[Dịch]Sư Phụ - Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14
.
Type-er: Phương Hin
Ta không nhận đồ đệ nữa, cho dù dung mạo của tiểu tử trước mặt còn khiến ta chấn động hơn lúc mới gặp Thanh Hàn.
Nhớ lại chuyện xưa, ta bỗng mất khẩu vị.
Người đối diện quan sát kĩ vẻ mặt ta, ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Ta buông đũa, tùy tiện nói bừa một câu: “Nghĩ mình sắp chết rồi, ăn cơm hay không cũng vậy, nên ta không nuốt nổi nữa.”
Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn ta, hiển nhiên không ngờ ta lại nói một câu như vậy.
Nhưng mà điều ta nói cũng là sự thật, ta không muốn giấu y nên thẳng thắn nói: “Nói thẳng với ngươi nhé, số kiếp của ta đã cận kề, tới lúc sắp quy tiên rồi. Gần đây mắt hoa tai không nghe rõ, thần trí lúc nào cũng mơ hồ, pháp lực kém đi rất nhiều, ta không có gì để dạy ngươi đâu. Ta thấy căn cốt ngươi rất tốt, tư chất thông minh, da mặt cũng dày, chắc là một nhân tài tu tiên. Ngươi cũng đừng phí thời gian nữa, ra khỏi tiểu viện của ta rẽ phải, thuận theo con đường nhỏ mà đi, rời khỏi núi Vụ Ái tìm cao nhân khác bái sư đi.”
Ta nói một tràng dài như vậy, chắc y nghe chưa hiểu được tâm tư trong lòng ta, chỉ sững sờ nhìn ta, sắc mặt hơi tái hỏi: “Những chuyện này… là từ bao giờ?”
Ta nhìn sắc mặt y, đoán rằng dường như trong lòng y cũng hiểu mình đã tới nhầm chỗ, hối hận mình đã lãng phí thời gian đeo bám ta.
Ta là một người sắp chết, làm lỡ thời gian của người khác cũng cảm thấy có lỗi lắm, nên ta đáp: “Trăm năm trước đã bắt đầu có hiện tượng này, lúc đó còn định nhận một đồ đệ truyền lại y bát, song rốt cuộc cũng hỏng hết, đến giờ chỉ còn lại một vài năm thôi, ta muốn yên ổn ở trong tiểu viện này dưỡng lão, không muốn vất vả nữa.
Nghe thấy lời ta, không biết tại sao sắc mặt y càng tái hơn, cứ như trúng tà vậy, hai mắt đờ đẫn nhìn ta.
Ta ăn một miếng cá cuối cùng rồi đứng dậy đi vào phòng, “Ngươi ăn xong thì để chén đũa đó đi, ta ngủ một giấc dậy rồi rửa, ngươi tự đi đi.”
Ta xoay người nhưng còn chưa đi một bước nào thì tay đã bị kéo lại, tiếp đó là một hồi “loảng xoảng” vang lên, ngoảnh đầu lại, là do tiểu tử kia đứng dậy quá vội vã, hất hết chén đũa trên bàn xuống đất.
Chỉ là y cứ như không nhìn thấy chén vỡ, không nghe thấy âm thanh gì hết, vẫn nắm tay ta như vậy, ánh mắt nóng bỏng mang ý cầu khẩn, y nhìn ta, khóe môi run rẩy một lúc mới nói, “Không nhận đồ đệ cũng không sao, đừng đuổi con đi.”
Câu nói này, giọng điệu này trong khoảnh khắc khiến ta nghĩ tới thiếu niên một trăm năm trước, ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt bất an.
Nhất thời ta hơi phân tâm, tới khi y nắm cánh tay ta đến tê dại, ta mới sực tỉnh hỏi y, “Ta không nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi ở lại đây làm gì? Phụng dưỡng, chôn cất ta à?”
Y mím môi, dường như bị câu hỏi này của ta chích đau, tuy nhiên ta không biết câu này có gì đâu mà đau chứ.
Y cụp mắt, nhìn chén đũa bừa bộn, lại ngẩng đầu nói: “Con nấu cơm cho người, câu cá cùng người…” Y khựng lại, “Rửa chén cũng giao cho con.”
Đúng thật là tới phụng dưỡng, chôn cất ta rồi.
Ta nhàn nhã thong dong nhìn tiểu tử này, trong người y không thề có tiên khí hay yêu khí, theo lý là một người phàm, có điều một người phàm không tới tu tiên vấn đạo, không tới vì trường sinh bất lão mà muốn ở đây câu cá cùng ta, nấu cơm cho ta? Định xây cho ta một “Hội quán tu thân dưỡng lão” à?
Đương nhiên, cũng có thể vì hiện giờ tiên pháp của ta yếu đi nhiều, còn pháp lực của y cao thâm hơn, ta không nhìn ra khí tức trên người y, bởi vậy mới tưởng y là người phàm.
“Nói đi.” Ta khoanh tay trước ngực, không vòng vèo với y nữa mà hỏi thẳng: “Thật ra ngươi muốn làm gì?”
Y cũng vẫn trầm ngâm, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta: “Con muốn người.”
Lập tức ta lại có cảm giác đau như xương cá mắc trong cổ…
“Tiểu tử.” Ta xoa xoa mi tâm, định nói chuyện tử tế với y, “Lời ta nói vừa rồi ngươi chưa hiểu sao? Số kiếp của ta sắp tới rồi, không nhận đồ đệ được nữa, càng không thể yêu đương.” Ta nói với y từng câu từng chữ, “Ta sắp chết rồi. Không có thời gian cũng không còn hơi sức chơi với đám người trẻ tuổi các ngươi đâu.”
Nghe câu này của ta, không biết tại sao, sắc mặt y tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao đâm xuyên quan ngực.
Môi y mím chặt, một lúc lâu sau mới nói, “Không phải là chơi…” Y dường như hạ quyết tâm gì đó, nghiến răng nói: “Thật ra con…”
Ta xua tay, không muốn nghe y nói thêm nữa, quay người đi vào phòng, “Ta nói thẳng với ngươi nhé, ta không nhận đồ đệ vì trước đây ta từng nhận rồi, có điều đồ đệ đó đã phản bội ta, hắn khiến ta đau lòng tột độ, không thể tin tưởng bất kỳ ai nữa.” Ta khựng lại, “Còn chuyện yêu đương nam nữ vớ vẩn hoang đường này càng không thích hợp với ta, ta sống ngàn vạn năm rồi, chưa động lòng được mấy lần, hiện tại cũng vậy. Ngươi ấy, đi sớm đi.”
Trước khi vào phòng ta quay đầu nhìn y, thấy sắc mặt y tái nhợt, cúi đầu nhìn đống bừa bộn dưới đất, lạc lõng như một con búp bê vải bị xé nát rồi vứt đi.
Chẳng qua là bị từ chối thôi mà, có cần buồn tới vậy không? Ta chép miệng, quay về phòng mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện