[Dịch] Song Kiếm - Tàng Thư Viện
Chương 73 : SONG KIẾM ( 双剑 ) Xanh Trời Xanh Nước CHƯƠNG 73 KỲ MÔN ĐỘN GIÁP CHƯƠNG 73
Người đăng: Xanh Trời Xanh Nước
.
SONG KIẾM ( 双剑 )
Tác giả : Hà Tả (虾写 )
Thể loại truyện : Võng du
Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn : Quán Trà Đá
CHƯƠNG 73: KỲ MÔN ĐỘN GIÁP
“Địch nhân ở cự ly 5 dặm, đang chạy trốn về hướng Đông Nam!” Tinh Tinh đang báo cáo vị trí cụ thể của Sát Phá Lang. Quỷ Cốc thần toán của Tinh Tinh và Thái Công chiêm bặc của Thư Sinh tuy cách làm khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau, Quỷ Cốc thì chủ yếu tính người tính vật, Thái Công thì là quan sát tinh tượng, báo trước tương lai. Tuy Sát Phá Lang có một cây ma kiếm hộ thân, nhưng phẩm cấp thì lại hơi thấp, mà trong tay Tinh Tinh lại có la bàn của tiên gia, cho nên muốn tra vị trí của Sát Phá Lang cũng không phải là việc khó.
“Kêu chạy trốn thì có vẻ không đúng lắm đâu nhỉ?” Tôn Minh ngó qua Đường Hoa đang thất thần cầm thanh tiên kiếm Nhiếp Thiên, hỏi: “Sao thế?”
“Ai... Ta cảm thấy... Gần đây ta trở nên tồi tệ rồi.”
“Không đâu mà!” Mặc Tinh phát biểu ý kiến: “Ngươi đang giúp bạn bè mà, với lại thanh tiên kiếm này chắc chắn là do hắn cướp của người ta mà có đó.”
“Không phải bởi vì cái đó...” Đường Hoa đau khổ nói: “Là bởi vì lúc ta vừa mới cầm thanh kiếm vào tay, thì tức khắc đã nghĩ đến việc nếu bán trả lại cho Sát Phá Lang thì có thể bán được bao nhiêu tiền ngay, mà cái ý định đó lại mạnh mẽ cực kỳ.”
“...” Toàn bộ mọi người nhất tề than thở một tiếng, có thể có ý tưởng như vậy... Quả thật không nhiều.
“Lần mua bán này chắc chắn là sẽ không lỗ đâu, ta đưa cho Huy Hoàng thì Huy Hoàng không trả thù lao là hắn ngượng lắm. Đã đưa tiền cho ta lại còn nợ ta một cái nhân tình lớn bằng trời nữa, mà cho dù hắn không cần thì ta đưa thanh kiếm này đi bán chắc chắn ít nhất phải thu lại được gấp đôi.” Đường Hoa lấy một tờ ngân phiếu ra, đưa cho Thi Thi nãy giờ vẫn đang nhịn cười: “Trả lại 800 kim cho ngươi này, phần Phá Toái và Thiếu Gia thì ta tạm nợ trước vậy.”
“Không có vấn đề, thiếu tiền thì cứ gọi ta.” Thi Thi nhận ngân phiếu rồi cười nói: “Nếu như có hứng thú thì có thể suy xét việc đến làm trong công ty của ta, chắc chắn ta sẽ dành cho ngươi một vị trí thích hợp.”
Phá Toái với Thiếu Gia vẫy tay: “Đi đây đi đây!”
“Ta cũng...!”
“Đừng!” Đường Hoa lắc mình một cái túm lấy Tinh Tinh: “Ngươi đừng đi.” Cô nàng tiểu thư này chính là hệ thống định vị toàn cầu đấy.
“Sao nào? Chẳng lẽ ba người các ngươi còn sợ đánh không lại một mình Sát Phá Lang sao?”
“Vừa gạt người ta một phen, quay lưng đã làm thịt người ta nữa... Ta đâu có súc sinh như vậy đâu.”
“...” Tinh Tinh mém chút nữa hộc máu: “Lẽ nào ý của ngươi là ta rất súc sinh sao?”
Đường Hoa quay người nói: “Hôm nay không thể ở ngoại ô phía Bắc này được nữa, chúng ta về chủ thành đi.”
“Chính xác!” Tôn Minh than một hơi: “Lần này thật ngươi ức hiếp người ta lắm lắm...”
“Không sao đâu, ta hiểu hắn mà, qua mười ngày nửa tháng nữa là hắn phai nhạt cừu hận ngay.” Đường Hoa cười trộm nói: “Nói thật ra ta cũng rất tán thưởng cái ưu điểm này của hắn đấy.”
* * * * * *
Lại là một đêm không trò chuyện, Tinh Tinh thì rảnh rang vọc vọc la bàn, trách nhiệm duy nhất của nàng là phải tùy thời báo cáo vị trí của Sát Phá Lang. Theo như lời nàng báo cáo, thì hôm nay Sát Phá Lang có vẻ điên điên. Cả buổi tối hắn toàn là đâm đầu vào trong bầy quái, đánh từ ngoại ô phía Tây đánh đến ngoại ô phía Nam, lại từ ngoại ô phía Nam đánh vào chủ thành... Có vẻ như suốt cả buổi tối việc mà hắn làm được chỉ toàn là tán loạn.
* * * * * *
Sáng sớm ngày thứ bảy, bọn người chơi đều cảm thấy được bầu không khí đã bất đồng, đầu tiên là phủ thái thú đã được bày ra kết giới, hàng trăm toà tháp toả ánh sáng màu tím trôi nổi trên không trung của phủ, tiếp theo là lúc giữa Ngọ đột nhiên lại phát sinh nhật thực, người chơi không hề phòng bị chút nào, đã bị lũ quái đánh lén. Điều khác thường cuối cùng chính là mặt trời chưa lặn thì NPC cư dân đều đã đóng cửa cài then hết rồi.
Song song với đó, bên ngoài tường của phủ thái thú cũng có dán thêm bố cáo, thuyết minh rằng hôm nay sẽ có đại địch đến phạm, địch nhân ở bốn lộ phân biệt từ ngoại thành phía Đông Nam Tây Bắc sẽ tiến công vào chủ thành. Kẻ cầm đầu phía Đông tên gọi Cùng Kỳ, dẫn chúng ác thú; phía Nam là trúc yêu ở Vu Sơn, dẫn bọn đẹp gái đẹp trai; phía Tây là sứ giả Thổ Diệu, dẫn theo quân đoàn máy; còn phía Bắc là Hỏa Quỷ vương, tên này dẫn theo âm binh lệ quỷ.
Theo tư liệu đã được thông cáo thì có thể thấy ở phía Bắc là khó đối phó nhất, vì tên Hỏa Quỷ vương kia có thể dựa vào Hỏa Linh châu mà phân chia lãnh thổ đối kháng với Diêm vương không hề rơi xuống hạ phong, còn phía yếu nhất tất nhiên là phía Nam, chỉ cần đừng để phát sinh ngộ thương thì mấy cái que trúc biến thành người kia vẫn khá là dễ đối phó, người chơi phổ thông cũng có thể một chọi một ngon lành với chúng nó.
Song Sư hoạt động ở ngoại ô phía Đông, Nhất Kiếm ở ngoại ô phía Tây, Tam Thương ở ngoại ô phía Nam, duy độc có cái ngoại ô phía Bắc này vẫn luôn là nơi tập kết của tán nhân. Lúc Huy Hoàng còn ở đó thì còn tổ chức quây lại một phạm vi, nhưng bây giờ hắn đã về môn phái, thì khu vực này trống rỗng ngay. Nhưng khổ cái là chỗ này lại chính là nơi mà địch nhân có thực lực mạnh nhất tiến công. Một khi địch nhân mà đột nhập được vào chủ thành, nếu hắn đi công kích thẳng chỗ phủ thái thú thì còn may, chứ vạn nhất hắn đi đường vòng cứu viện cho hướng nào đó, thì bọn người chơi thật chỉ có nước chờ bị đồ sát.
Vì thế dưới sự khơi mào của Nhất Kiếm Cầu Bại, ba bang hội khẩn cấp triển khai hội nghị ngay. Mục đích của hội nghị rất đơn giản, đó là xem ai sẽ chia quân đi thủ phía Bắc. Hội nghị diễn ra từ ban trưa mãi cho đến trời sập tối thế mà không có cái kết quả nào cả. Theo Vô Biên đặc san đưa tin, thì thủ lãnh ba cái bang hội này đều đùn đẩy trách nhiệm qua loa tắc trách, không có ai chấp nhận phái ra trên 20% chiến lực đi trú thủ ngoại ô phía Bắc cả.
Trông chờ vào một tập thể đi trả tiền ăn cho toàn thể mọi người, cái ý tưởng như vậy thật ngây thơ quá, ai cũng đều hiểu rằng chỉ có 1/3 khả năng Hỏa Quỷ vương sẽ công kích địa bàn của mình.
* * * * * *
“Chủ thành sao đông đúc như vầy nè?” Đường Hoa nhìn thoáng một cái, thật là núi người biển người a, cái này cam đoan mình mà ra tay một cái, hết một ống pháp lực là điểm công đức âm của mình có thể đột phá một vạn ngay. Cũng còn may đây là môi trường lập thể, mọi người có thể đứng trên mấy thành lầu đấy, chứ nếu là trò chơi mặt phẳng thì chỉ có nước trong ngươi có ta, trong ta có ngươi ngay.
“Cái này không xong rồi.” Người nói chính là Mặc Tinh, nàng không giống tên biến thái nào đó, cứ giết người cũng như chặt quái, không có chút cảm giác kia. Nàng đang kiếm thêm công đức, chứ oánh một con BOSS tuy được thêm 500 điểm, nhưng tiêu xài nhanh quá. Lại nhìn tới Tôn Minh, tên này thì sao cũng được, không những hắn chả có chiêu gì công kích mạnh, mà lại chẳng hề có cái gì gọi là công đức cả.
“Đúng là không xong.” Đường Hoa than một hơi: “Chi bằng bọn ta đi ngoại ô phía Bắc đi, chỉ cần nhân nhượng Hỏa Quỷ vương một chút, thì ta có giết chút tiểu binh tiểu tướng của hắn chắc hắn cũng chả thèm để ý đâu.”
“Chỉ có thể vậy thôi.”
Tinh Tinh vừa giơ tay lên tỏ vẻ phản đối đối việc mình sẽ đi gặp quỷ, thì bị Mặc Tinh túm lấy lôi đi ngay, ngày hôm nay sống hay chết thì phần nhiều phải xem ở tài bói toán của Tinh Tinh có thể nhìn thấy được vị trí của Hỏa Quỷ vương hay không.
* * * * * *
Ngày chưa tàn, mà vùng ngoại ô phía Bắc đã chìm trong sương mù, âm khí thật nặng nề. Quét mắt nhìn qua, chỉ có dúm tụm từng nhóm hai, ba người chơi, có cộng cả thảy chắc cũng không đến 100 người.
“Hôm nay ta sẽ xuất thủ một chút! Các ngươi lấy mấy tảng đá để giúp ta bày trận nào!” Tinh Tinh moi ra một cuốn sách cũ kỹ, phân phó: “200 bước về phía Nam, đặt ba tảng đá, thành hình chữ phẩm...”
“Mỹ nữ, đây là trận gì thế?” Tôn Minh hỏi.
Tinh Tinh tít mắt cười nhẹ nhàng: “Kỳ môn độn giáp! Hồi nữa ta sẽ chỉ cho các ngươi một pháp môn, sau đó ở trong trận chỉ cần sử dụng pháp môn này là sẽ có diệu dụng vô cùng đó.”
“Diệu dụng gì thế?”
“Ta đọc đã!” Tinh Tinh lật sang trang tiếp theo, thì thầm: “Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn hương nhất cửu cung. Nhược năng liễu đạt âm dương lý, thiên địa đô tại nhất chưởng trung. Hiên Viên hoàng đế chiến Xi Vưu, trục lộc kinh niên khổ vị hưu. Ngẫu mộng thiên thần thụ phù quyết, đăng đàn trí tế cẩn kiền tu. Thần long phụ đồ xuất lạc thủy, thải phượng hàm thư bích vân lý...” (1)
Đường Hoa nghiêng đầu thì thầm với Tôn Minh: “Trông thấy chưa, đi đâu cũng chẳng dễ cả.”
* * * * * *
Nửa tiếng đồng hồ sau Tinh Tinh mới đọc hết trang 20, tới đoạn trọng điểm: “Đứng trong trận độn giáp, nín hơi xong hít một hơi khí phương Đông, thổi vào trong lòng bàn tay, tay phải kết thành kiếm chỉ, viết chữ vào lòng bàn tay trái, sau đó nắm tay lại, chữ sẽ được thi hành, nhưng trong vòng trăm bước thì không được phép quay đầu lại. Viết ‘Độn’ thì có thể ẩn thân, viết ‘Long’ thì có được chính khí tránh được ma quỷ, viết ‘Tẩu’ thì có thể truyền tống vạn lý, đẳng cấp của ngươi không đủ, hoặc là thuật pháp chưa sâu nên không thể xem được trang tiếp theo...” Toát mồ hôi!
Tôn Minh tổng kết: “Tức là chỉ cần chúng ta còn đứng trong trận này, vậy thì đánh được cứ đánh, đánh không lại cũng có thể chạy được, đúng chưa?”
“Phải! Nhưng mà...” Tinh Tinh lấy một cây nến ra, đặt ở trong trận: “Lửa tắt là trận tàn đấy, lúc đó cho dù có viết gì đi nữa cũng vô dụng.”
“Cái này sao giống mê tín quá vậy?” Đường Hoa không yên tâm lắm.
“Các nhà khoa học cũng có nói đấy, kỳ môn độn giáp là học vấn vũ trụ vĩ mô, có khái niệm về thời gian và không gian, là một môn học vấn siêu thời về thời không đấy. Mà đã là trò chơi thì cứ tin là thật đi.”
App trên Android |
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện