[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm
Chương 68 : Cuộc sống hạnh phúc
Ngày đăng: 18:18 24-04-2018
.
Vào nửa đêm quả nhiên không ngoài dự đoán của Thập Bát Nương, Lan Phượng Thương thả lỏng tinh thần, cuối cùng cũng bắt đầu sốt cao.
Cảm thấy cả người hắn nóng rực, Thập Bát Nương nhanh chóng đi xuống giường, thắp đèn lên. Thoáng chốc, cả gian phòng đã sáng rực. Thập Bát Nương phát hiện khuôn mặt của Lan Phượng Thương ửng đỏ bất thường. Nàng không hề do dự, vội ghé vào bên tai hắn:
– Chàng cố nhịn một chút, thiếp đi múc nước mang đến đây.
Dứt lời, nàng lập tức đi giày, mở cửa đi ra bên ngoài.
Gió đêm vù vù thổi đến, Thập Bát Nương nắm thật chặt lớp áo khoác mỏng trên người bước nhanh đến phòng bếp, cầm chậu rửa mặt lấy nước mang về phòng. Lúc này, đèn trong phòng của Phong bà bà cũng bật sáng. Bà bắt gặp tiểu thư ăn mặc đơn bạc đang đi ra lấy nước lạnh, ngay lập tức đã đoán được Vương gia nhất định là đang lên cơn sốt.
Bà vội vàng cởi tấm áo choàng trên người mình khoác lên người Thập Bát Nương, nhận lấy chậu nước trong tay nàng nói nhanh:
– Tiểu thư! Mau mau vào nhà thôi. Ban đêm gió lạnh thế này, hơn cả ban ngày gấp bội. Tiểu thư phải bảo trọng thân thể của mình chứ.
Thập Bát Nương không nói thêm điều gì, chỉ nắm chặt lớp áo ngoài mà Phong bà bà vừa khoác nên cho nàng đi về hướng chính phòng.
Đợi đến khi Phong bà bà đặt chậu nước xuống, Thập Bát Nương cởi chiếc áo khoác ngoài trả lại cho bà ấy, nhẹ nhàng
– Đêm hôm phiền bà rồi ! Bà hãy quay về nghỉ ngơi đi.
Phong bà bà nhìn thoáng qua Vương gia, cũng không nói thêm gì nữa, nhận lại chiếc áo khoác mặc lên người rồi quay sang nói với Thập Bát Nương :
– Người nếu còn cần cái gì thì cứ gọi để lão nô.
Thập Bát Nương gật nhẹ đầu, trấn an bà:
– Bà cứ quay về nghỉ đi!
Phong bà bà đi rồi, Thập Bát Nương liền cởi quần áo cho Lan Phượng Thương. Người hắn toát đầy mồ hôi, nếu cứ tiếp tục bị như vậy thì e rằng vết thương của nhất định sẽ tái phát.
Nàng lấy một chiếc khăn lụa, nhúng nước, vắt khô rồi mới đắp lên trán của hắn. Vừa xong thì lại dùng tiếp một chiếc khăn khác, lau mồ hôi trên người hắn, mọi cử chỉ đều cố gắng để thân thể hắn được khô ráo, sạch sẽ.
Bận rộn gần nửa canh giờ, cuối cùng thân nhiệt của Lan Phượng Thương cũng có dấu hiệu đã hạ xuống, trán và hai bên má đã không còn nóng như lúc trước nữa. Một lúc sau, hắn cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Thập Bát Nương thấy hắn đã không còn đáng ngại, lập tức khoác thêm cho mình một chiếc áo dày, bưng chậu nước đến phòng bếp, pha một cốc nước ấm lại bỏ thêm chút muối vào. Phong bà bà vẫn còn chưa ngủ,từ trong phòng nhìn thấy Thập Bát Nương đi ngang qua,thấy tiểu thư đã mặc thêm áo khoác lòng cũng thấy yên tâm hơn.
Sau khi trở về phòng, Thập Bát Nương vừa nâng Lan Phượng Thương dậy vừa dỗ dành để hắn uống hết cốc nước muối ấm.Lan Phượng Thương không hề mở mắt ra nhưng đôi môi khô khốc của hắn được nhấp thêm một chút nước ấm có vị mặn mặn thì cảm thấy ngon miệng nên không chần chừ nữa, tham lam uống cạn cốc nước muối ấm áp, tựa đầu vào lòng nàng nhắm mắt từ từ đi vào giấc ngủ.
Thập Bát Nương cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn, chỉnh lại chăn, ghé xuống nằm bên cạnh Lan Phượng Thương, giấc ngủ cũng đến, chập chờn, chập chờn….
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Phong bà bà đến hầu hạ ba vị tiểu thiếu gia đã thấy cả ba mặc xong quần áo, dáng vẻ cũng khác hẳn với ngày thường. Ngày thường đám nhóc này rất ham ngủ, cứ ôm chăn gối kì kèo, cho ngủ thêm một chút, một chút thôi. Thế mà hôm nay lại thức sớm như thế, Phong bà bà biết dĩ nhiên là ba tiểu thiếu gia muốn đi đến chỗ phụ thân. Bà cười hiền,đặt chậu nước trong tay xuống rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Rửa mặt rồi ăn sáng nhé, các tiểu thiếu gia ?
Nghĩ đến việc sắp được gặp phụ thân, khuôn mặt của ba tiểu tử kia đều mang theo vẻ vui mừng khó che giấu, gật mạnh đầu, cảm ơn Phong bà bà, sau đó đi đôi giày da hổ mà mẫu thân của bọn chúng đã làm cho lúc trước, ngoan ngoãn để bà bà rửa mặt cho mình.
Sau khi rửa mặt xong, Phong bà bà lập tức dẫn bọn chúng đi ăn sáng. Lan Hoài Sâm chợt ngẩng đầu lên hỏi bà:
– Phụ thân và mẫu thân của chúng con đã dậy chưa ạ ?
Hai tiểu tử kia đang cúi đầu ăn cháo trong bát nghe thấy vậy, lập tức ngừng lại, Lan Hoài Nhân cũng ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, ngây thơ mang theo chút giận dỗi lẫn tò mò:
– Bà bà ! Phụ thân và mẫu thân bắt chước chúng con ngủ nướng sao ?
Lan Hoài Mặc ngồi bên cạnh nói chen vào :
– Ngày hôm qua, mẫu thân có nói phụ thân vừa mới đi xa trở về, có lẽ phụ thân rất mệt mỏi nên bây giờ mới ngủ nhiều một chút thôi.
Phong bà bà vừa gắp thêm cho bọn chúng mỗi người một quả trứng rán vừa mỉm cười, nhỏ nhẹ giải thích:
– Hai người vẫn còn chưa dậy đâu. Lát nữa ăn sáng xong, bà bà sẽ mang các cháu đi ra ngoài mua chút quà tặng cho phụ thân nhé !
Ba tiểu tử kia nghe thấy thế, cặp mắt đều sáng lên nhìn về phía Phong bà bà, đồng thanh:
– Thật ạ ?
Phong bà bà gật gật đầu, cười nói :
– Bà bà có đủ tiền mà.
Ba tiểu tử cũng không hỏi thêm gì nữa, vùi đầu ăn cháo. Mỗi người ăn xong hai bát cháo mới buông bát đũa đợi Phong bà bà dẫn bọn chúng đi ra ngoài.
Mới bước chân đi thì gặp Lưu tỷ, Phong bà bà liền nói với nàng ta rằng :
– Ta dẫn ba tiểu thiếu gia đi ra ngoài chơi. Ngươi cho bọn Tiểu Đồng và Tiểu Bảo ăn sáng xong thì đến hầu hạ phu nhân nhé !
Lưu tỷ gật đầu, còn căn dặn người đánh xe đi đường cẩn thận chở ba tiểu thiếu gia. Lúc này, Phong bà bà mới có vẻ phân vân, không biết phải mua gì cho ba tiểu thiếu gia làm quà cho phụ thân nữa.
Thập Bát Nương đã thức dậy từ sớm nhưng vẫn chưa bước xuống giường. Sáng nay, Phong bà bà có đến thỉnh an, nàng vội dặn bà ấy là cho ba tiểu thiếu gia ăn sáng trước, sau đó lại dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi một vòng rồi hãy về để cho Lan Phượng Thương ngủ nhiều hơn một chút.
Nàng biết chỉ cần nhìn thấy ba đứa nhỏ, Lan Phượng Thương nhất định sẽ không muốn nghỉ ngơi mà sẽ cùng bọn chúng chơi đùa. Trong khi thương tích hắn chưa lành, việc nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
Lúc Quyên Nhi đến Thiên Trạch, Thường thái y đã ăn sáng xong và đi lên trấn trên thuê xe ngựa đi mất rồi. Uông Sâm thì đi muộn hơn một chút. Trước khi hắn còn đến phòng ăn nói cho Lưu tỷ biết đã bố trí người bảo vệ bọn họ ở xung quanh, đồng thời cũng muốn nàng ta báo lại chuyện này với Vương phi để nàng yên tâm. Dặn dò xong, hắn mới trở về quân doanh.
Thập Bát Nương biết chuyện cũng không nói thêm gì. Nàng đoán mấy người bảo vệ xung quanh chính là ám vệ, cũng là mấy hắc y nhân đã phát hiện ra Sâm ca nhi, Mặc ca nhi và Sâm ca nhi. Có họ canh giữ an toàn,thiên trạch, nàng cũng yên tâm hơn.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng, Thập Bát Nương tự mình đi đến phòng bếp nấu cháo. Nàng cũng bỏ thêm một chút muối và thịt băm vào nồi ninh nhừ, đến khi nếm thử thấy cháo đã vừa miệng mới múc ra bát rồi bưng về phòng.
Thập Bát Nương mở cửa thì Lan Phượng Thương vốn dĩ đang ngủ say cũng tỉnh giấc, hai mắt mở to nhìn nàng. Nàng biết đây là thói quen cảnh giác của hắn nên gì chỉ mỉm cười, dịu dàng nói với hắn :
– Chàng ngồi dậy ăn ít cháo rồi lại ngủ tiếp.
Thập Bát Nương lau mặt,chải đầu sơ qua cho Lan Phượng Thương, sau đó mới chậm rãi bắt đầu đút cháo cho hắn. Vì vết thương nằm ở bên ngực phải nên hắn tạm thời không thể dùng tay phải được, chỉ có thể cử động tay trái một chút thôi.
Sáng nay khi thức dậy, Lan Phượng Thương cảm thấy toàn thân đều khoan khoái, dễ chịu. Tuy rằng vẫn không thể cử động mạnh nhưng luồng anh khi giữa hai đầu lông mày đã thay thế hẳn vẻ mệt mỏi của tối hôm trước. Hiện tại, lại được Thập Bát Nương quan tâm săn sóc tận tình, Lan Phượng Thương cảm thấy cơ thể như có một luồng nước ấm chảy qua, cảm giác sảng khoái dễ chịu càng lúc càng nhiều trong thân thể.
Thập Bát Nương vừa đút cháo cho Lan Phượng Thương, vừa thong thả nói cho hắn biết chuyện nàng để cho ba tiểu tử đi ra ngoài chơi. Biết nàng chỉ vì nghĩ tốt cho mình nên hắn không trách Thập Bát Nương, chỉ lặng lẽ nuốt từng ngụm cháo.
Ăn xong chén cháo, Lan Phượng Thương thấy nàng muốn đi ra ngoài, vội nói nhanh:
– Nàng nằm cùng ta một lát đi.
Tối hôm qua, hắn đột nhiên phát sốt. Tuy đầu óc mơ mơ màng màng nhưng Lan Phượng Thương vẫn biết nàng đã kề cận, chăm sóc mình cả một đêm. Sáng ra, cơ thể hắn dễ chịu, thoải mái hơn còn nàng thì không giấu được vẻ mệt mỏi, Lan Phượng Thương nỡ lòng nào để nàng phải tiếp tục hầu hạ mình đây.
Thập Bát Nương cười dịu dàng, gật nhẹ đầu, đặt chiếc bát đang cầm trong tay lên bàn, sau đó cởi giày rồi nằm lên giường. Đêm qua, vì lo lắng hắn lại bị tái phát nên cả đêm nàng không dám ngủ sâu. Hiện tại thừa dịp mấy đứa nhỏ đi ra ngoài, nàng cùng hắn tranh thủ nghỉ thêm một lát.
Trước mặt Thập Bát Nương, Lan Phượng Thương cũng không dám cậy sức nữa. Hắn nhìn nàng đang dần đi vào giấc ngủ say trong lòng mình,cảm thấy vô cùng hài lòng, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt dần dần trở lên ấm áp. Bàn tay muốn vươn ra vén mấy lọn tóc đang lòa xòa ra sau tai cho nàng nhưng hắn lại cử động bất tiện nên đành bỏ xuống. Cuối cùng nghe tiếng thở đều đặn của nàng, hắn cũng yên tâm nhắm mắt lại.
Khi ba tiểu tử kia đi ra ngoài dạo phố mua quà tặng cho phụ thân trở về đến hậu viện đã là chuyện của một canh giờ sau đó. Bọn chúng đều cầm trong tay món quà mà mình đã lựa chọn rất kỹ càng, cõi lòng tràn đầy vui sướng đi thẳng đến phòng cha mẹ, tiếng cười nói râm ran cả một góc thiên trạch.
Thập Bát Nương vừa tỉnh giấc thì nghe ba tiểu tử đang gõ cửa, lập tức quay sang mỉm cười với Lan Phượng Thương cũng vừa thức dậy :
– Mới được một lát đã vội vàng về gặp chàng rồi!
Lan Phượng Thương cũng cười, nhẹ giọng:
– Nàng mau ra mở cửa đi.
Hắn cũng nhớ bọn trẻ nên vừa thức dậy đã nóng lòng muốn nhìn thấy chúng ngay.
Thập Bát Nương đưa ba tiểu tử kia đi vào phòng, Đại thiếu gia lập tức lấy ra miếng ngọc bội mà mình đã chọn tặng cho phụ thân. Nhị thiếu gia thì tặng một bức tranh sơn thủy vô cùng đẹp mắt. Tam thiếu gia mua tặng cho phụ thân một gói hạt thông đường. Tiểu tử còn bóc luôn một hạt đưa đến miệng phụ thân, háo hức hỏi
– Ngọt lắm phải không ạ?
Lan Phượng Thương gật gật đầu, vừa xoa xoa đầu đứa con trai út đáng yêu vừa
đáp :
– Ngọt lắm !
Hắn nhìn thoáng qua thấy người con gái nhỏ kia đang ở bên cạnh mỉm cười nhìn cha con bọn họ, lập tức nói với Lan Hoài Nhân:
– Con cũng đút cho mẫu thân con một hạt được không ?
Tam thiếu gia đương nhiên là nhận lời ngay, cười tít mắt:
– Được ạ.
Nói xong, bàn tay nhỏ bé lại bóc lấy một hạt đưa đến miệng của mẫu thân.
Lan Phượng Thương hết sức hài lòng, quay sang hai đứa con trai lớn, khẽ mỉm cười:
– Cám ơn các con. Phụ thân thích lắm.
Lan Hoài Sâm khẽ cong môi, nhẹ gật đầu. Lan Hoài Mặc ngay lập tức nở một nụ cười rất tươi.
Ở bên cạnh, Thập Bát Nương thay Lan Phượng Thương cầm lấy mấy món quà mà mấy đứa nhỏ vừa tặng, tiếp lời:
– Các con có thể đi đến thư phòng mang bút mực đến đây luyện chữ cho phụ thân xem được không ?
Ba tiểu tử kia vui mừng đồng ý ngay. Lan Phượng Thương vội quay sang hỏi nàng:
– Đã đưa các con đến học đường rồi ư ?
Thập Bát Nương áy náy lắc đầu. Nếu là ở trong gia tộc lớn có lẽ ba tiểu tử đã được đến học đường từ lâu. Chẳng qua, mấy năm trước, gia cảnh nhà nàng không được tốt lắm nên chưa có điều kiện cho chúng đi học được, đành tự mình dạy dỗ. Tuy rằng không đến trường nhưng bọn nhỏ thông minh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều nên Thập Bát Nương chỉ cần dạy một lần thì bọn chúng đã hiểu được rất nhanh.
Mặc dù đã nghe nàng giải thích nhưng Lan Phượng Thương vẫn không cảm thấy hài lòng:
– Sau khi hồi phủ phải lập tức thỉnh tiên sinh đến dạy cho bọn trẻ ngay!
Lan Phượng Thương quan tâm đến việc học của ba tiểu tử như vậy, Thập Bát Nương dĩ nhiên cảm thấy rất vui. Mặc dù trong câu nói của hắn cũng có ý trách cứ nhưng vẫn làm nàng cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng nhẹ nhàng:
– Thiếp nghe theo chàng.
Thoáng chốc,ba tiểu tử kia đã mang bút mực đến ngay. Trông thấy mấy đứa nhỏ, vẻ mặt Lan Phượng Thương cũng dần dần trở lên ấm áp. Tuy có vẻ giận dỗi, không thèm nói chuyện với Thập Bát Nương song hắn vẫn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của ba tiểu tử. Hắn còn tỉ mẩn khi ra những lỗi sai cho mấy đứa con. Càng làm hắn càng nhận ra tâm tư của Thập Bát Nương với mấy đứa nhỏ. Tuy rằng ba đứa không đến học đường, chỉ học viết chữ ở nhà nhưng cũng không sai sót gì nhiều.
Thoáng cái mà bảy ngày đã trôi qua.
Ba tiểu tử hình như đã phát hiện sức khỏe của phụ thân không được tốt nên cũng không quấn quít lấy Lan Phượng Thương, bắt hắn ôm nữa. Mỗi ngày bọn chúng đến nói chuyện với phụ thân, thỉnh cũng sẽ náo loạn, làm nũng với Lan Phượng Thương một chút nhưng không hề có động tác mạnh nào.
Thập Bát Nương quan sát mọi chuyện, nhẹ nhàng nói với Lan Phượng Thương :
– Chắc là Sâm nhi đã dặn dò hai đệ đệ không được làm phiền chàng rồi.
Con trai lớn của nàng trên các phương diện vô cùng xuất sắc. Phụ thân cả ngày không không ra khỏi cửa phòng, nói muốn nghỉ ngơi, một hai ngày thì có lẽ là thật nhưng nhiều ngày như thế, Hoài Sâm tự nhiên là đoán ra được Lan Phượng Thương không khỏe trong người.
Lan Phượng Thương cũng tán đồng ý của nàng, mày kiếm khẽ chau lại:
– Suy nghĩ của Sâm nhi quả thật là chu đáo. Óc phán đoán cũng rất nhanh.
Hoài Sâm quả thật rất giống hắn. Mấy ngày nay Lan Phượng Thương đã hiểu thêm rất nhiều điều về đứa con trai này. Hắn tin chắc rằng trong tương lai Hoài Sâm nhất định sẽ gánh vác tốt trọng trách của một người con trưởng.
Thể lực Lan Phượng Thương quả thật rất tốt. Thập Bát Nương cũng không thể không thừa nhận việc này. Theo như nàng dự đoán thì ít nhất phải qua mười ngày vết thương mới khép miệng lại được nhưng đến ngày thứ bảy khi nàng thay thuốc đã thấy miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy rồi.
Lan Phượng Thương lại muốn đi dạo trong sân. Thập Bát Nương cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng căn dặn hắn:
– Nếu mấy đứa nhỏ quấn quít lấy chàng, muốn ôm thì chàng nhất định không được làm như vậy biết không? Đợi vết thương của chàng khỏi hẳn, chàng có muốn chơi đùa gì với chúng thiếp cũng không ngăn cản nữa.
Lan Phượng Thương mặt nhăn mày nhíu nói nhanh:
– Nàng thật sự là nhiều lời mà….
Nhưng khi thấy Thập Bát Nương đứng yên, hắn đành phải nhượng bộ nói ngay:
– Ta nhớ rồi.
Nghe thấy vậy, Thập Bát Nương mới tươi cười đến nâng hắn dậy, giúp Lan Phượng Thương mặc quần áo, đi giày. Mấy ngày gần đây, bởi vì thân thể hắn mệt mỏi nên ra rất nhiều mồ hôi. May mắn là nàng ngày ngày đều lau rửa sạch sẽ cnên hắn mới không có dáng vẻ nhếch nhác. Sau khi mặc xong áo bào, hắn lại khôi phục dáng vẻ cao lớn tuấn mỹ như lúc trước.
Sau khi Thập Bát Nương dìu ra khỏi phòng, Lan Phương Thương khoan khoái cảm nhận được một chút ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Nhóm A Hoa, Cẩu Tử và Đại Bảo đang chơi cùng với ba tiểu tử, lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân của ba anh em đều kinh ngạc mở to mắt.
Tam thiếu gia hỉnh mũi lên, tự hào nói với chúng:
– Phụ thân của chúng ta uy phong, mạnh mẽ lắm phải không ?
Cả Cẩu Tử, A Hoa và Đại Bảo đều ”Ừ” một tiếng gật đầu như mổ thóc. Đêm đó, sau khi về nhà, cả đám Cẩu Tử, A Hoa, Đại Bảo khoa tay múa chân nói cho cha mẹ chúng chuyện mấy huynh đệ giống phụ thân như đúc, rồi phụ thân của họ rất cao giống như tráng sĩ, dáng vẻ vô cùng uy phong, mạnh mẽ thế nào….
Cha mẹ của Cẩu Tử và Đại Bảo nghe chúng nói vậy cũng không có phản ứng gì nhiều nhưng cha mẹ của A Hoa sau khi biết được, ánh mắt đều sáng ngời.
Mẫu thân A Hoa lén lút lôi kéo A Hoa về nhà, hỏi nhỏ:
– Con rất thích chơi cùng Nhân ca nhi phải không ?
A Hoa suy nghĩ vẫn còn ngây thơ nên nghĩ đến việc được chơi đùa nghịch ngợm cùng với Hoài Nhân ca ca thật là vui vẻ, cô bé không chút do dự gật gật đầu.
Cha mẹ A Hoa nghe thấy vậy lập tức liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Ngày hôm sau hai người mang theo một rổ trứng gà và hơn chục miếng thịt khô đến Thiên Trạch.
Lan Phượng Thương và Thập Bát Nương vẫn chưa hiểu rõ tình hình nên thấy bọn họ đến nhà thì niềm nở tiếp đón.
Cha mẹ A Hoa sau khi nhìn thấy Lan Phượng Thương cao lớn anh tuấn, cả người toát ra khí chất quý tộc đứng bên cạnh Thập Bát Nương xinh đẹp dịu dàng giống như một đôi bích nhân. Cả hai đều toát ra một loại khí chất mà người bình thường không thể có được. Loại cảm giác này khiến cho cha mẹ A Hoa ngay lập tức phải thay đổi lại mấy lời đã tới bên miệng.
Lan Phượng Thương thấy hai vợ chồng họ mang đến chút đồ, trên mặt lại mang nở nụ cười đầy thiện ý, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng bọn họ là hàng xóm láng giềng quan tâm nhau một chút nên cũng không nói thêm gì, ngồi xuống cùng bọn họ trò chuyện, tán gẫu vài chuyện trong nhà.
Lan Phượng Thương rất khéo ăn, khéo nói, trong lúc nói chuyện cử chỉ lễ nghi vô cùng chu đáo. Loại khí chất của đại thế gia trong lúc nói chuyện với cha mẹ của A Hoa cũng vô tình lộ ra, khiến cho hai người họ vốn xuất thân nông dân đứng ngồi không yên, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cha mẹ A Hoa thầm nghĩ phụ thân của mấy huynh đệ Nhân ca nhi nhất định không phải nhân vật tầm thường, diện mạo này, khí phách trên người này, ngay cả nhóm thổ hào lão gia ở trấn trên của chính là bọn họ cũng không sánh được nửa phần.
Sau khi họ ra về, Lan Phượng Thương trông thấy trong đại sảnh có một rổ trứng gà và hơn mười khối thịt khô kia thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, lập tức quay đầu hỏi Thập Bát Nương đang ngồi ở bên cạnh :
– Ý bọn họ muốn làm gì vậy nhỉ?
Thập Bát Nương hiếm khi thấy hắn ngạc nhiên như vậy, không khỏi bật cười:
– Bọn họ đến chắc là muốn đính ước từ khi còn nhỏ với Nhân ca nhi đấy.
Lan Phượng Thương nghe thấy lời này của Thập Bát Nương, không kiềm được ngạc nhiên, trợn mắt nói ngay:
– Tại sao bọn họ lại chọn con trai út có dáng vẻ yếu ớt nhất của nhà chúng ta chứ ?
Vì lẽ gì mà bọn họ không lựa trọn con trai lớn chững trạc hay con trai thứ hai nhã nhặn mà lại ưu ái lựa chọn đứa con trai thứ ba luôn làm nũng muốn hắn ôm ấp đùa giỡn hằng ngày? Thật là…
Thập Bát Nương mỉm cười gật đầu. Cha mẹ A Hoa đúng là yêu thích tính nết của đứa con trai út nhà nàng, càng thấy càng vừa lòng. Phong bà bà đã từng len lén nói cho nàng biết là bà vô tình nghe thấy cha mẹ A Hoa nói chuyện, bọn họ muốn đưa Nhân ca nhi về nhà nuôi, tương lai giữ lại làm con rể luôn. Thập Bát Nương nghe xong chuyện dở khóc dở cười, cứ ngẩn người RA.
Ba tiểu tử nhà nàng đều được hàng xóm yêu thích. Đứa con thứ ba nghịch ngợm, thường hay bày trò nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà trong ba huynh đệ thì người mà hàng xóm yêu thích nhất lại là tiểu tử này. Theo như Thập Bát Nương nghĩ,con trai lớn thuộc dạng lạnh lùng cao quý, con trai thứ hai là dạng tiểu công tử ôn nhuận nhã nhặn nhưng ít nhiều đều có vẻ gì đó xa cách với mọi người. Về phần tam công tử nhà nàng thì đúng là bướng bỉnh, nghịch ngợm nhưng khi nói chuyện cùng với mấy bá bá thẩm thẩm làm nông ở chung quanh lại rất ngọt ngào, lễ độ khiến mọi người yêu thích không thôi.
Về đến nhà, cha mẹ A Hoa đều liếc nhìn nhau rồi thở dài.
Phụ thân của Nhân ca nhi cả người toát lên khí chất cao quý nên tính toán ban đầu của bọn họ còn chưa kịp nói ra miệng đã tan biến hết. Vốn họ tưởng rằng phụ thân của Nhân ca nhi cũng là người bình thường thì dựa vào việc nhà bọn họ có vài mẫu ruộng phì nhiêu, tương lai cho A Hoa làm đồ cưới, nhất định có thể kết thân với gia đình Cố nương tử, sau này cho Nhân ca nhi làm con rể nhà mình. Bọn họ trăm triệu lần cũng không thể ngờ được phụ thân của Nhân ca nhi lại là một người có phong thái như vậy. Hai vợ chồng bọn họ chỉ là cùng hắn nói chuyện đều phải cố gắng hết sức mới nói năng gãy gọn được.
Người như vậy là người bình thường sao ? Dòng dõi nhà bọn họ chung quy là không xứng với người ta.
Ngày hôm sau, Phong bà bà liền mang đến tặng cho vợ chồng họ mấy cuộn gấm. Mẫu thân của A Hoa kích động vô cùng. Một cuộn gấm này đã gấp vài lần so với mấy đồ vật thô thiển nhà họ mang đến hôm qua nên vội đẩy trả, nói không cần. Phong bà bà cứ khăng khăng bảo bọn họ nhận lấy, dù sao đây cũng là tâm ý của gia chủ nhà bà.
Phong bà bà đi rồi mẫu thân A Hoa ôm mấy cuộn gấm, trong lòng vừa vui mừng lại vừa buồn bã, xem ra chuyện của A Hoa nhà nàng và Nhân ca nhi quả nhiên là không thành. Gia chủ nhà họ ra tay hào phóng như vậy, ngay cả mấy lão gia nhà giàu ở trấn trên còn không làm được như vậy. Ba tiểu tử nhà vị Cố nương tử kia, có đứa nào không xinh đẹp tuấn tú ? Sao có thể là gia đình bình thường đây ?
Thương thế của Lan Phượng Thương đã không còn đáng ngại nhưng Thập Bát Nương vẫn chăm sóc cẩn thận như lúc trước, sợ xảy ra chuyện gì đó khiến miệng vết thương của hắn lại vỡ ra.
Mãi cho đến đêm nay, khi hai người bọn họ ngủ chung, hắn đè lên trên trên người nàng, Thập Bát Nương mới biết được lo lắng của mình mấy ngày nay quả thực là dư thừa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện