[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm
Chương 75 : Gặp chuyện không may
Ngày đăng: 18:18 24-04-2018
.
Lão Vương phi luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì khiến ba tôn nhi không vui nên nhiều ngày qua, bà vẫn miễn việc thỉnh an Thập Bát Nương cho mấy tiểu thiếp của Lan Phượng Thương, khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn ở trong trang viên chờ đợi.
Ý tứ trong lời nói của bà rất rõ ràng. Bà không muốn bọn người Sở trắc phi đến đây quá nhiều sẽ quấy rầy bà và mấy tôn nhi vui cảnh đoàn viên. Đồng thời bà cũng thẳng thắn biểu lộ ý của mình, muốn cho bọn họ biết tốt nhất là hãy loại bỏ ngay những ý niệm xấu xa ở trong đầu. Ba tôn nhi đã có bà che chở, cho dù là ai cũng không tổn thương đến một sợi tóc của chúng được.
Mệnh lệnh của lão Vương phi truyền đến, Sở trắc phi và ba vị di nương đều vô cùng tức giận…. Thập Bát Nương chỉ mới sinh cho Vương phủ ba đứa cháu nhỏ, vậy mà giờ đây lão Vương phi lại có thể đối xử với mọi người có sự khác biệt lớn tới thế sao? Thực sự là quá đáng! Nếu như Vương gia thường xuyên ghé qua nơi của họ thì chuyện mang thai đâu có khó khăn…Bọn họ cũng có thể sinh con mà. Đâu đến nỗi không thể mang thai như hiện tại.
Nhưng dù có tức giận bọn họ vẫn không dám có hành động bất kính với lão Vương phi.
Trong trang viện của Sở trắc phi.
Dư bà bà dâng cho Tạ Linh Sở một chén trà sâm, cung kính nói với nàng ta:
– Trắc phi! Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay. Chỉ e Vương phi lại mang thai lần nữa. Đến lúc đó, ngài sẽ bị cướp đoạt toàn bộ quyền lực hiện có, một chút cũng không còn. Hay là ngài hãy hồi phủ hỏi qua ý kiến của đại nhân một chút? Để ngài ấy tạo một ít áp lực với Vương gia.
Trong vương phủ, sức ảnh hưởng của Thập Bát Nương với Vương gia đang dần dần nâng cao còn Trắc phi quyền lực càng ngày càng giảm xuống. Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ hầu hạ bên cạnh trắc phi thân phận cũng sẽ dần dần bị hạ thấp. Vậy nên, Dư bà phải tính toán giúp chủ tử đồng thời cũng là tính toán cho tương lai của chính mình.
Tạ Linh Sở tiếp nhận chén trà sâm, lắc đầu, nói :
– Hiện tại, ta không thể hồi phủ được, ba vị tiểu thiếu gia của quý phủ vừa mới trở về, nếu như ta lại muốn về nhà mẹ đẻ thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Người trong vương phủ nhất định sẽ cho rằng nàng mang lòng dạ đố kỵ của đàn bà, đến lúc đó chỉ sợ sẽ phản tác dụng hoàn toàn.
Dù vậy, cỗ oán khí trong lòng Tạ Linh Sở vẫn không thể tiêu trừ được. Nàng ta hậm hực lẩm nhẩm trong miệng:
– Ba đứa con hoang kia được lão Vương phi bảo vệ vô cùng tốt. Cho dù chúng ta có muốn hạ thủ cũng sẽ không tìm được cơ hội. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, đối với ta sẽ vô cùng bất lợi. Dư bà bà! Thất bà bà! Hai người các ngươi có diệu kế gì không?
Tạ Linh Sở nhìn về phía hai thiếp thân nha hoàn, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm độc. Nàng nhất định sẽ không ngồi yên để mặc cho Thập Bát Nương làm mưa làm gió. Bằng không, tương lai người bị đá ra khỏi vương phủ nhất định sẽ là nàng.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Vương gia lại sủng ái Cố Thập Bát Nương, thậm chí vì muốn nàng ta có thể thuận lợi sinh hạ huyết mạch cho vương phủ mà ngài ấy lại đem mấy đứa trẻ kia giấu kỹ như thế. Hôm nay, chúng đã trở về, dáng vẻ lại khỏe mạnh anh tuấn, ai nhìn cũng mến. Trong mắt của Vương gia chỉ có bóng dáng của Thập Bát Nương và ba đứa con hoang kia khiến cho nàng cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng chỉ hận không thể tiến lên, cào cấu xé rách cái vẻ mặt hạnh phúc ấm áp của Thập Bát Nương ra.
Trông thấy dáng vẻ vui sướng xum họp của một nhà năm người bọn họ, Tạ Linh sở thực sự cảm thấy bản thân thật dư thừa. Nàng muốn nói với Vương gia. Tạ Linh Sở nàng không phải là kẻ dư thừa. Cố Thập Bát Nương mới là kẻ ấy.Người đàn bà kia muốn lợi dụng con cái để chiếm lấy Vương gia, đây tuyệt đối là chuyện vọng tưởng. Nàng sẽ không cho phép. Tuyệt đối không!
Tạ Linh Sở càng nghĩ, đôi tròng mắt kia lại càng rét lạnh đến đáng sợ, con ngươi hơi nheo lại, mang theo rất nhiều mưu tính ác độc. Nàng sẽ không ngồi chờ chết. Dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không để Thập Bát Nương và ba đứa trẻ kia sống yên ổn cạnh Vương gia.
Bên cạnh, hai bà tử liếc mắt nhìn nhau một. Thất bà bà nãy giờ im lặng, giờ mới thong thả lên tiếng:
– Trắc phi! Hiện tại, ba vị tiểu thiếu gia được lão Vương phi chăm sóc vô cùng cẩn thận, muốn loại bỏ quả thực không dễ. Lão nô nghĩ vẫn nên hạ thủ từ phía Vương gia là tốt nhất. Chẳng biết trắc phi có nguyện ý nghe ý của lão nô một lần hay không?
Trong đôi mắt của Thất bà bà chợt lóe lên một đạo ánh sáng vô cùng sắc bén, dáng vẻ kia kết hợp với nét mặt thoạt nhìn hiền hoà của bà ta thực sự là quỷ dị đến đáng sợ.
Cặp mày liễu của Tạ Linh Sở nhíu chặt, sau đó nhìn về phía bà ta nói ngay:
– Hạ thủ từ phía Vương gia sao? Bây giờ, Vương gia đã bị Thập Bát Nương mê hoặc, luôn vây quanh nàng ta, lại còn bị ba đứa con hoang kia cuốn lấy, căn bản là không có thời gian để đến viện của mấy tiểu thiếp như ta. Bà nói xem nên hạ thủ thế nào đây?
Nàng đương nhiên biết là lên hạ thủ từ phía Lan Phượng Thương. Nhưng hiện tại, căn bản là người khác sẽ không cho nàng cơ hội, thậm chí Tạ Linh Sở còn thấy rằng, tình cảm của hắn dành cho nàng càng lúc càng phai nhạt, đã sắp bị Thập Bát Nương cướp đoạt hết rồi. Mấy năm nay, nàng vì mong muốn được ngồi lên vị trí Vương phi đã phải bỏ ra rất nhiều tình cảm và tiền bạc. Vị trí Vương phi kia nhất định phải là của nàng – của Tạ Linh Sở nàng đây.
Trông thấy hai tròng mắt của trắc phi đã sắp bốc hỏa, Thất bà bà và Dư bà bà liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới mở miệng nói :
– Ngài đừng nóng vội. Chỉ cần ngài mang thai con của Vương gia thì sau này nhất định sẽ tìm được cơ hội diệt trừ ba đứa con hoang kia.
Chỉ cần Tạ Linh Sở mang thai con nối dõi cho Vương gia, thân phận của nàng ta nhất định sẽ được nâng cao, đến lúc đó còn phải lo lão Vương phi không muốn gặp nàng ta hay sao? Mà đến lúc đó, Vương gia cũng sẽ dành nhiều thời gian đến trang viện này. Với thủ đoạn của Tạ Linh Sở, Cố Thập Bát Nương tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, tương lai cũng sẽ do nàng gây khó dễ cho nàng ta. Về phần ba đứa con hoang kia lại càng khỏi phải nói.
Suy nghĩ đến việc này, Thất bà bà cũng bước ra, giọng nói vô cùng lạnh lẽo và u ám :
– Trắc phi! Hiện tại, ngài cần phải bình tĩnh chờ cơ hội. Mong ngài hãy nghe lão nô một câu thôi. Chỉ cần lần này, ngài biểu hiện tốt hơn, lão nô tin tưởng, đến lúc đó Vương gia nhất định sẽ tới đây gặp ngài. Hơn nữa, Vương gia cũng không thể cứ nghỉ ở chỗ Vương phi. Ngài ấy sẽ còn sủng hạnh các thiếp thất khác. Bằng không, ở bên ngoài, chắc chắn sẽ lại truyền ra tin tức nói Vương phi mưu toan độc chiếm Vương gia.
Thất bà bà tiếp lời, nói với Tạ Linh Sở rằng :
– Hồi trắc phi! Dư bà bà nói đúng đấy ạ. Hiện tại, việc ngài cần phải làm chính là chờ cơ hội. Đợi một thì gian nữa, lão nô sẽ đi tìm biểu thiếu ra, xin ngài ấy vài loại xuân dược loại tốt nhất. Hơn nữa trước khi Vương gia đến đây, chúng ta cũng nên cảnh cáo mấy vị di nương kia một chút. Nếu các nàng còn dám tái phạm thì ngài hãy vận dụng quyền lực của lão gia khiến cho nhà mẹ đẻ của ba nàng náo loạn một phen. -Khuôn mặt của bà ta tràn ngập vẻ mưu mô, cười lạnh nói tiếp :
– Nếu như Vương gia đi đến viện bên này của ngài, lại trúng xuân dược của biểu thiếu gia thì ngài ấy tuyệt đối không thể thoát được…. Cho nên, trắc phi nhất định phải chờ.
Cặp mắt sắc bén của Tạ Linh Sở quét qua hai người kia, lạnh lùng nói :
– Chờ…Chờ…Chờ…! Lần nào, các ngươi cũng bắt ta chờ nhưng ta chờ lâu như vậy, lại chỉ chờ được Vương gia mang theo mấy đứa con hoang mà ngài ấy giấu giếm ở bên ngoài trở về. Ta không muốn đợi thêm nữa. – Nàng cố gắng hết sức đè nén cơn tức giận trong ngực xuống, nói tiếp :
– Qua mấy ngày nữa, hãy đi nói với Vương gia là biểu ca của ta muốn đến thăm ta. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình nói chuyện với biểu ca.
Thất bà bà và Dư bà bà liếc mắt nhìn nhau, nhẹ giọng :
– Nếu như trực tiếp triệu biểu thiếu gia qua đây, e rằng sẽ có nhiều bất tiện ạ!
Tạ Linh Sở không kiên nhẫn thêm được nữa, xua xua tay nói :
– Nếu như bất tiện, vậy thì hãy tìm biện pháp khác để huynh ấy đến đây. Chẳng hạn như để huynh ấy giả dạng thành gã sai vặt đi theo các ngươi là được. Sau khi, huynh ấy theo các người vào phủ thì hãy đưa đến chỗ ta. Các ngươi là ma ma trong viện của ta, thị vệ của vương phủ làm sao dám làm khó các ngươi.
Thất bà bà và Dư bà bà thấy nàng đã cương quyết như vậy, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tuân lệnh:
– Tất cả nghe theo trắc phi. Đến lúc đó, bọn nô tỳ nhất định sẽ nói với biểu thiếu gia để cậu ấy mang đồ tốt đến cho ngài.
Từ lúc được gả vào vương phủ, Tạ Linh Sở đã bắt đầu sử dụng mị dược do vị biểu ca bản tính phong lưu của nàng đưa cho, nhờ vậy đã đạt được hiệu quả không ngờ tới. Thời điểm đó, Lan Phượng Thương vô cùng si mê nàng. Thế nhưng, Tạ Linh Sở lại không biết rằng, lúc hắn đi ra biên cương chiến đấu, tác dụng phụ của loại mị dược kia đã ảnh hưởng đến thân thể, khiến hắn phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài. Sau khi bắt mạch, quân y đã đưa ra kết luận là hắn bị trúng mị dược.
Sau khi Lan Phượng Thương biết chuyện, đã không còn thái độ nhiệt tình như ban đầu đối với vị trắc phi vốn được hắn sủng ái nữa. Lan Phượng Thương vốn ghét nhất bị người qua mặt. Vì mong muốn địa vị mà Tạ Linh Sở lại dám hạ thuốc với hắn.
Theo thời gian, Tạ Linh Sở thấy Vương gia đối với mình càng ngày càng xa cách. Nàng lại cho rằng thuốc của biểu ca đưa tới không còn hiệu quả. Bây giờ nàng nhất định phải ép biểu ca đưa ra loại mị dược có tác dụng cực mạnh mà hắn ta vẫn luôn giấu giếm tự mình sử dụng.
Đối với Thập Bát Nương và ba đứa con hoang kia, do lúc trước nàng đã vô tình bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để diệt trừ thì cơ hội lần này, nàng nhất định sẽ không để lỡ.Theo như hai bà tử kia nói, lão Vương phi không cho phép nàng đi gặp ba đứa trẻ, mục đích rất rõ ràng chính là muốn phòng bị nàng. Vào lúc này nàng không thể để bọn họ nắm được điểm yếu gì. Bằng không, cả đời này Vương gia cũng sẽ không thèm đoái hoài gì đến nàng nữa. Đến lúc đó, Tạ Linh Sở nàng còn có hy vọng ngóc đầu lên nữa hay sao?
Hiện giờ việc duy nhất nàng có thể làm chính là chờ đợi. Chờ đợi sự nhiệt tình của Vương gia với mấy mẹ con Thập Bát Nương giảm đi. Nàng nhất định sẽ có cơ hội.
Loại mị dược biểu ca giấu giếm sẽ là một thần dược đối với Tạ Linh Sở nàng đây.
Dư bà bà cầm chiếc hộp gấm bên trong có một chiếc trâm cài bằng vàng chuẩn bị ra ngoài. Tạ Linh Sở thong thả dặn dò:
– Bà hãy mang thứ này đến đưa cho biểu thiếu gia, nói rằng : ”Sau khi chuyện thành công, ta sẽ cho huynh ấy thêm một nửa nữa”. Huynh ấy vốn là kẻ tham tài háo sắc, thấy thứ này, nhất định sẽ chạy đôn chạy đáo khắp nơi chuẩn bị loại thuốc tốt nhất, sau đó sẽ tự mình mang đến cho ta.
Dư bà bà nhận lệnh, vội cất chiếc trâm vàng vào trong người, sau đó lập tức đi ra ngoài…
Nhìn bóng lưng Dư bà bà rời đi, trong cặp mắt của Tạ Linh Sở toát lên vẻ sắc bén khó thể che giấu. Từ trước tới giờ nàng cũng chưa từng bị thua. Bây giờ cũng vậy. Nhất định không thua.
Trong viện của lão Vương phi.
Sân viện yên tĩnh chợt truyền ra iếng vui cười vô cùng êm tai của trẻ con, âm thanh trong trẻo tràn vui sướng. Nghe thấy thế những hạ nhân làm việc trước cửa đều nở nụ cười thật tươi.
Mấy ngày qua, mỗi ngày lão Vương phi đều đưa ba vị tiểu thiếu gia đến đây, bảo vệ mấy vị thiếu gia vô cùng cẩn thận không kém gì Vương gia và Vương phi.
Trong biệt viện của Vương gia.
Thập Bát Nương đang pha trà. Sau khi rót một chén cho Lan Phượng Thương đang ngồi ở đối diện, nàng mới u oán than thầm:
– Hiện tại, ba huynh đệ Sâm ca nhi đã không còn thân thiết với thiếp nữa. Sáng nay vừa mới rửa mặt xong, bọn chúng đã vội vàng đi đến chỗ của nội tổ mẫu, không thèm quan tâm đến thiếp nữa.
Dứt lời, nàng lại âm thầm thở dài.
Lan Phượng Thương nghe nàng nói vậy, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, cười cười :
– Mẫu thân tìm cho bọn chúng không ít đồ chơi hay, bọn chúng thấy mới lạ, dĩ nhiên là sẽ ham chơi một chút.
Dứt lời, lại nhìn nàng, tình ý nồng nàn:
– Không phải còn có ta ở đây với nàng hay sao?
Thập Bát Nương nhìn thẳng vào cặp mắt nóng rực của hắn, khóe môi khẽ cong lên:
– May là có chàng ở đây cùng với thiếp. Nếu không thiếp sẽ rất cô đơn.
Chỉ là những câu nói bình thường nhưng lại dễ dàng chạm vào trái tim của Lan Phượng Thương, khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn muốn nghe nàng nói nhiều hơn nữa nhưng lại phát hiện bản thân mình với nàng đã không nói thêm được câu nào. Với nàng, tâm tư của Lan Phượng Thương đều bị phơi bày trước mắt. Hắn yêu nàng tha thiết. Nhưng lại không thể giống như nàng nói ra những lời ngọt ngào, chỉ có thể âm thầm dùng hành động biểu lộ tâm tình.
Nhấp xong một ngụm trà, Lan Phượng Thương vươn tay nắm lấy tay nàng. Mới pha trà xong bàn tay nàng rất ấm áp nằm gọn trong tay hắn, thật dịu ngoan :
– Nàng hãy cũng ta đi ra ngoài dạo chơi một lát. Cả ngày đều ru rú ở trong biệt viện này, thời gian quá lâu khiến ta buồn bực đến phát hoảng đi được.
Thập Bát Nương cũng cầm lấy tay hắn, cười nói :
– Chúng ta đi đâu vậy?
Lan Phượng Thương âu yếm nhìn nàng, trông thấy khuôn mặt gầy gò còn mang theo ý cười, lại càng nắm chặt bàn tay Thập Bát Nương, nói nhanh:
– Chúng ta đi đến cửa hàng bố trang(*), may cho nàng và mấy đứa nhỏ thêm mấy bộ quần áo mùa đông.
(*) – Cửa hàng quần áo
Một thời gian ngắn nữa, e là ba tiểu tử sẽ phải vào trong hoàng cung học cùng với các hoàng tử và con cái của các đại thần khác, vậy nên, cần phải làm thêm cho mỗi huynh đệ bọn chúng mấy bộ quần áo mùa đông.
Thập Bát Nương khoác thêm chiếc áo khoác lông cừu, sau đó mới cùng hắn ra khỏi biệt viện. Nàng hỏi nhanh:
– Có cần phải đưa mấy huynh đệ Sâm ca nhi đi cùng không?
Lan Phượng Thương lắc đầu, cười khẽ:
– Bọn chúng chơi ở chỗ mẫu thân rất vui, không cần phải gọi chúng đi đâu.
Hắn ghé sát vào bên tai nàng, thì thầm :
– Hơn nữa, ta đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, chỉ có ta và nàng cùng nhau thưởng thức thôi.
Hắn đột nhiên tới gần như thế, Thập Bát Nương khẽ giật mình liếc nhanh xung quanh một chút .Cũng may biệt viện của Vương gia không phải người nào muốn đến cũng được. Đôi môi đỏ thoáng cong lên:
– Lần sau, chàng hãy chú ý một chút. Nếu bị hạ nhân trông thấy sẽ mất lễ nghi.
Lan Phượng Thương cười khẽ, nhìn nàng không nói gì, thong thả dẫn Thập Bát Nương ra ngoài.
Hôm nay hắn lại sử dụng một chiếc xe ngựa chuyên dụng khác, tuy rằng cũng rất xa hoa nhưng ít ra cũng không khiến người khác chú ý như lần trước.Thập Bát Nương cũng thấy yên lòng, bước lên xe.
Trong kinh thành, xe ngựa xa hoa sẽ chứng tỏ thân phận Vương gia, cho dù không có ký hiệu đánh dấu thì mọi người đều biết rõ như ban ngày. Nếu như hôm nay, hai người đi ra ngoài lại dùng nó thì chẳng khác nào muốn nói cho mọi người biết Lan Phượng Thương muốn dẫn chính phi đi ra ngoài hẹn hò hay sao?
Mặc dù Thập Bát Nương là người hiện đại nhưng nàng cũng chưa có suy nghĩ cởi mở đến vậy. Chuyện nàng và hắn cùng ra ngoài, tốt nhất là càng ít người biết càng tốt, chỉ có hai người ở chung với nhau trong thế giới của mình thôi.
Xe ngựa dừng tại cửa hàng tơ lụa và bố trang lớn nhất kinh thành, Thập Bát Nương và Lan Phượng Thương cùng nhau xuống xe, sánh bước vào cửa hàng.
Trước đây, lúc Lan Phượng Thương chiến thắng trở về, cưỡi trên lưng ngựa, dáng vẻ rất uy phong, để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng bách tính ở kinh thành. Trông thấy Vương gia tự mình đến đây, chưởng quỹ có thái độ vô cùng cung kính.Ông ta vội tiến lên giới thiệu cho vị quý nhân không biết có thân phận gì đang đi bên cạnh Vương gia những loại gấm lụa tốt nhất.
Thập Bát Nương nhìn qua một vài loại gấm lụa, chất vải đều rất đẹp, khó trách Lan Phượng Thương lại muốn đưa nàng đến đây.
Mua đồ dĩ nhiên là phải hỏi giá trước, vì vậy nàng mới quay sang vị chưởng quỹ hỏi giá.
Từ lời nói và hành động của Lan Phượng Thương, chưởng quỹ đã biết nàng là Vương phi, vội vàng nói ngay : ”Vương gia đã nể mặt đi đến đây đã là niềm vinh hạnh cho bố trang của nhà kẻ hèn này nên thảo dân tuyệt đối không dám thu tiền của ngài”.
Thập Bát Nương nghe vậy, nhướn mày nhìn thoáng qua người đàn ông đang ở phía sau, không ngờ mặt mũi của hắn lại lớn đến vậy. ”Bá vương”(*) đến ăn uống không trả tiền, còn được nịnh bợ: ”Vương gia đã nể mặt đi đến đây đã là niềm vinh hạnh cho bố trang của nhà kẻ hèn này”.
(*) – Nghĩa bóng là những kẻ bá đạo ngang ngược, thường đi ăn uống hay mua đồ của mọi người nhưng không trả tiền – Ở đây Thập Bát Nương cũng bóng gió trêu Lan Phượng Thương là một ”bá vương” như thế.
Lan Phượng Thương liếc mắt nhìn nàng, sau đó mới chuyển mắt nhìn về phía vị chưởng quỹ của bố trang đang cười híp mắt, nhàn nhạt nói :
– Tính xem là bao nhiêu tiền, ta sẽ thanh toán.
Lúc này Thập Bát Nương mới an tâm, nói muốn mua vài thất tơ lụa thượng hạng. Sau đó, nàng còn cung cấp số đo của ba tiểu tử và những điều cần chú ý cho ông ta.
Chưởng quỹ liên tục gật đầu đồng ý. Hiện tại, trong kinh thành, có ai không biết Vương gia có ba vị tiểu thiếu gia, có thể may xiêm y cho ba vị tiểu thiếu gia là vinh dự cỡ nào, bố trang của bọn họ nhất định sẽ chọn tú nương giỏi nhất để may ra những bộ y phục tốt nhất.
Chưởng quỹ đưa ra lời đảm bảo với Vương gia và Vương phi là cửa hàng nhất định sẽ làm ra những sản phẩm khiến bọn họ vừa lòng. Sau đó ông ta lại nhân cơ hội hỏi Vương gia có cần phải làm thêm cho Vương phi quần áo hay không?…Thập Bát Nương nghe vậy, đang định lắc đầu bảo không cần thì Lan Phượng Thương đã đưa mắt nhìn, nàng đành phải ngậm miệng lại.
Lan Phượng Thương hài lòng nhìn dáng vẻ ấm ức giống như tiểu tức phụ của nàng, sau đó nắm tay Thập Bát Nương, chọn cho nàng mấy cuộn gấm mây thượng hạng màu trắng, căn dặn chưởng quỹ của bố trang hãy nhanh chóng làm xong y phục cho Vương phi.
Đi theo người đàn ông này, Thập Bát Nương cảm thấy mình không cần phải làm bất cứ chuyện gì cả. Mọi chuyện đều có hắn sắp xếp tất cả giúp nàng. Còn nếu như nàng không muốn, mặc dù hắn sẽ mắng yêu Thập Bát Nương vài câu qua loa. Buồn bực thì không thể tránh nhưng cuối cùng hắn vẫn để nàng tự mình đi giải quyết.
Thật ra ngoại trừ việc Lan Phượng Thương bị xã hội cổ đại truyền thụ một vài tư tưởng phong kiến thì Thập Bát Nương cảm thấy hầu như ở trên các phương diện khác mà nói hắn là một người đàn ông tương đối tốt…Vừa có bản lĩnh lại vừa tôn trọng người mà hắn thích, không giống như một số ”người đàn ông cực phẩm” nàng đã từng gặp ở hiện đại. Bản thân không có bản lãnh lại còn trút giận lên vợ con. Loại đàn ông như vậy mới thực sự đáng ghét và đáng ghê tởm.
Sau khi quay lại xe ngựa, Thập Bát Nương trông thấy khuôn mặt hắn mang theo vẻ khẩn trương và vui sướng như muốn hiến vật quý vậy, tiện miệng hỏi ngay :
– Chàng định tặng cho thiếp gì sao?
Lan Phượng Thương vươn tay ôm toàn bộ thân thể mềm mại của nàng vào lòng,ra vẻ bí ẩn, thì thầm:
– Đến nơi rồi sẽ biết ngay.
Thập Bát Nương thấy hắn có vẻ bí mật như thế, cũng đoán được là hắn muốn khiến nàng bất ngờ. Khó có được cơ hội người đàn ông này tỏ ra lãng mạn như hôm nay nên nàng cũng ngoan ngoãn chờ đợi món quà bất ngờ của hắn, có lẽ sẽ rất thú vị.
Thật tình, Thập Bát Nương chưa từng được trải qua niềm vui bất ngờ do người yêu mang lại. Lúc trước bởi vì chuyện nàng giấu diếm mấy đứa nhỏ năm lần bảy lượt bị người đàn ông này làm cho kinh sợ đã khắc sâu vào ký ức của nàng. Hôm nay hắn lại muốn dành bất ngờ cho Thập Bát Nương, cũng là một cách quan tâm khiến nàng vô cùng cảm động, trong lòng cũng có cảm giác chờ mong.
Trông thấy cặp mắt long lanh của nàng ẩn chứa vẻ tò mò, dáng vẻ thẹn thùng khi được hắn ôm trong lòng khiến Lan Phượng Thương không nhẫn nhịn được nữa, lập tức cúi đầu cùng nàng môi lưỡi quấn quýt. Một lúc lâu sau hắn mới rời khỏi đôi môi mọng, âu yếm hỏi nàng :
– Nàng có thích ta không?
Thập Bát Nương mỉm cười, ngượng ngùng đáp lời :
– Thiếp…thiếp rất thích….
Lan Phượng Thương cong môi cười, lại cúi đầu tiếp tục hôn nàng, di chuyển dần đến đôi tai xinh xắn của nàng, thấp giọng:
– Ta cũng rất thích nàng.
Một canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng từ từ dừng lại.
Thập Bát Nương nhìn về phía Lan Phượng Thương, ngơ ngác:
– Đã đến nơi rồi ư?
Lan Phượng Thương cười nhẹ, gật đầu, sau đó móc từ trong ngực ra một dải băng đen.
Thập Bát Nương thấy hắn muốn bịt mắt mình lại, không khỏi kinh ngạc hỏi :
– Chàng muốn làm gì?
Lan Phượng Thương trầm giọng dụ dỗ nàng :
– Ngoan nào!…. Sau khi ra ngoài, ta sẽ ôm nàng.
Nói xong lập tức dùng dải băng đen bịt mắt nàng lại, tiếp đó hắn lại vươn tay cầm chiếc áo khoác lông cừu nhanh chóng khoác lên người nàng, cuối cùng mới ôm nàng bước ra khỏi xe.
Cảm thấy nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, ở trong ngực hắn, Thập Bát Nương ngẩng đầu lên hỏi nhỏ:
– Đang có tuyết rơi phải không?
Lan Phượng Thương vẫn ôm chặt lấy nàng, vừa tiếp tục bước về phía trước vừa trả lời :
– Tuyết rơi lất phất, cũng không lớn lắm.
Thập Bát Nương không hỏi nhiều nữa. Không lâu sau, Lan Phượng Thương đã dừng bước, đặt nàng xuống.
Do bị bịt kín mắt nên Thập Bát Nươngkhông nhìn thấy gì. Vì vậy, nàng lập tức mỉm cười, hướng về phía hắn hỏi :
– Thiếp có thể bỏ dây bịt mắt ra chưa?
Dứt lời, nàng đã đưa tay lên muốn tháo dải băng kia ra. Thập Bát Nương thật sự rất tò mò, không biết người đàn ông này muốn cho nàng bất ngờ lớn gì?
Lan Phượng Thương vội giữ chặt tay nàng, tự mình tháo dải băng đen kia giúp nàng, từ phía sau lưng ôm lấy thân hình mảnh khảnh….Mở choàng mắt,Thập Bát Nương hoàn toàn ngơ ngẩn nhìn biển hoa mai ở trước mắt.
Một cảnh đẹp khiến nàng chấn động, cứ ngẩn ngơ nhìn.
Từ trên bầu trời tuyết trắng phiêu phiêu bay xuống. Vị trí mà Thập Bát Nương đang đứng có thể nhìn thấy tất cả cảnh đẹp của rừng mai ở phía trước.
Bốn bề đều là tuyết trắng mênh mông, ở trên cành từng chùm, từng chùm hoa mai trắng nở rộ làm lóa cặp mắt nàng.
Xông vào mũi là mùi hoa mai thơm dịu mà tinh khiết, mặc dù có cơn gió thổi qua nhưng mùi hương vẫn không hề tan biến, còn chậm rãi vương vấn, quấn quýt lấy người.
Đứng ở vị trí này, đập vào trong mắt là những đóa hoa mai trắng tràn ngập khắp đất trời, trong không khí ngập tràn mùi hương thơm ngát. Để có thể tạo ra một nơi như thế này, không biết phải bỏ ra công sức nhiều đến thế nào?
Thập Bát Nương bị Lan Phượng Thương ôm thật chặt từ phía sau cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì nhưng trong cặp mắt trong veo của nàng cảm động đến mức dâng lên một tầng sương mù mờ mịt….Hắn tặng nàng món quà lớn đến vậy, có lẽ phải chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Phụ nữ đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được người đàn ông của mình quan tâm, yêu thương. Ai cũng sẽ như thế, dù mềm yếu hay cứng rắn thế nào.
Nàng được hắn yêu thương trân trọng như vậy, nếu như nói nàng đối với người đàn ông này không hề có chút cảm giác nào thì đó là lời nói dối mà thôi.
Thập Bát Nương xoay người, ngước mắt nhìn vào mắt hắn.
Lan Phượng Thương khẽ hỏi nàng :
– Nàng có thích không?
Để có được rừng mai như thế này, ban đầu, hắn đã phải tốn hơn một vạn lượng tuyển trọn rất nhiều nông phu tài giỏi đến đây tiến hành cải tạo thành rừng mai. Tiếp đó, hắn lại phải đầu tư thêm tiền mua than đá giữ ấm để giúp hoa mai có thể nở đúng dịp, trước sau đã tiêu tốn của hắn ngót nghét hai vạn lượng bạc trắng. Mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn cho Thập Bát Nương một niềm vui bất ngờ, khiến cho nàng có thể mở lòng, cho hắn thêm một cơ hội.
Trông thấy Lan Phương Thương nhìn mình bằng ánh mắt vừa dè dặt lại giống như mong chờ, Thập Bát Nương cảm thấy chóp mũi chua xót, nghiêm túc trả lời hắn :
– Thiếp rất thích. Thích lắm!
Nghe thấy vậy, Lan Phượng Thương mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, Thập Bát Nương bỗng kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi hắn, cùng hắn quấn quýt.
Mặc dù trưởng thành trong xã hội phong kiến cổ đại nhưng Lan Phượng Thương lại có thể chân thành đối xử với nàng như thế. Vì lo cho nàng trong lòng tích tụ muộn phiền mà hắn không tiếc tiền của, bỏ ra một số tiền lớn, hao tốn không ít nhân lực vật lực tặng cho nàng một niềm vui bất ngờ. Còn hạnh phúc nào hơn. Với nữ tử, có lẽ chỉ cần tới vậy. Chỉ cần người đàn ông của mình thật dạ quan tâm.
Ngày xưa, có Chu U Vương đốt lửa gọi chư hầu chỉ mong đổi lấy một nụ cười người đẹp. Nếu không tính đến việc hồng nhan họa thủy thì thời điểm đó, Bao Tự được người đàn ông của mình đối xử như vậy quả thực là rất hạnh phúc. Trong lòng của người đàn ông kia có nàng, làm mọi cách chỉ để nàng vui.
Sau khi rời khỏi môi hắn, Thập Bát Nương đầu mày cuối mắt đều tràn ngập hạnh phúc, mỉm cười:
– Cảm ơn chàng.
Lan Phượng Thương nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của nàng, khóe môi khẽ cong lên, nắm chặt lấy bàn tay nàng, cùng nàng đi sâu vào trong rừng mai.
Đi theo phía sau hắn, nàng mới biết được, hóa ra toàn bộ khu vực này, khắp nơi đều là tuyết mai, hoàn toàn tương xứng với hai chữ ” biển hoa mai.”
Cả bầu trời ngập tràn tuyết trắng, thỉnh thoảng lại có vài bông tuyết lác đác rơi xuống, bàn tay nàng được nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của hắn, tựa như lòng của nàng lúc này, cũng bị sự dịu dàng của người đàn ông này quấn chặt lấy, trói lại không muốn tách rời.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Lan Phượng Thương dắt theo nàng, dọc theo quãng đường dài, thưởng thức mùi thơm của hoa mai ở khắp nơi, cho đến khi đi đến ngôi nhà gỗ ở giữa rừng mai thì hai người mới ngừng lại.
Thập Bát Nương biết, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do hắn sắp xếp chu toàn, chờ ngày có thể đưa nàng đến đây thưởng thức. Tâm trí Thập Bát Nương hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những điều ấm áp mà hắn đã làm cho mình nên nàng cũng thuận theo ý hắn, để mặc cho hắn đưa nàng đi khắp nơi.
Rừng mai rất lớn, để đi đến giữa rừng, quả thực là tốn không ít thời gian. Lan Phượng Thương thấy nàng thở dốc, lập tức ôm lấy nàng, bế bổng nàng đi.
Từ trong lồng ngực của Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương ngước mắt lên, thì thầm:
– Chàng đừng cưng chiều thiếp như thế. Tương lai, sẽ khiến thiếp sinh hư mất.
Cặp mắt đen nhánh của Lan Phượng Thương khẽ cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của nàng, nói :
– Ta thiếu nàng nhiều lắm, những chuyện này coi như là ta bồi thường cho nàng, cũng không tính là gì.
Từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng đua nhau rớt xuống nhưng miệng vẫn tươi cười, khẽ lắc đầu, nói với hắn rằng :
– Giữa chúng ta đâu có thể tính toán rõ ràng là ai thiếu nợ ai được. Thiếp cảm ơn chàng vì tất cả những gì chàng đã làm cho thiếp. Vương gia…
Bắt đầu từ khi nào nàng và hắn đã dây dưa không dứt với nhau như vậy? Nếu muốn tính toán thì từ khi nàng quyết định sinh con cho hắn thì hai người đã không còn tính toán rõ ràng được nữa. Sau này khi ý thức được việc hắn đã bỏ mặc nàng nhiều năm như vậy, Lan Phượng Thương đã bắt đầu tìm mọi cách bồi thường cho nàng. Từ lúc đó, nàng đã hiểu được, suốt đời suốt kiếp mình và hắn nhất định sẽ dây dưa với nhau.
Sau khi Lan Phượng Thương ôm Thập Bát Nương đi vào trong ngôi nhà gỗ nhỏ, hắn lập tức hôn lên môi nàng, dịu dàng nói với nàng rằng :
– Nàng muốn cùng ta tính toán rõ ràng sao?
Thập Bát Nương mỉm cười, hai tay choàng qua hông của hắn, gắn bó chặt chẽ cùng nhau, sau đó nàng mới dịu dàng nói :
– Chàng nghĩ ra nhiều điều thật quái dị. Nhưng dù thế nào, thiếp cũng không chịu thiệt đâu. Nhất định là không…
Lan Phượng Thương cười nhỏ, ôm nàng lên trên chiếc giường gỗ nhỏ nhưng rất ấm áp, cởi bỏ chiếc áo khoác lông cừu trên người nàng, bàn tay to khẽ vuốt ve vòng eo thon thả của nàng. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.
Đã động tình dĩ nhiên ham muốn dục vọng sẽ dâng cao.
Thập Bát Nương cũng lập tức đón nhận hắn, cùng hắn quấn lấy nhau, say đắm trên giường.
Phía ngoài căn nhà gỗ nhỏ, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tuyết trắng phủ khắp rừng mai, từng đợt gió lạnh thổi qua cành mai rung động mãnh liệt, cánh hoa rơi như mưa, quả thực là cảnh đẹp tuyệt vời.
Trong màn mưa tuyết và cánh hoa bay ngập trời, ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp này lại càng như ẩn như hiện.
Trong khoảnh khắc đó, chậu than hồng bén lửa cháy càng lúc càng mạnh, trong phòng ý xuân cũng thật nồng nàn. Tình ý càng lúc càng cao.
Thân thể cao lớn với làn da màu đồng cổ chắn ở phía trên thân thể nhỏ nhắn, nõn nà. Lan Phượng Thương không ngừng dao động hết lần này đến lần khác ở giải đất mượt mà của Thập Bát Nương, khiến cho toàn thân nàng không ngừng run rẩy.
Ngoài phòng tuyết lớn như vậy, gió thổi lạnh buốt nhưng trong phòng lại tràn ngập hơi ấm, xuân ý dạt dào.
Thỉnh thoảng trong không khí lại truyền đến tiếng thở gấp ồ ồ giống như bị đè nén của người đàn ông kèm với tiếng ngâm nga đầy thỏa mãn của phụ nữ. Thoạt nhìn rừng mai này có vẻ rất dễ dàng để xâm nhập nhưng lại không có một người nào có can đảm, dám tự ý xông vào khu vực này.
Thời điểm Thập Bát Nương gần lên đến cao trào, Lan Phượng Thương đầy vẻ yêu thương, cưng chiều, không ngừng thúc mạnh thắt lưng, đi sâu vào trong cơ thể nàng, đưa nàng lên tận chín tầng mây. Khi Thập Bát Nương tưởng chừng bản thân đã sắp kiệt lực thì Lan Phượng Thương lại bất ngờ phóng thích toàn bộ tinh túy trong cơ thể nàng, tưới tắm toàn bộ rải đất khô cằn kia của nàng. Hắn ôm chặt lấy Thập Bát Nương, vuốt ve an ủi nàng, để cả hai cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp và sung sướng sau trận hoan ái.
Lúc này, hắn rốt cuộc cũng đã thoả mãn. Người con gái nhỏ này đã thể hiện tất cả những điều tốt đẹp nhất của nàng dành cho hắn. Cuối cùng, Thập Bát Nương cũng đã dần buông lỏng,giải phóng được một phần khúc mắc ở trong lòng.
Lan Phượng Thương lại cúi đầu, hôn lên toàn bộ thân thể của nàng một lần nữa. Hắn còn khoan khoái đưa đầu lưỡi ẩm ướt của mình vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khuấy đảo, buộc nàng phải đáp lại mình.
Thập Bát Nương tê liệt nằm nằm ở trong ngực Lan Phượng Thương, cặp mắt biếng nhác thể hiện rõ sự mệt mỏi. Toàn thân nàng mềm nhũn, vô lực, ngay cả sức lực để nhấc đầu ngón tay lên cũng không có.
Trận hoan ái này, nàng thực sự đã dâng trọn bản thân mình cho hắn, tự mình mở miệng đòi hỏi hắn hãy yêu nàng nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa, khiến cho hắn càng thêm dồn sức chinh phục thân thể nàng. Khi đó Thập Bát Nương đã hoàn toàn quên mất thân thể của mình rất yếu ớt, thực sự cùng người đàn ông này giao hòa cả về thể xác và tinh thần.
Lan Phượng Thương bước xuống giường, dùng nước ấm lau rửa cho cả hai thật sạch sẽ, sau đó hắn lại đi lên trên giường, ôm chặt nàng, thì thầm ở bên tai nàng, thật ngọt ngào:
– Hôm nay, nương tử của ta vô cùng hưởng thụ. Ta…
Thập Bát Nương ngước mắt lên, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, không hề tỏ ra ngượng ngùng. Ở trong chăn, ôm chặt lấy tấm lưng trần của hắn, thân thể cùng hắn gắn bó khăng khít.
Lan Phượng Thương dứt khoát ôm nàng nằm lên trên người mình. Cả hai đều không có mặc quần áo, hai thân thể xích lõa, gắn bó vô cùng thân mật.
Tuy Thập Bát Nương nằm úp sấp ngủ ở trên người hắn nhưng nàng lại không hề có một chút cảm giác khó chịu nào. Lan Phượng Thương cũng giống như nàng, chỉ hận không thể yêu thương người con gái nhỏ ở trong lòng nhiều hơn, dung nhập máu thịt của hắn vào trong cơ thể nàng.
Hơi thở của Thập Bát Nương dần dần bình ổn, Lan Phượng Thương biết, vừa rồi nàng rất mệt cho nên cũng không tiếp tục quấy rầy, chỉ lẳng lặng ôm nàng trong lồng ngực rộng lớn của mình, khiến cho nàng an tâm hưởng thụ sự ấm áp mang theo sự ngọt ngào tốt đẹp của hai người, ngủ một giấc thật ngon.
Trong căn nhà gỗ nhỏ lúc này là thế giới hạnh phúc chỉ thuộc về bọn họ làm cho người khác nhìn thấy phải ghen tị không thôi.
Khi Thập Bát Nương tỉnh lại lần thứ hai đã gần đến chạng vạng, ngoài phòng trời đã lờ mờ tối, tuyết cũng đã ngừng rơi, giống như tích cóp từng chút từng chút tuyết một để khi màn đêm buông xuống sẽ rơi thật lớn.
Thân thể của nàng khẽ động, Lan Phượng Thương nằm ở dưới thân nàng cũng đã tỉnh lại. Thấy khuôn mặt nàng có chút ửng đỏ, hắn dịu dàng hỏi nhỏ:
– Nàng có muốn ngủ thêm một lát không?
Thập Bát Nương lắc đầu, nói nhanh:
– Mấy huynh đệ Sâm ca nhi có lẽ đang đi tìm chúng ta. Chúng ta hãy trở về thôi.
Lan Phượng Thương gật đầu, lập tức ngồi dậy, vươn tay cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đưa cho nàng. Đợi nàng mặc quần áo xong xuôi, hắn lại khoác thêm chiếc áo khoác lông cừu vào cho nàng, cuối cùng mới nhanh chóng bước xuống giường chỉnh trang lại quần áo của mình.
Sau khi thu thập xong Lan Phượng Thương lập tức dẫn nàng trở về. Dọc theo đường đi, nhìn thấy từng đóa, từng đóa hoa mai trắng xinh xắn, Thập Bát Nương bất giác mỉm cười.
Lan Phượng Thương khẽ khàng lên tiếng :
– Bất cứ lúc nào nàng muốn, đều có thể đến đây được mà.
Thập Bát Nương gật đầu, nhìn hắn nói nhanh :
– Ngày mai, chúng ta sẽ lại đến nữa.
Đến mai, nàng sẽ mang theo cả ba tiểu tử nữa. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ cùng bọn chúng đi dạo rừng mai này một lần.
Xe ngựa cứ thong dong mà hồi phủ. Lúc về tới vương phủ, lại gặp xe ngựa của lão Vương phi cũng vừa trở về.
Cả ngày hôm nay, ba tiểu tử chưa nhìn thấy phụ thân và mẫu thân nên lão Vương phi bèn dẫn bọn chúng đi đến phủ thượng thư chơi. Thượng thư phu nhân thấy ba tôn nhi của lão Vương phi, ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài. Tuy rằng bà đã nghe nói đến chuyện ba vị tiểu thiếu gia của vương phủ nhưng khi chính mắt nhìn thấy, lại khiến thượng thư phu nhân kinh ngạc đến ngơ ngẩn, rất lâu mới trở lại bình thường.
Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương trở về thì đúng lúc Đại thiếu gia vừa bước ra khỏi xe ngựa. Trông thấy phụ thân và mẫu thân đã trở về, cặp mắt của cậu bé sáng lên, đầy vẻ vui mừng, hô to: ” Phụ thân, mẫu thân”.
Lan Phượng Thương vươn tay ôm Đại thiếu gia xuống xe. Khi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhị thiếu gia và Tam Thiếu gia cũng vừa bước ra, hắn lại tiếp tục ôm hai tên tiểu tử kia xuống.
Sau khi Thập Bát Nương chỉnh trang lại quần áo cho ba tiểu tử, nàng mới thong thả hỏi bọn chúng cùng với tổ mẫu đã đi đâu?
Lão Vương phi thấy thời tiết ngoài trời lạnh giá liền vội vàng bảo hãy mang bọn nhỏ vào phủ trước, từ từ nói sau.
Khi dắt tay mấy tiểu tử đi về biệt viện, Thập Bát Nương cũng biết được là lão Vương phi dẫn bọn chúng đến phủ thượng thư.Tam thiếu gia còn vui vẻ nói với mẫu thân mấy hôm nữa, Tiểu Phong tử cũng sẽ qua đây chơi. Bọn chúng đã trở thành bạn tốt. Sau này, cả đám nhỏ sẽ cùng nhau tiến cung đọc sách.
Thập Bát Nương nghe xong, cũng hiểu là lão Vương phi muốn tìm bạn cho các cháu của mình. Tương lai, bọn nhỏ tiến cung, nếu không thể hòa hợp cùng với các các hoàng tử thì cũng không đến mức đơn độc. Tôn nhi của Thượng Thư đại nhân, nàng cũng đã gặp qua. Đó là một đứa trẻ tính tình hoạt bát. Nếu bọn chúng có thể trở thành bạn của nhau quả thật là rất tốt.
Ngày hôm sau, Thập Bát Nương lập tức dẫn theo ba tiểu tử đến rừng mai. Trông thấy rừng mai rộng lớn lại nhiều hoa như vậy, ba tiểu tử đều vui vẻ nói cười không ngớt. Trong lòng đám trẻ cũng có chút tiếc nuối vì không thể dẫn theo cả Tiểu Phong tử cùng đi.
Hiện nay cũng chỉ có ba huynh đệ chúng chơi với nhau, người bạn duy nhất của bọn chúng chính là Tiểu Phong tử. Từ trước đến giờ hễ có thứ gì tốt, bọn chúng đều muốn chia sẻ với bạn bè của mình.
Trong vương phủ, điều kiện sinh hoạt còn tốt hơn trước đây gấp vài lần. Hơn thế, còn có lão Vương phi chiếu cố, cuộc sống hàng ngày của ba tiểu tử có thể nói là ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc. Vừa mới về phủ chưa đến một tháng mà cả ba đã béo lên không ít.
Mỗi lần Thập Bát Nương ôm tam thiếu gia, nàng đều nén cười nói với tiểu tử kia:
– Đã nặng hơn không ít rồi, hiện tại, ngay cả mẫu thân cũng khó mà bồng nổi được con .
Tam thiếu gia ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên mỉm cười, lắc lư đôi chân nhỏ, tỏ vẻ rất vui sướng.
Đứng ở bên cạnh, nhìn thấy nàng đang trêu đùa cùng con trai út, Lan Phượng Thương cũng ôm con trai lên, cân nhắc một chút rồi mới thong thả kết luận:
– Đúng là đã nặng hơn không ít rồi.
Sau đó bỗng bất ngờ nói với Lan Hoài Nhân :
– Sau này các con đã lớn, không nên quấn quít lấy mẫu thân đòi bế nữa.
Tam thiếu gia vươn tay ôm cổ phụ thân, thân mật nói nhanh ” Sau này con sẽ không đòi mẫu thân bồng bế nữa, vì con đã lớn rồi.”
Lan Phượng Thương xoa xoa cái đầu nhỏ hình quả dưa của tiểu tử kia, gật đầu.
Cả nhà chìm trong không khí vui vẻ hạnh phúc.
Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến kì hạn mà mấy tiểu tử phải vào hoàng cung đọc sách.
Thập Bát Nương hoàn toàn không biết gì về triều đại không có trong lịch sử này. Nàng cũng không biết hoàng cung ở đây có giống với hình ảnh về hoàng cung mà nàng đã biết trước đây hay không. Nhưng nàng vẫn luôn ghi nhớ một câu nói: ”Đường vào hoàng cung sâu tựa biển.”
Hoàng thượng muốn quan sát các con của nàng Thập Bát Nương cũng không có cách nào ngăn cản. Điều nàng chỉ có thể làm, đó là dặn dò mấy tiểu tử thật cẩn thận. Ở trong hoàng cung, nghìn vạn lần cũng không được chạy lung tung, sau khi tan học sẽ có gã sai vặt đến đón bọn họ hồi phủ, còn lại tất cả những chuyện khác đều không liên quan đến chúng, không lên tùy tiện tiếp xúc với người nào hoặc là lai vãng đến cấm địa, sẽ bị các vị phi tần gây khó dễ.
Thấy nàng cẩn thận như vậy, Lan Phượng Thương không nhịn được nói ngay:
– Thân phận của mấy huynh đệ Sâm ca nhi so với những hoàng tử kia cũng không hề thấp. Mấy phi tần kia cũng sẽ không dám làm điều xằng bậy gì với huynh đệ chúng, sẽ không có chuyện gì, nàng không cần lo lắng quá!
Thập Bát Nương nghe hắn nói như thế, cũng thấy an tâm không ít. Phụ nữ trong hoàng cung đều không phải là dạng hiền lành. Nếu như những người đó kiêng dè vương phủ thì chắc chắn sẽ không dám gây chuyện gì với ba tiểu tử của nàng.
Ba tiểu tử phải ở trong cung cả ngày. Sáng đưa vào cung, tối lại đón về.
Thế nhưng, vào lúc giữa trưa, gã sai vặt của ba vị tiểu thiếu gia trở về mang theo vẻ mặt lo lắng vội vàng bẩm báo, nói ba vị tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện trong cung.
Thập Bát Nương vừa nghe, hai tay khẽ run lên một, chén trà đang cầm trong tay cũng bị rớt xuống, nước trà nóng hổi rơi lên mu bàn tay mà nàng cũng không phát hiện ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện