[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm

Chương 66 : Phụ tử tình thâm ( Cha – con )

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:18 24-04-2018

.
Bước chân vào hậu viện, đôi mắt sắc bén của Lan Phượng Thương lập tức dừng lại ở khoảng sân mà ba bảo bối hay chơi đùa. Trước đây, tại chỗ này, hắn đã nhìn thấy hình bóng chúng. Chỉ là…người phụ nữ kia đã khéo léo dẫn dắt suy nghĩ của hắn theo hướng khác, bảo rằng đó là con cái nhà hàng xóm. Hắn vì quá tin nàng nên đã bỏ qua… Cha con cũng vì vậy mà lướt qua nhau. Lướt qua trong vô tình, để giờ khi nghĩ lại, lòng hắn lại trào dâng bao nuối tiếc. Phải chi, lúc đó….Phải chi Lan Phượng Thương cứ làm theo suy nghĩ trong lòng mình. Phải chi hắn đưa tay kéo chúng lại. Phải chi hắn nhìn thấy vẻ mặt của chúng ngay lúc đó…Phải chi… Cơ hội qua đi thường để lại trong lòng người bao nuối tiếc. Bây giờ Lan Phượng Thương khát khao muốn gặp mấy đứa trẻ thì chúng lại không có ở đây. Ngay hậu viện, hiện chỉ có vài đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ. Nhưng người hắn muốn gặp thì chẳng thấy bóng dáng đâu! Vì sao hắn có thể xác định chắc chắn như vậy ? Đầu tiên là do trực giác. Trực giác của một người cha đang khao khát yêu thương con cái không cảm thấy rung động trước những đứa trẻ nơi hậu viện. Con tim hắn không hề rung động, khác hẳn cảm giác thôi thúc mãnh liệt lần trước, lúc hắn thình lình bước chân đến nơi này. Nguyên nhân nữa là do Lan Phượng Thương nhớ rõ đám thủ hạ có nói bọn họ nhìn thấy mấy tiểu thiếu gia có dáng vẻ giống vương gia như đúc, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể xác định chắc chắn đó là con của hắn rồi. Đám tiểu tử chơi đùa ở hậu viện – chính là bọn A Hoa, Cẩu Tử và hai đứa con của Lưu tỷ – không hề giống Lan Phượng Thương một chút nào. Từ những điều ấy, hắn không màng liếc mắt sang chúng, nhanh chóng bước qua đám trẻ. Ánh mắt Lan Phượng Thương sáng rực quét quanh mọi ngóc ngách trong hậu viện nhưng bóng dáng hắn cần tìm vẫn chẳng thấy đâu. – Tiểu thiếu gia đâu? Vẻ mặt Lan Phượng Thương lãnh đạm, không kiêng dè hỏi thẳng Quyên nhi. Câu hỏi trực tiếp đó khiến nàng ta đang ngồi trong căn lều cỏ nhỏ ở trong hậu viện thêu thùa, bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng này khiến cho tinh thần hoảng sợ, vội ngước mắt nhìn người vừa mới đến, hai mắt nhất thời mở to, lắp bắp mãi chẳng thành câu: – Vương. . . . . . Vương gia. Thập Bát Nương cũng vừa kịp đi đến, trông thấy chuyện trước mắt vội kéo lấy tay áo hắn, lo lắng : – Quyên Nhi vất vả lắm mới mang thai được. Chàng đừng dọa nàng ấy sợ mà! Đôi mắt sắc như gươm của Lan Phượng Thương liếc qua, tròng mắt đen hướng thẳng vào nàng trừng lên đầy giận dữ khiếnThập Bát Nương hiểu ngay là hắn đang vô cùng phẫn nộ. Nàng dịu ngoan hạ tầm mắt, thoáng nhìn về phía Quyên Nhi, cố gắng kéo cơ mặt tạo thành một nụ cười trấn an nàng ta một chút rồi mới chậm rãi lên tiếng: – Vương gia đến đây là muốn gặp các tiểu thiếu gia. Em mau đi tìm xem ba tên tiểu tử bướng bỉnh kia lại chạy đi đâu rồi. Dứt lời, Thập Bát Nương quay sang nhìn về phía Lan Phượng Thương, cố gắng để cho nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút, giọng nói vẫn mang theo vẻ thân thiết như trước kia mong là có thể xoa dịu sự giận dữ trong lòng hắn: – Ba huynh đệ : Hoài Sâm, Hoài Mặc và Hoài Nhân đều rất bướng bỉnh. Lát nữa chàng gặp các con, xin đừng trách mắng bọn trẻ…. Bàn tay mảnh khảnh của nàng chủ động nắm lấy tay hắn. Lan Phượng Thương vẫn còn đang trong cơn giận dữ, trừng mắt liếc nhìn Thập Bát Nương, vùng vằng muốn giằng tay ra khỏi nàng. Nhưng Thập Bát Nương kiên quyết không buông, cứ im lặng nắm lấy bàn tay hắn…Hắn kéo thì nàng nắm lại. Cho đến lúc Lan Phượng Thương nhìn thấy vẻ mặt Thập Bát Nương tái nhợt, hắn mới hừ lạnh một tiếng, để yên tay mình trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Tuy nhiên, hắn không muốn nói với nàng lời nào nữa. Sự giận dữ thiêu đốt trái tim Lan Phượng Thương, nhưng cũng làm hắn không khỏi đau lòng….Người con gái này….Từ khi gặp lại, Lan Phượng Thương luôn mong muốn mang đến cho nàng sự vui vẻ. Thế mà nàng lại không tin hắn…Nàng luôn tìm cách lừa gạt, che giấu hắn chuyện mấy đứa con… Thập Bát Nương vẫn nắm chặt tay của Lan Phượng Thương, cố gắng cho hắn thấy được thiện ý của mình. ..Thái độ Lan Phượng Thương từ từ thả lỏng hơn, bây giờ Thập Bát Nương mới thở phào đôi chút. Có vẻ như cơn giận của hắn đã có phần dịu xuống rồi. Tuy nhiên, vấn đề không vì thế giảm bớt. Bây giờ chuyện Thập Bát Nương lo lắng nhất chính là chuyện ba bảo bối của nàng. Khi nãy, sắc mặt của Lan Phượng Thương khó coi tới cực điểm. Chính vì không thể đoán được diễn biến trong lòng hắn mà Thập Bát Nương càng lúc càng thấy bồn chồn lo lắng. Liệu chuyện nàng giấu đi sự tồn tại của mấy đứa con có khiến tình cảm của hắn đối với chúng bị ảnh hưởng ? Từ nhỏ đến giờ ngay cả một câu nói nặng lời nàng cũng chưa nỡ thốt ra với ba tiểu tử đó…. Bây giờ đối mặt cùng người người phụ thân đột ngột xuất hiện này, nếu hắn không thương chúng, đối xử lạnh nhạt với chúng….Nghĩ đến đây, người làm mẫu thân như nàng làm sao mà yên tâm được, cứ thấp thỏm lo lắng trong lòng. Lan Phượng Thương vừa nghe mấy lời Thập Bát Nương nói, bỗng cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua nàng, giọng có vẻ mỉa mai: – Không tiếp tục gạt ta nữa sao ? Nhìn khuôn mặt thanh tú của Thập Bát Nương, hắn vừa muốn nàng ôm vào trong ngực nâng niu như hoa như ngọc lại vừa muốn hung hăng bóp nát khuôn mặt tươi cười kia của nàng. Xảy ra chuyện lớn như thế, làm sao mà hắn xem như không có gì xảy ra được. Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng đây? Mấy đứa nhỏ tính ra đã năm tuổi rồi ! Năm tuổi rồi…. Càng nghĩ càng thấy nàng đáng giận ! Mấy đứa nhỏ đã lớn đến như thế, vậy mà nàng cứ giấu giếm mọi chuyện về bọn chúng. Nàng còn muốn lừa dối hắn đến khi nào? Trong lòng nàng rốt cuộc đang có những suy tính gì? Trước đây, do hai người xung đột nên hắn đã đối xử lạnh nhạt với mẹ con nàng. Song thời gian gần đây cả hai đã dồi dào tình ý. Lan Phượng Thương tự thấy hắn đối xử với Thập Bát Nương rất tốt. Hắn còn muốn lấy chân tình bồi thường cho nàng những thiệt thòi lúc trước. Không lẽ nàng không cảm nhận được tấm lòng của hắn? Hay là nàng tuy nhìn ra nhưng lòng lại muốn trốn tránh, không xem Lan Phượng Thương là người có thể cùng mình sẻ chia mọi chuyện trong đời nàng Vậy thì những cử chỉ, dịu dàng nhu thuận, những nồng nàn mật ngọt trước đây Thập Bát Nương trao cho hắn không lẽ chỉ là một lớp ngụy trang, một trong những cách thức nàng sử dụng để đánh lừa Lan Phượng Thương không chú ý đến sự tồn tại của ba đứa con sao? “Hư tình giả ý, lá mặt lá trái”…. Nghĩ đến nàng ở trước mặt mình thì tươi cười ấm áp với hắn nhưng sau lưng lại âm thầm tìm cách đối phó hắn, che giấu hắn , Lan Phượng Thương cảm thấy vô cùng buồn bực. Sự giận dữ này không đơn thuần chỉ là giận nàng giấu đi chuyện mấy đứa nhỏ nữa rồi. Mấy tiểu tử kia là con trai của hắn. Hắn có quyền được gần gũi, thân thiết với chúng, được ôm chúng vào lòng, được nghe chúng gọi là phụ thân. Quyền lợi của một người cha là thế… Nhưng hiện tại thì sao? Mới thoạt nhìn thấy hắn là bọn chúng đã vội vã tránh né, chạy trốn nhanh như thỏ vậy. Hắn chẳng khác nào là ôn dịch, cần phải tránh xa trong lòng chúng…. Càng ngẫm lại, trái tim của Lan Phượng Thương như có ai bóp nghẹn, khó chịu, bức bối, khổ sở đến mức hắn chỉ muốn đánh người. Thập Bát Nương càng lo hơn khi trên gương mặt tuấn tú của hắn càng lúc càng lạnh lẽo. Nàng có thể thấy, cơn giận của hắn bây giờ đang như một ngọn núi lửa sắp phun trào, đốt cháy bất cứ ai. Để làm dịu ngọn núi lửa đang chuẩn bị bùng lên đó, Thập Bát Nương không còn ngại ngùng gì việc áp sát vào hắn, nở một nụ cười với dáng vẻ muốn cầu hòa : – Thiếp không hề tính toán muốn lừa gạt chàng gì cả. Mấy ngày trước thiếp đã muốn nói cho chàng, chỉ là chàng. . . . . . Lan Phượng Thương lập tức cắt đứt lời của nàng, giận dữ nói lớn: – Mấy đứa nhỏ đâu ? Nghĩ đến ba thân ảnh nhỏ bé mà nhanh nhẹn ấy, trái tim Lan Phượng Thương lại càng kích động.Hiện tại hắn không muốn nghe nàng giải thích gì nữa cả. Trong lòng Lan Phượng Thương chỉ muốn nhanh chóng có thể trông thấy thấy cốt nhục của mình. Từ khi Thập Bát Nương đi, đợi mãi mà không thấy mẫu thân trở về, trong lòng ba tiểu tử kia cứ nặng nề, rầu rĩ. Ngay cả đám bạn thân đến nhà rủ chơi mà bọn chúng cũng không muốn đi ra ngoài. Trong lòng ba đứa nhỏ chỉ muốn ở trong nhà chờ mẫu thân của bọn chúng trở về. Hiện tại, trong nhà ngoài ba tiểu tử của Thập Bát Nương còn có thêm hai đứa con của Lưu tỷ, tính ra là có đến năm đứa nhỏ. Tuy nhiên không có ba tiểu tử kia cùng nô đùa, hậu viện bỗng trở nên buồn tẻ, quạnh quẽ, đìu hiu đến lạ lùng. Quyên Nhi thấy ba tiểu thiếu gia chơi đùa cùng hai chị em nhà Lưu tỷ mà sắc mặt vẫn không vui hơn chút nào nên mới vội vàng đi đến nhà A Hoa và Cẩu Tử tặng chúng mấy cái bánh tổ, sau đó đưa bọn họ đến Thiên Trạch chơi với ba thiếu gia. Thường ngày,Tam thiếu gia Lan Hoài Nhân thích nhất là cùng đám bạn chơi đùa nhưng hôm nay cũng không muốn hoạt động, ngoan ngoãn cùng hai ca ca ngồi ở trên giường chơi cờ năm quân. Ngay cả khi Quyên Nhi đưa nhóm Cẩu Tử và A Hoa đến, tiểu tử kia cũng không buồn ngồi dậy, chỉ dặn Quyên Nhi đem bánh ngọt của ba huynh đệ chúng chia cho A Hoa và Cẩu Tử, sau đó nhờ nàng ấy đưa hai người kia ra sân chơi cùng với hai đứa con của Lưu tỷ. A Hoa và Cẩu Tử vừa rời đi không lâu, ở trên giường, Tam thiếu gia chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không vui, quay đầu rầu rĩ nói với hai ca ca: – Nhân ca nhi nhớ mẫu thân .Nhân ca nhi nhớ mẫu thân quá à! Lan Hoài Sâm thấy sắc mặt buồn rũ của đệ đệ, vội buông quân cờ trong tay, vòng tay ôm Lan Hoài Nhân ngồi vào trong lòng, kéo đầu cậu nhóc dựa vào trước ngực mình, dịu dàng an ủi: – Mẫu thân nhất định cũng rất nhớ chúng ta. Bên cạnh đó, Nhị thiếu gia một tay chống cằm, bàn tay nhỏ bé còn lại lười nhác chơi cờ, nghe thấy đại ca nói vậy,vội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, than thở : – Trước kia mỗi lần năm mới, mẫu thân đều ở nhà cùng chúng mình. Giọng nói non nớt êm tai của Lan Hoài Mặc vừa mới cất lên thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ”cạch” một tiếng, mở toang ra. Ba tiểu tử đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.Vốn bọn chúng tưởng Quyên Nhi mang nước ấm đến, đang định nói với nàng là mình không khát. Nhưng trước cửa phòng lại là người đàn ông oai vệ, cao lớn đang bước vào khiến ba tiểu tử ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to, ba cái miệng nhỏ nhắn đều mở rộng thành hình chữ “O”, kinh ngạc tột cùng. Lan Phượng Thương trước ánh mắt của ba tiểu tử, từng bước từng bước đi vào phòng. Ánh mắt tinh tường, sắc bén như chim ưng của hắn không chớp nhìn thẳng về phía ba tiểu tử đang ngồi trên giường. Từng đường nét trên khuôn mặt chúng dần dần khắc sâu vào tâm trí hắn.So với việc ngồi trên lưng ngựa,đón nhận những cơn gió buốt người trên chiến trận thì giờ đây đứng yên đón nhận ánh mắt của ba đứa con lại làm cho mỗi bước chân của hắn tựa như nặng cả ngàn cân. Lan Phượng Thương rất muốn tiến thêm, thêm nữa về phía trước. Nhưng càng muốn đi thì đôi chân càng giống như đang mọc rễ, không thể nào nhấc lên được. Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ba tiểu tử cũng đang ngẩn ngơ nhìn mình ở trước mặt. Giây phút bốn đôi mắt giao nhau, thân thể cao lớn của Lan Phượng Thương giống như bị hình ảnh trước mắt khóa chặt, trở nên cứng ngắc. Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, toàn thân không có phản ứng nào khác ngoài việc yên lặng ngắm nhìn ba tiểu tử, chỉ sợ khi chớp mắt ba đứa nhỏ kia sẽ giống như ảo ảnh, vụt tan đi. Đôi mắt hắn lóe ra một thứ ánh sáng khó có thể miêu tả được. Lan Phượng Thương nắm chặt tay thành hai nắm đấm, máu huyết trong cơ thể như sắp sôi trào. Trên giường, ba tiểu tử đã sợ hãi ngơ ngẩn, ba khuôn mặt thanh tú cũng đần hẳn ra không biết phản ứng thế nào.Sáu con mắt mở to đồng loạt nhìn về phía người đàn ông cao lớn có dáng vẻ giống chúng như đúc đang đứng bất động. Mấy cái miệng nhỏ không thốt nổi lên lời, há to thể hiện rõ vẻ kinh ngạc tột cùng. Nội tâm của ba tiểu tử cũng như phụ thân của chúng đều vô cùng kích động. Chỉ là….sự kích động ấy được giấu kín trong tâm khảm. Trong phút chốc, thời gian giống như dừng lại, không gian tĩnh lặng không hề có một tiếng động nào. Trái tim Lan Phượng Thương đập loạn trong lồng ngực. Đầu óc trống rỗng, chỉ vang lên một giọng nói duy nhất: ” Đây là con trai của ta. Đây là con trai của ta và Thập Bát Nương .” Dáng vẻ của ba tiểu tử quả nhiên là vô cùng hoàn mỹ. Trên đời quả nhiên tồn tại thứ gọi là huyết mạch tình thâm. Ba khuôn mặt non nớt, ngây thơ ấy lại có thể khiến người đàn ông mình đồng da sắt như Lan Phượng Thương trong hốc mắt bỗng nổi lên một lớp sương mù. Yết hầu của hắn vô thức giật giật. Giọng nói bị nghẹn lại nơi cổ họng vô cùng khó chịu, thốt mãi không nổi một câu. Từ khi nào thì ánh mắt luôn nghiêm nghị, lạnh lùng của Lan Phượng Thương lại trở nên ấm áp, hiền hòa như vậy. Sự hiền hòa của một người cha. Từ lúc Lan Phượng Thương bước vào phòng vẫn đứng chắn ở cửa. Cửa chính bị đóng chặt, Thập Bát Nương không thể bước vào trong. Lòng nàng lại càng thêm lo lắng. Thập Bát Nương lo sợ mấy đứa nhỏ sẽ trốn tránh phụ thân của chúng. Chuyện lần trước chúng vừa nhìn thấy Lan Phượng Thương đã vội bỏ chạy khiến hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng. Bây giờ, nếu ba tiểu tử kia tiếp tục tránh né, thái độ của chúng có thể làm tổn thương đến hắn, người đàn ông kia nhất định sẽ nổi giận.Hậu quả lúc ấy thật khó lường… Càng hiểu Lan Phượng Thương, Thập Bát Nương lại càng cảm thấy vô cùng sốt ruột nhưng nàng cũng không dám đi vào quấy rầy. Nàng sợ sẽ càng khiến hắn thêm bực bội. Đến lúc đó, ngay cả cơ hội để giải thích chỉ sợ cũng không có, mọi lời nói sẽ giống như lửa đổ thêm dầu. Quyên Nhi thấy sắc mặt tiểu thư thật sự rất kém, đôi môi cũng bị cắn đến bật máu, vội đỡ lấy nàng an ủi : – Tiểu thư đừng lo quá!Trông dáng vẻ của Vương gia thì ngài ấy sẽ không gây khó dễ gì cho ba tiểu thiếu gia đâu. Thập Bát Nương đương nhiên biết Lan Phượng Thương mặc dù đang tức giận nhưng nhất định sẽ không có hành động gì gây khó dễ cho ba bảo bối. Điều mà nàng lo lắng chính là ba đứa nhỏ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy gặp mặt phụ thân của chúng sẽ sinh ra cảm giác kháng cự, trong lúc vô tình sẽ có hành động phản kháng lại những cử chỉ thân thiết của Lan Phượng Thương làm hắn bị tổn thương. Trong lòng chúng cũng sẽ nảy sinh ác cảm với phụ thân, từ đó càng thêm xa cách hắn hơn. Nếu các con của nàng không được phụ thân yêu thích, vậu thì chúng phải làm sao? Vương phủ cao sang nhưng cũng đầy cạm bẫy. Ba đứa con của nàng còn quá nhỏ tuổi, non nớt như cây non mới mọc, chẳng được phụ thân để tâm chăm sóc, tương lai Hoài Sâm, Hoài Mặc, Hoài Nhân rồi sẽ thế nào đây? Liệu trong lúc tức giận, Lan Phượng Thương có để Thập Bát Nương bên cạnh chăm sóc chúng? Nếu hắn tuyệt tình, tuyệt nghĩa, nàng liệu còn có thể gặp lại mấy đứa trẻ của mình không? Đây mới là điều mà Thập Bát Nương lo lắng nhất, bất an nhất lúc này. Quyên Nhi thấy tiểu thư vẫn tỏ ra lo lắng cũng không biết nên khuyên thế nào. Tình huống này xảy ra hoàn toàn ngoài dự liệu khiến ai cũng bị bất ngờ. Quyên Nhi vội hỏi nàng chuyện về Phong bà bà và Lưu tỷ, từ trong lời nói của tiểu thư nàng cũng đoán được họ nhất định là đã đi lướt qua tiểu thư ở trên đường nên không kịp báo tin cho tiểu thư biết chuyện Thường lão thái y đã nhìn thấy ba tiểu thiếu gia ở Thiên Trạch, dẫn tới bí mật bại lộ, vương gia tới đây hỏi tội, khiến tiểu thư lâm vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan” này. Trong phòng, ba tiểu tử sau một lúc kinh ngạc, cuối cùng cũng bừng tỉnh. Lan Hoài Mặc, Lan Hoài Nhân vội rướn người chui vào trong chăn. Trông thấy đại ca của mình mãi vẫn còn bên ngoài ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cả hai vội thò đầu ra kéo cả Lan Hoài Sâm núp vào phía trong chăn. Cả ba tiểu tử còn nhỏ nên không thể nhận thấy hơi thở hung bạo của phụ thân chúng vốn đã dịu đi trong chốc lát, hiện tại lại bốc cao lên bởi hành động trốn tránh của mình. Có lớp chăn làm rào chắn, đám nhỏ cảm thấy yên tâm hơn, chụm đầu vào nhau…Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam thiếu gia đã ửng đỏ, lo lắng nói thầm: – Thảm rồi ! Chúng mình đã bị phụ thân phát hiện rồi. Làm sao đây….đại ca, nhị ca? Tuy rằng giọng nói mang theo vẻ lo sợ nhưng trên gương mặt của tiểu tử này lại kèm vẻ hưng phấn không kiềm chế được. Sát cạnh bên, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Thập Bát nương như đúc của Nhị thiếu gia cũng trào dâng kích động, hướng về hai huynh đệ , ngập ngừng: – Chúng mình bị phụ thân phát hiện, liệu mẫu thân có trách mình không ? Tuy rằng trong lòng cậu bé có chút lo lắng sẽ bị mẫu thân trách tội nhưng ẩn trong giọng nói lại là vẻ vui mừng khôn xiết. Nhìn thấy phụ thân một cách rõ ràng, mặt đối mặt, trong lòng trẻ thơ vẫn cảm thấy sung sướng khôn nguôi: Tam thiếu gia lại xen vào: – Mẫu thân vẫn chưa đồng ý cho chúng ta gặp phụ thân mà. Nhưng giờ phụ thân phát hiện ra chúng ta mất rồi…. Mẫu thân nhất định sẽ giận chúng ta, giận chúng ta lắm đó! Ở bên cạnh, Lan Hoài Sâm khẽ liếc qua sắc mặt của hai đệ đệ, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ, chậm rãi cất lời: – Do Phụ thân bất ngờ xông vào đây….Mẫu thân nhất định sẽ hiểu được là do chúng ta không kịp trốn. Người không trách chúng ta đâu. Hai đứa bé kia nghe xong kia, hưng phấn hỏi lại : – Thật sao? Đại thiếu gia gật gật đầu, thản nhiên ” ừ ” một tiếng. Được một bước, muốn tiến thêm hai bước, Lan Hoài Nhân đã không thể kiềm chế được, cặp mắt to linh động chớp chớp vài cái, kích động hỏi nhanh : – Vậy mình có thể đi ra ngoài nói chuyện với phụ thân không? Nghĩ đến người đàn ông cao lớn uy vũ đang đứng ở phía ngoài chính là phụ thân của mình, khuôn mặt của Lan Hoài Mặc cũng tràn đầy mang theo vẻ trông mong nhìn về phía đại ca, đợi Lan Hoài Sâm quyết định…Trong lòng chúng, được gặp, được nhìn thấy phụ thân là một niềm vui sướng không tả nổi, nhất là khi được đại ca khẳng định chuyện ấy sẽ không làm cho mẫu thân phải buồn lòng. Khi ba tiểu tử kia mới nhìn thấy Lan Phượng Thương đã vội trùm chăn kín mít không cho hắn nhìn thấy mặt, Lan Phượng Thương cảm thấy vô cùng tức giận, quay đầu nhìn về phía sau, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thập Bát Nương đang đứng ngoài cửa. Không biết người phụ nữ này đã giáo dục mấy đứa nhỏ thế nào? Bọn chúng nhìn thấy phụ thân đã không tiến lại gần thân thiết với hắn thì thôi, sao lại còn muốn trốn tránh không cho Lan Phượng Thương nhìn thấy mặt? Rốt cuộc là sao? Thập Bát Nương vừa nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn. Nàng ngay lập tức hiểu ngay tình thế nên vội vàng nhấc chân chen qua người hắn bước vào trong. Lúc nhìn thấy ba tiểu tử kia đang trùm chăn kín mít, thì thầm điều gì Thập Bát Nương không khỏi giật thót người, suýt nữa đã trượt chân ngã xuống. Vẻ mặt hầm hầm của Lan Phượng Thương cho thấy, hiện giờ hắn lại đang giận dữ, chỉ cần nàng xử lý không khéo, cơn giận kia sẽ bùng phát không có điểm dừng. Thập Bát Nương vô cùng nôn nóng bỏ qua cả việc trấn an ba tiểu tử kia. Nàng bước vội qua phía giường nhỏ, nhấc tấm chăn đang trùm kín mấy đứa nhỏ ra. Trông thấy vẻ mặt kích động của chúng, Thập Bát Nương cảm thấy lòng chùn xuống, khẽ thở dài. Thường ngày, ba tiểu tử này thường kích động quấn quýt lấy nàng hỏi một số chuyện về phụ thân. Hiện tai, phụ thân của chúng thực sự đứng ở trước mặt, nếu ba tiểu tử này không tỏ ra hưng phấn mới là chuyện lạ. Chỉ là… Lan Hoài Sâm, Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Nhân thấy chăn đã bị tung ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên hoảng hốt. Nhưng khi nhận ra mẫu thân đang tươi cười ở trước mặt thì ánh mắt bỗng sáng ngời. Vốn dĩ cả ba vì việc gặp được phụ thân mà tinh thần đang kích động không thôi, giờ lại thấy mẫu thân vui vẻ, tâm tình càng lên cao. Ba cái miệng nhỏ nhắn đều ngọt ngào gọi ” mẫu thân” thân mật vô cùng. Sự thân thiết của mấy mẹ con càng khiến vẻ lạnh lùng trong mắt Lan Phượng Thương càng sâu nặng. Hắn bỗng có cảm giác như mình bị gạt ra khỏi không gian của mẫu tử họ, lòng chợt có chút chạnh buồn. Lúc này, Thập Bát Nương không có nhiều thời gian để giải thích cho ba tiểu tử kia nên nàng chỉ mỉm cười hướng ánh mắt của chúng nhìn về phía người đàn ông ở đối diện mình. Lan Phượng Thương trông thấy ba cặp mắt to tròn, đen láy của ba tiểu tử ở đối diện đang chăm chú nhìn mình. Sắc mặt hắn cũng từ từ thay đổi, cũng là vì lo lắng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho mấy đứa nhỏ mà trở nên ôn hòa, thân thiết hơn. Thấy biểu hiện trên mặt Lan Phượng Thương đã hòa hoãn hơn nhiều, Thập Bát Nương vững dạ hơn một chút,dịu dàng nói với hắn : – Gia ! Nền đất rất lạnh. Mấy đứa nhỏ lại không đi giày nên không thể bước xuống giường được. Phiền chàng…. Ý là hắn phải đi qua đây. Khi hai người nói chuyện, ánh mắt của ba tiểu tử kia vẫn nhìn chằm chằm về phía phụ thân của bọn chúng. Trong ánh mắt ấy vừa ẩn chứa vẻ tò mò lại vừa mang theo sự khao khát mãnh liệt…Là nam tử, đối với phụ thân luôn có một sự tôn sùng đặc biệt. Hiện tại cả ba khi biết vị đại tướng quân mà bình thường bọn chúng vẫn hay đóng giả khi chơi trò đánh trận không ngờ lại chính là phụ thân của mình thì lòng không khỏi nảy sinh cảm giác thỏa mãn, đắc ý vô cùng. Lời của Thập Bát Nương không làm dịu được cảm giác giận dỗi trong lòng của Lan Phượng Thương. Nhưng hắn lại bắt gặp trong mắt ba đứa con sự mong chờ, khao khát ….Ánh mắt hắn càng hiện rõ sự ấm áp, dịu dàng hiếm thấy. Chân cũng tự giác cất lên, bước tới ngồi lên trên giường cùng với mẫu tử bốn người. Thập Bát Nương vốn là người thông minh nhanh nhạy nên nàng nhanh chóng nhận ra trong ánh mắt của Lan Phượng Thương ẩn chứa một khát vọng rất mãnh liệt đối với ba đứa nhỏ. Nàng khẽ xoa xoa đầu Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, sau đó lại vỗ về Tam thiếu gia đang làm nũng ở trong lòng mình. Tiểu tử thối kia tuy giả vờ làm nũng nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn phụ thân, một chút cũng không rời: – Bình thường vừa nghe thấy mẫu thân kể chuyện về phụ thân, các con đều tỏ ra thích thú lắm mà.Tại sao bây giờ gặp mặt người thật lại không dám nói một câu nào vậy? Nàng vừa dứt lời đã lập tức nhìn về phía Lan Phượng Thương, tươi cười nói với hắn: – Ba đứa nhỏ đều rất sùng bái chàng. Tuy rằng Lan Phượng Thương biết rõ nàng đang muốn lấy lòng mình vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Món nợ này hắn sẽ từ từ tính toán với nàng, hiện tại tạm tha cho nàng trước vậy. Lan Phượng Thương nhìn về phía ba tiểu tử đang mở to mắt trộm liếc nhìn mình, chậm rãi cất tiếng: – Các con đều nhận ra phụ thân có phải không ? Ba tiểu tử kia tất nhiên là nhận ra hắn, ba cái đầu nho nhỏ không ngừng gật gật. Giọng cười khúc khích của tam thiếu gia nhanh nhẩu cất lên: – Lần trước con có nhìn thấy phụ thân rồi. Lan Phượng Thương nhìn thấy Tam thiếu gia đang rúc trong lồng ngực của Thập Bát Nương có dáng vẻ giống mình như đúc. Tiểu tử kia lại còn tươi cười nhìn hắn khiến cho Lan Phượng Thương cảm thấy trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn bỗng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, đôi tay cũng bất giác giương rộng ra: – Con qua đây…. Để phụ thân ôm một chút, được không? Tam thiếu gia vốn luôn bướng bỉnh nhất nhà, trước phụ thân không hề có cảm giác sợ hãi. Với Lan Phượng Thương, tiểu tử kia có thái độ vô cùng sùng kính. Đôi tay phụ thân ấm áp lại đang giang rộng, muốn ôm trọn lấy Hoài Nhân vào trong lòng… Tam tiểu thiếu gia vừa mừng thầm lại vừa cảm thấy có chút khát vọng. Cái đầu nhỏ nhìn sang mẫu thân một, thấy vẻ đồng tình của Thập Bát Nương, Lan Hoài Nhân không còn do dự nữa vui mừng vươn tay về phía phụ thân. Lan Phượng Thương sung sướng cười vang, vươn tay ôm tên tiểu tử can đảm kia vào lòng, do động tác hơi mạnh nên lông mày của hắn khẽ chau lại trong một thoáng. Nhưng khi nhìn thấy tiểu tử kia đang ôm cổ hắn bật cười khanh khách thì cảm giác đau đớn ấy không còn gì nữa. Hắn nhanh chóng khống chế được ngay. Trên gương mặt non nớt của Lan Hoài Sâm, Lan Hoài Nhân cũng mang theo vẻ sự vui mừng khôn xiết. Bên trong đôi mắt to đen láy ánh lên vẻ khát vọng rõ ràng. Vòng tay phụ thân có lẽ rất ấm…Từ khi ra đời đến nay, chúng chưa từng được nếm trải, chưa từng được người nào đó ôm ấp trong lòng. Tam thiếu gia được phụ thân dùng hai tay ôm vào lòng vui sướng cười khanh khách nhưng cũng không quên hai ca ca, hưng phấn gọi to : – Đại ca, Nhị ca mau mau đến đây. Nghe đệ đệ gọi, hai tiểu tử kia đều không giấu vẻ trông ngóng nhìn về phía phụ thân. Lan Phượng Thương lập tức đi xuống giường, vươn hai cánh tay dài, to lớn cùng lúc ôm trọn cả ba tiểu tử kia vào lòng mình. Ba đứa trẻ dụi gương mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực hắn, khiến cho Lan Phượng Thương cảm nhận được sự ấm áp của cốt nhục tình thâm. Tiếng cười trong trẻo như chuông ngân tràn ngập trong không khí, gieo vào lòng Lan Phượng Thương cảm giác vô cùng tốt đẹp. Trên khuôn mặt tràn đầy ý cười ấm áp. Bao nhiêu phẫn nộ, uất khí trong lòng hắn cũng tan biến chẳng còn gì. Thời điểm, Thập Bát Nương nhìn hắn, vẻ mặt của hắn đã hòa hoãn rất nhiều. Tuy vậy, ý định tính nợ với nàng vẫn còn đó, để khi hắn khỏe lại, nhất định sẽ một lần tính cho xong cùng Thập Bát Nương. Tay ôm cả ba đứa con vào trong ngực, sắc mặt của Lan Phượng Thương càng lúc càng thêm tái nhợt. Thời gian trước, không chỉ ôm chúng, bồng chúng, để cả ba trên vai cũng không phải là vấn đề quan trọng. Nhưng hiện tại, thương thế của hắn đang từng cơn đau nhói, mỗi cái ôm đều mang theo những cơn đau. Lan Phượng Thương đành phải ôm ba đứa nhỏ ngồi lại giường. Ngoại trừ Đại thiếu gia lúc mới thấy hắn thì có vẻ vui mừng song hiện tại cũng không còn quấn quít lấy hắn nữa còn hai tiểu tử kia thì đều ngồi trọn trong lồng ngực rộng lớn của Lan Phượng Thương, mải mê hưởng thụ cảm giác gần gũi cùng với phụ thân trong gang tấc. Ba đứa trẻ ấy, từ khi biết phụ thân đã trở về, đêm nào cũng đều nằm mơ thấy được gần gũi quấn quýt cùng hắn. Phụ thân công kênh từng đứa trên đôi vai to khỏe. Phụ thân chơi với chúng, giúp cả ba căng lên mấy sợi dây cung. Nhưng đây chẳng qua chỉ là giấc mộng, đến khi tỉnh lại chỉ còn cảm giác nóng hầm hầm ở trên chiếc giường nhỏ. Mà ở trong mộng ba đứa nhỏ cũng không thể nhìn thấy rõ mặt của phụ thân, làm những trái tim non nớt cảm thấy vô cùng thất vọng. Cùng với đó là sự đau buồn. Nhưng hiện tại, phụ thân thật sự đang ở ngay trước mắt chúng, không phải trong giấc mộng. Từ khi còn nhỏ cho tới nay bọn chúng vẫn chưa từng biết mặt phụ thân nên khát vọng với đấng sinh thành càng lúc càng mãnh liệt. Hiện tai, phụ thân đã có, bọn chúng sao có thể không tham luyến cái ôm ấm áp và lồng ngực rộng lớn của người, được người ôm trọn trong lòng, thầm thì nói chuyện với phụ thân mình. Lan Phượng Thương cũng cảm nhận được cảm giác quyến luyến, không muốn xa rời của ba đứa nhỏ đối với mình . Mọi lo lắng trước đây hắn cảm thấy đều là dư thừa. Hắn dùng một tay ôm cả Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia vào trong ngực, cúi đầu dùng chiếc mũi cao thẳng của mình vô cùng thân thiết cọ cọ vào hai cái mũi nhỏ của hai tên tiểu tử đang ngồi trong lòng kia. Hành động này lập tức khiến cho bọn chúng vô cùng vui sướng ôm chặt lấy hắn, bật cười khanh khách. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai tiểu tử kia lộ rõ vẻ vui mừng thỏa mãn, một góc trong nội tâm cứng rắn của Lan Phượng Thương giống như đã bị sụp đổ, càng lúc càng mềm mại, càng rộng mở hơn. Bên cạnh, Đại thiếu gia chỉ im lặng nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy nhưng cũng không nói lời nào. Thập Bát Nương nhìn thấy ba cha con bọn họ thân mật như vậy vội khẽ khàng hỏi Lan Hoài Sâm : – Sao con không đi qua ngồi với phụ thân ? Lan Phượng Thương lập tức chuyển mắt nhìn đứa con trai lớn có khuôn mặt giống hắn như đúc này. Đại thiếu gia nhìn lại Lan Phượng Thương, sau đó khẽ lắc đầu, bình thản: – Sâm nhi đã trưởng thành rồi, không thể giống như các đệ đệ được. Lan Phượng Thương trông thấy vẻ mặt thản nhiên như nước của Lan Hoài Sâm, đôi mày kiếm khẽ nhíu, nhưng cũng không biểu lộ gì nhiều. Thập Bát Nương dịu dàng nhìn con trai, khẽ lên tiếng : – Từ trước đến này, tính tình của Hoài Sâm đều như vậy… Gia ! Mong ngài đừng trách. Từ lời nói chuyện của hai tiểu tử đang ngồi ở trong lòng thì Lan Phượng Thương đã biết được trong ba huynh đệ thì đại ca là Lan Hoài Sâm có tính tình trầm tĩnh cẩn trọng nhất, luôn lo lắng cho hai đệ đệ, giúp đỡ mẫu thân. Con trai còn nhỏ đã có cá tính như thế, hắn là phụ thân sao có thể trách mắng được. Lan Phượng Thương chậm rãi hướng về phía Lan Hoài Sâm, trong giọng nói có vẻ tán thưởng, khen ngợi rất rõ ràng: – Đúng là con đã trưởng thành. Lan Hoài Sâm nhận được sự khen ngợi của phụ thân chỉ đáp lại bằng cách gật đầu. Ánh mắt cả hai càng nhìn càng giống. Lan Phượng Thương như nhìn thấy bóng hình mình của ngày xưa. Thập Bát Nương mỉm cười xoa xoa đầu đứa con trai lớn có suy nghĩ chín chắn nhất này, nhìn về phía Lan Phượng Thương cười khẽ: – Từ lúc Sâm ca nhi được ba tuổi, đã không để cho thiếp bế nữa rồi, vừa rồi con có thể thân thiết với chàng như vậy, thấy rõ là nó rất thích chàng. Lan Phượng Thương khẽ trầm ngâm một chút, sau đó từ tốn đáp lại nàng Thập Bát Nương bằng một câu hòa nhã nhất trong ngày hôm nay : – Nó là con ta, tất nhiên là sẽ thân thiết với ta rồi! Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục nói chuyện với hai tiểu tử đang ngồi trong lòng mình, dáng vẻ không thèm để ý đến Thập Bát Nương. Thấy thái độ của Lan Phượng Thương như vậy, đôi mắt đen nhánh của Lan Hoài Sâm mở to, không giấu sự thắc mắc. Thập Bát Nương biết đứa con trai lớn có suy nghĩ rất sâu sắc, lại quan sát tinh tế nên vội mỉm cười với Lan Hoài Sâm, sau đó liền vươn hai tay nắm lấy cánh tay Lan Phượng Thương. Hắn cũng như hiểu rõ được suy nghĩ của nàng nên cũng không hề tỏ ra kháng cự, chỉ tập chung chọc cười Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia, mặc kệ cho nàng nắm tay mình. Tới khi nhận thấy ánh mắt đại thiếu gia không còn hướng về mình, lúc này Thập Bát Nương mới nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại, nàng và Lan Phượng Thương có một vài khúc mắc nhưng không thể biểu hiện ở trước mặt mấy đứa con được. Trước mắt chúng, bọn họ đều phải tỏ ra hòa thuận. Một khi thấy phụ thân và mẫu thân hòa thuận thì đám nhỏ mới có thể an tâm, không suy nghĩ lung tung. Chúng vẫn còn là trẻ nhỏ hồn nhiên,không nên để những chuyện của người lớn ảnh hưởng đến mình quá lớn. Bất chợt, bàn tay đang nắm lấy tay Lan Phượng Thương của Thập Bát Nương khẽ run. Đôi mày liễu của nàng khẽ nhíu lại, thầm nghĩ , cánh tay hắn lại lạnh như băng vậy? Còn vẻ mặt thì… Nàng lập tức ngước mắt nhìn khuôn mặt hắn, càng nhìn hai đầu lông mày của Thập Bát Nương lại càng nhíu chặt. Sắc mặt của Lan Phượng Thương sao vậy ? Sao lại tái nhợt thế kia ? Lúc hắn vừa mới tới, khí sắc đã không tốt thế rồi. Nhưng lúc đó nàng lại tưởng rằng là do hắn phi ngựa quá nhanh, hơn thế lại đang là thời điểm chạng vạng, gió lạnh thổi rất mạnh nên mới khiến cho sắc mặt của hắn nhợt nhạt như vậy. Song bây giờ, hắn đã đi vào phòng, ngồi ở trên giường lò, nhiệt độ ấm áp như vậy…. Hắn còn thân thiết đùa giỡn với lũ trẻ thì cảm giác rét lạnh lúc ban đầu phải tiêu tan rồi chứ? Thập Bát Nương sực nhớ tới chuyện lúc nãy Quyên Nhi có nói: vì Thường thái y đi đến Thiên trạch mượn hòm thuốc nên mới phát hiện chuyện về ba đứa con của nàng. Thường thái y đến nhà của Thập Bát nương mượn hòm thuốc, nhất định là vì phải đi cấp cứu cho một người nào đó rất quan trọng….Lẽ nào… Nghĩ đến đây,nàng lập tức chuyển mắt nhìn về phía Lan Phượng Thương. Khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt, đôi môi trắng bệch. Trong lòng Thập Bát Nương thầm kêu không ổn, vội quay sang chỗ Lan Hoài Sâm đang trò chuyện với phụ thân và hai đệ đệ nói nhanh: – Con hãy đưa hai đệ đệ đi ra ngoài chơi một lát. Mẫu thân có chút việc muốn bàn bạc với phụ thân của các con. Lan Hoài Sâm ngước mắt nhìn về phía mẫu thân của mình, thấy nàng đang mỉm cười vô cùng ấm áp, lúc này tâm trạng mới từ từ thả lỏng khẽ gật gật đầu, ôm hai đệ đệ xuống giường, mỗi bước đều vô cùng chậm rãi từ tốn, lưu luyến đưa cả hai ra khỏi phòng. Lan Phượng Thương thấy bọn trẻ đã rời đi, lập tức nhìn về phía Thập Bát Nương lúc này đang đi đóng cửa, lạnh lùng hắng giọng : – Bây giờ, nàng muốn giải thích với ta thế nào đây? Thập Bát Nương khóa cửa thật cẩn thận xong mới quay lại, vừa thi lễ với hắn vừa nói : – Chàng muốn xử lý thiếp như thế nào, thiếp cũng không dám có nửa câu oán hận nhưng hiện tại… Gia ! Xin chàng hãy nghe thiếp lần này! Dứt lời, nàng lập tức cởi giày, đẩy Lan Phượng Thương ngã xuống giường. Lan Phượng Thương bị nàng đè xuống giường, lập tức nhìn nàng, hai mắt khẽ chớp chớp, sau đó bỗng nhiên cười ung dung, nâng tay lên khẽ vuốt ve thùy tai nàng nói với vẻ cợt nhả : – Thế này là thế nào? Nàng tính toán định dùng chuyện này bồi thường cho ta sao ? Cặp mắt hắn hơi nheo lại, giọng nói vô cùng mờ ám : – Chỉ cần nàng chủ động, ta có thể suy nghĩ đến việc tha thứ cho nàng. Thập Bát Nương cảm thấy chóp mũi hơi chua xót, hốc mắt bỗng chốc cay xè, một tầng sương mù chợt thoáng qua. Lan Phượng Thương biết nàng là người thông minh. Hắn không lừa được nàng, khẽ thu tay về, cao giọng nói : – Ta rất tốt, nàng khóc cái gì, ta cũng không thấy đau. Thập Bát Nương khịt nhẹ mũi, thấy hắn muốn đứng dậy, vội đè hắn lại nói ngay: – Chàng đừng nhúc nhích. Nếu muốn đánh, muốn mắng thiếp thì đợi thiếp kiểm tra và băng bó lại miệng vết thương giúp chàng xong, thiếp sẽ tùy ý để chàng xử trí. Dứt lời, nàng lập tức cởi bỏ áo ngoài của hắn. Khi Thập Bát Nương nhìn thấy lớp băng vải trước ngực Lan Phượng Thương máu tươi đã nhuộm đẫm, thậm chí có chỗ đã thấm qua cả áo lót, nước mắt của nàng đã không thể kiềm chế được nữa từng giọt, từng giọt rơi xuống. Nhìn máu tươi đang ứa ra trên ngực Lan Phượng Thương, giọng nói của nàng đã trở nên nghèn nghẹn ở đầu môi: – Chàng muốn đánh phải không ? Thiếp có thể nhận hết nhưng sao chàng lại có thể tra tấn bản thân như vậy. Như thế này so với chàng đánh thiếp, mắng thiếp càng khiến cho thiếp khó chịu gấp vài lần! Chàng có biết không? Nhìn thấy Thập Bát Nương nước mắt tuôn rơi như mưa nhưng vẫn dịu dàng cởi bỏ lớp áo lót dính đầy máu giúp mình, đôi mắt sắc bén của Lan Phượng Thương lóe lên những tia ấm áp. Mặc kệ nàng đối với hắn là thật tình hay là giả ý nhưng trước sự dịu dàng này, Lan Phượng Thương vẫn thấy bản thân vô cùng vui vẻ. Nếu có thể được nàng “giả ý” mà đối đãi như thế, Lan Phượng Thương cam tâm tình nguyện đón nhận sự “giả dối” ấy cả đời. . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang