[Dịch]Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ- Sưu tầm
Chương 11 : CƯƠNG THI SỐNG
                                            .
                                    
             Thủy yêu biến sắc: "Cương thi? Chẳng lẽ nơi này là. . . . . . ?!"
Hoàng  Tuyền gật đầu, "Ngươi đoán đúng rồi, thật ra thì Phong Sa cốc chính là  cốc cương thi sống trong truyền thuyết. Ban ngày chết đi biến thành  cương thi, ban đêm tỉnh lại biến thành người bình thường, ngàn năm như  một ngày. Nơi này không có tuổi thọ, không có già trẻ, bởi vì nơi này  chưa từng có sự sống. Bọn họ đã sống như vậy gần ngàn năm, họ đều là  linh hồn của nhóm người phàm đầu tiên tới Phong Sa cốc chết đi mà hóa  ra."
Thủy yêu kinh ngạc nhìn y hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Hoàng  Tuyền. . . . . . Ngươi rõ ràng là bị phong ấn rồi. . . . . . Sao lại  biết nhiều chuyện như vậy? Chuyện ở núi Xạ Hương mới vừa xảy ra ngươi đã  biết rõ ràng như vậy, đường lối chung quanh cũng vô cùng quen thuộc. . .  . . . Ngươi rốt cuộc. . . . . . ?"
Hoàng Tuyền nhàn nhạt liếc  nàng một cái, "Ta tự biết rõ thủ đoạn trò đời, không cần nói cho ngươi  biết. Các ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi."
Thủy yêu cắn môi, không nói gì thêm.
Xuyên  qua đường phố náo nhiệt, rẽ vào một chỗ ngoặt, ba người đi tới một con  phố nhỏ yên tĩnh. Hai bên đều là nhà cửa thuần một màu vàng đất, không  có ánh đèn, không âm thanh. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió đêm xen  lẫn cát vàng gào thét thổi qua, ở nơi yên tĩnh này, có cảm giác rất quỷ  dị.
Hoàng Tuyền tùy tiện đến trước một ngôi nhà, gõ lên cánh cửa  gần như đã mục nát, phát ra tiếng vang nặng nề, nghe có chút kinh hãi.  Bên trong cửa truyền ra âm thanh “ken két”, hình như là có người từ  trong nhà đi ra mở cửa. Tiếng bước chân rất nhỏ dần dần truyền đến, đi  thẳng đến cửa, ngừng lại.
"Là ai?"
Một giọng nói khàn đục, khô khan truyền tới từ sau cánh cửa, già nua, không chút phập phồng, hơn nữa lại cứng nhắc đến đáng sợ.
Hoàng Tuyền trầm giọng nói: "Khách qua đường, hi vọng có thể ở nhờ một đêm."
"Chi”  một tiếng, cánh cửa không tiếng động được mở ra, trong bóng tối hé ra  khuôn mặt xám trắng tràn đầy nếp nhăn. Một đôi mắt vẩn đục, thất thần  mang theo thần sắc quỷ dị mà nhìn thật kỹ ba người bọn họ. Giọng nói  trống rỗng lại phun ra từ miệng.
"Khách ở xa tới, ta rất hoan  nghênh. Nhưng trước giờ dần sớm mai nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu  có thể làm được như lời ta nói, xin mời vào nhà cùng ta”. 
Thủy yêu vừa muốn cự tuyệt, sớm như vậy! Sợ rằng trời còn chưa có sáng! Sao lại đuổi người?
Hoàng Tuyền lại lập tức đáp: "Có thể, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi trước giờ dần, tuyệt đối không ở lâu!"
Thủy  yêu kinh ngạc nhìn hắn, nhưng Hoàng Tuyền không nói lời nào, theo ông  lão kia bước vào bóng tối. Tư Đồ đi qua, nói nhỏ bên tai Thủy yêu: "Sau  giờ dần trời đã sáng, bọn họ cũng sẽ biến thành người chết. Chúng ta đi  sớm một chút mới đúng."
Thủy yêu mím môi, mặt không chút thay đổi  mà đi theo Mẫu Đơn đang bị Tư Đồ nhập thân vào nhà. Cho dù hắn có đúng  đi chăng nữa, cũng cần gì phải làm cao, cái gì cũng không chịu nói? Bộ  yêu quái ngàn năm là giỏi lắm sao?!
Phía sau cánh cửa rất đơn sơ,  một cái sân nho nhỏ, vài cái thùng và dây thừng để dựa vào tường đất.  Giữa sân là một cây hòe trơ trọi, không mấy cao to. Trong sân cũng một  màu vàng đất như ngôi nhà, không chút ánh sáng.
Ông lão dẫn họ  tới một gian phòng bên tay trái, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra.  Ông ta khô khốc nói: "Nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Xin lỗi không có thức ăn  gì có thể cho các người ăn, nếu như đói bụng, có thể đến chợ phía trước  mua chút rượu và thức ăn. Giải quyết tạm bữa tối."
Hoàng Tuyền  thản nhiên nói cảm ơn, vẻ mặt tự nhiên bước vào gian phòng tối đen. Ông  lão xoay người đi vào gian phòng bên tay phải, đóng cửa lại, sau đó  không phát ra chút âm thanh nào nữa.
Hoàng Tuyền vung tay áo lên,  mở tay ra, một ngọn lửa màu xanh biếc lóe ra từ lòng bàn tay, tức khắc  chiếu sáng cả gian phòng. Trong phòng trống rỗng, ngay cả một cái bàn  cũng không có. Góc tường đặt hai cái ghế gãy, kề hai bên vách tường là  giường gỗ. Trên giường không chăn không nệm, chỉ có hai tấm ván giường  trống không, phủ đầy bụi bặm. Trên bức tường lồi lõm treo vài cái cuốc,  vải cũ, … đồ đạc linh tinh, ngoài ra không còn gì khác.
Thủy yêu  bước tới bên giường, nhẹ nhàng quẹt nhẹ lên ván giường, giơ tay lên  nhìn, đầu ngón tay trắng nõn đã nhuộm đầy bụi đất đen thùi. Nàng chán  ghét nhíu mày, lập tức huy động pháp lực. Chỉ thấy ngón tay của nàng từ  từ chảy ra nước, rửa trôi bụi bặm xuống đất.
Tư Đồ đi tới góc  tường, kéo hai cái ghế gãy ra ngoài, dùng sức thổi hai cái, nhất thời  bụi bậm bay đầy trời. Hắn vung tay áo, lại thổi hai cái, lấy tay phủi  qua loa, rồi ngồi lên trên. Vừa than thở, nói: "Quả nhiên là cốc cương  thi sống, bình thường chắc bọn họ cũng không cần dùng giường nhỉ?"
Mới  vừa nói xong, bỗng nhiên cảm giác được ý thức của Mẫu Đơn lóe lên trong  lòng, hắn lập tức thoát ra khỏi người nàng, đứng ở bên cạnh nhìn nàng  từ từ mở mắt.
"Đây. . . Đây là đâu vậy?" Nàng dụi mắt, mơ màng hỏi, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
"Phong  Sa cốc. Chúng ta bây giờ đang tá túc nhà dân nơi này, sáng sớm ngày mai  phải đi." Thủy yêu bước tới, dịu dàng nói: "Mẫu Đơn ngươi mệt mỏi rồi  nhanh ngủ đi, ta đã làm sạch giường rồi. Ngày mai phải đi trước giờ dần  đấy."
Mẫu Đơn cố hết sức đứng lên khỏi ghế, buồn bực kêu lên:  "Giờ dần? Không thể nào? Vậy ta còn ngủ cái gì được nữa? Ngủ không tới  mấy canh giờ đã phải dậy! Đúng rồi, bây giờ là giờ gì rồi?"
Hoàng  Tuyền ngồi ở bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, lạnh nhạt nói:  "Có thời gian than phiền không bằng đi ngủ sớm một chút, hiện tại đã  sắp tới giờ Tý. Động tác nhanh một chút thì còn có thể ngủ được hai canh  giờ."
Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, "Thật  là oai phong ha! Khí thế quá ha! Mọi người đều đi cùng đường, tại sao  chúng ta đều phải nghe lời ngươi? Tự động tham gia vào là ngươi, bây giờ  còn muốn làm thủ lĩnh sao?"
Hoàng Tuyền ngước mắt nhìn nàng, ánh  mắt cực kỳ lạnh lùng, Mẫu Đơn có chút sợ, nhưng vẫn quật cường mắt to  trừng mắt nhỏ với y, hai người trợn mắt nhìn nhau nửa ngày. Hoàng Tuyền  quay đầu đi, khinh thường nói: "Có ngủ hay không là chuyện của ngươi,  sáng sớm ngày mai không dậy nổi gặp phải phiền toái thì đừng có hối  hận."
Mẫu Đơn hừ một tiếng, giận dỗi xoay người bước ra khỏi cửa.  Tư Đồ cũng bay theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Tuyền nhìn  trời và Thủy yêu mất tự nhiên.
"Mẫu Đơn là người thẳng tính, ngươi cần gì phải trêu tức nàng." Thủy yêu ngồi trên giường, nhỏ giọng nói sang.
Hoàng  Tuyền yên lặng nhìn nàng, nhìn thật lâu, mới sâu kín mà nói: "Ngươi  không cần. . . Các ngươi không cần lo lắng gì cả. Nếu ta muốn làm gì, đã  làm từ lâu. Yên tâm đi."
Thủy yêu cắn môi không nói gì, nhìn  nhau hồi lâu, lại dịu dàng nói: "Hoàng Tuyền. . . . . . Ngươi bị phong  ấn bao lâu? Trong lúc bị phong ấn, thì làm gì ở đấy?"
Hoàng Tuyền lạnh nhạt nói: "Hỏi việc này làm gì?"
"Không có gì. . . . . . Nếu như ngươi không muốn nói thì thôi."
"Ta  bị phong ấn bảy trăm năm, trong lúc bị phong ấn thì không làm gì cả,  chỉ thổi nó." Y rút một cây sáo màu xanh ngọc từ thắt lưng, tỉ mỉ vỗ về  chơi đùa, ánh mắt lại trở nên vô cùng dịu dàng, giống như ngày đó y nhìn  Mị ti lan. Chuyên chú, triền miên, thâm tình.
Thủy yêu im lặng  đưa mắt nhìn vẻ mặt dịu dàng của y, một yêu quái như thế, việc gì khiến y  đau khổ đến bảy trăm năm? Là một cô gái sao? Cô gái kia gọi là "Tiểu Tứ  nhi"? Hắn mới vừa thấy nàng thì đã gọi nàng bằng cái tên này, chẳng lẽ  nàng và cô ấy dáng dấp rất giống nhau sao?
Nàng có rất nhiều vấn  đề muốn hỏi, chính nàng cũng không biết bản thân trở nên tò mò như vậy  từ lúc nào, nhưng nàng không hỏi. Chỉ lẳng lặng nhìn hắn vỗ về cây sáo,  nàng bỗng có chút hâm mộ.
"Hoàng Tuyền, thổi một khúc được không? Giai điệu ngày đó nghe được rất hay."
"Bây giờ không muốn thổi."
"Hoàng Tuyền, tại sao ngươi lại bị phong ấn?"
"Chuyện không liên quan đến ngươi."
Nàng  trầm mặc, không nói thêm câu nào nữa. Ánh trăng xuyên thấu qua tầng  tầng cát vàng tràn ngập bầu trời, có chút lạnh lẽo, thê lương rọi qua  cửa sổ, chiếu lên mặt đất màu vàng. Kéo cái bóng của y ra thật dài thật  dài, kéo đến tầm mắt nàng, sau đó chậm rãi di động, đưa bóng dáng y vào  lòng mà cất giấu.
"Thứ gì không biết! Nhìn bộ dáng vứt đi của y xem!" Mẫu Đơn nặng nề giậm chân xuống, hận không thể giẫm cho thủng cả đất.
Tư  Đồ đứng ở sau lưng nàng, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta cảm thấy y làm nhiều  chuyện đều đúng đắn. Nếu như ngươi không muốn ngày mai không dậy nổi,  thì nhanh đi ngủ đi."
Mẫu Đơn chợt ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi nói lại lần nữa xem?!"
Tư  Đồ ho một tiếng: "Cái đó. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Dậy sớm một  chút cũng không có gì không tốt. . . . . . Đi ngủ sớm một chút cũng  không có gì không tốt. . . . . . Dĩ nhiên nếu như ngươi không muốn ngủ  cũng không sao. . . . . . Nhưng ta cảm thấy ngủ vẫn tốt hơn. . . . . ."
"Ngươi  nói cái gì vậy?" Mẫu Đơn khó hiểu nhìn bộ dạng căng thẳng của hắn, "Nói  năng lộn xộn, ta thấy người nên đi ngủ là ngươi mới đúng đó."
Tư  Đồ nở nụ cười khổ, cái gì cũng nói không xong. Hắn thật là ngu ngốc,  biết rõ nàng sẽ không bao giờ nói được lời gì tốt đẹp, tại sao còn muốn  đi theo ra ngoài? Nơi này ban ngày mới có cương thi sống, nàng vốn sẽ  không gặp nguy hiểm. . . . . . Như đã nói qua, dù thật sự gặp phải nguy  hiểm, có hắn cũng như không có, trừ việc có thể chạy trốn nhanh hơn một  chút, hắn căn bản không có bất kì bản lĩnh nào. . . . . .
Hắn  bỗng nhiên có chút khinh bỉ chính mình, tu luyện hai trăm năm, mà ngay  cả một cái đuôi cũng không tu được. . . . . . Hắn mới là người ngu ngốc  nhất. Vì một nam tử không giải thích được, không quen không biết mà vứt  bỏ nguyên thân mình thật vất vả mới tu luyện được, lại ám nhầm người,  làm hại tiểu cô nương này đi theo mình phiền toái. Thật ra thì mấy  chuyện lung tung rối rắm này đều là do một tay hắn gây ra. . . . . . Hắn  có tư cách gì mà giảng đạo với Mẫu Đơn? Nàng ấy là một cô gái cá tính  trong sáng, vốn nên gả cho người để người yêu thương, chứ không phải ở  đây để đi theo một hồ yêu sờ cũng sờ không được, trải qua gian nguy, tới  Vương Thành phía tây. . . . . .
Hắn là tên yêu quái vô dụng  nhất. . . . . . Mẫu Đơn nói đúng, hắn chính là một hồ ly nhân yêu. Bản  lãnh gì cũng không có, còn rất thích tự cho là đúng.
Thiên hạ không ai ngốc như hắn. . . . . .
". . . . . . Tư Đồ!" Mẫu Đơn chợt dùng sức huơ tay trước mắt hắn, hắn hoảng hồn vội vã ngẩng đầu.
"Ta gọi ngươi nãy giờ lâu rồi đó! Ngươi ở đây ngẩn người gì vậy? Nếu như muốn nghỉ ngơi, thì nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
Hắn  sửng sốt một chút, lại thấy nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Bây giờ ta  không tức giận nữa! Ngươi nói đúng! Ý kiến của Hoàng Tuyền đều đúng! Là  tại ta ngang ngạnh thôi! Chúng ta trở về đi!"
Hắn lại nhất thời  nói không nên lời, ngơ ngác nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của nàng. Trong  lòng chợt có thứ gì đó mềm mại lan tỏa ra, khiến tay chân hắn lóng  ngóng, không biết nên ứng phó như thế nào. Thật xa lạ, lại không hề chán  ghét.
"Trở về đi thôi! Còn ngẩn người cái gì? Hôm nay ngươi nhập thân đi cả ngày mệt mỏi rồi hả?" Nàng đảo mắt hỏi hắn.
Tư  Đồ chợt cười khẽ, "Ta là linh hồn, sao có thể mệt mỏi? Ngược lại là  ngươi, bây giờ đã gần tới giờ sửu rồi, còn không tính đi ngủ sao?"
Mẫu Đơn oa oa  kêu lên, vội vàng xông vào trong nhà.
"Chỉ còn hai canh giờ! Nói sao cũng phải ngủ một chút! Nếu không ngày mai thật sự không thể lên đường!"
Nàng  vọt vào phòng, cũng không quản không khí yên lặng, quái dị giữa Hoàng  Tuyền và Thủy yêu, nói ngủ ngon xong liền bò lên giường, mới chút đã ngủ  mất rồi.
Nàng bị người lay tỉnh, cảm giác như vừa mới nhắm mắt  lại đã bị lay dậy. Nàng bực mình vẫy tay, lầu bầu nói: "Đừng làm rộn. . .  . . . Trời còn chưa sáng đấy. . . . . ."
Tiếng nói êm ái của Thủy yêu vang lên bên tai nàng: "Mẫu Đơn! Giờ Dần rồi! Mau dậy đi! Không đi nữa sẽ muộn mất!"
Nàng  giật mình theo bản năng, lập tức ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân không  có chỗ nào là không đau nhức. Than thở một tiếng, Mẫu Đơn ngó ra ngoài  cửa sổ, trời mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa có mọc, thứ cát vàng  kia vẫn tung bay khắp chốn.
"Mới sớm như vậy đã đi? Có ai có thể nói cho ta biết tại sao không?"
Nàng  cào tóc, xuống giường mang giày, vừa đứng lên, chỉ cảm thấy người mất  thăng bằng, thiếu chút nữa đã nhũn xuống. Thủy yêu vội vàng vịn nàng  lại, quay đầu nói với Hoàng Tuyền: “Xem ra Mẫu Đơn đã mệt mỏi lắm rồi,  để ta cõng nàng đi vậy!"
Mẫu Đơn khó hiểu nhìn bọn họ, "Tối qua vẫn chưa có hỏi, sao các ngươi phải đi gấp như vậy? Ít gì cũng phải đến giờ Mẹo chứ?"
Hoàng  Tuyền sửa sang lại tay áo, lạnh nhạt nói: "Giờ Mẹo bọn họ cũng đã bắt  đầu hoạt động, bây giờ còn không đi, bọn họ cũng sắp tới nơi!"
"Bọn họ?" Mẫu Đơn nghi ngờ nhìn Hoàng Tuyền, "Bọn họ là ai?"
Vừa  dứt lời, chỉ nghe cánh cửa bị thứ gì đó hung hăng nện một cái, nhất  thời rung rinh không dứt. Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh cửa, nhỏ  giọng nói: "Ai thế?!"
Hoàng Tuyền nhướn mày, vươn tay ra khỏi tay áo rộng rãi.
"Cương thi sống. Cư dân Phong Sa cốc."
Mẫu  Đơn thở hốc vì kinh ngạc! Chỉ thấy cửa bị người ta dùng một chưởng  xuyên qua, một cánh tay xám đen khô héo như vỏ cây thò vào, ngón tay  điên cuồng cào cấu, móng tay đen nhánh bén nhọn, cùng với tiếng thét quỷ  dị chói tai, điên cuồng quơ quào.
######################################
Ngẫu nhiên nói rõ một chút về phương pháp ghi nhớ thời gian Trung Quốc cổ đại.
Cổ đại dùng mười hai địa chi để ghi nhớ thời gian, một ngày chia làm mười hai canh giờ, phân biệt thành:
Giờ tý —— nửa đêm không giờ.
Giờ sửu —— nửa đêm hai giờ sáng.
Giờ dần —— rạng sáng bốn giờ.
Giờ Mẹo —— sáu giờ sáng.
Giờ Thìn —— buổi sáng tám giờ.
Giờ Tỵ —— mười giờ sáng.
Buổi trưa —— mười hai giờ trưa.
Giờ Mùi —— hai giờ chiều.
Giờ Thân —— bốn giờ chiều.
Giờ Dậu —— sáu giờ chiều.
Giờ Tuất —— gần tối tám giờ.
Giờ hợi —— mười giờ tối.
Như  thế tính ra, Mẫu Đơn bọn họ trước bốn giờ sáng phải rời khỏi Phong Sa  cốc. Nhưng bởi vì ngày hè tháng bảy trời mau hừng đông, cho nên mới bốn  giờ cũng đã tờ mờ sáng 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện