[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 172 : Sơ kết hành động quân sự bao vây Kim Ngột Thuật của Liên quân

Người đăng: cuocsongbuon

Ngày đăng: 15:00 20-02-2024

Tiệc rượu kết thúc, Tần Quỳnh là người đầu tiên tìm tôi nói: “Tiểu Cường, nếu không còn việc gì làm thì bọn anh rút lui trước, lúc nào cần thì bọn anh lại đến, cũng tiết kiệm chút tiền cho Kim Thiếu Viêm. Tôi nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Anh nói đúng, bọn anh đi thôi, hảo hảo thay em cảm ơn các tướng sĩ.” Vì vậy 20 vạn Đường quân là nhóm đầu tiên bắt đầu rút quân khỏi Bắc Tống. Liên quân lần này qua nửa tháng hợp tác đã tạo lập tình hữu nghị cực kỳ thân mật, trải qua đủ bốn sướng, giả gái, cà khịa, khiêng súng và chia sẻ chiến lợi phẩm cướp được. Đang vui lại đứt dây đàn, đám người Mông cổ trọng tình trọng nghĩa dắt ngựa, yên lặng chăm chú nhìn Đường quân đang rời đi, bọn thổ phỉ Lương Sơn thì đem từng vò từng vò rượu tự ủ tốt nhất của mình ra, đổ đầy bình đựng nước của mọi người. Tần quân, Tống quân và Minh quân đi tới, lưu luyến cầm tay tạm biệt, mặc dù biết rõ điều này … từ biệt tại đây là sẽ không hẹn gặp lại. Nhưng mà vẫn có nhiều người để lại địa chỉ của mình, bời vì do khác biệt triều đại, tên gọi địa điểm khác nhau, cho nên cả đám chỉ chỏ địa điểm trên bản đồ hiện đại do tôi mang đến, giảng giải tỉ mỉ, kết quả cả đám phát hiện rất nhiều người trong bọn họ rõ ràng là … ở cùng một chỗ, thậm chí là cùng một làng, cùng đường phố, cùng số nhà … Đường quân bắt đầu rời đi, những người khác cũng bắt đầu di chuyển, Lưu Nhật Bổn tìm được tôi nói: “An quốc công, mạt tướng cáo từ. Mấy ngày nay là thời gian nhẹ nhàng khoái trá nhất của mạt tướng, Mạt tướng muốn trở về.” Tôi lôi kéo hắn nói: “Nhớ mang đầy đủ khẩu phần lương thực cho các tướng sĩ, mấy món mơi mới mang nhiều đi một chút, nhất là các tướng sĩ có gia đình. Quan tâm đến gia đình các binh sĩ thay anh.” Lưu Nhật Bổn vội vàng cảm tạ, cuối cùng ngập ngừng nói: “An quốc công. Trước khi mạt tướng đi Hoàng thượng còn dàn xếp một sự kiện…” “Nói đi.” Lưu Nhật Bổn khó xử nói: “Chuyện này là chuyện tốt nha, Hoàng thượng muốn mời quốc công đi nhậu.” Tôi thấy nét mặt hắn vặn vẹo, không khỏi buồn bực, nghĩ ngợi một hồi chợt hiểu ra, cười nói: “Chú yên tâm, chú về nói với Hoàng thượng là đợi chuyện bên này kết thúc anh lập tức trở về uống chén rượu đấy.” Lão Triệu còn băn khoăn chuyện tôi còn nắm binh quyền trong tay, không quên nhắc tôi nhớ uống chén diệu nổi danh trong lịch sử kia. Chỉ trong một đêm, binh lính Liên quân rút đi không ít, Mộc Hoa Lê và Hồ Nhất Nhị Nhất cùng nói lời từ biệt với tôi, tôi buồn bực nói: “Các anh sao lại đến cùng nhau?” Hồ Nhất Nhị Nhất cười nói: “Chắc do bọn anh về chung đoạn đường dài.” Mộc Hoa Lê đẩy vai tôi cười nói: “Tiểu Cường, vẫn câu nói cũ, bọn anh lúc nào cũng hoan nghênh chú đến thảo nguyên chơi, lần trước 200 nô lệ bị Bác Nhĩ Hốt lấy đi anh vẫn không phục, uống rượu thì hắn còn lâu mới là đối thủ của anh.” Nhờ vậy mà giờ tôi mới biết lần trước ai mới là người chiếm tiện nghi. Tôi bĩu môi nói: “Anh chuốc say em chỉ vì muốn 200 nô lệ à?” Mộc Hoa Lê cười ha ha nói: “Tiểu Cường huynh đệ, hảo lễ a. Lần sau chú đến ai muốn chuốc chú say anh thay chú chống đỡ!” Tôi cười nói: “Đây mới là hảo huynh đệ.” Tôi xoay sang Cáp Tư Nhi nói: “Cáp Tư Nhi, lần này kiếm được bao nhiêu chiến lợi phẩm?” Cáp Tư Nhi mỉm cười nói: “Không nhiều cũng không ít, chưa tính qua, anh đến là giúp chú đánh nhau, không phải đến để… phát tài nha.” Tôi cảm kích nói: “Chờ thêm chút thời gian nữa cho thiên đạo bình tĩnh lại, anh đến quán rượu của em hai anh em mình gầy độ nhậu, anh hạ em sập tại chỗ em cũng can tâm.” Chúng tôi bốn người bỗng nhiên đồng thời im lặng, sau đó ngầm hiểu cùng ôm lấy nhau. Hình ảnh như vậy trong doanh trại Liên quân đếm không xuể, chiến sĩ vài nước ôm nhau thành một đống khóc thất thanh, bọn họ có người quen nhau trong lúc đánh nhau với quân Kim, có người quen nhau trong lúc phối hợp diễn tập, lính nhà Tần có thể ôm lấy quân nhân nhà Minh, thủ hạ Hạng Vũ có thể cùng một người Mông Cổ ôm nhau khóc. Lần phối hợp này của Liên quân cùng bao vây Kim Ngột Thuật không chỉ đơn giản chỉ là ý nghĩa làm cho binh lính các triều đại trở thành sinh tử chi giao, được lợi nhất rõ ràng là quân Tần. Ở cuối thời Chiến quốc thì chiến xa được coi là biểu hiện thực lực quân sự của một quốc gia, thông qua trận chiến này đã bị quân Tần coi như lót giày, cái món be bé - gọi là bàn đạp thu hút họ hơn. Đừng xem thường món đồ nhỏ bé đó, trong lịch sử quân sự nó được coi là một cột mốc. Có món đồ chơi này có nghĩa là kỵ binh đã hoàn thiện, còn cái nữa chính là binh khí. Trước kia vũ khí của quân Tần chủ yếu là thiết kiếm, mặc dù đã đại diện cho kỹ thuật tinh luyện kim loại cao nhất thời đó. Nhưng mà còn lâu mới so sánh được với công nghệ đời sau của nhà Đường, Tống. Lấy thiết kiếm chém nhau với thiết kiếm, cả hai thanh đều mẻ một miếng lớn, mà lấy kiếm sắt chém nhau với kiếm thép, trên kiếm thép cùng lắm mẻ miếng bé tẹo như răng cưa, vũ khí là thứ mà binh lính quanh năm suốt tháng sử dụng, có khi chỉ mài qua một chút lại dùng để chiến đấu, trang bị cho cả một đội quân nghiêm chỉnh thì sẽ như thế nào - thậm chí một vài binh lính của Chính béo đã trao đổi được vài món vũ khí làm bằng thép không rỉ. Cho nên các model Tượng binh mã không cần phải nói đến nữa, một đống Tần nỏ Liên quân chế tạo ra không sử dụng đến đều đem tặng cho Chính béo, số lượng nỏ tiễn của quân Tần đã đủ để cho 10 vạn người liên tục công kích một tòa thành trong vòng 10 ngày đêm. Đương nhiên không thể nói càng lạc hậu thì càng kiếm được tiện nghi trong trận chiến này, Tần quân chú trọng đến đổi mới phần cứng, quân Đường, Tống, Nguyên, Minh cũng thu được lợi ích không nhỏ trên lĩnh vực chiến thuật, căn cứ theo đó mà nói, tiến bộ của bọn họ cũng không hề thua kém quân Tần. Đầu tiên, nhiều binh chủng liên hợp tác chiến là điều bọn họ chưa bao giờ trải qua, khi đó các quốc gia đều có sở trường riêng, chỉ có thể dựa vào đó tăng cường lực lượng của riêng mình để xưng bá chiến trường, hiện tại bọn họ đều hiểu được chỉ có tăng lên sức mạnh tổng hợp mới là đạo lý đúng đắn, kinh nghiệm thu được từ lần hợp tác tác chiến đa quốc gia này đã mang lại cho họ niềm vui bất ngờ. Về mặt lý thuyết, một quốc gia hùng mạnh luôn muốn phô trương sức mạnh quân sự của mình thông quan các cuộc duyệt binh, diễn tập quân sự, thể hiện tính răn đe, ví như trong lịch sử quân Đường đã từng duyệt binh, nhưng mà như thế đơn giản chỉ là kiểm tra sức mạnh quân sự của mình, Còn lần này là một lần tập trận, giống như nhà Tống, nhà Minh sau nay thi thoảng lại sử dụng phương pháp này để duy trì sức chiến đấu của quân đội nước mình ở mức trung bình. Đối với việc tuyên truyền, đả kích dư luận từ trên không, là gợi ý đến từ quân Tần. Dĩ nhiên các triều đại sau này cũng có thể làm được Tần nỏ. Chỉ có điều từ trước đến giờ họ chỉ chú trọng đến lực sát thương mà xem nhẹ một loại chiến thuật quan trọng khác, đó chính là tuyên truyền, dư luận viên rất là quan trọng nha, đem thư khuyên đầu hàng gắn ở nỏ tiễn bắn về phía địch nhân đã trở thành pháp bảo trong tương lai cho quân đội các quốc gia tham gia liên quân lần này. Bồi dưỡng nhân tài quân sự, phải được thực hiện trong chiến tranh. Một lãnh đạo nhân tài còn hơn 100 lão binh kinh nghiệm phong phú, cái này … đây là những gì bọn họ học được thông qua trận trường xà của quân Đường. Lý Nguyên Bá dù có hung dữ hơn nữa cũng chỉ có thể phụ trách được một mắt trận. Tiểu Cường tôi lại rất yếu nhưng tôi lại mang đến vô số ý tưởng thâm hiểm gây ngạc nhiên dẫn đến chiến thắng - đây là lý niệm tiên tiến nha, là tác dụng quan trọng của nhân tài xuyên qua a! Ách… hình như rất nhiều lý luận tri thức chính xác là đều do tôi truyền thụ cho bọn họ. Cho nên mấy quốc gia sau này đã phát triển giáo dục quân sự, hình thái sớm nhất là trường quân đội, tên của tôi thường xuyên được nhắc đến trong sách giáo khoa của các trường. Giống như trong phim hiện đại thường hay nhắc đến Trần Hưng Đạo, Võ Nguyên Giáp á. Tôi trích lục mấy nội dung nổi tiếng như sau: Nhà nghiên cứu lý luận quân sự nổi tiếng Tiểu Cường từng nói qua: Chúng ta không sợ đi giày khi đi chân trần, khi nào chúng ta có giày để đi, chúng ta vẫn đi chân trần. Chiến tranh là gì, là thời điểm kiếm tiền. Chúng ta có sĩ khí thì đánh bằng sĩ khí, chúng ta cái gì cũng không có mà kẻ địch có cả sĩ khí và tiền. Chúng ta sẽ so sánh tốc độ với chúng… cái này … câu cuối cùng được mọi người đánh giá là không kém hơn câu danh ngôn “Binh giả quỷ đạo giã” (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá - Binh pháp Tôn Tử), nhưng mà quả thật tôi cũng chả nhớ ra tôi nói câu đó lúc nào. Cuối cùng là chênh lệch do khoa học kĩ thuật mang đến, lần này tác dụng của đại pháo của quân Minh đem đến cả Liên quân đều thấy, làm cho mọi người sâu sắc cảm nhận được uy lực của công nghệ cao, Chương Hàm lén lén lút lút tìm Vương Bát Tam hỏi han nửa ngày, sau đó tôi lại hỏi Vương Bát Tam mới biết được là hắn muốn mua hai khẩu Hồng Vũ đại pháo của quân Minh. Một ngày sau đó, Liên quân doanh trại đã trống trải đi rất nhiều, chủ lực quân Tần cũng đã về nước. Chỉ còn lại Vương Bí mang theo mấy ngàn người chờ Tần Thủy Hoàng, đại quân Đường, Tống, Nguyên, Minh cũng đều tiến nhập binh đạo, Từ Đắc Long mang theo vài người đến nói lời tạm biệt với tôi, tôi buồn bực nói: “Bọn anh đi về làm gì, ở lại Lương Sơn chả tốt hơn à?” Từ Đắc Long mỉm cười nói: “Bọn anh còn có sứ mạng, nghiêm khắc mà nói, bọn anh trong thời gian này đang là lính đào ngũ nha.” Tôi giận dữ nói: “Vậy bọn anh đi đi, nhớ kỹ, nếu mà không đối phó được thì liên lạc em, em đi triều Nam Tống giáo huấn tiểu tử Kim Ngột Thuật kia.” Từ Đắc Long cũng biết nói đến cùng thì điều này cũng không phải chuyện gì to tát cả, vẫn cười lớn, dẫn đám Lý Tĩnh Thủy và Ngụy Thiết Trụ kính tôi một lễ, rồi cả đám đi về triều Nam Tống kháng Kim. Trong cả đám người ai nên về Dục Tài thì về đi Dục Tài, đám thổ phỉ cũng thu thập quân nhu quân dụng, nói lời từ biệt với tôi rồi châm rãi xuất phát về Lương Sơn. Tôi thấy bên cạnh mình một lần nữa chỉ còn lại mấy người Chính béo, Nhị ngốc, Lý Sư Sư và Kim Thiếu Viêm, kéo Bánh Bao tới hỏi bọn họ: “Mọi người có tính toán gì không?” Chính béo nói: “Anh lại đọi gội. Chú tịnh.” Xem ra Kim Thiếu Viêm và Lý Sư Sư lăn lộn ở bên ngoài, rốt cục cũng muốn tìm kiếm một chỗ dựa. Lý Sư Sư không thể quay lại thời hiện đại, cho nên quyết định đi Tần Triều kết hôn vỡ mật, Nhị ngốc có người phụng bồi cũng cùng đi. Tôi nói: “Anh và Bánh Bao cũng đi về, đợi cô ấy sinh xong anh lại đi tìm mọi người.” Bên cạnh bỗng nhiên có người nhẩy ra, nói: “Cũng đem ta về đi.” Chúng tôi nhìn lại, đồng loạt kinh hãi, người này là Tần Vũ Dương, Nhị ngốc vô thức đứng lại trước người Tần Thủy Hoàng. Tần Vũ Dương cười nói: “Ta không giết Doanh Chính nữa, chính là muốn đi về. Ở địa phương quái quỷ Dục Tài buổi tối còn sáng hơn ban ngày, ta không ngủ được.” Tôi bật cười nói: “Mày hiện tại không thể trở về, nhưng mà chờ một năm sau không muốn về cũng phải về.” Tần Vũ Dương chu chu mồm nói: “Một năm sau khi ta về có còn phải đi ám sát Doanh Chính?” Hắn nói những lời này ra, tôi nhất thời ngây ngốc như gà gỗ … Thật là một vấn đề nan giải a, mập mạp và Nhị ngốc ở chỗ tôi đợi một năm. Bởi vì thiên đạo đột biến vừa mới trở về, tôi hao hết sức lực, thiên tân vạn khổ giúp bọn họ khôi phục trí nhớ, lại diễn kịch lừa gạt thiên đạo, vậy Tần Vũ Dương ở chỗ tôi … đợi hết một năm lại trở về, Mập mạp và Nhị Ngốc trong không gian đó có còn là Mập mạp và Nhị Ngốc đứng trước mặt tôi? oOo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang