[Dịch] Sở Thị Xuân Thu
Chương 3 : Hoài nghi
Người đăng: vietstars
.
Sở Danh Đường trở lại đông viện Sở phủ thì thấy Sở phu nhân đang gấp rút chỉ đạo bọn hạ nhân sắp xếp lại phòng ốc. Sở Danh Đường nhìn qua một lượt, thầm khen phu nhân của mình quả có con mắt thẩm mỹ, trong nhà bày biện gọn gàng trang nhã, cũng không dùng quá nhiều đồ xa hoa, quả không hổ là đại tiểu thư của Vương gia.
Thấy trượng phu trở về, Sở phu nhân cười vui vẻ nói:
- Phu quân đã về, ngày hôm nay lâm triều tình hình ra sao, có thuận lợi không?
Sở Danh Đường tìm một cái ghế ngồi xuống, rồi than thở:
- Còn nói là thuận lợi, ngày đầu tiên vào triều đã có mâu thuẫn với Hoàng thượng.
Sở phu nhân có chút kinh hãi, kéo kéo tay áo Sở Danh Đường nói:
- Vào trong rồi hẵng nói.
Vừa vào buồng trong Sở Danh Đường kinh hãi thốt lên:
- Nàng tại sao lại giữ lại bình phong bằng ngọc lưu ly do Nam Tề cống nộp, không phải ta đã nói tất cả phải nộp lên cho Hoàng thượng sao?
Sở phu nhân tỉnh bơ nói:
- Cái này đẹp quá, hơn nữa Hoàng thượng đâu có thiếu mấy thứ này, thiếp thấy Hoàng thượng cũng không vì chuyện chàng nộp lên vật này mà đối xử tốt hơn với chàng.
Sở Danh Đường giậm chân nói:
- Nàng cũng đã xem qua danh sách cống vật nộp lên Hoàng thượng rồi, cái bình phong bằng ngọc lưu ly này chính là cống phẩm thứ tư ở trang đầu đó.
Sở phu nhân cười nói:
- Phu quân cho thiếp là loại người làm việc không biết cân nhắc hay sao? Đêm qua thiếp đã viết lại trang đầu của tấu chương, gạch bỏ cái bình phong bằng ngọc lưu ly này ra.
Sở Danh Đường trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Sở phu nhân.
Sở phu nhân hé miệng cười:
- Chung sống với phu quân nhiều năm, thiếp cũng học được một ít thứ.
Nói xong liền đi tới trước án thư lấy bút viết lên giấy vài chữ đưa cho Sở Danh Đường xem.
Sở Danh Đường nhìn qua, ngạc nhiên khi thấy chữ viết quả giống như đúc, chính mình còn không nhận ra được, bèn than thở:
- Nàng muốn vật ấy, sao không cùng ta bàn qua một chút.
Sở phu nhân bĩu môi:
- Lúc đầu thiếp đã từng đề cập với chàng, nhưng chàng đâu có chịu. Ngày hôm qua, lúc chàng từ chỗ đại bá trở về, tâm tình không tốt, cứ thở vắn than dài, thiếp đây sao dám vì một việc nhỏ như vậy mà làm phiền tới Thái úy đại nhân chứ!
Sở Danh Đường im lặng, ông lờ mờ đoán được vì sao Sở phu nhân không vừa lòng. Hôm qua ông cùng Sở Thiên Phóng thương lượng, cũng không nói cho Sở phu nhân biết hai người thương lượng chuyện gì, nàng tuy là thê tử, nhưng cũng là trưởng nữ của Vương gia, nên ông nghĩ việc này không nên nói cho nàng biết là tốt nhất.
Sở phu nhân ai oán nói:
- Thiếp đã giao cuộc đời này cho phu quân, sống làm người họ Sở, chết đi cũng làm ma họ Sở. Lẽ nào phu quân còn cảnh giác cả với thiếp?
Sở Danh Đường dạ nóng lên, nhớ tới năm xưa nàng không màng thân phận Trấn Xa Hầu đại tiểu thư, không chút do dự gả cho ông, lúc đó ông ở kinh thành thân cô thế bạc, hơn hai mươi năm cùng chung hoạn nạn yêu thương lẫn nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, không biết già cả lú lẫn thế nào ông lại có lòng nghi ngờ như thế.
Sở Danh Đường trong lòng hổ thẹn, cầm tay Sở phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Nương tử, vi phu sai rồi.
Sở phu nhân vừa nghe hai chữ “nương tử”, mặt chợt đỏ bừng, hai mươi năm qua đã không được gọi như thế, trong lòng xúc động, phảng phất nhớ lại lúc hai người vừa mới lấy nhau.
Sở Danh Đường thấy phu nhân e thẹn như thời con gái, tâm thần ngơ ngẩn, bất giác hôn nhẹ lên má nàng.
Sở phu nhân khẽ cười, hỉ hả nói:
- Chàng muốn chết à, bên ngoài vẫn còn đầy hạ nhân đó.
Sở Danh Đường cười trừ, sau đó kể hết ra chuyện bàn bạc với Sở Thiên Phóng ngày hôm qua và chuyện lên triều ngày hôm nay, sau đó lại nói:
- Tình hình Sở gia gần đây không được lạc quan cho lắm, sự ủng hộ của Vương gia thật sự quan trọng đối với Sở gia, phu nhân nghĩ nhạc phụ đại nhân đối với việc này cảm thấy thế nào?
Sở phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thiếp nghĩ phu quân cùng đại bá là người trong cuộc nên không rõ lắm, năm xưa Đổng gia nhân Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nên muốn cướp ngôi, Hoàng thượng phải dựa vào hai nhà Sở, Vương ra sức chống lại, nhưng cũng vì vậy mà nguyên khí Đại Triệu bị tổn thương, cả triều văn võ chỉ còn hai ba chục người, hơn mười năm sau mới dần dần khôi phục. Có vết xe đổ này, đương kim Hoàng thượng lại không phải là người hồ đồ, tất không muốn hành động thiếu suy nghĩ, huống chi hiện nay Tây Tần cường thịnh, Tần vương mặc dù còn nhỏ, nhưng hùng tâm tráng chí bừng bừng, muốn nhất thống thiên hạ, Đại Triệu ta tự nhiên là trở ngại lớn nhất. Hoàng thượng nếu thực sự dốc toàn lực, bằng mọi cách ngăn cản phu quân tiến kinh gia nhập Sở phủ, trong khi Triệu quốc mười ba quận nơi nào cũng có người của Sở thị gia tộc, tất nhiên Sở thị sẽ dấy binh phản kháng, khi đó Đại Triệu ta lâm vào nội loạn, Tây Tần sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này xua quân tiến đánh, Đại Triệu thù trong giặc ngoài, chắc chắn sẽ mất.
- Tuy nói như vậy, nhưng chuyện Hoàng thượng muốn Sở gia suy yếu là sự thực không cần tranh cãi.
Sở phu nhân cười nói:
- Đại bá cũng không phải người đơn giản, dứt khoát giao chức Sở thị tông chủ lại cho chàng, dùng Nam tuyến đại doanh cùng Sở phủ xa gần hỗ trợ lẫn nhau. Phụ thân thiếp cũng nhờ đó mà danh chính ngôn thuận ủng hộ Sở gia, bằng không mấy năm nay, mặc dù Sở gia không đến mức nguy ngập nhưng chắc chắn thế lực suy yếu trầm trọng.
Sở Danh Đường nghe xong gật đầu:
- Phu nhân nói rất đúng, buổi triều sớm hôm nay Hoàng thượng muốn thành lập Thành vệ quân, một đội quân phòng vệ kinh thành, chính là muốn nhằm vào hai nhà Vương Sở chúng ta.
Sở phu nhân cười khổ nói:
- Sở Vương hai nhà thế lực càng lúc càng mạnh, cho nên Hoàng thượng lúc nào cũng lo ngay ngáy. Kinh thành cấm vệ quân trên danh nghĩa là cánh quân trực thuộc hoàng gia, nhưng bốn viên tướng nắm quyền lại đều là người của Sở Vương hai nhà, căn bản Hoàng thượng không thể trông cậy vào, hơn nữa chỉ với gia tướng của Sở phủ ở kinh thành đã có trên vạn người. Hoàng thượng chắc cũng nhìn ra điểm ấy, bởi vậy mới nghĩ đến việc thành lập một đội quân trung thành với hoàng thất làm chỗ dựa.
Sở Danh Đường sắc mặt trầm trọng:
- Bất kể thế nào, vi phu cũng không thể để cho đội quân Thành vệ quân này đồn trú ở các vùng phụ cận kinh thành, bằng không sự tồn vong của Sở gia ta sẽ hoàn toàn nằm trong tay Hoàng thượng.
Sắc mặt Sở phu nhân cũng trở nên nghiêm trọng:
- Không sai. Lần này Hoàng thượng muốn thành lập Thành vệ quân, tuy ở bề mặt chỉ nói điều động một vạn người, nhưng nếu muốn nhân cơ hội điều thêm hai ba vạn nữa thì cũng là việc dễ như trở bàn tay, cho dù Sở Vương hai nhà phát hiện phản đối, Hoàng thượng cũng có thể tùy tiện đưa ra một lý do để thoái thác. Còn nữa, như thiếp vừa nói, Hoàng thượng bây giờ chưa dám thẳng tay với Sở gia, chủ yếu là vì Tây Tần vẫn luôn ở bên nhòm ngó, nhưng Tây Tần trước cũng nội loạn không ngừng, Tần Vương mặc dù dùng thủ đoạn sét đánh thống nhất triều chính, nhưng nghe nói trong triều dân chúng trên dưới thù hận, bất mãn với ông ta không phải là ít, vạn nhất Tây Tần lại lâm vào nội loạn, Đại Triệu ta sẽ không còn phải lo họa ngoại xâm, lúc đó phụ cận kinh thành lại tồn tại một đại quân như thế, khẳng định Hoàng thượng sẽ không bỏ lỡ thời cơ mà xuống tay với Sở gia, một khi đã trở mặt thì tuyệt không dung tình.
Sở Danh Đường nói:
- Phu nhân phân tích chuyện này thấu đáo như thế, vậy phu nhân nghĩ ta nên làm như thế nào?
Sở phu nhân trầm ngâm nói:
- Hôm nay Hoàng thượng đối với Sở gia ở vào thế ném chuột sợ vỡ đồ, hơn nữa hai bên có khoảng cách khó có thể hóa giải. Phu quân vừa mới đảm nhiệm vị trí tông chủ chưa bao lâu, uy tín trong tộc vẫn còn thấp, nếu cứ vội vã đối đầu với Hoàng thượng, tương lai dù thắng hay bại đối với phu quân đều bất lợi. Nếu phu quân cùng Sở gia không phản đối, thì thiếp muốn nhờ một người có thể xoa dịu tình hình xung đột giữa Sở gia và Hoàng thượng.
Sở Danh Đường vội hỏi:
- Ai có thể đảm nhiệm việc này?
Sở phu nhân nói:
- Chính là gia phụ. Phu quân từ chức thống lĩnh Nam tuyến đại doanh, Minh Viễn kế nhiệm chức này là kết cục đã định, do đó thế lực Vương gia trong quân đội tăng lên nhiều, Hoàng thượng lúc này không thể không nghe lời khuyên của gia phụ, nếu không Vương gia sẽ toàn lực ủng hộ Sở gia, đối với Hoàng thượng là điều thập phần nguy hại. Chỉ cần phu quân thông qua gia phụ cho Hoàng thượng biết, suốt cuộc đời này nhất định trung thành với Đại Triệu, gia phụ lại đồng ý ủng hộ Hoàng thượng nếu Sở gia có ý đồ phản nghịch, thì chuyện khuyên Hoàng thượng bỏ đi việc thành lập Thành vệ quân thiếp nghĩ Hoàng thượng sẽ có suy nghĩ cân nhắc.
Sở Danh Đường gục gặc đầu đáp:
- Phu nhân nói đúng, hiện giờ chỉ có thể làm như vậy.
Sở phu nhân nhìn Sở Danh Đường một cái rồi nói tiếp:
- Sai lầm của đại bá những năm gần đây là chỉ lo tranh giành thế lực trong triều đình mà thế lực trong quân lại yếu nhược, duy chỉ có Sở Lạc Thủy là người có năng lực, nhưng hắn giống như phu quân, vẫn chưa dựa vào thế lực của Sở gia mà chỉ dựa vào sức của bản thân, dũng cảm chiến đấu tranh giành thiên hạ ở Bắc cương . Đại bá cũng không suy nghĩ lại, chỉ có vài quan văn trong triều thì không thể làm nên trò trống gì, nếu không phải có Tây Tần nhòm ngó, trong tay phu quân nắm Nam tuyến đại doanh, việc Hoàng thượng liên kết các thế lực trong triều đối phó với Sở gia dễ như trở bàn tay. Như Vương gia thiếp mấy đời tòng quân, ở trong triều mặc dù không có mấy người, nhưng Hoàng thượng cũng không dám có ý đồ với gia phụ. Phu quân sau này nếu muốn có chỗ đứng vững vàng trong triều thì nhất thiết phải có quân đội trong tay, không thể chỉ dựa vào Vương gia được.
Sở Danh Đường vỗ ghế nói:
- Phu nhân nói rất đúng, hôm nay vi phu trong triều ra sức ủng hộ Sở Lạc Thủy tranh chức Phó thống lĩnh là vì lẽ đó. Lần này mang Hiên nhi và Nguyên nhi cùng về kinh, mặc dù chúng đều đã là phó tướng, nhưng việc thăng chức của cấm vệ quân khác Nam tuyến đại doanh, trước để hai đứa vào cấm vệ quân rèn luyện một năm, chờ cho chúng thăng tới chức phó tướng cấm vệ quân, sau đó đưa chúng đến Nam tuyến và Tây tuyến đại doanh, còn phải nhờ phu nhân nói giup với hai cậu chiếu cố cho chúng.
Sở phu nhân trách móc:
- Phu quân nói gì vậy? Hai đứa nó không phải là con thiếp sao.
Nghĩ một chút lại nói tiếp:
- Còn Tranh nhi sau này phu quân tính sao?
Sở Danh Đường cười nói:
- Ta biết phu nhân thương yêu Tranh nhi nhất, có phải không muốn nó bị thua kém hai đại ca của nó phải không?
Sở phu nhân đẩy phu quân mình một cái nói:
- Thiếp đang bàn chuyện chính sự mà.
Sở Danh Đường trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta nghĩ trong ba huynh đệ bọn chúng, Tranh nhi là đứa có tiền đồ nhất.
Sở phu nhân có vẻ không tin, cười nói:
- Phu quân cũng biết thiếp thương yêu Tranh nhi nhất, không phải đang nói cho thiếp vui đấy chứ? Tranh nhi có tài vậy sao?
Sở Danh Đường nhìn nàng một cái nói:
- Tranh nhi trước mặt nàng lúc nào cũng tỏ ngoan ngoãn như con gái, nàng chỉ cần hắn ăn uống đầy đủ, hiếu động hoạt bát là nàng vui vẻ rồi, đương nhiên nàng chưa từng để ý tới khả năng bất phàm của nó. Cũng vì lần trước Tranh nhi đến Nam tuyến đại doanh ta mới phát hiện ra.
- Tranh nhi đã làm những chuyện gì ở Nam tuyến đại doanh?
Sở Danh Đường nói:
- Nàng biết phụ tá được bội phục nhất Nam tuyến đại doanh lần này là ai không? Chính là Tranh nhi của chúng ta đó.
Sở phu nhân không tin thốt lên:
- Sao có thể thế được, phụ tá lần này là hai vị danh sĩ đương thời Triệu, Hà tiên sinh, sao lại có thể nghe lời một đứa trẻ như Tranh nhi được?
- Ta cũng biết chuyện này quả thật khó tin, mặc dù Tranh nhi chưa bao giờ tham gia chiến trận, nhưng xử lý báo cáo chiến sự cũng như sắp xếp sàng lọc các mật báo lại rất có khả năng, vượt xa hai người Triệu, Hà, sách lược chiến sự giúp ích cho ta rất nhiều. Hơn nữa lúc đàm phán với Nam Tề lại có biểu hiện đặc biệt, tuy Tranh nhi không trực tiếp tranh luận với Nam Tề sứ giả, nhưng Triệu, Hà, và mấy mưu sĩ sau đó đều nói là do Tranh nhi chỉ điểm, ngẫm lại lần này có thể cùng Nam Tề ký kết hòa ước mười ba điều thì công của Tranh nhi rất lớn, Đại Triệu được lợi hơn rất nhiều so với ta dự đoán trước kia.
Sở Danh Đường lắc đầu nói tiếp:
- Đến giờ ta vẫn có chút không dám tin, Tranh nhi làm sao lại biết nhiều như vậy, ta không có dạy qua hắn, phải chăng phu nhân… Hắc hắc, nói vậy phu nhân cũng chưa từng dạy Tranh nhi mấy chuyện quốc gia bang giao đúng không?
Sở phu nhân trong lòng kinh hãi, im lặng một lúc không nói gì.
Sở Danh Đường lại ưu tư:
- Nhưng Tranh nhi thật quá mức thông minh, biểu hiện có chút xảo quyệt khó lường, mưu kế chuyên gây tổn hại cho người lợi cho mình, đều không phải là những điều mà đứa trẻ mười ba tuổi nên nghĩ đến, ta chỉ sợ sau này hắn lầm đường lỡ bước thì nguy.
Thấy phu quân lo lắng ưu tư, Sở phu nhân cười gượng nói:
- Hiện giờ thời buổi rối ren, Tranh nhi lại có khả năng như thế chẳng phải là phúc của Sở gia sao? Phu quân đừng quá lo lắng, chỉ cần từ giờ dạy bảo hắn nhiều hơn là được.
Hai người trong lòng đều có suy tư, không khí rơi vào trầm lặng.
Một lát sau, Sở phu nhân đứng lên nói:
- Phu quân, giờ thiếp muốn qua Đạp Thanh viên, nghe chàng nói thế, xem ra Tranh nhi trước mặt thiếp luôn giả bộ hồn nhiên ngây thơ, nhất định phải sang đó hỏi nó cho thật kỹ mới được.
Sở Danh Đường thấy thế mỉm cười nói:
- Bây giờ cũng không có việc gì, ta đi cùng nàng sang đó.
Lúc này Sở Tranh ở trong Đạp Thanh viên đột nhiên hắt xì một cái thật to, Ngô An Nhiên bên cạnh nổi giận mắng:
- Lại sai rồi, chiêu “Điệp vũ bách hoa” này ẩn tàng mười bảy thức biến hóa, ngươi đánh sáu thức còn không xong, không lo tập trung tập luyện.
Sở Tranh vẻ vô tội nói:
- Sư phụ à, từ hôm qua đến giờ, ngay cả Huyễn Thiên chưởng ba thức cuối đồ đệ còn chưa luyện xong, yêu cầu của người có phải quá cao không?
Hôm qua Sở Tranh đấu với Trần Chấn Chung bị thua, mới nhận thấy võ công của mình căn cơ còn yếu, gặp người bình thường thì không sao nhưng nếu gặp cao thủ chân chính quả thực không có lực hoàn thủ. Ngô An Nhiên sau khi dẫn hắn về đã quở mắng hắn một trận, Sở Tranh cũng không hề cãi lại như mọi lần, trái lại còn chủ động đòi học Huyễn Thiên chưởng và Đại sưu hồn thủ, Ngô An Nhiên cao hứng vạn phần, cho đến cùng tên đồ đệ này cũng biết suy nghĩ, liền suốt đêm dốc hết sức truyền thụ võ công cho hắn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện