[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 21 : Sóng gió nổi lên
Người đăng: Ooppss
.
Đoàn người Sở Tranh về tới Sở phủ trời đã tối đen. Hôm nay Sở Tranh toàn thân xuất mồ hôi, cả người hôi hám khó chịu, muốn mau chóng về Đạp Thanh viên tắm gội. Liễu Khinh Như có thể bởi vì danh phận đã định, mấy ngày nay không còn ngượng ngùng, trong lúc Sở Tranh dưỡng thương thường xuyên hầu hạ hắn tắm rửa, khơi dậy dục vọng trong người hắn.
Nhưng mộng đẹp tắm cùng mỹ nhân của Sở Tranh nhanh chóng tan thành mây khói, quản sự phủ Lý Thành nói cha hắn đợi hắn đã lâu tại thư phòng.
Sở Tranh trong bụng than vãn không thôi, mọi việc hôm nay không được thuận lợi, nhưng không dám chậm trễ, chốc lát đã tới thư phòng của Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường vẻ mặt không vui. Sở Tranh biết phụ thân đang trách mình thương thế vừa lành lại chạy loạn bên ngoài, trong lòng cũng có chút tủi thân uất ức, nếu không phải là vì lo lắng phụ giúp phụ thân, lại phải vất vả làm chủ Ưng Đường, mới bận tối mặt tối mũi thành ra như vầy. Cũng tưởng nên nhắc lại, mục tiêu từ nhỏ của hắn là có một cuộc sống phóng túng, ăn chơi hưởng thụ, nhưng hôm nay mục tiêu này càng ngày càng xa vời.
Cũng may Sở Danh Đường không trách mắng hắn, chỉ hỏi sơ qua hôm nay hắn làm gì, đi đâu. Sở Tranh cũng không giấu diếm, nhưng chỉ nói ra bảy tám phần. Hắn không muốn cho phụ thân biết về Võ Mị Nương là một vưu vật đủ để hại nước hại dân, bằng không lỡ phụ thân nhất thời hiếu kỳ muốn gặp mặt, đây chẳng phải là mang đến Sở gia một đại tai họa, người bình thường không thể chống lại được "Mị hoặc chúng sinh".
Sở Danh Đường nghe xong gật đầu. Ba nhà Sở - Vương - Phương dù sao cũng đã thành thế liên minh, rốt cuộc chẳng phải sợ Thái tử Triệu Khánh, nhưng có thể cài người ở bên cạnh Triệu Khánh, biết được từng cử động, từng lời nói của hắn vẫn là một việc tốt. Đứa con út này đã có bản lĩnh như vậy, ông quả nhiên không nhìn lầm.
Sở Danh Đường tìm Sở Tranh không phải hoàn toàn là vì việc đó, sau khi hỏi xong Sở Tranh hôm nay làm gì ở đâu, liền nói:
- Lần này cha gọi con đến, là có một chuyện muốn thương lượng với con.
Sở Tranh cười nói:
- Cha nói chuyện với hài nhi, sao còn dùng hai chữ “thương lượng”.
Sở Danh Đường không nhịn được mỉm cười, đứa con này càng ngày càng giỏi giang, ngẫu nhiên trở thành phụ tá đắc lực cho ông lúc nào không hay, ông nói chuyện với hắn không tự chủ được dùng giọng điệu thương lượng.
Sở Danh Đường nhìn Sở Tranh một cái, có chút do dự, nói:
- Hai anh con đã rời kinh hơn mười ngày, tuy Hiên nhi không lâu sau sẽ trở lại kinh để thành hôn, nhưng sau khi thành hôn phải quay lại Nam Tuyến đại doanh, Nguyên nhi trước khi đi từng đề cập với cha, muốn cho con gia nhập cấm vệ quân, con có bằng lòng không?
Trước kia Sở Nguyên đã nói qua chuyện này với Sở Tranh, hắn cũng biết, đây là con đường sớm muộn gì cũng phải đi, vì vậy nói:
- Hài nhi xin tuân mệnh.
Sở Danh Đường nói:
- Nhưng con còn nhỏ tuổi, lại phải quản lý Ưng đường, gia nhập cấm vệ quân không phải không có việc để làm. Hai anh con đi rồi, con cháu hai nhà Sở - Vương không ai phục ai, con sau khi vào trong quân, cần phải quan tâm việc này, cha thật lo lắng con bận quá lo không xuể.
Sở Tranh cười nói:
- Bây giờ trong Ưng đường ba vị đại nghệ nhân đều có ấn tượng tốt với hài nhi, hoàn toàn nắm vững Ưng đường chỉ là việc sớm hay muộn, việc này không cần vội vàng, trong khoảng thời gian này con cũng không có việc gì làm, chi bằng gia nhập cấm vệ quân ngay.
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng tốt, con bây giờ mặc dù quản lý Ưng đường, nhưng Ưng đường cũng không lộ diện ra ngoài. Là con của Thái úy, con tương lai cũng phải đi trên con đường làm quan, không bằng trước gia nhập cấm vệ quân nhận một chức quan nhỏ, còn về phần Ưng Đường, chờ con sau khi hoàn toàn nắm trong tay thì để cho sư phụ con hoặc người khác quản lý thế cũng được.
Sở Danh Đường cười khổ nói tiếp:
- Cha vốn muốn cho con nhận chức phó tướng cấm vệ quân, Phương tể tướng cũng đã đồng ý việc này, nhưng Quách bá phụ của con nằng nặc không đồng ý, nói con tuổi chưa thành niên òng quân đã là chuyện không đúng, còn nói chi tới việc đảm nhận chức phó tướng. Tranh nhi, xem ra con trước chỉ có thể lãnh chức giáo úy thôi.
Sở Tranh cười nói:
- Hài nhi có thể trở thành giáo úy nhỏ tuổi nhất Đại Triệu đã rất vui rồi, chức phó tướng từ từ nói sau.
Sở Danh Đường cười nói:
- Thôi được, Tranh nhi, trước con hãy làm bộ hạ dưới trướng của đường huynh Sở Thận An, nó là con của Lễ Bộ Thị Lang Sở Danh Nam, cha nghĩ con cháu hai nhà Sở - Vương trong cấm vệ quân cũng không vì con là giáo úy mà khinh thường con, huống chi hôm nay cấm vệ quân đều do con cháu ba nhà Sở - Vương - Phương nắm trong tay, con không cần gây sự với con trai của Phương tể tướng, dù sao nó có thể sẽ là vị hôn phu tương lai của nhị tỷ con.
Sở Tranh cũng không ngờ Phương Lệnh Tín lại có thể chủ động giảng hòa với phụ thân, càng không ngờ tới nhị tỷ Sở Hân như hoa như ngọc lại thuận lợi rớt vào tay Phương Trung Thành như thế. Hắn càng nghĩ càng tức trong bụng, tiểu tử này lần đầu gặp mặt nhìn đã không vừa mắt, vốn định sau khi gia nhập cấm vệ quân tìm cơ hội đấu với hắn một trận, nhưng phụ thân đã nói như vậy, sau này nhị tỷ lại che chở cho hắn, nói chung không còn cơ hội nào. Tuy nhiên, nếu tiểu tử kia mà có lỗi với nhị tỷ hắn, Sở Tranh nhịn không được xiết chặt nắm tay thầm nghĩ, hắn muốn xem tên kia có thể chịu được mấy quyền của mình.
Sở Tranh cáo từ phụ thân trở lại Đạp Thanh viên, vừa bước vào thấy đèn đuốc mấy gian phòng trong viên còn sáng trưng, không khỏi có chút kỳ quái, thường ngày vào giờ này mấy người Liễu Khinh Như đã sớm đi ngủ. Sở Tranh tập trung chú ý, mơ hồ nghe được tiếng khóc truyền ra từ trong phòng Liễu Khinh Như, cả người quýnh lên, nhún chân nhảy tới trước cửa phòng, xuất chưởng mở toang cửa phòng ra.
Người trong phòng giật nảy mình, ngưng bặt tiếng khóc. Sở Tranh thấy đối diện Liễu Khinh Như là một thiếu niên gầy trơ xương, mắt hai người sưng đỏ, mặt vẫn còn ngấn lệ. Hắn nhìn kỹ lại, Khinh Như và thiếu niên này có khuôn mặt hao hao giống nhau. Sở Tranh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vã hạ tay phải vừa giơ cao xuất chưởng đẩy cửa xuống, tự giễu bản thân hành động lỗ mãng.
Liễu Khinh Như nghênh đón, nói:
- Công tử, công tử làm sao vậy?
Sở Tranh có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói:
- Ta nghe trong phòng có tiếng khóc, trong lúc cấp bách có chút thất thố.
Liễu Khinh Như nghĩ một cái liền hiểu ra, trong lòng ngược lại vui vẻ, nói:
- Việc này còn phải đa tạ công tử, nếu không phải công tử sai người giúp đỡ, biểu đệ của thiếp làm sao có thể thoát khỏi Nam Tề.
Liễu Khinh Như xoay người nhìn thiếu niên kia nói:
- Biểu đệ, vị này là người vừa rồi tỷ tỷ đề cập đến... Sở công tử.
Rồi quay sang Sở Tranh nói:
- Đây là biểu đệ của thiếp, Phạm Nhược Thành, vừa mới tới phủ không lâu, vốn định ngày mai mới bái kiến công tử, không ngờ công tử trở về sớm như vậy.
Thiếu niên kia đương nhiên biết “Sở công tử” trước mắt là ai của biểu tỷ, nhưng thấy Sở công tử tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi, không khỏi ngẩn ra.
Sở Tranh cũng hơi lúng túng, chẳng biết xưng hô với tên kia như thế nào cho phải. Khinh Như là thê tử của hắn, Phạm Nhược Thành là biểu đệ của Khinh Như, theo lý mà nói hắn phải gọi tên kia là biểu đệ mới phải, nhưng với vóc dáng này mà gọi tên kia là biểu đệ thì hơi quá đáng, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn đành chắp tay chào:
- Phạm công tử.
Phạm Nhược Thành dường như cũng không muốn gọi hắn là huynh, chắp tay chào:
- Xin chào Sở công tử.
Thúy Linh ở một bên nhỏ giọng cười nói với Tử Quyên:
- Nên gọi là tỷ phu mới đúng, nhưng nhìn tới nhìn lui công tử cũng không giống tỷ phu tí nào
Với bản lãnh Sở Tranh bây giờ, Thúy Linh thì thầm với Tử Quyên hắn nghe không sót một chữ, những đành phải giả vờ không nghe thấy gì, quay ra hàn huyên với Phạm Nhược Thành. Phạm Nhược Thành mặc dù tại Nam Tề trải qua đau khổ, nhưng vẫn giữ được khí độ của con nhà thế gia, cử chỉ nho nhã lễ độ, Sở Tranh rất có thiện cảm với hắn.
Liễu Khinh Như đột nhiên nhớ tới Sở Tranh trở về còn chưa ăn cơm, liền để Sở Tranh cùng Phạm Nhược Thành ngồi trong phòng, rồi cùng Tử Quyên, Thúy Linh hai người đi chuẩn bị đồ ăn khuya.
Sau khi Liễu Khinh Như ba người rời khỏi, Sở Tranh cùng Phạm Nhược Thành đột nhiên lạnh nhạt không nói gì với nhau.
Sau đó Sở Tranh chợt thấy Phạm Nhược Thành như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cười nói:
- Phạm công tử có chuyện gì mời nói.
Phạm Nhược Thành do dự một chút, nói:
- Sở công tử cũng biết chúng ta là Phạm gia ở Nam Tề?
Sở Tranh gật đầu nói:
- Có biết đôi chút.
- Phạm gia ở Nam Tề tồn tại đã lâu, cho tới nay được bách tính Đại Tề tôn là "Nho giả đệ nhất gia", tại Tề quốc địa vị sánh ngang Sở gia ở Bắc Triệu.
Phạm Nhược Thành ngán ngẩm nói:
- Chỉ tiếc Hoàng Đế Nam Tề hồ đồ vô đạo, cả tin lời sàm ngôn tru diệt cả nhà Phạm gia ta, Phạm mỗ tuổi nhỏ bị sung quân làm cu li trong quân doanh, biểu tỷ Khinh Như thì lại lưu lạc đến Triệu Quốc làm thiếp...
Sở Tranh nghe vậy có chút không thoải mái. Liễu Khinh Như mặc dù ủy thân làm thiếp, nhưng hắn đối đãi với Liễu Khinh Như hết lòng, nghe giọng Phạm Nhược Thành nói, dường như có phần bất mãn; hơn nữa hắn hôm nay vì việc của Võ Mị Nương có chút phiền lòng, nhịn không được lạnh lùng nói:
- Nghe Phạm công tử nói, Phạm gia là đệ nhất gia ở Nam Tề, vậy có từng nắm giữ binh quyền chưa?
Phạm Nhược Thành sửng sốt, nói:
- Phạm gia cha truyền con nối theo đạo Khổng Mạnh, từ trước đến này tin tưởng và thi hành lễ nghĩa để an bang, binh quyền là sát phạt chi đạo, Phạm gia không mong muốn xử sự theo nếp của quân nhân.
Sở Tranh hừ lạnh nói:
- Phạm gia tay không một lính một tốt, thảo nào Hoàng Đế Nam Tề muốn tru diệt Phạm gia các ngươi, Phạm gia hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Phạm Nhược Thành nghe giọng nói trào phúng của Sở Tranh, tức giận nói:
- Phạm gia ta đầy lòng chính trực, đối mặt nguy nan khẳng khái chịu chết…
Sở Tranh nhịn không được cười ha hả nói:
- Khẳng khái chịu chết? Rõ là chuyện tức cười, lẽ nào Hoàng Đế muốn giết, các ngươi liền đưa đầu ra chịu chém? Theo ta biết, môn sinh đệ tử của Phạm gia trải khắp thiên hạ, tại sao các ngươi không biết phản kháng?
Phạm Nhược Thành do dự nói:
- Hoàng Thượng là thiên mệnh chi tử, vua xử thần chết, thần không thể không chết (quân yếu thần tử thần bất đắc bất tử, hay quân xử thần tử thần bất tử bất trung), Hoàng Thượng bị gian thần làm cho mê muội, Phạm gia mặc dù gặp thảm họa, nhưng lòng chính trực mãi mãi lưu sử xanh.
Sở Tranh bị nghẹn họng ngẩn người, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Đây chính là nguyên nhân vì sao Phạm gia các ngươi chỉ còn tỷ đệ hai người, mà chúng ta Sở gia lại truyền thừa trăm năm không đổ.
Phạm Nhược Thành liếc xéo Sở Tranh nói:
- Nhưng hậu nhân không biết sẽ đánh giá Sở gia các ngươi như thế nào?
Sở Tranh hiểu ra thiếu niên trước mặt mình chẳng qua chỉ là một tên nho sinh hủ lậu, thản nhiên trả lời:
- Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, sử sách cũng do kẻ thắng viết ra, cho đến nay Sở gia nắm triều chính trong tay, quan chép sử sao dám hồ ngôn loạn ngữ, huống chi Sở gia ta trăm năm trước chống lại Hồ Man, chống giặc ngoại xâm, những công lao này không cho phép bọn chúng mạt sát.
Phạm Nhược Thành nói:
- Nhưng Sở gia các ngươi có thể liên tục duy trì như vậy được sao?
Sở Tranh trong lòng tức giận, nói:
- Vậy đám người Phạm gia các ngươi thì sao? Ít nhất ta tự tin có thể bảo vệ chu toàn cho những người thân bên cạnh, bao gồm cả Khinh Như cuộc đời này không phải lo lắng.
Phạm Nhược Thành cũng hiểu hai người không hợp nhau, đứng dậy nói:
- Ân cứu mạng của Sở công tử, tại hạ suốt đời không quên, nhưng những lời công tử vừa nói, tại hạ không tán thành, tục ngữ có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu (đạo bất đồng không thể có cùng chí hướng), Phạm mỗ xin cáo biệt, Khinh Như biểu tỷ xin phó thác nhờ công tử chăm sóc, hy vọng công tử có thể nhớ được lời nói hôm nay, đối xử tử tế với nàng, nàng nếu có gì bất trắc, Phạm mỗ cho dù…
Sở Tranh dơ tay ngăn lại, nói:
- Khinh Như đã vào Sở gia, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng chu đáo, không cần người ngoài nói vớ vẩn xen vào, ngươi cũng không cần phải đe dọa ta, ta nghe tai này lọt tai kia. Chỉ có điều ngươi đang ở Triệu quốc, mọi thứ đều không quen thuộc, nếu muốn rời đi, cần Khinh Như bằng lòng cái đã.
Phạm Nhược Thành đứng dậy nói:
- Phạm Nhược Thành ta đường đường là một nam tử hán thân cao bảy thước, sao có thể ăn nhờ ở đậu.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Ngươi ở trong quân doanh làm cu li chịu khổ không ít, mặc dù muốn đi, cũng cần dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.
Lúc này Liễu Khinh Như cùng hai cái nha đầu bưng thức ăn khuya đi tới, Sở Tranh cùng Phạm Nhược Thành nhìn nhau, ngừng tranh cãi.
Sau khi Sở Tranh ăn xong bữa khuya liền tắm rửa qua loa, Liễu Khinh Như giúp hắn trải giường, chăn đệm đâu ra đó, đang muốn rời đi liền bị Sở Tranh giữ chặt lại.
Liễu Khinh Như trong lòng hoang mang như nai con lạc mẹ, nhẹ giọng kêu lên một tiếng:
- Công tử.
Sở Tranh không chú ý tới vẻ mặt e thẹn của Liễu Khinh Như, chỉ nhíu mày kể lại việc mới vừa rồi Phạm Nhược Thành muốn rời đi.
Liễu Khinh Như sau khi nghe xong khẽ thở dài:
- Biểu đệ này của thiếp thuở nhỏ được ông ngoại dạy dỗ, hun đúc, tính tình có hơi cố chấp, xin công tử thứ lỗi.
Sở Tranh nói:
- Chuyện này có đáng gì, hắn không có nghề nghiệp trong tay, rời khỏi Sở phủ hắn sinh sống như thế nào? Ta mặc dù có thể cho hắn tiền tài, nhưng chỉ sợ hắn cũng không muốn nhận, biểu đệ này của nàng thật sự trong sạch cao thượng, khinh thường công việc của thương nhân. Khinh Như, ta nghĩ nàng nên khuyên nhủ hắn một chút.
Liễu Khinh Như suy nghĩ một chút nói:
- Công tử đã cứu tính mạng của hắn, đối với hắn như vậy ân đức to lớn lắm rồi, công tử cứ để hắn đi đi, nam nhân của Phạm gia vốn là như vậy, không bao giờ cầu người.
Sở Tranh không nói gì, hắn gần như quên khuấy Liễu Khinh Như cũng là nữ nhân của Phạm gia, bản chất cũng giống như Phạm Nhược Thành, nếu không phải ở bên cạnh hắn, với tính tình của nàng, chỉ sợ ở lại Sở gia cũng không được bao lâu.
Sở Tranh thở dài nói:
- Không bằng như vầy, vùng phía nam thành phần lớn là con nhà bình dân, nói biểu đệ nàng tới đó mở trường dạy tư, lấy nghề dạy học kiếm sống, cũng không làm mất thể diện của hắn, thường ngày thì có Sở gia âm thầm chiếu cố, cũng không ai dám ăn hiếp hắn.
Liễu Khinh Như suy nghĩ, việc này hoàn toàn có thể làm được, trong lòng cảm kích, nhẹ nhàng quỳ xuống nói:
- Đa tạ công tử.
Hai người ở trong phòng tối, Sở Tranh cầm bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, mịn màng của Liễu Khinh Như, bất giác dục vọng nổi lên, nhẹ nhàng kéo một cái, giai nhân liền ngã vào lòng hắn. Sở Tranh nói nho nhỏ bên tai nàng:
- Nếu muốn cảm ơn ta, đêm nay nàng ở lại chỗ này đi.
Liễu Khinh Như hổ thẹn không kìm được vội đứng lên, Sở Tranh vì chưa dùng sức, để nàng giằng tay ra, giơ tay muốn nắm lại, chỉ nghe “soạt” một tiếng, vạt áo Liễu Khinh Như bị hắn xé một mảnh.
Liễu Khinh Như cũng không dừng lại, lúc gần ra cửa quay đầu lại cười nói:
- Công tử đã từng đồng ý, trước khi thành niên sẽ không khi dễ thiếp, công tử đừng quên.
Sở Tranh nghe vậy thì không đuổi theo, tay cầm mảnh áo đưa lên mũi ngửi ngửi, miệng cười hắc hắc một cách quái đản.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện