[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 43 : Thiên Nhãn Thông

Người đăng: kakesi_kenji

.
Chương 43: Khai thiên nhãn Tôi cưỡi mô tô, buộc xe đạp ở sau, tay xe đạp lòi ra bên trông như một khẩu súng máy, lúc gặp đèn đỏ tôi dừng lại, một chiếc xe ba bánh đi từ phía sau lên, dừng lại đứng bên cạnh tôi, đánh giá tôi một hồi: “Người anh em, đi tới ngã rẽ trước mắt thì quẹo vào nhé, đường trước đó không cho xe loại này chạy.” Tôi nói: “Chưa từng nghe nói như vậy, chẳng phải bây giờ người ta còn sản xuất mô tô đó sao?” Lái xe ba bánh lắc đầu quầy quậy: “xe ba bánh không được phép chạy, mà cái xe của cậu bán sắt vụn được rồi – sản xuất kỷ niệm 10 năm chiến thắng phát xít nhật đúng không?” lái xe nhìn chữ đúc nổi trên xe mô tô, kinh ngạc nói: ‘Thật sự là sản xuất năm 55 ah?” Tôi thế mới phát hiện ra việc này, lái xe ba bánh rất thiện ý cảnh báo cho tôi: “Cậu không muốn đi đường vòng, chẳng phải cậu có xe đạp sao? Căng dây thừng buộc mô tô vào sau đít xe đạp rồi kéo nó đi.” Tôi nói: “xe 5 bánh không bị quản sao?” Lái xe: ‘Rất hiếm khi, nếu cậu lái xe 15 bánh thì cảnh sát giao thông còn phải giơ tay chào cậu kìa.” Tôi cảm ơn lái xe nhưng lại không hề nghe theo đề nghị của anh ta, hơn nữa cái xe này cũng chẳng có biển số. Tôi dừng xe ở đầu phố, sau đó xuống đẩy xe hành tiến, hấy quốc mạt chược vẫn mở cửa, tiến vào nhìn qua, quả nhiên thấy một bàn ông Triệu cùng Lưu Bang, tôi ném chìa khóa cho anh ta. Lưu Bang theo tôi ra cửa, cười gian trá, tôi hỏi: “Thắng nhiều không?” “Hôm nay không muốn ăn tiền của họ, thả ra một chút, anh cũng không muốn sau không có ai chơi cùng.” Tôi nói: “Anh cười cái gì?” Lưu Bang cười xấu xa: “Chú xong rồi.” Nói xong uốn eo vặn mông chạy vào. Tôi buồn bực tiến vào hiệu cầm đồ, chỉ thấy Lý Sư Sư dang chuyên tâm chơi máy tính, tôi khẽ đi tới sau nàng, đổ mồ hôi hột, nàng đang mở ổ D của tôi, đang xem ảnh mỹ nhân mặc đồ bơi. Tôi đứng sau lưng hỏi: “Đẹp hem?” Nàng nha một tiếng, vội vàng tắt đi, thấy tôi là ai, đỏ mặt nói: “Sao lại có ảnh của em trên đó?” Lần này tới lượt tôi mất bình tĩnh rồi, Lý Sư Sư cắn môi: “Anh cho người khác xem ah…” Tôi hẳn cho rằng nàng sẽ nói: “Em chết cho anh coi”, ai ngờ nàng lại nói: “..Em sẽ đưa cho anh vài tấm nữa.” Tôi trợn mắt, cười ngu dại, Lý Sư Sư đột nhiên chạy tót lên tầng, cười khanh khách nói: ‘Anh họ, anh tiêu rồi.” Tôi càng lo sợ, đi lên lầu, thấy kinh khờ đang đứng trước cửa phòng, hắn nhìn tôi, cũng chẳng nói gì, chỉ cười he he, cái tên thần kinh này còn cười gian như vậy, cảnh này thật quỷ dị, tôi bắt đầu cảm tháy sợ, muốn tìm một người hiền hậu chân thật hỏi thăm xem, không ngờ Tần Thủy Hoàng đang ngồi chơi game ở bên đã la lên: “Chụ Cương, chụ giọi hị.” Khi tôi đặt hy vọng cuối cùng vào Hạng Vũ, hắn xòe hai bàn tay to tổ chảng ra, lắc đầu. Tôi thân thiện ngồi bên cạnh hắn: “Anh Vũ, còn thích xe bánh mì chứ?” Hạng Vũ mắt sáng lên, tôi nhỏ giọng hỏi: “Rốt cục là làm sao?” Hạng Vũ đau lòng nói: ‘Thật ra chú không nên quên hôm nay là ngày gì.” Tôi gãi đầu không hiểu: “A? Hôm nay là ngày chi?” Lúc này Bánh Bao về nhà, tay nhấc một cái bánh ngọt lớn. Lên lầu đặt bánh ngọt xuống, vịn thành cầu thang thay giầy, tôi vội vàng chạy ra, Bánh Bao quét mắt nhìn tôi: “Về rồi hả?” Vẫn là Bánh Bao nhà ta tốt nhứt, không vừa thấy mặt đã rủa, Bánh Bao thay giầy, bất mãn lầu bầu: “Bà nội nó, hôm nay là sinh nhật của bà cô, bánh ngọt còn phải để bà cô tự đi mua…” Tôi vô tình nói: “A, sinh nhật của em ah, hôm trước em nói cho anh là ngày gì nhỉ?” Sau đó tôi biết mình nói ngớ ngẩn rồi, vô cùng ngớ ngẩn… Bánh Bao ôn nhu đặt một bay vào sau đầu tôi, rồi dùng hết lực đẩy mạnh vào tường. Rầm, vô số dị trạng đột nhiên nổi lên trên đầu tôi, Bánh Bao nổi điên: “Giải thích cho bà cô đây rõ coi, tôi hôm qua đi đâu hả?” Cường ca tôi đây há dễ chịu thua thiệt, tôi giơ tay chỉ thẳng vào mặt nàng: ‘Cô nghe này, nghe cho rõ này.” Bánh bao hít thở hít thở điều hòa, rồi nhíu mày nhìn tôi, tôi đắc ý nói: ‘Điên sao? Cô nói xem tôi có giống con chồn hôi không hả? Hôm qua tôi đi chuyển nhà giúp một anh bạn.” “Chuyển nhà lúc 2,3 giờ sáng a?” “…Đúng, trúng vé số, chuyển nhà vì sợ trộm.” “Trúng bao nhiêu?” “5 đồng.” Bánh bao biết rắng tôi đang chọc cười mình, nhưng cũng không nghi ngờ tôi đi lăng nhăng, mắt trợn tròn liếc tối: “Đạo Đức!” Tôi ôm lấy nằng, nói thì thầm bên tai: “Em còn không tín ao, chúng ta vào nhà kiểm tra xem, xem xem nam nhân của em có thể xuất ra bao nhiêu hàng.” Bánh bao thấy mọi người đều rình trộm cử động, ngượng ngùng đẩy tôi ra, có chút khó thích ứng; “Chó chết.” TÔi cười xấu xa muốn tiếp tục chọc cười, lại thấy Lưu Bang lắc lư lên lầu, hắn bất mãn: “Bình tĩnh bình tĩnh.” Hói hắn thế nào, hắn nói: “Chơi cả buồi chiều mà có 5 đồng cũng chẳng thua hết, hiện tại ngoài lão Triệu chẳng ai muốn ngồi cùng bàn với anh.” Bánh bao nói: ‘Mọi người đều ra ăn bánh ngọt đi.” Bánh Bao tính số người, mua một cánh bánh rất lớn, chúng tôi ngồi vây xung quanh nhưng đều tĩnh lặng: lấy gì cắt đây? Dạo nhựa trong hộp để làm cảnh, cầm dao xắt thịt nhé, nhưng thế thật khó coi. Kinh khờ đột nhiên ngu ngốc nói: ‘Cây đao của tôi hẳn còn chứ.” Sau đó hắn đo độ dày của cái bánh ngọt, hỏi Tần Thủy Hoàng: “Thanh đao cảu tôi dài bằng này chứ?” Tần Thủy Hoàng ly ra xa hắn một chút, rồi án chiếu tình cảnh năm đó nhận định, sờ cằm: “hẳn là không chênh lệch bao nhiêu.” Tôi từ hộp dụng cụ lấy ra thanh đao, lại rửa đi rửa lại mấy lần, nghe nói đao này có kịch độc, chẳng qua tôi không tin, độc 2000 năm trước nói trắng ra đều là dọa người, cứ xem diến nghĩa truyền thuyế coi, người trúng đầu nhiều như thế nhưng chẳng thằng nào chết hết. Bánh Bao cầm đao cắt bánh ngọt thành 7,8 miếng, rồi trả đao cho Kinh khờ, Kinh khờ : “Em cứ cầm lấy mà chơi, khi nào anh cần thì lấy lại.” Chính Béo bị dọa nhảy dựng. Lưu Bang chỉ một miếng lớn nhất: ‘Anh muốn cái này.” Chẳng hiểu sao Hạng Vũ lại nhảy ra tranh giành, chẳng them để ý Lưu Bang, tức giận nói: “To thế mày ăn được hả? “ hai người thủy chung tồn tại mâu thuẫn không thể giản hòa, ai cũng không coi đối phương là cái khỉ khô gì, Hạng Vũ đại khái nhìn thấy tô cùng Bánh Bao vui vẻ lại nhớ lại chuyện cũ thương tâm, thiên hạ năm xưa cũng bị Lưu Bang đoạt, cực kỳ buồn bực, những nhân vật chính trị này khi chia chác bất cứ cái gì đều muốn miếng lớn nhất, thế nên chuyện bé nhỏ này càng bị thổi tung lên to đùng. Bánh Bao vốn tưởng họ nói giớn, căn bản không quản họ, đưa qua miếng bánh nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, em 26 tuổi rồi, có nhiều người chúc mừng sinh nhật thế này em rất vui, nào… ăn.” Lý Sư Sư ăn một miêng, cười nói: “Chúc mừng chị trọn 26 tuổi.” Bánh Bao ngạc nhiên: “Nam ah, em không gọi chị là chị dâu nữa hả?” Lý Sư Sư nhanh nhảu nói: “Bởi vì em muốn đề tỉnh anh trai, nên chính thức cưới chị đi.” Tần Thủy Hoàng tiếp lời: “Đúng ròi, 26 tuôi, sớm nên xuật môn hẹ.” Bánh Bao cười hi hi, sau đó sờ mặt: “Mọi người có cảm giác tôi già rồi không…” Lý Sư Sư đột nhiên nói với tôi: “Anh ah, anh tặng quà sinh nhật cho chị chưa?” Tôi chết sững, ngay cả Kinh khờ còn tặng Bánh Bao thanh đao, là bạn trai mà không tặng cái gì thì không thể được, Lưu Bang chọc ngoáy: “Anh tuy không chuẩn bị gì, nhưng cũng có lời chúc chân thành nhất dành cho em…” Con mẹ nó, cướp lời thoại của anh rồi. Tôi đang lúng túng, Lý Sư Sư kéo tôi, ôm oán nói: “Anh sao ngốc vậy, cầu hôn chị đi.” Tần Thủy Hoàng gật đầu mỉm cười: “Anh tháy đước đó.” Đây coi như là hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn tứ hôm rồi. Tất cả mọi người đều nhìn tôi, Lưu Bang hô lớn: “Chú Cường, kiên trì với lối nghĩ của chính mình…” Lập tức bị Hạng Vũ bịt miệng, Hạng Vũ nói lớn: “Chú Cường, chú cứ thế mà làm.” Tôi nhìn đắn đo suy nghĩ, rồi dứt khoát nói: “Em mà không chê anh không nhà, không xe, không tiền tồn khoản, anh là thằng chó má – Bánh Bao, em gả cho anh đi.” Lý Sư Sư sững sờ một hồi, rồi mới dẫn đầu vỗ tay, Bánh Banh thẹn thùng nói trong tiếng vỗ tay của mọi người: “Việc này.. Em hỏi bố em đã.” Tôi biết mà, Lão kế toán sớm biết chuyện của hai đứa, lão chỉ chờ tôi đính hôn với Bánh Bao là mở rộng miệng chờ đớp. Chuyện này cứ vậy đi. Tôi đột nhiên thấy vai trầm xuống: có trách nhiệm, có nghĩa vụ, có Lưu Bang – Hạng Vũ đề lên vai tôi. Lý Sư Sư hỏi tôi: “Anh, trong nhà có kiếm không?” Tôi nhảy dựng lên: “Sao? Anh và chị dâu là kết hôn, chứ không phải cắt máu ăn thề he.” “Em không có quà gì tặng cho hai người, vậy múa kiếm trợ hứng cho mọi người vậy.” Tôi kiếm đâu ra? Mấy năm trước còn có thanh đao a. Kinh khờ hôm nay đột nhiên thông minh đột xuất, hắn như một làn khói chạy vào nhà xí, giơ lên cái rửa bồn, may là nó vẫn chưa được dùng qua, còn mang theo cái túi bong nữa. Lý Sư Sư tiếp nhận gậy chọc nhà xí, như tiên nhân chỉ lộ, tạo dáng múa kiếm vừa múa vừa hát: “Tích có giai nhân Công Tôn thị, khẽ múa kiếm khí động bốn phương, kẻ xem như núi sắc tự tang…” Lý Sư Sư thân đoạn phong lưu, động tác lợi lạc, chủ yếu cặp mắt lúc lăng lệ, lúc ôn như, tay cầm cái gậy chọc chọc mà cũng vô cùng đẹp, nếu như cái gậy không bị chém quá ngắn thì càng đẹp… Cơm chiều vì ai cũng ăn bánh ngọt no rồi, vì thế mọi người chỉ xào chút đồ ăn uống chút rượu, tôi nhìn sắc trời đã không còn sớm, đột nhiên hứng trí, nói với Bánh Bao: “Đi, anh mang em đi hóng gió.” Khi Bánh Bao thấy chiếc mô tô của tôi lập tức sửng sốt, nàng hỏi tôi: “Anh nói hôm qua đi chuyển nhà giúp bạn, chẳng lẽ giúp phòng đấu giá chuyển đồ hả?” Tôi ôm nàng đặt lên xe, xe mô tô xả một luồng khói đen kịt như yêu khí mù mịt đất trời bon bon chạy tới cầu lớn, Bánh Bao cười rất điên cuồng, chúng tôi lại nhìn mặt trời lặn, thật giống cái thời vừa ngu vừa dại vừa thật thà ngày xưa. Bóng tôi cùng Bánh Bao, kể cả ánh chiều muộn hợp thành một bức tranh cực đẹp, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn, tôi lôi cục gạch ra xem, Bánh Bao tức giận nói: “Em nói anh có thể bớt hút thuốc lấy tiền đổi cái điện thoại được không, cái đèn dao thông còn đẹp hơn cái thứ vứt đi kia nhiều nhiều lần.” Tôi không chấp nàng, vừa xem, lại là một dãy số xa lạ, nội dung tin nhắn : “Chú Cường, quên nói cho chú biết, chú không làm không công cho thiên đình, lương tháng đầu có rồi, cụ thể là cho chú chút chỗ tốt, giúp chu mở thiên nhãn, v.v.v, chẳng qua ngày giờ còn chưa định, sớm muộn mấy ngày đều có thể --- biết anh là ai chứ? Sáu Lưu! Trừ lão ra còn có thể là ai? Tôi lập tức hỏi: Đây là số của anh a? có thể cho em thần thông điểm thạch thành kim trước được không? Sáu Lưu đáp: “Đừng mơ, anh còn không có, nhiều nhất là biến ráy tai thành đông thôi, đây là điện thoại anh mượn nhắn cho chú – đừng nhắn lại, anh biến đây. Tôi gọi điệnt hoại qua, bên kia có tiếng một người đàn ông hỏi: ‘Ai vậy?” Tôi hỏi: “Chỗ anh là chỗ nào vậy?” “Thiết lĩnh, cát cáp?” Sáu Lưu chạy tới Đông Bắc. Tắt điện thoại tôi càng kích động, hẳn sắp tới ngày rồi, chẳng biết thiên đình sẽ cấp cho cái gì, con mẹ nó, ta rất nhanh sẽ thành dị nhân rồi. Đúng lúc này, tôi đột nhiên thấy hai bong đen nhanh chóng phiêu tới, chân không động tý nào, tôi sởn tóc gáy, xem ra thiên nhãn đã mở, khi tới nhìn kỹ lại không phỉa – hai thằng nhóc chơi trượt ván a. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang