[Dịch]Sinh Tử Giới- Sưu tầm
Chương 5 : Tiến tới No Mercy
.
Trong Left 4 Dead nếu nói có loại quái vật nào đôi khi còn kinh khủng hơn cả Tank vậy chỉ có thể là Witch. Dáng vẻ giống như một cô gái vô hại, bình thường cũng sẽ không chủ động tấn công nhưng nếu bạn chẳng may chiếu đèn pin hay bắn nhầm vô nó, vậy chỉ sau một giây Witch sẽ dùng tới một tốc độ khủng khiếp lao tới và xé tung người bạn ra từng mảnh. Hơn nữa ngoài tốc độ nhanh sức chịu đựng của nó cũng chỉ thua kém Tank một chút, hoàn toàn có thể chịu được cả băng đạn vào người mà không chết.
Lúc này, con Witch hiển nhiên đã bị hành động chiếu đèn pin vô mặt của Nawab chọc giận. Sau một tiếng gào rú thê lương nó bật người lên, hai bàn tay với các ngón tay nhọn hoắt như móc câu vươn ra chụp lấy tên thanh niên người Ấn Độ đẩy ngã hắn xuống sàn. Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của đám Trần Minh đem từng khối, từng khối thịt trên người hắn xé xuống.
"Cứu... cứu tôi! Không...!"
Nỗi đau đớn khi thân thể bị xé ra từng mảnh làm Nawab thét lên nghe không giống tiếng người nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng mở miệng cầu cứu. Kuma chửi nhẹ một câu, khẩu M4A1 trong tay hắn giơ lên hướng tới Witch điên cuồng nhả đạn. Mà bên cạnh Yuri cũng nâng súng ngắm lên, một thương chính xác bắn thẳng vào đầu Witch.
Đoàng... Đoàng... Đoàng!
Hàng loạt đạn bắn tới làm trên người Witch nhất thời xuất hiện hơn chục lỗ máu, đặc biệt viên đạn súng ngắm của Yuri còn làm cho đầu nó xuất hiện một lỗ thủng to bằng miệng chén, nhìn qua đặc biệt ghê người. Nhưng đối với những điều này nó dường như không quan tâm, hai tay vẫn điên cuồng cào cấu Nawab dưới chân. Tiếng kêu gào của tên thanh niên Ấn Độ này ngày càng nhỏ dần, cuối cùng triệt để im lặng. Mấy người Trần Minh vẻ mặt khó coi chứng kiến thân thể của Nawab hầu như bị xé tung ra, máu tươi và nội tạng bắn khắp mấy mét xung quanh. Nhưng chưa đợi cho họ kịp hành động gì tiếp, Witch lúc này từ từ ngẩng đầu lên, hai con ngươi đỏ thẫm giống như hai ngọn than hồng trong đêm tối nhìn thẳng vào bọn họ.
"Không ổn!"
Trần Minh trong lòng nhảy dựng lên, mà mấy người Kuma cũng rất nhanh ý thức được nguy hiểm.
"Mau ra khỏi đây!"
Kuma gầm nhẹ, theo sau hắn cũng không đợi mấy người khác trả lời, dẫn đầu lao ra khỏi ngôi nhà.
"Đi!"
Yuri quát, ba người còn lại cũng nhanh chóng thoát ra theo. Vừa ra đến cổng, Trần Minh nhanh tay đóng chặt cửa ra vào theo sau bốn người nhanh chân bỏ chạy. Đợi đến khi đã chạy ra ngoài hơn trăm mét, đám bọn họ mới dừng lại. Nghĩ lại cảnh vừa rồi sắc mặt Trần Minh tái nhợt như tờ, Trần Tiểu Hoa càng là ở tại chỗ nôn thốc nôn tháo. Hai người Yuri và Kuma nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ. Bọn họ tuy là đã trải qua vài thế giới phim kinh dị nên so với người bình thường mạnh hơn một chút, nhưng nếu so với những loại quái vật như Witch thì vẫn còn quá yếu. Dù bọn họ rất muốn cứu Nawab, nhưng cũng chỉ có tâm mà vô lực.
"Chúng ta hiện tại đang ở trên phố 16 rồi, từ đây khoảng cách tới bệnh viện cũng sẽ không quá xa. Đoạn thời gian tới tất cả phải đi sát cạnh nhau không cần chia ra tìm đồ nữa, một đường thẳng tới mục tiêu là được."
Kuma rút một điếu thuốc ra, sau khi bật lửa châm hút một hơi dài bèn trầm ngâm nói. Mấy người Trần Minh gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Trải qua cái chết của Kawab không ai còn muốn vì một vài quả lựu đạn hay thuốc men mà tiễn đưa cái mạng nhỏ của mình nữa. Bốn người sau khi trải qua thương lượng đôi chút vẫn để cho Kuma dẫn đầu, Yuri ở phía sau bọc hậu, Trần Minh và Trình Tiểu Hoa thì đi ở hai bên trái phải Kuma cảnh giới cho hắn. Tâm trạng mỗi người sau khi Nawab chết đều rất nặng nề, nhất là Trần Minh và Trình Tiểu Hoa. Tới lúc này họ càng khắc sâu được sự nguy hiểm và khủng bố của Sinh Tử giới, hơi không cẩn thận thì bản thân sẽ trở thành thức ăn trong miệng quái vật, thi cốt vô tồn. Tất cả những điều mà họ đang trải qua này không phải là một giấc mơ, cũng không phải là một trò chơi. Đây là một cuộc chiến đấu, vật lộn giữa sống và chết, giết hay bị giết.
Mười phút sau, bốn người Trần Minh rốt cuộc cũng trông thấy cổng bệnh viện No Mercy. Đây là một bệnh viện gồm các khu nhà rất lớn cao tới mười mấy tầng, nếu trước khi bệnh dịch bùng phát chắc chắn chính là một trong những bệnh viện hiện đại hàng đầu. Chỉ tiếc là hiện tại nó chỉ còn là một tòa nhà cũ nát với các tro bụi, xác chết và zombie ở khắp mọi nơi.
"Nếu dựa theo trò chơi thì đám mấy người Joey hiện tại đang ở một trong các tòa nhà kế bên dựa vào ván gỗ để sang tầng thượng của tòa nhà nơi có điểm đỗ trực thăng."
Trần Minh nói, trong mấy người ở đây có lẽ hắn chính là người hiểu nhiều nhất về Left 4 Dead một. Dù sao cũng đã chơi trong mấy năm, những chi tiết cơ bản là không quên được.
Mà Yuri nghe thấy lời Trần Minh nói mắt liền đảo quanh tìm kiếm. Đột nhiên hắn lấy tay chỉ về một tòa nhà bên trái vẻ mặt vui mừng nói:
"Là nó! Nhìn kìa, còn có cả tấm ván gỗ."
Ba người còn lại nghe vậy đều quay đầu nhìn theo. Ngoài Kuma trông thấy hơi rõ ràng một chút, Trần Minh và Trình Tiểu Hoa chỉ thấy được một mảnh lở mờ. Dù sao nếu xét về thị lực, Yuri và Kuma đều sống qua mấy thế giới phim kinh dị, bản thân chắc chắn đã cường hóa một chút tiềm năng cơ thể nên so với hai người bọn họ phải mạnh hơn nhiều.
"Bây giờ làm sao?"
Trình Tiểu Hoa nhìn Kuma lo lắng mở miệng nói. Hiện tại dù kẻ ngu cũng đoán được bất kể là trong tòa nhà nào của bệnh viện cũng đều tràn ngập zombie, muốn từ tầng một leo lên tới đỉnh là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Việc này nếu làm không tốt, trong bọn họ khả năng rất lớn là lại có thêm người mất mạng.
Trần Minh lúc này đột nhiên mở miệng nói:
"Vậy đi vào tòa nhà mấy người nhân vật chính đã vào đi. Nếu bọn họ đã đi qua trước đó, khả năng là một lượng lớn zombie đã bị họ tiêu diệt. Chúng ta đi sau cũng có thể thoải mái được một chút."
"Như vậy sao..."
Kuma nghe vậy khẽ trầm ngâm, hắn quay qua hai người Yuri và Trình Tiểu Hoa hỏi:
"Các ngươi thì sao? Có ý kiến gì không?"
Hai người này ngẫm nghĩ đôi chút, đều đồng loạt lắc đầu. Vì vậy cuối cùng bốn người dựa theo ý kiến của Trần Minh, hướng tới tòa nhà nơi bọn Joey đã tiến vào. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không thể biết được rằng lúc này cách bệnh viện một con phố, một nhóm bốn người gồm ba nam một nữ đang trên đường nhằm phương hướng bệnh viện đi tới.
"Bill, ông có chắc rằng trực thăng quân đội sẽ bay tới trên đỉnh bệnh viện để cứu chúng ta không?"
Trong bốn người, một cô gái da trắng mặc áo hồng quay đầu qua bên cạnh cất tiếng hỏi. Mà bên trái cô gái là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quân phục rằn di. Trong miệng ông ta lúc này đang ngậm một điếu xì gà, sau khi nghe cô gái hỏi, im lặng một lúc mới đáp:
"Có thể! Nhưng với điều kiện là chúng ta phải lên được nóc nhà và gọi được vào bộ đàm."
"Nhưng nếu như bộ đàm hỏng hoặc họ không đến thì sao?"
Bên cạnh, một người da đen mặc sơ mi trắng lúc này đã dính đầy máu khô bết đặc lại hỏi tiếp.
"Sẽ không có nếu như. Louis, tốt nhất là anh nên cầu chúa để mong điều đó sẽ không xảy ra đi."
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, bực mình nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện