[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm

Chương 63 :  Đằng sau thịnh yến hoàng gia

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:18 24-04-2018

.
Thập Bát Nương ngồi trên chiếc xe ngựa hoa lệ của Lan Phượng Thương thẳng một đường đến tận cửa hoàng cung. Bởi đây là xe ngựa chuyên dụng của vương gia cho nên Thập Bát Nương không cần phải xuống xe, cứ thế mà ngồi trên xe tiến thẳng vào trong. Vào đến nơi, Thập Bát Nương được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, lại được tiểu thái giám trong cung dẫn thẳng vào nơi tổ chức yến viên. Hầu hết các quan to có chức vụ từ tứ phẩm trở lên đều mang theo phu nhân, hoặc là ái thiếp tiến cung tham gia buổi thịnh yến của giới quý tộc này. Hơn nữa cũng đã sắp đến thời gian khai mạc nên mọi người hầu hết đều đã có mặt đông đủ. Nhìn thoáng qua yến viên vô cùng náo nhiệt. Lão vương phi được hoàng thượng đặc biệt mời tới đang tán gẫu rất vui vẻ cùng với thượng thư phu nhân và vài vị phu nhân danh môn mà Thập Bát Nương không quen. Đúng lúc nàng vừa đến cũng là lúc Thượng thư phu nhân ngước mắt lên. Những người chỉ cần tiếp xúc qua với Thập Bát Nương một vài lần, đối với khí chất nhu hòa trên người nàng đều yêu thích. Hơn nữa, Thập Bát Nương lại là ân nhân cứu mạng của đứa cháu bảo bối của Thượng thư phu nhân cho nên cảm tình của bà ấy dành cho nàng vô cùng tốt đẹp. Thoáng thấy nàng, Thượng thư phu nhân vui vẻ nhắc lão vương phi. – Tỷ tỷ ! Con dâu của tỷ đến rồi này. Nói xong, chuyển mắt hướng về phía Thập Bát Nương cười khẽ. Lão vương phi quay đầu nhìn lại vừa kịp lúc trông thấy Thập Bát Nương đang đi về phía mình. Bà mỉm cười, thong thả đợi nàng đi đến. Hôm nay, Thập Bát Nương mặc một chiếc váy mùa đông có độ rộng vừa phải màu tím nhạt. Màu sắc trên chiếc váy lại tạo ra vẻ tao nhã đặc biệt, càng tôn lên dáng người cao gầy lả lướt của nàng. Chiếc váy đó mặc trên người nàng quả thực là rất thích hợp. Mái tóc đen dài được vấn cao lên lộ ra chiếc cổ trắng thon dài vừa cao quý lại vừa không mất đi vẻ tao nhã. Thập Bát Nương mang theo mặt phấn má đào vừa tươi cười vừa chầm chậm đi về phía lão vương phi. Trên người nàng lại toát ra một loại khí chất ôn hòa mà gần gũi khiến cho người khác vừa nhìn qua đã cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Đêm nay, ánh trăng rất sáng, chiếu rọi lên bóng hình nhẹ nhàng , thoát tục giống như có một quầng sáng màu tím nhạt đang bao quanh thân thể Thập Bát Nương, khiến cho nàng lúc này tựa như tiên tử từ trong cung trăng bước ra, xinh đẹp tuyệt trần, không bút mực nào tả xiết. Vài người quanh đấy vừa trông thấy bóng hình như tiên nữ ấy không khỏi xôn xao trong dạ. Nhớ năm xưa , trong phủ tể tướng phủ truyền ra tin tức Cố Thập Bát Nương là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc quả thật không hề khoa trương. So sánh với các phu nhân danh môn khác thì cách ăn mặc của Thập Bát Nương không có gì đặc biệt, chỉ có vài món đồ trang sức và một bộ quần áo phù hợp với dáng người của nàng mà thôi. Tuy đơn giản nhưng lại khiến cho nàng giống như hội tụ hết ánh sáng của nơi này. Thập Bát Nương dù nhận được rất nhiều lời khen ngợi và ánh mắt tán thưởng của mọi người song khuôn mặt vẫn bình thản ung dung như cũ, không hề có một chút cảm giác ham thích hư vinh. Cách đó không xa, người từng trải như lão vương phi trông thấy vậy cũng âm thầm tán thưởng. Trong lòng bà không ngừng suy nghĩ: ” Con dâu như vậy so với Vương nhi của mình mới thật xứng đôi.” Từ đầu Thập Bát Nương luôn giữ vẻ tươi cười đi về phía lão vương phi. Đúng lúc, trông thấy lão vương phi và thượng thư phu nhân ở bên cạnh cũng đang chuyển mắt nhìn mình, ý cười trong mắt nàng lại càng sâu thêm. Đang lúc Thập Bát Nương định bước nhanh hơn thì chợt nghe thấy một tiếng ” hừ ” lạnh lẽo cách đó rất gần. Âm thanh đó làm nàng khựng lại, vội vàng xoay mặt nhìn qua. Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên anh tuấn, tướng mạo vô cùng quen thuộc đang nhìn nàng. Trong lòng Thập Bát Nương cảm thấy thật là khó xử. Đây chẳng phải là phụ thân của ” nàng ” hay sao? Lúc tới đây,Thập Bát Nương cũng đoán được là chắc chắn sẽ chạm mặt ông ấy, cũng đã tính toán sẽ đến hành lễ với ông nhưng khi nàng thực sự trông thấy vị phụ thân này thì lòng chợt dâng lên mong ước, phải chi không gặp sẽ tốt hơn. Từ lần đầu tiên gặp Cố tể tướng, nàng vẫn luôn thấy ông ấy chăm chú nhìn mình. Hiện tại, trong ánh mắt của ông ấy không hề giấu vẻ trào phúng và lạnh nhạt. Có lẽ trong suy nghĩ của Cố đại nhân với đứa con gái như Thập bát Nương, thời điểm nàng lựa chọn gả cho Lan Phượng Thương đã xác định là sẽ đối đầu với ông rồi. Bản thân ông đã không còn lưu luyến, đối với Thập Bát Nương đã xem như hai người xa lạ, cắt đứt quan hệ cha – con. Nhưng dù sao đây cũng là thời khắc năm mới, Thập Bát Nương thoáng do dự một lúc vẫn quay người hướng về phía lão vương phi ở cách đó không xa thi lễ tỏ ý xin lỗi. Sau đó, nàng mới mang theo nha hoàn đi đến chỗ Cố tể tướng. Trông thấy đứa con gái bất hiếu đang đi về phía mình, giữa hai đầu lông mày của Cố tể không khỏi lộ ra vẻ chán ghét. Trên khuôn mặt của ông ta không chỉ là dáng vẻ châm chọc lúc trước mà còn mang theo ba phần ghét bỏ. Đối với chuyện Thập Bát Nương đến gần vấn an mình, Cố tể tướng không hề cảm thấy vui mừng. Ông ta chỉ muốn nàng tránh xa mình, càng xa càng tốt. Thập Bát Nương biết phụ thân trong lòng chưa nguôi oán ghét mình nhưng nàng không còn chọn lựa nào hơn việc làm tròn lễ tiết của người làm con. Dù sao thì trưởng bối vẫn là trưởng bối, bỏ qua những chuyện khác… Không cần biết là đúng hay sai song có một sự thật không thể thay đổi: ”Ông ta là cha nàng. Không có Cố tể tướng thì sẽ không có Cố Thập Bát Nương đứng giữa thịnh yến đêm nay ”. Là con gái, nàng làm sao bỏ qua lễ tiết, không qua thỉnh an an ông ấy vài lời ? Đằng kia, lão vương phi trông thấy Thập Bát Nương đang đi về phía Cố tể tướng – người từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa với vương phủ, mày liễu không khỏi thoáng nhíu lại. Thượng thư phu nhân đứng bên cạnh trông thấy vội cất lời khuyên : – Dù sao đó cũng là phụ thân của nàng. Mặc dù đã nói là cả đời không qua lại với nhau nhưng sự thật đó thì mãi mãi không thể thay đổi được. Hôm nay là ngày tết , Thập Bát Nương không gặp thì không nói làm gì nhưng đã gặp thì đến hỏi thăm phụ thân của nàng cũng là việc nên làm mà. Lão vương phi gật đầu nói : – Ta không có trách nàng. Ta chỉ lo lắng con bé đi qua gặp Cố tể tướng không những không được thừa nhận ngược lại còn bị chính phụ thân của mình nhục nhã thôi. Thượng thư phu nhân nghe được mấy lời lão vương phi nói, biết là bản thân đã lo lắng nhiều vội hỏi ngay : – Tỷ tỷ ! Nàng và vương gia. . . ? Trước đây, bà từng nghĩ có lẽ Thập Bát Nương sẽ nhanh chóng bị vương gia hưu ly nhưng nhìn tình cảnh hiện tại lão vương phi quan tâm đến Thập Bát Nương như vậy, nguyên nhân là vì sao? Đôi phu thê kia còn có cơ hội, còn có thể chăng? Lão vương phi nghe thấy thượng thư phu nhân nói lời này, ý cười trên mặt lại càng sâu, kề tai chị em tốt của mình, nhỏ giọng : – Mối quan hệ giữa Thập Bát Nương và Thương nhi rất tốt. Ta nghe được tin tức. Hôm nay, Thương nhi còn đưa Thập Bát Nương đến biệt viện đấy. Lão vương phi tưởng tượng đến chuyện không lâu nữa mình sẽ được ôm cháu đích tôn mà tình cảm dành cho Thập Bát Nương lại tăng thêm vài phần tốt đẹp. Chỉ tiếc, có một điều bà không biết là thân thể của Thập Bát Nương hiện nay suy yếu quá mức, không thích hợp thụ thai cho nên mới tự mừng thầm như thế. Thượng thư phu nhân vô cùng thân thiết với lão vương phi, dĩ nhiên là biết việc Lan Phượng Thương không cho phép người ngoài đặt chân vào biệt viện nên khi nghe thấy lão vương phi nói như vậy, lòng không khỏi mừng rỡ nói như reo : – Đúng là chuyện tốt mà ! Lão vương phi mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố tể tướng. Thập Bát Nương đi đến trước mặt Cố tể tướng. Đầu tiên là cúi người thi lễ với ông ta, tiếp đó khẽ ngước mắt nhìn thoáng qua vị phụ thân có khuôn mặt ba phần giống mình, sau đó lại cúi đầu cung kính nói với ông ta : – Tiểu nữ bất hiếu, xin thỉnh an ngài! Nghe vậy, Cố tể tướng lập tức phất tay áo ” hừ ” một tiếng, liếc nàng bằng nửa con mắt đầy vẻ khinh thường , lạnh nhạt: – Lễ của vương phi, bản tướng không dám nhận. Dù sao chuyện lúc trước Thập Bát Nương không nghe theo Cố tể tướng tự ý muốn gả vào vương phủ có rất nhiềungười biết cho nên khi ông ta vừa nói xong thì có không ít ánh mắt ở bốn phía xung quanh nhìn về phía này với vẻ tò mò. Thập Bát Nương vốn cũng chẳng trông cậy “phụ thân” này sẽ dành cho mình thái độ ôn hòa, thân thiết nên sau khi nghe ông ta nói xong, thuận miệng đáp ngay : – Ở trước mặt ngài, thân phận của Thập Bát Nương không phải là vương phi cho nên hành lễ và thỉnh an ngài là việc nên làm. Ngày lễ ngày tết, nếu như không gặp ông thì nàng còn có thể làm bộ như không biết. Nhưng lúc này đã gặp mặt, về mặt đạo hiếu hay lễ nghi, nàng là con gái thì nhất định phải đi qua hành lễ thỉnh an ông ấy. Mặc dù hai cha – con đã ở thế nước – lửa song về phương diện lễ nghi nàng là vãn bối vẫn phải làm như vậy. Thập Bát Nương vẫn biết dù nàng hạ mình hành lễ Cố tể tướng cũng sẽ không tiếp nhận. Tuy nhiên, những người khác sẽ không còn có thể dị nghị chuyện gì nữa. Đối với vương phủ sẽ không tổn hại thanh danh. Đáp lại lời nói của Thập Bát Nương, Cố tể tướng chỉ hừ lạnh một tiếng. Sau đó ông ta không thèm nói gì với nàng, chỉ đưa ra dáng vẻ ghét bỏ giống như chỉ cần nàng nói nhiều thêm một câu thì Cố đại nhân sẽ gặp phải chuyện gì không may vậy. Thập Bát Nương thấy ông ta không có tính toán để ý tới mình vội cúi người hành lễ với ông ta một lần nữa rồi nhanh chóng mang theo nha hoàn đi đến chỗ lão vương phi. Nhìn theo bóng dáng của nàng, trong ánh mắt sắc bén của Cố tể tướng lại lóe ra một tia nhìn khó đoán, vừa sắc bén lại rất lạnh lùng. Đi cạnh Cố tể tướng còn có một nam tử trẻ tuổi ước chừng khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi khoác trên người bộ trường bào màu trắng. Khi hắn nhìn theo bóng dáng của Thập Bát Nương, trong ánh mắt cũng lóe ra một loại dục vọng muốn chiếm hữu âm thầm, song càng lúc càng mãnh liệt hơn. Đợi sau khi nàng đi xa, hắn ta mới nhìn Cố tể tướng cung kính hỏi : – Nghĩa phụ ! Nàng là nghĩa muội của con phải không ? Cố tể tướng tự rót cho mình một chén rượu, thản nhiên ”ừ” một tiếng xem như đáp lời. Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, ông ta lại quay đầu nhìn nghĩa tử của mình, thái độ nghiêm khắc, giọng nói lạnh như băng: – Gần đây, không biết vì nguyên nhân gì mà tên tiểu tử Lan Phượng Thương kia lại sủng ái nó…. Ngươi tốt nhất đừng động tâm tư gì với Thập Bát Nương cả. Nếu vì ngươi mà làm hỏng kế hoạch của chúng ta thì ngươi cũng đã biết hậu quả rồi đấy! Dứt lời, khóe miệng của Cố tể tướng lại khẽ nở một nụ cười nhếch mép, đầy toan tính. Đôi mắt ông ta hiện lên vẻ âm u khát máu khiến nam tử trẻ tuổi kia vừa trông thấy thân thể đã run lên.Hắn ta vội cam đoan : – Nghĩa phụ yên tâm. Vũ nhi nhất định sẽ không phá hủy kế hoạch của ngài. Cố tể tướng lại hừ lạnh thêm hai tiếng rồi nói : – Biết là tốt rồi! Dứt lời, ông ta lại ngửa đầu, uống cạn chén rượu mới vừa tự mình rót đầy. Thập Bát Nương rời khỏi chỗ Cố tể tướng, đến bên cạnh lão vương phi,cúi người hành lễ với bà. Lão vương phi tươi cười giới thiệu Thập Bát Nương với mấy người quen bên cạnh. Theo lời giới thiệu, Thập Bát Nương vội lần lượt thỉnh an từng người một. Sau đó nàng mới thong thả ngồi vào vị trí bên cạnh lão vương phi. Thượng thư phu nhân trông thấy vậy, rất biết cách đối nhân xử thế, vội dẫn mấy vị phu nhân đứng sang chỗ khác nói chuyện phiếm cho mẹ chồng – nàng dâu hai người có không gian riêng để tâm sự cùng nhau. Thập Bát Nương vội châm trà, vừa tươi cười đưa qua cho lão vương phi vừa nói : – Bà bà mời dùng trà. Lão vương phi gật đầu tiếp nhận chén trà nàng đưa đến, nhấp một ngụm, trông thấy sắc mặt của nàng đã hồng hào hơn nên quan tâm hỏi : – Thân thể đã tốt hơn rồi phải không ? Lòng bà thầm nghĩ: “ Nếu tốt hơn thì liệu có thể sinh một đứa cháu bảo bối cho bà không?” Thập Bát Nương không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của lão vương phi, chỉ thấy được thái độ quan tâm trong đó vội nên vội vã đáp lời : – Phiền bà bà lo lắng, thân thể của con dâu đã khỏe hơn nhiều rồi. Lời nói khẽ khàng, vẻ mặt nàng thoáng hiện sự phân vân, giống như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Lão vương phi trông thấy thế vội hỏi : – Có tâm sự gì sao ? Thập Bát Nương do dự trong chốc lát, khuôn mặt có chút ửng đỏ, dưới cái nhìn chăm chú của lão vương phi đành phải hạ quyết tâm, hỏi nhỏ: – Bà bà có nhìn thấy vương gia không ? Từ khi Thập Bát Nương rời giường, nàng đã không nhìn thấy hắn. Vốn tưởng rằng hắn đã đến hoàng cung trước nhưng từ lúc nàng bước vào đây đến giờ cũng không hề nhìn thấy bóng dáng đâu. Đã sắp đến giờ hoàng thượng, thái hậu và mấy vị quý phi giá lâm tại sao vương gia là hắn lại vẫn chưa có mặt.Nàng biết Lan Phượng Thương không phải là một người sơ ý như vậy. Rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Lão vương phi vỗ vỗ tay nàng như muốn trấn an: – Vương nhi có việc gấp, có lẽ không kịp đến dự yến hội rồi. Dứt lời, lão vương phi cũng âm thầm thở dài. Hoàng Thượng vội vã tuyên triệuVương nhi tiến cung, không biết ở ngoài biên cảnh lại xảy ra chuyện gì ? Lại phải ra chiến trận, đoàn viên chỉ được có vài hôm…. Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt lão vương phi, Thập Bát Nương vội lên tiếng an ủi bà: – Chắc chắn vương gia ở bên ngoài mọi chuyện đều bình an, bà bà đừng quá lo lắng. Lão vương phi gật gật đầu vừa ngẩng mặt đã thấy Thường lão thái y mang theo khuôn mặt ửng đỏ, trong ánh mắt lóe lên vẻ kích động đang đi về phía bọn họ. Trông theo ánh mắt của bà bà, Thập Bát Nương nhìn thấy lão thái y kia đang đi về mình. Trong lòng nàng thoáng hiện cảm giác vui vẻ, khẽ cười thầm đoán chắc là ông ta biết công dụng thực tế của mấy dụng cụ tiên tiến mà nàng đã vẽ ra lần trước. Người cuồng y thuật như thế, kích động cũng là chuyện bình thường. Quả nhiên, Thường thái y vừa đi tới đã đánh tiếng chào lão vương phi, sau đó động tác đầu tiên là giơ ngón tay cái lên với Thập Bát Nương, không tiếc lời khen ngợi: – Vương phi ! Ngài giỏi lắm ! Thật sự rất giỏi! Nghe được thiện ý cùng tán thưởng trong lời của lão bá bá này,Thập Bát Nương bật cười, nói nhanh: – Thường thái y ! Ngài đừng mỉa mai vãn bối nữa mà. Nàng chỉ là dựa theo trí nhớ mà vẽ ra mấy bức tranh về các loại dao phẫu thuật tiên tiến ở hiện đại và cách sử dụng đưa cho ông ấy. Kiến thức thì Thập Bát Nương cũng chỉ dựa theo những điều đã học được ở hiện đại truyền đạt lại cho ông ấy.Nếu thực sự phải luận công lao thì đó cũng là công lao của nền y học phát triển tiên tiến thời hiện đại. Nàng cũng chỉ là một “người học việc” nhỏ bé giữa biển người, sao dám nhận hai chữ công lao này chứ. Thường lão thái y cũng không biết nên dùng lời gì để diễn tả hết ý của mình.Ông chỉ biết vương phi của tên tiểu tử Phượng Thương kia thực sự có tài. Ông cả đời hết lòng vì y thuật, gặp được người xuất sắc, khác nào tri kỷ giữa biển người. – Nói như vậy có gì mà mỉa mai chứ. Vương phi đưa cho lão phu mấy bản vẽ, người của lão phu cũng đã xem qua. Hơn thế lão phu còn mang đi chế tạo ra được mấy con dao nhỏ và mấy cái móc nhỏ kia sử dụng vô cùng tốt. Đấy chẳng phải bản lĩnh của ngài còn gì ? Nói tới đây, Thường lão thái y không khỏi tấm tắc khen ngợi : – Nói gì thì nói…. Những thứ mới mẻ mà Vương phi đã dạy cho lão phu áp dụng vào thực tế thực sự hữu dụng vô cùng ! Tuy rằng cho đến nay,lão phu cũng chưa nắm bắt một cách thuần thục được nhưng một vài việc cơ bản như hạ nhiệt, tiêu độc hay cắt thịt thối rữa….lão phu tương đối thông thạo ! Cả mấy phương pháp chế tạo thuốc của Vương phi nữa. Sau khi chúng ta nghiên cứu chế tạo ra theo đúng như lời của ngài, hiệu quả thực sự rất kì diệu. Ông ta còn thổi phồng lên nói với lão vương phi ở cạnh bên: – Chỉ cần dùng loại thuốc và phương pháp chữa trị của vương phi nhất định có thể ngăn chặn được tình trạng da thịt thối rữa nguy hiểm đến tính mạng đấy ! Chờ khi đã áp dụng nhuần nhuyễn, chúng tôi sẽ lên kế hoạch đem phương pháp này dạy cho quân y ở trên chiến trường. Sau khi bọn họ học được, nhất định có thể cứu thêm được thật nhiều tính mạng của các chiến sĩ trên chiến trường. Nghe thấy lời này của ông ta, lão vương phi quay sang nhìn con dâu của mình, sự vui mừng hiện rõ trong ánh mắt: – Nếu đúng như lời Thường thái y đã nói thì con đã giúp Vương nhi một việc rất lớn lao rồi. Thập Bát Nương cũng vui lây với hai người họ, mỉm cười: – Bà bà yên tâm. Thập Bát Nương đã hiểu rõ ! Con nhất định cùng Thường thái y thảo luận chuyện y thuật, tìm ra cách chữa trị hữu hiệu cho các chiến sĩ ở chiến trường. Nói xong, nàng quay đầu sang nói với Thường thái y : – Nếu bá phụ gặp khó khăn gì trong quá trình sử dụng các dụng cụ kia, hay là bản hướng dẫn của tiểu nữ có chỗ nào ngài xem không hiểu thì bá phụ chỉ cần cho người qua đây hỏi Thập Bát Nương một tiếng, tiểu nữ nhất định sẽ giải thích tường tận cho ngài. Nàng nhìn vị lão bá đang kích động không ngừng kia vừa cười vừa nói thêm : – Đến lúc đó, thật sự phải phiền ngài mang theo một vài môn đệ đi ra chiến trường, đem những kiến thức đó dạy lại cho các quân y rồi. Trong lúc Lan Phượng Thương đi ra chiến trận, những chiến sĩ trong đội quân tiên phong nhất định sẽ gặp không ít thương tích nghiêm trọng do đao thương gây ra. Ở thời cổ đại này, mọi người vẫn chưa ý thức đến việc phải tiêu độc, giảm nhiệt cho miệng vết thương. Lúc quân y khi xử lý miệng vết thương cho các thương binh bị trọng thương này chủ yếu là kê một vài phương thuốc giảm đau hay một vài loại thuốc để cho bọn họ ngủ mê mà quên đi đau đớn, sau đó sẽ tùy tiện điều trị miệng vết thương chứ không hề sử dụng thuốc để tiêu độc hay giảm nhiệt, nhằm giảm đi nguy cơ nhiễm trùng. Với những phương pháp như vậy thì thông thường ngày đầu tiên sẽ rất tốt nhưng bắt đầu từ ngày tiếp theo sẽ xuất hiện tình trạng vết thương bị mưng mủ, thối rữa hoặc hoại tử ! Người bị thương có thể sẽ mất đi cánh tay hoặc là hai chân, thậm chí mất luôn cả mạng. Nếu Thường thái y có thể khiến cho các quân y ý thức và học tập được phương pháp tiêu độc giảm nhiệt này, phối hợp cùng với ma phí tán (*) mà nàng đã điều chế, nhất định có thể có thêm nhiều hi vọng sống sót cho các binh sĩ ở trong quân doanh. (*) – Bột gây mê Nàng hi vọng khi Lan Phượng Thương nhìn thấy binh lính trong đội quân tiên phong của mình nhận được sự điều trị tốt nhất thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn. Với sức lực của mình, Thập Bát Nương chỉ có thể giúp hắn vậy thôi. Không bao lâu sau, hoàng thượng và thái hậu cũng xuất hiện từ đằng xa.Tất cả quan viên nhất tề đứng lên chúc mừng năm mới, kính rượu hoàng thượng và thái hậu. Dưới sự dẫn dắt của hoàng thượng, tất cả quan viên đều cùng nhìn về phía vầng trăng sáng trên bầu trời, nguyện cầu cho vương triều Đại Hạ có một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an ! Sau khi tiến hành một loạt các lời cầu nguyện, lúc này, buổi yến hội thường niên vào dịp năm mới mới chính thức được cử hành. Lão vương phi dẫn theo Thập Bát Nương đi chúc tết hoàng thượng và thái hậu. Lúc quay lại, đã thấy nhóm người của thượng thư phu nhân giữ chỗ ngồi cho họ. Lúc còn trẻ, lão vương phi và mấy vị phu nhân kia đều là bạn tốt của nhau cho nên khi nói chuyện không khí đều rất cởi mở và hòa hợp. Thập Bát Nương ở bên cạnh nhu thuận lắng nghe lão vương phi và các vị phu nhân nói chuyện với nhau. Đôi lúc, lão vương phi sẽ nói một vài câu tốt đẹp về nàng với bọn họ. Các vị phu nhân sẽ quay qua nhìn nàng một chút, Thập Bát Nương thoáng mỉm cười, dịu dàng đáp lại họ. Tuy rằng, lão vương phi đã có gắng để Thập Bát Nương có thể hòa nhập cùng với mọi người nhưng do tuổi tác có sự chênh lệch cho nên Thập Bát Nương vẫn không thế nào dung nhập với nhóm người họ được. Nàng đành nhỏ giọng nói với lão vương phi : – Bà bà ! Hàng năm, người đều ở trong phủ niệm kinh cầu phúc chovương gia, khó có dịp gặp gỡ các vị phu nhân như hôm nay. Người cứ thoải mái tán gẫu với mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu ạ ! Lão vương phi trông thấy vẻ mặt Thập Bát Nương bình thản, xác định chắc chắn nàng không có việc gì mới không miễn cưỡng thêm nữa, khẽ vỗ vỗ tay nàng. Sau đó liền quay sang nói chuyện với mấy vị phu nhân kia. Ở bên cạnh, Thập Bát Nương thỉnh thoảng lại nếm thử một chút mấy món điểm tâm ngon miệng ở trên bàn,thỉnh thoảng uống thêm một vài ngụm nước ấm mà nha hoàn bên cạnh rót cho mình. Sau đó cùng lão vương phi nghe mọi người trò chuyện. Bên cạnh mọi người, lắng nghe câu chuyện của họ nhưng tâm tư Thập Bát Nương lại chu du đến chỗ ba tiểu tử của nàng ở Thiên Trạch.Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên, nàng rời khỏi bọn chúng ngay dịp năm mới thế này.Hơn nữa xem chừng, lần này nàng sẽ không thể trở về ngay được, cũng không biết bọn chúng có cảm thấy giận mẫu thân rồi hờn dỗi hay không? Mỗi khi nhớ tới ba đứa con của mình, trái tim của Thập Bát Nương lại giống như bị nghẹn lại. Một cảm giác đau tức nhói lên. Từng khuôn mặt nhỏ nhắn của ba tiểu tử khi mang theo dáng vẻ vui sướng gọi ” mẫu thân” , khóe miệng của nàng sẽ mỉm cười, vô tình lộ ra tình cảm yêu thương của người làm mẹ, khiến vẻ đẹp của Thập Bát Nương như đạt đến độ chín, quyến rũ vô cùng. May mắn là Lan Phượng Thương không ở đây, không biết được đám đàn ông trong yến hội vì nụ cười này của nàng mà ngẩn ngơ quên cả bước đi. Cũng không thể trách họ được. Không tính đến đám nam giới trong tiệc mà ngay cả muông thú trông thấy nụ cười này của nàng cũng sẽ ngây dại. Chẳng qua, những nam nhân có mặt trong yến hội đều có danh có phận không dám làm ra những hành động nào mất lễ nghi. Hơn nữa không nói đến việc nơi này là hoàng cung thì chỉ riêng việc Thập Bát Nương là người đàn bà của Lan Phượng Thương – vị chiến vương thiên tài thống lĩnh cả ngàn tướng sĩ đã là quá đủ rồi. Nếu để Lan Phượng Thương biết được có ai nảy sinh dục vọng với người phụ nữ của hắn thì chỉ dựa vào thái độ và hành động hung tàn, lạnh lẽo của hắn nơi chiến trường cũng khiến cho bọn họ thoáng nghĩ qua đã thấy phát run, ai còn dám tự mình đi tìm đường chết? Thời gian mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau cũng từ từ trôi qua. Thập Bát Nương vốn đang ngẩn người vì nhớ đến ba đứa con rốt cục cũng bị lão vương phi gọi bừng tỉnh. Thấy nàng tinh thần hoảng hốt, bà lo lắng hỏi ngay : – Con lại cảm thấy thân thể có chỗ nào không khỏe phải không ? Thập Bát Nương vội vàng phủ nhận, lắc đầu: – Bà bà đừng lo lắng, chẳng qua Thập Bát Nương đang nghĩ tới vài chuyện nên mới ngây người ra thôi. Sau khi hoàng Thượng và thái hậu cùng đám tùy tùng rời đi, yến hội thường niên cũng bắt đầu tan tiệc.Thập Bát Nương và lão vương phi cáo biệt nhóm người của thượng thư phu nhân sau đó, được nha hoàn đỡ lên ngồi trong xe ngựa hoa lệ đi về phía vương phủ. Trong xe ngựa, lão vương phi trông thấy sắc mặt của Thập Bát Nương không được tốt lắm,ân cần nói với nàng : – Đợi lát nữa hồi phủ, con hãy ngủ sớm một chút. Sáng mai cũng không cần qua chỗ ta thỉnh an đâu. Thập Bát Nương khẽ gật đầu.Nàng quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, người như không còn sức, yếu ớt vô lực. Trở về phủ, nàng lập tức đi ngủ. Vừa nằm xuống, Thập Bát Nương đã ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi nha hoàn hầu hạ nàng : – Vương gia đã trở về chưa ? Nha hoàn lắc đầu nói vương gia vẫn chưa về. Vừa nghe thấy tin Lan Phượng Thương vẫn chưa về, Thập Bát Nương không khỏi có chút thất vọng, nằm lại trên giường, trong lòng thầm nghĩ: ” Hắn rốt cuộc phải đi làm chuyện gì?” Không hiểu sao trong lòng nàngluôn có cảm giác rất bất an. Trong ngày thứ ba, Thường lão thái y đang trên đường hồi phủ cũng bất ngờ bị tập kích. Một nhóm hắc y nhân giữa đường đã bắt cóc ông. Sau khi đi được nửa đường mới biết được, mấy hắc y nhân này muốn dẫn ông ta đi giải độc do bị thương cho tên tiểu tử Phượng Thương.Thường thái y biết chuyện vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào bọn họ chửi ầm lên : – Các ngươi có não không hả ? Trên người lão phu không hề mang theo một ” dụng cụ ” gì. Các ngươi bảo lão phu làm thế nào để giải độc cho vương gia chứ ? Hắc y nhân có vẻ hoang mang nhưng vẫn nói cứng: – Bên quân doanh có! Thường thái y nhếch môi, khinh thường ra mặt, giọng điệu biểu lộ sự “ra oai”: – Hừ ! Hiện tại, lão phu đã không cần mấy dụng cụ lạc hậu đó. Hắc y nhân vừa nghe, vội giục người đưa ông ta trở về. Thường lão thái y tức giận thiếu chút nữa giơ chân đá hắn, hậm hực gằn giọng : – Từ khi nào mà đám thuộc hạ dưới trướng vương gia lại làm việc không biết suy nghĩ như vậy ! Các ngươi cũng không ngẫm lại xem. Các ngươi cứ đi qua đi lại nhiều lần như vậy thì còn bao nhiêu thời gian để có thể chữa trị độc thương trên người vương gia chứ ? Thời gian quý giá, các ngươi cứ lãng phí như thế, tên tiểu vương gia kia có thể mất mạng nhanh hơn. Mấy hắc y nhân kia quay mặt nhìn nhau rối bời, không biết làm như thế nào cho đúng. Thường lão thái y cả giận, hét to: – Còn không mau đưa lão phu chạy nhanh đến Thiên Trạch của vương phi lấy ” dụng cụ ”chữa thương. Nhanh lên! Năm đó,ông ta đi theo tiên vương gia ra chiến trường, dĩ nhiên cũng từng ở tạm Thiên Trạch một thời gian, không chỉ có Thiên Trạch mà ngay cả mấy trấn trên Thiên Trạch, Thường lão thái y và tiên vương gia cũng từng ở qua. Vừa đi đến thôn trấn này đã thấy khá quen thuộc, Thường thái y không nói hai lời đã lập tức dẫn người hăng hái đi về phía Thiên Trạch. Trong Thiên Trạch, ba tên tiểu tử của Thập Bát Nương đang ở trong viện nâng cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nôn nóng trông ra cửa, nói thầm không biết mẫu thân khi nào mới trở về. . . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang