[Dịch]Sư Phụ - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 1
                                            .
                                    
             Ta sống dưới núi  Thương Lam từ nhỏ, hiểu rất rõ núi Thương Lam ngàn dặm. Ta biết núi  Thương Lam có mấy vạn khe suối, khe sông, tất cả đều chảy về hồ Linh  Kính sâu không thấy đáy. Ta cũng biết phái Thương Lam có một truyền  thuyết, truyền rằng dưới đáy hồ phong ấn một đại ma đầu gây họa cho  thiên hạ ba trăm năm trước, ta còn biết phong ấn đại ma đầu là một cây  Linh Kính dưới đáy hồ. Nếu lấy Linh Kính đi, đại ma đầu sẽ phá được  phong ấn, trở lại tam giới, nguy hại chúng sinh.
Tuy nhiên ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, ta lại là người thả hắn ra...
Hôm  đó trăng mờ gió rít, ta đến phái Thương Lam trộm một vật vô cùng quan  trọng với mình, nào ngờ bị đệ tử canh giữ cửa núi phát hiện. Trong lúc  hoảng hốt trốn chạy, ta đâm đầu xuống hồ Linh Kính, lặn một mạch xuống  dưới, vô tình lặn xuống tận đáy hồ, vô tình bước vào động băng phong ấn  đại ma đầu, vô tình nhìn thấy Linh Kính được khảm trong huyền băng.
Ta thề với trời, lúc đó ta không làm gì hết!
Ta  chỉ... hiếu kỳ lấy ngón trỏ cào cào rìa Linh Kính, sau đó... mẹ nó chứ,  ai ngờ được vật phong ấn quan trọng như vậy lại bị lung lay! Đập lên  tay ta đánh "keng" một tiếng.
Lúc đó ta sợ đến run chân, chỉ hận không thể chặt đôi tay mình vứt đi cùng tấm Linh Kính kia tới tận chân trời.
Thế  nhưng ta không có thời gian làm vậy, trong thoáng chốc, Linh Kính đầy  linh khí trong truyền thuyết bị nứt một đường, kế đến, huyền băng trước  mặt cũng nứt ra một đường kêu "rắc", khi huyền băng rơi xuống, ta thấy  có một đôi mắt cong cong tuyệt đẹp hiện ra sâu bên trong.
Rèm mi khẽ rung, đôi mắt chầm chậm mở ra, vừa đen vừa sâu thẳm, tựa như có thể cất chứa ngàn vạn vì sao trên trời.
Dần dần, ta nhìn thấy gương mặt thất thần ngơ ngác của mình trong đôi mắt đó.
Trong  lúc ta vẫn còn ngây ngốc, Linh Kính trong tay ta bỗng "rắc rắc" mấy  tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt, mảnh kính trên tay rơi lả tả, lập tức  hóa thành tro bụi trong nước hồ. Huyền băng trước mặt cũng tan rã trong  tích tắc.
Ta bị sóng nước chấn động đẩy ngã về phía sau, lăn mấy vòng mới dừng lại được.
Ta  ngẩng đầu lên nhìn, đại ma đầu trong truyền thuyết đã phá băng bước ra.  Nước hồ khuấy động y phục và mái tóc dài của hắn, bay lên thành một  đường cong kì dị. Hắn đang nhìn ta, đôi mày khẽ chau. Nhớ đến những  truyền thuyết giết người không chớp mắt của hắn, ta sợ đến tim đập chân  run, không kịp đứng dậy mà lăn lê bò toài chạy ra khỏi động băng, nhưng  vào lúc này, đáy hồ bỗng rung chuyển kịch liệt, khiến ta hoa mắt chóng  mặt, lắc tới lắc lui sau đó bổ nhào đến bên chân đại ma đầu.
Ta bị lắc đến suýt nôn mửa, trong lúc khẩn cấp bèn tóm lấy chân đại ma đầu, ôm chặt.
“Buông ra.” Ta nghe tiếng đại ma đầu lạnh lùng uy hiếp.
Ta  rất sợ hắn đập chết ta, nhưng hiện giờ sau lưng ta có một xoáy nước  đang chầm chậm hình thành, mang theo lực hút mỗi lúc càng mạnh kéo ta  vào trong, nếu hút vào đó thì thân thể ta sẽ bị xé tan thành từng mảnh  vụn.
Trước sau cũng đều chết, ta đương nhiên chọn cách ít thê thảm nhất.
“Ma đầu đại nhân! Là ta thả ngài ra đó! Tốt xấu gì ngài cũng cứu ta một mạng đi chứ!”
“Cút đi!” Nghe như hắn vô cùng tức giận.
Trong  thời khắc mành chỉ treo chuông, ta bỗng nhớ lại đám đệ tử ngu xuẩn phái  Thương Lam thường nói một câu: “Ta không đi đâu! Có chết thì chúng ta  cùng chết!” Ta thật sự thấy lời này quá phù hợp với tâm trạng của ta, ta  ôm chặt đùi hắn hét lên: “Muốn chết thì cùng chết! Ta không để ngươi đi  trước đâu!”
Pháp thuật trong tay hắn đánh về phía ta, ta bất  chấp tất cả há miệng ra, “ngoạm” cắn lên eo hắn, khiến hắn hự một tiếng,  tựa như khí trong đan điền đều bị ta cắn tản mát hết, pháp thuật trong  tay tan biến, cơ thể hắn liền mềm nhũn ra. Sức mạnh của xoáy nước sau  lưng ngày càng lớn, trong hỗn loạn, ta và hắn cùng bị hút vào.
Trước khi hôn mê, ta chỉ nhớ đến một chuyện.
Cơ thịt đại ma đầu . . . cứng thật.
Sau đó?
Sau đó … đến khi ta tỉnh lại, chuyện thần kì đã xảy ra.
Ta và đại ma đầu đã đến núi Thương Lam ba trăm năm về trước.
Ta tỉnh lại giữa băng tuyết đầy trời, nhìn thấy nửa người đại ma đầu bị vùi trong tuyết.
Tuy  chưa rõ tình hình, nhưng ta lập tức có một ý nghĩ, ta phải giết hắn. Ma  đầu này năm xưa giết chết ân sư, cấu kết Ma Tộc tàn hại chúng sinh, tội  lỗi chồng chất đến nỗi người xưa không thấy người sau chẳng bằng, tiếng  ác đến nỗi các bậc phụ mẫu hiện giờ vẫn còn dùng tên hắn để hù dọa  những đứa trẻ không vâng lời.
Ta đã thả người như vậy ra, đương nhiên ta phải chịu trách vá lại lỗ thủng bằng trời này.
Ta  ngưng tụ pháp thuật trên chủy thủ rồi hung hăng rạch lên cổ hắn, chỉ  nghe “xoẹt” một tiếng, chủy thủ và da thịt hắn ma sát phát ra tia lửa,  lưa đó lưỡi chủy thủ huyền thiết của ta xoắn lại…
Xoắn lại…
Ta  sợ đến mức cằm sắp rơi xuống đất, chủy thủ Xuất Vân này là tiên khí mẫu  thân để lại cho ta mà! Nhìn cái cổ không hề thương tổn của đại ma đầu,  ta không kịp xót cho di vật của mẫu thân, run cầm cập cất lại nó, quáng  quàng trốn sang bên cạnh.
Thân thể đại ma đầu này là kim cang bất toại hay sao?
Chả  trách với sức của ba đại tiên môn ba trăm năm trước mà chỉ phong ấn chứ  không giết hắn, thì ra không phải không muốn giết mà là không giết nổi!
Thôi xong, xong rồi, ta càng vá thì lỗ thủng càng to rồi.
Lòng  ta đang hoảng hốt bất định thì bỗng cổ chân thít lại, ta thầm giật  mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đại ma đầu đã tỉnh. Bàn tay lạnh như  băng của hắn đang tóm chặt cổ chân ta, đôi mắt đen tuyền phóng ra sát  khí như mũi tên cắm vào tim ta. Nhìn kĩ, trong đáy mắt hắn còn lờ mờ lóe  lên ánh sáng đỏ.
Ta biết, đó là ma khí.
Ta xoa dịu hắn: “Đại nhân! Chỉ cần đừng lấy mạng, muốn gì cũng được.”
Hắn kéo cổ chân ta, giãy dụa bò ra khỏi tuyết, dáng vẻ lại thảm hại hệt như ta: “Đệ tử Thương Lam?” Giọng hắn lạnh như tuyết.
Bị  phong ấn dưới hồ Linh Kính núi Thương Lam ba trăm năm, nhất định hắn  rất hận đệ tử phái Thương Lam, ta vội lắc đầu phủi sạch quan hệ: “Không  không không, không phải đâu!” Thấy hắn quan sát y phục mình, ta lại vội  giải thích, “Ta trộm đó! Ta ta ta… ta là người của Ma Tộc!”
Trong  lúc khẩn cấp, để giữ mạng mình, ta không thể không nói với hắn bí mật  lớn nhất của ta. Chỉ mong hắn niệm tình đồng tộc, tha cho ta một con  đường sống.
Hắn thoáng im lặng, ta cảm giác có một luồng khí tức  từ bàn chân đang bị hắn bóp xông lên trên, thăm dò trong cơ thể ta, ta  biết hắn đang xem xét nên để mặc khí tức của hắn quanh đi lượn lại trong  cơ thể mình, một lúc sau, thần sắc hắn không rõ, hỏi: “Nửa người nửa  ma?”
Ta gật đầu: “Cha là ma, mẹ tu tiên…”
Vẻ mặt hắn liền biến đổi, ngay cả ta cũng dễ dàng nhìn ra cảm xúc của hắn đang chấn động.
Lẽ nào … thân phận của ta còn đáng ghét hơn đệ tử phái Thương Lam sao…
Vậy nói sớm đi chứ! Ta sẽ không hề do dự thừa nhận mình là đệ tử phái Thương Lam!
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn giữ mạng cho ta.
Đại  ma đầu túm cổ ta xách xuống núi tuyết, lúc đó ta không biết tại sao  cảnh sắc núi Thương Lam lại thay đổi đến mức khiến ta thấy vô cùng lạ  lẫm, mãi đến khi đi ngang tấm bia cao to do phái Thương Lam lập dưới  núi, ta lẩm bẩm: “Tấm bia kia trở nên vừa mới vừa sạch từ khi nào vậy?”
Hắn nhìn ta, sau đó trầm giọng hỏi ta: “Vừa rồi ngươi nói ta bị phong ấn ba trăm năm?”
Ta  gật đầu, thấy hắn nheo mắt, ta lập tức dựng ngón tay chỉ lên trời thề:  “Nếu có nửa lời dối trá, nhất định sẽ bị trời đánh không được chết yên!”
Thần sắc trong mắt đại ma đầu biến đổi, cuối cùng hắn lẩm bẩm: “Vậy hiện tại chính là ba trăm năm trước.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện