[Dịch] Soán Đường

Chương 18 : Hiểu lầm.

Người đăng: 

.
Hóa ra nàng chính là người phóng ngựa tới ngăn cản mình và thiếu niên kia đánh nhau. Chuyện này hôm đó, Trịnh Ngôn Khánh lo lắng đến Hùng Đại Hải, cho nên cũng không để ý đến tướng mạo của đối phương, thú hai là hắn không ngờ rằng thiếu nữ e thẹn này với nữ nhân khí thế hiên ngang hôm qua là một. - Chuyện ngày hôm qua thật sự có lỗi, tại hạ lúc đó không ngờ... tiểu thư không phải là người ở Lạc Dương sao? Ngôn Khánh vừa nói vừa xoa bóp mắt cá chân cho thiếu nữ: - Ta vốn là người ở Hà Đông, gia phụ nói muốn định cư ở Lạc Dương, cho nên ta cũng tới... À tên đệ đệ kia của ta tính tình lỗ mãng, nhưng ngươi không nên trách tội hắn, kỳ thực hắn rất sùng bái ngươi đó. - Sùng bái ta? - Đúng thế, ngươi lúc trước viết ra Tam Quốc diễn nghĩa, vị tiểu đệ kia của ta vô cùng ưa thích. Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười. Trẻ không đọc Hồng Lâu, già không đọc Tam Quốc, đây là một câu danh ngôn tổng kết của đời sau. Bởi vậy có thể thấy được, Tam Quốc đối với thiếu niên có một sức hấp dẫn rất lớn, hắn lập tức cười nói: - Ta bất quá chỉ làm cho vui mà thôi, để cho thế nhân có thể tiêu khiển, thật sự nhiều người bên ngoài đã nói đó là xuyên tạc lịch sử, không thể tha thứ. - Nhưng mà ta lại cho rằng rất tốt... - À, tiểu thư cũng đọc Tam Quốc sao? -Đọc qua một chút, ta chỉ là cảm thấy, Tam Quốc diễn nghĩa để người ta tiêu khiển cũng không cần khảo cứu, trong đó có những đoạn khiến cho người ta thật cảm động lòng người. - Ha ha... Ngôn Khánh cười ha ha, sau đó cũng không tiếp lời. Đột nhiên Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng hét to; - Tên tiểu tử đáng chết, dám vô lễ với tỷ tỷ của ta. Theo tiếng bước chân truyền đến, không đợi Ngôn Khánh quay đầu lại, một quyền phong đã đánh tới trước người của hắn, điều này cho thấy người đánh ra quyền phong này có lực đạo kinh hãi thế nào. Ngôn Khánh một tay còn nắm chân ngọc của Bùi Thúy Vân, cũng khó có thể trốn tránh, bất đắc dĩ bổ người về phía trước, Trịnh Thúy Vân đã kêu lên một tiếng sợ hãi, bị Trịnh Ngôn Khánh đè lên trên người. - Tiểu tặc muốn chết. Người kia càng thêm tức giận, giẫm chân tại chỗ tiến lên, đạp một cước về hậu tâm của Trịnh Ngôn Khánh. Ngôn Khánh không dám né tránh, hắn có thể né tránh nhưng làm như vậy sẽ khiến cho Bùi Thúy Vân bị tổn thương. Hắn liền ôm lấy Bùi Thúy Vân, xoay một cái trên mặt đất, sau khi sắp xếp cho Bùi Thúy Vân ổn định, hắn mới dùng chiêu lý ngư đả đỉnh bay lên trời, cũng bất kể đối phương là ai, lập tức đá một cước ra. Ầm một tiếng, người kia đã đưa tay ra, cứ thế mà chặn cú đá của Trịnh Ngôn Khánh lại. Trịnh Ngôn Khánh thuận thế mà lộn người ra đằng sau, ngồi xổm trên mặt đất mà không ngừng xoa bóp chân, người kia cũng không kìm được, lui về phía sau hai bước xoa tay không ngừng, cánh tay giống như đã mất đi tri giác. - Là ngươi? Người tới rõ ràng nhìn thấy đối phương là Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh cũng nhìn rõ người tới. Không đợi Trịnh Ngôn Khánh mở miệng, người kia đã giận dữ hét lên: - Hay cho cái tên Trịnh Ngôn Khánh nhà ngươi, uổng cho ta sùng bái ngươi,không ngờ ngươi lại là một tên tiểu nhân... Ta và ngươi từng có ân oán, ngươi tìm ta là tốt rồi, tại sao lại khi dễ tỷ tỷ của ta, ta giết ngươi. Trịnh Ngôn Khánh không khỏi âm thầm kêu khổ, trong lòng biết đối phương đã hiểu lầm. Chỉ là ngẫm lại động tác vừa rồi của hắn đối với Bùi Thúy Vân đúng là hơi mập mờ, người không biết còn tưởng hắn vuốt ve chân ngọc của Bùi Thúy Vân. Người vừa giao thủ với Trịnh Ngôn Khánh, chính là đệ đệ của Bùi Thúy Vân. Mà lúc này, Thúy Vân bị Trịnh Ngôn Khánh đè lên trên người, đang hoảng hốt định giải thích thì chỉ thấy thiếu niên kia tức giận xông lên, hai nắm đấm một trước một sau, làm ra bộ quyền thế liên sơn, đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh. - Ngươi... Trịnh Ngôn Khánh chưa kịp nói đã bị quyền phóng vào mặt. Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, hóa giải quyền kình của thiếu niên này, thân thể đồng thời tránh qua, tránh né công kích của đối phương. Cũng không chờ hắn vững thân hình, thiếu niên thấy Trịnh Ngôn Khánh đứng sau quầy, liền tiến tới cắn răng một cái, đạp nát quầy hàng, hai tay giao nhau thành hình thập tự, vận đủ khí lực mà tiến ra tấn công. Ầm một tiếng nặng nề vang lên. Trịnh Ngôn Khánh đâm vào trên quầy, phía sau đau đớn vô cùng. Thiếu niên kia vẫn chưa chịu thôi lập tức nhảy lên trên không trung, khuỵu gối đánh về trước ngực của Trịnh Ngôn Khánh. Liên tiếp tam kích, Trịnh Ngôn Khánh cũng nổi giận. Thiếu niên này có khí lực kinh người, nếu không phải Trịnh Ngôn Khánh thuở nhỏ luyện võ chỉ sợ vừa rồi đã phải gãy hết xương cốt. Ngươi cho dù hiểu lầm, ta cũng không thể bỏ qua cho ngươi, chiết chiêu đi. Trịnh Ngôn Khánh cho dù tính tình trầm ổn cũng không thể cứ tiếp tục né tránh, hắn mở hai tay ra, đẩy vào hông của thiếu niên kia, hất ngã hắn xuống mặt đất, nào ngờ thiếu niên này sau khi ngã xuống không hề bị thương chút nào, xoay người nhảy lên. - Trịnh Ngôn Khánh ngươi chớ có chọc giậ ta. Bùi Thúy Vân ở bên cạnh cũng đã tỉnh táo, nàng lập tức kêu lên: - Tiểu đệ, đệ mau dừng tay, đệ hiểu lầm rồi. Nhưng mà lúc này, thiếu niên đã như hổ điên, không hề nghe thấy lời nói của Bùi Thúy Vân. Trịnh Ngôn Khánh cũng hơi nóng nảy. Người này tại sao lại điên lên như vậy, vừa rồi một kích kia của mình, đổi lại người khác cũng phải nghỉ ngơi một phen, vậy mà hắn lại không việc gì, chẳng lẽ hắn lại luyện Thiết Kim Cương trong truyền thuyết hay sao. Hắn ngẫm nghĩ một lát thì thiếu niên kia đã ra chiêu phản kích tiến tới trước mặt hắn. Hai tay của hắn mở ra, ôm lấy eo của Ngôn Khánh, trong miệng phát ra tiếng hổ gầm, đem Ngôn Khánh nâng lên, ném xuống mặt đất. Ngôn Khánh dù sao cũng luyện Hàng Long công bốn năm, mặc dù không có khí lực nghìn cân nhưng người bình thường cũng đừng hòng làm hắn di động một bước. Người này khí lực quá lớn. Ngôn Khánh nếu như bị hắn quật ngã, không chết cũng phải tàn tật. Thân thể của hắn đột nhiên uốn éo, hai chân giơ lên, khóa vào cổ thiến niên kia, thiếu niên kia dùng sức, định quật ngã Ngôn Khánh xuống, hai người đột nhiên đẩy ra, đều ngã xuống mặt đất. - Tiểu đệ, đệ mau dừng tay, Trịnh công tử, công tử cũng mau dừng tay. Mọi người ở trong thư quán đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Hai nam tử thiếu niên áo trắng bồng bềnh phong độ nhẹ nhàng, một người trong họ không phải là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh sao? Bán Duyến Quân làm thơ viết sách dĩ nhiên rất tuyệt hảo, không ngờ đến đánh nhau cũng không phải là kém cỏi. Quan trọng là, hai thiếu niên này đánh nhau tựa hồ là vì một nữ nhân. Chuyện này mà truyền ra không biết sẽ oanh động tới mức nào. Đừng nói là tiểu nhị trong thư quán mà ngay cả Lạc Phổ tiên sinh đem rượu thuốc về cũng ngơ ngác sững sờ. - Các ngươi đừng đánh nhau nữa. Bùi Thúy Vân lớn tiếng gọi, má lúm đồng tiền của nàng trở nên đỏ bừng. Đúng vào lúc này, ở bên ngoài thư án có một người bước vào, thân hình nhanh như điện chớp, một tay ôm lấy bả vai của thiếu niên,một tay khẽ đập vào đùi của Trịnh Ngôn Khánh. Đừng nhìn động tác của hắn đơn giản, thật ra hành động vô cùng nhanh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang