[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 4 : Mưa gió trong kinh thành
Người đăng: vietstars
.
Tại kinh đô Bắc Triệu, trong hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Triệu vương day day đôi mắt liếc nhìn tấu chương chất cao như núi bên trái, mệt mỏi thở dài.
- Hoàng thượng, trời đã khuya, hoàng thượng hãy dùng chút gì đi đã.
Một quý phụ sang trọng bước tới gần Triệu vương nói.
Triệu vương trong lòng cảm động, đáp lời:
- Lâm ái phi, nàng cũng khổ cực quá rồi, cùng trẫm ăn một chút đi.
Lâm quý phi do dự nói:
- Cái này sợ rằng không hợp với lễ nghi cho lắm.
Triệu vương quơ quơ tay nói:
- Nơi đây chỉ có ta và nàng, còn lo ngại gì tới lễ chế chứ. Lễ chế có quy định Hậu cung không thể tham dự vào triều chính, nhưng nếu mấy năm qua không có Quý phi giúp đỡ thì trẫm đã sớm suy sụp rồi.
Lâm quý phi không dám tiếp tục từ chối, ngồi xuống bên cạnh.
Triệu vương ăn được vài miếng đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Quý phi, nàng thấy trẫm có phải là một hoàng đế tốt không?
Lâm quý phi cả kinh, tay thoáng run lên khiến thìa canh chút nữa đổ ra ngoài, vội nói:
- Hoàng thượng anh minh thần võ…
Triệu vương cười cười nói:
- Quý phi, nàng không cần phải hoảng hốt. Trẫm chỉ nhất thời cảm khái, nàng cũng không cần học đám triều thần kia ca tụng công đức của trẫm. Trong các thời hoàng đế tới nay thì đây là vị trí dễ làm nhất mà cũng là vị trí khó làm nhất. Nói một cách đơn giản, làm một hôn quân thì rất dễ dàng nhưng để làm một hoàng đế tốt thì cực khó. Trẫm biết rất rõ mình hoàn toàn có thể biết được căn bệnh trong triều chính nằm ở đâu, nhưng để giải quyết nó thì lại hữu tâm vô lực, vì vậy ta không thể tính là một hoàng đế tốt được.
Triệu vương thở dài:
- Hoàng vị của trẫm trong lịch đại hoàng đế bản triều từ trước tới giờ là nhẹ nhàng nhất. Tiên đế thưở sinh thời có hai người con nhưng Xương Bình Vương không bao giờ tranh đua với trẫm. Vì vậy, trẫm từ nhỏ đã lập lời thề sẽ làm một vị quân vương hiền minh, nhất thống thiên hạ. Nhưng đến khi ngồi trên bảo tọa này thì mới biết mọi việc không hề dễ dàng. Chỉ tính những việc bên trong bên ngoài triều đình cũng đủ khiến trẫm phải đau đầu. Canh ba mới ngủ, canh năm phải lên triều khiến trẫm không có lấy một ngày nhàn rỗi. Trẫm thật sự ngưỡng mộ Xương Bình Vương, vô tư vô lự, tiêu diêu tự tại, sống những ngày tháng giông như thần tiên.
Lâm quý phi dè dặt nói:
- Hoàng thượng, có nhiều việc ngài có thể giao cho đại thần xử lý mà.
Triệu vương hừ một tiếng nói:
- Đám đại thần kia ai cũng có tư tâm, người nào cũng đều không đáng tin cậy hết.
Lâm quý phi như biết mình đã phạm vào cấm kỵ, không dám lên tiếng khiến không khí trong phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.
Triệu vương đột nhiên hỏi:
- Danh Đường tại Bình Nguyên quận có tốt không?
Lâm quý phi kinh hãi đáp:
- Hoàng thượng…
- Trẫm biết nàng với Danh Đường thường xuyên thư từ qua lại.
Triệu vương thở dài:
- Hai năm qua trẫm với hắn càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ hắn trách trẫm vì sao không đưa hắn vào triều sao?
Lâm quý phi vội rời chỗ quỳ xuống nói:
- Hoàng thượng minh giám, gia huynh tuyệt không có ý như vậy.
Tiệu vương đưa tay đỡ Lâm quý phi đứng dậy nói:
- Trẫm cũng tin Danh Đường không phải là loại người này. Hoặc giả có lẽ giữa vua tôi có sự khác biệt, cộng thêm việc Sở gia đưa hắn đi xa vạn dặm để nhậm chức khiến cho hắn lâu ngày tích tụ tức giận. Lại cón có Quách Hoài ở phương Bắc mỗi ngày liên tục đều gởi tấu chương sàm tấu khiến cho cái cảm giác khi xưa ba người chúng ta ở kinh thành hàng đêm cầm đuốc chỉ thiên hạ không còn. Đúng rồi, các ngươi ba người hình như còn là cùng quê quán, đúng không?
Lâm quý phi trả lời:
- Dạ phải, ba người chúng thần cùng ở tại một thôn.
Triệu vương cười lớn, nhớ lại:
- Lúc trẫm đăng cơ, năm đó Văn Võ trạng nguyên chính là Danh Đường và Quách Hoài, hơn nữa thánh tích còn vượt xa những người cùng thi. Hai người lại còn là đồng hương với nhau khiến cho ta không khỏi thấy kỳ lạ với bọn họ. Vì vậy ta đã cùng Tào tổng quản lén ra khỏi cung, tại một tửu quán nhỏ tìm gặp và bắt chuyện với bọn họ. Danh Đường và Quách Hoài đều là người hào sảng, chỉ nói chuyện vài câu đã cùng với trẫm uống rượu bàn chuyện thiên hạ. Hai người này đúng là kỳ tài khó gặp, chỉ là rượu tại quán kia thật sự quá khó uống khiến trẫm chỉ còn cách sai Tào tổng quản phi ngựa về cung lấy cống phẩm mang ra uống.
Lâm quý phi cười cười. Chuyện này nàng cũng đã từng nghe Danh Đường nhắc qua.
Triệu vương nói tiếp:
- Quách Hoài sau khi uống rượu cống phẩm xong thì liền ôm hết vào người, chết sống cũng không đưa cho Danh Đường, khiến Danh Đường nổi nóng suýt nữa là đánh nhau đến cuối cùng trẫm phải đáp ứng tặng hai người mỗi người một bình thì mọi chuyện mới êm xuôi. Nói thật tửu lượng hai người này kém trẫm quá xa. Chỉ uống một lúc mà Danh Đường đã say, ban đầu chỉ nói sơ sơ về triều chính. Nào ngờ chỉ nói mấy câu thì hắn bắt đầu mắng luôn cả trẫm, nói trẫm nào là hôn quân vô đạo, hoang dâm vô sỉ khiến trẫm bỗng dưng bị chửi mà không hiểu gì cả. Hỏi Quách Hoài thì mới biết hắn có muội muội là Sở Lâm vừa tròn mười sáu tuổi thì bị cưỡng ép nhập cung. Trẫm nhớ tới tên này nên khi trở về cung mới cho người triệu nàng tới gặp trẫm.
Lâm quý phi (tức Sở Lâm) làm sao mà không nhớ rõ chuyện này. Khi xưa nàng vốn trong những người nhập cung không có gì quá xuất sắc, nguyên bản vốn cả đời này chỉ biết sống trong cung tới già. Nào ngờ hoàng đế đột nhiện triệu kiến, hỏi nàng vài câu rồi phong nàng làm phi. Chỉ tới khi ca ca nàng tiến cung thì nàng mới hiểu rõ mọi chuyện.
Triệu vương đột nhiên ngừng lại, nhìn nữ nhân trước mặt mình, trong lòng có chút xấu hổ. Luận tài năng, nàng không hề thua kém ca ca nàng. Bao nhiêu năm qua, về mặt chính sự nàng đã giúp ông rất nhiều. Luận tính tình, Sở Lâm cực kỳ hiền thục. Cũng bởi nàng được ông rất sủng ái khiến cho các phi tần trong cung, bao gồm cả hoàng hậu không ngừng đố kỵ, thường xuyên liên kết đối phó nàng nhưng nàng trước sau không hề thốt câu oán hận. Nàng không có con cái. Đã bao năm qua, ngoại trừ một lần sinh non ra thì chưa hề lần nữa thụ thai. Triệu vương trước sau vẫn luôn nghi ngờ lần sinh non trước là do có người gây ra, chỉ là thái y trong cung sau mấy lần chẩn đoàn đều tìm không ra nguyên nhân khiến việc này rốt cục không thể tìm ra chứng cứ. Triệu vương thường nghĩ nếu Lâm phi có thể sinh hoàng tử, trong triều văn có Sở Danh Đường, võ có Quách Hoài thì Đại Triệu khi đó sẽ không thể có cớ gì mà không phồn hưng cho được.
Sở Lâm bị hoàng thượng nhìn bất giác thấy ngại ngùng kêu lên:
- Hoàng thượng…
Nghĩ tới thái tử do hoàng hậu sinh ra, Triệu vương lắc lắc đầu, tựa hồ như hạ quyết tâm, đột nhiên đứng thẳng dậy nói:
- Ái phi, nàng theo trẫm lại đây.
Sở Lâm không biết chuyện gì, chỉ biết theo Triệu vương tiến vào bên trong ngự thư phòng.
Triệu vương đưa tay sờ sờ một chỗ lồi lõm trên tường, một vài tiếng động phát ra, một cánh cửa đá từ từ hiện ra trước mặt hai người.
Sở Lâm theo Triệu vương bước xuống khoảng mười mấy bậc cầu thang thì mới tới mật thất bên trong. Gian mật thất này rộng rãi vượt quá sự tưởng tượng của nàng, cao tới bảy tám trượng, dài mười mấy trượng, bốn phía đều treo hỏa đăng. Chỉ thấy tại đây có một bạch y nhân đứng quay lưng về phía hai người, đang cầm bút vẽ vẽ lên tường như đang miêu tả gì đó.
Nghe tiếng bước chân người, bạch y nhân quay người lại. Sở Lâm đưa mắt đánh giá thì thấy người này độ hơn bốn mươi, dung mạo bình thường, thần sắc có chút ngây ngốc. Chỉ có điều đôi mắt người này sáng rực khiến cho người khác không dám đối mặt nhìn thẳng.
Triệu vương tựa như với sự xuất hiện của người này ở đây cũng không bất ngờ, chỉ nói một câu :
- Ngươi cũng tới đây rồi.
Sau đó, Triệu vương quay về hướng Sở Lâm nói:
- Ái phi, đây là Diệp tiên sinh.
Bạch y nhân đưa mắt nhìn Triệu vương như muốn nói gì cuối cùng lại thôi, quay người về Lâm quý phi vòng tay nói:
- Tham kiến Lâm quý phi.
Sở Lâm vội hoàn lễ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không biết Diệp tiên sinh này là nhân vật nào mà dám đứng trước mặt hoàng thượng cũng không thèm làm lễ.
Lúc này, Triệu vương chỉ vào tường nói:
- Quý phi, nàng tới đây nhìn xem.
Sở Lâm nhìn lên bức tường đột nhiên giật mình la lên.
Trời ạ, đây là cái gì đây? Chỉ thấy trên tường khắc một tấm địa đồ cực lớn to hơn chục trượng, sông núi trên địa đồ như trải dài bất tận. Sở Lâm rất nhanh tìm thấy ngọn núi Hùng Nhĩ Sơn tại gia hương của mình. Ở trên địa đồ này, nàng không chỉ nhìn rõ những con đường mà ngay cả con đường mòn nho nhỏ cũng được vẽ bởi một đường cong màu xám quấn quanh. Sở Lâm từ nhỏ lớn lên tại đây. Nàng biết rõ con đường mòn kia ngay cả dân bản xứ chưa chắc đã biết, vậy mà tại tấm địa đồ này lại được biểu hiện ra chi tiết.
Triệu vương đứng bên cạnh giải thích:
- Lâm phi nàng nhìn xem, màu xanh biểu thị là núi non, còn đây là sông suối, còn đây là…
Sở Lâm nhìn như bị thôi miên, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Hoàng thượng, địa đồ này là gì?
Triệu vương cười nói:
- Quý phi nên biết, nơi chúng ta đang đứng chính là hoàng cung của Hậu Hán vương triều. Mật thất này là do thái tổ chúng ta lúc đuổi quân man di phương Bắc, giành lại kinh thành ngẫu nhiên phát hiện ra. Những thứ trên địa đồ này vô cùng chính xác, đây chính là bí mật lớn nhất của vương triều ta.
Triệu vương đưa tay chỉ Diệp tiên sinh nói tiếp:
- Sư môn của Diệp tiên sinh đời đời thủ hộ địa đồ này. Bọn họ đi khắp nơi trong thiên hạ, không ngừng căn cứ vào biến đổi địa thế để tu sửa địa đồ.
Diệp tiên sinh thở dài than:
- Những năm gần đây, ta đi rất nhiều nơi mới cảm thấy được địa đồ chính xác như thế nào. Thật không biết tiền triều khi xưa hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực để có thể họa nên bức địa đồ này.
Sở Lâm hướng về Diệp tiên sinh cung kình hành lễ nói:
- Sở Lâm tại đây thay mặt Đại Triệu quốc xin đa tạ Diệp tiên sinh.
Diệp tiên sinh hồi lễ nói:
- Từng nghe Lâm quý phi nổi danh hiền đức, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Triệu vương chỉ địa đồ nói tiếp:
- Quý phi nàng nhìn xem. Đương kim thiên hạ được chia làm bốn. Bắc Triệu, Nam Tề, Đông Ngô, Tây Tần, trong đó Triệu quốc ta là có tình thế nguy hiểm nhất, bốn bề thụ địch. Phía Nam giáp Nam Tề cùng Đông Ngô, chỉ cần đứng bên này sông nhìn qua là thấy. Phía Bắc thì cùng man di giao chiến nhiều năm khiến một nửa binh lực tinh nhuệ của chúng ta bị cầm chân tại đây. Nhưng nếu nói uy hiếp lớn nhất thì phải là Tần quốc. Người Tần dân chúng khỏe mạnh, trong triều mãnh tướng như mây. Nhìn lại binh lực của Triệu quốc ta, nam có Sở Danh Đường, thủy quân thao luyện nghiêm ngặt khiến cho Nam Tề Đông Ngô nhiều năm qua không thể làm gì. Bắc có Quách Hoài cùng man di giao tranh liên tục thắng lợi, nếu không phải vì e ngại Tây Tần thì đã sớm xuất quân truy kích. Chỉ có duy nhất thống lĩnh Tây tuyến là Phương Lệnh Minh, em của tướng quốc Phương Lệnh Tín là tài trí bình thường, nếu không phải triều đình Tây Tần mấy lần kinh biến khiến bọn chúng không thể đông chinh thì triều ta đã sớm lâm nguy mất rồi.
Triệu vương nhìn Sở Lâm nói:
- Trẫm sớm biết nàng luôn muốn cho Danh Đường về kinh nhưng Nam tuyến thật sự không thể thiếu hắn. Vì vậy, nàng thay trẫm truyền lời cho hắn, trẫm phong hắn làm Bình Nguyên thái thú kiêm thống lĩnh đại quân Nam phương, đồng thời cho hắn thời gian ba năm bồi dưỡng cho trẫm một người có khả năng thống lĩnh thủy quân thì lúc đó trẫm sẽ cho hắn về kinh. Ngoài ra, hôm nay trẫm cũng đã chuẩn bị điều Quách Hoài về làm Binh bộ thượng thư.
Triệu vương nói tiếp :
- Lâm phi, trẫm biết nàng tại hậu cung chịu nhiều đau khổ. Ngày sau, nếu trẫm có chuyện không may thì chắc chắn hậu cung sẽ không bỏ qua cho nàng. Có Danh Đường cùng Quách Hoài trong triều, trẫm cũng an tâm hơn nhiều.
Sở Lâm rơi lệ nói:
- Đa tạ hoàng thượng.
***
Ngày thứ hai lâm triều, Triệu vương nhìn quần thần dưới điện nói:
- Chúng khanh gia, Lại bộ thượng thư mấy ngày trước lâm bệnh, Binh bộ Vương lão hầu gia tuổi đã cao nên cũng chuẩn bị từ quan. Hai bộ này không thể một ngày không có ai.
Tướng quốc Phương Lệnh Tín từ lâu đã muốn em mình Phương Lệnh Minh nhậm chức Binh bộ thượng thư, nghe Triệu vương đề cập tới vội bước ra phía trước nói:
- Thần xin tiến cử…
Triệu vương phất phất tay nói:
- Tướng quốc đừng nôn nóng, trẫm đã sớm có nhân tuyển, tin chắc rằng người mà tướng quốc tiến cử cùng trẫm dự kiến là giống nhau.
- Truyền chỉ phong Bình Nguyên quận thái thú Sở Danh Đường nhậm chức Lại Bộ thượng thư, Bắc cương thống soái Quách Hoài nhậm chức Binh Bộ thượng thư, hai người lập tức hỏa tốc về kinh nhậm chức.
Lời này vừa ban ra tức thì cả triều liền xôn xao.
Thái tổ Bắc Triệu sau khi bình định phương Bắc liền đối với thể chế quan lại tiến triều cải cách triệt để, đem Thái phó cùng Tam công đổi thành Tam tướng tức Tướng quốc, Thái úy, Tư đồ. Bỏ đi chức thượng thư chung mà dựa vào tính chất công việc chia làm sáu bộ gồm Binh, Lại, Hình, Công, Lễ, Dân, đứng đầu là thượng thư các bộ. Phía dưới thượng thư là bốn thị lang, tiếp đó là hai mươi bốn lệnh lại, còn những quan chức khác thì không thay đổi nhiều. Ở mức địa phương thì bỏ đi Châu mà đổi thành quận, phủ, huyện. Những quận vừa và nhỏ thì chỉ có quận và huyện. Quân đội thì chỉ có Bắc cương, Tây tuyến, Nam tuyến ba đội quân chủ lực chiếm gần như tới tám thành binh lực nước Triệu. Người đứng đầu phong là thống lĩnh, phía dưới là hai phó thống lĩnh, bốn tướng quân, hơn mười thiên tướng, giáo úy, đô úy. Quân đội tại các quận thì chức cao nhất là tham tướng dựa theo địa hình các quận mà phụ thuộc do ba đội quân trên quản lý.
Mà ở trong triều thì trừ tướng quốc đứng đầu các quan ra, còn thái úy, tư đồ tiếng là quản lý lục bộ nhưng thực quyền lại không có bao nhiêu. Chân chính xử lý công việc chính là thượng thư các bộ, quyền lực cực lớn. Trong bao năm qua, thượng thư các bộ thà lui thoái ẩn chứ không ai đồng ý làm thái úy hay tư đồ. Sở Danh Đường cùng Quách Hoài tuổi chưa tới bốn mươi, kinh nghiệm trong triều không nhiều. Vì thế khi nghe hoàng thượng hạ chỉ ý như vậy, trong triều nhất thời bàn tán xôn xao, có bốn năm vị đại thần đồng thời đứng ra phản đối.
Phương Lệnh Tín đưa mắt nhìn Hình bộ thượng thư Sở Danh Đình đứng đối diện, lặng lẽ lui về sau. Hoàng thượng không hề cùng hắn và Lại bộ thương nghị mà quyết đoán hạ chỉ ý như vậy chứng tỏ tâm ý đã quyết, có nói nữa cũng vô dụng. Hơn nữa nếu nói về tài năng thì Sở Danh Đường cùng Quách Hoài hoàn toàn xứng đáng, dù có phản đối cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Thêm nữa hắn đường đường là tướng quốc không thể tự hạ thân phận, chỉ đành phải nhờ vào các vị đại thần khác mà thôi.
Hình bộ thượng thư Sở Danh Đình lạnh lùng nhìn mọi việc xảy ra. Trước đó không lâu, Lâm quý phi đã từng nói với hắn là muốn hắn thỉnh cầu hoàng thượng triệu ca ca Sở Danh Đường về kinh, mong muốn cho Sở thị gia tộc ngày càng hưng thịnh. Lúc đó hắn chỉ khẽ cười nói là một triều nếu có hai thượng thư thì khó tránh khỏi để mọi người dị nghị, rồi sau đó từ chối.
Sở Danh Đình đối với huynh muội Sở Lâm có một nỗi chán ghét khó mà nói nên lời. Khi xưa hắn ái mộ đại tiểu thư của Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt. Nào ngờ Vương đại tiểu thư lại đem lòng yêu thích tên hoang dã thất phu Sở Danh Đường khiến hắn như muốn nổi điên. Còn Sở Lâm chỉ là một thôn nữ nào ngờ lại được Triệu vương sủng ái, hơn nữa sức ảnh hưởng đối với Triệu vương cực lớn. Lần này hoàng thượng giữa triều đình lại hạ chỉ cho Sở Danh Đường hồi kinh khiến cho Sở Danh Đình càng thêm phẫn nộ .
Triệu vương thấy nhiều người phản đối như vậy, giận dữ đập bàn nói:
- Sở Danh Đường làm Bình Nguyên thái thú đã hai năm được bách tính ngưỡng mộ, năng lực như vậy không lẽ còn chưa đủ? Quách Hoài tại Bắc cương đại phá mười vạn đại quân man di, chém chết Đan Vu của giặc Hồ, ngay cả phong vương cấp đất còn được, không lẽ công lao như vậy không đủ để đảm đương một chức thượng thư?
Sở Danh Đình đột nhiên chắp tay nói:
- Hoàng thượng, Quách thống lĩnh Bắc cương công lao to lớn, chiến công rực rỡ. Vương lão hầu gia thoái lui theo lý phải do y tiếp quản Binh bộ. Nhưng Sở thái thú của Bình Nguyên quận theo thần thì tạm thời không thể hồi kinh. Mấy năm qua Nam Tề Ngạc Thân Vương chấp chính quân quyền, không ngừng mở rộng quân lực, chế tạo thuyền bè, lúc nào cũng nhòm ngó Đại Triệu ta. Hiện nay Đỗ thống lĩnh Nam doanh đã già nua, Sở thái thú lưu lại Bình Nguyên quận có thể phò trợ đề phòng bất trắc.
Tức thì mấy vị đại thần thuộc Sở hệ lên tiếng tán thành. Công bộ thị lang Phương Lệnh Bạch cười lạnh lên tiếng:
- Khải tấu hoàng thượng, Sở đại nhân lo lắng Nam Tề quả thật chính xác, nhưng tâm phúc đại hoạn của Đại Triệu ta lại là Tây Tần. Phương thống lĩnh thủ tại Tây tuyến đã hơn mười năm, khổ công chống cự quân Tần ngoài biên ải, công lao to lớn theo lý phải trọng thưởng. Còn Quách thống lĩnh dù năm ngoái cùng Hồ man giao chiến khiến cho Hung Nô nhất tộc cơ hồ như tận diệt, mang lại hòa bình cho Bắc cương ít nhất cũng mười năm, đại công như thế không thể không thưởng. Chỉ là Bắc cương đại doanh nguyên khí cũng vì thế mà trọng thương, Quách thống lĩnh sao có thể rời đi lúc này được? Huống chi năm vạn tinh binh điều từ Tây tuyến tới Bắc cương cơ hồ như tử thương gần hết, thần nghĩ không bằng điều Quách thống lĩnh từ Bắc cương làm thống lĩnh Tây tuyến, mau chóng chiêu mộ tân binh, gia tăng huấn luyện để chuẩn bị nghênh chiến quân sài lang từ Tây Tần mới đúng.
Sở Danh Đình cười nhạt:
- Phương đại nhân quả có hảo tâm cơ a.
- Ngươi…
Quan viên hai phe không ngừng tranh cãi khiến Triệu vương nổi giận đập bàn hét lớn:
- Câm miệng!
- Thân là trọng thần triều đình mà lại cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì!
Triệu vương trầm giọng nói tiếp:
- Người đâu, truyền chỉ cho Quách Hoài nhậm chức Binh bộ thượng thư, thống lĩnh đại quân Bắc doanh giao cho phó thống lĩnh Mạnh Đức nhậm chức.
- Ngoài ra…
Triệu vương từ trong tay áo lấy ra một tấu chương:
- Đỗ Vệ thống lĩnh của Nam doanh mấy ngày trước có dâng tấu, nói là tuổi cao sức yếu muốn từ quan, trẫm cũng đã chuẩn tấu. Chúng khanh đã cho rằng Thái thú của Bình Nguyên quận không thích hợp với chức Lại Bộ thượng thư vậy thì để hắn kiêm chức thống lĩnh Nam doanh, ngay lập tức nhậm chức.
Không chờ quần thần phản ứng, Triệu vương đứng dậy nói:
- Ý trẫm đã quyết, không cần phải nhiều lời. Bãi triều!
Nói xong xoay người đi vào trong.
Chúng đại thần chưa bao giờ thấy hoàng thượng cường thế như hôm nay, bất giác đều đưa mắt nhìn nhau.
Phương Lệnh Bạch tới bên cạnh huynh trưởng Phương Lệnh Tín khẽ hỏi:
- Đại ca, anh nói việc này…
Phương Lệnh Tín lắc lắc đầu nói:
- Về phủ rồi bàn tiếp.
Sở Danh Đình đứng ngây người cả nửa ngày, hắn thật không ngờ kết quả của cuộc tranh cãi lại như vậy, bất giác đưa mắt nhìn Phương Lệnh Tín.
Phương Lệnh Tín như cảm giác được quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt lộ nét chế nhạo.
Trở về cung, Triệu vương cười cười nói với Lâm quý phi :
- Ái phi, nàng đã ba năm chưa về thăm nhà, nay trẫm chuẩn tấu cho nàng về Bình Nguyên quận thăm người thân đó.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện