[Dịch] Sở Thị Xuân Thu

Chương 14 : Thái Bình Triển gia

Người đăng: Ooppss

.
Sở Danh Đường ngồi trong xe ngựa, khẽ vén rèm cửa, nhìn con đường quen thuộc mà không khỏi thở dài một tiếng. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợi trọn vẹn mười năm. Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳng lặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua. Trong khoảng thời gian Sở Danh Đường nhậm chức thái thú, ông thưởng phạt phân minh, cai quản việc lớn việc nhỏ đâu ra đó, Bình Nguyên Thành ngày càng thịnh vượng, bách tính trong thành là người cảm thụ việc này sâu xa nhất. Nghe nói thái thú đại nhân bị triệu hồi kinh, đa số đều không muốn nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ chốc lát sau, người người tụ lại càng đông, đông mà không loạn, trật tự đâu ra đó. Khi đoàn xe tới cửa thành, bá quan trong Bình Nguyên quận đã chờ sẵn ở đây. Sở Danh Đường xuống xe ngựa, cùng với Thái Thú kế nhiệm Ninh Phương Khiêm và mấy quan viên hàn huyên thăm hỏi. Con gái của Ninh Phương Khiêm đã đính hôn với Sở Hiên, vốn chỉ chờ sau khi Sở Danh Đường từ đại doanh trở về liền thành thân, nào ngờ Sở Danh Đường lại bị triệu hồi kinh nhanh như vậy, việc này không thể nào làm khác hơn là dời lại ngày thành thân, chờ Sở Danh Đường tới kinh thành ổn định rồi mới định ngày cho hai trẻ. Sở Danh Đường và Ninh Phương Khiêm là bằng hữu nhiều năm, lại sắp trở thành thông gia, cho nên những lời khách sáo ít đi rất nhiều, Sở Danh Đường nhắn nhủ Ninh Phương Khiêm một số việc xong liền chắp tay chào bá quan cùng bách tính, rồi một lần nữa lên xe ngựa. Vì sự an toàn của Sở Danh Đường, Ninh Phương Khiêm điều ba nghìn quân sĩ từ Bình Nguyên đại doanh cùng với hai ngàn gia tướng của Sở phủ lên đường. Theo tính tình của Sở Danh Đường, ông không muốn làm phiền các quan phủ trên đường đi. Nhưng Sở thái úy thượng kinh nhậm chức, các quận phủ trên đường đi sao dám bê trễ, sớm đã hỏi thăm rõ ràng hành trình của thái úy đại nhân, Sở Danh Đường đến nơi nào là quan viên địa phương ra mười dặm đón chào. Sở Danh Đường cũng không thể không nể mặt mũi các quan viên địa phương, đành phải tiếp nhận sự đón tiếp của họ. Sở Danh Đường nghĩ lại, thánh chỉ của hoàng thượng vốn thôi thúc ông sớm ngày ly khai Nam tuyến đại doanh, nhưng không nói rõ bao giờ phải đến kinh thành, hơn nữa nếu ông vào triều làm quan, có thể hiểu rõ các quan viên địa phương hơn một chút cũng tốt. Vì vậy Sở Danh Đường trì hoãn cuộc hành trình chậm lại, một mặt quan sát dân tình, một mặt lắng nghe, ngầm nhận xét về các quan lại địa phương. Sở Danh Đường bận việc xã giao, Sở Tranh cảm thấy phiền muộn không gì sánh được, tính ra đây là lần đầu tiên hắn được đi xa trong thế giới này, rất muốn ra ngoài để mở mang đầu óc. Nhưng hết lần này tới lần khác, do Sở phu nhân có bài học từ lần trước, nên quản hắn cực kỳ nghiêm ngặt, cả ngày đốc thúc Sở Tranh đọc sách viết văn. Nói đến viết văn Sở Tranh đã cảm thấy đau đầu, thời đại này ưa chuộng văn xuôi, nhấn mạnh về cấu trúc câu và cách đối ngẫu. Cấu trúc đại đa số được dùng là tứ lục cú thức, tức là câu bốn chữ đối câu bốn chữ, câu sáu câu chữ đối câu sáu chữ , thường phải đối bằng trắc và dùng điển cố rất hà khắc. Hành văn nhấn mạnh vào việc dùng câu văn hoa lệ, từ ngữ thường hay được sử dụng là những từ tả màu sắc, vàng ngọc, linh cầm, kỳ thú, hoa thơm, cây cỏ vân vân... hình thức câu văn chỉnh tề, câu từ song song để thích hợp với nhu cầu của cấu trúc câu tứ lục, thường thường phải tách từ, như "Dương đắc ý" nói thành "Dương ý", "Chung Tử Kỳ" nói thành "Chung Kỳ". Sở phu nhân ngưỡng mộ các danh gia viết các tác phẩm văn xuôi có lối hành văn nhiều ẩn dụ, ví von chồng chéo trong bài viết, điều đó không chỉ làm cho văn chương cồng kềnh, hơn nữa còn làm cho nội dung mịt mờ và khó hiểu, khiến Sở Tranh như đang đọc chữ tượng hình vậy. Hắn vốn là một sinh viên khoa học tự nhiên, không hiểu rành về văn học, đối với cái loại văn đối ngẫu gì gì đó càng chưa nghe bao giờ, cao lắm cũng chỉ biết một số thơ từ thuộc triều Đường, Tống mà thôi, những bài thơ từ văn xuôi ở thế giới trước được coi là tuyệt thế, lại không ngờ lại vô dụng ở thế giới này. Sở Tranh rủa thầm tay tác giả viết truyện Tầm Tần Ký, thế nào lại cho tên Hạng Thiếu Long chỉ dựa vào vài ba câu thơ mèo quào đã khiến mọi người coi hắn như sao đế vương, còn Sở Tranh hắn thỉnh thoảng lộ ra nửa câu, một chữ thì đã bị Sở phu nhân nhéo lỗ tai răn dạy, nói cái gì là từ không đạt ý, đối cũng không khéo vân vân và vân vân... Hắn thật hy vọng có thể đầu thai vào thời Đại Đường, hắn biết một ít thơ từ triều Đại Tống còn có thể ứng dụng ngay tức thì mà không cần phải học lại từ đầu như bây giờ. Hắn lại càng đau khổ hơn khi biết rõ những thứ đang học là lạc hậu, đã bị đào thải, nhưng không học thì không xong. Sở Tranh thực sự chịu hết thấu. Sở phu nhân mỗi ngày sau giờ ngọ đều phải nghỉ ngơi chốc lát, nhân cơ hội này Sở Tranh thừa lúc không ai chú ý từ hoa viên leo tường ra. Sở Danh Đường lúc này đang ở phủ đệ của tri phủ địa phương, phủ đệ này không lớn lắm, gia tướng và quân sĩ của Bình Nguyên đại doanh chỉ có thể ở ngoài phủ bảo vệ, Sở Tranh đã quan sát mấy ngày, khi mà hai đội binh sĩ tuần tra giao phiên, hắn lẩn nhanh ra ngoài, nhắm hướng phố xá sầm uất phóng đi. Sở Tranh vừa mới ló đầu ra khỏi phố, đã thấy Ngô An Nhiên chắp tay đứng ở đầu phố, vẻ mặt lạnh tanh nhìn hắn. Sở Tranh cũng không kinh ngạc, hắn biết Ngô An Nhiên được Sở phu nhân nhờ vả trông coi mình, bèn cười giả lả chào hỏi: - Ngày hôm nay khí trời không tệ, sư phụ đã dùng cơm chưa? Ngô An Nhiên có chút tức giận liếc nhìn Sở Tranh. Mới vừa rồi ông ta mới bắt đầu ăn cơm, nhưng phát hiện không thấy Sở Tranh đâu, biết tiểu tử này khẳng định muốn chuồn ra ngoài, liền vội vã đến đây chờ hắn. Sở Tranh đi tới kéo kéo tay của Ngô An Nhiên nói: - Nhìn mặt của sư phụ là biết, sư phụ vì đồ nhi mà lo lắng đến nỗi quên luôn cơm nước. Nghe hạ nhân ở đây nói trong thành có Thiên Sơn Các, do một vị ngự trù đã thoái ẩn mở kinh doanh, danh tiếng truyền xa, nếu đã ra ngoài rồi không bằng ngày hôm nay để đồ nhi hiếu kính sư phụ một chút. Ngô An Nhiên dở khóc dở cười, ông ta đối với tên đồ đệ này đúng là hết cách. Tuy nhiên mấy ngày nay ông ta cũng có chút buồn chán, đã từng có ý định ra ngoài đi dạo, lần này nhân tiện đi cùng Sở Tranh, không phải lo lắng tiểu tử này sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Ngô An Nhiên lạnh nhạt nói: - Buông tay ra! Hừ, ngươi biết đường chứ? Sở Tranh cười nói: - Đồ nhi không biết, nhưng hắn khẳng định biết. Nói xong hắn móc từ trong bụng ra một vài đồng tiền, chạy tới một tiểu hài tử bên đường nói: - Đưa chúng ta đi Thiên Sơn Các, số tiền này sẽ là của ngươi. Tiểu hài tử hai mắt sáng lên, hồ hởi dẫn đường đưa hai người đến Thiên Sơn Các. Thiên Sơn Các quả nhiên không thẹn với danh tiếng của mình, khi hai người tới nơi khách đã ngồi đầy tầng dưới. Sở Tranh nhìn quanh quất, quay sang tiểu nhị đứng ở cửa điếm hỏi: - Trên lầu còn có phòng riêng không? Điếm tiểu nhị có chút khó xử nói: - Trên lầu cũng đã đầy, hay là hai vị ngồi chung với người khác ở dưới lầu. Sở Tranh khẽ cau mày. Ở thế giới này có thể nói hắn ở Sở phủ đã hưởng hết vinh hoa, vô tình đã trở thành một người phú quý, vừa nghe phải cùng người khác ngồi chung bàn ăn cơm thì không muốn. Hắn bèn quay lại nói với Ngô An Nhiên: - Sư phụ, chúng ta lên lầu đi, nói không chừng đã có người dùng xong cơm rồi. Dưới này thực sự ồn ào quá. Ngô An Nhiên cũng không phản đối, liền theo Sở Tranh lên lầu. Tiểu nhị thấy hai người quần hoa áo gấm, thể hiện thân phận nhà giầu có, không dám tùy ý ngăn cản, đành đi theo hai người lên lầu. Tiểu nhị kia vốn không nói dối, khách đã ngồi đầy trong các phòng riêng trên lầu, hơn nữa đại đa số dùng cơm chưa lâu. Sở Tranh có chút mất kiên nhẫn đi qua đi lại ở hành lang nhỏ. Đột nhiên Sở Tranh đứng tại trước cửa một gian phòng, chú ý lắng nghe, rồi bất chợt kéo mạnh cửa phòng ra. Tiểu nhị lại càng hoảng sợ, thầm kêu khổ, bước lên phía trước chuẩn bị xin lỗi khách nhân trong phòng. Chỉ thấy Sở Tranh tiến vào bên trong cười dài nói: - Hay quá, các người cũng ở chỗ này. Ngô An Nhiên cũng bước theo vào, nhìn quanh phòng, thấy Sở Hiên và Sở Nguyên đang ngơ ngác sững sờ ngồi bên trong. Sở Hiên và Sở Nguyên hai người bây giờ đều là quan chức, Sở Danh Đường tham dự yến tiệc chiêu đãi của quan viên địa phương đều mang hai huynh đệ họ theo. Đám quan viên vốn muốn lấy lòng thái úy đại nhân, đối với Sở Hiên và Sở Nguyên cũng không khách khí, trái thì khen một câu trẻ nhưng hiểu biết rộng, phải thì vuốt một câu anh tuấn tài kiệt, làm cho hai huynh đệ lơ tơ mơ không biết được đâu là Đông Tây Nam Bắc, mấy ngày nay không có hột cơm nào, trong bụng toàn là rượu. Ngày hôm nay vất vả lắm mới có thể đến Thiên Sơn Các ăn món ăn thanh đạm, thật không ngờ lại gặp Sở Tranh ở đây. Sở Tranh nói xong liền không thèm để ý đến hai ca ca, đi đến ngồi xuống. Đi theo Sở Hiên hai người tới đây còn có quản sự Lý Thành trong phủ, người này vội vã đứng lên dọn chỗ cho Sở Tranh. Ngô An Nhiên cũng không khách khí, tự tìm vị trí mà ngồi. Sở Hiên và Sở Nguyên đối với ông ta cũng không dám chậm trễ, liền đứng dậy hành lễ, thỉnh mời ngồi vào bàn. Triệu quốc trước giờ tôn sư trọng đạo, Ngô An Nhiên là sư phụ của Sở Tranh, cũng coi như là trưởng bối của hai người, ngay cả Sở Danh Đường đối với ông ta cũng khách khí không thôi, huống hồ hai người cũng biết một thân công phu của Sở Tranh là do Ngô An Nhiên truyền thụ, chứng kiến sức mạnh biến thái của Sở Tranh, hai huynh đệ đối sư phụ của hắn cũng có chút kính trọng. Sở Tranh vỗ bàn, nói với tiểu nhị đối diện rằng: - Đem các món ăn ngon và rượu ngon lên hết đây. Từ lúc chuyển thế tới nay, đây là lần đầu tiên Sở Tranh tới tiệm ăn cơm, trong túi lại không thiếu vàng bạc, tự nhiên muốn vung tay xả láng một bữa. Sở Hiên trừng mắt nhìn hắn một cái: - Còn nhỏ tuổi mà uống rượu gì hả? Sở Tranh cười nói: - Đương nhiên không uống, rượu là gọi cho sư phụ, tiểu đệ chỉ ăn thôi. Mặc dù Thiên Sơn Các đang đầy khách, nhưng món ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ chốc lát đã bưng lên năm sáu món. Sở Tranh và Ngô An Nhiên không khách sáo, thi nhau động đũa gắp thức ăn, ăn được một hồi, thấy ba người kia không nhúc nhích, Sở Tranh ngạc nhiên hỏi: - Các người không ăn sao? Sở Hiên và Sở Nguyên nhìn thịt cá đầy bàn cảm thấy buồn nôn. Sở Nguyên gượng cười nói: - Hai người ăn đi, chúng ta cũng no rồi. Nói xong đưa đũa gắp vài cọng rau, cố ăn lấy lệ. Sắc mặt của Ngô An Nhiên đột nhiên ngưng trọng, buông đũa nói: - Các ngươi cẩn thận, có mười mấy người mang theo binh khí lên đây. Lý Thành có chút khẩn trương, đứng dậy bước tới cửa đề phòng. Sở Tranh nghe xong, có vẻ không tin: - Nào có đâu sư phụ, không phải sư phụ dọa người đó chứ? Ngô An Nhiên cả giận quát: - Ngươi cho là ngươi thật có thể sánh cùng sư phụ à, hiện tại hẳn đã nghe được rõ rồi hử. Sở Tranh cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên có vài người lên đây, nhưng cũng không nhận ra được đám người đó có mang theo binh khí hay không. Ngô An Nhiên nói: - Vi sư đi lại giang hồ đã nhiều năm, kinh nghiệm thu được đâu có thể so với tiểu hài tử ngươi. Sở Tranh không hề phản bác, hắn biết Ngô An Nhiên có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nếu ông ta nói như vậy, khẳng định việc này tất nhiên không giả. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một đại hán thắt lưng khoác bội đao, oang oang nói: - Thiên Sơn Các đã bị Triển phủ bao hết rồi, các ngươi mau chóng đi ra ngoài. Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn Lý Thành đang đứng ở cửa, xoay người bỏ đi. Vẻ mặt của Sở Hiên và Sở Nguyên lập tức trở nên cau có. Hai huynh đệ thuở nhỏ lớn lên tại Bình Nguyên quận, mặc dù không thể nói ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không phải là hạng dễ bị bắt nạt, việc tên đại hán kia dám vô lễ như vậy, hai huynh đệ bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải. Sở Nguyên trầm giọng nói: - Lý quản sự, ngươi ngồi xuống, chúng ta tiếp tục ăn. Sở Hiên không nói lời nào, hắn mặc dù đôn hậu hơn Sở Nguyên, nhưng người khác tỏ ra khinh thị, hắn cũng không thể nén giận. Còn Sở Tranh thì do ở trong phủ nhiều năm, ít khi ra ngoài, bỗng dưng thấy người đến quát tháo tùm lum, liền nghĩ tới màn kịch hay sắp xảy ra, càng tưởng tượng càng hưng phấn. Qua một lúc lâu, đại hán kia đi một vòng quay trở lại, thấy mấy người họ còn đang chậm rãi ăn uống, hai mắt trợn lên quát: - Mấy người các ngươi sao còn chưa đi hả? Sở Nguyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: - Cút, mau gọi chủ nhân của ngươi tới đây. Hán tử kia giận dữ, thô tục mắng: - Con mẹ bọn ngươi muốn gì hả? Quát xong hắn liền bước đến định đạp vào cái bàn ăn. Ngô An Nhiên vốn là một người rất kiêu ngạo, thấy tiểu tử này quá vô lễ, ngón trỏ đưa ra, vận lực phất nhẹ một cái, hai chiếc đũa trên bàn bắn sượt qua hai bên má của đại hán kia, cắm thật sâu vào bức tường phía sau. Cũng bởi mấy năm nay ông ta ở Sở phủ tu thân dưỡng tính cũng nhiều, bằng không hai chiếc đũa kia hẳn đã cắm sâu vào hai tròng mắt của kẻ kia rồi. Đại hán kia ngoảnh đầu lại nhìn, mặt trắng bệch. Sở gia huynh đệ thì vỗ tay, lớn tiếng khen hay. Đại hán kia hoảng hồn, người run run bước lùi vội về phía sau, chạy nhanh ra ngoài. Sở Nguyên lấy hai chén rượu, mắt ra ý bảo Lý Thành rót đầy chén cho ba người bọn họ, rồi cùng Sở Hiên đứng dậy nói: - Ngô tiên sinh có thần công thật kinh người, bái được tiên sinh làm thầy quả là phúc phận của ngũ đệ, hai người chúng tôi xin kính tiên sinh một chén. Ngô An Nhiên mỉm cười uống cạn chén rượu, nói: - Chỉ là chút tài mọn, dùng để dọa đám lưu manh bình thường mà thôi, không đáng nhắc đến. Sở Tranh bĩu môi, không thèm nói lời nào. Cốc cốc! Hai tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên, rồi một người mặc áo màu xanh lục đứng ở cửa, hướng vào trong phòng ôm quyền nói: - Tại hạ là quản sự Lệ Khâu của Thái Bình Triển phủ, vừa rồi hạ nhân không hiểu chuyện gây rối, mong chư vị tha lỗi. Hắn vừa nói vừa len lén đưa mắt nhìn hai chiếc đũa cắm sâu vào trong tường, mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh dị. Ngô An Nhiên bỗng dưng nhớ tới lai lịch của đối phương, cười thầm trong bụng, mình lâu không qua lại giang hồ, thật có nhiều chuyện không còn để tâm nữa. Thái Bình Triển phủ chính là một trong lục đại thế gia của võ lâm Bắc Triệu, đương đại gia chủ Triển Phong Lâu với võ công tổ truyền “Phi thiên thất kích” chính là một trong các cao thủ cấp bậc tông sư mà giới võ lâm bạch đạo đều biết. Ngô An Nhiên mặc dù đã biết lai lịch của những người kia, nhưng ông ta cũng chẳng bận tâm, cho dù Triển Phong Lâu có tới ông ta cũng không sợ, há gì chỉ là một quản sự nho nhỏ của Triển phủ. Hơn nữa, bạch đạo thế gia này có đại nghiệp to lớn, từ trước đến nay đối với quan phủ mười phần kiêng kỵ, Ngô An Nhiên không tin bọn họ dám cả gan đắc tội với công tử của đương nhiệm Thái úy của Bắc Triệu. Người áo xanh lục kia thấy không một ai trả lời hắn, trong lòng hơi giận. Hắn cũng có kinh nghiệm giang hồ phong phú, ánh mắt tinh tế, thấy Ngô An Nhiên ngồi ở ghế thủ tọa, niên kỷ lớn hơn những người khác, mặc dù ăn mặc trang phục của văn nhân thư sĩ, nhưng cũng không che giấu được một vài phần khí tức giang hồ, liền tiến lên hành lễ nói: - Vị đại hiệp này, Lệ Khâu xin kính chào ngài. Ngô An Nhiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: - Đại hiệp ư? Tại hạ không đảm đương nổi. Lệ Khâu sửng sốt nói: - Vị… vị tiên sinh này, đại thiếu gia nhà chúng tôi chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân từ xa đến thăm, mà khách nhân này có địa vị tôn kính, lai lịch phi thường, bởi vậy mới muốn bao cả Thiên Sơn Các, mong tiên sinh nể mặt Thái Bình Triển phủ mà thông cảm cho, tất cả chi phí ăn uống ở đây Triển phủ chúng tôi sẽ nhận trả hết. Lý Thành đứng ở một bên thấy sắc mặt hai vị thiếu gia không được tốt lắm, liền quát to: - Vậy gọi thiếu gia của các ngươi tới đây nói chuyện, ngươi còn không đủ tư cách. Lệ Khâu nén lửa giận, không nhịn được cười lạnh nói: - Chư vị bằng hữu đúng là chẳng nể mặt Triển phủ, thiếu gia nhà ta đâu thể bằng vai phải lứa với… Hắn chưa nói hết câu, Sở Nguyên đã vỗ bàn, quát lớn: - Vậy ngươi biết chúng ta bằng vai phải lứa với ai không? Sở Hiên cũng có chút không hài lòng, nói: - Đi ra ngoài, gọi chủ tử của ngươi vào đây. Lệ Khâu thấy mấy người này nghe mình nói cái tên Triển gia ra mà không có kiêng nể gì, lòng không khỏi tức giận, nhưng nghĩ mình cũng không phải là đối thủ của vị trung niên văn sỹ kia, không còn cách nào khác, đành cười lạnh một tiếng: - Vậy xin chư vị ngồi đợi một chút. Sở Tranh vội vã ăn nốt chút rau còn lại trên đĩa rồi cầm cái khay, vận kình đầy về phía Lệ Khâu, cười nói: - Nhân tiện dọn dẹp mấy cái bát đĩa này cho ta. Lệ Khâu vì bất ngờ, nên vô ý thức đưa tay ra đỡ cái khay, nào ngờ kình lực từ cái khay truyền qua mạnh mẽ, hắn nhất thời đỡ không nổi, lật đật lùi ra ngoài cửa. Sắc mặt Lệ Khâu đại biến, hắn giờ hiểu được, chỉ một tiểu hài tử mình cũng không địch nổi, đừng nói tới mấy người kia, chỉ đành dẫn theo mọi người đi xuống lầu. Sở Nguyên thấy Lệ Khâu bị Sở Tranh cầm cái khay dúi cho một cái mà đã chật vật chạy ra ngoài, trong lòng có chút ước ao, vội đứng dậy bái Ngô An Nhiên một lễ: - Võ công của Ngô tiên sinh cao cường như vậy, không biết có thể dạy cho tiểu tử một hai điều hay… Ngô An Nhiên nhìn Sở Nguyên, ông ta đã ở Sở phủ nhiều năm, cũng không xa lạ gì với tiểu tử này, có đôi lúc nghĩ tiểu tử này có tính cách rất hợp với mình, lúc trước nếu thu hắn làm đồ đệ thì cũng không phải chịu nhiều uất ức như bây giờ. Đáng tiếc ngày đó ông ta bị thiên phú của Sở Tranh mê hoặc, kết quả là thu được một tiểu ma tinh làm đồ đệ. Ngô An Nhiên do dự nói: - Tư chất của nhị vị công tử rất hợp với việc luyện võ, chỉ hiềm niên kỷ hơi lớn một chút, để Ngô mỗ tận lực nghĩ biện pháp xem sao. Sở Nguyên mừng rỡ, muốn quỳ xuống bái sư ngay lập tức, nhưng Ngô An Nhiên đã ngăn hắn lại: - Tam công tử chậm đã, để lão phu tìm tòi một phen, tìm được một tâm pháp luyện công thích hợp với công tử thì hẵng nói. Huống hồ, bái sư là việc đại sự, cần phải được Sở đại nhân đồng ý mới được. Sở Nguyên nghĩ lại thấy cũng có lý liền đứng dậy. Sở Hiên tuy cũng có chút khao khát, nhưng hắn từ trước đến nay đều lấy cha làm gương, chí hướng đều đặt ở trong triều đình, cho nên tương đối tâm lạnh ý nguội với việc học võ. Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên ở ngoài cửa: - Tại hạ Thái Bình Triển Trọng Mưu cầu kiến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang