[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 12 : Thị cường lăng nhược (Ỷ mạnh hiếp yếu)
Người đăng: Ooppss
.
Đêm khuya ở kinh thành lạnh hơn so với ở Bình Nguyên quận nhiều. Đầu gối Quách Hoài run run, tuy ở dưới có cái lò lửa, nhưng vẫn cảm thấy đau nhức không chịu được. Ông mắc phải bệnh này từ khi ở Bắc cương về kinh thành, chỉ những ngày tuyết rơi bệnh mới phát tác, càng giá rét càng không chịu nổi. Ngự y trong cung chẩn đoán điều trị cho ông nhiều lần, nhưng cũng không trị dứt được, chỉ dặn dò phải đặc biệt mặc cho thật ấm, chú ý nghỉ ngơi. Quách Hoài cười khổ, ông làm sao mà nghỉ ngơi cho được, Triệu Minh Đế gần như đặt toàn bộ trách nhiệm nặng nề trên vai ông, gần đây nhất chiến sự ở Tây Cương và Nam tuyến càng khiến ông ăn không ngon, ngủ không yên.
Quách Hoài có nhiều khi tự nghĩ, có lẽ bản thân mình không thích hợp với chức vị trong triều. Ông thường xuyên hoài niệm những ngày ở Bắc cương đại doanh, cho dù kham khổ, nhưng là cái khổ có tư vị, ở cùng với tướng sĩ thủ hạ dưới trướng, thân như huynh đệ, không tranh giành tư lợi, không đấu đá cắn xé nhau, chỉ cần nghe tiếng kèn vang lên, người người nhiệt huyết sôi trào, anh dũng giết địch, thật sảng khoái thoải mái. Nay ông ở trong triều, rượu thịt ê hề, ngày ngày oanh ca yến hót, nâng chén kết giao, nhưng ngay cả chân diện mục của người đối diện cũng không thể thấy rõ.
- Đại nhân, có chiến báo gởi đến.
Quách Hoài đang trầm tư chợt bừng tỉnh, nhướng lông mày lên hỏi:
- Từ đâu báo về?
- Từ Nam tuyến đại doanh của Sở đại nhân.
Nghe tin của Sở Danh Đường báo về, Quách Hoài tỉnh người lại. Từ khi ông điều một vạn Hắc kỵ quân đến Nam tuyến đại doanh, những người bạn trẻ chí cốt này rất ít khi thư từ qua lại với ông, giống như tình hình chiến sự ở nam tuyến chưa bao giờ xảy ra. Nếu ông chủ động gởi công hàm hỏi thăm, điều này quả thực làm cho ông không vui.
Mở cái xi dán kín phong thư, lấy ra bản báo cáo chiến sự, Quách Hoài nhìn thoáng qua, liền vọt đứng dậy.
"Vi thần Sở Danh Đường dập đầu khấu bái, nhờ vận may của Đại Triệu, phúc đức của Hoàng Thượng, Nam tuyến đại doanh của ta đánh đâu thắng đó, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, hoàn toàn phá hủy đại doanh thủy quân Nam Tề..."
Quách Hoài đột nhiên quay sang tên hầu bên cạnh nói:
- Mau thay quần áo, bản quan muốn vào cung bái kiến Hoàng Thượng.
Quách Hoài vội vã nhập cung, bỗng nhiên nhớ tới Hoàng Thượng lúc này đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng bất chấp, cũng không nghĩ ngợi thêm, ông đi thẳng vào tẩm cung của Hoàng thượng.
Liên tổng quản đứng ở ngoài cửa tẩm cung, thấy Quách Hoài vội vã đi tới, liền bước tới dùng tay ra hiệu cản lại, thấp giọng nói:
- Hoàng Thượng vừa mới nằm xuống ngủ, Quách đại nhân có việc gì ngày mai quay lại bẩm báo.
Quách Hoài lắc đầu nói:
- Liên tổng quản, việc khẩn cấp nhất định cần phải bẩm báo Hoàng Thượng ngay.
Liên tổng quản đang định khuyên ngăn thêm, tiếng Triệu Minh Đế từ bên trong vọng ra:
- Là Quách Hoài à, vào đi.
Quách Hoài đẩy Liên tổng quản ra, bước nhanh vào bên trong, miệng hô lên:
- Hoàng Thượng, chuyện đáng mừng.
Triệu Minh Đế trên người khoác một cái áo choàng, thấy Quách Hoài hưng phấn như vậy, có chút không hiểu hỏi:
- Quách khanh, tin mừng từ đâu truyền tới? Có phải Tây Tần lui binh hay không?
Quách Hoài sửng sốt nói:
- Tây Tần chưa từng lui binh, là tin mừng thắng trận từ Nam tuyến đại doanh.
Triệu Minh Đế có chút thất vọng:
- Là Sở Danh Đường gởi đến? Trẫm chỉ lệnh cho hắn bảo vệ cho tốt Nam tuyến đại doanh, hắn có tin mừng thắng trận gì mà bẩm báo.
Quách Hoài cười nói:
- Danh Đường không chỉ phòng thủ tốt Nam tuyến đại doanh, mà còn chủ động xuất quân, đánh tan mười vạn quân địch, hoàn toàn tiêu diệt đại doanh thủy quân Nam Tề. Từ lúc Thái Tổ thắng trận tới nay, đây là chiến thắng lớn nhất trong các trận chiến với Nam Tề.
Triệu Minh Đế chấn động, vội vàng tiếp lấy bản báo cáo trong tay Quách Hoài, đọc vội qua một lần, mặt lộ vẻ vui mừng, suy nghĩ một lát, lại có chút hồ nghi nói:
- Quách khanh, ngươi thấy bản báo cáo này là thật hay giả?
Quách Hoài cả kinh nói:
- Hoàng Thượng, Danh Đường quyết không làm chuyện khi quân thất chí như vậy.
Triệu Minh Đế cười lạnh nói:
- Dựa vào cái gì khẳng định?
Quách Hoài trong lòng phát lạnh, ông không ngờ Triệu Minh Đế đối với Sở Danh Đường lại nghi ngờ sâu sắc như vậy, vội vàng nói:
- Hoàng Thượng, bản báo cáo có thể nói dối, nhưng nếu chiếu theo như lời khai của sáu vạn tù binh, Danh Đường vạn vạn lần không dám nói bậy, điều này có thể tra xét kỹ. Bắt cầm tù sáu vạn quân Nam Tề, điều này cũng không phải dễ dàng làm được.
Triệu Minh Đế lại nhìn nhìn bản báo cáo chiến sự trong tay, hừ một tiếng;
- Đánh tan mười vạn địch quân, lại có thể cầm tù sáu vạn, Quách khanh ngươi nói xem Sở Danh Đường làm như thế nào? Ngươi có thể làm được như vậy hay không?
Quách Hoài ngập ngừng nói:
- Khi thần ở Bắc cương, địch là Hồ Man ở tái ngoại, không giống quân Nam Tề. Lần này Danh Đường chỉ huy đánh trận trên sông, thứ cho vi thần không thể bình luận gì thêm. Thần chỉ biết Danh Đường tinh thông binh pháp, nhưng tình hình cụ thể trong đó, vi thần thật sự cũng không biết, chỉ sợ phải chờ bản báo cáo sau mới rõ.
Triệu Minh Đế nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì.
Quách Hoài nhìn Triệu Minh Đế, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, ngày mai lâm triều có thông báo tin này cho chúng đại thần như thường lệ hay không?
Triệu Minh Đế thở dài một hơi nói:
- Có thể không báo cho chúng đại thần biết sao? Sở Danh Đường nếu đã gởi bản báo cáo đến tay trẫm, Sở Thiên Phóng kia chỉ sợ sớm đã có trong tay.
Quách Hoài không dám lên tiếng, lặng yên lui xuống.
Triệu Minh Đế chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Sở Danh Đường, trẫm thật không ngờ ngươi lại còn tinh thông binh pháp, đánh thắng một trận lớn như vậy, ép trẫm vào thế không có đường lui.
o0o
Ngày hôm sau lúc lâm triều, Sở Danh Đình mờ mịt nhìn các đại thần trên điện, tai vang lên tiếng ù ù ong ong, một số đại thần không ngừng chỉ trỏ, Ngự Sử Đường đại nhân miệng nói nước miếng bắn tung tóe, sắc mặt giận dữ, tay chỉ chỉ ngay mặt Sở Danh Đình.
Ông ta không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc trước khi lâm triều Đường đại nhân này còn thân thiết nói chuyện đùa với ông ta. Đứng gần Hoàng Thượng nhất, Đường đại nhân là người đầu tiên bước ra khỏi hàng buộc tội Sở Danh Đình ăn hối lộ trái pháp luật, chiếm lấy ruộng đất, cai quản cấp dưới không nghiêm, yêu cầu Hoàng Thượng xét xử cách chức Sở Danh Đình. Không đợi Hoàng Thượng mở miệng, một đám đại thần xưa nay qua lại thân thiết với Sở Danh Đình cùng loạt bước ra, kể một loạt tội trạng của ông ta.
Triệu Minh Đế đầu choáng váng, não sung huyết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhà vua rất bất mãn với Sở Danh Đình, nhưng vẫn kiêng kỵ Sở Thiên Phóng, nên không dám làm gì Sở Danh Đình. Không ngờ hôm nay lại có nhiều người đồng thời chỉ trích tố cáo ông ta, trong đó còn có rất nhiều quan viên có quan hệ với Sở Thị. Nhà vua nhìn Tể Tướng Phương Hành Tín đứng ngay đầu các đại thần nói:
- Phương khanh, khanh nghĩ nên làm như thế nào?
Phương Hành Tín cũng đang suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, nếu nói chuyện này không có quan hệ với lão gia hỏa Sở Thiên Phóng ông tuyệt đối không tin. Có thể khiến cho quan viên có quan hệ với Sở Thị trong triều đồng thời buộc tội một người, trừ chính lão hồ li này ra không có người nào có thể làm được, nhưng lão vì cái gì buộc tội chính con mình.
Nghe Hoàng Thượng hỏi, Phương Hành Tín không thể không trả lời, tuy ông còn chưa hiểu rõ chuyện bên trong, nhưng trực giác cho ông biết ông không thể tán thành đề nghị của mọi người bãi miễn Sở Danh Đình, vì thế nói:
- Hoàng Thượng, Sở Thượng Thư đảm nhiệm chức Hình bộ thượng thư gần mười năm nay, tuy năng lực không có gì xuất sắc nhưng tận tụy, chưa từng mắc phải sai trái gì lớn, nay chỉ vì lời tố cáo một chiều của Đường Ngự Sử liền bãi miễn chức Thượng Thư, không khỏi có chút tắc trách.
Đường Ngự Sử cười lạnh một tiếng:
- Tể Tướng đại nhân nói hạ quan là tố cáo một chiều, chẳng khác nào nói hạ quan vu khống? Người đâu, mau trình bằng chứng ra.
Hai viên quan thừa của Đường Ngự Sử đem một cái rương trình trên đại điện.
Đường Ngự Sử chỉ cái rương nói với Phương Hành Tín:
- Thỉnh Tể Tướng đại nhân xem.
Phương Hành Tín lật tới lật lui coi mấy vật trong rương, sau đó lui ra phía sau trầm mặc không nói gì. Trong rương có một ít sổ sách ghi chép tất cả lễ vật Sở Danh Đình thu được, còn có một ít cáo trạng ruộng đất ở ngoại kinh thành bị chiếm đoạt. Quan viên thu chút tài vật, chiếm vài mẫu ruộng tốt, vốn là chuyện khá bình thường, nhưng đúng lúc lâm triều bị tố cáo, việc này đủ để định tội. Huống hồ Đường Ngự Sử nếu đã tố cáo, tất nhiên là có căn có cứ, không để cho Sở Danh Đình chống chế. Phương Hành Tín cùng Sở Danh Đình cũng không thâm giao, ngược lại còn có hiềm khích, nay nếu cố hết sức bảo đảm cho Sở Danh Đình, Phương Hành Tín cũng không tình nguyện.
Triệu Minh Đế nhìn chứng cứ được trình lên nói:
- Nếu đã như vậy, Phương khanh nghĩ nên xử trí như thế nào?
Phương Hành Tín khom người đáp:
- Nếu chứng cớ xác thực, nên cách chức Thượng Thư, niệm tình ở Hình bộ nhiều năm, cũng cần cù chăm chỉ, phái đi nhậm chức Thái Thú ở U Châu.
Ông thủy chung không muốn xử phạt quá nặng với Sở Danh Đình, cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quái.
Triệu Minh Đế gật gật đầu, nói:
- Sở Danh Đình...
Sở Danh Đình không đợi Hoàng Thượng nói hết lời, bước ra khỏi hàng nói:
- Sở Danh Đình đáng tội, cam nguyện nhận trừng phạt đi U châu.
Giờ phút này Sở Danh Đình cảm thấy nản lòng thoái chí, ông ta không phải một kẻ ngu dốt, biết rõ việc hôm nay tất cả đều do phụ thân mình an bài, mà bản thân ông ta lại không biết trước một tí tin tức, hiển nhiên phụ thân đã không còn vừa mắt đứa con như ông.
Triệu Minh Đế nói:
- Được rồi, hạn cho ngươi ba ngày phải rời kinh, đi nhậm chức ở U Châu.
Sở Danh Đình gỡ bỏ mũ mão xuống, để trên mặt đất, hướng Triệu Minh Đế bái tam bái, rồi rời khỏi đại điện.
Triệu Minh Đế đột nhiên nhớ tới một chuyện, tin thắng trận ở nam tuyến chưa báo cho quần thần biết, hắng hắng giọng nói:
- Các khanh gia. Thống Lĩnh Nam tuyến đại doanh Sở Danh Đường báo tin thắng trận, Nam tuyến đại doanh giao chiến với nước Tề mấy ngày qua, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, hoàn toàn phá hủy đại doanh thủy quân Nam Tề...
Trên triều đột nhiên vang lên nhiều tiếng ồn, chúng thần đều nhìn sang Phương Hành Tín, chỉ thấy ông ta đang nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét.
Phương Hành Tín biết, ông cuối cùng đã không còn cái cớ nào để ngăn cản Sở Danh Đường vào triều. Nhưng ông thật sự không ngờ Sở Thiên Phóng lại quyết đoán như vậy, dường như đẩy chính con ruột mình vào chỗ chết.
Sở Danh Đình đờ đẫn trở lại phủ, chỉ thấy phụ thân Sở Thiên Phóng đã ở trong đình viện chờ ông ta.
Nhìn thấy phụ thân, cơn tức giận của Sở Danh Đình lại bộc phát, nhưng lời nói vừa tới miệng, lại nuốt ngược trở lại. Dưới sự oai vũ của phụ thân, ông ta thật sự không có dũng khí nổi giận, đành phải oán hận quay ngược đi ra ngoài.
Sở Thiên Phóng trầm giọng quát:
- Quay lại đây.
Sở Danh Đình người cứng đờ, chậm rãi xoay lại.
Sở Thiên Phóng nhìn con một cái rồi nói:
- Đi theo ta.
Sở Danh Đình mặc dù không muốn, cũng không dám không nghe, liền đi theo phụ thân vào tiền phòng.
Sở Thiên Phóng chỉ một đống hành lý trong phòng nói:
- Vi phụ đều đã thay ngươi chuẩn bị tốt, chẳng qua trước khi đi, vi phụ có mấy lời muốn nói với ngươi.
Sở Danh Đình nhìn thấy đống hành lý này, bản thân ông ta làm gì mà không đoán ra, chỉ tức giận đến tay chân lạnh ngắt, không thể kiềm chế được, ngay cả lời Sở Thiên Phóng cũng không nghe được gì, liền hét lớn:
- Việc hôm nay trên triều quả nhiên là ông mờ ám gây ra, Được, được lắm! Phụ thân, ta gọi ông một tiếng phụ thân cuối cùng, từ nay về sau ta đi chịu cái khổ cái lạnh của ta ở U Châu, còn ông cứ việc hưởng vinh hoa phú quý của ông, tình phụ tử từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!
Nói xong Sở Danh Đình xoay người đi ra ngoài, ra tới trước cửa phòng nói với hai gia nhân:
- Mang đống hành lý của ta ra ngoài.
Sở Thiên Phóng ở trong phòng quát:
- Dẫn tên súc sinh kia vào đây cho ta.
Hai gia nhân không chút do dự, hai cánh tay như kìm sắt, nhấc bổng Sở Danh Đình mang vào phòng, quẳng xuống trước mặt Sở Thiên Phóng. Sở Danh Đình đau đến độ muốn ngất xỉu, quỳ tại chỗ không dám phản kháng. Ông ta cũng không hồ đồ, tự hiểu được rằng những gia nhân này ngày thường mặc dù đối với mình rất cung kính, nhưng ở trước mặt phụ thân, mệnh lệnh của mình không có tí phân lượng nào.
Sở Thiên Phóng đột nhiên trông già đi mất mấy tuổi, cả người run lẩy bẩy ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
- Đình nhi, vi phụ đã bao nhiêu năm không gọi ngươi như vậy, hình như đã gần hai mươi năm, thời gian như bóng câu. Vốn tưởng ngươi đã lớn, khi chưa tiến kinh nhậm chức ở ngoài, danh tiếng cũng không tệ, không cần vi phụ phải quan tâm. Nhưng từ khi ngươi nhậm chức Hình Bộ Thượng Thư, vi phụ càng ngày càng thất vọng. Nói chung, ngươi không phải là người làm đại sự, năng lực bình thường, lại còn cho rằng mình là Sở gia trưởng tử, nghĩ mình siêu phàm, đối ngoại thì khi nhân, giúp kẻ ác làm ác, đối nội với người trong thân tộc thì khắc nghiệt thiếu tình cảm, chưa bao giờ hiểu được sự vinh diệu trăm năm của Sở gia, há có thể chèo chống Sở phủ trên dưới ở kinh thành? Ngươi nói vi phụ làm sao đem hết thảy giao phó cho ngươi.
Sở Danh Đình quỳ, không nói một tiếng.
- Vi phụ biết ngươi trong lòng luôn bất mãn với Sở Danh Đường. Nếu như vi phụ còn trẻ, cũng nguyện có một đối thủ như Sở Danh Đường, cùng người như Danh Đường ở trong triều giao phong đó mới là chuyện vui đời người, ta nghĩ Danh Đường cũng nghĩ như vậy. Cho nên nói Phương Lệnh Tín tiểu tử kia vĩnh viễn không hơn được chúng ta, chỉ biết toàn lực ngăn cản Danh Đường tiến kinh. Hừ, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, ngược lại càng làm cho danh tiếng bên ngoài của Danh Đường tăng lên nhiều ở trong triều, tới bây giờ lại không thể không cung thỉnh Danh Đường tiến kinh.
- Đáng tiếc vi phụ đã già, không thể không lựa chọn Sở Danh Đường, may mắn trong lòng Danh Đường cũng có Sở gia, mặc dù được đương kim hoàng thượng sủng ái tin cậy, nhưng Sở gia cần hắn, hắn lập tức trở về Sở gia. Đương nhiên vi phụ biết hắn khẳng định có tính toán cân nhắc thiệt hơn trong đó, nhưng hắn biết, vô luận Hoàng Thượng đối với hắn như thế nào, căn cơ của hắn thủy chung ở Sở gia, trong người hắn là dòng máu của tổ tiên, giao chức chủ gia tộc Sở gia cho hắn, vi phụ có lẽ yên tâm hơn.
- Ngươi cũng yên tâm đi đi, Danh Đường không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần không cản trở hắn, hắn cũng sẽ không làm gì ngươi, dù sao các ngươi cũng là người Sở thị. Nhưng nếu ngươi ở lại trong kinh, hành động luôn theo cảm tình, đối với Sở gia bất lợi, Danh Đường chắc chắn sẽ không nương tay, vi phụ cũng y như thế, sẽ không để cho ngươi làm hại Sở gia. Lần này bắt ngươi rời khỏi kinh thành, trái lại có lẽ là chuyện tốt. Ngươi ở kinh thành đã mười mấy năm, chắc cũng hiểu được, để bụng việc trước mắt có cái lợi cực nhỏ, đến U châu, trời cao biển rộng, biết đâu tầm nhìn của ngươi sẽ khoáng đạt hơn.
Sở Thiên Phóng thở dài, phất tay nói tiếp:
- Ngươi đi đi, trên đường đi cẩn thận một chút.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện