[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 171 : Nghi thức thu mua Nhóm dịch Lưu linh hội
Người đăng: cuocsongbuon
Ngày đăng: 15:00 20-02-2024
.
Buổi tối, tôi phái người vào thành Thái Nguyên đưa tin cho Tống Huy Tông, bảo hắn chuẩn bị cho nghi thức ngày mai.
Không bao lâu sau đám Ngô Dụng cùng mấy người Từ Đắc Long tìm được tôi, muốn nói chuyện với tôi về sự tình Kim Tống từ nay về sau, các hảo hán Lương Sơn mặc dù tự lập làm vương, nhưng mà trong lòng họ vẫn nghĩ lo toan cho dân chúng trong thiên hạ, họ đã thấy rất nhiều cảnh cướp giết hiếp của quân Kim sau khi vào đất Tống, đám Từ Đức Long thì không cần phải nói, bọn họ là quân đội nhân dân, là vì dân chúng mà chiến đấu.
Đang trong giai đoạn công tác bận rộn Nhạc nguyên soái cũng gọi điện đến, tỏ vẻ cực kỳ chú ý đối với chuyện này.
Chúng tôi thương lượng một hồi, nghĩ thấy cần phải soạn ra một hợp đồng, đem nhiều thủ tục, công việc công khai ra, trong đó bao gồm cả việc sau khi thành lập chính phủ quân Kim không được đối xử bạo lực với dân chúng Tống triều, không được tiến hành văn tự ngục, không được tăng thuế suất ít nhất trong vòng 10 năm trở đi…
Ngô Dụng nhìn phần hợp đồng dài đến 55 trang, cười nói: “Cái này, giống như là hợp đồng thôn tính, sáp nhập M&A của hai công ty.”
Tôi xúc động nói: “Ngày mai triển khai gặp mặt, tiến hành nghi thức thu mua sẽ tính, chúng ta tổ chức tuyên truyền để cho dân chúng Tống triều chuẩn bị tâm lý đón nhận.”
Một công ty kinh doanh thất bại, có người đến thu mua còn tốt hơn là phá sản, ít ra người lao động còn có việc làm, có thể tiếp tục sống hòa bình, cho nên đối với các công nhân viên thấp tầng thì cũng không quá quan tâm, đương nhiên đối với một ít nhân viên quản lý ở trung thượng tầng thì chắc chắn phải có xáo trộn.
Lý Tĩnh Thủy và Ngụy Thiết Trụ là những người đã làm việc ở thế kỷ 21 góp ý: “Tốt nhất cần phải có cơ cấu giám sát, nếu không chúng ta rời đi, các công ty có vốn đầu tư nước ngoài ngược đãi công nhân viên thì làm sao?”
Tôi nói: “Vậy ngày mai gọi thủ lĩnh của Liên quân cùng đến, bọn họ là các thành viên Hội đồng quản trị và cơ cấu giám sát, Kim Ngột Thuật nếu không thực hiện theo hợp đồng thì họ tiếp tục bao vây, cô lập - còn nữa, bọn anh chú ý lời nói một chút, dù gì đi chăng nữa sau này 56 dân tộc anh em đều là người một nhà, nghiêm khắc mà nói thì Kim Ngột Thuật cũng không thể gọi là một công ty nước ngoài, nhiều nhất gọi đó là sự hợp nhất khu vực.”
Vì vậy chúng tôi lại soạn thảo ra một phần văn kiện về trách nhiệm và biện pháp trừng phạt dài 12 trang, dùng kim bấm đóng lại thành hai bản sao dự phòng.
Sáng sớm hôm sau, đại biểu ở khắp nơi tề tụ ở thành Thái Nguyên, Kim Ngột Thuật đã ở trọ tại khách sạn 5 sao “Duyệt Lai” với tư cách là người thu mua từ đêm hôm qua. Bởi vì trong lịch sử hoàng đế Bắc Tống cuối cùng là Tống Khâm Tông, cho nên ngày hôm qua Tống Huy Tông cũng cử hành một nghi thức nhường ngôi ngắn ngủi, đem vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị trao lại cho con mình.
Vào lúc 9h01 phút sáng, phủ thái thú Thái Nguyên đã được giăng đèn kết hoa, giải thảm đỏ ra tận ngoài cửa, Kim Ngột Thuật được xe ngựa của Thái thú Thái Nguyên đón đến, hai vị Hoàng đế Huy Khâm đứng hai bên, bên trung gian có tôi cùng Tần Thủy Hoàng, Tần Quỳnh, Lưu Nhật Bổn, Mộc Hoa Lê cùng Hồ Nhất Nhị Nhất đi theo sau bọn họ, 20 khẩu Hồng Vũ đại pháo được đặt ở trước cửa phủ, bên trên khoác lụa đỏ, dùng để bắn loạt chào mừng. Nòng pháo được ngồi một ít hỏa dược cùng một đống giấy màu, tiếng pháo vang lên, đoàn kèn trống quân nhạc Lương Sơn thổi khúc “Hảo hán ca”, đoàn người chúng tôi chậm rãi bước vào khán phòng giữa màn giấy màu sặc sỡ rơi lả tả.
Ở giữa quá trình có chút nhạc đệm, có khoảng 20 quân Kim đi theo Kim Ngột Thuật nghe được tiếng pháo vang, có một nửa trong số đó theo bản năng tìm công sự che chắn, còn có mấy người phản xạ theo điều kiện cúi đầu tìm, có thể là nghĩ lại có đồ ăn bay đến rồi.
Đi vào lễ đường, ngay giữa là một bàn diễn thuyết, bên trái dựng cờ Kim quốc, bên phải bày Đại Tống cờ xý, trung gian là để lá cờ tam giác của Dục Tài, trên đỉnh đầu treo băng rôn: “Chúc nghi lẽ kí kết hợp đồng thu mua giữa tập đoàn Hoàn Nhan và xí nghiệp Triệu thị thành công tốt đẹp”, trước mặt Kim Ngột Thuật cùng Tống Huy Tông đặt sẵn một phần hợp đồng thu mua, kẹp trong cặp trình ký bằng nhựa, bên cạnh có để một chiếc bút lông sói màu vàng.
Người chủ trì phụ trách nghi thức ký kết hôm nay vẫn là Tú Tú, mặc một chiếc áo dài cách tân, tay cầm loa, thanh âm ngọt ngào nói: “Xin mời các vị đại biểu phía dưới an tọa, để nghi thức ký kết chính thức bắt đầu.”
Tôi kéo tay Kim Ngột Thuật và Tống Huy Tông đến vị trí tương ứng của họ trong tiếng vỗ tay, duỗi tay làm tư thế mời, ba người liền ngồi xuống, Tú Tú nói: “Hôm nay là một ngày có ý nghĩa đặc biệt, xin giới thiệu tập đoàn Hoàn Nhan đến từ Liêu Đông, đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, không ngừng theo đuổi những ý tưởng kinh doanh và xây dựng văn hóa công sở mới, được thúc đẩy bởi các quy tắc của thị trường quốc tế, đã thực hiện rất tốt việc tích lũy tư bản, thôn tính và sáp nhập. Xí nghiệp Triệu thị theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, bình đẳng và tối ưu hóa các nguồn lực, nguyện ý cùng tập đoàn Hoàn Nhan triển khai hợp tác toàn diện...”
Tôi nói với Kim Ngột Thuật và Tống Huy Tông ở hai bên: “Hai vị nhìn xem hợp đồng đi.”
Tống Huy Tông tiện tay lật vài tờ nói: “Ta không có ý kiến.”
Kim Ngột Thuật lại cẩn thận cầm lên đọc, kết quả là vừa nhìn vừa than thở, một bản hiệp ước dày như quyển tiểu thuyết hắn chỉ nhìn lời mở đầu liền không muốn xem nữa, nhíu mày nói: “Lại hỏi lần cuối, ta có thể không ký được không?”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Không thể.”
Kim Ngột Thuật bộp một cái khép lại hiệp ước nói: “Vậy còn cái quái gì để mà xem, dù sao chỉ còn lại một điều, đối với dân chúng Tống triều không thể đánh, không thể chửi, lại còn phải cực kỳ cung phụng - chúng ta chạy từ xa đến đây đúng là chỉ vì phục vụ bọn họ.”
Tôi nắm tay hắn kích động nói: “Ai nha nói rất hay nha, có tinh thần giác ngộ, đúng là người công bộc của nhân dân nha.”
Tống Huy Tông không nói hai lời cầm bút lông ký tên mình vào tờ cuối cùng, chữ ký nhìn rất đẹp, xem ra tiểu tử này phi thường hài lòng, đây là điều tốt cuối cùng mà hắn dùng thân phận lãnh đạo Bắc Tống làm cho người dân.
Kim Ngột Thuật run rẩy cầm lấy bút lông, cảm giác còn bi thương hơn việc ký khế ước bán thân của mình, tôi vỗ vai hắn một cái nói: “Vui lên chứ, là chú thu mua hắn chứ không phải hắn thu mua chú.”
Tống Huy Tông có chút hả hê nhìn hắn nói: “Cũng chỉ có thế.”
Kim Ngột Thuật trừng mắt với hắn nói: “Hoan nghênh ngươi có thể mua lại bất cứ lúc nào, chống lại thì ta là cháu nội ngươi.” Nói xong run rẩy ký tên mình vào, tôi phì cười nói: “Hiện giờ hợp tác với bọn anh thì chú nên thấy vui mừng, bọn anh đã nghiên cứu chế tạo ra Tượng binh mã Lục hào.”
Tiếp theo Tống Huy Tông và Kim Ngột Thuật trao đổi hiệp ước, lại ký tên, tôi lại vỗ tay dẫn đầu, dùng chén đĩa bê đi văn bản hiệp nghị, Trương Thanh, Đổng Bình vội vàng khui ba bình Tam Oản Bất Quá Cương, còn dùng miệng bắt chước thanh âm tiếng nổ sâm panh: “Phanh!”
Mọi người tham dự hội nghị rót rượu, tất cả ngoại trừ Kim Ngột Thuật giơ cao bát rượu lớn tiếng hô: “Hợp tác vui vẻ!”
Kim Ngột Thuật nghiêm mặt, uống tượng trưng một hớp với tôi rồi nói: “Vậy ta đi trước, trở về chuẩn bị cho tốt để làm công bộc cho các ngươi.”
Tôi chỉ chỉ vào đám nguyên thủ quốc gia và tướng quân phía dưới nói: “Chú nên tuân thủ nghiêm khắc hợp đồng, nếu không bọn anh lại đến tìm chú, lần tới có thể không còn là hù dọa đâu…” Tôi chỉ vào Đồng Viện: “Còn nhớ cô bé kia đi? Cô ấy là người thừa kế ẩn giấu của đám Nữ Chân các chú, phỏng chừng trong lòng cô ấy hơn ai hết càng mong chú phá hợp đồng đó.”
Phương Trấn Giang ôm thắt lưng Đông Viện cười nói: “Ây, không thể tưởng tượng được em còn trở thành vương mẫu đó.” Bị Đồng Viện đánh cho một chưởng.
Tần Thủy Hoàng tiến lên an ủi Kim Ngột Thuật đang chán nản nói: “Lạm cho tột, đạnh đạnh giệt giệt suột ngạy có gị tột? Đọi bụng nên tịnh tình có chụt nọng, mọi ngượi nghị chụ đang độ lỗi, lạm ngượi không thể so mạnh yệu.”
Kim Ngột Thuật giận dữ nói: “Ngươi là tự làm tự sướng, còn ta là làm cho người khác hưởng.”
Mộc Hoa Lê cầm bát rượu nói: “Cũng không thể nói như thế, ngươi đối xử tốt với người khác, người khác cũng có thể đối xử tốt với ngươi, sau này lúc người Mông Cổ bọn ta đến thu mua chú cũng sẽ rất nhẹ nhàng nha.”
Kim Ngột Thuật rùng mình, chán nản bỏ đi.
Còn thừa thời gian, dù sao cũng là người mình, tôi dứt khoát mở tiệc rượu trong phủ Thái thú, Liên quân bận rộn hơn nửa tháng rốt cuộc cũng đại công cáo thành, có thể thật sự buông lỏng một chút nha.
Tôi thấy Tống Huy Tông ít nhiều có vẻ mất mát, hỏi hắn: “Chú nghĩ tới chưa? Đi dạo thành Ngũ Quốc xong định cư ở đâu?”
Tống Huy Tông ngơ ngác không nói gì, mặc dù bọn tôi đã giảm thiểu sự sỉ nhục mất nước của hắn tới mức nhỏ nhất, nhưng dù sao cũng không phải là sự tình vẻ vang gì, tôi nói: “Nếu không chú đi theo Lưu Nhật Bổn về với tổ tiên của chú ý?” Tôi nghe nói chỉ có tình cảm ấm áp của gia đình mới có thể sưởi ấm trái tim của một người thất bại.
Tống Huy Tông lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không đi!”
Có thể thấy tiểu tử này cũng không ngu một chút nào, biết đi tới thời Triệu Khuông Dận khẳng định không có quả ngon để ăn, so ra còn không bằng ở lại thành Ngũ Quốc, hắn nói: “Còn có địa phương nào non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, yêu thích nghệ thuật?”
Tôi vân vê cằm cân nhắc nói: “Non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, còn phải yêu thích nghệ thuật? Chú xem ra cũng khó hầu hạ nha…” Lúc này tôi phát hiện tâm tư của Tống Huy Tông đã chạy đi chỗ khác, ánh mắt đăm đăm, thân thể run nhè nhẹ, nhìn theo ánh mắt của hắn chỉ thấy Lý Sư Sư mặc một bộ lễ phục màu xanh nước biển, đi cùng Kim Thiếu Viên cười tươi như hoa, trên người đeo vài món trang sức đơn giản càng làm tôn lên vẻ cao quý xinh đẹp của cô ấy. Kẻ có tiền đúng là có biện pháp, chỉ cần một đêm Kim tiểu bại gia tử đã tìm cho cô bé một bộ trnag phục cực kỳ phong cách.
Tồng Huy Tông lẩm bẩm nói: “Chỉ cần có nàng đi cùng, ta đi đâu cũng được.”
Tôi tức giận nói: “Đến lúc nào rồi mà chú còn có tâm tư này. Chú tự xem lại mình đi, còn đòi so với gia hỏa đó, chưa kể chú hiện tại cũng phá sản rồi nha.”
Lý Sư Sư lúc này cũng phát hiện Tống Huy Tông đang nhìn mình, hào phóng bước tới, nhìn dáng vẻ chỉ thấy đẹp há mồm, đáng tiếc tay cầm bát rượu tráng men to tướng phá hết cả phong cảnh, cô nàng nhẹ nhàng cụng bát với Tống Huy Tông nói: “Sau này nhớ chiếu cố tốt bản thân, chúc anh hạnh phúc.”
Kim Thiếu Viêm để tay vòng qua eo Lý Sư Sư, ôn hòa nói với Tống Huy Tông: “Tôi là Kim Thiếu Viêm, rất hân hạnh được gặp.” Đây là lần đầu tiên tình địch gặp mặt, bất quá Tống Huy Tông đã không còn là mối đe dọa, cho nên Kim Thiếu Viêm cũng coi hắn như không tồn tại, đơn giản là “chào hỏi”.
Tống Huy Tông mặt như tờ giấy trắng, lúng ta lúng túng nói: “Chúc các ngươi hạnh phúc.”
Hai người Kim Lý ngay lập tức rời đi, ra sân khiêu vũ, Lý Sư Sư cũng chẳng có cảm tình gì với hắn, Tống Huy Tông cũng chỉ là thèm muốn sắc đẹp của nàng, trì hoãn một lúc rồi cũng thoải mái, thở dài nói: “Đúng rồi Tiểu Cường huynh, ta nghe nói ở chỗ các người có cái gì gọi là trường nghệ thuật, chỗ đó có nhiều phụ nữ xinh đẹp không?”
“… Cũng không ít.”
Tống Huy Tông hưng phấn nói: “Ta đi với ngươi, nhuyễn ngọc ôn hương, ngoài ra còn có thể bàn luận nghệ thuật, cực kỳ vui vẻ!”
Tôi trầm mặt nói: “Hoàng thượng mời tự trọng, cô nương chỗ đó chỉ bán thân chứ không bán nghệ…”
oOo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện