[Dịch] Sở Thị Xuân Thu

Chương 17 : Tề nhân phi phúc

Người đăng: Ooppss

.
Một ngày phải khác mọi ngày Chào một ngày giống hệt mọi ngày Sóng truyền hình phủ toàn phim Trung Quốc Từ HTV, VTV, BTV, Đồng Nai, Long An, Bà Rịa Vũng Tàu, Cà Mau… cho đến “cáp” Hết “Triều Đại Mãn Thanh” đến “Đại Tống Truyền Kỳ” Chào một ngày giống hệt mọi ngày Đọc báo thấy cha ông mất hút Thấy thiên hạ quỳ mọp dưới tượng đài Binh Pháp Mặc Công, Ngọa Hổ Tàng Long, Họa Bì, Xích Bích… Con nít thuộc lòng Hoắc Nguyên Giáp, Hoàng Phi Hồng, Diệp Vấn, Diệp tùm lum hơn thuộc sử Tiên Rồng Chào một ngày đất nước tự lưu vong Cội rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca lạ hoắc Pano giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới toét miệng cười Chào một ngày phát triển giống đười ươi Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì… tiền Chào một ngày vong bản vì… hèn Sống chết mặc bây, túi thầy vô cảm Ải Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm… Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận… nước Tàu Chào một ngày bãi biển hóa nương dâu Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều Chào một ngày hình chữ S tong teo Tài nguyên bôxit bị bới đào như… bọ xít Nhôm và đô la chẳng thấy đâu, chỉ thấy đất Tây Nguyên rên xiết Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm nghẹt thở Chín Con Rồng Chào một ngày long mạch bị xới tung Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo Ai cho phép Hoàng Sa Trường Sa thành Tam Sa lếu láo Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng Chào một ngày giống hệt cõi âm Những xác chết anh hùng bật dậy Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền Chào một ngày soi rõ mặt anh em ! 4 – 2009 Bùi Chí Vinh Tô Xảo Đồng mặt mở lớn, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, đột nhiên hé miệng cười. Nàng từ trên giường ngồi dậy, khoan khoái biếng nhác vươn vai duỗi lưng. Cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành, Tô Xảo Đồng chẳng hiểu sao lại nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, trong ác mộng Sở Tranh phi lễ với nàng. Tô Xảo Đồng không kìm được bật cười thành tiếng, nỗi nơm nớp lo sợ trong thời gian qua rốt cuộc đã trở thành quá khứ, lúc này nàng chỉ cảm thấy khoan khoái thoải mái đến tận đáy lòng, như chưa từng được thoải mái như vậy. Xuống giường, Tô Xảo Đồng nhìn ra ngoài trời, ánh nắng rực rỡ tươi đẹp, bất chợt cảm thấy có chút nghi hoặc. Nàng nhớ là sau khi Sở Tranh ra khỏi cửa, nàng trở lại phòng vừa ngả đầu xuống gối là ngủ luôn, nhìn trời bên ngoài thế này hình như chưa đến buổi trưa, chẳng lẽ nàng mới ngủ được có một chốc? - Tiểu thư, rốt cục tiểu thư đã tỉnh. Tô Xảo Đồng quay đầu lại thấy Tiểu Nguyệt đang ngạc nhiên mừng rỡ nhìn mình. Tô Xảo Đồng mơ hồ hỏi: - Ta ngủ được bao lâu rồi? Tiểu Nguyệt đi tới đỡ lấy nàng, nói: - Tiểu thư không biết gì hết à? Tiểu thư đã ngủ suốt một ngày một đêm. Tô Xảo Đồng cảm thấy không thể tin nổi a lên một tiếng rồi hỏi: - Cái gì, ta ngủ lâu như vậy rồi sao? Tiểu Nguyệt gật đầu nói: - Dạ, tiểu tỳ mấy lần muốn gọi tiểu thư dậy dùng cơm, nhưng tiểu thư không tỉnh dậy nổi làm tiểu tỳ lo lắng quá sức, sau đó Sở công tử tới... Tô Xảo Đồng ngắt lời nàng, hỏi: - Hắn đã tới sao? Tới lúc nào? Tiểu Nguyệt đáp: - Đại khái khoảng xế chiều hôm qua. Lúc đầu Sở công tử cũng hơi lo lắng, nhưng sau khi bắt mạch cho tiểu thư xong mới thở phào nhẹ nhõm. Sở công tử nói là do tiểu thư mệt mỏi quá độ nên chìm vào giấc ngủ say, có dặn tiểu tỳ không được quấy rầy tiểu thư, chờ sau khi tiểu thư tỉnh dậy chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ... Ối, tiểu tỳ không biết sao lại quên mất việc này, tiểu thư chờ một lát. Nói xong, Tiểu Nguyệt liền quay người chạy ra ngoài. Tô Xảo Đồng lúc này mới cảm thấy bụng đói kêu ục ục, thậm chí còn cảm thấy đầu hơi choáng váng. Nàng đi tới bàn ngồi xuống, nghĩ bụng Sở Tranh sao lại có thể là một thầy lang, nàng cũng không nghe hắn nói làm nghề gì ở kiếp trước. Nàng quả không biết Ngô An Nhiên năm xưa ở Bình Nguyên thành vì che giấu thân phận của mình đã học được một ít bản lĩnh làm thầy thuốc, Sở Tranh ở bên cạnh tai nghe mắt thấy do vậy cũng học lỏm được một ít, cộng thêm mớ kiến thức kiếp trước của hắn, thăm bắt mạch mấy cái bệnh cảm mạo vớ vẩn này nọ cũng không thành vấn đề. Tiểu Nguyệt bưng vào một bát cháo loãng cùng mấy món điểm tâm, Tô Xảo Đồng đang cơn đói chỉ muốn ăn hết mọi thứ ngay lập tức, nàng hồ như đoạt lấy bát đũa ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ một loáng bát cháo loãng đã hết sạch, Tô Xảo Đồng vẫn chưa thỏa mãn, nói: - Tiểu Nguyệt, cho ta thêm một bát nữa. Tiểu Nguyệt bối rối nói: - Nhưng Sở công tử đã dặn kỹ, sau khi tiểu thư tỉnh dậy chỉ được ăn một bát, sau một canh giờ nữa mới được ăn thêm, nếu không sẽ tổn thương thân thể. Tô Xảo Đồng chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng miệng lại nói: - Được lắm, mở miệng là Sở công tử này với Sở công tử nọ, lời ta nói lại không thèm nghe. Tiểu Nguyệt ú ớ phân bua: - Tiểu tỳ thấy Sở công tử nói rất có lý mà. Tô Xảo Đồng nhìn nàng, bật cười: - Nha đầu ngốc, ta chọc ngươi mà ngươi cũng không biết. Tiểu Nguyệt cũng cười, suy nghĩ một lát rồi nói: - Tiểu thư, để tiểu tỳ giúp tiểu thư trang điểm, hôm nay Sở công tử có thể sẽ đến nữa. Tô Xảo Đồng nghe được ẩn ý trong lời của Tiểu Nguyệt, đưa tay véo má nàng, Tiểu Nguyệt vừa cười ghẹo vừa né tránh. Hai người đùa giỡn với nhau ầm ĩ một lát, Tô Xảo Đồng ngồi xuống để Tiểu Nguyệt chải tóc cho nàng. Tiểu Nguyệt đột nhiên hỏi: - Tiểu thư, chúng ta vẫn trở về Đại Tần sao? Tô Xảo Đồng lòng trầm xuống, biết nha đầu kia đã phát giác ra điều gì liền hỏi: - Ngươi muốn trở về sao? Tiểu Nguyệt trầm mặc một hồi mới nói: - Tiểu tỳ ở Đại Tần cũng không có người thân, tiểu thư đi đâu tiểu tỳ theo đó, chỉ tiếc không còn được gặp lại Giải Ngữ tỷ tỷ và các nàng khác nữa. Tô Xảo Đồng cũng có chút buồn bã, chợt nghe ngoài viện văng vẳng tiếng khóc truyền lại, không khỏi kinh hãi hỏi: - Tiểu Nguyệt, ngươi nghe được không, hình như có người đang khóc. Tiểu Nguyệt thản nhiên trả lời: - À, đêm hôm qua lão quản gia đột ngột qua đời, vì lão ta đã phục vụ trong phủ nhiều năm, lão gia niệm tình đặc biệt lập một linh đường cho lão ta Tô Xảo Đồng biết lão quản gia này đến Triệu cùng một lúc với Thành Phụng Chi, lão ta cũng chẳng lớn tuổi cho lắm, người khá khỏe mạnh, tại sao đùng một cái lăn ra chết? Một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu Tô Xảo Đồng, nàng cười nhạt một tiếng. Nàng quả thực quá hồ đồ, Thành Phụng Chi nếu đã đầu phục Sở Tranh, sao có thể lưu lại lão quản gia kia ở trên đời, nếu không không phải tự gây phiền toái cho bản thân sao? Huống chi ngay cả nàng cũng từng bị Thành Phụng Chi bán đứng, xem ra Thành Phụng Chi đã quyết tâm phản bội Tần, nếu không phải nàng và Sở Tranh có quan hệ khác thường, sợ rằng sau này nàng sống cũng không bằng chết. Tô Xảo Đồng lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến những việc nhơ bẩn này nữa, nhân tiện hỏi thăm Tiểu Nguyệt: - Tiểu Nguyệt, Sở công tử có nói hôm nay sẽ đến à? Tiểu Nguyệt ngoẹo đầu ra vẻ suy nghĩ rồi nói: - Công tử hình như có nói qua, công tử hôm nay sau khi vào cung trở lại thì sẽ đến Thành phủ. Tô Xảo Đồng ngẩn ra, Sở Tranh muốn vào cung? Chẳng lẽ hắn đi tìm Mẫn công chúa? Chắc không phải thế, ngày đó chuyện hai người ở trong Thành phủ Mẫn công chúa vẻ mặt đau khổ muốn chết, không giống làm bộ chút nào, hơn nữa Sở Tranh cũng đã lâu không gặp lại nàng ta. Tô Xảo Đồng đoán không sai, Sở Tranh vào nội cung đích thực không phải vì Triệu Mẫn, nhưng cũng có chút quan hệ tới nàng. Sở Tranh muốn tìm chính là trưởng công chúa Triệu Mính. Sở Tranh cũng không biết Phật - Ma nhị môn phụng mệnh đến Triệu đã gặp phải biến cố thật lớn trên đường đi. Vừa nghĩ tới có hai vị thiên đạo cao thủ muốn tới kinh thành, Sở Tranh quả thực cảm thấy sợ hãi, hơn nữa nói không chừng hai vị thiên đạo cao thủ này đều muốn gây phiền toái cho hắn. Ma Môn thì khỏi cần nói, ba năm trước đây hơn mười đệ tử bị chết trong tay hắn, mặc dù người ngoài đều tính món nợ này lên đầu phụ thân hắn, nhưng lúc đào tẩu Hách Liên Tuyết biết rõ ràng sự thật bên trong, nếu lão ta không giữ lời hứa kể lại toàn bộ sự thật lúc đó cho môn chủ Ma Môn, Sở Tranh chợt cảm thấy sau gáy lành lạnh; còn Phật môn Ngô An Nhiên đã từng nhiều lần nửa thực nửa đùa nhắc nhở hắn, hắn luyện Long Tượng Phục Ma công chính là Phật môn đệ nhất thần công, kỳ tài luyện võ giống như hắn nếu bị Phật môn Tây Vực biết được chắc chắn sẽ bắt hắn dâng cho Linh Sơn cổ tự gì đó. Dựa vào trực giác của mình, Sở Tranh cảm thấy lời Ngô An Nhiên không phải không có đạo lý, việc này so với giết hắn còn khó chịu hơn, hắn không muốn cả đời này làm bạn với tăng với Phật, nếu không Liễu Khinh Như sẽ phải làm sao? Tiểu Tô và hắn mới nhận thức lẫn nhau, cuộc sống tươi đẹp còn đang chờ trước mắt. Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Tranh bất chấp khó khăn vào cung thêm một lần nữa, tuy Triệu Mính từ trước đến nay không ưa gì hắn, nhưng cả nước Triệu vẻn vẹn chỉ một thiên đạo cao thủ duy nhất, không sử dụng tới quả thực phí của trời. Nhưng khi nghĩ tới Mẫn công chúa vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Mính, Sở Tranh cảm thấy hơi chột dạ. Vừa vào đến nội cung, Sở Tranh trước tiên đến bái kiến cô cô Sở Lâm, quanh co vòng vo một hồi hắn mới nói ra ý định muốn gặp trưởng công chúa. Sở Lâm quả thật không hiểu, cháu của mình gần đây rất sợ Triệu Mính, thấy nàng ta như chuột thấy mèo, thở mạnh cũng không dám, hôm nay sao lại chủ động đến cầu kiến. Nhưng Sở Lâm biết, Sở Tranh mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã là trợ thủ đắc lực của anh mình, tuyệt đối không vô duyên vô cớ tự dưng đến cầu kiến. Sở Lâm ngay cả người hầu cũng không mang theo, dẫn Sở Tranh đi đến Thái Bình cung. Triệu Mính nghe cung nữ báo Lâm phi nương nương cầu kiến không khỏi cảm thấy khó hiểu thầm nghĩ, Sở Lâm và mình từ trước tới giờ không có quan hệ qua lại, thậm chí trước kia vì chuyện đả thương Sở Tranh Sở Lâm vẫn có ác cảm đối với mình, khi không tại sao lại đến gặp mình? Nhưng dù sao thân phận Sở Lâm vẫn được kính trọng, hơn nữa lại có thực quyền chưởng quản nội cung, Triệu Mính dù ở tẩm cung của Thái Bình cung, một ít đồ vật hằng ngày trong cung vẫn cần phải qua tay Sở Lâm, quả thật không tiện làm mích lòng quá đáng, do vậy cùng với Triệu Mẫn ra cửa cung đón chào. Nếu Sở Lâm đã biết thân phận thật của nàng, hơn nữa lại nêu đích danh muốn gặp mặt, Triệu Mính cũng không cần mang mặt nạ làm gì, dẫn theo Triệu Mẫn ra cửa đón chào, thấy Sở Lâm liền mỉm cười đón: - Lâm phi nương nương đại giá quang lâm Thái Bình cung, tiểu muội... Chợt nghe Triệu Mẫn ở sau lưng khẽ hô một tiếng, Triệu Mính lúc này mới chú ý tới một thiếu niên đang cúi đầu cung kính đứng ở một bên, đó không phải Sở Tranh thì là ai. Cũng vì chuyện của Triệu Mẫn nàng đã mất đi nửa phần thiện cảm với hắn, mắt tóe lửa giận hỏi sẵng: - Ngươi tới đây làm gì? Sở Lâm cười nói: - Hôm nay Tranh nhi có chuyện quan trọng cầu kiến trưởng công chúa. Trưởng công chúa không mời bản cung vào ngồi một chút sao? Triệu Mính hừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nghiêng người nói: - Mời Lâm phi nương nương. Nàng thật tình chẳng muốn nói những lời khách sáo này chút nào. Tới đại điện trống huơ trống hoắc của Thái Bình cung, mấy cung nữ dâng trà lên, Triệu Mính mắng Sở Tranh: - Xú tiểu tử ngươi còn mặt mũi tới đây ư? Ngươi tự hỏi mình có xứng đáng với Mẫn nhi không? Triệu Mẫn hơi mất tự nhiên, kéo kéo tay áo Triệu Mính khẽ nói nhỏ: - Cô cô. Sở Lâm cũng không hài lòng nói: - Trưởng công chúa, sự tình của Mẫn nhi bản cung đã từng quở trách Tranh nhi nhiều lần, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện giữa hai đứa trẻ, Tranh nhi hôm nay quả có chuyện quan trọng muốn cầu kiến. Triệu Mính trừng mắt nhìn Sở Tranh, nói: - Có chuyện gì nói mau. Sở Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm cô cô giúp đỡ thật đúng đối tượng, nếu đơn thương độc mã đến đây, không dám chắc bà cô già Triệu Mính này có hành hung một trận rồi sau đó đá văng ra ngoài không. Sở Tranh sắp xếp câu chữ thoáng qua trong đầu rồi lớn tiếng nói: - Hạ quan cầu kiến trưởng công chúa là vì an nguy Đại Triệu của chúng ta. Triệu Mính ngẩn ra, Sở Lâm cũng ngừng ngụm trà đang uống dở, chỉ có Triệu Mẫn hừ một tiếng cảnh giác nhìn Sở Tranh. Nàng ở chung với Sở Tranh thời gian cũng không ngắn, biết rõ khi hắn nghiêm trang như vậy thì trong đầu thường có những suy nghĩ lệch lạc không đứng đắn. - An nguy của Đại Triệu? Triệu Mính cười lạnh hỏi: - Ngươi từ lúc nào bắt đầu quan tâm đến an nguy của Đại Triệu thế? Sở Tranh nghiêm nghị nói: - Trưởng công chúa, con cháu Sở gia ta cũng là thần dân của Đại Triệu, có quốc mới có gia, đây là việc đại nghĩa. - A, thế à? Triệu Mính kéo dài giọng ra: - Nếu các ngươi nghĩ như vậy quả thực là phúc cho Đại Triệu. Triệu Mính trong lòng cũng đã tin vài phần, từ lúc Sở Danh Đường cầm quyền cho đến nay, Đại Triệu quốc thái dân an, nàng chứng kiến việc này ngay trước mắt. - Theo như lời ngươi nói không biết Đại Triệu nguy cơ ra sao? Triệu Mính hỏi tiếp: - Vì sao lại chạy đến đây tìm bản cung? Việc này ngươi nên nói với phụ thân ngươi mới đúng. Sở Tranh đáp: - Trưởng công chúa có điều không biết, việc này gia phụ và hạ quan đều cảm thấy khó giải quyết, không thể thiếu sự giúp đỡ của trưởng công chúa. Triệu Mính nhìn Sở Tranh một cách khó hiểu: - Cần bản cung giúp đỡ? Sở Tranh gật gật đầu, nói: - Trưởng công chúa còn nhớ chuyện Hình bộ Thượng thư Lương Thượng Duẫn bị giết ba năm trước không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang