[Dịch] Song Kiếm - Tàng Thư Viện

Chương 49 :  SONG KIẾM ( 双剑 ) Xanh Trời Xanh Nước CHƯƠNG 49 CỜ NGHỊCH THIÊN CHƯƠNG 49

Người đăng: Xanh Trời Xanh Nước

.
SONG KIẾM ( 双剑 ) Tác giả : Hà Tả (虾写 ) Thể loại truyện : Võng du Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước Nguồn : Quán Trà Đá CHƯƠNG 49: CỜ NGHỊCH THIÊN Đường Hoa vừa bay vào lôi trận, lập tức kêu một tiếng ‘chết rồi’ ngay. Không phải bởi vì máu rụng nhanh, bởi vì có tiên anh thì hắn có thể hoàn toàn coi nhẹ thương hại này, mà hắn kêu là bởi vì mọi toạ độ hoàn toàn biến thành 0 chưa nói, đã vậy trước mắt còn chỉ toàn một vùng mê mang. Có điện, có sét, có sương, nhưng mà lại chẳng có một vật tham chiếu nào khác cả. Muốn rời khỏi thì lại không thể, vì chỉ trong vòng một giây này, phía sau Đường Hoa cũng đã bị biến thành lôi trận. Thử bay xuống phía dưới, nhưng Đường Hoa không biết mình đã hạ xuống bao nhiêu ngàn thước vẫn chưa chạm được mặt đất. Bị nhốt a! Đường Hoa vung tay một nhát, tiên thuật oanh tạc ra. Tuy rằng nhờ vậy mà lôi trận có hơi rụt lại, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì lớn. Đường Hoa có cảm giác như mình đang ở trong vũ trụ vậy, trước, sau, trái, phải toàn bộ đều là không trung, mà lại thuỷ chung không hề có lấy một cái mục tiêu nào cả! “Kiếm chỉ nam, ra khỏi vỏ!” Đường Hoa moi ra một thanh phi kiếm chưa khai quang, đặt lên trên phi kiếm hắn đang đứng rồi xoay một cái, định nhờ vào từ tính để định vị hướng Nam, ai dè nó lại cứ xoay tròn không ngừng, mãi vẫn không thể xác định phương hướng được. Cuối cùng, rất bất đắc dĩ, Đường Hoa đành phải chọn đại lấy một hướng mà bay thí. Cái này quả thật là có hiệu quả í, hắn tiến vào một không gian khác, trong tầm mắt ngập tràn ánh lửa, thiên hỏa, địa hỏa, quỷ hoả, v.v... cái gì cũng có! Có lẽ có rất nhiều người đụng với hoàn cảnh này sẽ bực bội, sẽ nóng nảy lên, nhưng trong đó không có Đường Hoa. Nhắc lại một câu: Đường Hoa là một kẻ có thể tự làm mình vui, là một kẻ có thể tự xua đi sự cô độc, tuy rằng hắn vẫn chỉ là một con người, thực sự là một con người... Băng... Đầy trời tuyết bay, xen lẫn là sương mù dằng dặc. Thứ này thì Đường Hoa chơi không nổi, sét lửa thì khỏi cần nói, đó là thuộc tính chủ của mình, còn kim, mộc, thổ thì mình cũng có 10 điểm tăng cường, chỉ duy nhất cái thứ nước và gió này thì dù cho mình có đổi trang bị ra sao đi nữa nó cũng vẫn cứ là số 0 tròn trĩnh. Tam Muội Chân Hỏa! Đây là nguyên lý tương khắc, nước lớn thì dập tắt được lửa, lửa lớn thì hong khô được nước... Uống thuốc, đi tiếp... Rốt cục thì đến lúc sinh mệnh gần cạn hết, Đường Hoa ra khỏi khu vực tuyết bay và... tiến vào khu lôi điện lần nữa. Đường Hoa than một hơi, sau cùng hắn cũng đã minh bạch được một chút, cái trò chơi quỷ này nó đang muốn khiến cho mình chết tươi vì đói! * * * * * * Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ... Tự sát? Hay là làm gì đây? Nếu như đây chỉ là nhiệm vụ phổ thông thì có lẽ Đường Hoa sẽ tuỳ tiện, nhưng ngặt nỗi đây lại có liên quan đến thiên khiển, là đại sự. Với tính chất của mấy món pháp thuật mà mình có cùng với... phong cách đối nhân xử thế của mình, thì cái ranh giới công đức âm sớm muộn gì cũng thất thủ mất thôi. Toàn thân từ trên xuống dưới không có bất cứ pháp bảo phòng ngự gì mà muốn qua được thiên khiển thì đúng là người si nói mộng. “Cái này gọi là thiên la địa võng!” Một người nữ NPC mặc y phục màu tím xuất hiện ở trước mặt Đường Hoa, hình hài của NPC rất nhạt: “Không ngờ được, tiên nhân lại ghen ghét tộc Nữ Oa ta đến thế, lại đi bày ra tiên trận để ngăn trở người trong tộc Nữ Oa ta lên bái tế tổ tiên.” “Ngươi là...?” NPC lắc đầu: “Ta là ai không quan trọng, hy vọng tiểu ca có thể phá vỡ trận này, để cho người trong tộc Nữ Oa ta còn lại được một cơ hội tế bái tổ tiên.” “Cái này... Ý tưởng của chúng ta đều giống nhau, nhưng quan trọng là ta không biết phải phá như thế nào.” “Trận này là do một pháp bảo kết thành, pháp bảo này tên là Thiên La Địa Võng, có thể hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt để tự tiến hành diễn biến, cho nên nếu dụng lực mà đối kháng thì chỉ dẫn đến kiệt sức thôi, chứ nó mãi mãi không suy đâu. Muốn phá trận này, nói khó thì cũng khó, dù là tiên gia hay ma tôn cũng đều chỉ có thể dùng thần thông để độn xuất ra ngoài trận, chứ cũng không thể phá được. Nhưng nói đơn giản thì cũng đơn giản, cứ tìm được mắt trận, thu phục nó là xong.” “Nhưng làm sao tìm được mắt trận?” “Mắt trận ở trong trận đó.” Đường Hoa sặc máu, hỏi: “Trong trận nhưng mà ở chỗ nào?” “Ha ha, tiểu ca biết đùa thật, ngươi có trong tay cây thước tiên trên có thể đo trời cao, dưới có thể đo đất rộng mà lại đi hỏi ta mắt trận ở nơi nào.” “Này à?” Đường Hoa móc Lượng Thiên Xích ra, rất buồn bực lục lục bảng mệnh lệnh của hệ thống, ngoài thuyết minh rằng mở ra xong thì có thể gia tăng uy lực của thuật pháp ra thì chẳng còn cái gì nữa. NPC chỉ tay một cái, đột ngột Lượng Thiên Xích sáng rực lên, bay ra khỏi tay Đường Hoa, bay lên trên không, sau đó thân hình bắt đầu dài ra, hai đầu vươn ra với vận tốc ánh sáng. Ước chừng một hồi sau, Lượng Thiên Xích bắt đầu xoay tít lên như con quay. Đo độ rộng xong, Lượng Thiên Xích lại bắt đầu đo độ cao. Hoá ra thứ này còn có thể xài như vậy... Chờ Đường Hoa thu thước lại trong tay, thì NPC đã không thấy đâu nữa, mà trên Lượng Thiên Xích sáng như bạch ngọc kia thì lại biểu hiện ra hai cái điểm toạ độ, một cái màu lục là 209 - 704, cái kia màu đỏ là 779 - 565! Đường Hoa bay thử một đoạn đường, phát hiện thấy không những điểm màu lục đang di động, chậm rãi đến gần màu đỏ hơn, mà cả hai con số toạ độ cũng đang từ từ bằng nhau. Ra sét vào lửa... Lại vào nước, hết nước rồi đến lửa, chờ đến khi hai điểm kết hợp lại cùng nhau, Đường Hoa rốt cục trông thấy được mắt trận. Nó là một cái lưới mỏng trong suốt đang trôi nổi giữa biển lửa, mà nếu Đường Hoa không phải nhờ biết toạ độ rồi cẩn thận quan sát, thì tuyệt đối sẽ không thể nào phát hiện được rằng có nó tồn tại. Thuận tay túm một cái, đã lấy được lưới, tiên trận biến mất tăm, Đường Hoa phát hiện hoá ra mình chỉ có cách mặt đất có một thước mà thôi. Thiên La Địa Võng, có thể bố trí lưới Thiên Lôi, lưới Địa Hoả, lưới Huyền Băng. Lưới Thiên Lôi: Hấp thụ hồn phách của sét, phải luyện chín chín tám mươi mốt sợi dây thiên lôi, chín dây thì thành lưới điện, chín chín tám mươi mốt dây thì thành lưới Thiên Lôi. Uy lực của trận có liên quan với phẩm cấp của hồn sét thu được. Lưới Địa Hỏa:... Lưới Huyền Băng:... Đường Hoa thuận tay thả ra con Lôi Điểu hộ giá, sau đó một tia chớp tạc cho Lôi Điểu chết, quả nhiên một cụm ánh kim chớp chớp bay đến trên thân mình. Nhìn lại túi Càn Khôn, bên trên đã có một sợi dây thiên lôi, hơn nữa còn ghi chú: dây thiên lôi tam giai, độ hoàn thành 1%. Đường Hoa chảy một giọt mồ hôi, giết một trăm con quái hệ sét mới hoàn thành một sợi, giết 900 con là 9 sợi, vậy phải giết 8100 con mới có thể hoàn thành được lưới Thiên Lôi. Nên biết rằng quái có thuộc tính thì có hơi ít, hơn nữa bọn chúng lại không sống quần cư, thông thường thì cứ một đàn quái phổ thông mới có một con trà trộn trong đó, coi như là một dạng BOSS nhỏ. Hồi đó Đường Hoa cầm Thiên Thư Tàn Hiệt ra chơi chơi, cũng phải mất non nửa ngày mới tìm được hai con Lôi Điểu, mà giờ phải đi tìm hơn tám ngàn con thì... * * * * * * Bất quá cuối cùng cũng xem như là vật tiện tay lấy được mà thôi, mình vốn cũng chẳng mong kiếm được chỗ tốt gì, chỉ cần có thể hoàn thành được nhiệm vụ của chưởng môn đã là tốt lắm rồi. Ngay tức khắc ném Thiên La Địa Võng vào trong túi Càn Khôn, sau đó tìm tòi một thoáng, phát hiện được một cái bia trên có viết chữ của người Miêu. Chôn mảnh lụa ở bên cạnh bia xong, nhiệm vụ biểu hiện: hoàn thành! * * * * * * Để bầy quái xúm lại oánh chết, trở lại Thục Sơn. Chưởng môn quả nhiên không phải là hạng người như Sát Phá Lang, hai lời không nói, liền thưởng cho ngay! Nội dung thưởng là một cái pháp trận, thực ra đó là một biện pháp bố trí pháp trận, tên: trận Nghịch Thiên, là một loại pháp trận chuyên dùng để ứng đối bị trời phạt hoặc có thể nói là thiên kiếp. Bố trí trận này cần tài liệu rất nhiều, nhưng chẳng qua hầu hết chỉ là một vài thứ phổ thông thôi. Đường Hoa phát thông tin cho Thiên Sứ, Thiên Sứ lập tức tuyên bố danh sách thu thập tài liệu trong bang hội Song Sư, chỉ qua nửa ngày và cái giá 10 kim là đã lấy được toàn bộ tài liệu. Còn chuyện tiền nong thì... Thiên Sứ biết gần đây Đường Hoa thê thảm, bèn phất tay một cái, cho hắn nợ tạm thời. Đến khi Đường Hoa quăng toàn bộ tài liệu vào lò phép của môn phái, rồi lấy được bảy cái cờ Nghịch Thiên xong, thì trong lòng mới xem như là bỏ ra được một tảng đá lớn. Nhưng hắn vẫn chưa muốn đi giết thêm vài người để độ kiếp, bởi vì chưởng môn người ta đã nói rõ ràng rồi, cờ Nghịch Thiên chỉ có thể gia tăng tỷ lệ độ kiếp thành công của ngươi mà thôi, chứ không phải là loại pháp bảo mà ném ra xong thì ngươi có thể lăn ra ngủ khò được. App trên Android |
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang