[Dịch] Sở Thị Xuân Thu

Chương 2 : Đối chọi gay gắt

Người đăng: Ooppss

.
Ngô An Nhiên dẫn Sở Tranh trở lại đông viện, phân phó vài gia nhân đi thám thính xem người vừa rồi bị Sở Tranh đánh là ai. Khi biết được đó là trưởng tôn của Sở thị tông chủ, Ngô An Nhiên cảm thấy việc này có chút phiền phức, chờ Sở Danh Đường phu phụ trở lại đông viện liền dẫn Sở Tranh đến bẩm báo việc xảy ra hôm nay với hai người. Sở Danh Đường nghe xong có vẻ không hài lòng. Còn Sở phu nhân lại chẳng hề lý đến, đánh nhau là do con Sở Danh Đình khơi mào, nếu như Sở Tranh không có khả năng tự bảo vệ mình, thì không chừng người bị đánh chính là nhi tử mình. Huống hồ Sở Danh Đường chỉ là ngoại nhân của Sở phủ ở kinh thành, mặc dù không ai dám đối đầu với Thái uý, nhưng mấy hài tử trong nhà sợ cũng không tránh khỏi bị khi dễ. Sở phu nhân chờ Sở Danh Đường đi khỏi, gọi Sở Tranh tới bên cạnh tủm tỉm cười nói: - Tranh nhi, hôm nay dù sao cũng đã đánh người, oán cừu cũng đã kết, ba huynh đệ tụi con mẹ không lo lắng, có lo là lo cho hai tỷ tỷ của con, về sau có thể bị bọn chúng khi dễ. Con đã có bản lĩnh như vậy, thấy bọn chúng một lần thì đánh một lần, bọn chúng đối với con vô lễ con đánh, bọn chúng đối với con tử tế thì ép chúng vô lễ với con rồi đánh cho mẹ. Nói chung đánh cho chúng tâm phục khẩu phục, cho chúng thấy người nhà của chúng ta không phải ai muốn khi dễ thì khi dễ. Sở Tranh nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đi tìm đám tiểu tử kia tẩn cho chúng thêm một trận. Liễu Khinh Như tam nữ nghe vậy thì á khẩu, đâu lại có mẫu thân giáo huấn con như thế?! Còn Sở Danh Đường vẫn đi đến chỗ Sở Thiên Phóng để tạ lỗi, Sở Tranh cũng đã đánh trưởng tôn của ông ta, chăng nữa cũng phải tỏ vẻ một chút. Sở Danh Đường vừa bước vào cửa thì thấy một thiếu niên mặt mày tím đen, đang khóc lóc kể lể với Sở Thiên Phóng, thiếu niên kia chính là Sở Thận Bình. Sở Danh Đường cười thầm trong bụng, Tranh nhi hạ thủ cũng tàn nhẫn quá sức. Sở Danh Đường thi lễ với Sở Thiên Phóng: - Danh Đường tham kiến đại bá. Sở Thiên Phóng khoát tay, ý bảo Sở Thận Bình đi ra ngoài. Sở Thận Bình không cam lòng nhưng vẫn phải tuân theo, oán độc trừng mắt nhìn Sở Danh Đường một cái rồi xoay người đi ra. Sở Danh Đường thấy thiếu niên kia đã ra ngoài đang muốn mở miệng thì Sở Thiên Phóng nói: - Danh Đường ngươi tới là vì chuyện mấy hài tử đánh nhau à? Để ý đến chuyện của mấy tiểu hài tử đó làm gì. Vừa rồi lão phu có nói với Thận Bình, đánh nhau thua là do nó không có năng lực, lại chạy đến khóc lóc kể lể, nghe nói là mười mấy đứa vây đánh Tranh nhi, thật là bẽ mặt quá. Sở Danh Đường ngẩn ra, không ngờ Sở Thiên Phóng độ lượng như vậy. Sở Thiên Phóng thở dài nói: - Thận Bình hài tử này thường ngày chỉ biết ỷ thế hiếp người, bây giờ lại không có Danh Đình ở đây, nó không biết phải làm sao. Chuyện lần này coi như cho hắn một bài học, vị tất đã là chuyện xấu. Sở Thiên Phóng đứng dậy thong thả bước vài bước rồi nói: - Danh Đường ngươi tới vừa đúng lúc, lão phu đang muốn gặp ngươi nói chuyện. Ngươi mới trở về không bao lâu liền quay lại, chắc chưa dùng bữa, ở lại bồi lão phu vài ba chén. Hai người an vị. Sở Thiên Phóng đợi cho gia nhân rời khỏi mới nâng chén nói: - Danh Đường, lão phu vốn phải thiết yến mời ngươi, nhưng nghĩ lại thì cũng nên để sau khi ngươi gặp mặt Hoàng thượng. Mấy lão gia hoả làm chấp sự ít nhất cũng đã mười mấy năm, một khi từ chức khó có cơ hội gặp lại, thừa lúc bọn họ còn ở đây, nhân tiện gia tộc có thêm một vài chấp sự mới nhậm chức, chúng ta cùng nhau uống một bữa cho thống khoái. Sở Danh Đường cười nói: - Mọi chuyện theo lời đại bá. Rượu quá ba tuần, Sở Thiên Phóng nét mặt già nua, mặt hơi ửng đỏ, than thở: - Đúng là già rồi, tửu lượng cũng kém đi. Đột nhiên xoay câu chuyện hỏi Sở Danh Đường: - Danh Đường hình như vẫn có chút nghi kỵ lão phu? Sở Danh Đường cả kinh vội nói: - Đại bá sao nói ra lời như vậy? Danh Đường từ trước đến nay đối với đại bá thập phần kính trọng... Sở Thiên Phóng lắc đầu nói : - Danh Đường ngươi đừng chối, ngươi nếu không nghi kỵ lão phu thì ngươi cũng không phải là Sở Danh Đường, cũng không phải là Sở thái uý. Nói rồi rót rượu ra chén đưa về phía Sở Danh Đường: - Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, sao không thẳng thắn nói chuyện một lần. Sở Danh Đường nhìn ông ta một hồi, đột nhiên nâng chén lên cụng rồi uống một hơi cạn sạch. Sở Danh Đường bỏ chén xuống nói: - Nếu đại bá đã nói như thế Danh Đường muốn hỏi một chuyện. - Cứ nói. - Vì sao Danh Đường lần này lại phải tiếp nhận chức tông chủ vội vàng như vậy? Trước đó đối với việc này càng không biết tí gì, còn... Sở Danh Đường nhìn chén rượu, chậm rãi nói tiếp: - Ý của Danh Đường hẳn đại bái rõ ràng. Sở Thiên Phóng cười nói: - Lão phu đương nhiên minh bạch, năm xưa khi lão phu tiếp nhận chức tông chủ, các quan lại đều đến tham dự, ngay cả tiên đế cũng giá lâm Sở phủ, tự mình ban tặng thiết quyển Tiêu Dao Hầu truyền thừa cho lão phu, đêm hôm đó, Sở phủ người người ra vào tấp nập, cơ hồ uống hết cả rượu trong kinh thành. Còn Danh Đường ngươi nhận chức lần này lại vô thanh vô tức, tất nhiên trong lòng ngươi có điều bất mãn. Sở Danh Đường mặt đỏ lên nói: - Tiểu chất nghĩ ít ra cũng nên thông báo cho Hoàng thượng và các đại thế gia trong kinh biết mới phải. Sở Thiên Phóng đột nhiên hừ một tiếng, nói: - Thông báo cho bọn họ, ngoại trừ Vương gia còn có ai đây? Danh Đường ngươi tâm cơ linh mẫn, lại khôn khéo, nhưng dù sao ly khai kinh thành đã mười mấy năm, đối với việc trong kinh hiểu biết cũng không nhiều. Ngươi nghĩ rằng Sở gia chúng ta vẫn còn huy hoàng như xưa? Hoàng thượng bây giờ quan tâm nhất chính là Sở gia chúng ta, chỉ hận không thể san bằng Sở gia. Sở Danh Đường nghi hoặc nói: - Hoàng thượng đối với Sở gia từ trước đến nay vẫn luôn nghi kỵ, điều này tiểu chất rõ, nhưng cũng không đến mức như đại bá nói. Sở Thiên Phóng cười lạnh nói: - Không đến mức đó ư? Nếu không đến mức đó lão phu sao phải truyền chức tông chủ cho ngươi mà không phải cho Danh Đình? Danh Đình mặc dù năng lực tầm thường, nhưng làm tông chủ thời bình cũng dư sức. Ngươi thực sự nghĩ lão phu vô tư như vậy ư? Chuyện tức cười, người sinh ra mà không biết vì bản thân trời chu đất diệt! Lão phu chỉ sợ Danh Đình vô năng vô lực, cáng đáng không nổi thế cục tương lai cho Sở thị gia tộc. Danh Đường, đừng tưởng rằng ngồi trên vị trí tông chủ thì mọi sự thuận lợi như ý, trọng trách trên vai ngươi so với lão phu hồi xưa còn nặng nề hơn. Ngươi còn nhớ Đổng gia năm xưa không? Sở Danh Đường trong lòng phát run. Sở Thiên Phóng ngửa mặt lên trần than: - Đại Triệu khai quốc cửu đại thế gia: Sở, Vương, Phương, Đổng, Tiêu, Trình, Hoàng, Tạ, Lâm, trong đó ba nhà Hoàng, Tạ, Lâm từ lúc khai quốc đã bị giệt, còn lại lục gia. Vào những năm cuối thời Thái Tông, lục gia nắm giữ triều chính đến chín phần, có thể nói hai vị tiên đế sau Thái Tông cũng chỉ là cái thùng rỗng. Trong đó Đổng gia thế lực lớn nhất, những năm đầu Võ Đế, Đổng gia quyền hành cực đỉnh, lộng hành ngang ngược, đẩy ba nhà Sở , Vương, Tiêu ra khỏi kinh thành. Lưu lại trong kinh chỉ còn có Trình gia tôn Đổng gia làm chủ, Đổng gia sai đâu đánh đó. Hai nhà Đổng, Trình có hai vị tể tướng, bốn vị thượng thư, còn quan viên lớn nhỏ thi nhiều vô số, cơ hồ muốn bắt Võ Đế thoái vị. Võ Đế để diệt trừ Đổng gia, phái người âm thầm liên lạc với Sở, Vương hai nhà, lãnh năm vạn đại quân Bắc cương và ba vạn quân Tây tuyến tốc hành trong đêm tiến về kinh thành. Nghe nói tám vạn quân trong suốt ba ngày ba đêm chém giết mới giệt trừ sạch Đổng gia. Sở Thiên Phóng đột nhiên trợn mắt, tinh quang bắn ra: - Danh Đường ngươi có nghĩ đương kim hoàng thượng đã coi Sở gia như là Đổng gia năm xưa không? Sở, Vương hai nhà cùng tiến cùng thoái, Vương đại tiểu thư cương liệt là thê tử của ngươi, quan viên trên dưới trong triều từ thượng thư trở xuống gần một nửa là môn hạ hai nhà Sở, Vương, mặc dù so ra vẫn kém thế lực Đổng gia trong triều ngày trước, nhưng Danh Đường ngươi nắm trong tay hai mươi vạn đại quân ở Nam tuyến, cái gai Sở gia trong mắt Hoàng thượng sợ rằng còn to hơn so với cái gai Đổng gia năm xưa. Sở Danh Đường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào nói: - Lẽ nào Sở gia ta không còn đường lui? Sở Thiên Phóng cười khổ nói: - Lui như thế nào đây? Nếu nói ngươi từ chức Thái uý cáo lão hồi hương, Danh Đường ngươi có nguyện ý không? Bắt lão phu ra lệnh cho quan viên của Sở thị gia tộc toàn bộ bãi nhiễm về hưu, lão phu có thể làm không? Những tộc nhân đó có nguyện ý không? Huống chi nếu Sở gia ta nguyện chặt đi chân tay của mình liệu Hoàng thượng có chịu bỏ qua không? Hai người trầm mặc một lúc lâu, Sở Thiên Phóng bỗng hạ giọng nói: - Danh Đường, Hoàng thượng nóng lòng đối phó với Sở gia chúng ta chủ yếu là vì ông ta sợ rằng sống không được vài năm nữa. Sở Danh Đường cả kinh nói: - Điều đó có thật không? Sở Thiên Phóng nói: - Tuyệt đối là thật. Mấy ngự y trong cung nói Hoàng thượng bởi vì làm việc lao lực quá độ, thân thể hư nhược, sống tối đa không quá ba năm. Trong khi đó, Thái tử vô đức vô năng, Hoàng thượng khẳng định không yên lòng. Nói xong, nâng chén uống nhấp một ngụm rượu. Sở Danh Đường nhịn không được liền tiếp lời: - Ý của đại bá là Hoàng thượng đang hành động vì Thái tử, trong một vài năm tới sẽ động thủ với Sở gia? - Đúng vậy. Sở Danh Đường giờ mới nhận thức bản thân đang gánh một cục diện thật rối rắm, thảo nào Sở Thiên Phóng lại thoải mái giao ra chức tông chủ như vậy. Sở Danh Đường oán hận nói: - Đại bá vì sao không giữ lại chức tông chủ, tự mình lèo lái Sở gia qua cửa ải khó khăn này? Vô luận kinh nghiệm hay lịch duyệt, đại bá đều hơn xa Danh Đường, tội gì nhượng Danh Đường... Sở Thiên Phóng thở dài: - Danh Đường không cần hạ thấp mình như thế, tài năng như ngươi đương thời có mấy người có thể so sánh. Lão phu đã già, như mành chỉ treo chuông, một ngày nào đó không chừng lại đi trước Hoàng thượng. Đến lúc đó Danh Đường ngươi cho dù leo lên chức tông chủ, Danh Đình tất nhiên không cam lòng, sẽ cùng ngươi tranh chấp, mà người Sở phủ các nơi cũng sẽ không an phận, khi đó ngoại đối cường địch trong lại nội loạn, Sở thị gia tộc chỉ sợ đi đến họa diệt vong. Huống chi cùng Hoàng thượng tranh phong, vô luận thắng bại, lão phu tự cảm thấy không thể chịu đựng được. Sở Danh Đường có chút khó hiểu hỏi: - Đây là cớ gì? Sở Thiên Phóng chậm rãi giải thích: - Lão phu nếu để Sở gia bị thua, sẽ là tội nhân thiên cổ của Sở gia, làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông. Còn Sở gia nếu có thắng, lão phu cũng không biết làm sao cho phải, có lẽ cùng lắm chiếu theo dòng họ hoàng thất lập một tân quân, tiếp theo đó thế lực Sở thị gia tộc trong triều càng lớn, lại càng phạm vào đại kỵ của hoàng thất. Từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới nay, vua và quần thần các triều đại không ngừng tranh chấp, không ít quyền thần mặc dù có lúc chiếm thượng phong, nhưng chiến thắng cuối cùng vẫn là hoàng gia, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Vương Mãng trong những năm cuối nhà Tây Hán là thành công, nhưng thiên hạ sĩ tử bách tính không tâm phục, gán cho ông ta là loạn thần tặc tử, rồi khởi binh thảo phạt, cuối cùng thiên hạ vẫn về tay nhà Lưu. Lão phu hùng tâm đã cạn, không muốn giống Vương Mãng, chỉ có thể giao Sở thị gia tộc cho Danh Đường ngươi. Lão phu không có yêu cầu gì, chỉ khẩn cầu Danh Đường lúc nào cũng lấy tộc nhân làm trọng. Sở Danh Đường không nói gì, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình muốn làm Vương Mãng sao? o0o Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên Phóng cùng Sở Danh Đường đứng ở cửa Sở phủ, hạ nhân đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng. Sở Thiên Phóng nói: - Danh Đường, theo luật lệ triều đình, Thái úy và Tư Đồ phân chia quản lý lục bộ, Thái úy cai quản ba bộ Lại, Lễ, Công, quan trọng nhất là Lại bộ. Một lát nữa đón tiếp Danh Đường thượng triều là Lại bộ thượng thư Thang Thụ Vọng, hắn ta là em vợ của tiểu tử Phương Lệnh Tín. Hoàng thượng phong ngươi làm Thái úy, xem ra cũng có ý đồ riêng. Sở Danh Đường nghiêm mặt, hỏi: - Tiểu chất ly khai kinh thành nhiều năm, đối với nhân sự trong triều cũng không rành. Chẳng hay tài năng và nhân phẩm Thang Thụ Vọng như thế nào? Tối hôm qua ông trằn trọc nguyên đêm, rốt cục hiểu rõ, nếu lui không được , không bằng mạnh tay đấu đá đọ sức một phen. Sở Thiên Phóng cười to nói: - Người này tài năng tầm thường, phẩm cách thì càng nát bét. Quan viên nào muốn thăng chức mà không có chút bối cảnh thì phải dốc hết gia sản để hậu lễ cho hắn. Trước đó vài ngày, các Ngự Sử cùng liên danh dâng sớ cáo tội hắn, nếu không phải Phương Lệnh Tín bằng mọi cách cản trở, lại thêm hoàng thượng che chở, Thang Thụ Vọng đã sớm bị bãi quan. Sở Danh Đường hừ một tiếng nói: - Người như thế không thể giữ ở Lại bộ, tiểu chất nghĩ nếu có cơ hội thì diệt trừ, đại bá thấy thế nào? Sở Thiên Phóng mỉm cười: - Lão phu đã chuẩn bị chu toàn lễ vật chúc mừng cho Danh Đường ngươi. Sở Danh Đường hỏi: - Vậy ai có khả năng tiếp nhận chức Lại bộ thượng thư? Nếu Sở Thiên Phóng sớm đã có ý như vậy, nhất định đã tính sẵn ai là người kế nhiệm. Sở Thiên Phóng nói: - Người này chắc chắn Danh Đường biết, đó là Ngự Sử Đường Hiếu Khang. Sở Danh Đường kinh hãi lắp bắp nói: - Có phải là "Đường thạch đầu“ Đường Hiếu Khang? Sở Thiên Phóng khinh thường nói: - Cái gì "Đường thạch đầu", trong triều có hai xú thạch đầu, chân chính xứng danh thạch đầu chỉ có Quách Hoài, một tên lỳ lợm, cương nhu không nghe. Đường Hiếu Khang từ hai mươi năm trước đã làm môn hạ lão phu, bằng không chỉ với bổng lộc của hắn, hắn làm sao có thể nuôi dưỡng cho tốt hơn mười phòng tiểu thiếp. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Lại bộ thượng thư Thang Thụ Vọng chạy tới. Thấy Sở Thiên Phóng cùng Sở Danh Đường chờ tại cửa, Thang Thụ Vọng cuống quít xuống xe, vừa tiến tới vừa bái nói: - Ái chà, hạ quan thật lỗi quá, làm phiền lão Hầu gia cùng Thái úy đại nhân chờ ngoài cửa, đáng chết, thật đáng chết. Sở Thiên Phóng cùng Sở Danh Đường đồng thời chau mày, Thang Thụ Vọng tuy rằng lễ số chu đáo, nhưng cử chỉ lỗ mãng, trong lời nói toàn ẩn ý châm chọc. Sở Danh Đường hoàn lễ, trong lòng thầm mắng: đồ hỗn đản táo gan, nhưng trên mặt vẫn cười ha hả nói: - Làm phiền Thang đại nhân tự mình tới đón, bản quan hổ thẹn không dám nhận. Ba người hàn huyên lớn tiếng vài câu, Thang Thụ Vọng mới nói: - Giờ cũng đã trễ, thỉnh Thái úy đại nhân lên xe, Hoàng thượng nếu thấy Sở đại nhân quay về triều, trong lòng tất nhiên vui vẻ vạn phần. Sở Danh Đường bước lên xe ngựa, trên đường nhắm mắt dưỡng thần. Đi ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa ngừng lại. Thang Thụ Vọng xuống xe trước, đi tới trước xe Sở Danh Đường gõ gõ: - Thái úy đại nhân, đã tới rồi, thỉnh xuống xe. Sở Danh Đường vén màn xe lên, ló người ra, nhìn thấy cung điện cách đó không xa, nơi mà nhiều năm qua ông hằng mong trở lại, chợt cảm khái người trở nên ngây ngốc. Thang Thụ Vọng vẻ mặt châm biếm ở một bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng: - Thỉnh Thái úy đại nhân theo hạ quan thượng triều. Sở Danh Đường tỉnh lại, vẻ mặt như thường, bước xuống xe ngựa. Loại tiểu nhân hỷ nộ lộ ra ngoài mặt này ông không thèm để ý tới. Sở Danh Đường theo Thang Thụ Vọng qua mấy tầng cửa, đi tới trước triều. Không ít quan viên đã ở đây, thấy Thang Thụ Vọng đi tới liền hành lễ, lại thấy Sở Danh Đường ở phía sau Thang Thụ Vọng, mặc dù không biết mặt, nhưng Sở Danh Đường mặc quan phục nên dễ dàng nhận ra, các quan viên đều biến sắc. Thang Thụ Vọng dẫn Sở Danh Đường đi tới trước mặt các quan viên rồi nói: - Thỉnh Thái úy đại nhân chờ ở đây, hạ quan về chỗ của mình. Sở Danh Đường mỉm cười nói: - Thang đại nhân xin tự nhiên. Quan viên thuộc Sở thị gia tộc đều cung kính đến bái kiến, hôm qua mấy quan viên này vốn đã muốn tới Sở phủ tấn kiến, nhưng Sở Thiên Phóng không đồng ý để tránh miệng lưỡi thế nhân, Thái úy đại nhân phải đợi gặp qua hoàng thượng, sau đó mới tiếp kiến quan viên, vì thế mọi người đều phải trở về. Sở Danh Đường mỉm cười rồi cùng mọi người hàn huyên, tuy ông chưa từng gặp qua những người ở đế đô này, nhưng cùng nghe tiếng đã lâu. Sở Danh Đường tự biết, bản thân mặc dù nhậm chức tông chủ, nhưng dù sao căn cơ còn chưa vững, nếu muốn những người này hoàn toàn tâm phục, cần phải có thời gian, bởi vậy thái độ cử chỉ không dám có chút lãnh đạm thờ ơ. - A, đây không phải Danh Đường sao? Sở Danh Đường quay đầu lại thì thấy Tể tướng Phương Lệnh Tín đang cười dài nhìn mình. Năm xưa khi Sở Danh Đường tại kinh giữ chức Lại Bộ Thị Lang thì Phương Lệnh Tín đã giữ chức Lại bộ thượng thư được hơn hai năm, lúc đó Sở Danh Đường vẫn còn được Hoàng thượng tín nhiệm, Phương Lệnh Tín đối với ông tương đối khách khí, quan hệ hai người lúc đó cũng không tệ. Các quan viên đứng bên cạnh Sở Danh Đường đều tránh đi. Sở, Phương hai nhà mặc dù không phải đối đầu như nước với lửa, nhưng cũng phân biệt rõ ràng hai phe, việc xã giao chào hỏi hai bên đều chẳng muốn làm. Sở Danh Đường thi lễ nói: - Tham kiến Tể tướng đại nhân. Phương Lệnh Tín cười nói: - Danh Đường tới kinh thành, cũng không báo cho lão phu biết một tiếng để lão phu tiếp đón cho phải lẽ. Sở Danh Đường nói: - Đêm ngày hôm trước Danh Đường mới đến kinh thành, hôm qua lại nhiều việc lặt vặt phải lo, không thể lập tức đến bái kiến Tể tướng, mong Tể tướng thứ tội. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang