nhưng tôi còn phát hiện bọn học sinh rất thoogn minh, bọn nó đại bộ phận vì gia cảnh bần hàn không được giáo dục thôi. Bọn nó hiện tại đã biết ghép vần, qua mấy ngày nữa tôi sẽ dạy môn mới, đại số, tích phân không thể thiếu, hiện tại vấn đề lớn nhất là không có sách gaiso khoa, bạn đại học cảu tôi làm trong cục giáo dục, hình như là phụ trách các chương trình đào tạo từu thiện, tôi sẽ tìm anh ta xem có thể xin được một ít sách giáo khoa không.” Tôi vội nói: “Anh đừng làm thế, nếu cần gì cứ viết cho tôi một danh sách, tôi lập nên trường Văn Võ Dục Tài không phải là tiểu học từ thiện.” Thầy giáo Nhan mặt mày rặng rỡ kéo tay tôi: “Chủ nhiệm Tiêu, anh thật là người tốt.” Tôi tránh ra nói: “Dù nghèo cũng không thể bỏ giáo dục, dù khổ cũng không thể để bọn trẻ khổ.” Tôi thầm nghĩ 300 cũng đủ xui xẻo rồi, ngắn ngủi 1 năm thôi còn phải tiếp thụ giáo dục kiểu nhồi vịt, vạn nhất Nhan Cảnh Sinh dị tưởng cho họ đi thi đại học, thì chuyện hay càng lớn, hiện tại là tháng 7, thi đại học là tháng 6 hàng năm, vừa vặn đền kì thi rồi chết. Việc này có lẽ sẽ rất hữu hiệu trong việc hóa giải thù hận của 300, tôi đã thấy có một vài chiến sĩ được Nhan Cảnh Sinh dạy lộ ra vẻ si ngốc cảu bọn học sinh, Nhan Cảnh Sinh còn giỏi hơn bọn trọc niệm kinh nhiều. Tôi rời Nhan Cảnh Sinh, kéo TỪ Đắc Long qua bên hỏi, Từ Đắc Long trước tiên kéo tôi tới một nơi hẻo lánh, mới nói nhỏ: “Tối qua có người thám doanh.” “Thám doanh? Có ý gì?” “Tựa hồ không có ý tốt,” Từ Đắc Long chỉ về phía đông: “Người nọ bị chúng tôi phát hiện liền bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, lại quên dạ hành, hẳn là thám tử chuyên nghiệp.” Tôi cũng chẳng thèm để ý, cảm thấy Từ Đắc Long quá mức lo lắng hão, tôi hỏi: “Anh xem người nọ có giống bọn chiêu sinh mà chúng ta đã xích mích không?” Từ Đắc Long lắc đầu khẳng định: “Người nọ tuyệt đối đã trải qua đào tạo còn có kinh nghiệm phong phú.” Tôi phì cười: “ANh không biết tiềm lực của bọn lưu manh đâu, người bị bức chạy nhanh hơn thỏ nữa.” Từ Đắc Long tuyệt không có tâm nói chuyện đùa, anh ta không ngừng lắc đầu, trầm ngâm nói: ‘Theo tôi thấy, phong cách ẩn nấp cùng độn hình của người nọ giống với người của thời đại tôi. Tôi cố ý trông về phía tây, nơi trận doanh Lương Sơn, Từ Đắc Long đương nhiên hiểu được ý của tôi: “Tuyệt không phải người bên kia, thám tử do tôi phía ra đã rải khắp mấy dặm quanh đây, từ hôm qua đến nay không có người tới, 54 người vẫn đầy đủ không thiếu một ai.” Tôi cảm thấy khó hiểu: ‘Có lẽ các anh nhìn lầm, haowcj là nông dân trộm tình, người thời đại này chạy nhanh cũng không pahri khoogn có, đừng quá cảnh giác, lúc tôi đi học, bị chó đuổi chạy 100 mét hết có 14 giây.” Tôi vỗ vỗ vai Từ Đắc Long: “Hiện tại nhiệm vụ của anh là học tập cho tốt, tôi hỏi anh một từ đơn – chữ chó trong chó điên nói thế nào ?” “…G_O_O_D?” “..Phát âm chuẩn hơn cái xem nào?” “…DOG!” Tôi lại vỗ vai nói: “Giỏi lắm, anh có tiềm chất của một triết học gia.” Tôi cầm lấy cái hộp chứa thính phong bình, khập khiễng đi tới trận doanh Lương Sơn, trong này kỷ luật hết sức lỏng lẻo, nơi này toàn là bọn lười, hơn phân nửa tôi đều không kêu nổi tên. Tôi rất nhanh đi tới trước lều của Ngọc Tí Tượng Kim Đại Kiên, lão đang cùng một lão đầu khác chơi cờ tướng, tôi ngồi xuống đất, Kim Đại Kiên thấy tôi, hỏi: “Chân cậu sao vậy?” Tôi mở hộp ra đặt trước mặt lão, lão quét mắt hỏi: “Thứ gì đây?” Tôi khiêm cung nói: ‘Thính phong bình…” “cái gì?” Tim tôi trầm xuống, chẳng lẽ lão chưa nghe nói qua thính phogn binh, bởi vì Lý Sư Sư nói thứ này chỉ bày trong nhà phú quý thôi. Kim Đại Kiên xoi mói nhìn đám mảnh vụn nhỏ bằng hạt dưa, tấm tắc nói: “Cậu chỉ có thể nói trước kia nó là thính phong bình.” Tôi tức khùng luôn, dám nói với ta ngựa trắng không phải ngựa, chẳng qua tôi không dám ói gì, từ cổ chí kim tựa hồ người có bản sự đều có lắm tật, tuy Kim Đại Kiên thuộc về loại bét bảng trong 108 hảo hán, nhưng trong mắt tôi lão là người đáng yêu nhất. Kim Đại Kiên quăng mảnh vụn vào hộp, nâng quân ‘pháo’ đi một nước, miệng ói: “Không để ngươi ăn.” Lão đầu đối diện điều “xe” lên: “Không thể không ăn.” Kim đại kiên lại di pháo: “Không để ngươi ăn được.” Lão đầu lại điều xe: “Phải ăn của ngươi.” Mẹ kiếp hai nước cờ chua thúi bốc mùi. Rốt cục tôi không nhin nổi, chỉ vòa một điểm nói với Kim Đại Kiên: “Ngươi cứ đặt pháo ra cho lão ăn.” KiM Đại Kiên trợn mắt nói: “Vậy xe ăn mất thì sao?” Tôi chỉ vào quân xe khác của Kim Đại Kiên, dạy cho lão: “Lão ăn pháo của ta, ta ăn xe của lao, không thiệt.” Hai lão già kinh ngạc, đòng thanh nói: “Nước hay.” Tôi một mực cho là người cổ đại chơi cờ đều là cao thủ, nhìn xem người ta chia phe phái, phât quạt ba tiêu kêu Thiết Quan Âm, đã chơi là ngồi cả ngày, chắc là đi cờ hòa đây. Hai lão già cũng cảm thấy dọa người, không tìm được cớ, lão đầu chơi cờ với Kim Đại Kiên nhìn chân tôi, chợt nghĩ ra một ý tưởng, lại nhìn về đối thủ, Kim Đại Kiên nói: “Để lão ấy xem cho cậu, lão là thần y An Đạo Toàn.” Tôi vội lột giầy cùng bít tất, nắm chân đưa cho An Đạo Toàn, An Đạo Toàn nhìn mắt cá chân xanh đen của tôi nói: ‘KHông việc gì.” Tôi nói: ‘Vậy phiền ngài xem tôi có bị bệnh phổi, thận gì không, chẳng phải có thể nhìn ra từ chân sao?” An Đạo toàn bóp chân tôi, tôi nắm cai hộp đặt trước mặt Kim Đại Kiên: ‘Dựa vào tay gnheef của ngài, hẳn có thể phục nguyên cái bình này chứ?” Kim Đại Kiên nhìn vào đống mảnh vụn trong hộp, không chút do dự nói: “Có thể.” Sau Đó lại nói một cau khiến tôi muốn xỉu luôn: “Chỉ cần cậu có thể xếp đặt lại.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang