[Dịch]Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 74 : V06.2: Thầy trò cùng trường

Người đăng: 

.
“Ngụy trưởng lão, chúng ta qua cửa.” Giọng nói của nàng nhàn nhạt, không phải hỏi, mà là giọng khẳng định, đây cũng là tự tin của nàng. Ngụy trưởng lão thu tay, tiếng gió thổi trong phòng dừng lại, khôi phục bình tĩnh, lão híp mắt nhìn Già Lam, âm thầm gật đầu: “Các ngươi qua cửa.” Tống Thiên Nhi từ dưới đất bò dậy, vài bước liền nhào tới: “Già Lam, trên người ngươi chảy máu!” “Không cần gấp gáp, chút vết thương nhỏ thôi.” Thân thể Già Lam run lên, rũ toàn bộ vụn băng trên người xuống đất, vết máu loang lỗ rơi xuống. Nếu đổi thành cô gái bình thường, đã sớm kêu gào khóc bù lu bù loa rồi, nhưng nàng lại ung dung đến đầu lông mày cũng không nhăn lại. Sở Viêm Chiêu nhìn nàng, đáy lòng khẽ trầm xuống, nhớ tình cảnh thuở xưa nàng ở Sở gia, có phải nàng thường bị thương, cho nên nàng mới ung dung như vậy sao? Nhìn quen nên không thể trách ư? “Đều chảy máu như vậy rồi, còn bảo là vết thương nhỏ? Rõ ràng ngươi có thể tránh khỏi, tại sao lại ngu ngốc như vậy, thay ta cản nó? Đáng lẽ ra người bị thương là ta mới đúng…” Hai mắt Tống Thiến Nhi đỏ au, cái miệng nhỏ nhắn nói liên miên, quở trách Già Lam một trận, đột nhiên nàng ta trợn mắt trừng Ngụy trưởng lão: “Bọn ta đến đây để khảo hạch, vì để trở thành học sinh của học viện Thiên Dực, chứ không phải đến làm kẻ địch của ngài. Ngài có cần xuống tay nặng như vậy không? Còn thái độ đối nhân xử thế nữa, có ai đối xử như vậy với học sinh của mình hay không? Có phải ngày thường ngài bị người ta đánh quen rồi, không có nơi xả giận, cho nên ngài cố tình đem bực tức trút lên đầu bọn ta?” Ngụy trưởng lão sửng sốt, có chút choáng váng. Rõ ràng là một nha đầu hay xấu hổ, nhát gan, lúc chửi người lại đáng sợ như thế, thật sự là điên rồi! Nhưng ngẫm lại, bản thân ông xuống tay hơi nặng, ai kêu hai tiểu nha đầu này đem cổ thuật thất truyền từ lâu thi triển ra hết. "Được rồi, tiểu nha đầu, các ngươi đã vượt qua khảo hạch. Hiện tại, ta công bố, từ giờ trở đi, các ngươi…” Không đợi Ngụy trưởng lão tuyên bố xông, một âm thanh từ ngoài cửa chen vào: “Ngụy trưởng lão! Chờ một chút! E là hai người này không có tư cách trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực.” Mọi người quay đầu, chỉ thấy một ả ung dung đi tới, phía sau còn có hai cô gái, trên người các ả đều mặc đồng phục của học viện Thiên Dực, bên hông đeo huy chương học sinh ưu tú của Thiên Dực, tinh thần sáng lán, cao ngạo vô cùng. Những học sinh mới thấy cả ba đều là học sinh ưu tú, không nhịn được hâm mộ, tự động lui sang một bên nhường đường. Cô gái đi đầu khi đi ngang qua Sở Chiêu Viêm, cúi đầu liếc huy chương bên hông hắn, cười khẽ: “Sở Chiêu Viêm, chúc mừng ngươi, sau này chúng ta chính thức trở thành bạn cùng trường.” “Cám ơn Triệu sư tỷ.” Sở Viêm Chiêu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Nhã Nhi và hai cô gái kia bước vào phòng khảo hạch. Lông mày hắn khẽ nhíu, không biết trong hồ lô của ả bán thuốc gì đây? Tại sao lại đánh gãy lời tuyên bố của Ngụy trưởng lão. “Ha ha, thì ra là Triệu nha đầu, sư phụ Hồng Phất Tiên Tử của ngươi gần đây có khỏe không? Bà ấy bế quan tu luyện đến chừng nào mới xuất quan đến chủ sự đây?” Ngụy trưởng lão quen thuộc tán gẫu với Triệu Nhã Nhi. Hồng Phất Tiên Tử? Những học sinh nghe tên này, đều sợ hãi than. “Thì ra là học sinh của Hồng Phất Tiên Tử, hèn chi đắc ý như thế.” “Hồng Phất Tiên Tử là cao thủ hàng đầu của học viện Thiên Dực, một trong số chín vị trưởng lão tài ba, nếu được bà thu làm đồ đệ, liền có tương lai.” Nghe được tiếng nghị luận ở chung quanh, hai ả đứng sau lưng Triệu Nhã Nhi đắc ý nhướn mày, ngay cả ngực cũng ưỡn cao thêm mấy tấc. Các ả đều là học sinh của Hồng Phất Tiên Tử, đương nhiên đáng kiêu ngạo. Triệu Nhã Nhi vẫn cười dịu dàng, không quan tâm hơn thua, thoải mái nền nã nói: “Ngụy trửng lão, ngài cũng nói, sư phụ một mực bế quan tĩnh tu. Đã lâu ta cũng không có gặp được ngài ấy, nhưng trước khi ngài ấy bế quan đã căn dặn, nhiều nhất không tới ba tháng sẽ xuất quan, bà còn muốn chủ trì chọn lựa học sinh mới của năm nay.” “Trong tay Hồng Phất Tiên Tử đã có nhiều học sinh ưu tú rồi, bà ấy còn tinh lực để dạy dỗ học sinh mới à? Cũng nên cho bọn ta nhặt vài mầm nón tốt chứ, năm nào bà già kia cũng chọn hết nhân tài, cuộc thi đấu học sinh ưu tú mỗi năm, bọn ta không bị đánh bại tả tơi mới lạ đó!” Ngụy trưởng lão bất mãn. Triệu Nhã Nhi cười thản nhiên: “Chuyện này ta không thể xử lý, nếu Ngụy trưởng lão có bất mãn thì tìm sư phụ của ta nói chuyện đi.” Ngụy trưởng lão tức giận liếc Triệu Nhã Nhi. Triệu Nhã Nhi đảo mắt chuyển qua người Già Lam, lộ ra kinh ngạc: “Già Lam, sao trên người ngươi có nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy?” Ả khẽ thở dài: “Nếu sớm biết ngươi muốn tham gia khảo hạch học sinh ưu tú, ta đã sớm ngăn cản, ngươi sẽ không bị thương nặng như vậy.” Ánh mắt nguội lạnh của Già Lam nhìn vào ả. “Ngươi có thể còn chưa biết? Năm nay, đại công chúa muốn định mức tên những học sinh ưu tú, toàn bộ đều là danh ngạch học sinh nữ. Năm rồi tuyển nhận học sinh ưu tú, đều có tỉ lệ nam nữ, trên cơ bản bảo trì bốn – một. Nói cách khác, trong năm người, chỉ có một học sinh nữ được chọn. Năm nay, học viện dự định tuyển nhận tổng cộng hai mươi lăm học sinh ưu tú, cũng chính là, chọn có năm học sinh nữ, tiếc là ngươi tới không đúng lúc, năm học sinh này, đại công chúa đã chọn ra rồi.” Triệu Nhã Nhi không nhanh không chậm nói. Lại còn có quy định này? Chỉ cần đại công chúa nói một câu liền đem danh sách năm học sinh lũng đoạn, quyền lực của ả không khỏi quá lớn. “Là đại công chúa! Khó trách! Đại công chúa là một trong số những học sinh quan trọng của học viện Thiên Dực, nàng vì Thiên Dực là xuất chiến, mỗi lần đều đem thắng lợi trở về, vô số chiến tích thắng lợi, chính là học sinh được viện trưởng xem trọng nhất, yêu cầu của nàng, viện trưởng liền vui vẻ đáp ứng.” “Có người nói, mẹ của đại công chúa có thân phận không nhỏ, dòng máu chảy trong người đại công chúa càng vô cùng tôn quý, toàn bộ học viện Thiên Dực, có ai dám đắc tội đại công chúa?” “Nghe nói, hiện tại đại công chúa đang bế quan tu luyện, không ai biết tu vi của nàng rốt cuộc đạt trình độ nào!” “…” Già Lam nghe mọi người nghị luận, tâm trạng nặng nề: “Ngụy trưởng lão, thật sự có chuyện này sao?” Ngụy trưởng lão nhíu mày, nói: “Đúng là viện trưởng đã cho đại công chúa có quyền đó, bởi vì đại công chúa có nhiều cống hiến to lớn cho học viện Thiên Dực, hễ là yêu cầu của đại công chúa, viện trưởng sẽ không cự tuyệt. Hiện tại, các ngươi không có cơ hội trở thành học sinh ưu tú, nhưng đừng tức giận, dựa vào năng lực của các ngươi, rất nhanh có thể từ học sinh ngoại viện tấn chức từng bước. Mỗi năm, học viện sẽ có cuộc so tài học sinh ưu tú, chỉ cần ngươi có thể biểu hiện thật xuất sắc trong cuộc thi đó, ngươi liền có thể thăng cấp thành học sinh ưu tú…” (S.J: đi vào cái chỗ này học thật là uất ức….Lam tỷ, tự lập môn phái đi, lật đổ thiên dực đi T^T) Ngụy trưởng lão vừa an ủi vừa cổ vũ nàng, Già Lam chỉ nghe rõ một câu, đó chính là nói, dù các nàng có vượt qua khảo hạch, nhưng chỉ cần đại công chúa nói một câu liền có thể tước đoạt tư cách của các nàng. Đây là tầm quan trọng của quyền lực nha! Nàng không buồn, cũng không giận, sẽ có một ngày, nàng sẽ giỏi hơn ả công chúa kia. Tiếp đó, nàng dùng quyền lực này đánh trả lại, để cho ả nếm thử mùi vị bị người ta dùng quyền lực cướp đoạt tư cách của mình. "Thiến Nhi, chúng ta đi!" "Già Lam, vậy bây giờ chúng ta…” Tống Thiến Nhi mê mang. “Đi xếp hàng, sau đó tham gia khảo hạch.” Vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, khi nàng đi ngang qua Triệu Nhã Nhi, bước chân hơi ngừng, sâu đậm liếc Triệu Nhã Nhi một cái, nàng nhếch môi, cười như không cười. Ánh mắt của Triệu Nhã Nhi căng thẳng, không khỏi giật mình trong lòng. Mục Tư Viễn nhìn hai người Già Lam và Tống Thiến Nhi, hắn không khỏi tức giận bất bình: “Đây là cái quỷ quy củ gì? Có công bằng sao? Đại công chúa tùy tiện nói một câu, liền có thể tước đoạt tư cách của họ. Nếu thế thì chúng ta liều mạng tham gia khảo hạch còn có ý nghĩa gì, còn không bằng chạy về xum xoe đại công chúa, chỉ cần người ta vui vẻ, liền tùy tiện ban thưởng cho một danh ngạch, cần gì tham gia khảo hạch!” (S.J: Oa! Lão Mục anh thật đàn ông nhoa!!! >O
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang