[Dịch]Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ- Sưu tầm
Chương 12 : KHÔNG THỂ NHẬP THÂN.
                                            .
                                    
             Mẫu Đơn chỉ cảm thấy lông măng toàn thân đều dựng ngược! Hoảng sợ kêu lên: "Là cái gì vậy?!"
Hoàng  Tuyền giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một đám lửa xanh âm u, y phóng  nhanh đến trước cửa, dễ dàng nắm lấy cái tay khô héo kia. Chỉ nghe ngoài  cửa truyền đến một tràng gào thét, cái tay kia tức khắc đau đớn vặn  vẹo, liều mạng vùng vẫy.
Hoàng Tuyền buông tay ra, cánh tay khô  héo kia lập tức rụt trở về. Hắn một cước đá văng cửa phòng, quay đầu lại  kêu lên: "Đi mau! Bọn chúng đã bắt đầu hoạt động!"
Thủy yêu cõng  Mẫu Đơn trên lưng, chạy vội ra ngoài. Vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy một  đám người đứng lố nhố ở cổng chính! Tấm vải xám quấn trên đầu hơi rớt  xuống, lộ ra khuôn mặt xám ngoét vô hồn, chỉ có đôi mắt đỏ tươi như máu,  nhìn chằm chằm bọn họ, khiến người ta khiếp sợ. 
Mẫu Đơn kinh  hãi không còn gì để nói, chỉ có thể trợn to mắt nhìn đám cương thi sống  giơ cánh tay khô héo, muốn nhanh chóng bắt lấy bọn họ.
Hoàng  Tuyền thật nhanh nhẹn tránh thoát mấy con cương thi, kéo Thủy yêu chạy  vội về phía cửa. Mẫu Đơn ở trên lưng nàng bị lắc lư đến nỗi muốn phun  hết ruột gan ra ngoài, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Sau lưng đột  nhiên bị vồ một cái, xé đi một mảng y phục. Mẫu Đơn không thể ức chế  nổi hét to lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi tay đen đúa  như nhánh cây đang đặt trên vai nàng, mùi thối rữa lạnh lẽo xông vào  mũi, gương mặt xám ngoét vô hồn đối diện với nàng, cái miệng tím ngắt  ngoác to, hàm răng vàng lỉa chỉa chực cắn lấy nàng!  
Mẫu Đơn sợ  tới mức la cũng la không nổi! Thủy yêu đằng trước chợt nhảy dựng lên một  cái, cõng theo Mẫu Đơn tránh được đám cương thi dây dưa không dứt kia,  lại lắc lư khiến nàng thiếu chút nữa đã phun ra.
Tư Đồ đang bay  bên cạnh Mẫu Đơn, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, không nhịn  được nói: "Dứt khoát để cho ta nhập vào người đi! Như vậy Thủy yêu nhẹ  nhõm, ngươi cũng thoải mái một chút!"
Mẫu Đơn muốn nói cũng không  nói nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu. Bóng dáng Tư Đồ  lóe lên, liền muốn chui vào người nàng. Rồi chợt giống như va phải bức  tường vô hình, lập tức bắn ra ngoài! Hắn kinh ngạc nhìn Mẫu Đơn, sắc mặt  nàng đã trắng bệch gần như muốn ngất đi!
Hắn. . . . . . Tại sao không thể nhập thân?!
Tư  Đồ vội vàng muốn thử nhập vào người nàng, rồi lại bị bắn ra ngoài! Lần  này hắn luống cuống, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì cho phải!  Mẫu Đơn nhẫn nại  quay đầu nhìn hắn, suy yếu hỏi "Còn chưa được sao? Ta  sắp sửa. . . . . . chịu không nổi rồi!"
Tư Đồ vội la lên: "Mẫu Đơn ngươi đừng vội! Kiên nhẫn một chút! Ta sẽ lập tức vào được!"
Hắn  gắng sức nhập vào lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ ngoại lệ nào, lại  bị bắn ra ngoài! Hoàng Tuyền bên cạnh chợt nói: "Thủy yêu! Đưa nha đầu  kia cho ta!"
Hắn đưa tay nhấc Mẫu Đơn lên, túm lấy lưng nàng,  giống như xách theo bao bố vừa nhẹ nhàng lại vừa dã man. Mẫu Đơn không  thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn chằm chằm! Mặc dù như vậy cũng dễ chịu  hơn một chút, nhưng hắn cũng thô lỗ quá đi?!
[Cha Xà yêu này đáng đánh đòn chưa >3 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện