[Dịch]Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại - Sưu tầm
Chương 49 : Kết thúc
.
Chuyển ngữ ♥ Phong Anh Beta ♥ Nhã Vy
Ngày thứ hai là thời gian Quan Đại Lý Tự thẩm tra xử lý Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt, sáng sớm, Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt đã bị mang ra, quỳ gối trước Quan Đại Lý Tự, hôm qua Sở Xuân Nguyệt còn ở bên ngoài nhà tù, không thể thấy mặt Sở Lưu Uyển, bây giờ gặp Sở Lưu Uyển mới miễn cưỡng không chửi ầm lên: “Cô, quá ích kỷ! Bọn họ làm sao nghĩ tới ta đang ở Sở phủ?! Còn không phải chính cô đưa ra chủ ý sao?!” Giọng nói hơi khàn, chắc do tối hôm qua la hét ầm ỹ.
Sở Lưu Uyển thấy Sở Xuân Nguyệt đã bị bắt, trong lòng biết mình không có việc gì, dù sao Sở Xuân Nguyệt cũng sẽ nhanh chóng phải chết, để cho cô ta mắng vài câu thì có làm sao! Cho nên nàng ta chỉ cười lạnh, cũng không nói gì.
Thấy Sở Lưu Uyển cười lạnh, Sở Xuân Nguyệt càng biết mệnh mình khó bảo toàn, thái dương tuốt mồ hôi lạnh, nói: “Sở Lưu Uyển, cô đừng cười, cho dù phải chết ta cũng kéo theo cô chết cùng!”
Sở Lưu Uyển hơi sợ, cau mày: “Đường muội, chuyện rõ ràng chỉ có mình muội làm sai, liên can gì tới ta? Một lát nữa chân tướng được tìm ra, pháp lý không có nhân tình, có lẽ Quan Đại Lý Tự sẽ niệm tình thành tâm sửa đổi, có thể cho muội một con đường khác.”
Sở Xuân Nguyệt nhổ ra nói: “Chân tướng, cái gì chân tướng? Đừng tưởng rằng mày có thể chối bỏ sạch sẽ! Nếu mày không làm gì tại sao lại bị bắt chung?! Hừ, ác phụ!”
Sở Lưu Uyển vừa bực vừa buồn cười: “Ta là ác phụ?! Sao muội không nghĩ đến những việc muội làm, những thứ đó là gì? Lúc đó hồ đồ, cũng bởi vì tình tỷ muội mà giúp muội mở cửa tiệm, bây giờ bị cuốn vào vũng bùn, cũng coi như…. Ai… thiệt là.”
Sở Xuân Nguyệt nổi giận muốn cãi lại, Quan Đại Lý Tự và bồi thẩm quan viên đều đã ngồi xuống, thấy hai người miệng lưỡi phân bua không ngừng, trong lòng họ đều thấy phiền phức, quan Đại Lý Tự đập kinh đường mộc: “Hai người dưới đài, Sở thị Sở Lưu Uyển, chu Sở thị Sở Xuân Nguyệt!”
Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt đều quỳ xuống dập đầu.
Quan Đại Lý Tự cất cao giọng nói: “Hai người các ngươi nhân cơ hội bán can tịnh khố ở Dạ Tử quán, khiến cho Ngụy thị Ngụy Tô Tô bởi vì trúng độc sốt cao không ngừng mà chết…”
Nói đến đây Quan Đại Lý Tự đường như nhớ đến con gái, nhưng ông lại nhanh chóng chỉnh đốn lại, tiếp tục nói: “Vẫn còn hơn mười người thân thể khác thường, ốm đau không ra khỏi giường được, các ngươi đã biết tội chưa?!”
Ông nói rất lớn tiếng, mang theo mười phần khí thế, Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt nghe xong dưới gối đều run lên, trong lòng Sở Lưu Uyển không có gì xấu hổ, phản ứng trước nói: “Đại nhân minh giám, tiểu nữ chỉ mở cửa tiệm cùng đường muội, không liên quan gì đến công việc sản xuất can tịnh khố, việc này tiểu nữ cũng không biết rõ tình hình, cũng không hề cố tình mưu hại ai cả!”
Sở Xuân Nguyệt trừng mắt: “Sở Lưu Uyển! Ít lộn xộn đi, hừ, ngươi từng xem qua sổ sách của Dạ Tử quán, các loại chi phí đều giảm đi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ sao? Thanh danh Sở Lưu Uyển rất lớn, ai mà không biết ngươi thông minh lanh lợi! Sao có thể không hiểu được?! Còn không phải cố ý giả bộ không biết sao? A, lúc trước có lợi nên cái gì cũng không để ý, bây giờ găp tại họa liền đẩy cho người khác nói bản thân không liên quan, hử?!!”
Quan Đại Lý Tự nhíu mày: “Sở Lưu Uyển, còn có việc này?”
Sở Lưu Uyển “A” một tiếng, nói: “Đúng vậy, lúc xem qua sổ sách thấy không đúng cho nên đã hỏi lại, nhưng tiểu nữ chỉ biết đây là sáng chế mới của muội ấy.. Không hề biết can tịnh khố rốt cục là làm như thế nào, chỉ là hiểu được có cách khác, tìm được đường đi mới, lại tín nhiệm nên không hỏi.”
Xong, nàng ta quay đầu trừng Sở Xuân Nguyệt: “Ta chưa bao giờ biết rõ dùng những đồ vật lung tung mà làm can tịnh khố, chẳng lẽ đó là giả sao?”
Lúc trước bị Sở Lưu Uyển hỏi, Sở Xuân Nguyệt có phần không kiên nhẫn, lại thêm sợ Sở Lưu Uyển không đồng ý cho nên lừa gạt mà trả lời rằng đã tìm được đường đi mới, Sở Lưu Uyển cũng không hỏi lại.
Khi đó mình còn đắc chí, nghĩ rằng Sở Lưu Uyển thông minh chỉ được nhiêu đó, chuyện mình dùng bông vải bẩn, nàng ta cũng không biết, bây giờ mới giật mình, Sở Lưu Uyển thông minh cỡ nào, nếu thật sự muốn biết rõ ràng, làm sao có thể không hỏi? Còn không phải do cố ý sao?!
Hóa ra là đã sớm chuẩn bị, không tham dự vào mọi chuyện! Sở Xuân Nguyệt bị chọc giận gần chết, nói: “Ai biết được! Chỗ hạ nhân kia cũng đã đi dò xét rồi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra gì sao?!”
Lần Dạ Tử quán bị đóng cửa, người làm của Dạ Tử quán cũng biết không xong, bởi vì Sở Xuân Nguyệt cũng coi như là có tâm tư cảnh giác cho nên mới để đám người làm đơn độc, để bọn họ không hiểu được mình đang làm gì.
Đại Lý Tự đã cho điều tra, đám hạ nhân cũng không biết bọn họ đang làm gì, chỉ có thể bàn giao: lượng đồ đạc tiêu thụ như thế nào, hoặc là chế tác như thế nào, nơi đưa nguyên liệu, nhưng lại không hề biết đồ vật bên trong.
Sở Lưu Uyển cười nói: “Đương nhiên là không biết. Xem cũng chỉ là tượng trưng, chẳng lẽ còn muốn mỗi người kiểm tra xem có sạch sẽ hay không?”
Quan Đại Lý Tự đập kinh đường mộc: “Sở Xuân Nguyệt, chuyện đã rõ rành rành, ngươi lại chạy án, còn mưu toan đổ chuyện cho Sở Lưu Uyển? !”
Sau đó ông lại tiếp tục nói: “Còn đứa trẻ trong bụng Kim thị cũng bởi vì vậy mà khó giữ được!”
“Cái gì, đứa nhỏ của tiện nhân kia không còn?” Sở Xuân Nguyệt vui mừng, cũng quên tình huống hiện tại, thốt ra nói.
Nói xong mới phát hiện không đúng, vội vàng im lặng, nhưng đám Quan Đại Lý Tự đều đã nghe được ràng mạch, ồn ào lắc đầu, Sở Xuân Nguyệt thật sự không thể tha thứ, đền bấy giờ còn không biết hối cải.
Sở Xuân Nguyệt biết rõ cho dù đổ chuyện Dạ Tử quán lên đầu Sở Lưu Uyển được thì chuyện đứa nhỏ của Kim Hồng Nhạn, vô luận như thế nào cũng đều không chối được…
Vì vậy nàng ta nói: “A! Sở Lưu Uyển biết rõ nguyên liệu, tiểu nữ có chứng cứ!”
“?” Quan Đại Lý Tự nhăn cau mày. “Là gì?”
Vốn là Sở Lưu Uyển thấy Quan Đại Lý Tự đang thiên vị mình mà thẩm vần Sở Xuân Nguyệt, cũng hiểu được Sở Xuân Nguyệt không thể vu oan cho mình thành công nên rất khoan thai, bỗng nhiên nghe được lời nói của Sở Xuân Nguyệt thì cũng sững sờ– có bằng chứng gì?!
Chỉ thấy Sở Xuân Nguyệt cười, nói: “Chính là đống nguyên liệu kia, hẳn đại nhân cũng đã mang về xem xét. Đống vật liệu loạn cào cào kia có vài thứ là của Sở Lưu Uyển! Đều là quần áo. Ha ha, nếu như không biết những thứ đó dùng để chế tác can tịnh khố thì vì sao lại đồng ý đứa những thứ đó sang cho bên quán? Không phải là nàng ta cũng ủng hộ sao??”
Sở Lưu Uyển bị dọa đến mặt không còn chút máu, chỉ vào Sở Xuân Nguyệt: “Sở Xuân Nguyệt, ngậm máu phun người! Những cái kia, đều…quần áo kia rõ ràng mặc lên nhìn rất đẹp, nhưng ta không cần đến nên ngươi mới lấy đi, còn tự mặc cơ mà!”
Sở Xuân Nguyệt trợn mắt một cái, nói: “Đường tỷ, cũng đừng nói linh tinh như vậy… Ta mở Dạ Tử quán kiếm được rất nhiều tiền, gả cho phu quân thì đồ cưới cũng không ít, làm gì phải mặc quần áo cũ chứ? Ha ha, vớ vẩn!”
Sở Lưu Uyển đúng là oan không nói nổi, lúc trước Sở Xuân Nguyệt xin quần áo của mình, Sở Lưu Uyển còn hơi ngạc nhiên, nhưng bản thân lại thích được người khác khen, huống chi người nọ là còn là người lúc nào cũng cố ăn mặc khoa trương hơn mình? Lúc ấy Sở Lưu Uyển nghe cũng thấy vui vẻ, nghĩ thầm đã mong muốn quần áo như vậy, a, vậy thì cho đi. Sau đó nàng ta cũng không nghĩ nhiều, đưa quần áo cho Sở Xuân Nguyệt, tuy mấy lần gặp mặt sau đó cũng không thấy Sở Xuân Nguyệt mặc vào, nàng ta cũng chỉ nghĩ là không dám mặc ở trước mặt mình nên không để ý.
Ai biết Sở Xuân Nguyệt lại làm những chuyện như vậy.
Mặt Sở Lưu Uyển không còn chút máu, lúc trước tại sao không nghĩ đến chuyện này?
Sở Xuân Nguyệt cười: “Đại đường tỷ, kêu gào cái gì, oan uổng cái gì, không phải là tỷ tự cho sao?”
Kỳ thật Sở Xuân Nguyệt cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị bắt, cho nên cũng không có tâm tư mưu hại Sở Lưu Uyển, chỉ nghĩ chỗ kia đều là quần áo cũ nát, sẽ khiến người khác chú ý, thấy Sở Lưu Uyển lại nhiều quần áo nên mới muốn xin nàng ta để dùng vào làm nguyên liệu.
Ha ha, ai ngờ hôm nay lại có tác dụng khác, đúng là quá tốt!
Bên kia, quan Đại Lý Tự đã hỏi đặc thù quần áo của Sở Xuân Nguyệt, phái người đi tìm trong đống đồ kia, không bao lâu, hạ nhân đã tới báo, quả nhiên có vài bộ đồ của Sở Lưu Uyển.
Sở Lưu Uyển lại cắn răng nói: “Đại nhân, quần áo cũng chưa chắc đã chứng minh được!”
Sở Xuân Nguyệt cười lạnh nói: “Ấy, sao lại chưa chắc? Đường tỷ dùng cái gì cũng là của kinh thành, đều có rất nhiều người chú ý đến!”
Sở Lưu Uyển oán hận nói: “Xin đại nhân minh giám! Cho dù là quần áo cũng không thể căn cứ vào đó mà chứng minh chính xác được!”
Sở Xuân Nguyệt dương dương tự đắc, trong lòng Sở Lưu Uyển vừa phẫn hận vừa khẩn trương, Quan Đại Lý Tự lại nhìn vào mấy bộ y phục mà không nói gì, nửa ngày sau, ông mới đập kinh đường mộc nói: “Chu Sở thị Sở Xuân Nguyệt bởi vì tư lợi cá nhân, tâm tư ác độc, lại không biết hối cải, chạy án, còn đánh Kim thị đến sinh non, theo luật không thể dung thứ, nợ máu trả bằng máu, xử Sở thị Sở Xuân Nguyệt treo cổ, dùng chết tạ tội!”
Vốn là Sở Xuân Nguyệt muốn kéo theo Sở Lưu Uyển xuống nước, có thể cùng Sở Lưu Uyển chịu tội như nhau, tối thiểu mình cũng không cần chết, sao cuối cùng chỉ có mình chết??!!
Sở Xuân Nguyệt ngơ ngác quỳ tại chỗ, chưa kịp phản ứng đã chợt nghe Quan Đại Lý Tự tiếp tục nói: “Sở thị Sở Lưu Uyển, biết rõ việc Sở Xuân Nguyệt làm ra lại che dấu không báo, gián tiếp làm cho Chu Ngụy thị tử vong, mưu toan lừa bịp bổn quan, không xem pháp luật ra gì, phạt nhận mười đại bản!”
Sở Lưu Uyển cũng sửng sốt, nhưng mười đại bản cũng nhẹ hơn phải chết, nhưng thân thể nàng ta suy yếu, hơn nữa mười địa bản không phải dễ nuốt đâu, đoán chừng đánh cũng rất mạnh, không dưỡng thương hơn mấy tháng cũng không khỏe được…
Nhưng là vô luận như thế nào, mạng vẫn còn là tốt rồi…
Sở Lưu Uyển nhìn Sở Xuân Nguyệt ở kế bên, đối phương còn đang ngẩn người, sững sờ gnhư không thể tin được, trong lòng Sở Lưu Uyển đương nhiên hận Sở Xuân Nguyệt vu oan giá họa khiến cho mình phải chịu mười ngày trong tù lao cùng với mười đại bản, nhưng mà đối phương là người sắp chết, đây cũng coi như là đã chịu đủ…
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Lưu Uyển cũng thêm hả hê.
Nhưng bỗng nhiên, Sở Xuân Nguyệt lại phục hồi tinh thần, dốc sức liều mạng gào lên: “Sở Lưu Uyển! Tiện nhân!”
Sau đó xông lại bổ nhào vào người Sở Lưu Uyển, dùng tay nắm đầu nàng ta, hung dữ đập xuống đất.
Chuyện đến quá đột ngột, Sở Lưu uyển và thị vệ chung quanh đều không phản ứng kịp, chợt nghe âm thanh “cộp” một cái. Sau đầu Sở Lưu Uyển máu chảy như rót, gạch màu trắng đã nhiễm lên màu đỏ máu quỷ dị.
Sở Lưu Uyển trợn mắt ngất đi, những người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đến giữ chặt Sở Xuân Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt vẫn còn ngoan cố đá loạn xạ, còn muốn tiếp tục đánh Sở Lưu Uyển, trong miệng gào lên: “Ngươi phải
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện