[Dịch]Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại - Sưu tầm

Chương 41 : Xuân Nguyệt xuất giá

Người đăng: 

.
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy Lúc chạng vạng tối, Sở Xuân Nguyệt mang khuôn mặt tràn đầy xuân sắc trở về, vừa về tới nơi đã bị Giang Thiến Thiến gọi vào phòng, Sở Xuân Nguyệt khó hiểu, nhìn sang Sở Thu Nguyệt, chỉ thấy nàng nhún vai vẻ không biết. Không bao lâu sau, tiếng tranh cãi ầm ỹ truyền ra ngoài. Sở Liên Bình nghe thấy liền nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?” Sở Thu Nguyệt cũng không dám nói gì, chỉ nói: “Con đi xem xem.” Dứt lời liền vội vàng chạy qua gõ cửa phòng của Giang Thiến Thiến, tiếng tranh cãi ngưng bặt, lát sau tiếng của Giang Thiến Thiến vang lên: “Ai đó?” “Mẹ, là con.” Sở Thu Nguyệt nói. “Ừ, vào đi.” Giang Thiến Thiến đáp lời. Sở Thu Nguyệt vội bước vào, chỉ thấy Sở Xuân Nguyệt không vui ngồi trên ghế, Giang Thiến Thiến ngồi một bên, vẻ mặt khó coi, có phần mệt mỏi. Nhìn thấy Sở Thu Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt lập tức nói: “Thu Nguyệt, sao muội lại nói với mẹ được chứ?!” “Tỷ còn không biết xấu hổ mà nói muội sao, không phải tỷ đã đồng ý với muội sẽ không dính dáng gì tới Chu công tử nữa sao? Hôm nay muội vô tình nhìn thấy tỷ ở cùng hắn ta ngoài ngoại ô, rất không hợp quy củ… Bây giờ còn hất nước bẩn cho muội, lúc trước muội chẳng đã nói nếu tỷ còn qua lại với Chu công tử, muội sẽ nói với mẹ đấy sao, tỷ cho rằng muội không dám làm sao?” Sở Thu Nguyệt hiểu Sở Xuân Nguyệt không phải loại người ăn mềm, loại người này chính là loại người không thích uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt, dỗ ngon dỗ ngọt nàng ta càng không nghe, đánh mắng thì nàng ta còn có thể sợ chút chút. Quả nhiên Sở Xuân Nguyệt không dám cự lại, chỉ hừ lạnh. “Mẹ, tỷ tỷ nói gì vậy? Sao sắc mặt mẹ khó coi vậy?” Sở Thu Nguyệt nhìn Giang Thiến Thiến, “Có cần con đi gọi cha không?” Sở Thu Nguyệt vừa nói xong, Sở Xuân Nguyệt đã sợ hãi, tuy rằng người quản hai nàng chủ yếu là Giang Thiến Thiến, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ, vì thế dễ mềm lòng, chỉ ai biết tốt xấu mới biết phải tôn kính bà ấy, Sở Xuân Nguyệt mới dám lớn tiếng với Giang Thiến Thiến. Nhưng Sở Liên Bình hay nghiêm mặt, lại là đàn ông, Sở Xuân Nguyệt đương nhiên có ít nhiều sợ ông ấy. “Chuyện này tạm thời chưa cần nói với cha,” Sở Xuân Nguyệt vội nói, “Ta chỉ nói với mẹ, ngoài Chu công tử ra, ta sẽ không lấy ai nữa! Bây giờ trong lòng ta chàng ấy đã là ý trung nhân rồi, nếu mẹ nhất định tách chúng ta ra, chúng ta cho dù phải chết cũng không chia lìa.” Sở Thu Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Tỷ tỷ, tỷ có chết cũng không chia lìa, nhưng đối phương cũng vậy sao? Trong lòng tỷ có hắn, vì hắn mà cái gì cũng có thể từ bỏ, không quan tâm, mù quáng tới vậy, nhưng đối phương thì thế nào? Nhà Chu công tử thê thiếp thành đàn, còn có việc buôn bán, còn người nhà nữa, tỷ cảm thấy hắn ta sẽ vì tỷ mà buông xuôi tất cả đi tìm cái chết sao?” Nàng nói trúng tim đen như thế, nhưng Sở Xuân Nguyệt chỉ cười lạnh nói: “Thu Nguyệt, muội chỉ là đồ trẻ con vắt mũi chưa sạch, làm sao mà hiểu được? Sức mạnh của tình yêu chân chính chính là vô tận!” Được rồi, lại lôi tình yêu chân chính ra sao… Sở Thu Nguyệt đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu nói với Giang Thiến Thiến: “Vậy được, đã như vậy, mẹ, mẹ cũng đừng cản tỷ ấy.” Nghe Sở Thu Nguyệt nói vậy, Giang Thiến Thiến đột nhiên không hiểu nổi. Sở Xuân Nguyệt thì lại vô cùng đắc chí, thầm nghĩ quả nhiên mị lực của mình rất lờn, ngay cả muội muội mà nàng ta cũng có thể cảm động được. Sở Thu Nguyệt cười nói: “Nhưng chuyện này muội muốn nói với cha, tỷ tỷ, năm nay tỷ cũng cập kê rồi nhỉ? Đã yêu đương với Chu công tử, vậy bảo hắn cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng đón tỷ vào Chu gia đi. Tỷ nói tình yêu chân chính, muội đúng là hiểu, nhưng ít nhất muội có thể hiểu được danh phận rất cần thiết. Sở Xuân Nguyệt sững sờ nói: “Chuyện này, chuyện này cũng không sai…” Sau đó lại gật đầu nói: “Được, vốn ta cũng có ý này, chỉ là Chu công tử nói bây giờ nhà chàng ấy vẫn còn chính thê, nếu ta vào cửa cũng chỉ có thể làm thiếp, rất không công bằng với ta. Hắn nói đợi đến khi chúng ta đủ lông đủ cánh rồi sẽ trực tiếp đón ta vào cửa, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Chu!” Lời kịch này sao mà quen tới vậy chứ! Trong lòng Sở Thu Nguyệt yên lặng cảm thán, chẳng lẽ Sở Xuân Nguyệt không hiểu được tất cả đàn ông đều nói vậy với tiểu tam sao? Sở Xuân Nguyệt không phải muốn nam nữ bình đẳng, toàn tâm toàn ý sao? Sao nàng ta có thể tin Chu Tử Giai kia được, cái gì mà thiên mệnh phu quân… Não nàng ta rốt cục bé cỡ nào vậy, đúng thật là… Sở Thu Nguyệt đứng đó yên lặng bĩu môi, Giang Thiến Thiến đã mở miệng: “Loại chuyện này rất khó nói, mẹ không rõ quan hệ dây mơ rễ má trong kinh thành, nhưng muốn Chu công tử hưu thê là chuyện không có khả năng!” “Tại sao lại không có khả năng?” Sở Xuân Nguyệt cười cười, nhìn Giang Thiến Thiến, “Mẹ, không gạt mẹ, trên đời này có rất nhiều kỳ tích, bản thân con cũng đã là kỳ tích rồi.” Sở Xuân Nguyệt đương nhiên đang ám chỉ chuyện nàng ta xuyên không. Sở Xuân Nguyệt cũng gật đầu: đúng rồi, cô thật đúng là kỳ tích mà… “Nếu không thì như vậy đi, a tỷ đã có lòng tin với Chu công tử như vậy, vậy trước tiên cứ làm thiếp đi. Dù sao cũng chẳng có gì khác nhau, về sau nếu hắn thực bỏ vợ, tỷ cứ lên làm chính thê là được. Dù sao bây giờ tỷ cũng chỉ muốn ở bên hắn, hôm nay muội nhìn thấy thì không sao, nhưng nếu để sau này người khác thấy rồi truyền đi thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu thành thân rồi thì sẽ không sao nữa rồi.” “Ừ, cũng đúng.” Sở Xuân Nguyệt do dự một chút, cười cười, “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Thu Nguyệt, ta thấy muội nói không sai.” Giang Thiến Thiến lo lắng nhìn Sở Xuân Nguyệt, nhất thời không nghĩ được gì cả, kỳ thật Thu Nguyệt nói đúng, nếu Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai thì cũng tốt hơn là mẹ con cãi nhau bây giờ. Huống chi con gái cũng đã lớn, đã vậy… Thở dài, Giang Thiến Thiến nói: “Được rồi, Chu Gia cũng không tồi, chỉ là để con làm thiếp thì tủi thân cho con. Nếu con thật sự cho rằng Chu công tử sẽ bỏ vợ vì con, vậy con cứ gả đi. Nhưng sau này con lập gia đình thì coi như là người Chu gia rồi, về sau có chịu tủi thân cách mấy, cha mẹ cũng không thể làm chủ cho con nữa.” Sở Xuân Nguyệt nở nụ cười tự tin: “Con có thể chịu tủi thân gì chứ? Huống chi có tủi thân bằng trời cũng có Chu công tử gánh hộ con.” Giang Thiến Thiến thở dài, không nói gì thêm, Vấn đề này coi như đã định, Giang Thiến Thiến gọi Sở Liên Bình tới, nói chuyện của Sở Xuân Nguyệt với ông, mấy chuyện vặt vãnh trong đó đương nhiên cũng không nói ra làm gì, dù sao cũng chỉ tổ cãi nhau mà thôi. Bà chỉ nói Sở Xuân Nguyệt và Chu Tử Giai tâm đầu ý hợp, chắc hẳn mấy ngày nữa Chu Tử Giai sẽ tới cửa cầu thân, hỏi Sở Liên Bình xem thế nào. Sở Liên Bình chau mày nói: “Chu công tử kia thanh danh không tốt, chẳng phải lần trước chúng ta đã nghe thấy ở đại sảnh rồi sao?” “Lúc đó chẳng phải Xuân Nguyệt cũng nghe thấy sao?” Giang Thiến Thiến thở dài, “Nhưng nó vẫn cứ thích đó thôi, còn cách nào khác đâu? Huống chi đứa nhỏ Xuân Nguyệt này cũng không phải là chàng không rõ, tính tình nó không tốt, chỉ sợ nếu chúng ta không đồng ý, nó lại làm chuyện gì dại dột không chừng. Ban đầu thiếp khuyên nó, nó còn bảo thà chết chứ không chịu chia lìa!” “Có lý nào lại như vậy?” Sở Liên Bình nhíu mày, “Nàng cứ nuông chiều nó vậy sao?” “Nuông chiều gì chứ, thiếp cũng hết cách rồi.” Giang Thiến Thiến lắc đầu, “Đứa nhỏ Xuân Nguyệt này bấy lâu vẫn không bình thường, bây giờ dù sao cũng tới tuổi cập kê rồi. Ta thấy nó yêu thích Chu công tử như vậy, hơn nữa còn nói Chu Công tử đối với nó rất tốt, vậy cớ gì mà không cho nó xuất giá chứ?” Sở Liên Bình thở dài: “Điều này cũng đúng.” Dứt lời lại thở dài lần nữa, “Aiz, nó cũng không làm người ta bớt lo đi được. Giang Thiến Thiến lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Ngày hôm sau Sở Xuân Nguyệt nói chuyện này với Chu Tử Giai, hắn ta vốn giật mình, sau đó lại vui vẻ nói: “Điều này đương nhiên là được, bây giờ ta về chuẩn bị, mấy hôm nữa sẽ mang sính lễ qua!” Sở Xuân Nguyệt thấy Chu Tử Giai vội vàng như vậy, trong lòng không khỏi cười thầm, thấy chưa, nhìn hắn muốn lấy ta như vậy, không phải là vì hắn yêu thích ta sao, về sau ta còn phải chịu tủi thân gì? Aiz, mẹ và Thu Nguyệt cứ lo lắng không đâu! Hơn nữa cũng chỉ là nạp thiếp, cần gì văn vẻ như vậy, cái gì mà mấy thủ tục sính lễ gì đó, lúc cưới vợ chính mới cần, Chu Tử Giai lại chủ động dùng cách này mà đón nàng vào cửa, điều này càng khiến trong lòng nàng ta ngọt như đường, về nhà cũng trắng trợn tuyên bố với người khác. Chuyện này tốt xấu gì cũng khiến Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình thả lỏng một chút, dù sao để con gái vào làm thiếp nhà người ta cũng thấy không đành lòng. Vì chuyện kết hôn này, việc bọn họ về Lễ thành cũng hoãn lại. Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư biết Sở Xuân Nguyệt muốn gả cho Chu Tử Giai cũng rất ngạc nhiên, nhưng thấy Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến không nói gì nên cũng không nói nhiều, chỉ hi vọng Sở Xuân Nguyệt sống tốt ở Chu gia. Sở Lưu Uyển và Sở Lưu Sương thì cười muốn rách cả miệng, một người thì cảm thấy đều là người xuyên không, sao Sở Xuân Nguyệt lại ngu xuẩn tới vậy, một lại cảm thấy đại đường tỷ này cũng quá kỳ lạ rồi, người như Chu Tử Giai mà còn muốn theo làm thiếp? Đúng là cười chết mất! Qua mấy ngày, Chu gia quả nhiên đưa sính lễ tới. Người đưa sính lễ cùng bà mối theo tục phải là song thân nhà trai, nhưng ngày đó cũng chỉ có cậu mợ của Chu Tử Giai tới, thoạt nhìn như thể coi trọng, nhưng Sở Thu Nguyệt đoán nếu không phải do nể mặt Sở Liên Đinh, hẳn là đến cậu mợ cũng chẳng thèm tới, nói không chừng lại đào bà con xa nào tới ấy chứ. Sính lễ được đưa vào, theo thứ tự là lụa đỏ thêu chữ vàng, kim trâm, nhẫn vàng, vòng tai vàng, dê, heo, đèn cầy, pháo mừng, bánh lễ, chậu hoa sớm sinh quý tử… nhìn chung chỉ là những thứ bình thường, nhưng Sở Liên Bình cũng không so đo, dù sao cũng chỉ là cấp bậc lễ nghĩa mà thôi. Huống chi loại chuyện này cũng không phải Chu Tử Giai có hể làm chủ, hết thảy còn phải xem ý Chu lão gia. Chỉ là nạp thiếp mà thôi, còn dùng lễ nghi cưới chính thế, vậy cũng đã rộng lượng lắm rồi. Sở Gia nhận sính lễ rồi cũng án theo quy củ mang quà đáp lễ ra. Sau đó là nạp thái, nạp tệ rồi hết sính. Sính lễ của Chu gia tuy đầy đủ nhưng cũng chỉ là mấy thứ bình thường. Hơn nữa Chu gia là nhà quan, sinh lễ ắt không thể thiếu búi tóc châu ngọc, đoàn quan châu ngọc, quan hoa bốn mùa, tuy đã xếp đủ nhưng quả thực cũng chỉ đẹp mắt bình thường. Sở Liên Đinh về sau có hỏi qua Chu lão gia, hỏi xem ông ta biết Chu Tử Giai nạp thiếp là người nhà ông hay không, Chu lão gia lúc này mới nói: “A? Nó nạp con gái lớn nhà đệ sao?” Hỏi ra mới biết, thì ra Chu Tử Giai nạp thiếp nhiều quá, hơn nữa lần nào cũng lừa bịp chồng chất, Chu lão gia cũng không muốn quản nữa, chỉ mắng vốn mấy câu, nhưng Chu Tử Giai ngoài việc đam mê nữ sắc thì những thứ khác đều làm rất tốt, ông ta nghĩ ai mà không có khuyết điểm, vì thế cũng không quản nhiều, chỉ cần hắn quản lí tốt chính sự thì muốn cái gì chứ cho hắn cái đó. Vì thế tất thảy mọi chuyện đều do Chu Tử Giai chuẩn bị hết. Sở Xuân Nguyệt không tin, nhưng nạp lễ xong nam nữ không thể gặp mặt, mỗi ngày nàng ta chỉ có thể bị nhốt trong Sở phủ, không thể đi hỏi Chu Tử Giai, đành phải động viên bản thân, cần gì quản mấy thứ nghi thức này? Thấy Chu Tử Giai nóng vội như vậy, chỉ sợ khó tìm được đồ tốt, aiz, cũng không trách hắn được!” Nghĩ vậy rồi, Sở Xuân Nguyệt cũng bình thường trở lại, vui mừng rạo rực chờ đợi. Sở phủ sau khi nhận sính lễ xong sẽ phải hoàn lễ. Những lễ vật này sẽ do bà mối mang tới Sở phủ. Sính lễ lúc này cũng có vẻ long trọng: lễ thiếp, hôn thư, sính kim, bánh nướng, đường phèn đông trảo, bánh kết, bánh thị, phúc hoàn, chân giò, kẹo cưới, hai con gà thiến, hai con vịt cái, một đôi đèn cầy, hai bó lễ hương, còn có lễ phục tân nương, vòng tay, nhẫn vàng các loại… Sính lễ tới, Sở phủ áng theo quy củ đốt pháo, báo với tổ tông, mở tiệc dùng sính lễ do Chu gia tặng. Sau đó Sở phủ sẽ gửi lại sính lễ giống như đã nhận, chỉ có điều thay trang phục tân nương bằng trang phục tân lang. Mấy chuyện này quá phiền phức, tuổi Sở Thu Nguyệt còn nhỏ nên cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn người lớn bận rộng qua lại. Xử lí xong hết thảy chính là lúc nhà trai chọn ngày cưới, tục xưng là “ngày đưa tiễn” hay là “ngày đề”. Chu gia dùng mực đỏ viết ngày sinh của tân lang tân nương, caií này gọi là Lễ thư, sau đó bà mỗi sẽ mang tới Sở gia, thương lượng ngày giờ với Giang Thiến Thiến. Sau khi mọi người đồng ý, Chu gia sẽ đốt Lễ thư bằng đèn cầy, Sở gia sẽ phát bánh lễ mừng ngày vu quy. Thời gian định vào ngày cuối tháng. Nghe như hơi lâu, nhưng thực sự là rất nhanh. Bây giờ đã gần cuối tháng rồi, nhà trai vốn phải chuẩn bị ít nhất một tháng. Bà mối thảo luận thời gian phòng chừng đã bị Chu Tử Giai sai sử, không ngừng nói càng sớm càng tốt, căn cứ vào họ tên hai người mà tính, ngày sớm nhất chính là cuối tháng này. Vừa hay Sở Xuân Nguyệt cũng muốn gả nhanh một chút, đã lâu không gặp Chu Tử Giai, trong lòng nàng ta rất khó chịu, vì thế mặc dù Giang Thiến Thiến thấy hơi vội nhưng cũng chỉ có thể đồng ý. Nhoáng cái đã tới đêm trước hôn lễ, trong lòng Giang Thiến Thiến vẫn thấy buồn bực, vào phòng Sở Xuân Nguyệt rồi gọi Sở Thu Nguyệt tới, ba mẹ con ngồi trong phòng, ai cũng có nỗi lòng riêng. Giang Thiến Thiến nuôi dưỡngSở Thu Nguyệt mười lăm năm, mắt thấy con gái sắp lập gia đình, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Vốn Sở Xuân Nguyệt là một đứa trẻ biết điều, sao tự nhiên lại trở thành thế này, nhưng dù sao nàng ta cũng vẫn không thay đổi tâm tư muốn gả cho người nhà giàu, tuy rằng bây giờ còn thừa ra tình yêu chân thành cái gì đó… Ngược lại Sở Xuân Nguyệt lại nghĩ bây giờ nàng sắp lập gia đình rồi, không cần để ý tới mẫu thân và muội muội cổ hủ nữa, cho dù hai người nói gì cũng đều đáp qua cho xong, dù sao sau này hai người cũng không xen vào chuyện của mình được nữa. Sở Thu Nguyệt chống cằm nhìn xung quanh, trong lòng hiểu được đây hẳn là thời khắc trước ly biệt… Nhưng nàng biết nói gì với Sở Xuân Nguyệt đây? Thời điểm ly biệt thật sự với Sở Xuân Nguyệt thật sự cũng đã xảy ra khá lâu rồi. Bây giờ đối với người không có điểm nào khiến người ta ưa thích được, thậm chí còn khiến người ta ghét này, Sở Thu Nguyệt chỉ hi vọng nàng ta không quá bất hạnh, dù sao đây cũng là cơ thể nguyên bản của Sở Xuân Nguyệt. Hơn nữa Sở Xuân Nguyệt gả qua Chu gia cũng sẽ không về đây quay rối nữa, chỉ sợ sau khi nàng ta gả đi vẫn gây chuyện, mặc dù Giang Thiến Thiến nói không xen vào nhưng đến lúc đó thì không ai biết sẽ thế nào. Giang Thiến Thiến bùi ngùi nới với Sở Xuân Nguyệt: “Xuân Nguyệt, ngày mai con gả vào Chu gia rồi, mẹ vẫn rất lo cho con. Trong nhà, tính tình của con không tốt, nhưng chúng ta là người thân của con, có thể hiểu con vẫn còn nhỏ mà nhường nhịn con, nhưng đến Chu gia lại không như thế.” Sở Xuân Nguyệt cười nói: “Con hiểu.” Nhưng trong lòng lại cười thầm: Tính cách của nàng có gì không tốt? Kính nhờ! Tính tình nàng rất tốt, chỉ là họ không thấy được tốt ở đâu mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang