[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 5 : Nhận tổ quy tông
Người đăng: vietstars
.
- Hiện tại đã đến đâu rồi?
Sở Lâm khẽ vén rèm cửa xe lên, hỏi thái giám đi bên cạnh.
Tiểu thái giám cung kính đáp:
- Quý phi nương nương, chúng ta sắp tới phía bên ngoài Bình Nguyên thành rồi.
Sở Lâm gật đầu, buông rèm, tâm tình có chút kích động. Người ta hay nói, về đến quê hương thì thường cảm khái, Bình Nguyên thành mặc dù không phải là quê nhà của bà ta, nhưng lại là nơi mà mẫu thân và đại ca đang sống. Từ khi đại ca li khai kinh thành, họ đã năm năm rồi không gặp nhau.
Lần này rời kinh về thăm người thân, Sở Lâm cũng không có làm cái gì to tát cả. Ngoại trừ phải đến hành cung của hoàng hậu để chào từ biệt ra, bà ta cũng chẳng có nói chuyện với ai về việc này cả, cho dù có muốn nói cũng chẳng có ai, đám Tần phi này đều coi bà ta như một cái đinh trong mắt, gai trong thịt, luôn quy cho Sở Lâm cái tội dụ dỗ độc chiếm hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu cũng vẻ ngoài thì băng lãnh, vẻ trong thì thù ghét bà ta. Khi Sở Lâm đến bái kiến hoàng hầu để chào từ biệt, hoàng hậu chỉ trả lời qua quit:
- Hoàng thượng nếu đã đồng ý, còn tới báo ta làm gì?
Sở Lâm cũng không muốn cùng hoàng hậu nói nhiều, sau khi thi lễ xong liền xoay người ly khai.
Mỗi lần gặp hoàng hậu, Sở Lâm đều nắm chặt đôi bàn tay, rất sợ mình không khống chế được sẽ làm ra điều gì đó thất lễ. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng những cơn ác mộng vẫn thường xuyên quay về lúc nửa đêm, càng nghĩ đến hài tử còn chưa kịp ra đời, Sở Lâm khóc máu chảy ngược vào lòng, đau đớn không thôi. Nữ nhân độc ác này, dùng một chén canh hoa quế hại chết đứa con trong bụng mình, còn xuýt nữa lấy luôn cái mạng của mình khiến cả hai mẹ con đều chết oan uổng.
Sở Lâm biết mình hiện tại còn không đủ lực lượng để đối phó với ả, không nói đến đám đại thần đứng sau lưng ả ta, mà ngay cả Triệu vương cũng không cho phép bà ta có hành vi quá khích gì. Sở Lâm chỉ có thể âm thầm chờ đợi, tin tưởng sẽ có một ngày bà ta có thể vì con mà báo thù.
Đi tiếp chừng nửa canh giờ nữa, rốt cục đã tới dưới Bình Nguyên thành. Sở Danh Đường dẫn đầu chúng quan viên Bình Nguyên quận đã sớm đứng đó chờ.
Nán lại tại cửa thành một chút, đoàn người của Sở Lâm liền trực tiếp đi về hướng Sở phủ. Vừa vào cửa, Sở lão phu nhân dẫn nội quyến Sở phủ tiến lên hành lễ:
- Tham kiến Quý phi nương nương!
Sở Lâm vội bước nhanh về phía trước, hai tay nâng Sở lão phu nhân lên. Người vừa đứng dậy, lệ đã tràn mi, Sở lão phu nhân run run khẽ vuốt lên má của Sở Lâm, nghẹn ngào nói:
- Lâm Nhi, thật khổ cho con.
Sở Lâm cũng không trả lời, vùi đầu vào trong lòng Sở lão phu nhân mà khóc, tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ hết thảy mọi oan ức tủi nhục ra ngoài. Sở phu nhân đứng ở bên cạnh cũng yên lặng khóc theo.
Một lúc sau, Sở Lâm mới ngừng khóc, hướng mọi người nói:
- Đều là người nhà cả, không cân đa lễ, tất cả đứng lên đi.
Sở Danh Đường đứng bên cạnh nói:
- Có gì vào nhà nói tiếp, cả đám người đứng ngoài cửa khóc than cũng không hay lắm.
Vào phòng bên trong nội phủ, từng người đều ngồi vào chỗ của mình, Sở phu nhân vội kêu mấy đứa con:
- Mau tới bái kiến Quý phi nương nương.
Thương tích trên mông của Sở Hiên và Sở Nguyên vốn còn chưa lành hẳn, vừa nghe mẹ bảo quỳ lạy, lòng không khỏi thầm kêu khổ.
May mà Sở Lâm không muốn làm khó bọn họ, liền nói:
- Đã vào tới nội phủ rồi, mọi người đều là thân thích, không cần chú ý tiểu tiết.
Nhìn đám cháu một lúc, Sở Lâm cười nói:
- Để cô cô đoán một chút, đây hẳn là lão đại Sở Hiên, cháu là Sở Nguyên, hai cô bé này là Sở Hân, Sở Thiến, còn đây là Sở Tranh phải không?
Sở Lâm hướng Sở Tranh vẫy vẫy bàn tay, Sở Tranh liền bước qua đó, Sở Lâm ngắm nhìn cháu một lát, viền mắt bỗng dưng đỏ lên, lệ chảy ròng ròng xuống má.
Sở Tranh ù ù cạc cạc đứng ngây người nhìn, không hiểu vì sao nữ nhân phong thái ung dung, đẹp đẽ và quý phái này vừa nói cười xong đã khóc ròng ngay được.
Sở lão phu nhân trong lòng đều hiểu, Sở Lâm đang nhìn cháu mà nghĩ tới đứa con còn chưa ra khỏi bụng mẹ của mình. Ngày đó, Sở phu nhân và Sở Lâm hầu như mang thai cùng một thời gian, đối với Sở Lâm là đứa con đầu nên vô cùng thận trọng, Sở phu nhân đã từng sinh ra mấy đứa con nên cũng có chút kinh nghiệm, thường xuyên vào cung chiếu cố Sở Lâm. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chức Thái thú Bình Nguyên quận, Sở phu nhân cũng theo phu quân đến nơi này, Sở Lâm ở trong cung liền bị kẻ khác hạ độc, người mặc dù còn sống, nhưng lại không thể bảo trụ được thai nhi trong bụng.
Sở phu nhân vội vàng khuyên nhủ:
- Nương nương đừng thương tâm quá độ, người cứ coi Tiểu Ngũ chính là con ruột mình đó.
Sở Lâm lau lệ nói:
- Ta không sao, tẩu tử không cần lo lắng.
Bà ta vừa cười với Sở Tranh vừa nói:
- Lần trước mẹ ngươi mang ngươi trở lại kinh thành thì ngươi mới còn bi bô tập nói, hiện tại đã lớn tướng rồi. Thời gian trôi thật mau a.
Sở lão phu nhân than thở:
- Lâm Nhi ngươi không biết, đứa bé này vừa mới bị bệnh rất nặng, nay đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn chưa có khỏi hẳn.
Sở Lâm vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, Sở lão phu nhân đem việc Sở Tranh làm sao bị thương rồi được trị liệu thế nào đều kể ra hết. Sở Lâm càng nghĩ càng sợ không ngớt, liền sai cung nữ tùy tùng lấy một ít tài vật nhờ Sở Danh Đường đưa cho vị Ngô thần y kia, với danh nghĩa là ban thưởng.
Lúc này Ngô An Nhiên đang ở trên một ngọn núi cao ở phía Đông thành Bình Nguyên, còn chưa dám quay về vì sợ vị Thái thần y kia vẫn còn đang chờ ở Sở phủ. Ngô An Nhiên nghĩ thế nào cũng không thông, mình tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại thành một vị “Ngô thần y” gì đó ở nơi này, nếu như đám võ lâm nhân sĩ của Nam Tề mà nghe được, sợ rằng mỗi người đều cười đến rụng răng. Bất quá trong họa có phúc, nếu không như thế thì mình làm sao có thể tìm được một đệ tử kỳ tài, trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông như Sở Tranh.
Vừa nghĩ đến Sở Tranh, Ngô An Nhiên càng cảm thấy đau đầu, chính mình đến nay còn chưa có dạy Sở Tranh cái gì cả. Không thể nói mấy cái “Huyễn Thiên Chưởng”, “Đại Sưu Hồn Thủ” là võ công kém cỏi, có thể nói đều thuộc về những công phu nhất lưu trong chốn võ lâm, nhưng chúng lại không có nội công thuộc hàng nhất lưu, cho dù chiêu thức tinh diệu thì cũng bất quá chỉ là hoa quyền tú cước. Ngô An Nhiên càng nghĩ càng thấy đầu như muốn vỡ tung, Ma môn vốn luôn bị coi là tà môn ngoại đạo cũng không phải không đúng, “chỉ cầu tiến độ” có thể nói là tệ đoan lớn nhất của võ công trong Ma môn, rất khiến người ta dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, đệ tử tầm thường thì chẳng cần phải nói, Ma môn nguyên bản luôn có câu “khôn thì sống, dại thì chết”.
Nhưng tiểu tử Sở Tranh này lại bất đồng với bất kỳ đám đệ tử nào khác, vạn nhất mà kẻ kỳ tài trời sinh mấy trăm năm mới có một này luyện võ bị tậu hỏa nhập ma thì Ngô An Nhiên ông ta chẳng nhẽ lại đi tìm thủy tổ của Ma môn mà tính nợ à?
Hơn nữa, trong Thái thú phủ còn có loại nhân vật như Cao lão tổng quản trọng trấn, Ngô An Nhiên không thể không cẩn thận hành sự. Ma môn tuy có tồn tại cực kỳ bí ẩn, nhưng đương thế tông sư trong võ lâm bất quá chỉ hơn mười người, không biết vị Cao tổng quản này là thần thánh phương nào, nhưng khẳng định là một trong những người đó, Sở Tranh nếu như tu luyện Ma môn tâm pháp thì khẳng định sẽ không thể gạt được ông ta.
Ngô An Nhiên trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hai năm trước, Ngô An Nhiên có đụng phải mấy bạch đạo cao thủ Nam Tề ở trên đường, trong đó có một người khi xưa từng bại dưới tay hắn. Song phương chẳng nói chẳng rằng đánh nhau luôn. Ngô An Nhiên khi đó vừa mới đột phá cảnh giới tông sư, võ công tăng tiến nhanh chóng, có thể dùng một bộ “Huyễn Thiên Chưởng” tiêu sái không gì sánh được, đánh cho đối thủ chật vật khôn cùng. Nào ngờ, một người tăng nhân đột nhiên nhảy vào vòng chiến, nói võ công mà Ngô An Nhiên đang sử dụng chính là công phu của Ma môn, cho nên hắn phải cùng mấy người khác hợp tại mà hàng ma giệt ác. Ngô An Nhiên không còn gì để nói, đám bạch đạo cao thủ miệng nhân nghĩa quân tử đúng là cái loại mặt dầy vô sỉ. Khi giao thủ thì Ngô An Nhiên mới cảm thấy không ổn, tăng nhân này đúng là cao thủ hiếm thấy, chiêu thức mặc dù không hoa mỹ tinh xảo mấy nhưng kẻ này lại có nội lực hùng hậu không gì sánh được, đã thế mấy tên cao thủ bạch đạo khác cứ ở một bên, bất thình lình đánh lén một cái. Ngô An Nhiên tự nghĩ nếu đấu nữa thì mình cũng không thể thắng nổi, chẳng làm gì khác hơn là xoay người bỏ chạy.
Nhưng một người cao ngạo như Ngô An Nhiên không thể nào nuốt trôi cục tức này nhanh như thế được, ông ta liền âm thầm đi theo tăng nhân kia, thừa dịp tăng nhân kia nghỉ ngơi dùng bữa chay tại quán ăn ven đường, Ngô An Nhiên phong bế nội tức, giả làm tiểu nhị, cẩn thận từng ly từng tí một tiếp cận bên người tăng nhân kia, nhân lúc kẻ này lơ là, nhanh chóng vận đủ công lực xuất “Huyễn Thiên Chưởng” đánh thẳng vào hậu tâm của tăng nhân đó.
Vị tăng nhân này tuy bị trọng thương nhưng vẫn dũng mãnh không gì bì được, Ngô An Nhiên phải dùng gần một nửa canh giờ mới đánh gục hắn được. Sau khi kiểm tra hành lý của tăng nhân, Ngô An Nhiên vô tình tìm được một quyển sách được viết bằng Phạn văn.
Ma môn tổng đường vốn ở Tây Vực nên cao thủ Ma môn hiểu được Phạn văn không phải là ít, Ngô An Nhiên tìm người dịch hộ sang tiếng Trung, cuối cùng phát hiện ra quyển sách này chính là quyển bí kíp “Long Tượng Phục Ma Công”, là Trấn giáo thần công của Phật giáo Tây Vực.
Ngô An Nhiên vui mừng quá đỗi, lập tức bế quan nghiên cứu, nào ngờ chẳng được bao lâu liền xuất quan. Bí kíp thì không giả, nhưng chỉ chứa một bộ nội công tâm pháp, hơn nữa lại chẳng hợp với võ công của Ma môn, trừ phi ông ta tự phế võ công và tu luyện cái Phật môn thần công này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngô An Nhiên không thể làm gì khác hơn là đành nuối tiếc buông tha ý niệm trong đầu. Bất quá, tuy ông ta không dùng được bản bí kíp này, nhưng nó dù sao cũng là một vật rất trân quý, bởi vậy Ngô An Nhiên liền cất nó vào trong người.
Người trong Ma môn từ trước đến nay chỉ coi trọng lợi và hại chứ tuyệt không chê bai bài xích võ công của môn phái khác. Ngô An Nhiên sau khi nghiên cứu “Long Tượng Phục Ma Công” một cách tỉ mỉ, biết loại tâm pháp nhập môn của chính đạo này cũng không phức tạp lắm, luyện đến chỗ cao thâm cũng có đôi chút hung hiểm, chú trọng lớn nhất trong việc tu luyện công pháp này chính là nghị lực, tuyệt không có đường ngang ngõ tắt. Nhưng đối với tên nhóc Sở Tranh quái thai này mà nói, Nhâm Đốc nhị mạch của hắn trời sinh đã thông rồi, luyện môn công pháp này không phải là chuyện khó khăn gì.
Thế nhưng, Ngô An Nhiên càng đọc cái tên “Long Tượng Phục Ma Công” này càng thấy khó chịu, khi quay về Sở phủ nhất định phải sửa lại bìa mặt của quyển bí kíp này, dùng bút viết cho nó cái tên “Long Tượng Ma Công” mới thuận mắt.
Ngô An Nhiên ở trên núi được hai ngày ngắm trăng uống gió, rốt cục chịu không nổi, đành phải mò xuống núi.
Trở lại tiểu biệt viện của mình, Ngô An Nhiên thấy trên bàn có một ít tiền bạc, hỏi Trương Đắc Lợi thì biết được đó là của Quý phi nương nương ban thưởng, ông ta không khỏi cười khổ, mấy ngày qua mình cũng thu được không ít tiền bạc a, sớm biết như thế này lúc trẻ đã nghiên cứu y thuật rồi.
Ngô An Nhiên phân phó Trương Đắc Lợi mang Sở Tranh đến tìm mình, ông ta bắt đầu làm nghĩa vụ của một người sư phụ.
- Từ hôm nay trở đi, vi sư bắt đầu truyền thụ võ công cho ngươi.
- Người luyện võ luôn lấy luyện khí làm gốc, cho nên sư phụ sẽ dạy cho ngươi cách luyện khí trước tiên.
Ngô An Nhiên móc quyển “Long Tượng Ma Công” ra, vẻ mặt đầy đạo mạo chính nghĩa nói:
- Đây là võ công tổ truyền của sư phụ…
Sở Tranh chớp mắt nhìn một chút, nghi hoặc nói:
- Long tượng ma công ư? Vì sao võ công của sư phụ lại mang theo một cái chữ “Ma” thế?
Ngô An Nhiên không khỏi kinh hoảng trong lòng, tay run lên thiếu chút nữa đánh rơi quyển sách:
- Ngươi nhận biết được chữ này ư?
Sở Tranh giả vờ ngay thơ đáp:
- Đương nhiên rồi, ta còn nhận biết nhiều chữ khác nữa kìa.
Ngô An Nhiên thầm mắng mình quá hồ đồ, đứa bé trước mắt này tuy còn nhỏ, nhưng lại xuất thân từ dòng dõi nhà Nho học, nên tất nhiên biết chữ. Sớm biết như thế thì lão tử đã sửa thành “Long Tượng Thần Công” rồi.
Ông ta rất sợ Sở Tranh sẽ nói cho Sở Danh Đường biết, việc này tất nhiên sẽ làm cho thanh danh của Ma môn lại tồi tệ hơn nữa, ở đâu rồi cũng sẽ biến thành đối tượng bị đả kích, nên vội vã nặn ra vẻ vui cười, tỉnh bơ nói:
- Không phải, ngươi nhìn nhé, khi sư phụ còn bé cũng tương đối bướng bỉnh, dùng bút xóa đi chữ “Phục” trên bìa sách này, quyển bí tịch này vốn có cái tên là “Long Tượng Phục Ma Công”.
Sở Tranh ra vẻ hiểu, giọng trêu chọc nói:
- Xem ra sư phụ từ nhỏ rất có hứng thú đối với “ma” a!
Ngô An Nhiên cả giận nói:
- Nói bậy, Long tượng phục ma công bác đại tinh thâm, một đứa bé như ngươi sao có thể hiểu được. Được rồi, môn công pháp này có chín tầng, cứ đả thông một tầng là tăng một lần nhất long nhất tượng công lực, công phu của tầng thứ nhất tương đối đơn giản, ngay cả người không mấy thông minh, chỉ cần kiên trì thì khoảng ba hay bốn năm có thể luyện thành. Trắc trở của tầng thứ hai gấp đôi lần so với tầng thứ nhất, bình thường chắc cũng cần bẩy hoặc tám năm mới qua được. Tầng thứ ba thì gấp đôi tầng thứ hai, các tầng sau cứ thế mà tăng, trắc trở tuy cứ gấp đôi lên, nhưng qua được thì thành quả to lớn. Ngươi nếu như không có nghị lực thì không bao giờ có thể học được.
Ngô An Nhiên nói những lời này cũng không phải là lừa dối, những câu này đều là từ trong Phật giáo Tây Vực truyền ra. Ngày xưa ông ta khi chiếm được quyển bí tịch này, có từng qua Ma môn Tây Vực hỏi thăm một chút về Trấn giáo thần công của Phật giáo Tây Vực, cuối cùng biết được rằng tu luyện môn công pháp này vô cùng gian nan, nếu như không có trí tuệ to lớn, nghị lực to lớn thì người ta không thể tu luyện thành công, người muốn luyện qua tầng thứ năm cần phải khổ tu bốn mươi năm mới may mắn qua được. Nhưng có thể tĩnh tâm đóng cửa khổ tu công phu Phật môn bốn mươi năm trời thì bất kể cái loại ma đầu nào cũng đều thành cao tăng đắc đạo hết.
Sở Tranh vội nói:
- Ta muốn học, nhất quyết không sợ.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, lão sư phụ này tuy có nhân phẩm không tốt, nhưng võ công cũng không tệ, cứ học theo lão ta rồi tính sau.
***
Bình Nguyên thành là thị trấn quan trọng của phía Nam Triệu quốc, lại nằm trên điểm giao thông trọng yếu, lúc này mới tảng sáng mà dòng người tới lui Nam Bắc đã xếp dài thành hàng trước cửa thành.
- Nhị thúc, đã tới Bình Nguyên thành rồi.
- Thế à!
Một cụ già từ trên xe bước xuống, vỗ vỗ vào sống lưng đang đau nhức, trong lòng thầm than, không biết đã bao lâu rồi mình mới đi một quãng đường dài như thế, xem ra càng già càng yếu rồi.
Thủ vệ của cửa thành Bình Nguyên đi tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá chiếc xe một lượt rồi hỏi:
- Từ đâu tới?
Thanh niên đánh xe vừa đưa trình công văn vừa nói:
- Từ kinh thành tới.
Thủ vệ nhìn công văn một chút, chợt “a” một tiếng:
- Các ngươi đi cũng nhanh a, từ kinh thành đi là mùng tám, hôm nay mới mười bẩy mà đã tới đây rồi, khẳng định là có chuyện khẩn yếu a. Đến Bình Nguyên thành làm gì?
Cụ giả đứng một bên liền nói:
- Ta tới thăm người thân thôi.
Thủ vệ ngó ngang ngó dọc xem xét một hồi, không phát hiện ra cái gì khả nghi liền đưa tay chỉ qua một bên:
- Được rồi, qua bên kia giao năm mươi đồng tiền rồi các ngươi có thể tiến vào thành.
- Năm mươi đồng ư?
Thanh niên không khỏi thốt lên một câu.
Thủ vệ tà dị liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Thế nào, nhiều quá ư?
- Không phải, không phải.
Thanh niên cười nói:
- Ta bất quá thấy hơi kỳ quái một chút, trên đường từ kinh thành tới đây, qua các trạm kiểm soát, nếu không phải thu của chúng ta trên một trăm đồng thì cũng bốn, năm trăm đồng. Các người ở đây sao lại thu ít như vậy?
Thủ vệ có chút đắc ý nói:
- Đây chính là quy củ mà Thái thú Sở đại nhân của chúng ta định ra, theo lời của Sở đại nhân, Bình Nguyên thành tuy nằm trên điểm giao thông trọng yếu, nhưng cũng không phải là con đường duy nhất, nếu thu tiền quá cao, những thương đội không sợ tốn thời gian sẽ tìm cách đi qua những đường nhỏ qua các thôn trấn xung quanh thành. Hiện tại chúng ta chỉ lấy có năm mươi đồng, xe cộ, người ngựa, rồi thương đội nếu đã vào trong Bình Nguyên thành thì đa số ở lại trong thành hai ba ngày nghỉ ngơi, tiền mà họ chi ra cho việc mua bán, chi tiêu trong thành còn đem lợi ích to lớn hơn chút tiền phí thu ở cửa thành này nhiều. Hai người các ngươi còn có xe ngựa, nếu như đơn thân độc mã thì chỉ cần mười đồng là đủ rồi.
Thanh niên hơi ngẩn người ra, nhưng ngẫm lại thì thấy có chút đạo lý. Cụ già đứng ở bên cạnh cũng âm thầm gật đầu.
Vừa vào cửa thành, một người dáng dấp của một tiểu nhị đã tiến tới, hỏi:
- Nhị vị có cần lau chùi xe ngựa hay không?
Thanh niên lắc đầu biểu thị khong cần, người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo xe ngựa nói:
- Ngài xem, cái xe ngựa này nhuốm đầy bụi bặm, cũng cần phải lau chùi sạch sẽ một chút. Tiểu nhân ở phía trước còn có nước trà miễn phí để các vị uống nước nghỉ tạm trong khi xe ngựa được lau chùi, hơn nữa còn có thể nghe người ta nói một chút về phong thổ của Bình Nguyên thành. Nhị vị nếu cần phòng trọ, tiểu nhân có thể dẫn nhị vị tới khách sạn bình dân tốt nhất Bình Nguyên thành, đảm bảo sẽ làm các vị thỏa mãn.
Thanh niên đang muốn trả lời thì cụ già cảm thấy hứng thú với lời mời mọc của người kia, liền nói:
- Cũng được, chúng ta đang muốn nghỉ chân một chút đây!
Hai người đi theo hướng dẫn của tiêu nhị kia, tới nơi đã thấy hai bên đường có những bảy, tám gian rửa xe.
Cụ già ngồi xuống ghế, cười nói:
- Tiểu nhị ngươi thật lanh lợi, còn biết ra cửa thành để kiếm khách.
Tiểu nhị kia liền đáp lời:
- Ta không lanh lợi mấy đâu, ở đây hầu như cửa hàng nào cũng làm như thế, chỉ là tiểu nhân có vận khí tốt nên kéo được hai vị quý khách từ xa tới mà thôi.
Thanh niên nói:
- Ngươi làm sao biết chúng ta là khách quý từ nơi xa đến đây?
Tiểu nhị liền đưa tay chỉ vào xe của bọn họ mà nói:
- Chỉ cần nhìn cái xe ngựa này là biết, dáng dấp của nó trông thì phổ thông, nhưng do thợ khéo tay làm ra nên không chỗ nào không tinh xảo, bánh xe hay trục xe đều dùng đồng tốt gỗ lim làm ra, hai con ngựa kia cũng là tuấn mã phi phàm, thứ cho tiểu nhân có ánh mắt vũng về, chúng hẳn là ngựa của dân tộc Hung Nô phía Bắc, loại ngựa mà Bình Nguyên quận của chúng ta không có khả năng có.
Cụ già cười khen ngợi:
- Tiểu ca nhi thực sự là có đôi mắt biết nhìn đời.
Một tên tiểu nhị khác bưng nước trà đến bàn, thanh niên vừa uống một ngụm đã phun ra, quát:
- Đây là trà gì thế, có thể uống được sao?
Cụ già cũng nhấp một ngụm, mày hơi nhíu lại.
Tiểu nhị vỗ vộ vào đầu mình, vội nói:
- Đều là lỗi của tiểu nhân, hai vị là khách quý, tất nhiên không quen uống loại trà này.
Hắn nhìn hai người một cái rồi ra vẻ khó xử nói tiếp:
- Hai vị quan khách, trà ngon chỉ có thể mua được từ quán trà phía bên kia đường thôi.
Cụ già và thanh niên nhìn nhau cười khổ một cái. Thanh niên liền móc từ trong người ra một ít tiền, vứt cho tiểu nhị kia, nói:
- Đem trà ngon nhất tới đây, tiền thừa thưởng cho ngươi.
- Được, được, nhị vị quan khách xin chờ chốc lát.
Tiểu nhị này làm việc rất năng nổ, chỉ một lát sau đã bưng một khay trà khác tới.
Thanh niên hỏi:
- Các ngươi làm sao có thể bỏ cửa hàng mà chạy tới cửa thành đón khách như thế, không sợ quan phủ sao?
Tiểu nhị cười đáp:
- Khu vực này nằm trong quyền quản hạt của thành binh vệ, bọn họ đồng ý thì chúng ta mới được phép làm ở đây, hàng năm giao cho họ một số tiền thuê chỗ là được. Hai vị cứ ngồi nghỉ, ta qua lau xe ngựa.
Mấy người tiểu nhị hợp nhau lại rửa xe làm việc rất nhanh nhẹn, chiếc xe ngựa chỉ trong chốc lát đã bóng loáng như mới.
Tiểu nhị xong việc liền qua lại, cung kính nói:
- Hai vị muốn đi đâu nữa, có cần tiểu nhân dẫn đường không?
Thanh niên vất cho hắn một túi tiền lớn, nói:
- Ngươi dẫn chúng ta tới Thái thú phủ.
Tiểu nhị nghe xong cả kinh, suýt nữa không bắt được túi tiền kia.
Cụ già vội nói:
- Lão phu có một đứa cháu làm việc trong phủ Thái thú, lâu rồi không gặp cho nên hôm nay đặc biệt đến thăm.
Tiểu nhị trong lòng có chút không tin, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của thanh niên kia, nhất thời ngậm miệng lại, cất tiền vào ngực rồi dẫn hai người họ tới phủ Thái thú. Dọc dường đi, hắn câm như hến, không dám nói nhiều nữa.
Tới trước phủ Thái thú, thanh niên liền nói với tiểu nhị:
- Ngươi đi đi thôi.
Tiểu nhị khom người chào rồi lập tức ly khai, nhanh chân chạy đi thật xa, thầm nghĩ, hai người kia không phú thì quý, may mà vừa rồi mình không có những lời lẽ thất thố gì, bằng không họa giáng xuống đầu mà không biết vì sao.
Thanh niên khẽ dập vào cửa vài cái. Một người gia đinh mở cửa đi ra, ngạo nghễ hỏi:
- Các người muốn gì?
Vẻ mặt của thanh niên kia trầm xuống, cụ già phất tay ra hiệu cho hắn lui về phía sau, thong thả hướng gia đinh kia nói:
- Vị tiểu ca này, phiền ngươi thông báo cho Sở đại nhân nhà các ngươi một chút, nói từ kinh thành có người đến thăm.
Gia đinh này vừa nghe là người trong kinh thì dáng vẻ kiêu ngạo không khỏi biến mất vài phần, bĩnh tĩnh nói:
- Có bái thiếp không?
Cụ già mỉm cười móc tấm danh thiếp ra, đưa cho gia đinh. Gia đinh nhìn tấm thiếp này một cái, mặc dù vật này không đẹp đẽ quý giá nhưng nó lại lịch sự tao nhã theo phong cách cổ xưa, bằng kinh nghiệm hắn biết vật này chắc chắn không phải là vật tầm thường, nhất thời nói rất khách khí:
- Xin nhị vị chờ một chút.
Nói xong liền qua người bước vào trong phủ.
Thanh niên nhịn không được, hừ lớn một tiếng:
- Thật là quá kiêu ngạo.
Cụ già lắc đầu nói:
- Diêm vương khó gặp, Tiểu quỷ khó chơi, ngay cả mấy tên gác cổng nhà ngươi cũng thế thì trách người sao được. Huống hồ Sở Danh Đường thân là thống lĩnh của Nam tuyến đại doanh kiêm Thái thú của Bình Nguyên quận, vinh quang bực này quả thực từ khi Đại Triệu khai quốc đến nay chưa mấy ai có được, uy phong thật có một không hai a.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện