[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 6 : Trốn nhà đi chơi
Người đăng: vietstars
.
Bắc Triệu Minh đế năm thứ 22, Viên Nhược rốt cục đã đến thế giới này được sáu mùa xuân rồi.
Năm nay đối với Triệu quốc mà nói là một năm đầy rối loạn, Tây Tần bỗng nhiên tụ tập ba mươi vạn đại quân tại Đồng Quan, nhìm chằm chằm vào Bắc Triệu Tây tuyến đại doanh, không khí nồng nặc mùi chiến sự.
Tin này vừa truyền tới kinh thành liền khiến cho vua và dân chúng hoảng hốt không thôi. Quân đội Tây Tần cũng không thể so với giặc Hồ phương Bắc kia được, bọn họ quân lực cường thịnh, chỉ huy quân đội lại là vị Tây Tần tuyệt đại danh tướng Tiết Phương Trọng. Người này, hơn hai mươi năm trước, lúc mới 19 tuổi đã làm Tiên Phong tướng của quân Tần, dẫn binh thế như chẻ tre, dùng binh thần sầu quỷ khốc, đánh thẳng tới kinh đô Bắc Triệu, nếu không phải các lộ đại quân Cần vương từ các nơi tới kịp, diệt trừ hiểm nguy, đẩy lui Tần quân thì chỉ sợ kinh thành đã bị phá rồi.
Triệu vương trầm lặng chắp tay đứng trong mật thất, mặt nhìn lên địa đồ khổng lồ kia.
Theo tháng năm thời gian, Triệu vương cũng già đi rất nhiều, đã thế, triều chính có nhiều sự tình khiến ông ta lắm lúc cảm thấy thật lực bất tòng tâm, lòng trôn đầy nỗi ưu phiền mà không lối thoát. Tuy rằng sáu năm trước ông ta đã điều Quách Hoài về triều, nhưng Quách Hoài hắn cũng chỉ có thể lo liệu được Binh bộ, những chính xự khác thì đều nằm hầu hết trong tay của tướng quốc Phương Lệnh Tín, cho nên triều cương lỏng lẻo, đại thần lừa trên gạt dưới, Triệu vương ông ta cũng không đủ sức lực mà giải quyết tất cả mọi việc.
Càng suy nghĩ, Triệu vương càng nhớ tới Sở Danh Đường, nếu như hồi đó mọi chuyện thuận theo ý mình thì ông ta liền lập tức đề bạt Sở Danh Đường lên chủ trì triều chính, khẳng định trong triều trên dưới cũng sẽ ổn định hẳn lên. Triệu vương quen biết Sở Danh Đường đã lâu, hiểu rõ năng lực của kẻ này, hơn nữa, hắn lúc đó còn chưa có hòa hợp với Sở tộc, cho nên Triệu vương càng ra sức đề bạt, chuẩn bị ngày sau sẽ trọng dụng. Nào ngờ, ông ta vừa hơi có chút manh động, lão cáo già Sở Thiên Phóng liền đánh hơi được ý đồ của ông ta, liền cực lực lôi kéo Sở Danh Đường. Mặc dù mấy năm qua Triệu vương không có tin tức khẳng định gì, nhưng có một loạt các dấu hiệu chứng tỏ Sở Danh Đường đã dựa vào Sở thị bộ tộc. Phu nhân của Sở Thiên Phóng trước đây luôn luôn né tránh Lâm quý phi mà gần đây thì cách vài ngày lại vào cung thăm nàng ta, nghe đám thái giám trong Hầu cung bẩm báo, hai người bọn họ đã xưng hô mẹ con với nhau, ý tứ trong đó thì đến người mù cũng nhìn ra được.
Cũng bởi vậy mà Triệu vương bất tri bất giác không hề nhắc đến lời hứa hẹn năm nào với Lâm quý phi, đã sáu năm rồi mà ông ta vẫn an trí Sở Danh Đường tại Nam tuyến. Dù thế nào đi nữa, Triệu vương cũng chẳng thể từ chối việc này lâu, bởi vì có hai nhà Sở Vương toàn lực ủng hộ, uy vọng của Sở Danh Đường tại triều đình càng ngày càng cao, mà vây cánh của hai nhà Sở Vương đã rất nhiều lần thượng tấu muốn Hoàng thượng điều Sở Danh Đường về triều. Huống hồ, nếu Triệu vương không để Sở Danh Đường hồi triều thì trong lòng ông ta luôn có một bóng ma chập chờn, cũng bởi Sở Danh Đường dù sao cũng nắm giữ quyền lực thật to lớn trong chính quyền ba quận phía Nam, vừa làm Thái thú vừa làm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, nếu hai nhà Sở Vương mà có dị tâm gì thì việc này sẽ là phiền phức cực kỳ lớn.
- Hoàng thượng, Nam tuyến đại doanh Sở Danh Đường có mật chiếu thượng tấu.
Nội cung Liên tổng quản đứng ngoài cửa bẩm báo.
Nơi này là cấm địa của nội cung, ngay cả đại nội Liên tổng quản cũng chưa bao giờ dám đặt chân vào, có việc cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa bẩm báo.
Thật đúng là muốn cái gì có cái đó, Triệu vương cười một tiếng rồi nói:
- Quách Hoài, ngươi đi lấy mang lại đây. Để xem Sở Danh Đường có cái gì muốn bẩm báo.
Quách Hoài liền lập tức vâng mệnh, ông ta khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặt mày rất anh tuấn, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì người ta còn thấy thanh tú hơn Sở Danh Đường nhiều, chỉ duy có các ngón tay thô ngạnh, đầy vết chai sạn, cho thấy chủ nhân của chúng là một đại tướng quân từng xông pha khắp chiến trường khốc liệt.
Quách Hoài mở tấu chương nhìn một lần, nhíu mày nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, tấu chương của Danh Đường viết, căn cứ theo tin tức mà mật thám tại Nam Tề truyền đến, Nam Tề đã tới tấp điều động quân đội, tụ tập gần mười vạn quân tại bờ song, có dấu hiệu chuẩn bị xâm chiếm Bình Nguyên quận.
Triệu vương cũng nhíu mày, thế nào mà mình vừa nghĩ đến việc Sở Danh Đường trở về kinh thành trì Nam Tề lại muốn tiến công thế? Chẳng lẽ Sở Danh Đường hắn thật muốn làm Nam Diện vương, không muốn trở về triều đình nữa?
- Tin tức có chính xác không?
Quách Hoài suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Hẳn là không giả, đại quân của Tây Tần tụ tập đã lâu ngày nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì cả, hẳn là đang chờ đợi cái gì đó. Hơn nữa chúng ta còn có một phần tuyến báo khác, nói rằng trong mười vạn quân Nam Tề đóng ở biên giới Tây Tần thì năm vạn đang chuẩn bị được triệu hồi.
Triệu vương giận dữ quát:
- Hay a, ngay cả Nam Tề cũng dám động thủ động cước với Đại Triệu ta.
Lời bên ngoài tuy mạnh miệng nhưng trong bụng ông ta lại lo sợ không ngớt, bởi vì cứ như vậy thì Triệu quốc sẽ lâm cảnh hai mặt thụ địch, Nam tuyến đại doanh mà bị kiềm chế gắt gao thì cũng không có cách nào phái binh tiếp viện cho Tây tuyến cả.
- Danh Đường còn có chuyện muốn bẩm lên Hoàng thượng.
- Nói đi!
- Danh Đường muốn xin Hoàng thượng điều động cho hắn một chi kỵ binh của Bắc cương đại doanh đến Bình Nguyên quận hiệp trợ.
- Cái gì?
Triệu vương giận tím mặt:
- Sở Danh Đường hắn muốn làm gì, trẫm đã giao toàn bộ Nam tuyến đại doanh cho hắn, còn chưa đủ để đối phó Nam Tề sao? Giờ còn muốn cả kỵ binh của Bắc cương đại doanh nữa ư?
Quách Hoài cẩn thận nói:
- Hoàng thượng bớt giận, thần làm bạn với Danh Đường đã nhiều năm rồi, dám đảm bảo hắn tuyệt không phải là kẻ không có người cũng bắn tên. Huống hồ Nam Tề lần này nếu không chỉ phô trương thanh thế, vạn nhất điều động toàn quân ào sang đánh Đại Triệu ta, chúng ta nếu chỉ dựa vào Nam tuyến đại doanh thì chẳng khác nào trứng chọi đá. Hiện nay nguyên khí của giặc Hồ tại phía Bắc vẫn chưa hồi phục, cho nên áp lực của Bắc cương đại doanh cũng không lớn bằng những nơi kia, nếu đã điều năm vạn quân đi Tây Tuyến viện thủ thì thần nghĩ có điều một vạn quân tới Nam tuyến cũng chẳng có trở ngại gì.
Triệu vương suy nghĩ một chút rồi thở dài nói:
- Việc này tùy ngươi làm đi.
***
Bình Nguyên thành, bên trong phủ Thái thú, Ngô An Nhiên hai tay chắp sau lưng, lớn tiểng chửi rủa:
- Sở Tranh, tiểu tử thối tha nhà ngươi, ra đây cho ta.
Sở Tranh còn không có bước ra thì từ trong phòng, một người thiếu phụ tiến tới mắng:
- Ngươi ở đây hò hò hét hét cái gì a? Không được hù dọa tiểu thiếu gia!
Té ra Ngô An Nhiên trụ lại trong Sở phủ một thời gian dài, Sở lão phu nhân thấy ông ta lẻ loi một mình liền sai nha hoàn Xuân Doanh của mình đến hầu hạ vị Ngô thần y kia. Ngày ngày gặp gỡ, con người đâu phải cây cỏ vô tình, vào một buổi tối trong một tháng trời mưa gió âm u, Ngô An Nhiên phạm vào sai lầm giống y như Trương Đắc Lợi, mơ mơ hồ hồ long phượng hòa mình với Xuân Doanh. Kết quả là, chẳng mấy lâu sau, Ngô An Nhiên thực có điểm hối hận, nha đầu Xuân Doanh trước kia ôn nhu dịu dàng hầu hạ mình cỡ nào mà giờ, ở trong phủ dám chỉ vào mũi mình mắng cũng chỉ có nàng ta là duy nhất mà thôi.
Ngô An Nhiên nhìn Xuân Doanh một cái, cả giận nói:
- Ngươi biết cái rắm, tiểu tử thối kia sai người từ phòng ăn đem bát mì tới, nói là hắn biểu thị lòng hiếu kính đối với ta, ta còn tưởng tiểu tử này bỗng dưng đổi tính, nào ngờ bên trong còn trộn lẫn cả giun vào đó, đến khi ta phát hiện ra được thì đã ăn được phân nửa rồi, có muốn nhổ ra cũng không được.
Từ lúc Ngô An Nhiên thu Sở Tranh làm đệ tử, đối với tên đệ tử duy nhất của một vị tông chủ Huyết Ảnh tông như mình, ông ta hết sức nghiêm khắc, không chỉ có bắt Sở Tranh mỗi buổi sáng sớm đến chỗ mình bái kiến, mà quy củ cũng rất nhiều, ví như thấy sư phụ thì phải hành đại lễ, sư phụ mà rời đi thì phải khom người đưa tiễn, còn đối với việc luyện võ thì càng yêu cầu hà khắc hơn. Quá vài ngày, Sở Tranh không chịu nổi nữa, nếu so về tuổi tác của thế giới kia của hắn cộng với tuổi của tiểu tử này thì hắn chẳng kém Ngô An Nhiên bao nhiêu, huống hồ hắn vẫn luôn để vụ Ngô An Nhiên giả mạo thần y ở trong lòng, hơi có chút coi thường phẩm tính của vị sư phụ này, bởi vậy thường cùng Ngô An Nhiên đối nghịch.
Xuân Doanh đối với việc hai thầy trò này cả ngày đấm đá hò hét nghe đã sớm quen tai rồi, chỉ che miệng cười nói:
- Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, chấp nhặt với một tiểu hài tử làm gì.
Tiểu hài tử ư? Ngô An Nhiên cố nén giận, tiểu tử Sở Tranh mới chưa tròn mười ba tuổi kia so với đám trẻ đồng lứa còn tinh quái hơn nhiều. Hắn mới bái sư chẳng được bao lâu, khôn khéo đào bới khiến mình chủ quan thuận miệng đem toàn bộ gốc gác nói cho hắn biết, rằng Ngô An Nhiên mình là người của Ma môn, tông chủ đương thời của Huyết Ảnh tông, rồi võ công “Long tượng phục ma công” mà tiểu tử kia luyện có lai lịch thế nào cũng tuôn ra hết.
Ngô An Nhiên bị tiểu tử này bỡn cợt, nếu vào lúc xưa thì ông ta chẳng có chửi bới thô tục như thế này mà một chưởng trừng phạt, cùng lắm là rời khỏi Sở phủ. Nhớ trước đây, Ngô An Nhiên lòng không vướng mắc gì nhiều, một người ăn no, cả nhà không đói, đi thì đi, về thì về, nhưng hiện tại thì không làm thế được nữa rồi, ông ta không chỉ có Xuân Doanh, mà bụng của nàng ta cũng đang mang hài tử huyết nhục của họ Ngô.
Từ một bụi hoa lớn trong đình viện, một thiêu niên đột nhiên ló đầu ra, ngó Ngô An Nhiên phất phất bàn tay:
- Ây, Lê hoa, chỉ bất quá cho vào bát mì của người thêm chút gia vị, có gì mà phải cáu bẳn quát tháo như vậy chứ?
Thiếu niên đó chính là Sở Tranh, mấy năm nay hắn đã chuyên tâm nhập vai một vị thiếu gia công tử con nhà giàu có, cũng chẳng còn nghĩ tới việc của kiếp trước nữa. Sau những biến đổi to lớn đó Sở Tranh cũng trở nên nghịch ngợm dị thường, ngoại trừ lúc chăm chỉ luyện võ ra, thường ở trong phủ lấy việc trêu cợt người làm thú vui, đám hạ nhân trong phủ vừa nghe đến tên của Ngũ công tử đều bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
Còn Ngô An Nhiên vừa nghe thấy hai chữ “Lê hoa”, miệng gầm lên một tiếng:
- Đại sưu hồn.
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, ngũ chỉ đã chộp hướng Sở Tranh đánh tới.
Ngày đó, khi Ngô An Nhiên dám “ăn” Xuân Doanh, Sở Tranh hắn không tới một ngày một đêm liền nhìn ra việc đó, trắng trợn cười nhạo, nói Ngô An Nhiên là trâu già gặm cỏ non, một nhánh lê hoa( ám chỉ Ngô An Nhiên) đè ép hải đường( ám chỉ là Xuân Doanh), khiến Xuân Doanh mắc cỡ đến ba ngày cũng không dám gặp người. Trâu già gặm cỏ non thì Ngô An Nhiên còn miễn cưỡng bỏ qua được, nhưng mấy cái lê hoa hải đường gì gì này thì ông ta hiểu rõ, vì có lần Sở Tranh buột miệng nói ra ý tứ của câu đó khiến Ngô An Nhiên tức giận khôn cùng, đem Sở Tranh truy sát hơn mười dặm. Những võ công khác của Ma môn thì không dám nói, nhưng khinh công thì tuyệt đối là võ lâm kiệt xuất. Cái này cũng khó trách, Ma môn từ khi khai môn lập phái luôn bị các võ phái được coi là chính đạo rồi nhiều vương triều truy sát đã gần nghìn năm, khinh công mà không giỏi chắc toàn bộ môn phái đã bị tiêu diệt sạch rồi. Sở Tranh dùng tứ tầng “Long tượng phục ma công” mà vận hành Ma môn thân pháp thật khiến Ngô An Nhiên có đuổi cũng không nổi, trong lúc tức giận thầm hối hận hồi đó lại đem cái Phật môn công pháp kia ra dạy cho tiểu tử thối tha này.
Sở Tranh thấy Ngô An Nhiên nhào tới trước người mình, vừa cười vừa nói:
- Sư phụ, đừng có quên lời thề mình thốt ra lúc xưa nha!
Ngô An Nhiên đột nhiên nhớ tới mình từng lấy Ma môn thủy tổ mà thề, rằng chỉ giao thủ với Sở Tranh bằng công lực ngang với hắn. Người trong Ma môn tuy không phải là kẻ tốt đẹp gì, nhưng lấy Ma môn thủy tổ ra thề thì tuyệt đối không có kẻ nào dám vi phạm lời thề ấy.
Ngô An Nhiên vội vàng thu hồi bốn thành công lực, nhưng vì cấp tốc thu về bốn thành công lực nên lực phản chấn mạnh mẽ khiến khí huyết nhộn nhạo. Sở Tranh cũng thừa dịp người bệnh lấy mạng người, tiến lên phía trước một bước, phất tay đánh thẳng một quyền. Quyền chưa tới mà quyền phong đã thổi quần áo của Ngô An Nhiên bay phần phật.
Chiêu thức của Sở Tranh này thoạt nhìn rất đơn giản, có lúc tay phải đấm thẳng một quyền, tay trái lại móc một chưởng, có lúc nghiêng người bổ ra một chưởng thì bất thình lình lại quét ngang một cước. Toàn bộ các chiêu thức này đều do lúc Sở Tranh đang luyện “Long tượng phục ma công” thì vô ý phát hiện ra, mỗi một tầng “Long tượng phục ma công” đều có một trang họa đồ phụ trợ luyện công, miêu tả kỹ càng cách vận hành phương hướng của nội kình. Sở Tranh luyện tới tầng thứ ba của “Long tượng phục ma công” thì đột nhiên phát hiện bộ công pháp này chính là một bộ quyền pháp tẩm ngẩm mà đấm chết voi, một bộ quyền pháp cực kỳ thích ứng với cách sử dụng nội kình, mạnh mẽ như long, trầm ổn như tượng, đòn thế đơn giản nhưng chính xác và cực kỳ uy lực. Dùng tầng thứ nhất của “Long tượng phục ma công” thì chỉ vận hành được thức thứ nhất, nếu dùng thức thứ hai hoặc thức thứ ba thì lại khiến lồng ngực nhức nhối, nội tức hỗn loạn, nhưng nếu dùng tầng thứ ba của “Long tượng phục ma công” vận hành nhị thức, tam thức thì uy lực tăng lên rất lớn, có thể đem tám phần mười công lực phát huy ra mười hai thành uy lực.
Sau khi Sở Tranh phát hiện ra việc này, như là vớ được vàng, lập tức đem “Huyễn Thiên chưởng” mà Ngô An Nhiên vừa dạy vứt qua một bên, toàn lực tập luyện tam thức công pháp, mỗi ngày đều phải luyện mấy nghìn lần, mệt mỏi cũng không ngừng nghỉ, cuối cùng thành quả cũng to lớn, một năm trước đã đột phá tới tầng thứ tư của “Long tượng phục ma công”, tiến cảnh nhanh như vậy thực sự chưa có ai trong cái thế giới này làm được. Ngô An Nhiên mặc dù rất cao hứng khi công lực của đồ đệ tiến cảnh thần tốc như vậy, nhưng đối với việc tiểu tử này chỉ chằm chằm ôn luyện bốn chiêu thức của “Long tượng phục ma công” thì thập phần bất mãn. Võ công của Ma môn từ trước đến nay đều coi trọng những chiêu thức ảo diệu, hung hiểm ác độc, cho nên Ngô An Nhiên rất coi thường những chiêu thức đơn giản này. Bất quá Sở Tranh lại thích dùng những phương pháp đơn giản nhất mà đạt được mục đích trọng yếu. Hai người tranh chấp không ngớt, cuối cùng không còn cách nào khác đành dùng thực tiễn kiểm nghiệm, thế nhưng Sở Tranh lại lôi ra chuyện công lực của Ngô An Nhiên so với hắn còn cao hơn nhiều, cho nên chỉ có thể dùng nội lực ngang bằng để đấu với nhau thì mới công bằng, đây cũng chẳng phải là hắn lươn lẹo lừa dối mà Ngô An Nhiên cũng biết là có lý. Nào ngờ Sở Tranh trong lòng vẫn có bóng ma chập chờn, tịnh không dám tin tưởng nhân phẩm của Ngô An Nhiên, nên đòi ông ta phải lấy danh dự của Ma môn thủy tổ mà thề, điều này khiến Ngô An Nhiên lửa giận công tâm, thuận miệng đáp ứng thề một câu. Cho tới khi động thủ thì ông ta hối hận khôn cùng, mặc dù “Long tượng tứ thức” mà Sở Tranh dùng rất giản đơn, nhưng công thủ cực kỳ trầm ổn, Đại sưu hồn thủ của Ngô An Nhiên múa vờn một hồi mà cũng chẳng làm gì được Sở Tranh.
Lúc này Sở Tranh nhân cơ hội tấn công áp đảo, Ngô An Nhiên do chính bốn thành công lực gấp gáp thu về phản chấn trong kinh mạch, nhất thời khí huyết nhộn nhạo, không có cách nào khác đành phải liên tục lùi về phía sau. Sở Tranh thấy vậy lòng vui mừng khôn cùng, hắn cho tới bây giờ còn chưa có một lần nào uy phong như hôm nay, Long tượng tứ thức càng lúc càng thành thạo xuất ra khiến cho Ngô An Nhiên phiền muộn không gì sánh được.
Càng làm cho ông ta chịu không nổi chính là việc Sở Tranh thỉnh thoảng lải nhải trong miệng:
- Long tượng nhất thức, Tiềm long xuất uyên. Sư phụ, người cảm thấy đồ nhi đặt tên cho chiêu thức này cũng không tệ a… Một quyền đánh ra thật là sảng khoải, đúng như sư phụ từng dạy, học võ cũng cần phải có trí tưởng tượng phong phú… Sư phụ, người thật không biết cái gì gọi là xảo quá hóa vụng…Nào người hãy thủ thật vững xem đồ nhi làm sao dốc hết sức phá mấy cái thập xảo gì đó của người…
Ngô An Nhiên càng đánh càng tức giận không thôi, ông ta xưa nay tâm khí cao ngạo, chưa bao giờ bị sỉ nhục cỡ này, tay phải lập tức đánh một chưởng hư ảo, còn tay trái xuất quyền nện thẳng vào ngực mình, “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu to.
Xuân Doanh ở bên cạnh xem đấu võ thấy vậy hét lên sợ hãi, tay chân Sở Tranh cũng luống cuống cả lên. Ngô An Nhiên phun ra được một ngụm máu, chân khí trong cơ thể liền lưu chuyển tự nhiên trở lại, trong nháy mặt đoạt lại tiên cơ, đánh cho Sở Tranh chật vật, nhưng cũng chỉ được một chốc lát, Sở Tranh sau khi hoàn hồn trở lại thì công thủ lại vững chãi như xưa.
Càng đánh, Ngô An Nhiên càng bi ai phát hiện, bất kể mình có nỗ lực đến thế nào, chỉ dựa vào năm thành nội lực mà đấu với Sở Tranh thì không bao giờ thắng được hắn, nhất thời có chút nản lòng thoái chí, điểm nhẹ đầu ngón chân, phiêu phiêu bay lui về phía sau mấy trượng, ngơ ngác nhìn bầu trời một hồi rồi đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người đi vào trong nhà.
Xuân Doanh cuống quít đi vào theo.
Sở Tranh đứng ngây người không biết làm sao cho phải, mơ hồ cảm thấy mình có lẽ hơi quá đáng một chút, hắn suy nghĩ trong giây lát rồi cũng bước theo đi vào trong nhà.
Ngô An Nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế, Xuân Doanh thì cẩn thận đứng sau đấm nhẹ nhẹ lên lưng ông ta.
Sở Tranh rụt rè kêu một tiếng:
- Sư phụ.
Ngô An Nhiên hơi mở hai mắt, nhìn hắn một cái rồi lại khép lại.
Sở Tranh gãi gãi đầu:
- Sư phụ, là ta sai rồi. Ta không nên không nghe lời người dạy, càng không nên trộn giun vào bát mỳ của người, lại càng không nên không tôn trọng sư phụ, gọi người là "'Lê hoa "…
Vừa nghe đến lời này, khí huyết của Ngô An Nhiên nhất thời lại dâng lên một lần nữa, khiến ông ta thở hổn hển, tay phải run rẩy chỉ vào Sở Tranh, một câu cũng không nói nên lời.
Xuân Doanh cuống cả lên, ôn nhu vỗ vỗ vào lưng Ngô An Nhiên, trong miệng oán giận nói:
- Tiểu thiếu gia à, ngươi đừng nói nữa, thật muốn làm tức chết sư phụ ngươi a.
Sở Danh ngượng ngùng ngậm miệng lại, thấy Ngô An Nhiên như vậy, hắn cũng chẳng biết nói cái gì cho phải.
Ngô An Nhiên thật vất vả mới bình tĩnh trở lại được, nhìn Sở Tranh một chút, lòng chỉ muốn phát tiết cho hả giận. Kỳ thực điều khiến ông ta tức giận nhất không phải vì Sở Tranh trêu cợt ông ta ra sao mà vì một việc khác, cái mà có thể nói do chính ông ta một tay tạo thành.
Năm đó, Ngô An Nhiên cho rằng nội công tâm pháp của Ma môn không thích hợp với Sở Tranh, sợ xảy ra rủi ro gì thì hỏng hết mọi chuyện nên mới đem cuốn “Long tượng phục ma công” cho hắn luyện, không ngờ Sở Tranh tiến cảnh thần tốc, trong vòng năm năm đã đột phá tới tầng thứ tư, thật không khỏi khiến cho Ngô An Nhiên giật mình. Thế nhưng, phiền toái cũng vì thế mà tới, “Long tượng phục ma công” này dù sao cũng là võ công của Phật môn, Sở Tranh khi luyện nó thì dáng vẻ trở nên rất trang nghiêm, Ngô An Nhiên càng nhìn càng không thấy vừa mắt.
Ông ta dù sao cũng là cao thủ thuộc hàng tông sư của Ma môn, không muốn đệ tử duy nhất của mình lại thành một tiểu cao tăng đắc đạo, việc này mà thành sự thực khiến cho các huynh đệ trong Ma môn biết được, chắc chắn mình nếu không bị đánh chết thì cũng bị người ta cười nhạo cho tức mà chết. Càng làm cho ông ta lúc này tức giận chính là việc Sở Tranh từ khi luyện long tượng tứ thức kia, nói thế nào hắn cũng không chịu học “Đại sưu hồn thủ” và “Huyễn thiên chưởng”, đây mới là võ công chính cống của Ma môn a. Nhưng Sở Tranh lại rất bảo thủ, khuyên nhủ thế nào hắn cũng không nghe, trái lại còn xảo biện rằng “Huyễn thiên chưởng” chỉ là thứ bỏ đi, là cái gì xảo quá hóa vụng, Ngô An Nhiên rốt cuộc cũng chẳng rõ trong hai người bọn họ ai là sư phụ ai là đệ tử nữa.
Nếu như không có việc này thì Sở Tranh đúng là một đệ tử lý tưởng mà Ngô An Nhiên thu nhận được, hắn không chỉ có thiên phú dị bẩm mà lại rất chăm chỉ luyện công. Ngô An Nhiên cũng không ngờ một tiểu tử sinh ra trong một gia đình quan lại quyền thế lại có thể cần cù luyện võ như vậy, ngộ tính cũng cao, suy một ra ba. Nghĩ tới đây Ngô An Nhiên không khỏi cười khổ trong lòng, chẳng lẽ chỉ vì có ngộ tính quá mạnh mẽ thì không thèm để sư phụ vào trong mắt nữa sao?
Đột nhiên trong lòng Ngô An Nhiết lại xuất hiện một ý tưởng ác độc, hay là nhân lúc nào thuận tiện đem tiểu tử này tống sang Tây Vực, mấy gã đệ tử cửa Phật này mà thấy Sở Tranh thì chẳng khác thấy Lạt Ma chuyển thế, khẳng định sẽ ép tiểu tử thối này quy y làm hòa thưởng, giam hắn ở trong chùa miếu.
Hòa thượng ư?
Trong đầu Ngô An Nhiên đột nhiên lại liên tưởng tới một việc khác, tỉ mỉ suy nghĩ một chút xem có khả thi hay không, chỉ bất quá tiểu tử thối Sở Tranh này mà… hắc, hắc.
Sở Tranh bị ánh mắt âm hiểm của Ngô An Nhiên nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, vội nói:
- Sư phụ, người làm sao vậy?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện