[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Chương 29 : Chương thứ hai mươi chín
.
Thiếu niên tướng mạo khá là mảnh khảnh, màu da có chút trắng bợt, hiện giờ có thể dùng nhợt nhạt để hình dung, mím chặt đôi môi mỏng dính, xem ra có vài phần phong phạm thế gia, quật cường nhìn hắn, cố gắng bảo trì bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt bộc lộ ra sự hoảng sợ và bất an, bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Nhìn đối thủ vẫn đang cố gắng đứng dậy, Diệp Trùng suy nghĩ có cần phải cho hắn thêm vài cú, làm hắn triệt để mất đi khả năng chiến đấu mới có thể yên tâm.Nghĩ một hồi, Diệp Trùng từ từ nói: "Ta chấp nhận sự đầu hàng của ngươi, nhưng ngươi phải ra khỏi quang giáp trước." Không có sự bảo vệ của quang giáp, Diệp Trùng tin rằng, nhiều nhất chỉ cần 3 cú, mình tuyệt đối có thể đánh chết hắn. Với lại, Diệp Trùng vốn không định giết bọn họ, chỉ là vì bảo vệ mình không bị tổn hại, huống chi, muốn sống sót tất phải cần hai người này, bản thân đối với mọi thứ trên tàu vũ trụ này đều rất xa lạ.
Nếu như đối phương không ngoan ngoãn nghe theo, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ đánh hắn nằm bò ra, hắn sẽ không để lại bất cứ nguy cơ tiềm tàng nào có thể làm mình gặp phiền toái.
Không ngờ đối phương không chút do dự nào trả lời: "Được!" Hắn không dám có chút do dự nào, người trước mắt này ra tay độc ác, chiêu nào cũng chí mạng, hơn nữa khoảng cách thực lực hai bên quá xa, phía mình chẳng có vốn liếng gì để mặc cả với đối phương, cũng không thể không đầu hàng hắn. Số 2 cũng là một người quả đoán, đã là đầu hàng, vậy thì thành thật chút, để tránh đối phương trút giận sang thiếu gia, đó là cảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Thiếu niên cũng vô cùng tò mò nhìn Số 2, Số 2 trở thành bảo tiêu của hắn đã nhiều năm, nhưng bất cứ lúc nào cũng là hình dạng trước mặt xuất hiện, hắn cũng sớm quen rồi, hắn trước giờ vẫn nhìn thấy qua tướng mạo thật sự đằng sau quang giáp của Số 2.
Động tác của Số 2 rất nhanh nhẹn, quang giáp rất nhanh bị hắn thu vào thứ nguyên không gian.
Ánh mắt thiếu niên và Số 2 vừa tiếp xúc, lập tức như hóa đá, hắn làm sao cũng không ngờ, Số 2 vẫn luôn tận tụy bảo vệ hắn nhiều năm lại là một cô gái! Hơn nữa còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Mái tóc màu hoàng kim như thác rũ xuống bờ vai, khuôn mặt xinh đẹp dù là khi giận dữ hay khi vui vẻ, đôi mắt mê người như lam ngọc (sapphire) giống bầu trời sao thâm thúy, thân hình dong dỏng cao, quần áo bó sát thân càng làm nổi bật lên những đường cong đáng kiêu ngạo của nàng, hai chân thon dài khỏe đẹp làm người ta không thể tự chủ điên cuồng nuốt nước miếng.
Tuy là hắn lớn lên ở thế gia, gặp qua vô số mỹ nữ xinh đẹp, nhưng vẫn bị Số 2 hấp dẫn, hai mắt nhìn chòng chọc vào nàng.
Diệp Trùng lại nghĩ: Ừ, không tồi, quang giáp xem ra là dùng sóng não điều khiển! (Bó tay Thú Vương! Thú Vương vô địch)
Diệp Trùng lãnh đạm nói: "Ném công tắc không gian quang giáp của ngươi qua đây."
Số 2 từ lúc nãy đã quan sát vẻ mặt của Diệp Trùng, nàng tuy rằng chưa từng lộ diện ra ngoài, nhưng đối với dung mạo của mình tuyệt đối có lòng tin. Trong gia tộc, những người từ nhỏ đã được nuôi dưỡng, huấn luyện giống nàng, dùng để làm bảo vệ bên mình những thành viên quan trọng trong gia tộc, ai không phải là mỹ nữ chọn một trong vạn người, mà nàng, là người đẹp trong đám đó, càng là xinh đẹp kinh người, giáo quan của bọn họ đã từng cho bọn họ biết, dung mạo và thân thể là vũ khí cuối cùng của bọn họ, nếu như sử dụng được, tuyệt đối có khả năng làm tình thế nghịch chuyển.
Song, tại khoảnh khắc vừa rồi, lòng tin của nàng đối với dung mạo của mình trong chốc lát liền tan biến sạch trơn.
Tên khốn đáng sợ này vậy mà đối với mình nhìn mà không thấy, giống như mình không hề tồn tại, chẳng lẽ mình thật sự như vậy, một chút hấp dẫn cũng không có? Cũng may ánh mắt tán thưởng của thiếu gia làm nàng dễ chịu một chút, nàng hầu hạ thiếu gia đã 5 năm, đối với vị thiếu gia trước mắt, nàng hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ bất lợi nào với mình, trong mắt hắn, có thể tìm thấy sự tán thưởng thuần túy.
Nàng lưỡng lự một chút, nhưng vẫn rút ra một vòng tay được tạo ra cực kỳ tinh xảo từ cổ tay xuống, ném qua cho Diệp Trùng.
Diệp Trùng chụp lấy, trên bề mặt tìm tòi một hồi, lấy pin năng lượng loại nhỏ của nó xuống, sau đó mới đem cả hai cho vào trong túi. Số 2 thấy động tác lão luyện của Diệp Trùng, toàn bộ hy vọng trong lòng nàng đều mất đi. Mặc dù thực lực cách biệt lớn như vậy, gã đàn ông trước mắt này vậy mà vẫn giữ được tính cẩn thận như vậy, tên này thật là quá đáng sợ.
Diệp Trùng ra hiệu nàng đi tới.
Số 2 hồi hộp bất an đi tới trước Diệp Trùng.
Diệp Trùng không hề do dự gỡ dây thừng trên người xuống, trói chặt nàng lại, sau đó cảnh cáo nói: "Ngươi tốt nhất không được có ý nghĩ không đứng đắn nào, nếu không, hi hi..." Động tác của Diệp Trùng thô bạo, giống như trói một con sinh vật biến dị, không có chút thương hoa tiếc ngọc, làm cho Số 2 đau đến nước mắt muốn trào ra. Nhưng khi Diệp Trùng cảnh cáo, ánh mắt lộ ra sát cơ làm cho nàng không khỏi run bần bật trong lòng.
Diệp Trùng đi về phía thiếu niên.
Số 2 bất giác la lớn: "Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi vừa rồi đã hứa với ta, không làm hại hắn! Xin ngươi giữ lời hứa của mình!" Giọng nói của nàng hoàn toàn khác vừa rồi khi mặc quang giáp, trong trẻo dễ nghe, giống như tiếng sáo trên trời.
Diệp Trùng đầu cũng không quay lại: "Làm hại hắn? Ta vẫn chưa có ý định này! Nhưng, ta muốn trói hắn lại, như vậy càng làm ta yên tâm hơn!"
Diệp Trùng đi tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên cao ngạo ngước cằm, ánh mắt quật cường khiêu khích Diệp Trùng, sắc mặt nhợt nhạt đã hồi phục không ít huyết sắc, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại nhiều.
Số 2 không khỏi thầm than hỏng bét, nàng nên sớm nghĩ tới tính tình gàn bướng của thiếu gia, chỉ hy vọng thiếu gia không chọc tức đối phương, tránh phải chịu khổ.
Diệp Trùng chẳng để ý chuyện này, nếu như là hắn bị người khác trói lại, tâm tình của hắn cũng tuyệt không tốt như vị thiếu gia này. Mặc kệ tên trước mặt xem ra yếu không chịu nổi gió, nhưng vốn thận trọng, Diệp Trùng vẫn một mực cẩn thận trói tên thiếu niên như đòn bánh tét! Trên hành tinh rác, mỗi loại sinh vật biến dị đều có bản lĩnh đặc thù của mình, từ bề ngoài mà phán đoán thực lực của kẻ địch, không nghi ngờ gì là cách làm ngu xuẩn nhất.
Động tác của Diệp Trùng tuyệt đối không thể nói là nhẹ nhàng, thiếu niên da mỏng thịt mềm đã bao giờ chịu khổ vậy đây, đau tới mức hắn kêu la oai oái, làm cho Số 2 bên cạnh nhìn mà đau lòng không thôi.
Phù, cuối cùng có thể thở phào rồi, Diệp Trùng không chút hình tượng đặt mông ngồi trên đất.
Số 2 cẩn thận đánh giá tên rõ ràng không phải là con người trước mặt, thân thể không cao, da dẻ màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng vẻ khá bình thường, chẳng qua ánh mắt cực kỳ có thần, kiểu tóc của mái tóc màu đen đơn giản có thể hình dung là thảm không chịu nổi, máy cắt tóc tự động mà cắt tóc của hắn tuyệt đối sẽ bị hư hỏng nghiêm trọng. Dáng người cân xứng, không có cơ bắp cuồn cuộn, hoàn toàn không tương xứng với sức mạnh khủng bố trong cơ thể hắn, thật là có tính lừa gạt. Còn tuổi tác của hắn, nàng không dám khẳng định, xem ra hình như tuổi không lớn lắm, nhưng tác phong lão luyện tùy lúc lại lộ ra sự thản nhiên đối với sống chết, làm hắn có vài phần từng trải. Chế tác và chất liệu của quần áo cực kỳ cũ kỹ, có chút giống như đi ra từ khu cứu tế của chính phủ. Nhưng từ động tác hắn vừa lấy pin năng lượng ra khỏi quang giáp của mình mà xét, hắn đối với quang giáp rõ ràng là rất quen thuộc, người của khu cứu tế có quang giáp ư?
Diệp Trùng mở miệng: "Nói đi, hai người các ngươi là ai?"
Mà hai người bị bắt ngạc nhiên nhìn nhau, Số 2 thăm dò nói: "Ngươi không biết chúng ta là ai?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện