[Dịch]Sự Hồi Sinh Của Cẩm Tú - Sưu tầm

Chương 13 :  Đi trước

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:24 23-04-2018

.
Khi Cố Thập Bát Nương tỉnh lại đã là sáng sớm hai ngày sau. “Nương, nương.” Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi nhìn thấy nương của chúng tỉnh lại, cặp mắt to toát ra đầy màu sắc. Không nói lời nào lần lượt trèo lên giường, ngoan ngoãn nép vào trong lòng cùng trong ngực của nương bọn chúng, nửa bĩu môi cúi đầu ôm chặt lưng áo của nương không một khe hở. Ngay cả đại thiếu gia Lan Hoài Sâm vốn lúc nào cũng kiên cường,vậy mà lúc này cũng ôm chặt cánh tay nàng không buông. Cố Thập Bát Nương cúi đầu nhìn nhìn ba đứa con, dơ tay lên xoa đầu bọn chúng. ” Ngoan, nương không có việc gì.” Nàng khẽ cười nhẹ. Quay đầu nhìn về phía Quyên nhi đang đứng ở một bên hỏi nàng đã ngủ bao lâu rồi, Quyên nhi cố nén nghẹn ngào nói, đã ngủ hai ngày hai đêm, bên cạnh Phong bà bà đôi mắt già nua cũng đã đỏ hồng. Thập Bát Nương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này so với lúc trước khi chữa trị cho người ta thật không có tinh thần, ngược lại thân thể còn thập phần yếu ớt. Cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của ba đứa con, Thập Bát Nương đầy một bụng lo lắng. Mê man lâu như vậy đã khiến cho mấy đứa con sợ hãi. Trước kia, lúc nàng sao chế a giao đã từng mê man một ngày một đêm, mấy đứa nhỏ đều sợ tới mức khóc lên, càng đừng nói lần này mê man những hai ngày . “Hihi! Ôi ba tiểu bảo bối của nương! Các con xem, nương hiện tại tốt hơn nhiều, không cần lo lắng nha !” Thập Bát Nương cố nén chóp mũi chua xót, cười cười. Nghe vậy, ba tên nhóc mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nương, tròng mắt còn ngân ngấn nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng âm thầm. Thập Bát Nương cố nén chua xót trong lòng, nhìn bọn chúng cười cười, an ủi bọn chúng mình thật sự đã khỏe rồi. Ba đứa con trong lòng nặng nề, nàng là mẫu thân đương nhiên hiểu được, cũng không thể vì nàng mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn chúng. Thấy nương của mình thật sự không có việc gì, ba vị tiểu thiếu gia sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.Tuy nhiên, nhị thiếu gia, tam thiếu gia hai tay cũng rốt cuộc cũng không chịu buông tay nương ra, cùng nắm chặt tay nàng. Thập Bát Nương yêu thương bọn chúng nên cũng tùy ý chúng. Đợi ăn qua điểm tâm, thay bọn chúng xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, Thập Bát Nương lúc này mới cười nói :” Cùng nương đi đến cạnh đình ngồi nhé?” Ba huynh đệ cùng lúc gật đầu, nhị thiếu gia còn để cho Phong bà bà đi đến thư phòng lấy giấy mang đến đây. Cậu nói phải luyện viết chữ cho nương của cậu xem. Tam thiếu gia bản tính vốn bướng bỉnh cũng nói muốn chăm chỉ đọc sách. Quyên nhi nói với Thập Bát Nương hai ngày nay có vị đại phu vẫn ở bên ngoài tìm hiểu tin tức của nàng , Thập Bát Nương cười, đoán được là vị đại phu cứ lải nhải bên tai nàng hôm trước. Cười cười hỏi Quyên nhi,Vương tẩu tử trả lời đại phu kia như thế nào, tốt nhất là tẩu ấy đừng đem tin tức thực sự về nàng nói ra bên ngoài. Quyên nhi bảo nàng không cần lo lắng. Vương tẩu tử kia cũng là người thông minh nên cũng hiểu được. Vì thế đã nói rằng Thập Bát Nương bệnh cũ bị tái phát phải đi ra bên ngoài cầu y.Nàng sợ đại phu dây dưa nên còn nói Thập Bát Nương đã dạy cho nàng cách làm như thế nào để cắt chỉ cho đứa con trai nhà mình cho nên không biết Thập Bát Nương khi nào thì trở về. Căn cứ vào lần trước Thập Bát Nương sau khi khâu miệng vết thương cho Đại Bảo xong liền bị hôn mê. Đại phu kia đã xem mạch cho nàng, biết vị nương tử này trên người mang trọng bệnh, cần phải chữa trị ngay.Nghe Vương tẩu tử nói vậy nên hắn cũng không có hoài nghi điều gì. Chuyện này cứ như vậy qua đi, chỉ là sau khi đại phu kia vất vả tìm kiếm ở trong sách, lại đi tìm sư phụ hắn nói chuyện, cuối cùng phát hiện ra được thứ mà nương tử kia rắc cho đứa bé lúc cắt thịt thối ở chân ra chính là ma phí tán ( bột gây mê ), đến lúc ấy hắn đã thực sự coi Thập Bát Nương như ông trời. Sau khi Thần y Biển Thước đưa ma phí tán ( bột gây mê )ra ánh sáng lần nữa.Ở trong giới y học đã tạo ra nhiều sóng gió. Tránh ở tiểu viện nên Thập Bát Nương không biết bên ngoài rốt cuộc là lưu truyền gì về nàng, nhưng theo như ánh mắt của Vương tẩu tử nhiều ngày lại đây đến vấn an, Thập Bát Nương cũng có thể đoán được đại khái. Vương tẩu tử nói với Thập Bát Nương, chuyện về nàng tất cả những người biết chuyện cũng không ai lộ ra một chút nào.Vì đáp tạ ơn Thập Bát Nương cứu Đại Bảo là độc đinh duy nhất trong nhà, nàng ấy cũng tặng cho nhà nàng không ít thịt khô và thịt tươi mà cha Đại Bảo đi săn trên núi mang về. Thập Bát Nương cự tuyệt không được cũng chỉ có thể nhận lấy.Để cho Quyên nhi mang một ít thịt tươi về cho hai mẹ con nhà Hoàng Dịch Sinh, còn lại thì để cả nhà nàng cùng ăn.Về phần chỗ thịt khô kia thì Thập Bát Nương để cho Phong bà bà cất đi, dự trữ đến mùa đông thì mang ra ăn. Hai ngày nay ba đứa nhỏ khá nghe lời, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia thì nàng vẫn ít quan tâm hơn, riêng tam thiếu gia -Nhân ca nhi thì cho tới bây giờ đều luôn khiến nàng không bớt việc được, nhưng nhiều ngày nay lại ngoan ngoãn một cách thần kỳ cho nên Thập Bát Nương nhân cơ hội để cho cậu nhóc học thêm vài chữ. Đợi vài ngày sau, ba huynh đệ thấy khí sắc của nương bọn chúng càng ngày càng tốt hơn, không hề giống như trước luôn tái nhợt vô sắc nên cũng an tâm hơn. Ba người mang theo mấy khối bánh ngọt, gọi Cẩu Tử ca ca cùng Hoa muội muội là hai người bạn trong nhóm đi đến nhà Đại Bảo, hỏi thăm người bạn vẫn hay chơi cùng đang bị thương Nhân ca nhi tính tình nóng nảy cho nên nhịn không được mà hung ác mắng Đại Bảo vốn lớn hơn cậu hai tuổi, nói rằng lần sau nếu Đại Bảo còn không cẩn thận nữa thì cậu sẽ nói với nương của mình không chữa trị cho cậu ta nữa Nghe tam thiếu gia nói như vậy, nhị thiếu gia ở bên cạnh gật đầu.Mà lúc này, đại thiếu gia cũng không ngăn cản hai đệ đệ làm trò với Đại Bảo, còn ở ngay trước mặt cha mẹ Đại Bảo giáo huấn cậu ấy. Hôm trước, sắc mặt nương của bọn chúng vẫn còn tái nhợt. Bọn chúng không nỡ để cho nương của mình đi chịu vất vả. Đại Bảo bị ba huynh đệ lườm nguýt liền giả vờ ngốc cười hihi.Sau đó,Nhân ca nhi vươn tay cầm mấy miếng bánh ngọt cho cậu ta.Đại Bảo đã từng nếm qua bánh ngọt do nương của mấy người họ làm, biết ăn rất ngon nên vừa cầm lấy đã lập tức ăn như lang thôn hổ yết.Ở bên cạnh,Cẩu tử và Hoa muội muội thèm đến mức nước miếng đều chảy ra. Sau khi trở về, đại thiếu gia đem tình hình thương thế của Đại Bảo nói qua một lần, Thập Bát Nương trong lòng cũng đã đoán được sơ sơ, suy nghĩ chắc là có thể cắt chỉ được rồi cho nên chạng vạng cùng ngày, cầm chiếc mũ Quyên nhi hôm qua vừa làm, hóa trang mặt mũi một chút rồi sau đó đi đến nhà Đại Bảo, Vương tẩu tử lúc mở cửa còn bị dọa đến nhảy dựng, còn tưởng là cướp, nghe Thập Bát Nương gọi Vương tẩu tử, lúc này mới khiến cho Vương tẩu tử yên lòng, thở dài một tiếng. Thập Bát Nương cười giải thích hai câu, bảo nàng ấy đưa mình đi gặp Đại Bảo, sau khi xem qua vết thương của của Đại Bảo, Thập Bát Nương nói đã có thể cắt chỉ, kêu Đại Bảo cố chịu.Nàng bắt đầu cắt chỉ.Sau khi thu hồi hết đồ đạc, để cho Đại Bảo nghỉ ngơi thật tốt, nàng nói thời gian tới có thể xuống giường đi lại được . Vương tẩu tử vui đến phát khóc, lúc tiễn Thập Bát Nương ra về mà nước mắt vẫn còn không ngừng rơi xuống.Thập Bát Nương thở dài thông cảm cho tâm tình của người làm mẹ, an ủi hai câu sau đó bước đi . Qua hai ngày, Đại Bảo đã có thể đi xuống giường, làm cho cả nhà họ Vương vui vẻ không thôi, lại đến nhà nàng tặng một con thỏ hoang. Thập Bát Nương thực sự không thể nhận thêm tâm ý của cha mẹ Đại Bảo, đều là người nghèo cả, bọn họ còn ra sức tặng đồ cho nàng, cho dù là báo ân thì cũng đủ rồi, cho nên lúc Vương tẩu tử tặng thỏ hoang, Thập Bát Nương liền bảo Phong bà bà đi lấy mấy viên thuốc giải độc mang đến, loại thuốc này cùng với viên thuốc lúc cha cẩu tử bị rắn cắn uống vào giống nhau. Vương tẩu tử thấy vậy xúc động , vội nói không cần.Thập Bát Nương nói với nàng đó là thuốc giải độc để cho Vương đại ca mang bên mình khi lên núi đốn củi, kiếm vài món ăn thôn dã. Bảo nàng mau cầm về đi. Sau khi xử lý xong việc này thì cũng gần đến thời gian ước hẹn mười ngày kia. Giữa trưa hôm nay, Thập Bát Nương dựa vào ghế đá ở trong đình nghỉ mát nhìn ba đứa con luyện chữ, chỉ thấy Quyên nhi vội vàng lại đây bẩm báo. Thập Bát Nương thấy run lên. Khi biết được người tới chính là một bà tử ở Vương phủ, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ngày mai đã phải vào cung tham gia quốc yến.Nàng chẳng qua là ở lại vương phủ một buổi tối mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang