[Dịch]Sinh Ly Tử Biệt - Sưu tầm

Chương 9 : Nhập thành

Người đăng: 

Đã hơn một tuần trôi đi, rốt cục thì Hệ Liệt, Đông Cô và Văn Thù cũng sắp tới được Đại Việt Thành . Hiện giờ, ba người đang ở vùng ngoại vi, đi khoảng mười dặm nữa thì sẽ chính thức vào thành . Suốt hơn một tuần qua, ba người đã đi không ngừng nghỉ về Đại Việt Thành . Và trong số ba người, thì hai người đã có triệu chứng về tai . Đó là Đông Cô và Văn Thù . Nguyên nhân gây nên những bệnh tích không đáng có ấy là cái mồm không ngớt lời của Hệ Liệt . Đông Cô thì liên tục bị Hệ Liệt tra tấn bằng những câu chuyện hài hước nhạt nhẹo vô vị, thỉnh thoảng, Hệ Liệt lại còn quấy rầy với cô bằng những nụ cười hết sức dâm đãng . Và gần như ngày nào, Đông Cô cũng có thể cảm thấy những ý nghĩ xấu xa mà Hệ Liệt tưởng tượng về mình đang chập chờn hiện hữu trong đầu hắn . Văn Thù thì cũng không khá gì hơn . Song đổi lại là tên nam tử khác, thì dẫu có bị Hệ Liệt tra tấn cả ngày như thế, thì tên đó cũng chẳng chán, mà có khi lại cảm ơn Hệ Liệt ấy chứ ! Bởi vì những chuyện mà Hệ Liệt kể đều là những chuyện phòng the chăn gối cả . Suốt cả đoạn đường, mặc dù không muốn nghe, nhưng lời nói của Hệ Liệt nói với Văn Thù cứ đập vào tai Đông Cô , ví dụ như : -Lúc mày " lên gân " thì cố gắng đừng để " thằng bé " của mày làm việc quá sớm ! Hãy để cho mấy con điếm làm thay công việc ấy hộ mày ! Hoặc như là : -Theo quan điểm của tao, thì từ dưới lần lên trên chưa hay, mà từ trên lần xuống dưới cũng không ổn, mà hãy bắt đầu từ giữa . Trong lúc đó, tay của mày có thể lần khắp chốn thâm sơn cùng cốc trên người con ả ! Đại loại thế, nghe mà đã phát tởm . Nên Đông Cô cố gắng ngày càng tránh xa cái tên Hệ Liệt, kẻo có ngày phải qua sông mà rửa tai mất ! Song có một điều làm Hệ Liệt khó chịu . Đó là Đông Cô với Văn Thù , chẳng ai nói chuyện với hắn cả . Và hai người bọn họ cũng chẳng nói chuyện với nhau . Bởi vì trận tử chiến cách đây nửa tháng với Văn Thù vẫn làm Đông Cô thỉnh thoảng có loé lên tia sát ý với tên Sát Thủ tóc đỏ rực này . Hiện tại, đang là buổi tối . Ba người đành nghỉ tạm tại một cái lán nhỏ ai đó đã dựng nên . Trong ánh lửa bập bùng và hơi loè loẹt, mùi gà nướng bốc lên thơm phưng phức . Hệ Liệt lấy con gà ra . Hắn vặt lấy hai cái đùi, và hai cánh, rồi ném cho Đông Cô và Văn Thù : -Hai người chia nhau ra mà ăn nhé ! Chúc ngon miệng ! Văn Thù đỡ lấy con gà bằng lưỡi dao . Rút thêm một con dao nữa, bằng một nhát cắt, con gà đã được xẻ đôi . Văn Thù chìa nửa đó cho Đông Cô . Đông Cô mặc dù chẳng ưa gì tên này, song cô cũng lấy dao của mình, xiên vào nửa con gà đó và bắt đầu ăn . Các Sát Thủ có tiếng là ăn không sợ bẩn tay , với khả năng dùng dao thiên tài của mình thì chuyện họ vừa ăn vừa xẻ thịt con gà trên không trung là bình thường . Cái lán khá ồn ào bởi tiếng nhai chọp chẹp không biết chán của Hệ Liệt . Hắn rất lắm mồm, nhưng hễ ăn là hắn cắm đầu vào ăn, chẳng còn thiết nghĩ gì khác nữa . Tuy ăn ít, nhưng Hệ Liệt lại chọn đúng vào mấy cái phần ngon nhất của con gà . Ngay từ đầu, trước khi bắt gà làm thịt, là hắn đã giành quyền nướng rồi, để khi nướng xong tự tay mình lấy mà ! Một tên không phàm ăn lắm, nhưng lại toàn chọn miếng ngon . Đông Cô mặc dù là một tuyệt thế mĩ nhân, song ăn uống thì chẳng khác chi một nam tử thực thụ . Cuộc sống của một Ẩn Nhân bắt buộc cô không được có những cử chỉ tao nhã, hiền hoà như bao nữ nhân khác . Nửa con gà trên lưỡi dao của Đông Cô ngày càng ít dần, xương xẩu vốn là chuyện của các nam nhân thì Đông Cô cũng nhai răng rắc . Nửa con gà trông nhiều vậy mà cũng hết bay. Đông Cô cũng không có cái tính chê ỏng eo ăn nhiều, ăn ít như các cô nương khác để giữ vóc dáng, vì làm Ẩn Nhân, được chia bao nhiêu, ăn bấy nhiêu, chẳng có chuyện kêu ca phàn nàn . -Ăn nhiều dữ ! - Hệ Liệt châm chọc - Cẩn thận không béo ! Tôi thích cái vóc dáng hiện tại của cô, chứ béo thì không ổn đâu nhé ! Đông Cô không nói năng gì, lẳng lặng ra ngoài quán, tất nhiên là tới con sông để rửa sạch con dao và cái miệng ám khói rồi . Ở miền Nam, bói một chỗ không có sông cũng chẳng có ! Con sông Vân Long đã toả ra chằng chịt khắp miền Nam, khắp nơi đều có nước cả . Hệ Liệt liếc xéo Văn Thù, nở một nụ cười tới tận mang tai . Hắn chạy ra ngoài, đi theo Đông Cô, vừa chạy vừa cắn nốt những miếng thịt gà còn sót lại trên xương . Hệ Liệt sà xuống cạnh Đông Cô, hắn nói : -Này, cô bé ! Hãy cho tôi biết vì sao cô lại muốn giết Dạ Khách đi ! Đông Cô lặng lẽ vã dòng nước mát lạnh lên mặt mình, rồi cô trầm ngâm : -Tôi là người thuê anh giết Dạ Khách , nếu anh đã từng đi giết thuê, thì chắc chắn phải biết rằng, kẻ giết thuê chỉ có trách nhiệm giết, còn lại đừng có hỏi lý do vì sao cả . Đông Cô toan đứng dậy đi khỏi đây cho đỡ ngứa mắt vì phải thấy mặt Hệ Liệt thì Hệ Liệt đã ấn vai cô xuống . Hắn nói : -Nhưng cô cũng nên biết rằng, kẻ giết thuê không có trách nhiệm giữ gìn mạng sống cho người thuê, cô hiểu chứ ? Đông Cô dù rất muốn động thủ, nhưng lực bất tòng tâm . Thực lực của Hệ Liệt chưa biết là đến mức nào, song cái cách mà hắn thổi bay dăm ba toà nhà ở Thuỷ Di Cảng chỉ bằng một chiêu đã đủ cho thấy sức mạnh của hắn . Hệ Liệt lại là kẻ phóng đãng, hắn thích làm những gì mà hắn muốn, hắn có thể đi theo Đông Cô, nhưng thấy chán, hắn có thể giết cô bất cứ lúc nào . -Nào ! Hãy ngoan ngoãn như một em bé mà trả lời câu hỏi của tôi , Dạ Khách đã làm gì khiến cô phải trả thù hắn ? -Hắn đã giết mẹ tôi . Hệ Liệt gật gù : -Thế còn cha cô ? Chắc là cũng chết luôn hả ? -Đúng vậy . Cha mẹ tôi đã bị hắn giết . -Cha mẹ cô có quan hệ như thế nào với Dạ Khách ? -Quen biết , cha mẹ tôi biết hắn rõ về hắn . -Thế cô đã từng gặp mặt hắn bao giờ chưa ? -Rồi . -Có thường xuyên không ? -Có . -Hồi cha mẹ mất , cô bao nhiêu tuổi ? -Bảy . Hệ Liệt vươn vai ngáp dài : -Đấy ! Chúng ta hiểu nhau một chút có phải dễ nghe không ? Mà cô biết mặt Dạ Khách chứ ? -Biết . -Thế thì tốt thôi . Tới Đại Việt Thành , thế nào cũng tìm ra được tên đó . -Không còn việc gì chứ ? -Không . Cô có thể về nghỉ ngơi thoải mái . Đông Cô lặng lẽ cất bước . Mọi điều đã xảy ra , Đông Cô đã nói hết cho Hệ Liệt . Duy chỉ có Hệ Liệt là khoái với cái câu chuyện bi đát ấy của Đông Cô, cũng không hẳn là hắn cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhẫn tâm quá . Nhưng nếu bảo hắn hứng thú với câu chuyện ấy cũng chẳng sai . Mọi lời nói của Đông Cô, Hệ Liệt đều hiểu . Và thậm chí, hắn còn hiểu hơn cả Đông Cô . ... Hiện tại, trước cổng lớn Đại Việt Thành, Hệ Liệt đang đau khổ vì cái cảm giác nóng bức đáng sợ ở Thuỷ Di Cảng hôm trước đã quay trở lại , và thậm chí, nó còn gay gắt hơn . Ở miền Nam này, vào tháng bảy nổi tiếng là nóng đến điên người . Và với một tên không thích nóng như Hệ Liệt thì điều đó thực là khủng khiếp với hắn . Nóng đến nỗi mà những ý nghĩ hơi bệnh hoạn của hắn về Đông Cô không còn bình thường được nữa . Đang nghĩ đến cảnh Đông Cô đang tắm với thân hình tuyệt mĩ thì tự nhiên trong đầu hắn bỗng nổi lên hình ảnh quả dưa hấu . Quả dưa hấu thì liên quan gì tới Đông Cô ? Và trước mắt Hệ Liệt, những hình ảnh về quả dưa hấu mọng nước đang xâm nhập dần tâm trí hắn, cũng tốt, khi mà những ý nghĩ bệnh hoạn bớt đi . Sau khi vào thành, việc đầu tiên mà Hệ Liệt làm là sà ngay vào một gánh hàng rong ven đường . Dưa hấu ! Hắn cần dưa hấu ngay lập tức ! Đông Cô và Văn Thù dù có lạnh nhạt đến mấy, nhưng trong cái thời tiết nắng nóng thế này, thì cái vẻ lạnh lùng của hai người cũng không thể địch lại với trời . Nên thấy Hệ Liệt sà vào quán là họ cũng theo chân hắn ngay . Trời nóng thế này, có dưa hấu thì đúng là sướng ! Cái thứ quả tên dưa hấu mà Hệ Liệt đang nhồm nhoàm cắn là một đặc sản ở cái đất miền Nam này . Vỏ xanh, ruột đỏ, hạt đen, ăn vào như tan trong miệng, cái nước ngọt của nó chảy hết xuống thực quản khiến người ta không thể cưỡng lại được . Bây giờ, các ông chủ cũng rất năng nổ trong việc kiếm lời từ cái món nhỏ nhặt này . Họ nhờ các Đạo Nhân dùng Băng Thuật để tạo ra những ngăn chứa dưa hấu lớn đầy tuyết và băng, những quả dưa hấu lạnh buốt tay, ăn vào sung sướng mê ly ! Một số người còn dày công nghiên cứu cho lai giống dưa hấu ở các vùng trong miền Nam, họ tạo ra được cả những dưa hấu không hạt , phù hợp cho những cái miệng cắn không biết trời đất là gì như Hệ Liệt . Thậm chí, có cả những quả dưa hấu hình dáng kỳ lạ, cái thì hình hộp, cái thì hình trụ, cái thì dài ngoẵng, nhằm câu dẫn thực khách . Hệ Liệt đã ăn sang miếng dưa hấu thứ bảy . Mẹ kiếp ! Cái giống này đúng là giết người mà ! Quả dưa hấu lạnh băng, cắn một miếng, thấy buốt răng, nuốt một cái, một dòng nước mát lạnh tràn vào thực quản . Đông Cô và Văn Thù cũng phải xơi đến miếng thứ tư rồi . Chẳng ai nhìn vào ba người lúc này mà cho họ là phàm phu tục tử cả . Ở cái đất miền Nam này , nóng nực đã thành lệ, ăn uống như thế cho thoả cơn khát là còn bình thường . Ngay như bên cạnh Hệ Liệt lúc này là một tên nam nhân bụng phệ to béo, ăn dưa đến miếng thứ hai mươi mà vẫn chưa đã thèm . Hệ Liệt ngả người trên ghế, vuốt vuốt cái bụng , lấy làm khoan khoái trong lòng . -Hãy nghỉ tại quán trọ nào đó, chúng ta cần làm việc vào buổi chiều nay . Buổi tối, Hệ Liệt sang phòng của Văn Thù . Cả ba người đã thuê trọ tại một khách điếm phía bắc Đại Việt Thành . Một khách điếm vừa, không quá lớn, nhưng cũng không phải là hạng tiểu tốt . Hệ Liệt thuê khách điếm này là theo chủ ý của Văn Thù, mặc dù Hệ Liệt muốn ở trong một khách điếm khang trang hơn . Căn bản , Đại Việt Thành là địa bàn hoạt động của Cường Giao Phái, hiện tại Văn Thù đã là kẻ phản bội, nên hắn không thể ở trong một khách điếm quá lớn, tai mắt của Cường Giao Phái ở khắp nơi, khéo chừng sẽ phát hiện ra hắn . Suốt dọc đường tới Đại Việt Thành, Văn Thù đã phải che mặt, dấu luôn cả mái tóc đỏ đặc trưng của mình . Hiện tại, cái khách điếm mà Văn Thù chọn không phải là nơi mà bọn tai mắt lẫn Ẩn Nhân trong Cường Giao Phái hay qua lại lắm , Văn Thù biết rõ điều này . Hệ Liệt ngồi xuống ghế, cầm bình trà tu thẳng vào miệng, uống xong, hắn hỏi Văn Thù : -Bây giờ, mày hãy nói về bang Cường Giao ở Đại Việt Thành . Nói cho rõ, tao cần biết những thông tin về cách thức tổ chức của Tu Viện Cường Giao, hiện tại bốn thành viên còn lại trong Ngũ Thủ đang ở đâu, người đứng đầu Tu Viện có thường hay ở đây không, Nhất Thiệu Bảo đang ở chỗ nào . Ngần ấy thông tin mới mong có thể tìm được Dạ Khách . -Tao chỉ nói những gì tao biết . Còn lại những thứ khác, một số thì chịu, nên mày phải tự tìm hiểu, được chứ ? -Được rồi . Cứ nói đi . Nhưng tao cảnh báo trước, mày đã là nô bộc của tao, nên mày cũng đã tham gia vào chuyện ám sát này rồi, nhớ chứ ? Nên hãy chuẩn bị dao đi thì hơn . -Mày ép người quá đấy . -Chẳng phải mày đã là kẻ phản bội ? Nếu mày không thanh toán Cường Giao Phái, thì chúng nó sẽ xử mày . Văn Thù ngẫm nghĩ một lúc, rồi hắn ra điều kiện : -Nhưng mày có bảo đảm cái mạng của tao không đã ... -Yên tâm, nếu lỡ mày có chết thì tao sẽ tìm đất chôn thích hợp rồi quẳng mày vào đó chứ không đến nỗi bất nhân ném xuống sông để cho cá rỉa mày . Mong rằng cải mả của mày sẽ là " mả phát " . Văn Thù gật đầu đồng ý . Cường Giao Phái đích thực là một bang hội lớn ở Đại Việt Thành . Tu Viện Cường Giao có sự phân chia chặt chẽ giữa các thành viên . Ẩn Nhân của Tu Viện Cường Giao được chia làm hai dạng, một là các Ẩn Nhân chuyên bảo vệ cho các chuyến hàng của cánh lái buôn Nhất Thiệu Bảo , hai là các Ẩn Nhân chuyên bảo vệ cho các cửa hành kinh doanh của Nhất Thiệu Bảo . Toàn bộ tiền công cho các Ẩn Nhân của Tu Viện, một tay Nhất Thiệu Bảo trả hết . Nghe thì nhiều vậy, chứ thực ra, đối với cái đống tài sản của mình, Nhất Thiệu Bảo trả cho năm sáu Tu Viện Cường Giao nữa cũng chẳng hết tiền . Những mặt hàng mà Nhất Thiệu Bảo buôn bán đều là thứ có giá trị cao , dùng tiền bình thường chưa chắc đã mua được, khách hàng cũng toàn cỡ quý tộc bậc trung trở lên . Hơn nữa, thứ làm cho Nhất Thiệu Bảo phát tài chính là buôn bán vũ khí . Những khoản tiền bất hợp phát từ việc buôn bán vũ khí này đã thực sự làm Nhất Thiệu Bảo trở thành một trong những kẻ giàu có nhất Nhân Tộc . Nhưng Nhất Thiệu Bảo không ngu gì mà đi phô trương túi tiền của mình ra cho thiên hạ nó thấy cả . Cái ngu nhất trên đời là đem tiền bạc phô ra trước mặt kẻ khác . Nên mặc dù là giàu tú ụ đấy, song Nhất Thiệu Bảo vẫn giữ cho mình vẻ thanh đạm mặc dù có hơi vớ vẩn ở chỗ mặc bộ thanh đạm mà lao vào các tửu lâu, kỹ viện thường xuyên . Mặt khác, để cho những khoản tiền bất chính của mình được đầu xuôi đuôi lọt, Nhất Thiệu Bảo đem giặt và vò kỹ những đồng tiền bất chính ấy cho đến khi nó thơm phưng phức . Bao giờ ông ta cũng trích một khoản tiền lớn từ nguồn thu buôn bán vũ khí đóng góp vào việc phát triển nhân sinh xã hội cho Đại Việt Thành, Huyệt Lĩnh Cổ Thành, thậm chí là cả Vạn Xuân Thành tít trên miền bắc . Nhất Thiệu Bảo đã thực hiện được mục đích của mình . Vừa có cái tiếng là người giàu có mà hào phóng, thiên hạ ai cũng khen nức khen nở , lại vừa có được cái ánh mắt thiện cảm của các vị trưởng giả . Không những thế, Nhất Thiệu Bảo cũng tập trung một lượng lớn các bang hội ăn theo mình ở ba thành lớn của Nhân Tộc . Nên suy cho cùng ra, tay chân vây cánh của Nhất Thiệu Bảo nhiều vô cùng . Động được vào Nhất Thiệu Bảo, e chẳng phải chuyện dễ . Nhất Thiệu Bảo ở trong một dinh thự khá khang trang ở phía tây Đại Việt Thành . Ông ta khôn ngoan, nên chỉ xây dinh thự sao cho đúng với cái tên khang trang, chứ nếu mà để người ta đánh giá từ " khang trang " mà lên " hoành tráng " thì phải xem xét lại, một là cắt bớt những thứ rườm rà đang làm cái dinh thự trở nên hào nhoáng, hai là phải cho nó tí bụi bặm . Nhất Thiệu Bảo thực hiện chính sách thanh đạm mà . Nhưng đã là bang chủ của bang phái lớn, nên Nhất Thiệu Bảo cũng chẳng thể kìm nén được chuyện tiền tài quá nhiều . Tiền nhiều thì phải tiêu bớt . Trông bên ngoài cái dinh thự ấy thanh lịch vậy thôi, chứ vào trong thì hoàng cung của Thiên Cung Tộc cũng phải quỳ xuống mà gọi bằng ông nội ! Tất nhiên, là những cái nơi như vậy, ít khi Nhất Thiệu Bảo để cho các khách quan thấy, trừ những nhân vật thực sự máu mặt lớn, mới có cái diễm phúc được nhìn . Trong cái dinh thự đó , có hàng trăm Ẩn Nhân của Tu Viện Cường Giao, toàn các Kiếm Khách, Đạo Nhân hoặc Sát Thủ cao cấp cả . Muốn vào đã khó, để có thể tiếp cận Nhất Thiệu Bảo lại càng khó hơn . Đó là còn chưa kể, bên cạnh Nhất Thiệu Bảo còn có Dạ Khách, và không chừng còn có cả thủ lĩnh của Tu Viện . Thủ lĩnh Tu Viện Cường Giao chưa bao giờ lộ mặt cho các Ẩn Nhân thấy, các Ẩn Nhân trong Tu Viện chỉ gọi ông ta với cái tên : Vô Thanh . -Vậy còn Ngũ Thủ ? - Hệ Liệt hỏi . Nói về Ngũ Thủ, thì chính Văn Thù cũng khó có thể lý giải hết . Gọi là Ngũ Thủ, nhưng năm thành viên này cũng ít khi gặp mặt nhau . Vô Thanh sắp xếp các thành viên Ngũ Thủ tuỳ theo sự cần thiết của công việc . Hôm nay Văn Thù có thể ở chỗ này trong vài tháng, đến tháng sau lại được chuyển đến vùng mới . Cũng có thể ở trong một vài tháng, lâu thì có thể hơn một năm, vài năm, hoặc nhiều hơn, các thành viên khác cũng như thế . Nhưng có lúc, toàn bộ năm thành viên trong Ngũ Thủ được Vô Thanh hoặc Dạ Khách triệu tập về Đại Việt Thành . Trong khoảng hơn một năm nay, thì Dạ Khách đã thay Vô Thanh điều hành Ngũ Thủ . -Vậy Ngũ Thủ chúng mày là năm đứa mạnh nhất của Tu Viện Cường Giao ? -Chính xác . - Văn Thù trả lời . Trước mặt Hệ Liệt, hiện tại đã tìm thấy một thành viên trong Ngũ Thủ . Bốn thành viên còn lại hiện đang ở đâu chứ ? -Tao không rõ . - Văn Thù trả lời - Năm thành viên cũng ít khi tiếp xúc với nhau . Thường thì phải có việc quan trọng , hiện tại, tao đã trở thành phản đồ của Cường Giao Phái, nên cũng không thể chắc chắn được điều gì . Chuyện bốn thành viên còn lại này có ở trong Đại Việt Thành bây giờ không, tao cũng không biết . Hệ Liệt hỏi tiếp : -Vậy những bọn lâu la thì thế nào ? Quanh cái Đại Việt Thành, thì chỗ nào cũng nhan nhản người của Cường Giao Phái, nên nếu Nhất Thiệu Bảo có sự gì, thì chắc chắn một con chuột cũng không thể thoát khỏi cái Đại Việt Thành này chứ đừng nói là con người . -Mày thực sự chắc chắn là chưa bao giờ gặp Vô Thanh chứ ? -Có thể khẳng định . Ông ta chưa bao giờ để ai thấy mặt, có khi là cả Nhất Thiệu Bảo, có lẽ chỉ có duy nhất Dạ Khách là thấy mặt Vô Thanh . Hệ Liệt đăm chiêu suy nghĩ . Trong môn nghệ thuật giết người , thì sự chi li cẩn trọng là cốt yếu nhất . Có thể nói đơn giản là Hệ Liệt dư sức một nhát kiếm mà quét bay lũ Ẩn Nhân tôm tép trong Tu Viện Cường Giao, có thể thẳng tiến vào dinh thự của Nhất Thiệu Bảo mà tìm Dạ Khách . Điều nguy hiểm nhất trong việc này, một là Dạ Khách, hai là Ngũ Thủ, gọi là Tứ Thủ thì chính xác hơn vì Văn Thù đã phản bội, và nguy hiểm lớn nhất là Vô Thanh . Dạ Khách là hoàng đế Sát Thủ, lão chắc chắn không thể ngồi yên mà để Hệ Liệt ra tay được, Tứ Thủ thì có thể có thằng ở đây, hoặc cũng có đứa không ở đây, nhưng điều tồi tệ nhất là cả Tứ Thủ đang ở trong Đại Việt Thành . Nửa tháng trước, một mình thằng Văn Thù này đã đủ làm Hệ Liệt mệt rồi chứ đừng nói bốn đứa . Và cái làm Hệ Liệt đau đầu nhất chính là Vô Thanh . Dạ Khách thì Đông Cô biết mặt, Tứ Thủ thì Văn Thù biết mặt, Nhất Thiệu Bảo thì ai cũng biết, nhưng Vô Thanh lại chẳng thằng nào biết . Sau cái vụ xáo động ở Thuỷ Di Cảng, thì chắc chắn Vô Thanh đã đánh hơi được cái gì đó, ai dám khẳng định là lúc này hắn không ở ngay bên cạnh Hệ Liệt chứ ? Mọi thứ phải tính toán vô cùng cẩn thận . Nhưng cũng không hẳn là phải theo một khuôn nhất định . Đôi khi cũng cần phải phá luật . Một bài tính toán khó như thế này, thì đôi khi phải đưa ra những cách giải mới . Có thể giả sử trong trường hợp không có Vô Thanh ở đây, thì bài toán đã được giải quyết dễ hơn . Còn lại Tứ Thủ và Dạ Khách, giải quyết được . Trong trường hợp không có bất cứ Tứ Thủ nào, chỉ có Vô Thanh hoặc Dạ Khách, thì cũng không đến nỗi khó . Trường hợp khó xảy ra nhất là không có Dạ Khách . Thực sự thì Dạ Khách tuy là kẻ ám sát thượng thặng, nhưng vì lão quá nổi danh, vì lão là hoàng đế Sát Thủ, nên chắc chắn không ít người đã từng thấy mặt Dạ Khách, chứ không phải chỉ mình Đông Cô . Dạ Khách chỉ có thể ở cùng với Nhất Thiệu Bảo, ông ta không thể đi đâu hết, ngoại trừ cái dinh thự an toàn của bang chủ . Sáu năm về trước, chính Hệ Liệt đã phá luật nên hắn hiểu những điều đó, phải giả sử, thì cơ may chiến thắng sẽ xuất hiện . Sự giả sử khiến cho bài toán được dễ giải hơn nhiều, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhiều . Vì rằng ai mà biết được đấy, nhỡ đâu tất cả mọi thứ mà Hệ Liệt lo lắng đều đang ở trong Đại Việt Thành thì sao ? Hệ Liệt chống tay lên cằm ngẫm nghĩ . Cái đầu hắn, lúc này ai mà nhìn vào được sẽ phải kinh hãi vì hàng trăm triệu con số khả năng đang được cái bộ óc của Hệ Liệt tính toán liên tục . Có xác suất nào chăng ? Hãy xem lại cách tổ chức của Cường Giao Phái . Tứ Thủ hiện nay đang được điều hành dưới sự chỉ đạo của Dạ Khách . Theo như Văn Thù nói, thì có sự vụ gì đặc biệt quan trọng, thì Tứ Thủ sẽ được triệu tập về Đại Việt Thành . Hiện giờ Văn Thù chính là vấn đề . Văn Thù đang là công cụ để giải bài toán . Hệ Liệt suy nghĩ . Văn Thù hiện tại đã là kẻ phản bội của Cường Giao Phái . Một việc như thế này chắc chắn phải triệu tập bốn thành viên còn lại trong Ngũ Thủ về . Và... ...Hệ Liệt mỉm cười . Giả sử mà Hệ Liệt đã đưa ra cho bài toán đã đúng . Cách đây một tuần, chắc chắn Dạ Khách đã biết được thông tin Văn Thù bỏ trốn . Nên trong khoảng thời gian mà Hệ Liệt, Đông Cô, Văn Thù lên đường về Đại Việt Thành , bốn thành viên - Tứ Thủ chắc chắn đã được triệu tập về Đại Việt Thành . Nên nhớ, trình độ võ thuật, và kỹ năng ám sát của Văn Thù, thì có lẽ ngoài Dạ Khách ra, tuyệt chưa thể tìm được kẻ thứ hai . Hệ Liệt khi lớn lên trong Diêm Vệ Gia, cũng như từ khi bỏ đi khỏi Diêm Vệ Gia, đã không ít lần đụng phải những Sát Thủ đẳng cấp, và kịch chiến sinh tử là không hiếm, có thể tính tới hàng trăm lần đụng độ Sát Thủ . Nhưng gặp được thằng nhóc Văn Thù này, thì quả thực Hệ Liệt có thể khẳng định, những Sát Thủ mà hắn đã gặp, thực chưa thể bằng Văn Thù . Trận đánh đó tuy không làm Hệ Liệt tốn sức quá nhiều như những lần gặp Sát Thủ trước đây , nhưng hắn thắng, là vì hắn có chút may mắn, và có sự dự cảm tuyệt vời . Những Sát Thủ " thuần chất " mà Hệ Liệt đã gặp, chỉ có đúng một người . Sát Thủ thuần chất là những Sát Thủ chuyên sử dụng tốc độ, lấy tốc độ làm lẽ sống, lấy tốc độ làm kỹ năng ám sát, lấy tốc độ mà chạy trốn . Đó là dạng Sát Thủ sơ khai nhất, được hình thành từ cách đây cả ngàn năm . Nhưng dạng Sát Thủ đó , tự cổ chí kim, số người thực sự là Sát Thủ thuần chất, chẳng đến con số một trăm . Văn Thù chính là một trong gần một trăm Sát Thủ thuần chất cả ngàn năm nay, chỉ sử dụng đôi chân để chạy, và cũng chỉ biết lấy tốc độ của đôi chân mà hạ sát địch thủ . Những Sát Thủ như vậy, tuyệt có thể sánh ngang, thậm chí mạnh hơn nhiều lần so với Kiếm Khách Giả . Dạ Khách là người dạy Văn Thù làm Sát Thủ, nên chắc chắn Dạ Khách hiểu được sức mạnh của Văn Thù . Và chỉ có Tứ Thủ mới đủ sức giết được Văn Thù, Dạ Khách không thể ra tay vì ông ta đã bị bó buộc về thân phận . Vậy cho nên, hiện giờ khả năng Tứ Thủ đang lần tìm Văn Thù là hoàn toàn đúng . Và dĩ nhiên, xác suất để Tứ Thủ ở Đại Việt Thành gần như là không có . Thậm chí là không hề, vì chúng đâu có biết là Văn Thù đang lên đường về Đại Việt Thành ? Nhưng lại có một vấn đề nảy sinh, đó chính là Vô Thanh . Đây chính là cái khúc mắc lớn nhất trong bài toán mà Hệ Liệt đang giải . Chính khúc mắc này lại làm đảo ngược toàn bộ xác suất tính toán của Hệ Liệt . Giả sử, không phải Tứ Thủ, mà chính tay Vô Thanh sẽ hạ sát Văn Thù . Có điều đó xảy ra không ? Rất có khả năng . Vì lý do gì ? Có thể Dạ Khách và Vô Thanh thấy Văn Thù mạnh hơn tất cả bốn thành viên trong Tứ Thủ, nên Vô Thanh sẽ ra tay khử Văn Thù . Như vậy, bài toán đang có hai dữ kiện để cho Hệ Liệt giải . Thứ nhất, kẻ hạ sát Văn Thù sẽ là Tứ Thủ, thứ hai, kẻ hạ sát Văn Thù sẽ là Vô Thanh . Tuyệt đối không có khả năng, Văn Thù đã bị phát hiện, trừ phi hắn bị theo dõi từ lúc chiến đấu với Hệ Liệt và chạy trốn cùng Hệ Liệt . Trên suốt dọc đường tới Đại Việt Thành, không ai có thể nhận ra Văn Thù trong bộ trang phục kín từ đầu tới chân, cũng chưa hề có ai biết công việc của Hệ Liệt và Đông Cô . Bất chợt, Hệ Liệt quay sang hỏi Văn Thù : -Mày đã bao giờ chứng kiến Vô Thanh chiến đấu chưa ? Văn Thù lắc đầu : -Chưa hề . Lại một khúc mắc nữa . Không thể biết được Vô Thanh có trình độ võ thuật, hoặc là pháp thuật tới đâu cả . Nhưng nó cũng làm Hệ Liệt có sự giả sử mới . Nếu thực sự Vô Thanh ra tay, thì hắn có thể lần theo dấu vết mà tìm tới Văn Thù . Trình độ của hắn tới đâu ư ? Hệ Liệt mỉm cười . Cái cười đầy toan tính . Muốn kiểm tra xem có Vô Thanh hay không ? Sẽ rõ ngay . Chỉ cần giải quyết được vấn đề đó, thì bài toán sẽ trở nên dễ dàng . Song, nếu đã rườm rà như thế, thì cách giải bài toán tìm Dạ Khách cũng sẽ phải khác . Bởi vì, xác suất có mặt của những đối tượng mà Hệ Liệt đang nghĩ tới là khá lớn . Hệ Liệt cảm thấy hơi khó chịu về chuyện này . Bỗng Hệ Liệt giật mình nhớ ra, chẳng phải xác suất đang phụ thuộc vào hoàn cảnh để tạo ra chính cái xác suất mà hắn đang nghĩ sao ? Trong trường hợp, Vô Thanh đang ở ngay cạnh sát sườn Hệ Liệt , thì Vô Thanh hoàn toàn có thừa khả năng giết Văn Thù . Vì sao ? Nếu theo giả sử rằng, Vô Thanh đã lần ra dấu vết của Văn Thù, thì hắn sẽ mật báo cho Tứ Thủ đợi ở Đại Việt Thành, đồng thời cho bọn lâu la bao vây ngay cái khách điếm này mà làm gỏi Văn Thù, thậm chí có thể là ra tay ngay trước khi ba người vào Đại Việt Thành . Càng nhiều cao thủ, Văn Thù càng dễ bị diệt . Hệ Liệt gặp phải cả đám như vậy, lo cho bản thân may ra còn được, chứ chưa chắc cứu nổi cả Đông Cô lẫn Văn Thù . Nhưng hoàn cảnh ở đây là gì ? Là trời đang tối . Hệ Liệt đã quên mất một điều rằng, Văn Thù là Sát Thủ . Một Sát Thủ thì đi không bao giờ để lại dấu vết, không phải ngẫu nhiên mà bao giờ đồ ăn thừa của mình, Văn Thù cũng gói ghém rất cẩn thận, và vứt đi nơi khác . Đống lửa bao giờ cũng bị hắn dội nước tắt ngóm trước khi bắt đầu cuộc hành trình mới . Đừng nói là Dạ Khách, ngay cả ông tổ khai sinh ra nghề Sát Thủ cũng chẳng có khả năng mà lần theo những dấu vết đã bị xoá sạch bởi Văn Thù . Vậy nên xác suất Vô Thanh lần theo dấu vết của Văn Thù là không có . Nếu Vô Thanh đã theo gót chân Văn Thù từ khi Văn Thù bắt đầu bị Hệ Liệt khống chế ở Thuỷ Di Cảng mà Hệ Liệt không hề hay biết thì sao ? Chắc chắn là lúc này đang xảy ra kịch chiến rồi cũng nên . Vô Thanh giết Văn Thù không phải chỉ vì bưng bít thông tin về Dạ Khách, mà còn bởi Văn Thù còn đang nắm giữ vô cùng nhiều những chi tiết liên quan tới việc buôn bán vũ khí bất hợp pháp của Nhất Thiệu Bảo . Nếu đã mất công theo Văn Thù tới tận đây, thì Vô Thanh đã tập hợp đủ lực lượng để lật tung cái khách điếm này lên rồi . Nhưng bây giờ trời đã tối, mà chẳng thấy có động tĩnh gì . Cho nên xác suất Vô Thanh bám theo Văn Thù là không có, và không hề có . Và vì không có xác suất Vô Thanh bám theo Văn Thù, cũng đồng nghĩa với việc xác suất tất cả các thành viên của Tứ Thủ đang tập trung tại Đại Việt Thành là không có . Hiện tại, có thể khẳng định rằng, có ít nhất một thành viên trong Tứ Thủ không có mặt trong Đại Việt Thành, Hệ Liệt khẳng định những thành viên vắng mặt ấy đang truy lùng Văn Thù . Bây giờ, điều quan trọng nhất, là phải tìm cho ra Vô Thanh trước . Văn Thù thấy Hệ Liệt đang mãi suy nghĩ nên cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ngồi uống trà . Đang yên lành suy nghĩ như vậy, bỗng có tiếng gõ cửa , Hệ Liệt mở cửa ra thì thấy một người, nhìn vào khuôn mặt có thể đoán ông ta đã trên năm mươi tuổi, dáng người không cao không thấp , ông ta đang bưng một cái khay, trên có vài đĩa thức ăn và chai rượu . -Thưa quý khách, đồ ăn quý khách yêu cầu đã tới . Nguyên do là cái dạ dày của Hệ Liệt không thích chuyện bị rỗng, nên trước khi lên phòng của Văn Thù, hắn đã bảo nhà bếp làm cho vài món . Ông già đứng trước mặt Hệ Liệt là một người đã phục vụ trong khách điếm nhiều năm . Không ngại chuyện dậy sớm, hoặc bị đánh thức bởi những tên thích quấy rầy người khác như Hệ Liệt . Văn Thù thì ngoảnh mặt vào trong, hắn không muốn ai nhìn thấy mặt mình . Hắn chỉ cởi bỏ bộ y phục kín mít khi về phòng, còn khi đã bước chân ra khỏi cửa, thì mặc nguyên bộ đồ đó vào . Sự ăn mặc như thế cũng chẳng khiến ai để ý cả, vì có thể tìm thấy hàng trăm kẻ trên phố có cách ăn mặc lạ thường như vậy , khi sự lạ thường đã thành nhan nhản, thì nó trở thành bình thường . Ông già nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một người có mái tóc đỏ rực, bản thân cũng thấy hơi lạ một chút vì từ sáng đến nay, chưa bao giờ từng nhìn thấy mặt anh ta . Song là một người phục vụ có kinh nghiệm, với những khách hàng kiểu như thế này, thì để yên cho họ là tốt nhất . Yên cho họ, cũng là yên cho mình . -Rồi ! Giờ thì mời ông biến về đi ngủ cho ! - Hệ Liệt đỡ lấy cái khay thức ăn và không quên cảm ơn bằng câu nói đó . -Chúc quý khách ngon miệng . Hệ Liệt quay vào, để thức ăn lên bàn và bắt đầu nhai chọp chẹp , hắn hỏi Văn Thù : -Đớp chứ ? Văn Thù lẳng lặng đụng đũa, gắp lấy những món ăn mà hắn ưa thích . Hệ Liệt uống cạn một hơi rồi hỏi : -Mày có biết hiện nay, những đứa lâu la nào của Tu Viện Cường Giao có chút hiểu biết và máu mặt như mày không ? Văn Thù nghĩ ngợi . Như hắn thì chắc là không . Nhưng cũng có một vài thằng khá có tiếng trong Tu Viện ngoài Ngũ Thủ . -Có . - Văn Thù đáp - Hiện tại, ở thành Tây này, có một đứa, tên nó là Tiền Kỳ . Nó cũng là thằng khá, quản lý năm sòng bạc, bốn kỹ viện, bảy cửa hàng trang sức . -Ngày mai, hãy đến gặp nó . - Hệ Liệt nói . Văn Thù hiểu ý, hắn đáp : -Được rồi . ... Buổi chiều ngày hôm sau, trong khi Đông Cô đang tắm , thì có một người mở cửa đi vào . Chẳng phải ai khác ngoài Hệ Liệt . Đã quen cái thói tự tiện của tên này rồi, chửi chán hắn vẫn thế nên Đông Cô cứ việc mình mình làm mà thôi . Hệ Liệt nheo mắt nhìn cô và gật gù : -Trông cô tuyệt quá, chậc ! Hệ Liệt tiến lại gần cái bồn tắm . Đông Cô định rút dao thì Hệ Liệt đã cảnh báo : -Cô bé, giao ước nhé ! Hãy nhớ những gì mình đã nói ! Thôi thì mặc ! Đông Cô buông xuôi . Đằng nào cũng chấp nhận làm con điếm cho hắn rồi nên muốn làm gì thì làm . Nhưng nói là thế, chứ nửa tháng nay, Hệ Liệt cũng chẳng làm gì Đông Cô cả . Có lẽ là vì chưa tìm được nơi thích hợp để làm việc lắm, và lại có Văn Thù bên cạnh nên Hệ Liệt cũng không muốn làm mình trở nên ô uế quá mặc dù hắn vốn đã ô uế sẵn rồi . Thấy Đông Cô đã buông xuôi nên Hệ Liệt khoái chí . Hắn kéo cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, xoa tay lên đầu cô gái : -Chà ! Trông đáng yêu quá ! Hệ Liệt lần đôi tay của mình vào bờ vai Đông Cô, xoa nhẹ như thể hai bờ vai ấy là một thứ để cho hắn chơi đùa vậy . -Có thích thú không, cô bé của tôi ? Đông Cô không nói gì . Nở một nụ cười dâm đãng, Hệ Liệt xắn tay áo, lần tay xuống sâu hơn trong làn nướng nóng, lần này thì tay hắn đang ở cái ngấn bụng của Đông Cô . -Mềm ghê ! Thú thực là tôi chưa hề thấy cô gái nào có cái bụng vừa mềm vừa thích thế này cả ! Đông Cô nhắm nghiền mắt, để cho khỏi phải thấy cái cảnh tủi nhục của mình . Đôi tay Hệ Liệt đã theo đường cong của cơ thể mà lần xuống bắp đùi và tay của hắn từ từ tiến lại gần cái khu vực trên người Đông Cô mà hắn thích thú nhất . Răng của Hệ Liệt cọ vào nhau liên hồi . Nhưng Đông Cô thấy đôi tay đó ngừng chuyển động . Hệ Liệt rút tay ra khỏi làn nước, trên tay hắn là một con dao . Đó là con dao mà Đông Cô thường dùng . Đông Cô mở mắt, cô thấy Hệ Liệt đang chăm chú nhìn con dao đó như thể hắn đánh giá nó vậy, cô hỏi : -Định làm gì vậy ? Hệ Liệt ngắm nghía nó một hồi, rồi thả con dao xuống một cách vô thức, mũi dao nhọn hoắt cắm phập trên thành bồn mỏng dính . " Ra là thế ! " - Hệ Liệt tự nhủ . -Có chuyện gì không ? - Đông Cô hỏi . Hệ Liệt lau sạch nước trên tay, hắn ném cái khăn tắm cho Đông Cô : -Lau sạch người đi, và nhớ mang theo con dao này, nó sẽ rất hữu dụng để vui chơi với mấy cái cổ đấy, tối nay chúng ta cần làm việc . Hệ Liệt đóng cửa phòng tắm , để cho Đông Cô ở đằng sau nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu . Tiền Kỳ là một tên thích phô trương . Tiền lời từ mấy nơi mà hắn quản lý, đúng là cũng được nhiều thật, song vì cái tính phô trương cho thiên hạ thấy rằng, mình là dân quý tộc nên nhiều lúc Tiền Kỳ vung tay hơi quá trán . Chẳng nói đâu xa, vừa mới gần đây thôi, để lên mặt với bọn đàn em, Tiền Kỳ đã bỏ ra một khoản tiền để mua con Bạch Hổ Ưng . Giống vật này, phải khẳng định là một kỳ thú của Bắc Kỳ Thiên . Con dị thú có đầu chim ưng, mình hổ vằn vện, con non to bằng một đứa trẻ con mười tuổi, con trưởng thành cỡ đại phải bằng ba năm con bò mộng gộp lại, sải cánh cực rộng, bay hàng năm không biết mệt mỏi . Nhưng điều quan trọng nhất ở con dị thú này là móng và mỏ của nó là Thất Sắc Thạch . Một điều kỳ lạ . Ngũ Sắc Thạch là loại đá trắng trong suốt, để dưới nắng mặt trời, sẽ chiếu ra năm màu : đỏ, vàng, da cam, lục, lam, chàm, tím . Y hệt như màu của cầu vồng . Loại đá này, hiếm vô cùng, nhưng cũng trân quý vô cùng . Nếu đúc làm kiếm, thì thanh kiếm đó có thể chặt đứt đá, chém núi xẻ đồi, sức mạnh phong cuồng vô hạn . Thánh Nhân Sư, thủ lĩnh của người Nhân Sư Tộc, cả đời có một thanh kiếm này, chinh chiến suốt trăm năm, Thánh Nhân Sư coi nó là sinh mạng thứ hai của mình, đích thực chính là một thần binh tuyệt thế . Loại đá này, cả ngàn năm, may ra có thể tìm được một thỏi dài bằng cánh tay, ở sâu hàng chục trượng dưới tuyết . Từ đó, có thể thấy, con Bạch Hổ Ưng quý đến mức nào, bản thân đã là dị thú, nay mang trên mình sản vật siêu, siêu quý hiếm, cố nhiên con vật này không phải tầm thường . Ngay cả việc nhìn thấy nó cũng khó, chứ đừng nói là bắt . Sống tít ở trên đỉnh Bạch Sơn, ngọn núi xưa kia người Nhân Tộc đã cắt đi một phần để xây nên Huyệt Lĩnh Cổ Thành, lại là loài thú hung dữ, sinh ra mang trong mình sức lực thần thế, bạo ngược vô cùng tận . Bạch Hổ Ưng chính là một Thánh Thú trong Thập Nhị Thánh Thú trên Kỳ Thiên Đại Lục . Để có được Bạch Hổ Ưng, đoàn người đi tìm chúng đã không ít Nhân Sư bỏ mạng, mà các Nhân Sư có tiếng là thần lực vô song . Sau khi ròng rã bảy ngày đêm chiến đấu, mới đem về được một con Bạch Hổ Ưng còn non, mắt chưa mở , và nó được đem đấu giá tại Đại Việt Thành . Mức giá sàn đưa ra cho cái con non chập choẹ này một trăm cân vàng ròng . Rồi bắt đầu đấu giá, một trăm, rồi một trăm hai mươi, một trăm tám mươi, hai trăm... cứ thế, cứ thế, cho đến khi cái miệng của Tiền Kỳ thốt ra một câu mà tất cả mọi người trong phiên đấu giá mở to mắt hết cỡ nhìn hắn : tám ngàn cân vàng ròng ! Và dĩ nhiên, không người nào dám chơi trội như thế cả . Người đưa ra giá cao nhất trước khi Tiền Kỳ nói cũng chỉ đến bốn ngàn năm trăm chín mươi lẻ một cân vàng ròng mà thôi . Tiền Kỳ nghiễm nhiên là chủ của con Bạch Hổ Ưng ấy . Sau phiên đấu giá đó, mà có vẻ thấy hắn tàn tạ đi hẳn . Dĩ nhiên, gia tài theo đó mà đi gần hết . Cũng may là ông chủ Nhất Thiệu Bảo từ bi cứu hắn, sau khi chửi một trận lên bờ xuống ruộng . Cái con mẹ mày ! Thằng ngu ! Con mẹ mày không dạy mày thế nào là khôn à ? Bọn đàn em có thể nghe tiếng bang chủ sa sả trong phòng khách hôm ấy khi chửi Tiền Kỳ . Mẹ kiếp ! Có đời thủa nhà ai bỏ ra tới tám ngàn cân vàng ròng để mua cái con chim chẳng ra chim, thú không ra thú ấy không ? Dẫu biết rằng, nó là Thánh Thú, trân quý vô hạn, nhưng bỏ ra tới tám ngàn cân vàng ròng để làm vào việc khác, mà đẻ ra tiền, có phải là tốt hơn không ? Cái đầu của Dạ Khách, cũng chỉ có mười ngàn cân vàng ròng là cùng ! Bây giờ, một con mới đẻ đã gần bằng một hoàng đế Sát Thủ rồi, cái đạo lý ở đâu ra thế ? Tiền Kỳ hôm đó sợ đến độ ướt hết cả quần, van lạy xin nhường lại con Thánh Thú ấy cho bang chủ thì còn bị ăn chửi nặng hơn . Nhất Thiệu Bảo đang thực hiện chế độ thanh đạm, bây giờ vác con Thánh Thú ấy về thì thanh đạm vào cái lỗ nào cho vừa ? Nhưng dù gì, thì bang chủ cũng chừa ra cho Tiền Kỳ một con đường sống . Tám ngàn cân vàng ròng để bù lại cho Tiền Kỳ, không phải là chuyện quái gì khó khăn với Nhất Thiệu Bảo . Song, từ nay Tiền Kỳ sẽ không còn được hưởng nhiều lợi nhuận như trước đây nữa . Con Thánh Thú Bạch Hổ Ưng cũng ngày một lớn, sức nó ăn bằng cả mười người ăn, ngày nào cũng phải thịt bò tươi là nhẹ, còn đề huề đàng hoàng thì phải nguyên cả con bò . Chưa kể chi phí thuê Đạo Nhân dùng đủ loại đạo bùa để ngăn cản cái sức mạnh ngày một lớn của con vật . Kể từ sau cái vụ ấy, Tiền Kỳ cũng đã chừa, không dám quá phô trương kệch cỡm nữa . Tất nhiên, thì chuyện trong bang thì chỉ có người trong bang biết mà thôi . Chứ người ngoài, giờ gặp Tiền Kỳ cũng phải cúi chào : " Tiền đại gia " , chứ người ta mà biết cái đại gia của hắn đến đâu thì cũng chạy mất dép . Tất nhiên, thói cũ thì khó bỏ, nết thì khó chừa . Dạo này, Tiền Kỳ lại bắt đầu rủng rỉnh nên thỉnh thoảng, bao cả quán ăn cho anh em, kể cũng đáng mặt đàn anh lắm . Nhưng hắn cũng biết tính, khi mà không đi kỹ viện khác nữa, mà chọn ngay cái kỹ viện mà mình đang quản lý, của mình, mình cứ việc dùng thoải mái mà chẳng sợ mất tiền . Kể ra Tiền Kỳ cũng là một tay biết chi tiêu . Hôm nay cũng vậy, vừa làm việc với hai con điếm xong, mệt hết cả người . Tiền Kỳ thở dài nặng nhọc . Quay lại nhìn hai con trần trụi đang đè lên nhau trên giường, Tiền Kỳ phát tởm . Mẹ kiếp ! Có kinh tế thì kinh thế thật , xài đồ nhà, chẳng lo mất xu nào, nhưng hai con này chẳng phải là đồ tốt . Bao đồ hay thì khách người ta lấy hết rồi, hôm nay đến chậm, thì đành xài tạm hàng rẻ tiền vậy , chẳng lẽ lại lên giành nhau với khách ? Có là thằng điên . Hai con này ấy à, thực ra thì cái mặt chúng cũng ưa nhìn, dễ coi, mông má lên là cũng hút hồn lắm . Nhưng cái vấn đề, đã vào trận rồi, thì còn để ý cái mặt làm chi ? Những cái cốt yếu nhất của hai con này lại chẳng ra đâu vào với đâu, chán chết người ! Tiền Kỳ mặc xong quần áo, xuống tầng dưới, cùng bọn đàn em về nhà . Giờ về, ngủ một giấc cho đã, chứ ở cái nơi ngập ngụa này, lúc này cũng bốc cái mùi đặc trưng đến phạt lợm . Nhà của Tiền Kỳ cũng ra dáng đại gia, sân vườn tiền hậu, tả hữu có cả . Ở sân trước nhà, con Bạch Hổ Ưng đang bị xích bởi một sợi dây đầy những đạo bùa đặc biệt . Hễ con Bạch Hổ Ưng ngo ngoe có phản ứng là những luồng Lôi điện chạy qua người nó, làm một trận thấu xương cốt, đá còn phải vỡ nát, huống chi là con vật ? Nhưng dẫu sao Bạch Hổ Ưng cũng là Thánh Thú, nên cũng dần ngày càng lỳ đòn với những luồng lôi điện này . Chà ! Tiền Kỳ thở dài . Phải thuê một Đạo Nhân cao cấp hơn để có những đạo bùa Lôi điện đủ để giật ngất nó mới được ! Tiền Kỳ nhìn con Thánh Thú của mình vẻ trìu mến, nói : -Ngủ ngoan nhé, thú cưng của ta ! So với mấy con điếm, thì Bạch Hổ Ưng giá trị hơn nhiều . Cả vạn lần cũng là quá ít . Tiền Kỳ mở cửa, uể oải bước vào trong . Những chiếc nến trong nhà đủ làm rực sáng cả một căn phòng vương giả . Bỗng Tiền Kỳ giật mình, có một người đang ngồi trên ghế, án ngữ ngay trước cửa ra vào . -Ai ? - Tiền Kỳ giật giọng . Một kẻ với áo choàng màu nâu, mái tóc đỏ rực . Ánh mắt tàn nhẫn khủng khiếp của hắn như con mắt Tử Thần đưa lên nhìn Tiền Kỳ . Có ánh mắt và mái tóc ấy, chẳng phải ai ngoài Văn Thù . -Ra là mày ! Tiền Kỳ nhận ra Văn Thù . Cũng đúng , đối với Văn Thù, Tiền Kỳ chỉ như một con kiến . Sự khinh khỉnh ấy trong con mắt của Văn Thù làm Tiền Kỳ tức sôi máu mỗi lần gặp hắn, nhưng vì hắn là Tiểu Tử Thần, là thành viên Ngũ Thủ, nên Tiền Kỳ chỉ dám chửi trong bụng thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc chửi trước mặt cả . Nhưng bây giờ , thời thế thay đổi rồi, trong con mắt của Tiền Kỳ, Văn Thù không bằng một con kiến, chứ bằng con kiến thì coi trọng nó quá ! -Ra là mày ! - Tiền Kỳ cười, nhe hàng răng vàng - Thằng phản bội ! Mày khá lắm ! Dám vác mặt về đây cơ à ? -Tao cần có chuyện hỏi mày ! Tiền Kỳ cười ha hả : -Mày là cái cắc ké gì mà đòi hỏi tao ? Nói cho mày biết, Dạ Khách đã lệnh cho Tứ Thủ truy sát mày rồi ! Mạng của mày đã được xác định ! Văn Thù cười gằn : -Tao biết . Nhưng trước tiên , đối với một con lợn như mày thì tao có việc để hỏi . -Xin lỗi nhé ! Thằng khốn ! Tao không có thời gian tiếp chuyện với mày đâu ! Chúng mày đâu ? Tức thì cánh cửa bật mở, tiếng chân bước vào . Tiền Kỳ hả hê quay lại, phen này thằng Văn Thù đừng hòng thoát khỏi đây. Đụng ai, chứ đụng vào Tiền Kỳ này thì đừng hòng sống được . Xử lý được Văn Thù, thì Tiền Kỳ sẽ được bang chủ quý trọng hơn nhiều . Nhưng người bước vào chỉ có một . Không phải đàn em của Tiền Kỳ . Thân hình tuyệt mĩ, khuôn mặt diễm lệ, mái tóc vàng cột chặt, tay cầm dao đẫm máu . Đằng sau tuyệt thế giai nhân này là hàng chục cái xác nằm la liệt trên mặt đất, máu bắn khắp nơi, in thành từng vết giày của cô gái này . Liễu Đông Cô . Sau giây phút ngây ngốc trước vẻ đẹp đáng sợ của nữ Sát Thủ này, Tiền Kỳ vội vã rút kiếm, nhưng lưỡi một thanh kiếm bạc đã ở trên cổ hắn . Tiền Kỳ nhìn lại, một tên Kiếm Khách, miệng lún phún râu, mái tóc nửa đen nửa trắng , thanh kiếm có mặt đầu lâu vô cùng quái dị . Cái mặt đầu lâu ấy đang báo hiệu cho hắn một chuyện không hay ho sắp diễn ra . -Mày là Tiền Kỳ ? - Hệ Liệt tươi cười hỏi . Mặc dù lâm vào thế sinh tử treo trên sợi tóc, nhưng Tiền Kỳ vẫn không chừa cái tật vênh váo, nghĩ rằng mình là người thân tín của bang chủ nên sẽ không có chuyện gì xảy ra . -Đúng ! Tao là Tiền Kỳ ! Hệ Liệt cười : -Tốt thôi . Đông Cô tiến đến , xoay người, đạp một cước chí mạng vào bụng Tiền Kỳ khiến hắn bay về phía sau cả chục trượng . Lăn lộn trên mặt đất, Tiền Kỳ thổ ra cả đống máu tươi : -Bọn chó ! Hệ Liệt lại gần, nói : -Tao có một trò chơi vô cùng thú vị . Tao hỏi , mày trả lời, trả lời sai, tao chặt từng thứ trên người mày, nhé ? Bắt đầu nào ! Đông Cô cũng đứng gần hơn để nghe lời nói của tên này, mọi sự quan tâm của cô đều hướng về Dạ Khách . -Dạ Khách hiện đang ở đâu ? -Tao không biết ! - Tiền Kỳ nói, miệng nhổ một búng máu vào mặt Hệ Liệt . Hệ Liệt méo miệng, hắn quay ra nhìn Văn Thù, hỏi : -Mày có ý kiến gì về việc này không ? Văn Thù hất hàm về phía trước, Hệ Liệt quay lại thì thấy Đông Cô đang tiến đến . Cô gái cúi xuống Tiền Kỳ, hỏi nhẹ nhàng : -Dạ Khách đang ở đâu ? Tiền Kỳ cười đểu cáng : -Trông cái ngực mày ngon đấy, con chó cái ! Đông Cô không lằng nhằng, giơ bàn tay Tiền Kỳ lên, đâm dao xuyên qua, máu phụt ra như suối chảy . Bàn tay của Tiền Kỳ bị cắm ngập dao, đã thế lưỡi dao còn đâm sâu gắn chặt bàn tay vào tường, vết dao chọc thủng ngày càng loang rộng . Tiền Kỳ không phải là đá, hắn gầm lên tiếng kêu đau đớn khắp toàn bộ ngôi nhà . Đông Cô đấm thêm một cái nữa vào mặt khiến Tiền Kỳ choáng váng, ngó lại thấy răng mình đã rụng mất vài cái . Đông Cô xách cổ lên Tiền Kỳ lên, gằn từng tiếng : -Tao - hỏi - lại - lần - nữa . Dạ - Khách - đang - ở - đâu ? Tiền Kỳ vẫn hết sức ngoan cố, nhe cái miệng nham nhở máu, hắn cười : -Con điếm...mày có tìm được ông ta... thì mày cũng mất mạng thôi... Đông Cô cầm con dao, nghiến nó xuống, vết thương lại phụt máu ra thêm nữa , khiến Tiền Kỳ không chịu nổi . Hắn la thất thanh, khản cả giọng, đục cả tiếng . Đông Cô không buông tha, cô nghiến con dao càng lúc càng sâu hơn : -Có nói không ? Con người thì vẫn chỉ là con người , nỗi đau đớn đó chỉ có loài cầm thú may ra mới chịu được . Tiền Kỳ thở : -Được...được... Đông Cô thả tay ra khỏi con dao . Tiền Kỳ vừa đau đớn, vừa nói : -Đang...ở cùng...bang chủ ... -Trong dinh thự phải không ? - Đông Cô tiếp lời . -Đúng . -Dạ Khách có bao giờ ra ngoài không ? -Rất...rất ít...gần như là không bao giờ... -Được thôi . Đông Cô đã hỏi xong vấn đề của mình, khuôn mặt lạnh lùng rút dao, mặc áo choàng đi thẳng ra ngoài cửa . Hệ Liệt nháy mắt cho Văn Thù đuổi theo . Bằng mọi giá phải giữ Đông Cô lại, cô gái này đang bị kích động . Hiếm khi nào thấy Đông Cô giận dữ như con dã thú thế này . Văn Thù theo ý hắn, chạy ngay ra ngoài cửa . Hệ Liệt quay lại hỏi Tiền Kỳ : -Tao vẫn chưa chơi xong với mày . Tạm thời bỏ qua cái nhổ của mày vậy, tao hỏi đây, mày có biết hiện giờ Vô Thanh đang ở đâu không ? -Không ... ông ta chưa bao giờ cho biết ... là ... là ... mình đang ở đâu ... -Mày từng gặp Vô Thanh chưa ? -Chưa... Hệ Liệt vung kiếm, cái bàn tay bị Đông Cô đâm lúc này giờ văng ra . Cũng giống như tên cai thuyền lần trước, tên Tiền Kỳ này cũng thế, đau đớn, vật lộn, mắt lồi ra, miệng sùi bọt mép . -Nói láo mà không biết ngượng mồm ! Một thằng như mày, ít nhất cũng đã từng được Vô Thanh gặp một lần . Vô Thanh không cho ai biết mặt ông ta, chứ không phải là không bao giờ cho ai được tiếp cận ông ta, Văn Thù đã nói với tao rồi, mày cũng đã từng gặp Vô Thanh ! Hệ Liệt vung kiếm lên, dí vào cổ Tiền Kỳ : -Nói, có phải Vô Thanh đã triệu bốn người còn lại trong Ngũ Thủ về đây để lần tìm Văn Thù phải không ? -Đúng... -Trong Đại Việt Thành này, có thành viên nào trong Ngũ Thủ không ? -Không, tất cả đều đã đi tìm Văn Thù rồi... Hệ Liệt ngẫm nghĩ . Nếu những lời nói của thằng Tiền Kỳ này là thật, thì những giả thuyết mà hắn đưa ra không hề sai một ly . -Vậy, mày có biết Vô Thanh thường hay lui tới đâu không ? -Không...không ai biết hành tung của thủ lĩnh cả... Hệ Liệt quay lại rồi chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nghĩ . Muốn tìm Vô Thanh thì phải thế nào đây ? -Mày...sớm muộn cũng chết thôi...Vô Thanh thủ lĩnh và...Dạ Khách, sẽ cho mày biết...thế nào là địa ngục... Hệ Liệt cười . Tay hắn run bần bật . Một luồng sát khí khủng khiếp đang không ngừng phát tán . Con Bạch Hổ Ưng ở bên ngoài cảm nhận thứ sát khí này tức thì vang lên những tiếng kêu keng kéc liên hồi . Văn Thù và Đông Cô còn đang dùng dằng cãi nhau , cảm nhận được thứ sát khí này cũng im bặt, mồ hôi vã ra như tắm . Tiền Kỳ thất kinh, hồn phách toán loạn khi cảm nhận thứ sát khí thần phải sợ, quỷ phải khiếp này . Cái quần của họ lại ướt sũng, y như cái hôm bị bang chủ chửi cho một trận, và bốc mùi khó chịu . Hệ Liệt quay lại, một nửa bên mặt đã bị biến đổi, đôi mắt trắng dã, những đường gân trắng loé nổi lên . Hắn ra một quyền nhanh hơn cả điện xẹt vào bụng Tiền Kỳ . Tiền Kỳ bị một đấm, thì lao vào tường, bức tường phía sau vỡ nát, xương sống vỡ vụng thành từng mảnh . Tiền Kỳ dùng hơi thở cuối cùng của mình nhìn xuống, một bàn tay trắng xoá với những móng vuốt sắc nhọn . Hệ Liệt cười : -Để tao nói cho mày hay, có những thứ, mà đến địa ngục cũng phải kinh sợ... Hệ Liệt dùng đôi tay quỷ dữ của mình tóm lấy cổ Tiền Kỳ, vật xuống đất, nền đất vỡ toác . Và tiếp theo đó là những cú đấm cuồng bạo của đôi tay quỷ, đấm phát nào, mặt đất rung chuyển phát ấy . Cơn động nộ của trời đất, nếu so sánh với Hệ Liệt lúc này, thì còn kém vài bậc . Hệ Liệt ngừng đấm, trước mặt hắn là một bãi lầy đầy máu, xương và thịt nát nhừ, không còn phân biệt nổi ra cái gì nữa . Hệ Liệt nở một nụ cười man rợ . Cái thú này làm hắn khoái hơn cả chuyện vào kỹ viện . Hắn thích thấy những cái chết thảm khốc nhất . Đôi tay đẫm máu và khuôn mặt đã trở lại bình thường, Hệ Liệt đeo thanh Khô Lâu Kiếm vào lưng . Quay gót ra cửa thì thấy Văn Thù và Đông Cô đã đứng ở đó tự lúc nào . Toàn bộ cảnh ấy, hai người đã nhìn thấy hết . Hệ Liệt thở dài, như vừa trút bỏ một cái gì đó, hắn nói : -Về thôi . Tạm biết thế này đã . ... Đông Cô ngồi một mình trên cửa sổ . Cuộc sống này quá khắc nghiệt . Vì mục đích trả thù, Đông Cô đã phải giết người . Trong số những đám lâu la của Tiền Kỳ mà Đông Cô giết, nhiều người cũng không đáng phải chết . Họ có thể đang là cha, là chồng, là con, Đông Cô đã lấy đi cuộc sống của họ . Là một Sát Thủ, thì không biết xót thương . Nhưng có ai hay, khi ngẫm lại về chính mình, Sát Thủ là người đau khổ nhất . Cuộc sống đem cho ta nhiều thứ, rồi cũng lấy đi gần hết , ta đang đi tìm lại những thứ đã mất . Những thứ đó quan trọng với ta, không quan trọng với kẻ khác nên kẻ khác ngáng chân ta . Vì không quan trọng với kẻ khác, nên ta phải giết họ để đạt được mục đích . Bởi vì trái tim ta đã không còn . Có cần thiết phải giết người nhiều như thế không ? Có nhất thiết, chỉ vì cái tên Dạ Khách, mà phải xuống tay với hàng chục người như vậy không ? Có khi là không . Nhưng nợ quá lớn, đã nợ thì phải trả . Trả bằng hết . Không được thiếu một xu . Đông Cô không khóc, cô không biết khóc hơn mười năm rồi . Nhưng cô buồn . Đang chìm đắm trong suy tưởng chán chường, thì tiếng cửa phòng mở . Đông Cô không quay lại, cái tiếng bước chân của Hệ Liệt cô đã quen . Hệ Liệt vẫn thế, vẫn chiếc áo khoác đỏ sậm màu máu, vẫn thanh Khô Lâu Kiếm đeo sau lưng . Hắn nở một nụ cười : -Chưa ngủ sao ? Cô bé ? Hệ Liệt xoa đầu Đông Cô, cười : -Hay là...đang hưng phấn nên chưa ngủ đấy ? Tôi cũng đang rất có hứng thú, chúng ta cùng vui nhé ! Đông Cô không nói gì, cô chỉ nhìn vào màn đêm mịt mù phía trước . Tại sao màn đêm lại đen đến thế ? -Hệ Liệt này... - Đông Cô hỏi . -Gì cơ ? -Lần đầu tiên anh giết người là năm bao nhiêu tuổi ? Hệ Liệt ngẩn người, hắn hỏi : -Sao lại hỏi chuyện ấy ? -Nói đi . Hệ Liệt nhẩm tính, hắn gãi đầu : -Lâu quá rồi, cũng chẳng nhớ nữa, hình như là năm tôi mười bảy, à không, mười sáu, hay là mười tám gì đó . -Vì sao ? -Tôi phải giết một đứa cùng gia tộc trong kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách . -Anh là người của gia tộc Diêm Vệ ? -Đúng . Nghe cái họ Hệ của tôi mà không đoán ra sao, cô bé ? - Hệ Liệt lấy tay véo má Đông Cô . Đông Cô đã đi với Hệ Liệt được gần một tháng, song những điều cô biết về Hệ Liệt là quá ít . -Vậy cảm giác lần đầu tiên giết người là thế nào ? -Sợ . Ai mà chẳng thế, nhưng lâu thành quen thôi mà . -Vậy anh có cảm thấy tội lỗi, dằn vặt khi giết ai đó chưa ? -Có . Đã từng, nhưng qua nhanh, không lâu lắm . -Ai ? Hệ Liệt vuốt tóc Đông Cô : -Hỏi nhiều quá đấy cô bé , đừng có chất vấn tôi nữa . Hãy nghe chuyện của cô, thú vị hơn ! Đông Cô chẳng biết nói gì . Cô vẫn không thể nào quên hình ảnh con quỷ Hệ Liệt với bàn tay trắng xoá đẫm máu . Lúc đó, hắn không phải là con người . Dường như đoán ra được điều mà Đông Cô đang suy nghĩ, Hệ Liệt nói : -Đó là sức mạnh ở trong cơ thể tôi . Thỉnh thoảng nó lại bùng phát . Đừng lo lắng về vấn đề đó . -Hệ Liệt này... -Sao ? -Giết nhiều người quá có sao không ? Ài ! Cô bé hỏi khó thế ta trả lời sao được ? Hệ Liệt ngẫm nghĩ . Giết nhiều quá ư ? Chẳng biết nữa, hơn ba trăm, chính xác hơn là ba trăm hai mươi bốn người đã gục xuống dưới thanh Khô Lâu Kiếm . Nhưng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra với hắn cả, ngoại trừ là giết nhiều thấy nhàm, phải có những biến tấu mới, sao cho đối phương được tận hưởng những cái chết tuyệt vời nhất, cảm giác ấy, chỉ có được một lần, nên Hệ Liệt làm rất tốt, và chưa bao giờ để kẻ nào thất vọng . Đông Cô nghe những lời đó, mà lại càng buồn hơn . Không lẽ, giết là cách tốt nhất sao ? Tại sao lại phải giết chứ ? Hệ Liệt nghĩ ngợi , mục đích gì ư ? Cũng không rõ lắm . Hãy hỏi cơn gió . Nó đi không có mục đích, lặng yên cũng không có mục đích . Hỏi nó là chính xác nhất . -Đừng có phiền não về điều đó nữa . - Hệ Liệt nói - Giết người, vì lý do gì, cũng đều như nhau cả, xấu xa và không tốt . Lỡ dính phải nó rồi thì chấp nhận vậy . Đông Cô khép hờ đôi mắt, cô nói : -Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại lao vào chém giết như vậy . -Thế thì vì lý do gì ? -Mẹ tôi đã bị giết hại . Cha tôi cũng chết đúng cái ngày hôm ấy . Để trả thù, tôi phải mạnh mẽ, tôi phải trở thành chiến binh mạnh nhất, để có thể giết được Dạ Khách . Tôi đã phải giết người . -Thấy trống trải và cô đơn phải không ? Đông Cô lắc đầu : -Anh không hiểu được đâu . Đó là tình thương . Tôi đã không còn nó , và tôi bắt đầu giết người, để phá hoại tình thương của những người khác . Trống rỗng và không có tình người . Hệ Liệt có thể thấy nỗi buồn trong đôi mắt sâu thẳm của Đông Cô, nỗi buồn chất chứa đã quá nhiều , nhiều đến mức nó đang trào ra ngoài, nó làm không gian trở nên quặn thắt đau đớn . Bất chợt Hệ Liệ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang