[Dịch] Song Kiếm - Tàng Thư Viện

Chương 55 :  SONG KIẾM ( 双剑 ) Xanh Trời Xanh Nước CHƯƠNG 55 NHẬP BANG CHƯƠNG 55 *** Song Sư = hai con sư tử *** Cách Cách Đạo nói huyên thuyên

Người đăng: Xanh Trời Xanh Nước

.
SONG KIẾM ( 双剑 ) Tác giả : Hà Tả (虾写 ) Thể loại truyện : Võng du Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước Nguồn : Quán Trà Đá CHƯƠNG 55: NHẬP BANG Báo văn bình luận đặc biệt ở mặt sau cũng làm cho Đường Hoa thở ra: Bình luận viên thuyết minh rất rõ ràng rằng độ đáng tin trong lời của Tam Thương Vô Cực rất là thấp, nhưng bình luận viên cũng rất là khó hiểu ở một chuyện, vì sao Vô Cực lại cứ nhất định phải đặt mình vào vị trí đối lập với đệ nhất cao thủ? Đối với vấn đề này, người biên tập còn phỏng vấn thêm Thư Sinh của công hội Nhất Kiếm và Song Sư Hạo Nhiên, không ngờ cái nhìn của hai người lại trùng hợp đến khiếp người, bọn họ đều cho rằng Vô Cực chính đang học theo nước Mỹ năm xưa chơi di dời tầm mắt đại pháp. Bởi vì tuy Tam Thương đã chiếm được Lao Sơn, nhưng trong nội bộ thì lại nguy cơ trùng trùng, nên nếu cứ mặc cho mọi sự phát triển thế này thì sẽ rất khả năng bị gặp phải nguy cơ giải thể, thế nên Vô Cực bèn áp dụng chính sách dùng mâu thuẫn đối ngoại đến giảm bớt áp lực cho mâu thuẫn nội bộ. Có thể nói ở điểm này Vô Cực đã làm khá thông minh. Mặt khác, tuy chưa thể phỏng vấn được bản thân Đông Phương Gia Tử, nhưng lại có lời của Vô Song thấu lộ và miêu tả về sự tích bị tạc của người nào đó, 45 phút đầu của ma kiếp chỉ là sét đơn thuộc tính, mỗi phút là ba ngàn cụm các loại, ước chừng mỗi phút sẽ được xấp xỉ 10 giây để hồi sức, và 15 phút cuối thì là Tiên Lôi hỗn hợp, còn về phần uy lực thì còn phải chờ chúng ta phỏng vấn được đương sự rồi mới có thể biết được. Nhưng có một điều có thể biết được, đó là Đông Phương Gia Tử có pháp bảo độ kiếp của môn phái... “Từ đầu đường đến hẻm nhỏ mọi người đều bàn luận về việc độ kiếp của ngươi.” Phá Toái ném một hạt đậu phộng: “Bây giờ mà người ta có hỏi ta, thì ta cũng hết thảy chỉ trả lời rằng ta không hề quen biết tên Gia Tử nào cả. Làm bạn bè thì nói xem nào, ngươi lê lết qua như thế nào, rồi có chỗ tốt nào.” “Phải nớ!” Toàn bộ mọi người nhất trí, công đức âm thì chả cần cực nhọc làm gì, cứ một tiếng đồng hồ là được độ kiếp ngay. “...” Đường Hoa cũng không giấu riêng làm gì, nước miếng tứ tung kể ra quá trình lấy được cờ Nghịch Thiên và quá trình độ kiếp một lượt. Sau đó lấy cờ Nghịch Thiên ra nói: “Trừ Lôi Kỳ ra thì mấy cái khác đều nát cả rồi. Hơn nữa pháp môn mà chưởng môn cho ta thì chỉ có thể luyện ra được một bộ thôi, luyện được cờ xong thì kỹ năng biến mất rồi.” “Đệt, hệ thống này thực gian quá, ta còn định nhờ Gia Tử ngươi hỗ trợ ta độ kiếp đó chứ.” Nhất Tiếu rất bất mãn đập bàn. Thiếu Gia lắc đầu: “Cho dù cờ của Gia Tử không bị hỏng thì ta thấy cũng không giúp ngươi được đâu. Nó đã nói rõ ràng là đồ dùng một lần, tức là cho dù không có hư hỏng đi nữa thì nó cũng sẽ có biện pháp để khiến cho các ngươi không thể sử dụng được. Chẳng hạn như hệ thống sẽ nhắc rằng bởi vì có tán nhân trợ giúp độ kiếp, nên uy lực sẽ tăng lên gấp ba lần, đến lúc đó cả hai ngươi đều bị bay về môn phái là cái chắc!” “Báo đê báo đê! Phụ báo mới ra lò đê, phóng viên xâm nhập vào tận nơi, lấy tư liệu tận tay, Đông Phương Gia Tử tự thân kể rõ về toàn bộ quá trình độ kiếp của mình, cộng thêm cách lấy được pháp bảo độ kiếp. Mỗi tờ báo chỉ bán 30 bạc, giới hạn năm vạn tờ, thành đô chỉ giới hạn ba ngàn tờ, mua nhanh mua nhanh.” Đường Hoa mặt xám xịt lại hỏi: “Là ai?” Nhật báo trong này chẳng giống với báo chí trong hiện thực đâu mà có thể thổi cho cái chuyện X này của người X nọ lên thành phồng tôm được, dưới sự giám thị của máy tính có trí năng, không ai có thể nói dối hay khuếch đại được nửa phần. Trừ việc mời riêng bình luận ra thì bất cứ ai cũng không thể viết bất cứ khuynh hướng chính trị hay sở thích cá nhân nào. ‘Xấu hổ, xấu hổ!” Tôn Minh móc ra một xấp danh thiếp phát cho mọi người, Đường Hoa nhận lấy, nhìn qua và hộc máu: Phóng viên mời riêng của chuyên san phật môn Song Kiếm Nhật Báo: Phật Pháp Vô Biên. “Ngươi...” Không đợi Đường Hoa bùng lên, Tôn Minh đã tức khắc nói: “Tiền nợ không phải trả.” “...” Đường Hoa túm lấy cổ áo của Tôn Minh, đây chính là chiêu thức mở đầu của một trận đánh dã man. “Hoa ca!” Tôn Minh lệ chảy ròng ròng, “Ta chỉ cầm được 15 kim thù lao thôi hà, ngài chừa chút đỉnh cho ta chứ.” “... Xem đòn!” “5 kim của ngài!” Tôn Minh vội mở cửa sổ giao dịch ra, bụp một tờ ngân phiếu lên. “Tổn thất tinh thần!” Tôn Minh nghiến răng, lại thêm 5 kim: “Nếu như ngươi mà còn muốn bóc lột nữa thì ta thà chết còn hơn là khuất phục.” “Thôi vậy, tha cho ngươi đấy!” Đường Hoa hớn hở ngồi xuống nói: “Ngươi làm vậy là sẽ hại chết một đống người đấy, ta có thể thành công là bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ của chưởng môn, mà nhiệm vụ của ta đây cũng trùng hợp nhờ có tiên khí của ta mới hoàn thành được đó.” Tôn Minh vội hỏi: “Là tiên khí gì?” “Muốn biết không?” “Muốn!” “Không nói cho ngươi!” “Đừng làm rộn nữa!” Thiên Sứ phất tay: “Tinh Tinh nói nàng muốn vào đấy, có tổ đội nàng không?” Đường Hoa uống miếng rượu, hỏi: “Cô nàng Tinh Tinh này tới cùng là muốn làm chi đây?” Hắn chỉ biết Tinh Tinh là em gái của Hạo Nhiên, nhưng mấu chốt là mình và Hạo Nhiên chưa từng gặp qua nhau, cũng chưa từng nói chuyện gì nhiều với Tinh Tinh cả, nhưng sao vẫn cứ cảm thấy Tinh Tinh hơi hơi dây dưa với mình sao đấy. Người khác sẽ thế nào thì không biết, nhưng dù sao thì mình cũng sẽ không tuỳ tiện dây dưa cùng với một người xa lạ đâu, dù rằng bộ dạng của mình khá là đẹp trai... “Tổ đội nàng đi.” Thiếu Gia rót đầy rượu cho Đường Hoa, nói: “Nữ sinh này thật là có ý đồ với ngươi đó... Ngươi đừng có hiểu lầm, cái bộ dạng giống như trái cà bị sũng nước của ngươi đó thì không có khả năng nào mà nàng vừa gặp đã chung tình với ngươi được.” Đường Hoa xạm mặt lại, nói: “Đại ca, nói trọng điểm đi. Quen thì quen chứ đừng có mà đả kích như thế.” “Trọng điểm chính là người ta chấm thân thủ của nhà ngươi, muốn kéo ngươi nhập bọn đó.” Thiếu Gia nói: “Thực ra... Ngươi cũng nên cân nhắc thử xem, theo như lời tên Chu Yếm kia đã nói với ngươi về sự khó khăn của đợt thiên kiếp thứ hai đó, cá nhân ta cho rằng ngươi nên tìm nhập vào cái bang hội nào đi, để kiếm nhiều nhiều công đức lên, đừng có để cho hôm nay còn là cao thủ, mà ngày mai đã thành tro tàn chứ.” “Đúng đấy!” Thiên Sứ chỉ lần lượt mọi người: “Trừ tên hoà thượng bạn ngươi đây, cùng với tên Thiếu Gia mãi mãi không nhập bang, thì Nhu Mễ, ta, Phá Toái đều là người của bang hội Song Sư. Với lại sau này ngươi muốn rời đi thì rời đi, chứ lẽ nào Hạo Nhiên người ta lại không phê chuẩn à, chẳng lẽ muốn liệt vào dạng đối địch sao?” “Đúng đấy đúng đấy!” Nhu Mễ và Phá Toái cũng phụ họa. “Vậy để ta đi nhập cái đã!” Đường Hoa nói xong, vung tay bay từ cửa sổ ra ngoài, thẳng đến chỗ báo danh. * * * * * * “Huynh đệ, tên họ, đẳng cấp!” Một bà chị phụ trách thông báo tuyển dụng dò hỏi. “Phi Thiên Thần Hổ, cấp 35!” “Oa, cấp 35!” Bà chị sửng sốt kêu lên một tiếng, lập tức phát tin mời qua. Đường Hoa nhận được lời mời, chọn xác định, thế là trước ngực đã có thêm một cái biểu tượng, biểu tượng là hai con sư tử, một tĩnh một động, trông rất sinh động. Bà chị này tên là Song Sư Cách Cách Đạo, lập tức hô lên trong kênh phân đường: “Mọi người hoan nghênh thành viên mới của Mộc đường chúng ta nào, Phi Thiên Thần Hổ cấp 35.” “Hoan nghênh, hoan nghênh.” Trừ hoan nghênh, thì toàn bộ mọi người đều kinh thán một câu: “Cấp 35 lận ta.” Sau đó thì nam báo dài ngắn, nữ báo ba vòng cùng mấy vấn đề linh tinh khi nhập hội ắt có. Đường Hoa có kinh nghiệm, hắn hi hi ha ha ứng phó lấy lệ vài ba câu, quả nhiên mọi người đã rất nhanh lại dời tầm mắt đi, bắt đầu nói chuyện phiếm, gọi tổ đội, hay là dò hỏi các loại vấn đề linh tinh. * * * * * * “Pặc!” Tinh Tinh giận dữ quát: “Hắn... Hắn... mẹ nhà nó lại cho bà leo cây nữa rồi!” Đường Hoa vừa đúng lúc chui vào từ cửa sổ, nghi hoặc hỏi: “Mẹ nhà ai bắt ngươi leo cây đấy?” “Ơ...” Tinh Tinh quay đầu nhìn hắn, lại nhìn cả một đám người ngồi quanh bàn đang nhịn cười, mặt nàng đỏ bừng cả lên, nhưng cô nàng này vốn thông minh, ngay lập tức chơi di dời tầm mắt đại pháp cùng với bắn thẳng vấn đề đại pháp hỏi ngay: “Gia Tử, đã lâu không gặp, chúng mừng ngươi a, người đầu tiên độ kiếp thành công trong Song Kiếm đó... Đúng rồi, lần trước ta quên mất không có hỏi rằng ngươi có hứng thú gia nhập bang hội bọn ta không đấy?” “...” Đường Hoa nhìn nhìn mấy người đang ngồi quanh bàn. “...” Bọn kia bắt đầu mời rượu nhau: “Nào nào, thêm cốc nữa nào.” “Sao vậy?” Tinh Tinh hơi hơi nghi hoặc, nàng nhìn quét qua toàn thể một vòng, sau rốt cũng đã phát hiện được biểu tượng nơi ngực Đường Hoa, nàng sửng sốt cực kỳ, hỏi: “Ngươi nhập bang lúc nào thế?” “Mới đây này!” Đường Hoa trả lời một tiếng, xong rồi ngồi xuống hỏi: “Rượu của ta đâu?” “Cho này.” Thiếu Gia ném một bình rượu qua: “Lấy bình thay cho cốc vậy... Tinh Tinh ngồi a, ngồi đi!” Ngồi? Bà đây muốn giết người... Bà mất mặt lắm... Bà mất mặt lắm lắm lắm lắm lắm... Nhưng bà là thục nữ, có cừu thì từ từ báo vậy. Tức thì Tinh Tinh thản nhiên cười một tiếng ngồi xuống nâng cốc lên: “Ta...” “A?” Tinh Tinh vẫn còn chưa nói xong thì mấy người còn lại đã sửng sốt kêu lên một tiếng, sau đó nàng liền trông thấy mọi người, bao gồm cả tên Thiếu Gia cũng đều ngự kiếm bay đi, chạy ra vội vã... “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Lẽ nào ta khiến cho mọi người chán ghét đến như vậy sao?” Tinh Tinh nắm hai nắm tay nện xuống bàn, nước mắt ào ào rơi xuống. Không ngờ một cái nện như thế lại có hiệu quả, Thiếu Gia ‘xoẹt’ một cái xuất hiện tại cửa sổ. Tinh Tinh vội quệt dòng nước mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “...” “Tiểu nhị! Mở cửa làm ăn nào!” Thiếu Gia hô lên một câu, sau đó ‘xẹt’ cái biến mất lần nữa. “Oa...” Tinh Tinh thật sự khóc lên rồi. ‘Xẹt’, Thiếu Gia lại bay về, hỏi: “Tinh Tinh, sao ngươi vẫn còn chưa đi?” “Đi đâu? Oa... !” “Xem tin ngắn đi!” Thiếu Gia ‘xẹt’ cái, lại đi nữa rồi. Tinh Tinh lúc này mới phát hiện ra là mình đang có một tin ngắn đến từ hệ thống: Sư môn tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp, tất cả mọi đệ tử lập tức trở về núi. Mình thích em Tinh Tinh. App trên Android |
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang