[Dịch] Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi - Sưu tầm

Chương 10 :  Tạm thời làm công

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:36 18-06-2018

.
“Hai người các ngươi không đi thì nhường đường, đừng cản trở người phía sau.” Thủ vệ không kiên nhẫn vung tay về phía hai người, hướng về người phía sau vươn tay. Đối phương móc ra một hạt châu gần trong suốt đưa tới, đi về phía đồ án bên trong. “Sư phụ…” Nghệ Thanh mặt đầy áy náy, trận chiến với Nhuế Mi đó, giữ được mạng đã là kỳ tích, hắn thật sự quên mất đã ném đi túi trữ đồ, “Đều là lỗi của đệ tử, nếu không phải ta cuống cuồng mang đi Phệ Hồn Phiên, sẽ không hại sư phụ linh thạch cũng không mang.” “Ây…” Không, ta thật sự là không có tiền. “Nếu không sư phụ ngài cứ đi dạo trong thành một chút, năm mươi linh châu không nhiều. Ta đi quanh thành tìm công việc, có lẽ trước khi trời sáng sẽ kiếm đủ chi phí truyền tống.” Hắn nghiêm trang đề nghị. “Được rồi, đi cùng nhau đi!” Thẩm Huỳnh gật đầu, “Hai người sẽ kiếm mau hơn.” Nói xong không đợi hắn nghĩ ngợi, trực tiếp kéo người rời đi. Nghệ Thanh đối với việc kiếm tiền hình như rất có kinh nghiệm, trên đường nghe một hồi liền mang theo nàng đến tòa nhà cao nhất trong thành. Tới trước mặt chưởng sự, chắp tay nói, “Vị đạo hữu này, ta nghe nơi này yêu cầu hộ vệ.” Chưởng sự kia khách khí đáp lễ lại, quan sát hai người một lát mới nói, “Đúng vậy, ta có đồ cần người bảo vệ, yêu cầu vài người tu vi cao. Không biết đạo hữu là?” “Tại hạ là kiếm tu, tu vi Kim Đan.” “Kim Đan kiếm tu!” Chưởng sự vui mừng, hưng phấn hành lễ thêm lần nữa, “Thì ra là hai vị đạo quân.” “Không biết có phù hợp yêu cầu không.” “Phù hợp, dĩ nhiên phù hợp!” Chưởng sự cười như đóa hoa, hôm nay trong tiệm có bán vật đấu giá đặc biệt, ban đầu chỉ muốn tìm một tu sĩ Trúc Cơ là không tệ rồi, không nghĩ tới một Kim Đan. Toàn bộ thành nhỏ này tìm không ra mấy tu sĩ Kim Đan, huống chi đây còn là kiếm tu, “Đạo quân chỉ cần bảo vệ theo sau, hộ tống người được bảo vật hôm nay trở về liền xong. Tiền công một chuyến hai linh thạch hạ phẩm, đạo quân thấy thế nào?” Nghệ Thanh suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, “Ta có hai người, mỗi người hai khối linh thạch hạ phẩm sao?” “Hai người?” Chưởng sự sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh đối phương bốn năm lượt, lúc này mới chú ý Thẩm Huỳnh đứng bên cạnh. Ồ? Người này đứng ở đây lúc nào, hắn không chú ý tới. Hơi đánh giá, đối phương không có chút linh khí, lại là một người phàm. Nhưng suy nghĩ người kia là Kim Đan, không có khả năng đi theo sẽ là người phàm, hỏi, “Đạo hữu đây cũng tới làm hộ vệ? Tha thứ cho tại hạ mắt mờ, không biết ngài tu vi gì?” “Ta cũng không biết.” “…” Không biết, người tưới làm hộ vệ cái gì! Chưởng sự khóe miệng hơi giật, không dám đắc tội Kim Đan đạo quân, “Vậy… Hai người tổng cộng ba khối linh thạch hạ phẩm, thế nào?” “Được” Thẩm Huỳnh gật đầu, hoàn toàn đồng ý. Tìm hiểu qua một linh thạch hạ phẩm tương đương một trăm viên linh châu, vượt qua lộ phí cần rồi. Nghệ Thanh lời đến miệng lại nuốt xuống không giải thích, ừ, nhất định là sư phụ suy nghĩ muốn khiêm tốn. “Mời hai vị đi theo ta.” Chưởng sự mang hai người lên lầu hai, lúc này bọn họ mới phát hiện bên trong ngồi đây người, nghe loáng thoáng được tiếng kêu giá. Hình như một buổi đấu giá cỡ nhỏ. Chưởng sự để bọn họ ngồi trong phòng chờ. Nghệ Thanh cũng bắt đầu giải thích tính chất công việc trong thời gian ngắn, nơi này là một hiệu buôn, thời điểm có được pháp bảo pháp khí hoặc đan dược khó gặp sẽ tổ chức đấu giá. Ngay những lúc này, chủ quản sẽ tạm thời mời vài tu sĩ làm công việc hộ tống, đưa người mua vật phẩm trở về, được xem như dịch vụ sau bán hàng. Chỉ là những hộ vệ này đều là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa đều là tán tu. “Đồ nhi lúc còn là Trúc cơ thường xuyên nhận những việc này. Sư phụ yên tâm, thành này nhỏ, khu vực không rộng, bình thường đi không quá xa, trước khi trời sáng sẽ kết thúc, chậm trễ không nhiều.” “Ồ.” Thẩm Huỳnh gật đầu, nói tóm lại, đây là một công việc bán thời gian nhẹ nhàng, nhưng mà…Vì sao kêu ‘Ở gà’?(*) (*) Ở gà(Trụ kê) theo tiếng Trung đọc sẽ tương tự với Trúc Cơ, ở đây ý TH nghe nhầm Trúc Cơ thành Ở gà. Bọn họ chờ một lần, chờ gần ba giờ. Trời đã tối, âm thanh kêu giá bên ngoài mới chầm chậm ngừng lại, lần lượt có người đi về. Chưởng sự mang theo bọn họ đến trước mặt một tu sĩ. Nghệ Thanh nhìn nhìn, đối phương dù chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi luyện khí tầng chín, lại mặc quần áo cấp 3, chắc là công tử gia tộc lớn tu Tiên, trong tay còn bưng một hộp màu đen, chắc là pháp khí vừa mua được. “Đạo quân, vị Lục đạo hữu này chính là khách hàng cần hộ tống hôm nay. Ngài chỉ cần đưa hắn đến Lục phủ phía tây là xong.” Nghệ Thanh gật đầu, mang theo người trẻ tuổi cùng ra cửa. Người này đối xử với đối phương rất khách sáo, có lẽ kinh ngạc với việc tu sĩ Kim Đan bảo vệ mình, dọc đường đều tỏ vẻ hưng phấn, vừa nói mình làm sao mua được bảo bối tới tay, vừa hướng thành Tây đi tới. Lục gia trong khu vực trăm dặm quanh đây cũng được coi là gia tộc lớn, chẳng qua đường về có khoảng cách một đoạn xa. Cộng thêm việc ra khỏi thành phải đi qua mảnh rừng trúc, rừng sâu Diệp Mậu này nhiều chướng khí không thể ngự kiếm. Hắn lần này chụp được pháp khí cấp bốn khó có được, đối với khách hàng quan trọng như vậy, Trân Bảo các tự nhiên sẽ mời người tốt nhất bảo vệ, phòng ngừa có kẻ giết người cướp bảo. Thẩm Huỳnh đối với việc công tác đơn giản không tốn thể lực như vậy không ý kiến, chẳng qua là… Tại sao đến tối mới đi, thật là mệt! “Đạo quân, ra khỏi cánh rừng này, là đến Lục phủ rồi.” Tu sĩ họ Lục chỉ chỉ phía trước nói, “Đoạn đường này làm phiền đạo quân rồi.” “Đây là trách nhiệm của ta, không nên khách sáo.” Nghệ Thanh nhìn xung quanh, “Rừng sâu ở đây chỉ e có nguy hiểm.” “Đạo quân không cần lo lắng.” Tu sĩ họ Lục không thèm để ý lên tiếng, “Thành này mặc dù nhỏ, xa xôi so với thành chính nhưng từ trước đến giờ bình yên lắm, sẽ không sảy ra chuyện gì.” “Cẩn thận vẫn hơn, chỉ sợ vạn nhất.” “Đạo quân nói đùa, rừng này dù không thể ngự kiếm nhưng ta đi thường xuyên, cũng không có vấn đề gì.” Tu sĩ họ Lục vẫn mặt chủ quan nói, “Tất cả lo do chưởng sự của Trân Bảo các kia nghĩ quá nhiều, nhất định muốn tìm tu sĩ đến tiễn ta. Pháp khí cấp bốn dù khó gặp ở đây, nhưng bên ngoài rất tầm thường, chẳng lẽ thật sẽ có người chạy tới…” Hắn chưa nói hết lời, đột nhiên dưới chân một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ tỏa ra, nháy mắt đã thành hình trận pháp, mặc đất không ngừng lắc lư, từng mảng bụi gai chui ra hướng về tu sĩ họ Lục đánh tới. Tu sĩ họ Lục sợ hết hồn, tay mất thăng bằng, mới bưng hộp đã rơi xuống, bị những bụi gai kia trực tiếp cuốn vào. “Pháp khí của ta…” “Cẩn thận!” Nghệ Thanh lôi người lại, gọi ra Linh Kiếm vung lên phía trước, kiếm khí bén nhọn quất tới bụi gai, nháy mắt chém xuống mảng lớn. Nhưng chỉ vài giây sau dưới đất lại sinh ra càng nhiều bụi gai, vọt tới hướng bọn họ. Nghệ Thanh chỉ đành đem người phía sau đẩy một cái, tránh khỏi phạm vi nguy hiểm, giao phó nói, “Đợi ở sau đi, không nên tách khỏi người sư phụ.” Tu sĩ họ Lục sững sờ, sư phụ? Sư phụ cái gì? Hắn theo bản năng quay đầu tìm tìm, một lúc mới nhìn thấy nữ tữ quần áo màu xám sau lưng, sợ hết hồn. Chuyện này… Người này ở đây lúc nào? Vừa nãy không phải chỉ có hắn cùng đạo quân kia lên đường thôi sao? Nhiều hơn một người lúc nào vậy? (⊙ o ⊙) Nhớ tới lời Nghệ Thanh, hắn lập tức đứng bên cạnh nữ tử. Có thể để cho một đạo quân Kim Đan gọi sư phụ, có lẽ đảm bảo được bình an cho hắn. “Làm phiền đạo hữu.” Hắn lễ phép lên tiếng chào, lại thấy đối phương đứng yên thẳng tắp, cúi đầu xuống không chút phản ứng. Hắn tưởng đối phương tức giận do lúc trước mình lạnh nhạt, theo bản năng đứng gần một chút, “Là sai sót của tại hạ, đường này cực khổ, chớ trách đã quên mất đạo hữu. Đạo hữu, đạo hữ? Đạo hữu ngươi…” Sau vài giây, hắn nghe được tiếng ngáy nhàn nhạt. Đây là… Ngủ… Ngủ thiếp đi… Σ(°△°|||) “…” Lúc này còn có thể ngủ, ngươi TM(**) trêu chọc ta? (**)TM: Một câu chửi thề @_@
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang