[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm
Chương 49 : Lại Đến
Ngày đăng: 18:18 24-04-2018
.
Ngày Thập Bát Nương rời khỏi vương phủ, lão vương phi đã sai người hầu đi báo tin cho Lan Phượng Thương. Bao gồm cả những chuyện mà mấy người phụ nữ ở hậu viện đã làm, cùng với chuyện Thập Bát Nương quay về Thiên Trạch để tĩnh dưỡng nói qua một lần.
Sau khi, người đàn ông nào đó biết được Thập Bát Nương lại tự tiện đưa ra chủ ý rời khỏi vương phủ, bất chấp tất cả, ra sức cho đám kỵ binh thao luyện lại một lần, bộc lộ hết cá tính bướng bỉnh qua một trận kia(*).
(*) – Ngày xưa quy ước 336 tiếng trống là một trận
Nhớ tới vẻ mặt trắng bệch của người phụ nữ kia, cả đôi mắt không nóng cũng không lạnh kia nữa, cuối cùng người đàn ông kia cũng ngừng tức giận. Hơn nữa sau một hồi đấu tranh, vẫn phái người đến đây.
Đại sảnh tiền viện.
Một người đàn ông cao lớn nghiêm nghị, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra một loại hơi thở của binh sĩ. Hơn thế, người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh lam đang ngồi ở trên chiếc ghế dành cho khách, dáng vẻ coi như cũng khôi ngô tuấn tú, ở bên cạnh hắn còn có một gói đồ rất nặng, đó là do vương gia phái hắn mang đến tặng.
Người đàn ông kia thấy Thập Bát Nương và Phong bà bà đến đây, vội đứng dậy nhìn Thập Bát Nương chắp tay thi lễ nói : ” Thuộc hạ Uông Sâm, phụng mệnh của vương gia đặc biệt đến đây. Xin bái kiến vương phi.”
Thập Bát Nương dịu dàng cười, gật đầu nói : ” Đã là người được vương gia phái tới thì đều là người một nhà, đã là người một nhà thì không cần phải đa lễ, ngồi đi.” Nói xong, để cho Phong bà bà đỡ nàng ngồi lên vị trí chủ tọa.
Uông Sâm nói lời cảm tạ, sau đó cũng ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách.
Thập Bát Nương để cho Phong bà bà đi pha trà mời hắn, thấy hắn có dáng vẻ phong trần mệt mỏi, liền hỏi : ” Chắc là ngươi đi thẳng từ quân doanh bên kia tới đây phải không ? Ngươi đã dùng cơm chưa ?”
Nàng âm thầm nhíu mi, thầm nghĩ người đàn ông kia phái thuộc hạ đến đây chuyển lời không biết là đã xảy ra chuyện gì ?
Nghe thấy lời của vương phi, Uông Sâm vội cung kính trả lời : ” Tạ ơn vương phi. Trên đường đi đến đây thuộc hạ đã ăn rồi. Lần này, vương gia hạ lệnh cho thuộc hạ đến đây, là muốn thuộc hạ báo cho vương phi biết, thời gian tới vương gia sẽ đến thăm vương phi, muốn người hãy để cho tư tưởng thoải mái, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cho mấy việc vặt làm phiền đến việc tĩnh dưỡng của ngài.”
Việc vặt trong lời nói của Lan Phượng Thương, dĩ nhiên là chỉ việc Sở trắc phi và ba vị di nương giống như vô ý nói mệnh của nàng tương khắc với vương phủ. Ở trên sa trường, Lan Phượng Thương đã nhìn quen sinh tử, vậy nên khi nghe người khác đến nói mấy chuyện như vậy chỉ coi đó là mấy việc vặt vãnh, là lời nói giả dối không có thật của đám đàn bà.
Thập Bát Nương hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn. Nếu Lan Phượng Thương đã phái người đến Thiên Trạch bên này chuyển lời cho nàng, dĩ nhiên là hắn đã biết nàng ở trong vương phủ phát sinh mấy chuyện như vậy, cho nên nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ gật đầu nói : “Phiền vương gia lo lắng. Mong rằng lúc Uông tráng sĩ trở về, cũng giúp ta gửi lời với vương gia là vương phi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh vương gia.”
Không nói đến việc hắn đã cố tình để cho người ta đến đây chuyển lời nhắn. Mà ngay cả lúc bình thường, người đàn ông kia có mang khuôn mặt tươi cười đến đây thì các nàng cũng phải bày ra vẻ mặt tươi cười đáp lại. Hiện giờ, hắn đã phái người đến đây truyền lời, đã biến thành việc hắn vì chuyện nàng bị đám phụ nữ ở trong vương phủ vu oan gửi đến một lời xin lỗi. Hắn đã chuyển lời đến đây. Thập Bát Nương là người sáng suốt, hiểu lí lẽ, tự nhiên sẽ không vì truyện của mấy ngày trước mà rối rắm.
“Thuộc hạ nhất định sẽ làm vậy! Một chữ cũng không thiếu.” Thấy Thập Bát Nương gật đầu, hắn vội đem gói đồ nặng kia đưa cho Phong bà bà. Người vừa mới pha trà ngon đến đây cho hắn, vừa nói : ” Đây là hai tấm da hổ lớn, vương gia săn được trước đó không lâu. Vương gia phái thuộc hạ mang đến đây tặng, nói là trời càng ngày càng lạnh, lúc trời lạnh, vương phi có thể lấy tấm da hổ này ra khoác, sẽ rất ấm áp.”
Uông Sâm suy nghĩ. Trước kia mỗi lần săn được hổ vương gia đều giữ da lại để cho người ta làm giày hoặc quần áo cho ngài ấy. Thế nhưng năm nay săn được hai con hổ này lại đưa đến đây cho vương phi. Không phải nói gia của hắn cùng với vương phi quan hệ không tốt hay sao ? Tại sao nhìn dáng vẻ của vương phi lại giống như cùng với gia của hắn ở chung vô cùng hòa hợp như bình thường. . . . . ?
Phong bà bà bưng trà nóng tươi cười đưa cho vị tráng sĩ này, sau đó vội tiếp nhận gói đồ rất to trên tay hắn.
Thập Bát Nương để cho Phong bà bà mở ra nhìn xem, trông thấy hai tấm da hổ loại tốt nhất, Thập Bát Nương cười vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ thứ này có thể làm cho ba cục cưng của nàng mỗi đứa một đôi giày da hổ bền chắc. Ba tiểu tử bướng bỉnh kia, vào mùa đông cũng không quen nhàn rỗi, đến lúc đó để cho bọn chúng đi đôi giày da hổ này vào, cho dù bọn chúng có đi bộ đi cũng không lo đôi chân sẽ bị lạnh.
Vội để cho phong bà bà đi đem đồ nàng đặc chế mang đến đây. Đó chính là tuyết cao chuyên dùng để phòng chống làn da nứt nẻ do mùa đông lạnh.
Vì nàng chỉ làm đủ dùng cho nàng, ba bánh bao, và đám người Phong bà bà cho nên cũng không có nhiều, chỉ có hơn mười hộp, nhưng vẫn để cho phong bà bà đem ra hết.
Từ trong số đó lấy ra một hộp, sau đó đem hơn mười hộp tuyết cao gói vào tay nải giao cho Uông Sâm nói : ” Ngươi hãy mang số tuyết cao này về cho vương gia, nói là ta chuẩn bị. Dặn dò vương gia, đến mùa đông, sau khi rửa mặt, hãy bôi lên mặt một ít, cái này có thể phòng chống da bị nẻ. Mùa đông năm nay có tuyết cao này, nhất định sẽ không giống như bình thường do bị rét lạnh mà làn da bị nứt nẻ.” Lại đem một hộp tuyết cao vừa mới lấy thêm ra nhét vào tay Uông Sâm nói : ” Ngươi hãy nhận lấy. Đây là cho ngươi. Vương gia tính tình cẩu thả khó tránh khỏi đối với thuộc hạ các ngươi không quan tâm đến nơi đến chốn, lúc bình thường các ngươi hãy thuận theo hắn một chút.”
Uông Sâm nhìn cái hộp nhỏ trên tay trong lòng có chút kích động nho nhỏ, quỳ một gối xuống trước mặt vương phi nói : ” Thuộc hạ tạ ơn vương phi. Vương gia lệnh cho chúng tôi làm thuộc hạ phải làm gương cho binh sĩ .” Hàng năm vào mùa đông, trong quân doanh, gió lạnh quyét qua khiến cho khuôn mặt bọn họ đau đớn, sau đó lại từ từ xuất hiện vết nứt nẻ trên da mặt, vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu muốn chết. Ban đêm, ngủ không ngon. Vương phi cho hắn hộp tuyết cao phòng chống da bị nẻ này, vốn là vật chuẩn bị riêng cho vương gia, có tuyết cao này, vào mùa đông, mặt của vương gia tất nhiên sẽ không còn khó chịu. Mà hắn đến đây chuyển lời và tặng da hổ, may mắn lại được vương phi ban cho một ân huệ.
Sau khi trở về Uông Sâm đã đem lời của Thập Bát Nương chuyển cho người đàn ông đang ở trong quân doanh kia. Hơn nữa khi nghe đến đoạn Thập Bát Nương vì hắn mà chuẩn bị hơn mười hộp tuyết cao chuyên dùng để phòng chống da bị nẻ vào mùa đông. Người đàn ông kia tâm tình rất tốt, giữ lại ba hộp cho mình. Lúc sau, đã đem mấy hộp còn lại làm phần thưởng cho đám thuộc hạ tâm phúc của hắn. Nhóm thuộc hạ tâm phúc đối với tuyết cao của vương phi có thể nói là vật vô cùng tốt, đều đi đến trước mặt người đàn ông kia tạ ơn, khen người đàn ông kia có được một hiền thê. Người đàn ông kia khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đêm đó trong bữa ăn của binh sĩ trong quân doanh có bỏ thêm một chút thịt. . . . . .
Mà bên này, Thập Bát Nương nhận được da hổ vô cùng vui vẻ, giấu diếm ba cục cưng của nàng. Mỗi đêm, nàng lại vụng trộm lấy tấm da hổ ra cắt may một lát, kế hoạch của nàng là đến lúc làm xong sẽ cho ba đứa con một bất ngờ thật lớn.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, ba bánh bao đều vui mừng mặc bộ quần áo mùa đông mới làm kia.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Trăng sợ mười lăm, năm sợ trung thu, lời nói này quả nhiên không phải nói dối.
Cảm giác mới chớp mắt, đã đến ba mươi tết. Thập Bát Nương lấy ra ba đôi giày da hổ tinh tế xinh xắn đặt trước mặt ba tiểu trứng thối kia.
Nhìn thấy ba đôi giày da hổ trước mặt bọn họ. Ba tên nhóc bướng bỉnh kia há to cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt tối đen lóe ra kinh hỉ (*) thật lớn, thấy vậy tình thương của người mẹ trong Thập Bát Nương thiếu chút nữa thì tràn ra.
(*) – Ngạc nhiên mừng rỡ
Nàng cố ý cười nói : ” Không thích sao ?”
Ba bánh bao nhỏ lắc lắc đầu.
Thập Bát Nương bật cười nói : ” Đã vui mừng thì còn thất thần làm cái gì, mau mau đi vào rồi đi đến nhà mấy người bạn của các con chúc tết đi. Chỉ là các con đã đồng ý với Hoàng bà bà, đêm nay sẽ đi đến nhà bà ăn bữa cơm rồi. Ừm! Nhưng cũng đừng ăn quá no, nương còn luộc bánh sủi cảo chờ các con đấy.”
Lúc này, ba bánh bao mới bừng tỉnh, cũng không ngoảnh đầu nhìn nương của bọn chúng căn dặn, bổ nhào đến đây.
Ba người chân đều to giống nhau, cho nên ba đôi giày da hổ giống nhau như đúc, mỗi người một đôi, không cần tranh nhau.
Cởi ba đôi giày vải lúc đầu, ba người nhanh chóng thay đôi giày da hổ mới vô cùng xinh đẹp này vào. Sau đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui sướng đắc ý nên hỏi nương của bọn chúng. Ba huynh đệ bọn chúng đi giày vào có phải rất đẹp hay không?
Ánh mắt Thập Bát Nương tràn đầy ôn nhu, cười gật đầu, sau đó để cho Quyên Nhi mang theo bọn họ đi ra ngoài.
Đi vào phòng bếp, bắt đầu làm sủi cảo. Ba bánh bao đều thích nhân bánh sủi cảo nhiều thịt, cho nên lúc nàng gói bánh đều cho rất nhiều.
Một lúc lâu sau, nàng đang làm sủi cảo thì cảm giác được phía sau dường như có người đang chăm chú nhìn mình, vội xoay người sang chỗ khác. Nàng vừa nhìn thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa linh hồn nhỏ bé cũng bay đi. . . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện