[Dịch]Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công - Sưu tầm

Chương 42 : Chương 42

Người đăng: 

.
Thế này là sao? Qua cầu rút ván? Tìm được đối tượng liền đá bà mối kiêm đại phu à? Cô uất ức đi tới chỗ ghế, ngồi xuống. Cô ngồi đối diện với Vũ Hóa Điền, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng láng mịn của cô gái kia. Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm, cô cảm giác như đang bị hắn ‘thị gian’. Để che giấu xấu hổ, cô sờ hết cái này đến cái kia để giết thời gian. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ‘chụt chụt’ phát ra từ miệng cô gái kia. Cô ta mân mê chỗ đó hơn nửa giờ cũng không thấy khởi sắc. Cô nhàm chán đứng lên rót nước, nốc một hơi nửa chén trà, lại nghe Vũ Hóa Điền thở dài nói: “Trâu ăn mẫu đơn, đáng tiếc cho trà của ta.” Cô nhìn cô gái đang quỳ dưới đất, nói với cô ta: “Cô nương, có muốn uống ngụm trà không, làm lâu như thế chắc mỏi miệng rồi nhỉ?” Vừa dứt lời, liền thấy Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt chém cô mười nhát, chém cô lạnh cả người, ngoan ngoãn ngậm miệng. Một lúc sau, phía dưới Vũ Hóa Điền vẫn không thấy có phản ứng gì. Có lẽ ngồi một tư thế lâu, Vũ Hóa Điền cảm thấy chán liền đưa tay nâng cằm cô gái kia lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thằng cô ta từ khi cô ta vào phòng. Chắc hẳn nhìn thuận mắt, tay hắn từ cổ cô gái kia lướt tới trước ngực, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nhũ hoa màu hồng phấn, hơi dùng lực một chút liền nghe cô gái kia thẹn thùng ‘hừ’ một tiếng, có vẻ định dựa vào lòng hắn. Cô cau mày nhìn, vẻ mặt không đồng tình, dùng ánh mắt ‘Cô nương nhỏ tuổi như vậy ngài cũng ra tay được’ nhìn Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền vốn đã định đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt ấy của cô liền đen mặt, ấn đầu cô gái kia vào giữa hai chân mình. Sau đó cô liền chết lặng nhìn bọn họ duy trì tư thế ấy đến tận lúc ăn cơm. Cứ tiếp tục thế này, nơi đó của Vũ Hóa Điền sẽ bị lột một lớp da mất. Ngày hôm sau, cô lại bị Vũ Hóa Điền mời tới xem đông cung sống. Trong lúc đó Vũ Hóa Điền ý đồ đổi cách thức với thiếu nữ kia, bị cô anh dũng cản lại. Ngày thứ ba, cô vẫn ở vị trí cũ nhìn bọn họ duy trì tư thế cũ tiếp tục cố gắng, nhưng vẫn không có hiệu quả. Rốt cuộc là vì sao nhỉ. Cô chống cằm nghiên cứu. Cô gái kia muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, Vũ Hóa Điền sao lại không rung động? Lại nhìn ánh mắt Vũ Hóa Điền nhìn cô gáu kia, căn bản không hề giống ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ trần truồng. Đột nhiên, cô nảy ra một ý, nắm tay phải đập vào lòng bàn tay trái, vui vẻ nói: “Ta biết rồi!” Vũ Hóa Điền cùng cô gái kia bị cô cắt ngang, đồng loạt quay lại nhìn cô. Cô khó nén vui mừng, nói với Vũ Hóa Điền: “Ngài chờ nhé, ngày mai sẽ cho ngài một bất ngờ.” Nói xong, cô tung tăng chạy ra khỏi phòng, sai Tố Tuệ Dung đi làm việc. Sáng tinh mơ hôm sau, Tố Tuệ Dung liền đưa người tới. Chỉ thấy tiểu quan kia mắt ngọc mày ngài, thanh lệ động lòng người. Cô nhìn mà muốn đui mù, tới khi Tố Tuệ Dung ho một tiếng cô mới hoàn hồn. Cô nói với Tố Tuệ Dung: “Không tồi chút nào. Đi thôi, tới chỗ Đốc chủ.” Mang theo tiểu quan tới thư phòng Vũ Hóa Điền, cô gái mấy ngày qua đã có mặt ở đó. Cô đẩy tiểu quan kia ra, liền thấy Vũ Hóa Điền lườm cô sắc lẹm, nghiến răng nói: “Thần y lại đang bày trò gì thế?” Cô cười ha ha, an ủi hắn: “Ngài đừng nóng, ta không có ý gì cả, chúng ta phải thử trên tất cả các phương diện chứ. Cái này là cẩn thận, chưa biết chừng sẽ có hiệu quả? Ngài thấy đúng không? Ha ha ha…” Cô cười gượng vài tiếng, nhìn trộm phản ứng của Vũ Hóa Điền. Sắc mặt Vũ Hóa Điền không tốt, cô nghi hắn đang suy tính xem nên giết cô bằng cách nào cho hả giận. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn im lặng, ngồi yên trên ghế. Thấy thế cô liền yên tâm ra lệnh: “Hai người các ngươi hầu hạ, làm thế nào hẳn các ngươi đều biết.” Cô tạm dừng một chút, lại nói với Vũ Hóa Điền: “Nếu vẫn không được, ngài để hai bọn họ diễn… Ngài biết đấy…” Vũ Hóa Điền nâng tay day trán, rồi mới tựa vào sạp, mắt vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Cô bị nhìn lạnh cả người. Cô gái bên cạnh đã nhanh nhẹn cởi quần áo. Tiểu quan kia thấy thế cũng bắt đầu cởi dây lưng. Không thể không thừa nhận, trong lòng cô có chút chờ mong. Tiểu quan kia cởi thật quyến rũ, đang nhìn hắn chậm rãi cởi đai lưng lại nghe Vũ Hóa Điền lạnh lùng nói: “Thần y còn ngây ra đó làm gì?” “Hả?” Cô không hiểu nhìn hắn, thầm nghĩ: Không phải ngài bảo ta ở yên đây à, ta ở ba ngày rồi có thấy ngài dị nghị gì đâu. Vũ Hóa Điền trầm giọng nói: “Ta thấy thần y rảnh rỗi quá nhỉ. Chép hai mươi lần đã xong chưa? Xong rồi thì chép thêm hai trăm lần nữa.” Cô nghe xong liền sững người, đừng nói hai mươi lần, ngay cả hai lần cô cũng chưa chép xong. Mấy ngày nay ở đây thưởng thức đông cung, nào có thời gian chép. Thấy cô còn đứng lỳ ra đấy, Vũ Hóa Điền lại nói: “Chê ít à? Vậy bốn trăm lần?” Cô sợ hãi nói: “Đừng, đừng, đừng, ta đi ngay đây.” Nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng. Cô đóng cửa lại cho bọn họ, chua xót nhìn thoáng qua trong phòng. Thế này là sao? Qua cầu rút ván? Tìm được đối tượng liền đá bà mối kiêm đại phu à? Lần này không có cô trấn thủ, không biết hắn sẽ hành hạ cô gái nhỏ và tiểu quan xinh đẹp kia thế nào? Sau đó liên tục mấy ngày đều bỏ rơi cô, cô cũng không biết Vũ Hóa Điền thành công hay không. Có điều nghe Tố Tuệ Dung nói, mấy ngày qua Vũ Hóa Điền cũng không ở phủ. Boss lớn đi mất, cô cũng thoải mái. Bên ngoài đẹp trời, cô không ngăn được sự quyến rũ của mặt trời, quyết định ra ngoài đi dạo. Trong phủ Vũ Hóa Điền có một vườn hoa, trồng vài loại hoa bình thường. Cô vừa đi vừa ngắm, thấy thích liền sai người đào mang về trưng bày. Cô vừa đứng lại một lúc lại thấy Vũ Hóa Điền cùng Mã Tiến Lương đi về phía này, nhìn giống như đang… Đi dạo vườn hoa. Cô không ngờ rằng Vũ Hóa Điền sẽ đi dạo vườn hoa, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nhân vật phản diện của hắn. Có điều nghĩ lại, nếu hắn không đi thì cũng sẽ không sai người chăm lo cho vườn hoa tốt như thế. Từ xa thấy Vũ Hóa Điền đi tới, đám tùy tùng được huấn luyện nghiêm chỉnh đi theo cô tự động lùi ra xa. Tố Tuệ Dung cũng lui ra theo. Cô vốn định đi tới chào một miếng, nhưng nghĩ đến hành vi qua cầu rút ván của hắn, cô quyết định bơ đi. Cô đi ngắm kệ cô, hắn đi dạo mặc hắn, hai người không liên quan tới nhau. Ai ngờ hắn đi tới nơi lại dám cao giọng quát cô: “Ai cho cô đi lung tung ở đây?” Cô chuyển ánh nhìn từ cây mẫu đơn trước mặt sang Vũ Hóa Điền, nói: “Ta tự cho, sao nào?” Vũ Hóa Điền tức giận nói: “Hỗn xược, cô trả lời thế à. Không có chút quy củ nào cả.” Cô có chút kinh ngạc, cô ăn nói như thế với hắn đâu phải mới chỉ một hai lần, cùng lắm cũng chỉ bóp cổ hoặc bị SM một chút mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lôi quy củ ra với cô. Cô nhìn Mã Tiến Lương đằng sau đang cúi đầu giả làm không khí. Lại nhìn Vũ Hóa Điền, nói: “Ngài uống nhầm thuốc à? Có cần ta bắt mạch cho không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang