[Dịch]Sinh Tử Giới- Sưu tầm

Chương 13 : Uy Hiếp

Người đăng: 

.
Hai mắt Trần Minh nhắm lại. Trước tốc độ quá nhanh của dã nhân hắn đã biết thị giác của mình là vô dụng. Vậy thì...không dùng tới nó nữa. "Phương hướng này... là bên trái. Đúng, là trái." Xoẹt...! Trần Minh khẽ nghiêng đầu, móng vuốt của con quái vật xẹt qua đầu hắn, cào ra trên thân cây phía sau ba đường sâu hoắm. Lúc này, Trần Minh trái lại mỉm cười, né được một vuốt kia nhìn như không có gì nhưng đã chứng minh: thử nghiệm của hắn đã thành công. Huyết thống của Wolverine ngoài cho người phục dụng nó khả năng khôi phục khủng bố ra thì tất cả các giác quan của cơ thể đều được tăng cường, đặc biệt là khứu giác. Đứng trước tốc độ quá nhanh của dã nhân Trần Minh hầu như thúc thủ vô sách, vì vậy hắn đã đánh cược một lần, cược rằng khứu giác của bản thân có thể phát hiện được hành tung của nó. Mà kết quả...hắn đã thành công. Vẫn trong tình trạng nhắm chặt hai mắt, Trần Minh lại một lần nữa né được đòn tấn công của dã nhân, theo sau hắn bước ra một bước, móng vuốt chém mạnh về phía trước. Phập...! Máu tươi bắn ra, dã nhân kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại. Nó hoản sợ nhìn vết thương trên ngực mình, thần tình không thể tin nổi. Nó tuyệt đối không ngờ rằng với tốc độ của mình nhân loại trước mắt còn có thể né được đòn tấn công hơn nữa phản kích lại nó. Máu tươi đỏ tươi chảy dài, thấm ướt bộ lông của dã nhân. Nó không có được sức hồi phục như Trần Minh, nếu bị thêm vài ba vết thương như vậy nữa chắc chắn sẽ chết. Dã Nhân gầm nhẹ mấy tiếng, không ngờ...từ từ lùi lại, sau vài cái nhảy đã biến mất trong rừng cây không thấy bóng dáng. Trần Minh nhìn cảnh này vẫn đứng nguyên tại chỗ không truy đuổi. Tốc độ dã nhân nhanh hơn hắn nhiều, một khi nó đã quyết định bỏ chạy hắn hoàn toàn không có cách nào để đuổi kịp. Hơn nữa giữa rừng già này việc dây dưa như vậy cũng quá nguy hiểm, Trần Minh không muốn gặp phải thêm rủi ro nào nữa, việc cần làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại hội họp với đám người Tôn Lỗi. Bên bờ biển, lúc này đám Tôn Lỗi và thành viên đoàn làm phim đang tụ tập với nhau. Chỉ thấy thanh niên tóc nâu Jack Craham hiện đang đứng trên một tảng đá cao, nhìn tất cả mọi người trầm giọng mở miệng: "Các vị, tiểu thư Ann hiện tại tính mạng đang vô cùng nguy cấp. Chúng ta đã trì hoãn quá lâu rồi, nếu kéo dài thêm nữa không ai biết cô ấy sẽ gặp phải chuyện gì. Việc tốt nhất bây giờ là mau chóng tổ chức đội cứu hộ đi tìm Ann." Phía dưới đám người một mảnh ồn ào, có người đồng ý đi cứu Ann, cũng có người cho rằng quá mạo hiểm, dù sao trận chiến lúc nãy với đám thổ dân bọn họ cũng đã thương vong mất mấy người. Việc này bọn họ đã thảo luận được một lúc lâu rồi, nhưng vẫn chưa thể thống nhất ý kiến. Jack Craham mặt mũi đỏ bừng phẫn nộ quát: "Các vị, ai muốn đi cùng tôi giải cứu cô gái tội nghiệp kia thì hãy đứng ra. Chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy được. Còn những kẻ hèn nhát này, cầu chúa phù hộ cho bọn họ đi." Dứt lời, hắn cũng mặc kệ ai phản đối hay đồng ý, đi tới một bên cầm lên một khẩu tiểu liên, xách balo chuẩn bị lên đường. Mà theo sau Jack không ngờ cũng có tới gần mười người, đều bị nhiệt huyết của hắn cảm động cầm lên vũ khí chuẩn bị tiến vào rừng tìm kiếm Ann. Lúc này, Tôn Lỗi vốn đang đứng hút thuốc ở một bên khẽ cau mày, hắn nhìn qua Yuri, người sau hiểu ý gật nhẹ đầu, lấy ra khẩu 3Z của mình. Thấy vậy Tôn Lỗi khẽ cười nhạt, thong thả bước tới trước mặt Jack lãnh đạm nói: "Anh bạn thân mến, bản thân tôi rất bội phục trước lòng nhiệt huyết và sự dũng cảm của anh. Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho các người vì vậy trước khi được tôi cho phép, không một ai trong các người được phép tiến vào rừng mạo hiểm cả." Jack nghe vậy tức giận tới đỏ mặt, phẫn nộ quát: "Anh có quyền gì mà ngăn cản tôi? Bọn tôi muốn đi tìm Ann ngay lập tức, không ai có thể cản được. Anh nên biết càng lâu một giây một phút, tính mạng cô ấy lại càng nguy hiểm một phần." "Tôi hiểu được tâm lý của anh, nhưng đội trưởng của chúng tôi đã đi theo đám thổ dân từ trước rồi. Đợi anh ta trở về chúng ta sẽ biết được đường tới chỗ bọn chúng, điều đó chẳng phải an toàn hơn nhiều so với việc chạy lạc trong rừng sao?" Tôn Lỗi không chút nao núng bình tĩnh đáp. "Vậy bao giờ anh ta mới trở lại?" Jack cố gắng bình tĩnh hỏi. "Điều này...tôi không biết." Tôn Lỗi ngửa mặt nhìn trời bộ dạng như đang ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh bơ nói. "Ngươi..." Jack hét lên giận dữ, muốn lao tới cho tên đáng ghét trước mặt này một bài học. Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra một bước, chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Cảm giác này, giống như đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, hít thở cũng khó khăn. Jack gian nan ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa, Yuri đang cầm chặt khẩu 3Z, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu hắn. Jack không chút hoài nghi rằng chỉ cần bản thân bước thêm một bước đầu mình sẽ có thêm một lỗ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang