[Dịch] Sở Thị Xuân Thu

Chương 13 : Công thành danh toại

Người đăng: Ooppss

Toàn bộ mọi người ở đại doanh bên bờ sông rất nhanh đều biết có thánh chỉ tới, Sở thống lĩnh phải về triều nhậm chức, hơn nữa lại đảm nhận một chức Thái Úy trong "Tam tướng". Toàn bộ doanh trại đều sôi trào cả lên, Sở Danh Đường lần này được thăng lên ba cấp, đúng là việc hiếm xảy ra từ lúc thành lập Đại Triệu cho tới nay. Nhất thời, doanh trướng của Sở Danh Đường tưởng như muốn nổ tung, mọi người đều chúc mừng Sở Danh Đường, không còn gọi ông là "Sở thống lĩnh" nữa mà đổi thành "Sở thái uý". Ngay cả hai vị Thái thú của hai quận phía Nam khi biết tin này, cũng vội vội vàng vàng khởi hành, muốn tới Sở phủ tại Bình Nguyên thành để bái kiến Sở thái úy. Sở Danh Đường lúc này lại không ở trong đại doanh, ông tránh việc các quan viên đến cầu kiến, mang theo Sở Tranh đi tới ven bờ sông gặp một người. Người này không phải ai khác, chính là Sở Thiên Thành, người sáu năm trước cùng Sở Danh Đường đập tay thề. - Danh Đường, Hoàng thượng đi bước này thực hơi nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Sở Danh Đường nhìn nước sông cuộn sóng, hờ hững nói: - Vậy cũng chẳng sao. Nếu Hoàng thượng biết tiểu chất đã quay về Sở thị, tất nhiên sẽ có đề phòng. Lần này không cho tiểu chất nhậm chức Lại bộ thượng thư mà cho nhậm chức Thái uý, một chức quan nhàn hạ, đây cũng là việc trong dự liệu. Dù sao Lại bộ thượng thư quản lý trong tay các quan viên các bộ từ nhị phẩm trở xuống, nếu để tiểu chất nhậm chức ấy, chẳng phải tạo điều kiện cho Sở thị tuỳ ý phát triển lớn mạnh sao? Chỉ không biết lúc lâm triều thương nghị, chuyện này có khúc mắc gì không? Sở Thiên Thành lắc đầu, nói: - Chuyện Danh Đường được thăng làm Thái úy cũng chẳng được thương nghị gì cả. Chẳng qua, sau khi bãi triều, Hoàng thượng triệu kiến Phương Lệnh Tín và Quách Hoài hai người đến mật đàm mấy canh giờ, ngày hôm sau đột nhiên tuyên bố việc này với các quan viên. Tộc chủ cũng để phu nhân vào nội cung tấn kiến Lâm quý phi, nhưng Lâm quý phi đối với việc này cũng không nắm rõ. Sở Danh Đường hừ một tiếng: - Xem ra, Phương Lệnh Tín và Phương gia bọn họ muốn nương nhờ vào Hoàng thượng. Sở Thiên Thành cười khổ nói: - Đúng vậy, dọc trên đường nhị thúc đến đại doanh bên bờ sông, trong phủ không ngừng truyền đến mật báo nói Phương Lệnh Tín gần đây hay tiếp cận hoàng hậu, hoàng hậu còn để thái tử bái nhị đệ của Phương Lệnh Tín là Phương Lệnh Bạch làm thầy, học thuật trị quốc. Hừ, Phương lão tiểu tử thay đổi thật nhanh. Sở Danh Đường hỏi: - Nhị thúc, tộc chủ lão nhân gia nhận xét về thái tử như thế nào? Sở Thiên Thành suy nghĩ một chút nói: - Thái tử là con ruột của Lưu hoàng hậu, xưa nay đối với Lâm Nhi vẫn luôn oán hận, với Sở gia chúng ta cũng có chút bất mãn, huống hồ người này tính tình tàn bạo, tài học sơ thiển, nếu như tương lai hắn thực sự kế thừa ngôi vị Hoàng đế, vị tất đã là phúc của Đại Triệu. Danh Đường, sau này ngươi chính là người gánh vác gánh nặng này. Sở Danh Đường không nói gì, xem ra Sở gia nay mai thực khó sinh sống, nếu như Triệu quốc thật có một người Hoàng đế như thế, ông thật không biết phải làm như thế nào cho phải. Sở Thiên Thành trầm ngâm một chút nói: - Còn nữa, Danh Đường, tộc chủ và ta biết thủa nhỏ ngươi cùng Quách Hoài có giao tình rất tốt, nhưng hắn hôm nay dù sao hắn đã là người tối thân tín bên cạnh Hoàng thượng, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Vẻ mặt Sở Danh Đường chợt lộ chút buồn bã, nói: - Đa tạ nhị thúc nhắc nhở. Nhưng Danh Đường nghĩ, với Quách Hoài không cần quá lo lắng, người này tính tình trung hậu, lòng dạ không hung tàn, không hợp với việc làm tướng. Những năm gần đây Hoàng thượng đặt hắn vào vị trí giữa sự tranh đấu của Sở, Phương hai nhà, chắc cũng khổ cho hắn rồi. Sở Thiên Thành vội la lên: - Danh Đường, ngươi nghìn vạn lần không nên có suy nghĩ ấy. Tộc chủ từng nói qua, Phương Lệnh Tín là một kẻ tiểu nhân phản phúc, không việc gì không thể làm, nhưng Quách Hoài thì khác, con người này một lòng trung thành với Hoàng thượng, tương lai tất sẽ trung với thái tử, hắn tại Bắc cương đại doanh uy vọng vô cùng, trong triều không ai ngạnh đấu được với người này. Quách Hoài nếu có cái gì không hay, Bắc cương đại doanh tất sẽ xảy ra lộn xộn. Hôm nay Đại Triệu trong loạn ngoài giặc, thực sự không cần thiết có thêm phiền phức như vậy nữa. Sở Danh Đường cả kinh xoay người hướng Sở Thiên Thành thi lễ nói: - Đa tạ Nhị thúc giáo huấn, Danh Đường khắc sâu trong tâm. Sở Thiên Thành hoàn lễ nói: - Danh Đường khách khí rồi, Sở thị gia tộc ta truyền thừa ngót nghét trăm năm, ngươi còn trẻ, sau này phải nhờ vào ngươi rồi. Sở Danh Đường cười nói: - Nhị thúc quá khen, Danh Đường đâu còn trẻ như vậy, sao so được với Đại bá lão nhân gia lúc xưa chưa đầy bốn mươi tuổi đã trở thành Tể Tướng rồi. Sở Thiên Thành nói: - Danh Đường ngươi tài hoa hơn người, tuyệt không dưới đại ca, hơn nữa lần này xuất binh đại phá Nam Tề, làm nên một tuyệt thế kỳ công, mà đại ca thì không thể. Đại ca thường than thở, nếu như sớm đề bạt Danh Đường thì Sở thị cũng không đến mức chìm nổi như hiện nay. Sở Danh Đường vội nói nói: - Đại bá nói thế là quá đề cao Danh Đường rồi. Sở Thiên Thành nói: - Lần này Danh Đường sau khi vào kinh, những người sở hữu Nghi Trượng của Sở thị gia tộc sẽ tụ tập tại đó, tông chủ sẽ chính thức lập ngươi làm chủ gia tộc đời thứ tám của Sở thị. Sở Danh Đường có chút cảm động, đến lúc này ông ta mới tin tưởng Sở Thiên Phóng không còn có bất kỳ thành kiến nào đối với mình. - Vậy Danh Đường chuẩn bị xử lý Nam Tề như thế nào? Sở Danh Đường hơi ngừng một chút rồi trả lời: - Nam Tề lúc này quốc khốn binh thiếu, Ngạc thân vương mặc dù tụ tập được hai mươi vạn đại quân tới bờ Nam, bất quá cũng chỉ là một đám ô hợp, nếu muốn đánh, chỉ với Nam tuyến đại quân cũng đủ để đánh tan hai mươi vạn quân ô hợp này, tiếc rằng Hoàng thượng sẽ không để cho Danh Đường có cơ hội nữa, nếu không đã không vội vàng hạ chỉ cho tiểu chất tiến kinh. Nam Tề lần này phái người đến hòa đàm không muốn cùng chúng ta giao chiến ắt là bởi việc này. Họ lúc trước trách quân ta khai mào cuộc chiến không báo trước, bất quá cũng là cách lấy tiến làm lùi, bằng không họ cũng không cần phải chuẩn bị nhiều tài vật như vậy. Việc này tiểu chất đã giao phó cho em vợ Minh Viễn. Nhị thúc, Nam Tề lần này mang đến không ít vật lạ quý hiếm, Minh Viễn đã chuẩn bị một vài thứ cho tộc chủ và Vương nhạc phụ của tiểu chất,nhờ nhị thúc mang trở lại kinh thành dùm. Sở Thiên Thành cười nói: - Vậy xin đa tạ. Nghe nói Nam Tề có ca kỹ dung mạo tài nghệ hơn xa Đại Triệu ta, Danh Đường nên đưa tới kinh thành một ít, dùng để kết giao đồng liêu cũng có thể sánh ngang tài vật, có khi còn hữu dụng hơn nhiều. Sở Danh Đường ngẩn ra, nhất thời hiểu được, cười nói: - Danh Đường sẽ ghi nhớ. Sở Thiên Thành đột nhiên chỉ vào Sở Tranh đang buồn chán đá mấy hòn sỏi dưới chân, cười nói: - Đây là hài nhi của Danh Đường sao? Sở Danh Đường cũng cười đáp: - Đúng vậy, nó thiên tính thông tuệ, tương lai có khi tiến triển còn trên cả hai ca ca nó. Sở Thiên Thành có chút kinh ngạc, ông ta cũng có nghe qua về hai nhi tử Sở Hiên và Sở Nguyên của Sở Danh Đường, biết hai huynh đệ này tuổi trẻ tài cao, cuộc chiến lần này cũng lập được chiến công, cả hai nhanh chóng được phong phó tướng. Nhưng ông không ngờ rằng Sở Danh Đường lại đánh giá đứa bé kia cao như thế, không khỏi cảm thấy rất hứng thú với Sở Tranh. Sở Thiên Thành nói: - Được rồi, Danh Đường. Sở Hiên và Sở Nguyên, hai đứa nó cũng được an bài chức vị tốt ở kinh thành, trước tiên nhậm chức phó tướng cấm vệ quân, sau này sẽ tính tiếp. Sở Danh Đường chắp tay nói: - Đa tạ, làm phiền nhị thúc rồi. Sở Thiên Thành cười: - Đây là việc nhỏ, nào có cái gì mà phiền hà. Nhị thúc đi trước đây, Danh Đường trên đường về kinh nên cẩn thận, đã đi thì sẽ không quay về nữa, ngươi nên đem toàn bộ gia đình, gia nhân và thủ hạ, mấy nghìn người cũng lên đường. - Nhị thúc trên đường cũng bảo trọng thân thể, chờ Danh Đường sau khi tới kinh thành rồi sẽ cùng nhị thúc nâng cốc chúc mừng. o0o Sở Danh Đường và Sở Tranh quay trở lại đại doanh bên bờ sông, trên đường vừa vặn lại gặp Tiêu Nhược Thủy. Tiêu Nhược Thủy hơi ngẩn người một chút rồi vội tiến tới thi lễ nói: - Tiêu mỗ tham kiến Thái úy đại nhân, chúc mừng Thái úy đại nhân. Sở Danh Đường nhìn Tiêu Nhược Thủy, trong lòng có chút mâu thuẫn. Ông ta hiểu Tiêu Nhược Thủy còn hơn người này tưởng tượng. Năm ấy Sở Danh Đường sai Trần Tử Sơn hai người phái đi thủy sư đại doanh của Nam Tề, ông ta cũng không nghĩ tới hai quân cờ này lại có tác dụng lớn như thế. Trần Tử Sơn thì không cần phải nói rồi, nếu không có hắn thì quân Triệu cũng khó lòng mà tiêu diệt toàn bộ thủy sư đại doanh của Nam Tề, kẻ còn lại bị Ngạc thân vương nhìn trúng đã làm thị vệ của thân vương phủ, hôm nay đã là thân tín của Ngạc thân vương. Sở Danh Đường bởi vậy biết được Tiêu Nhược Thủy trước mặt này đã phát giác quân đội Bắc Triệu có chiều hướng khả nghi rồi, cũng là người đầu tiên kiến nghị chi viện thủy sư Nam Tề, từng toàn lực ngăn cản Ngạc thân vương đem sáu vạn binh mã tiến vào chiếm giữ thủy sư đại doanh, hiện giờ phòng ngự của hai mươi vạn đại quân bờ Nam cũng do hắn một tay sắp xếp, thực khiến cho Sở Danh Đường tạm thời khó có thể hạ thủ được nữa. Sở Danh Đường còn biết thêm một đại bí mật nữa, chính là thân thế của Tiêu Nhược Thủy. Sở Danh Đường do dự suy nghĩ xem nên tiêu diệt Tiêu Nhược Thủy hay là sử dụng hắn. Tiêu diệt Tiêu Nhược Thủy không phải là một việc quá khó khăn, nếu suy tính chu toàn thì hoàn toàn có thể, hơn nữa trong Ngạc thân vương phủ có khối người ghen ghét hắn, chỉ cần gây thêm chút xích mích liền dễ khiến Tiêu Nhược Thủy không còn chốn dung thân. Còn muốn sử dụng hắn thì phải bắt hắn hàng phục mình, nếu có thể thành công thì hầu như có khả năng đem Ngạc thân vương đùa bỡn trong tay. Sở Danh Đường để Sở Tranh về trướng trước, cười nhạt một tiếng: - Tiêu đại nhân không cần khách khí, nếu như luận về gia thế sâu xa, gọi Danh Đường một tiếng thế huynh cũng có thể được. Tiêu Nhược Thủy sắc mặt đại biến: - Sở đại nhân, ngài đây là có ý tứ gì? Sở Danh Đường lại nhàn nhạt nói tiếp: - Khai quốc cửu đại thế gia của Đại Triệu chính là Sở, Vương, Phương, Đổng, Tiêu, Hoàng, Tạ, Lâm, Kỳ. Trong đó Hoàng, Tạ, Lâm tam gia mưu đồ làm loạn, từ triều Thái tông ta thì đã bị diệt môn, gia tộc của Tiêu Trấn Viễn Hầu nhân khẩu đơn bạc, hơn bốn mươi năm trước đã mai danh ẩn tích trong lãnh thổ Đại Triệu ta, Sở thị gia tộc của ta cùng tổ tiên Tiêu gia kết nghĩa kim lan, từng tìm mọi cách kiếm tìm, thực không ngờ Tiêu huynh lại tới Nam Tề. Người của một trong chín gia tộc giúp Đại Triệu khai quốc với chiến công hiển hách, cuối cùng lại chỉ ở Nam Tề, dấn thân vào trong vương phủ làm khách khanh, đã như vậy Tiêu huynh vì sao còn bảo lưu họ Tiêu, chẳng lẽ không sợ lệnh tổ dưới cửu tuyền không yên lòng sao? Trên trán Tiêu Nhược Thủy mồ hôi chảy ròng ròng, hắn cười lớn nói: - Sở đại nhân thật hay nói đùa, nguyên quán của Tiêu mỗ vốn tại Nam Tề... Sở Danh Đường liền ngắt lời: - Nguyên quán tại Nam Tề ư? Cũng được, Sở mỗ phái người đến Nam Tề điều tra một lần liền biết thôi, bất quá như vậy sợ rằng sẽ kinh động đến Ngạc thân vương, hay là nhờ Ngạc thân vương giúp Sở mỗ tìm hiểu thì hay hơn nhiều. Tiêu Nhược Thủy nắm chặt song quyền, oán hận nói: - Sở đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Sở Danh Đường cười trả lời: - Sở mỗ là Sở thị tộc nhân, Sở gia cơ nghiệp to lớn, tại Nam Tề cũng có chút vốn liếng, ngày sau có người của Sở thị tìm Tiêu đại nhân, mong Tiêu đại nhân cũng đừng từ chối là tốt rồi. Nói xong, Sở Danh Đường liền quay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Nhược Thủy đứng nơi đó không biết làm sao cho phải. Trở lại trong trướng, bọn gia tướng đang thu xếp đồ đạc cho Sở Danh Đường, Sở Tranh thì ngồi không nhưng Vương Minh Viễn đầu đầy mồ hôi đứng ở một bên chỉ huy. Sở Danh Đường trách cứ nói: - Minh Viễn, việc này để gia tướng làm là được, ngươi tới đây làm gì? Công việc ở đại doanh ngươi cũng không quản sao? Vương Minh Viễn lau lau mồ hôi, nhìn nơi đây ngoài đám gia tướng ra, không có ngoại nhân, liền đáp: - Tỷ phu, ta nào có thể yên tâm để mặc cho người khác làm. Nam Tề lần này mang đến không ít bảo bối, ta tuy xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng hôm nay đúng được mở rộng tầm mắt. Sớm biết như vậy thì đã nhất quyết giằng co với Nam Tề thêm chút nữa, có khi chúng còn đem tới nhiều cống phẩm quý giá nữa đề đàm phán cầu hòa. Được rồi, tỷ phu ngươi có muốn ngó qua một chút hay không? Sở Danh Đường lắc đầu nói: - Không cần, mang về để tỷ tỷ ngươi xem qua đi, nàng có kiến thức rộng rãi, chọn những thứ hiếm có mang đến kinh thành, còn lại thì để trong nhà ngươi là được. Nếu cho ta và ngươi tuyển chọn, sợ rằng sẽ làm chuyện ngu xuẩn bỏ ngọc lấy bùn mất. Vương Minh Viễn nghe Sở Danh Đường đùa thật thú vị, hề hề cười nói: - Còn có một chút vật mà tỷ tỷ nếu xem thì rất bất tiện. Sở Danh Đường ngạc nhiên hỏi: - Là cái gì? Vương Minh Viễn kéo hắn sang bên cạnh, tới gần bên tai Sở Danh Đường nói: - Ngày mai Nam Tề còn đưa tới hai trăm ca kỹ, Tiêu Nhược Thủy nọ nói, một nửa hiến cho hoàng thượng, một nửa khác thỉnh tỷ phu vui lòng nhận cho. Ở gần đó, lỗ tai của Sở Tranh dựng đứng lên hóng chuyện. Sở Danh Đường nhất thời hô lên một tiếng, Sở Thiên Thành mới vừa rồi còn cùng ông ta nói qua chuyện này, quả thực những ca kỹ này đến đúng dịp đúng lúc a. Sở Danh Đường nói: - Tỷ tỷ ngươi há lại là người không biết lý lẽ. Ngày mai, đợi sau khi Nam Tề đem người đến, ngươi theo vi huynh quay về Bình Nguyên thành. Vương Minh Viễn nhìn Sở Danh Đường một chút, muốn nói lại thôi. Sở Danh Đường cười mắng: - Ngươi có chuyện gì thì nói đi, nếu muốn vài tên ca kỹ, cứ đi chọn là được, hà tất phải làm điệu bộ quái quỷ như vậy. Vương Minh Viễn vui mừng, xá dài một cái: - Đa tạ tỷ phu rồi. Sở Danh Đường nói: - Nhưng ngươi phải chú ý đúng mực một chút, dù sao cũng có một số hiến lên cho Hoàng thượng, đừng nên còn chưa làm thống lĩnh đã khiến cho Ngự Sử tham tấu lên trên trách tội. Vương Minh Viễn cười nói: - Xin tỷ phu yên tâm, tiểu đệ tự biết chừng mực. Sở Danh Đường suy nghĩ một chút rồi nói: - Minh Viễn, Hắc kỵ quân chưa được điều động rời Nam tuyến, cho nên, sau khi vi huynh đi, ngươi đưa bọn họ phân tán đến kỵ binh của các doanh, tăng cường thao luyện. Mười vạn kỵ binh dũng mãnh của Nam tuyến đại doanh nếu như có thể học thêm được phân nửa bản lĩnh của họ, Nam Tề có phòng thủ chắc cũng sẽ bị đánh bại. Nhưng ngươi cần ghi nhớ, không được tự ý khuấy động chiến sự, vi huynh lần này đánh thắng Nam Tề một trận cũng do họ không phòng bị tốt, mà phe ta lại có chuẩn bị kỹ lưỡng, kỳ binh nằm vùng. Nhưng sau trận này, Nam Tề tất sẽ đề phòng nghiêm ngặt, nếu không nắm chắc mười phần, không được vọng động. - Mặt khác, tình trạng chiến sự tại Tây tuyến hiện nay còn chưa rõ ràng. Bên này, Nam Tề thủy quân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không cần lo lắng. Ngươi thao luyện thủy quân thì cũng như ngược dòng nước mà lên, thẳng tiến biên cảnh Tây Tần, do Tây Tần thủy quân ở đấy sông chật hẹp, cũng không có thuyền lớn, nên chẳng có cách nào áp chế thủy quân của ta, chúng nhất định phải tăng cường binh lực để đề phòng. Nam Tuyến đại doanh do đó cũng có thể giảm bớt chút áp lực cho Tây tuyến đại doanh. Sở Danh Đường đi đi lại lại vài bước, sắc mặt đột nhiên lạnh đi: - Vi huynh đi rồi, trong đại doanh tất có một số tướng lĩnh sẽ không an phận, người quyền cao chức trọng thì vi huynh đã thay ngươi thanh lý sạch sẽ, còn lại ngươi cũng không cần nương tay. Đặc biệt là môn đệ Phương gia, một người cũng không lưu lại, toàn bộ đưa về các phủ huyện nằm dưới sự kiểm soát của Nam tuyến đại quân, nhớ kỹ, bọn họ chỉ có thể làm phó, không thể nắm quyền chính ở bất cứ đâu. Trần Thượng Chí là vi huynh một tay đề bạt, đối với vi huynh rất là nghe lời. Ngươi muốn lung lạc hắn cũng được, nhưng phải có đề phòng, chỉ có thể âm thầm giám thị, không được để hắn biết, miễn khiến cho hắn thất vọng đau khổ. - Nói chung, ngươi phải khéo léo nắm Nam tuyến đại doanh, quyết không để ngoại nhân nhúng tay vào. Minh Viễn, ngươi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, quá hai năm nữa vi huynh ở kinh thành có căn cơ, sẽ để Sở Hiên hoặc Sở Nguyên đến giúp ngươi, đợi sau khi hai đứa nó tôi luyện thành người hữu dụng, ngươi cũng về triều đi, với năng lực cửa ngươi, cho dù nhậm một chức Thượng thư cũng thừa sức. Vương Minh Viễn lạy dài mà nói: - Đa tạ tỷ phu giáo huấn, tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng. Nam Tề đưa tới hai trăm ca kỹ hơi sớm hơn dự đoán. Sở Danh Đường sau khi nhận được tin tức, rất sợ những nữ tử này đi qua đại doanh sẽ khiến binh sĩ rối loạn, vì vậy lệnh cho thuyền chở ca kỹ không được cập bờ ở bến thuyền tại quân doanh, mà phải lui xuống mười dặm tại hạ du nơi bến tàu lương thảo mới được phép để ca kỹ lên bờ. Tại đại doanh bên sông, Sở Danh Đường cùng Hắc kỵ quân nói tạm biệt với quan tướng các doanh, rồi dẫn ba nhi tử và hai nghìn gia tướng, cưỡi ngựa chạy về hướng Bình Nguyên thành. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang