[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 10 : Mã đáo thành công
Người đăng: Ooppss
.
Lưu Khải Thiện cùng Sở Lạc Thủy sánh vai đứng, hai vạn kỵ binh Đại Triệu đã đổ bộ lên bờ.
Theo bức thư ở trong túi gấm của Sở Danh Đường, bọn họ không cần đi đến doanh trại ở nam ngạn, mà dẫn quân đến trú đóng ở một rừng cây cách bờ sông khoảng năm dặm.
Lưu Khải Thiện quay sang nhìn Sở Lạc Thủy hỏi:
- Sở tướng quân, tướng quân có sao không?
Sở Lạc Thủy sắc mặt hơi tái, lắc lắc đầu nói:
- Đa tạ Lưu tướng quân quan hoài, tại hạ không sao.
Lưu Khải Thiện nhìn vị tướng quân nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi này, tự đáy lòng trỗi lên sự kính phục. Vừa rồi khi vượt sông, Sở Lạc Thủy và Hắc kỵ quân đều cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vì muốn duy trì tỉnh táo, thỉnh thoảng lén cầm chủy thủ cắt một đao lên tay trái của mình. Tới khi Lưu Khải Thiện phát hiện ra, tay trái Sở Lạc Thủy đã có mười một vết đao.
Sở Lạc Thủy đột nhiên hỏi:
- Sở thống lĩnh trước kia chưa đánh trận bao giờ thì phải.
Lưu Khải Thiện gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nghe nói Sở thống lĩnh cùng Bộ Binh Thượng Thư Quách đại nhân năm xưa là văn võ Trạng Nguyên cùng một khoa của Đại Triệu ta, ông nhậm chức Thái Thú Bình Nguyên quận, trước khi là Lại Bộ Thị Lang, trước sau vẫn chỉ là quan văn.
Sở Lạc Thủy nói:
- Với tâm tư cẩn mật tinh tế của ông, dụng binh mưu mô quỷ quyệt, xuất kỳ bất ý, chỉ sợ ngay cả Quách đại nhân cũng phải tự thẹn. Có khi tại hạ cảm thấy hai người họ thực giống nhau, cử chỉ nho nhã, khí độ bất phàm, nhưng chỗ bất đồng là năm xưa Quách đại nhân thắng trận ở Bắc cương, tướng sĩ tôn kính vì ông ta thương lính như con, cùng quân sĩ đồng cam cộng khổ, khi đối địch thì làm gương xung phong đi đầu, dũng mãnh vô cùng, còn Sở đại nhân thì...
Rồi quay sang nhìn Lưu Khải Thiện nói tiếp:
- Sâu không lường được.
Lưu Khải Thiện thầm nghĩ: đâu chỉ có sâu không lường được, hơn nữa còn tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác). Năm đó Sở Danh Đường nhậm chức Thống Lĩnh Nam tuyến đại doanh, đại đa số lão tướng cũng không coi ông ra gì, nhưng không đến một tháng, Sở Danh Đường đã điều hai viên phó thống lĩnh đến bộ binh dưỡng lão, thủ đoạn như sấm như chớp loại đi thành phần chống đối, giáng chức đì đám chống đối không ngóc đầu lên được, còn không thì điều đi thật xa, thảm hại hơn nữa là một ít người biến mất vô tăm tích. Nhậm chức chưa đến một năm, các tướng quân ở Nam tuyến đại doanh khi thấy ông ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng tâm tư này Lưu Khải Thiện không dám hé ra với Sở Lạc Thủy, dù sao hai người cũng chỉ là sơ giao, huống chi người trước mặt này lại là cháu đồng gia tộc với Thống Lĩnh đại nhân.
Sở Lạc Thủy thấy Lưu Khải Thiện không nói gì, biết lời nói vừa rồi của mình có chút đường đột, liền chuyển đề tài:
- Xem ra Thống Lĩnh đại nhân đã lên kế hoạch tấn công Nam Tề từ lâu, chúng ta vừa đến Cận Giang Thôn, bên đó ngay cả cơm cũng đã chuẩn bị tốt, hơn nữa còn chuẩn bị rọ chụp miệng ngựa, vải bố bọc chân ngựa cho chúng ta.
Lưu Khải Thiện gật đầu nói:
- Bức thư trong túi gấm của Thống Lĩnh đại nhân có nhắc, lần này hành quân sang Nam Tề, lấy hai chữ "nhanh, ẩn" làm chủ. Những gì Thống Lĩnh đại nhân có thể làm đều đã làm, dùng rọ buộc ở cổ ngựa để chụp miệng, bao bố bọc chân để giảm bớt tiếng vó ngựa, vấn đề là do hai chúng ta sẽ thi hành kế hoạch của ông ra sao.
Viên lính canh gác đến đưa tin là người phụ trách tiếp ứng đã đến.
- Tiểu nhân phụng mệnh Trần giáo úy đến tiếp đón Lưu đại nhân.
Lưu Khải Thiện hỏi:
- Tình hình trong doanh trại ra sao?
- Hết thảy đã an bài xong. Trần giáo úy nguyên cố tình đi phủ dụ đám viện binh Nam Tề mới đến, tối nay ở trạm gác này toàn là quân Nam tuyến đại doanh của ta, Trần giáo úy cùng bọn kia uống rượu suốt đêm ở trong quân doanh, ông ta vừa mới đi ngủ.
- Tốt.
Lưu Khải Thiện quay sang Sở Lạc Thủy nói:
- Sở tướng quân, Hắc kỵ quân trước tiên nghỉ tạm ở đây, ta dẫn Kiêu kỵ quân đi đến đó trước.
Sở Lạc Thủy nhìn Hắc kỵ quân xung quanh mình, phần lớn mặt vẫn không còn chút huyết sắc, bất đắc dĩ nói:
- Vậy làm phiền Lưu tướng quân.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Lưu Khải Thiện phái thủ hạ đến liên lạc Hắc kỵ quân, lúc này trời đã chạng vạng sáng.
Lưu Khải Thiện đang đứng trên một sườn dốc, Sở Lạc Thủy giục ngựa đuổi tới bên cạnh hỏi:
- Lưu đại nhân, tình hình trong doanh trại địch ra sao?
Lưu Khải Thiện cười nói:
- Còn thuận lợi hơn so với dự tính, Trần giáo úy rắc thuốc mê vào mấy vò rượu lớn, đại quân chúng ta khi đánh vào thì không gặp phải bất cứ chống cự nào.
Hắn nguyên chuẩn bị tiến vào doanh trại, nhưng nhớ đến lời Sở Danh Đường dặn, lúc này nên chờ Sở Lạc Thủy cùng nhau tiến vào cho phải lẽ.
Một gã quan binh từ trong quân doanh chạy vội ra, đến trước mặt hai người xuống ngựa thi lễ rồi nói:
- Nhị vị tướng quân, bên trong doanh đã xử lý gọn, tổng cộng bắt được một ngàn tám trăm hai mươi lăm quan binh Nam Tề, thỉnh nhị vị tướng quân nhập doanh.
Sở Lạc Thủy nghe thanh âm có chút quen tai, nhìn kỹ lại thì ra là Sở Nguyên, liền kinh ngạc nói:
- Tiểu Nguyên, sao ngươi lại ở đây?
Sở Nguyên cười nói:
- Đâu chỉ có đệ, đại ca cũng ở đây. Đúng rồi, Lâm phó tướng sai đệ xin chỉ thị nhị vị tướng quân, quân binh Nam Tề nên xử lý ra sao.
Hai người nhìn nhau, Sở Lạc Thủy lông mày bên trái nhướng lên, điềm nhiên thốt:
- Giết.
Sở Nguyên khựng lại:
- Giết sạch? Tổng cộng gần hai nghìn người?
Theo thói quen hắn lại nhìn sang Lưu Khải Thiện.
Lưu Khải Thiện mặt lạnh như đá nói:
- Thông báo cho Lâm phó tướng, tìm lý do gì đó bắt quân binh Nam Tề đào một cái hố to, xong dùng tên bắn chết rồi lấp hố chôn.
Sở Lạc Thủy đột nhiên nói:
- Trước khi để quân binh Nam Tề đào hố, lột hết quân phục của bọn chúng, sẽ có chỗ hữu dụng.
Sở Nguyên dường như không thể tiếp thu nổi, nhìn sững hai người hồi lâu rồi mới đáp lời quay trở lại doanh trại.
Lưu Khải Thiện bỗng nhiên cười nói:
- Nhị công tử có thể bị dọa sợ, nhưng chúng ta đâu có thừa binh lực để trông coi đám quân Nam Tề này.
Sở Lạc Thủy thản nhiên nói:
- Chờ đánh xong một trận, hắn có thể hiểu ra.
Hai người tiến vào trong quân doanh, bên trong mọi việc đã được xử lý tốt. Sau khi an tọa, Sở Hiên dẫn một người đến trước mặt hai người nói:
- Nhị vị tướng quân, đây là Trần giáo úy.
Hai người đồng thời đứng lên. Lưu Khải Thiện nhìn kỹ Trần giáo úy, đột nhiên cười lên ha hả:
- Đây không phải Trần Tử Sơn sao, thì ra là ngươi.
Trần giáo úy cũng cười to, quay sang hành lễ với hai người rồi nói:
- Trần Tử Sơn xin chào nhị vị tướng quân.
Sở Lạc Thủy còn đang trả lễ, Lưu Khải Thiện đã bước tới vỗ vai Trần Tử Sơn, cười nói:
- Bản tướng quân còn tưởng rằng ngươi đã... đã chết rồi.
Trần Tử Sơn lúc trước là bộ hạ của Lưu Khải Thiện, là người văn võ song toàn, Lưu Khải Thiện rất yêu mến. Sau khi Trần Tử Sơn bị điều đi nơi khác nhậm chức, Lưu Khải Thiện lên chức Thiên Tướng. Năm năm trước, Sở Danh Đường kết tội thông đồng với địch chém chết một số người, Trần Tử Sơn cũng ở trong số đó, sau này Lưu Khải Thiện mới biết được, còn vì thế mà than thở luyến tiếc không thôi, không ngờ Trần Tử Sơn lại được phái đi Nam Tề.
- Nghe Sở Thống Lĩnh nói lần đó tổng cộng có hai người được phái đi Nam Tề, vậy người kia là ai? Bản tướng quân có biết hắn không?
Trần Tử Sơn e ngại cười cười, muốn nói lại thôi.
Lưu Khải Thiện sửng sốt cười nói:
- Quên đi, nếu không tiện thì thôi.
Trần Tử Sơn nhẹ nhàng thở ra:
- Thân phận người nọ so với tôi còn phải giữ bí mật hơn, hắn đã rời thủy quân tiến vào kinh thành Tề quốc.
Lưu Khải Thiện trong lòng cả kinh, sắc mặt chợt trầm xuống:
- Ngươi quyết không nên nói lời này với bản tướng quân.
Trần Tử Sơn hoảng sợ không dám tiết lộ gì thêm nữa.
Sở Lạc Thủy thấy không khí có chút ngột ngạt liền nói:
- Trần giáo úy ở Nam Tề chịu nhục, ẩn nhẫn nhiều năm. Trận này đắc thắng, Trần giáo úy lãnh công đầu. Sở Thống Lĩnh lệnh cho hai chúng tôi sau khi tới Nam Tề, lộ tuyến hành quân đều do ngươi an bài. Tình hình chiến trận khẩn cấp, xin mời Trần giáo úy giải thích một chút cho chúng tôi được rõ.
Lưu Khải Thiện cũng thấy mình vừa rồi nói chuyện có hơi quan trọng hóa vấn đề, liền quay sang Trần Tử Sơn áy náy cười.
Trần Tử Sơn lấy từ trong người ra một bản đồ bằng lụa, trải ra trên bàn chỉ nói:
- Nhị vị tướng quân thỉnh xem, từ đây đi đến đại doanh thủy quân Nam Tề ước chừng hơn chín mươi dặm, không kể nơi đây ở giữa có hai doanh trại quân Nam Tề đồn trú, mỗi trại có khoảng hai ngàn quân. Cho nên trên đường tiến đến đại doanh thủy quân Nam Tề, chúng ta phải cẩn thận gấp bội, bằng không bị phát hiện, hai quân doanh địch có thể đốt lửa hiệu bất cứ lúc nào, tức thì thông báo tin tức cho đại doanh thủy quân Nam Tề, truyện này đối với quân ta cực kỳ bất lợi. Nếu không bị bọn họ phát hiện, quân ta ẩn trốn ở một rừng cây cách đại doanh Nam Tề mười dặm, cánh rừng này rất lớn, có thể giấu hai vạn kỵ binh của ta, bất kỳ lúc nào quân ta cũng có thể đánh thốc đại doanh địch.
Trần Tử Sơn ngước nhìn Lưu Khải Thiện và Sở Lạc Thủy rồi nói tiếp:
- Thỉnh nhị vị tướng quân quyết định.
Hai vị tướng quân nhíu mày nhìn chằm chằm bản đồ lụa trên bàn, Lưu Khải Thiện hỏi:
- Đi vòng vượt qua hai doanh trại này có được hay không?
Trần Tử Sơn đáp:
- Theo hạ quan tính, muốn đi vòng qua doanh trại địch mà hoàn toàn không bị phát hiện, ít nhất phải đi hơn một trăm năm mươi dặm.
Lưu Khải Thiện và Sở Danh Đường đồng thời lắc đầu, ban đêm vượt quãng đường dài hơn một trăm năm mươi dặm đánh tập kích địch, ít nhất phải mất ba canh giờ, cho dù là ngựa giống khỏe của Hắc kỵ quân Bắc cương cũng không chịu được, không còn sức tấn công đại doanh Nam Tề.
Sở Lạc Thủy nói:
- Hắc kỵ quân và ta có thể mặc giả binh lính Nam Tề đi đến đại doanh Nam Tề trước.
Trần Tử Sơn lại nói:
- Tướng quân có điều không biết, quân lính ở đây trực thuộc thủy quân, quân phục khác xa kỵ binh. Quân phục kỵ binh hạ quan cũng chuẩn bị được một ít. Hạ quan sau khi nhậm chức ở đây, Sở Thống Lĩnh vẫn ra lệnh cho hạ quan thu thập số lượng lớn quân phục của kỵ binh Nam Tề, xem ra chính là để dùng cho ngày hôm nay. Nhưng quân số kỵ binh Nam Tề vốn ít, ở gần ven sông lại càng hiếm thấy. Hạ quan thật vất vả mới kiếm được mười bộ, lét lút chuyển về Đại Triệu bắt chước may theo, nhưng thời gian quá sát, lại không thể cho người bình thường biết, đến nay mới chỉ may xong hơn bốn ngàn bộ, thật chẳng thấm vào đâu.
Sở Lạc Thủy suy nghĩ giây lát, đột nhiên hỏi:
- Quân doanh ở gần đại doanh thủy quân của địch nhất là bao xa?
Trần Tử Sơn đáp:
- Khoảng hơn ba mươi dặm.
Sở Lạc Thủy tiếp tục hỏi:
- Lửa hiệu ban đêm cự ly xa nhất mắt có thể nhìn thấy là bao nhiêu?
Lưu Khải Thiện và Sở Hiên mắt sáng lên.
Trần Tử Sơn trầm tư một lúc rồi nói:
- Cho dù lửa hiệu cháy mạnh cực điểm, cũng không thể vượt qúa bốn mươi lăm dặm.
Lưu Khải Thiện tiếp lời nói:
- Trước ta phái binh đánh lấy doanh trại gần đại doanh thủy quân của địch nhất, quân ta đến lúc xuất phát cho dù có bị doanh trại kia phát hiện, địch cũng vô phương thông báo cho thủy quân đại doanh cho kịp lúc.
Sở Lạc Thủy lắc đầu nói:
- Lưu tướng quân, quân ta tới rừng cây cách đại doanh của địch mười dặm chủ yếu là để nghỉ ngơi một lát, còn doanh trại kia sau khi nổi lửa hiệu lại không thấy lửa hiệu đáp lại, khẳng định sẽ sinh nghi, tức tốc phái người về đại doanh thủy quân báo cáo, quân ta sẽ phải xuất toàn lực ngăn chặn điều này xảy ra, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cá lọt lưới. Cho nên tại hạ xin dẫn Hắc kỵ quân toàn bộ mặc quân phục kỵ binh Nam Tề, giờ Tỵ (9-11h sáng) canh ba xuất phát, với tốc độ hành quân bình thường, giờ Thân (3-5h chiều) sẽ đến doanh trại gần đại doanh thủy quân nhất, thỉnh Lưu tướng quân xuất lãnh toàn bộ binh mã còn lại, đúng giờ Thân một khắc cùng cánh quân của ta đồng thời tấn công hai doanh trại địch, nhất thiết không lưu lại một mạng. Tiếp theo hai cánh quân của ta sẽ hội họp ở rừng cây cách thủy quân đại doanh mười dặm.
Lưu Khải Thiện ngẫm nghĩ, cảm thấy kế hoạch khả thi, có lẽ đó là cách khá ổn để đồng thời tiêu diệt hai doanh trại địch.
Trần Tử Sơn ở một bên cười nói:
- Nếu Sở tướng quân muốn hóa trang thành quân Nam Tề, hạ quan ở đây còn có một kiện bảo bối.
Nói xong thong thả lấy từ dưới bàn ra một vật, nói:
- Đây là đại ấn của bộ binh Nam Tề mà hạ quan lén khắc chạm lại, gần giống như đúc. Lúc trước, năm trăm quân Đại Triệu của ta nhập vào trú đóng trong doanh trại này đều là nhờ vào nó. Hạ quan lập tức làm một văn kiện bộ binh khẩn yếu, dùng xi đóng dấu niêm phong, biết đâu Sở tướng quân cần dùng tới.
Sở Lạc Thủy cao hứng nói:
- Vậy làm phiền Trần giáo úy.
Rồi quay sang Lưu Khải Thiện nói:
- Thỉnh cầu Lưu tướng quân cho tại hạ một ngàn Kiêu kỵ quân, do Sở Hiên, Sở Nguyên dẫn đầu. Dù binn lính Bắc cương hóa trang thế nào đi nữa cũng khó giống người Nam Tề, không tránh khỏi người khác nghi ngờ khi gặp mặt.
Lưu Khải Thiện ngẩn ra, vừa định cự tuyệt nhưng nghĩ lại, Hắc kỵ quân dũng mãnh vô cùng, Sở Lạc Thủy lại là đường ca của Sở Hiên, Sở Nguyên, tất nhiên sẽ toàn lực bảo vệ bọn hắn, có lẽ so với ở cạnh mình an toàn hơn, liền gật đầu đồng ý.
o0o
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện