[Dịch] Soán Đường
Chương 67 : Bị ám sát.
.
Nhưng mẫu thân phải đi hắn cũng không thể từ chối.
Chỉ có thể lưu luyến chia tay với Lý Ngôn Khánh, hi vọng tương lai có thể tụ hợp.
Bất quá Đậu phu nhân nói là cáo từ cũng phải cần hai ba ngày chuẩn bị.
Ngôn Khánh sáng nay vừa chạy bộ vừa nghĩ phải thừa dịp hai ba ngày này làm sao để tiến gần quan hệ hơn với Lý Thế Dân.
Từ đại môn đi ra một khoảng là một rừng cây, ở trong rừng cây này có thể nhìn thấy bờ đê của Lạc Thủy chạy theo mình, thể xác và tinh thần cũng thoải mái lại, Ngôn Khánh mỗi ngày đều giữ thói quen chạy bộ này.
Rừng cây diện tích cũng không lớn lắm.
Trong rừng sương mù bao phủ nhưng cũng không quá dày đặc.
Ngôn Khánh men theo cánh rừng đi thẳng tới bờ đê.
Tứ Nhãn và Tế Yêu cũng theo sát hắn, bỗng nhiên cả hai dừng lại sủa lớn.
- Tế Yếu có chuyện gì vậy?
Ngôn Khánh dừng lại nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này một tiếng thê lương thét dài vang lên.
Ngôn Khánh đưa mắt nhìn lại thì thấy một vong hàn quang bay về phía hắn, Tứ Nhãn phi thân nhảy lên chính là đánh về phía hàn quang đó.
Có người đánh lén.
Lý Ngôn Khánh liền giật mình.
Ở Cao Ly chém giết Lý Ngôn Khánh đã luyện ra một bản năng, hắn ôm lấy thân thể của Tứ Nhãn ngã xuống mặt đất, một mũi tên bay vọt qua người hắn.
Ngôn Khánh vẫn chưa kịp đứng dậy thì Tế Yêu đã xông vào trong rừng.
Một thanh âm cuồng bạo phát ra, ba hắc y nhân từ trong rừng lao ra trong tay cầm đao kiếm sáng loáng không nói nhiều lời đánh về phía Lý Ngôn Khánh.
Đao thép mang theo một luồng kình phong.
Lý Ngôn Khánh lách mình né tránh, lập tức bị hai người khác công kích.
Trong nhất thời Lý Ngôn Khánh cảm thấy hoảng loạn, đây là Củng huyện ai lại muốn giết hắn?
Ngôn Khánh không có chuẩn bị trên người hắn cũng không mang theo binh khĩ.
Hắn tránh qua tránh phải rồi nghiêm nghị quát:
- Các ngươi muốn gì?
- Muốn tính mạng của ngươi.
Một hắc y nhân hung dữ trả lời, đao thép múa lên, đao vân trùng trùng điệp điệp người này võ nghệ đúng là không tầm thường, Ngôn Khánh liên tục né tránh, ở trong rừng Tế Yêu và Tứ Nhãn gầm rú, xem ra cũng đang đánh nhau với người khác.
Xem ra người tới giết hắn không hề ít.
Ngôn Khánh ngay từ đầu mặc dù bối rối nhưng dù sao hắn cũng từ núi thây biển máu mà đi ra cho nên nhanh chóng tỉnh táo lại.
Một hắc y nhân cử động đao bổ về phía hắn, Lý Ngôn Khánh liền cuộn người lại, thanh đao từ trên không trung xẹt qua lưng hắn, Lý Ngôn Khánh đưng tay chống vào ngực hắc y nhân, hai tay trụ vững, khuỷu tay hung ác đập thẳng vào mặt hắn, một tiếng chát vang lên, hắc y nhân kêu thảm một tiếng, khuôn mặt bị đánh cho huyết nhục tơi tả, té xuống mặt đất thân thể không ngừng run rẩy.
Một hắc y nhân khác thì nhìn về phía sau hét lớn một tiếng rồi xông lên.
Ngôn Khánh khua đao thép, đao phong gào thét từng đạo ở trong huyết quang ẩn chứa đao khí mơ hồ, cùng với hai gã hắc y nhân chiến đấu chừng bốn năm hiệp, Ngôn Khánh lộ ra một sơ hở, một hắc y nhân dùng kiếm đâm vào bị Lý Ngôn Khánh vung đao đập bay ra ngoài, rồi tiếp tục chém tới ánh đao soàn soạt như là sao băng.
- Lão Bạch nhờ vào ngươi.
Hắc y nhân bị Lý Ngôn Khánh đánh trúng bả vai, máu tươi ứa ra.
Hắn hét lớn một tiếng, dùng kiếm đâm vào nói thì chậm chứ chuyện xảy ra rất nhanh một kiếm này đâm vào cực nhanh, xé rách không khí, thanh âm rít gào.
Ngôn Khánh thét lên một tiếng kinh hãi, hắn không kịp trốn tránh bị đối phương đâm trúng.
Nếu như không phải Lý Ngôn Khánh né tránh kịp thời thì một kiếm này đã lấy tính mạng của hắn, tuy nhiên mặc dù vậy trường kiếm vẫn xuyên từ sau lưng ra đằng trước.
Lý Ngôn Khánh đau đớn quát to một tiếng.
Ở Cao Ly nhiều người vây quét vậy mà hắn vẫn không hề bị tổn thương.
Hiện tại ở ngay nhà mình lại bị thương? Lý Ngôn Khánh tức giận tay nắm lấy mũi kiếm thừa dịp hắc y nhân chưa rút kiếm ra chỉ nghe một tiếng gãy tay của Lý Ngôn Khánh chảy đầm đìa máu, trường kiếm đã bị hắn đánh gãy làm hai mảnh. Lý Ngôn Khánh nắm chặt mũi kiếm gãy thuận thế giơ lên, chém xuống đỉnh đầu hắc y nhân, hắc y nhân lập tức tuyệt khí.
Lão Bạch không ngờ Lý Ngôn Khánh lại hung ác như thế hắn thét lên một tiếng kinh hãi.
Bảo kiếm trong tay đã trở thành tàn kiếm, hắn vô ý thức nắm cánh tay lại, đánh vào hậu tâm của Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh dùng thanh kiếm gãy che trước mặt thân hình lóe lên, nắm đấm đã tới bả vai của lão bạch.
Rắc.
Lý Ngôn Khánh có thể nghe được tiếng xương vai gãy.
Lý Ngôn Khánh cố nén đau nhức, tay phải lật lại bổ về phía cổ của lão Bạch, đúng vào động mạch chủ của lão, chiêu thức này của Lý Ngôn Khánh lực đạo mãnh liệt phương vị chuẩn xác lão Bạch kêu lên một tiếng cổ bắt đầu vặn vẹo như đã bị gãy.
Lý Ngôn Khánh hít một hơi lạnh.
Giết xong ba hắc y nhân, bước chân của hắn lảo đảo lui về dựa vào bên cạnh một gốc cây.
Ở trong rừng Tế Yêu và Tứ Nhãn gào thét, chỉ thấy hai con chó ngao đã kéo về một cỗ thi thể bị cắn nát.
Tâm thần của Ngôn Khánh cũng buông lỏng.
Thương thế trên người làm cho hắn suy yếu vô cùng, lúc dựa vào cây đạo thụ, máu tươi ứa ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ nửa người của hắn.
- Tế Yêu, Tứ Nhãn mau chạy về nhà tìm người tới đây.
Lý Ngôn Khánh cố che miệng vết thương lại.
Tế Yêu và Tứ Nhãn oẳng oẳng hai tiếng rồi hiểu ý của Lý Ngôn Khánh, nhanh chóng chạy về nhà như điên.
Là ai muốn giết ta?
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm nghĩ.
Nhớ lại cừu nhân của hắn cũng không nhiều.
Trong đó Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại đã hóa thù thành bạn, vậy người có khả năng giết hắn một là người Cao Ly hai là La nhân, ngoại trừ hai thế lực này thì ở Trung nguyên chỉ có một mình Trịnh gia, đúng thế chỉ có Trịnh gia mới có cừu hận sâu đến mức muốn lấy mạng hắn.
Ở trong khu rừng tĩnh lặng Lý Ngôn Khánh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình kiếp trước hắn nhớ rõ từng xem một bộ phim khi gặp trọng thương tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, điều quan trọng nhất là an tĩnh lại điều chỉnh hô hấp ít nhất có thể giữ được sinh mệnh.
Giờ phút này hắn đang làm như vậy.
Tận lực cho mình không nghĩ quá nhiều chuyện, giữ tâm tình bình tĩnh.
Thế nhưng mà trong lúc lơ đãng, ánh mắt của Lý Ngôn Khánh vẫy nhìn thấy một mũi tên phía xa xa, ánh mắt hắn co rút lại.
Mũi tên nhọn sơn màu đỏ cắm trên mặt đất.
Lúc đầu bọn thích khách dùng mũi tên này để đánh lén, Tứ Nhãn kịp thời cảm thấy Ngôn Khánh mới tránh thoát một kiếp nạn sau đó bốn gã thích khách xuất hiện, Tế Yêu và Tứ Nhãn giết chết một tên ba người còn lại đều bị Ngôn Khánh giết. Lý Ngôn Khánh nhớ lại trên người của bốn gã thích khách kia không mang theo cung tiễn, khiến cho hắn cảm thấy quái lạ.
Mũi tên...
Nếu như mũi tên này không xuất hiện từ một trong bốn gã thích khách thì trong rừng còn một người nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện