[Dịch]Song Vũ Ngạo Thiên - Sưu tầm

Chương 6 : Phản bội

Người đăng: 

.
Lăng Tinh Vũ phóng xe thẳng đến ngoại ô phía Tây thành phố A, nơi mà có những căn nhà đắt giá nhất trong thành phố này.Cô dừng trước căn biệt thự sơn màu xanh lam mộc mạc nhưng lại trang nhã, bên cạnh căn nhà còn phủ một khu vườn với dàn hoa tương vi xinh đẹp. Khi đưa xe vào trong hầm để xe của căn biệt thự, Lăng Tinh Vũ mới phát hiện ra một chiếc xe màu đen trông có vẻ sang trọng, lại nhìn rất quen thuộc nhưng chiếc xe này lại không phải là xe của cô. Trong hầm xe của cô có rất nhiều các loại xe nhưng những chiếc xe của cô đều thuộc hàng số lượng có hạn, hơn nữa mỗi xe đều có ký hiệu riêng mà chỉ xe của cô mới có nên Lăng Tinh Vũ lập tức khẳng định đây không phải xe của mình. Cô vừa đi vừa suy nghĩ rốt cuộc đây là xe của ai, tai sao ại khiến cô có cảm giác quen thuộc đến vây. Dường như chiếc xe này là chiếc xe của một người quen của cô. Nửa đêm rồi rốt cuộc ai đã đến nhà của cô đây? Bước vào căn biệt thự Lăng Tinh Vũ định cởi đôi giày thể thao của mình ra thì thấy trên kệ để giày một đôi giày da của đàn ông. Lăng Tinh Vũ vốn có trí thông minh siêu phàm cô liền lien hệ với chiếc xe màu đen để dưới hầm thì cô có thể đoán được một gã đàn ông nhà cô. Và người này cả cô lẫn em cô đều rất quen thuộc. Có phải hay không chính là anh ấy? Nghĩ như vậy đôi môi của Tinh Vũ liền ánh lên nụ cười ngọt ngào, dịu dàng. Đúng rồi chỉ có anh ấy vì quan tâm lo lắng,hơn nữa mai là sinh nhật của mình cho nên anh ấy mới đến thăm minh. Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn khó hiểu tại sao người kia có quan tâm cô thì có thể gọi điện hoặc sáng sớm mai đến thăm cũng được sao nhất thiết nửa đêm mới tới như thế này? Dù sao mai mới là ngày sinh nhật cô cơ mà Cô dạo bước đến phòng khách mong nhìn thấy được khuân mặt ôn nhu của em gái cùng vẻ mặt yêu thương của người kia.Với tâm trạng vui vẻ cô bước vào phòng khách nhưng trái ngược với sự kì vọng của cô, trong phòng khách kia không hề có một ai, có hay cũng chỉ là không gian im lặng bao trùm cả căn phòng mà thôi. Đôi lông mày của Lăng Tinh Vũ khẽ nhíu lại em gái cô cùng người kia đâu rồi? Hay là họ ở trong phòng bếp để tạo bất ngờ cho cô đây. Nghĩ vậy tâm tình của cô liền tốt lên tiến vào phòng bếp nhưng phòng bếp không giống như cô nghĩ là có điều bất ngờ dành cho cô. Cả phòng bếp vắng lặng im lìm làm lòng cô dấy lên một nỗi lo lắng vô cớ. Rốt cuộc em gái cô cùng người kia đia đâu rồi? Lăng Tinh Vũ lo lắng sốt ruột cùng khó hiểu. Không hiểu sao trong lòng cô cứ có cảm giác bất an thế này. Cô tự trấn an chính mình không nên lo lắng quá cũng có thể tiểu Vi đưa anh ấy đi dạo đâu đó trong nhà thôi. Nghĩ rồi Lăng Tinh Vũ bắt đầu đi dạo vòng quanh căn nhà. Nhưng đi khắp cả tầng một mà cô vẫn chẳng thấy một ai. Nỗi bất an lại lần nữa dâng lên trong lòng cô. Cô đưa mắt ngước về phía tầng hai. Tầng hai chỉ có phòng ngủ của cô và em cô làm sao họ có thể ở trên đó cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lăng Tinh Vũ vẫn cất bước lên tầng hai. Cô bước thật chậm dãi, mỗi bước đi lúc này đối với cô dài tựa như một thể kỉ vậy. Khi bước lên tầng hai thì lướt qua phòng mình nhưng cũng chẳng có ai. Lăng Tinh Vũ liền bất đắc dĩ cất bước chân nhẹ nhàng về phòng em gái của cô, mỗi bước chân cô bước thận châm nhẹ nhàng thậm chí còn pha chút run rẩy. Càng bước về phía căn phòng của em cô, cô càng lo sợ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Những suy đoán bắt đầu hình thành trong đầu cô, mà cô càng nghĩ đến thì tâm càng ẩn ẩn đau. Liệu có phải như mình nghĩ không đây.Cô rất mong những suy nghĩ của cô không phải sự thật, chỉ mong lần này cô đã sai lầm. Nhưng liệu thật sự cô có sai lầm không đây hay sự thật đang ở phía trước chờ đợi cô. Khi tiến bước về căn phòng đó, những tiếng rên rỉ thở dốc lúc đầu rất nhẹ rất mơ hồ, thậm chí cô còn cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng sự thật đã chứng minh tất cả. Mỗi khi cô lại gần căn phòng thêm một chút thì những thứ tiếng hỗn tạp ấy vang lên càng mãnh liệt càng rõ ràng. Lăng Tinh Vũ sinh ra vốn là một cô gái thông minh lại trải qua bao nhiêu sự đời ở thế giới đêm chẳng lẽ lại không biết thứ tiếng này tượng cho cái gì sao? Cô cười chua sót đau đớn thật sự là như thế sao? Nhưng chưa chứng kiến tận mắt thì cô vẫn chưa tin cô tiến lại gần căn phòng đó. Phòng không khóa thậm chí còn hé mở khe khẽ. Lăng Tinh Vũ cầm chặt nắm cửa nhắm mắt lại bình ổn lại tâm trạng đang rối loạn của mình. Cô mở mắt ra nhìn qua khe hở của cánh cửa và cũng nhìn thấy tất cả những gì diễn ra bên trong. Em gái cô, người yêu cô, cả hai người họ đang vật lộn trên giường, điên cuồng giao hoan mà không hề để ý đến cô đang đứng ngoài nhìn tất cả những gì họ đang làm. Cứ nhìn cảnh đang diễn ra trong phòng thì trái tim cô thắt lại, ngực cô đau nhói. Cô bất lực,cô suy sụp, cả thân hình cô nặng nề mật đi trọng tâm mà ngồi bệt xuống nền gạch lát mát lạnh. Cảm giác mát lạnh cũng không thể nào xóa tan đi nỗi đau trong lòng cô. Cái cảm giác bị phản bội cô đã từng chịu rất nhiều lần nhưng cô tin tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bị chính em gái mình phản bội. Nhưng giờ là sao đây? Đau! Một cảm giác đau đến tận tim gan lẫn tâm hồn cô. Cô đã từng chịu qua bao vết thương do súng đạn do dao kiếm, có nhưng vết thương mà phải rất lâu nó mới lành. Nhưng mỗi lần vết thương đó lành thì lại để trên thân thể cô một vết sẹo. Cũng giống như những lần cô bị phản bội, mỗi lần tâm hồn cô đều mang một vết thương, những vết thương đó đã thành một vết sẹo xấu xí trong lòng cô. Và này cô lại phải nhận thêm một vết thương nữa do chính em cô cùng người yêu cô gây ra. Vậy vết thương này phải bao lâu mới lành đây, nó sẽ để lại vết sẹo gì trong tâm hồn cô đây? Lăng Tinh Vũ đang chìm sâu trong đau khổ thì cảm thấy toàn mệt mỏi mềm yếu ngã gục xuống đất. Mà hai con người tệ bạc kia đã đứng ngay trước mặt cô quần áo chỉnh tề âu yếm ôm lấy nhau, khi nhìn cô thì khóe môi dâng lên nụ cười trào phúng. Đây thật sự là em gái cô và người cô yêu sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang