[Dịch]Sinh Ly Tử Biệt - Sưu tầm

Chương 8 : Thiên cung

Người đăng: 

Hôm nay là ngày cuối tuần, nên Huyệt Lĩnh Cổ Thành vốn đã đông đúc náo nhiệt, giờ lại càng đông hơn, và cũng hỗn loạn hơn . Người dân trong thành đổ hết ra đường để đi xem hát, xem gánh múa rối nước, nói chung là rất nhiều thứ để thư giãn trong ngày này . Các quán ăn, quán trọ, cửa hàng nhân ngày cuối tuần cũng cố gắng trang hoàng lại chút đỉnh sao cho vừa lòng các khách hàng. Ai mới đến Huyệt Lĩnh Cổ Thành lần đầu, không biết lại cứ tưởng đang có lễ hội diễn ra mới hài ! Cũng chẳng trách ai được, ngày cuối tuần chẳng phải của riêng ai , ra đường đi chơi, đó là quyền của con người, chẳng có lý nào lại cấm đoán cả . Nhưng nếu bảo trong Huyệt Lĩnh Cổ Thành có lễ hội, thì cũng có phần nào đúng , không những phần nào, mà khẳng định chắc chắn là đang có lễ hội . Hiện giờ đang là trung tuần tháng bảy, thời tiết không đến nỗi quá nóng nực như ở Đại Việt Thành lúc này . Tiết trời mát, và cũng dễ chịu để cho những cái đầu được thư thái . Và đầu có thư thái thì mới có thể ngồi với nhau mà đàm đạo được, chứ nóng đầu thì cuộc họp sẽ biến thành loạn đả chứ chẳng chơi . Nói đến đó, chẳng ai trong Huyệt Lĩnh Cổ Thành lại không hiểu là nói tới vấn đề gì . Thật vậy, trung tuần tháng bảy hàng năm chính là thời gian mà các gia tộc lớn nhất, và có thế lực nhất của Nhân Tộc tập trung ở đây để nói chuyện với nhau . Những vấn đề chính trong buổi họp này, thì năm nào cũng vậy, một là tình hình an ninh Nhân Tộc, hai là vấn đề quan hệ, liên kết giữa các gia tộc tạo nên một cộng đồng gia tộc vững mạnh , ba là tình hình hiện tại, quan hệ giữa các gia tộc với các dân tộc bên ngoài . Còn thứ tư, là họp về những vấn đề khẩn thiết cấp bách đang tồn tại trước mắt, tuỳ theo từng năm mà mỗi vấn đề lại khác nhau . Thực sự mà nói, cuộc họp giữa các gia tộc không phải mang ý nghĩa là cuộc họp giữa các gia tộc, mà trong nó đang bao hàm cả một cuộc họp của guồng máy lãnh đạo Nhân Tộc . Không khó hiểu lắm, bởi vì các vị trưởng gia tộc đang nắm giữ gần một nửa quyền lực trong hệ thống lãnh đạo Nhân Tộc , những vấn đề trong cuộc họp mang tiếng là giữa các gia tộc, nhưng thực ra, thì ai cũng hiểu, những gì mà họ bàn bạc là những vấn đề quốc gia đại sự, liên quan mật thiết tới tình hình ổn định của Kỳ Thiên Đại Lục . Chính vì vậy, mà trong cuộc họp này, có không ít các nhân vật đầy tiếng tăm từ sáu dân tộc còn lại cũng tới tham dự . Nhưng một người mới đến Huyệt Lĩnh Cổ Thành lại hỏi : thế thì có lễ hội gì ở đây ? A, đấy chính là mấu chốt ! Chính lúc này mới được xem lễ hội . Sở dĩ nói như vậy là có nguyên do . Tham dự cuộc họp, có tất cả đủ thành phần tiếng tăm của các dân tộc, nên những cuộc đón rước long trọng hết sức tốn kém chính là lễ hội . Người ta lại tò mò muốn xem xem cái cuộc rước đón ấy hoành tránh tới mức nào mà có thể gọi là lễ hội ? Hệ Tôn cũng chẳng phải ngoại lệ đó . Mặc dù là kẻ phát ngán cái sự kiêu căng ngạo mạn của những dân tộc khác khi tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành, nhưng đối với một kẻ cũng kiêu căng ngạo mạn như hắn, thì hắn muốn coi cái thứ này là để xem chúng có kiêu căng ngạo mạn bằng bản thân hắn không ? Khởi hành từ sáng hôm qua, Hệ Tôn đã cùng đoàn người trong gia tộc Diêm Vệ xuôi theo Minh Lộ, tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành . Năm nay đi có Diêm Lão Đại, Diêm Lão Nhị, Diêm Lão Nương, Diêm Vệ Hệ Bách Cung - người cha đáng kính của Hệ Phong và có cả Diêm Vệ Hệ Thiên Dự - mà Hệ Tôn quen gọi là Diêm Mãng Xà . Và có một điều chắc chắn là cả Hệ Phong, Hệ Thiên Hành, và Hệ Thu Vân cũng được đi theo tháp tùng . Đối với các Đại Diêm Vệ, thì đây là một dịp tốt để học hỏi những kinh nghiệm đối ngoại, đối thoại trên bàn thảo luận . Ngoài ra, đi theo những nhân vật chủ chốt trong gia tộc còn có gần năm chục Lữ Khách và một người Đội Trưởng . Hệ Tôn thường dậy sớm, song hôm nay hắn dậy muộn . Hồi còn bé, ngủ đến khoảng giờ Mão, là Hệ Liệt - ông anh đáng kính lại đạp một cái khiến thằng em Hệ Tôn xấu số lăn ra khỏi giường kèm theo một lời mắng : " Trưa trật trưa lòi ra mà chưa dậy ! " . Thành ra Hệ Tôn đã nhiễm phải cái thói quen dậy sớm của anh mình, mà hắn cũng chẳng hiểu Hệ Liệt có ngủ không nữa ? Hệ Tôn tự hỏi , hắn thấy lúc nào Hệ Liệt cũng thức rất khuya, đến quá nửa đêm vẫn chưa ngủ, Hệ Tôn vừa mới thiếp đi thế mà đã thấy Hệ Liệt lần mò dậy vào giờ Dần sáng hôm sau rồi, ngày nào cũng vậy , năm nào cũng vậy . Cứ như là không ngủ . Điên ! - Hệ Tôn cười . Không ngủ thì làm sao mà sống được . Một ngày mà không ngủ đủ năm sáu, canh giờ là một ngày kinh hoàng đối với Hệ Tôn . Hắn dậy sớm, nhưng hắn lại có thói quen ngủ ngày . Buổi chiều, mọi thành viên trong lớp Trung Diêm Vệ đều đã có mặt, nhưng ông già Diêm Lão Tứ không tài nào dạy được vì còn thiếu một đứa , chẳng ai khác là Hệ Tôn . Và người ta có thể dễ dàng tìm thấy hắn đang tận hưởng cảm giác say sưa nhất ở một gốc cây nào đó trong khuôn viên Diêm Vệ Gia . Nghĩ đến ông anh, Hệ Tôn lại cảm thấy buồn cười . Sở dĩ Hệ Tôn dậy muộn, là vì những người thuộc dân tộc khác chẳng có cái thói quen đến đúng giờ, gần sát ngày, nước ngập lên đến cổ mới bắt đủng đỉnh bơi chứ đừng nói là nhảy . Người Dạ Hành Tộc, Thuỷ Tộc hay Kiếp Yêu Tộc còn đúng hẹn và ít khi trễ nải , chứ Nhân Sư Tộc, Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc thì lâu thôi rồi . Nhân Sư Tộc thì không đến nỗi lắm . Còn với hai tộc kia, thì có tiếng là chậm trễ và rườm rà hết chỗ nói . Cái nếp đó đã thâm căn cố đế từ trăm năm nay , chẳng thế mà các vị trưởng giả Nhân Tộc muốn điên cái đầu khi tổ chức cuộc họp giữa các dân tộc , đáng ra là sáng nay họp, nhưng đành phải dời lại đến chiều . Lần nào cũng thế . Duy chỉ có đúng một lần, mà có lẽ sự kiện này đáng được ghi vào sử sách , lưu truyền cho con cháu mai sau ở Kỳ Thiên Đại Lục, để chúng nó được biết rằng , người Thiên Cung Tộc và người Tiên Tộc đến sớm hơn dự định . Cái lần đó là hồi Mệnh Vong Đoàn, đạo quân quái vật thần bí tấn công Kỳ Thiên Đại Lục, một cuộc họp khẩn cấp đã diễn ra, lúc những người Dạ Hành Tộc - nổi tiếng là đến sớm - đã trố mắt ra nhìn khi thấy những người Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc đến trước nửa ngày rồi . Hôm đó đúng là một cảnh bi hài, hồi ấy, Diêm Đế cùng với các vị trưởng giả Nhân Tộc mắt đã phải rưng rưng nhỏ lệ , đó là vì Diêm Đế cảm kích tấm lòng chung sức ra tay cứu Đại Lục của Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc . Nhưng Hệ Tôn nghĩ Diêm Đế khóc là vì hai tộc đó đến sớm nhất, chuyện mà Diêm Đế chẳng bao giờ nghĩ tới, sự việc bất ngờ như thế nên ngài xúc động chăng ? Quả thực, đó cũng là một biến cố lịch sử vô cùng to lớn, cảm động lòng người . Hệ Phong đứng bên cạnh Hệ Tôn, nghe thằng ranh này kể chuyện mà cười rũ rượi . Cũng đúng, chuyện kinh thiên động địa như thế, đáng để lưu danh hậu thế lắm ! Hệ Thu Vân cũng khẽ mỉm cười trước lời nói của Hệ Tôn . Cái thằng quỷ con này trông vậy cũng tếu phết ! Mặc dù hơi có chút khó chịu khi phải làm thuộc hạ cho nó, nhưng trái với suy nghĩ của Thu Vân, Hệ Tôn quả thực là rất biết làm người khác cười . Ngày hôm nay, Hệ Tôn đang đứng chen chúc trong dòng người này là để coi cái màn rước đón hoành tráng người Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc . Hệ Tôn không muốn đi một mình, nên đã dùng cái quyền uy của một thủ lĩnh để kéo Hệ Phong và Hệ Thu Vân cùng đi . Hệ Thiên Hành thì không, vì hắn không chấp nhận lời thách đấu lần trước của Hệ Tôn, nên hắn chẳng phải là thuộc hạ của ai cả . Cũng bởi Thiên Hành đang bị nội thương , nên đi lại hơi chút khó khăn , và có lẽ phần nhiều là do hơi xấu hổ vì bị thua trước một thằng nhóc Trung Diêm Vệ . Tất nhiên là Diêm Vệ Hệ Thiên Dự - cha của Thiên Hành lo lắng cho con mình . Ông bố nào không thương con ? Nay thấy đứa con thảm vậy, Hệ Thiên Dự quan tâm lo lắng là tất nhiên . Nhưng với cương vị là một trong những thủ lĩnh lãnh đạo gia tộc, cách đối xử của ông cũng hết sức thủ lĩnh . Hệ Thiên Dự không hề có ác cảm với Hệ Tôn, mà ngược lại còn hết sức khen ngợi hắn, ủng hộ hắn trong kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách , đồng thời cũng khuyến khích động viên đứa con Thiên Hành tập luyện nỗ lực hơn nữa . Quả đúng là chẳng mất lòng ai, thủ lĩnh chính là ở chỗ đó, thực sự là một kinh nghiệm để học tập, Hệ Tôn nhớ lấy cái điều này . Hệ Tôn đứng bên cạnh hỏi Thu Vân : -Năm nay, có vấn đề gì nổi trội lắm không ? Tất nhiên là Hệ Tôn biết . Song hắn vẫn hỏi . Hệ Thu Vân là cháu gái cưng của Diêm Lão Nương, nên không khó hiểu khi Thu Vân cũng khá am tường chính sự , những gì mà Diêm Lão Nương biết, thì Thu Vân cũng có thể biết được nửa : -Không có vấn đề gì lớn lắm . Năm nay cũng khá yên bình, có lẽ chắc chỉ thêm vấn đề Đạo Tặc trên Minh Lộ thôi, hay nếu tôi không nhầm thì có thể thêm cả vấn đề hợp tác quân sự giữa Huyệt Lĩnh Cổ Thành và Duy Long Yêu Đạo cũng nên . Ài ! Hợp tác quân sự sao, cũng hay lắm chớ ! Hệ Tôn nghĩ . Nếu việc đó trở thành hiện thực, thì cơ hội để tham khảo món Ma Tâm Nhập Thế của Kiếp Yêu Tộc cũng tương đối dễ dàng . Từ trước tới nay, Hệ Tôn biết Ma Tâm Nhập Thế qua những lời giảng giải của Lão Đại, và lẻn vào thư viện trong gia tộc để đọc những loại sách bí thuật đặc biệt mà không một học viên nào trong Diêm Vệ Gia được đụng tới . Nay, nếu bản hiệp ước mà trở thành hiện thực, thì những chiến binh từ Kiếp Yêu Tộc sẽ tới đây, và chắc chắn , cơ hội học hỏi món Ma Tâm Nhập Thế kia sẽ hết sức thuận lợi . Chẳng hiểu thế nào mà Hệ Tôn lại đứng quá gần với Hệ Thu Vân, mái tóc của cô gái khẽ tung lên vì một cơn gió, và nó lướt qua mũi Hệ Tôn . Một mùi hương thoảng qua, nhưng thơm không thể tả, trong phúc chốc, ánh mắt Hệ Tôn nhìn vào Thu Vân mà không hề chớp lấy một cái . Dường như Thu Vân đã dần thấy gáy mình nóng lên khi ánh mắt Hệ Tôn đang chiếu vào quá nhiều, cô quay lại và thấy Hệ Tôn đang nhìn cô với ánh mắt đắm đuối . Thu Vân thấy điều này thực không ổn chút nào nên lên tiếng : -Xin lỗi, cậu... Hệ Tôn chợt bừng tỉnh sau cơn mê dài . Không phải chứ ? Chuyện đó mà xảy ra thì sẽ bị nguyền rủa tới ngàn đời mất . -Không . - Hệ Tôn nói, mắt nhìn đi chỗ khác . Người cùng một gia tộc thì không được có chuyện đó . Mẹ kiếp ! - Hệ Tôn rủa thầm . Tại sao lại sinh ra cái luật quái thai đó chứ ? Tất nhiên, có nguyên do của nó . Thứ nhất, người cùng gia tộc kết hôn với nhau, sẽ xảy ra hiện tượng gia tộc ngày càng lụi dần đi, người trong gia tộc ngày càng ít, từ thời cổ xưa, đã không ít gia tộc tuyệt diệt là vì nguyên nhân này . Thứ hai, là chẳng thiếu trường hợp sinh ra một đứa bé quái thai dị dạng, mà nếu đứa trẻ có bình thường về mặt thể xác, thì khi lớn lên, trí tuệ của nó sẽ không phát triển, mà si đần . Đấy chính là lý do vì sao, mà từ ngàn đời nay, mà nam nữ trong cùng một gia tộc không được quan hệ chuyện chăn gối dục tình với nhau . Nhưng rõ ràng là Hệ Tôn không thể kìm nén nổi, biết rằng Hệ Thu Vân phải hơn mình ba, bốn tuổi, và phải gọi bằng sư tỷ . Nhưng từ mấy hôm nay Hệ Tôn đã có cảm giác không ổn một chút nào khi đối mặt với Thu Vân . Tim đập loạn, giọng nói hơi gấp hơn, đánh trống ngực liên hồi . Nếu không phải là vì cái đạo luật kia, thì Hệ Tôn đã lao vào Thu Vân mà cắn xé cô gái như con thú rồi . Dẫu biết rằng, ở cái tuổi đôi mươi này, khao khát yêu đương là điều dễ hiểu, nhưng trường hợp của Hệ Tôn thì thật quá nguy hiểm, bản thân Hệ Tôn cũng tự biết điều đó là ngu xuẩn và hết sức vô đạo, nhưng chính hắn cũng không điều khiển được mình . Ai bảo Thu Vân là trang tuyệt sắc ? Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hiền thục, làn môi hồng, Thu Vân đơn giản vậy thôi, nhưng những cái đơn giản đó đang làm không chỉ Hệ Tôn mà hàng chục gã nam nhân ở Huyệt Lĩnh Cổ Thành phải cấm khẩu khi thấy Thu Vân . Cái đẹp trên khuôn mặt là trò đùa của tạo hoá . Dung nhan đẹp, dung nhan xấu, đó là sự chi phối về độ dài ngắn, to nhỏ, đều thẳng của các bộ phận trên khuôn mặt, không những vậy, nếu bàn tay tạo hoá mà sắp xếp sai, thì khuôn mặt đó có thể làm các gã nam nhân phải chạy biến, nhưng cũng khuôn mặt ấy, mà điều chỉnh lại một chút, thì sẽ trở thành cực phẩm mĩ nhân . Hệ Thu Vân chính là một trong những sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa . Làn môi, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, nếu xét hẳn ra thì cũng chỉ như bao cô gái khác, nhưng sự sắp xếp của các bộ phận trên khuôn mặt quá hoàn hảo với nhau tạo nên một cô gái mĩ lệ . Khuôn mặt hơi sang trọng, nhưng cũng không quá ra vẻ kiểu cách , mang chút hiền thục , tĩnh lặng nhưng không có vẻ cự tuyệt người . Đó chính là đặc điểm hút hồn người của Thu Vân . Cộng thêm với một cơ thể quá cân đối do luyện tập từ bé, và mùi hương mê dụ lòng người, nên Hệ Thu Vân đang là một nàng tiên hạ giới . Các cô gái Dạ Hành Tộc nổi tiếng xinh đẹp, nhưng có lẽ là họ cũng phải đôi chút ganh tỵ khi nhìn thấy cô . Thế nên, đối với một kẻ như Hệ Tôn thì chuyện si mê không quá khó hiểu . Đương lúc đấu tranh nội tâm gay gắt thì tiếng hò reo rầm trời vang lên không dứt . Có thể cả một góc Huyệt Lĩnh Cổ Thành, đủ mọi thành phần dân tộc đang không ngừng vỗ tay và hét lên khi thấy bóng dáng của những chiếc áo trắng đầu tiên . Người Tiên Tộc đã nhập thành . Bước đi đầu là hai cô gái trong bộ bạch y thanh thoát . Cả hai đều bước chậm rãi, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay chắp lại trước ngực, nhìn bước đi, đã đủ biết phong thái tao nhã của họ . Những người xung quanh nhìn thấy mà không khỏi ngưỡng mộ, thán phục . Hai nữ nhân này muôn phần xinh đẹp, mặc dù nếu so sánh với Thu Vân thì có lẽ là chưa bằng, nhưng Thu Vân mười, thì họ cũng phải sáu bảy . Đi theo sau hai cô gái là hai hàng dài các nam nhân Tiên Tộc . Lúc này thì cánh nam nhi trong Huyệt Lĩnh Cổ Thành cảm thấy thẹn thùng . Cũng đúng, các nam nhân Tiên Tộc , ai ai cũng mang vẻ anh tuấn phi thường, không những vậy, họ còn sở hữu một làn da trắng hồng, màu da đặc trưng của Tiên Tộc . Nếu so với các nam nhân tộc khác, thì rõ ràng, nam nhân Tiên Tộc phải đứng ở vị trí đầu tiên . Họ cũng nổi tiếng là hết sức lịch thiệp và phong nhã . Chẳng thế mà các cô nương mới lớn trong Huyệt Lĩnh Cổ Thành đang dùng mọi từ ngữ tốt đẹp nhất để bình phẩm về họ . Và trung tâm của dòng người Tiên Tộc là một lão nhân, râu tóc rất dài và trắng xoá . Đối với những người am hiểu chính sự, và với một kẻ như Hệ Tôn thì chẳng khó khăn gì để nhận ra đây là Vương Chân Hy, bậc đại trưởng lão trong Tiên Tộc, một trong những người có vị trí vô cùng quan trọng trong Tiên Tộc lẫn trên vũ đài chính trị giữa bảy dân tộc . Người ta thường gọi ông là Chân Hy Bách Tuế . Vì ông đã sống hơn một trăm năm, nhưng nhìn dáng đi đường hoàng đĩnh đạc, khuôn mặt cương nghị, da dẻ hồng hào, chẳng ai nghĩ người này đã qua trăm tuổi cả . Đoàn người Tiên Tộc đi đến đâu, mùi thơm nhẹ nhàng đặc trưng vốn có của họ lại lan khắp chốn, khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngây ngất, mái tóc của họ lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng phải vì màu tóc đặc trưng của Tiên Tộc là vàng hoặc bạch kim . Sự xuất hiện của Tiên Tộc làm cho cả một góc Huyệt Lĩnh Cổ Thành được nhốn nháo một phen . Hệ Tôn quay sang Hệ Phong, nói : -Tất nhiên là đối với một số người, thì đám Tiên Tộc này chẳng là cái thá gì cả ! Hệ Phong bật cười : -Tất nhiên ! Cái tất nhiên mà Hệ Phong nói ở đây là đang ám chỉ Kiếp Yêu Tộc . Suy cho cùng ra , thì người Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc cũng có mối quan hệ láng giềng gần gũi, thời Chiến Tộc cách đây sáu trăm năm, liên minh Thiên Cung Tộc - Tiên Tộc là liên minh mạnh nhất lúc ấy . Mặc dù nhân số có thể không đông bằng những tộc khác, nhưng sức mạnh của họ thì không kể đâu cho hết . Một người bọn họ có thể đối đầu với mười người Nhân Tộc . Cho nên, những người thuộc hai dân tộc này được coi là những người mang dòng máu thần thánh . Cũng vào cái thời đó, thì Kiếp Yêu Tộc đã xuất hiện, những con người thuộc phái Thiên Cung Hắc Ám đã bỏ đi tôn giáo, lễ nghi, phép tắc, mà lao vào con đường ma đạo . Đối với Thiên Cung Tộc, thì đó là một sự sỉ nhục, và bắt đầu từ đó, trong ánh mắt của người Thiên Cung Tộc, Kiếp Yêu Tộc là một bọn man di, hạ đẳng . Tiên Tộc cũng thế . Có qua thì có lại . Người Kiếp Yêu Tộc cũng chẳng có tấm lòng rộng mở gì với Thiên Cung Tộc và Tiên Tộc, chẳng thế mà Kiếp Yêu Tộc chẳng bao giờ buôn bán hay giao thương gì với hai dân tộc này cả . Còn trên bàn thảo luận, vũ đài chính trị thì quan điểm của Kiếp Yêu Tộc bao giờ cũng khác so với hai tộc kia, và cãi nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa, đến nỗi mà các vị trưởng giả tộc khác cho rằng, ngồi trên bàn thảo luận mà không thấy bọn họ sửng cồ với nhau thì hôm đó là đại hoạ . Nói là cấm có sai bao giờ ! Trong đám người nhộn nhạo bát nháo nơi đây, có tìm đỏ mắt cũng chẳng bói ra nổi một người thuộc Kiếp Yêu Tộc . Mà nếu có, thì dễ xảy ra những lời lẽ chẳng hay ho cho lắm, cẩn thận khéo có án mạng ! Đang trong lúc còn mải bàn tán về đoàn người Tiên Tộc thì tiếng trống, tiếng đàn đã vang lên . Đám đông lại hò lớn một lần nữa vang dậy Huyệt Lĩnh Cổ Thành . Người Thiên Cung Tộc đã tới ! Lần này thì bước đầu tiên là một đội nhạc với đủ nhạc cụ, họ đang chơi bản nhạc truyền thống của người Thiên Cung Tộc, theo sau họ là một cái đại kiệu, phải tới mười sáu người lực sĩ mới có thể khiêng chiếc kiệu này . Kiệu bằng vàng ròng, chạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo và sống động . Trên kiệu là một người, song diện mạo, tư thế đều không thể nhìn thấy được, vì bốn bức rèm bằng lụa vàng đã che khuất . Hệ Tôn hỏi Thu Vân : -Cô có biết người đó là ai không ? Thu Vân khẽ nghiêng đầu đáp : -Tôi không rõ lắm . Đến cả Diêm Lão Nương cũng không biết năm nay là ai tới . Người Thiên Cung Tộc, xét tư dung, diện mạo thì không khác người Nhân Tộc bao nhiêu . Song điểm đặc biệt nhất của họ thì phải lúc chiến đấu mới lộ rõ . Hệ Tôn khá thông thạo về vấn đề này . Khi chiến đấu, người Thiên Cung Tộc sử dụng một loại bí thuật đặc trưng của dân tộc là hiệu triệu linh thần . Đây chính là điểm nổi bật của họ . Trên Kỳ Thiên Đại Lục, có rất nhiều các vị thần được thờ phụng, song , đối với những người hiểu biết, thì nguồn gốc xuất xứ của các vị thần chính là từ Thiên Cung Tộc, nơi sinh ra truyền thuyết cũng là từ Thiên Cung Tộc . Họ là những người có khả năng với bàn tay của mình tới các vị thần, họ có thể xuyên thời gian để tìm những nguồn gốc của quá khứ, họ có thể với tới một nơi xa xôi khác để lấy thứ mình cần, xuôi dòng về tương lai để biết chuyện gì sắp tới . Người đứng đầu Thiên Cung Tộc, cũng có thể coi là vua của Đại Lục này . Người đó có thể nói chuyện với các vị thần, và bản thân người đó cũng chính là thần . Trong Thiên Cung Tộc, người mạnh nhất, vĩ đại nhất, sẽ được đứng đầu dòng họ, và được cả Đại Lục sùng kính, trong thâm tâm của tất cả mọi người, trừ Kiếp Yêu Tộc, thì người đó là hoàng đế Kỳ Thiên Đại Lục . Phụng Thánh Thiên Cung Đế, hay còn gọi là Thiên Cung Đế Tổ , chính là vị vua đầu tiên của Đại Lục này . Những vị vua đó được gọi là Thiên Cung Vương Ngay cả những người bình thường của Thiên Cung Tộc cũng đã lộ rõ khí thế thao thiên rồi . Nếu thực sự nhìn kỹ , thì người ta đều thấy mỗi người Thiên Cung Tộc đều có chút lấp lánh kim quang quanh người . Thật đáng để ngưỡng mộ ! Nhưng đối với Hệ Tôn, cho dù có Thiên Cung Vương hay Thiên Cung Đế Tổ đội mồ sống dậy mà đến đây thật thì hắn cũng chẳng để tâm vào đâu cả . Phải là Diêm Đế . Đó mới là thứ mà Hệ Tôn ngưỡng mộ . Buổi rước đón cuối cùng cũng kết thúc . Mọi người cũng tản ra để thở cho thoả thích vì phải chen lấn nhau ban nãy . Hệ Tôn , Hệ Phong và Thu Vân cũng nhanh chóng thoát ra khỏi đám ngột ngạt này . Hệ Tôn hỏi : -Chúng ta có được tham dự cuộc họp không ? Hệ Phong trả lời : -Có . Vì là cuộc họp gia tộc mà . Nhưng chỉ được ngồi ghế sau thôi . Nơi diễn ra cuộc họp giữa các gia tộc là một toà nhà lớn vô cùng . Được gọi Huyệt Lĩnh Chi Phong . Tên oai vậy chứ thực ra đây là nơi làm việc của toàn bộ các vị trưởng giả cai quản Huyệt Lĩnh Cổ Thành . Người đi lại đông không sao kể xiết trong toà nhà này . Tất cả đang chuẩn bị để cuộc họp được diễn ra tốt đẹp, hoặc nếu có không tốt đẹp, cũng phải uốn nắn sửa sang lại cho tốt đẹp . Giờ mới bắt đầu tầm chiều, phải một canh giờ nữa cuộc họp mới diễn ra, song Hệ Tôn , Hệ Phong và Thu Vân cũng đến đây từ trước . Anh chàng tóc xám Hệ Thiên Hành sau một hồi dùng dằng và vận động tình cảm mãi mới chịu đi cùng với ba người . Tất nhiên là Hệ Thiên Hành vẫn còn thấy sượng sùng khi đối mặt với Hệ Tôn . Hệ Tôn là kẻ cao ngạo và thích chọc ngoáy người khác, song hắn đang cần tới thuộc hạ, Thiên Hành lại đang có tiềm năng trở thành một thuộc tốt của hắn . Nếu cứ đả động mãi vào nỗi đau của người khác thì thật chẳng có lợi cho Hệ Tôn chút nào . Với một kẻ ngoan cố như Thiên Hành thì phải mềm mỏng một chút . Thế nên, suốt dọc đường đi, cũng như đến đây, Hệ Tôn luôn nói về chủ đề khác, điều đó cũng làm Thiên Hành cảm thấy dễ chịu hơn hẳn . Nhưng lúc này, thì chỉ có Hệ Phong , Hệ Thu Vân và Hệ Thiên Hành là nói chuyện với nhau, vì Hệ Tôn đang thực hiện thời gian biểu của hắn : ngủ ngày . Bao quanh Huyệt Lĩnh Chi Phong là một khu vườn cực rộng gồm hàng trăm loại cây cổ thụ cao vút . Tán lá của chúng che đi ánh nắng mặt trời khiến cho khu vườn này vô cùng mát mẻ, nếu không phải người ta thường hay quét lá rụng và cắt bớt cành đi thì đây đúng là một khu rừng thật sự . Thảm cỏ dày và êm ái như chăn đệm, gió mát khắp nơi, nên đối với một tên như Hệ Tôn, lăn ra ngủ là chuyện tất nhiên . Thấy Hệ Tôn ngủ, và cách mình một đoạn khá xa, Thiên Hành liền quay ra hỏi nhỏ hai Đại Diêm Vệ : -Hai người chấp nhận làm thuộc hạ của nó thật đấy à ? Hệ Phong và Hệ Thu Vân nhìn nhau . Dường như là hơi khó trả lời . Đối với các Đại Diêm Vệ, thì Trung Diêm Vệ mặc dù đã lớn song vẫn chỉ là trẻ con . Tất nhiên, bởi vì các Đại Diêm Vệ là những người đã có bước trưởng thành lớn, cả về mặt suy nghĩ, thực lực . Nên chuyện họ coi những Trung Diêm Vệ là trẻ con cũng chẳng có gì sai . Nhưng ở đây, thì cả hai người, Hệ Phong và Thu Vân đều bị một thằng nhóc ít tuổi hơn qua mặt . Bực thì có bực thật, có ai muốn một đứa ít tuổi hơn mình lại đi dạy bảo mình ? Song, tài năng của Hệ Tôn là không phải bàn cãi . Ai có thực lực, thì người đó được việc, thế thôi . Nhất là đối với Thu Vân, phải chịu thua Hệ Tôn một cách tâm phục khẩu phục như thế thì đành chấp nhận vậy . -Muội đã chấp nhận giao ước với cậu ta ... - Thu Vân nói - ...nên phải thực hiện giao ước thôi . Trở mặt khi giao ước sẽ có kết quả không tốt . Dường như đó không phải là câu trả lời ưng ý với mình, Hệ Thiên Hành quay sang Hệ Phong . Hệ Phong thì nhún vai lập lờ : -Cứ thử đi theo nó xem . Có thể có nhiều chuyện hay thì sao ? Hệ Thiên Hành kêu lên như thể có ai đó xúc phạm tới hắn vậy : -Hai người đang nghĩ gì vậy ? Thằng Hệ Tôn đó là Trung Diêm Vệ, tính theo vai vế, nó là sư đệ của chúng ta ! Bây giờ , chúng ta là thuộc hạ của nó, chẳng phải là đã tự tát vào mặt mình rồi hay sao ? Có lý nào như vậy không ? Hệ Phong và Hệ Thu Vân nhìn nhau, chưa biết nói ra làm sao thì đã nghe chất giọng the thé : -Nếu con nghĩ như vậy , thì thật chẳng nên đi thi Diêm Vệ Lữ Khách làm gì, muốn làm Đội Trưởng, thì phải hiểu điều gì là tốt nhất cho gia tộc ! Cả ba người quay ra . Một người đàn ông dong dỏng cao, mái tóc rũ xuống, màu xám, bám lấy khuôn mặt dài và đôi mắt trũng sâu . Dáng đi uyển chuyển tựa như rắn . Vừa thoáng qua đã đủ biết người này là Diêm Mãng Xà - Hệ Thiên Dự, bố của Hệ Thiên Hành . Hệ Phong và Hệ Thu Vân cung kính : -Thiên Dự đại nhân ! Hệ Thiên Hành gắt : -Cái đó không phải là suy nghĩ tốt đẹp gì cho gia tộc, nhưng con thấy như thế thật không phù hợp ! Hệ Thiên Dự nghiêm nghị : -Không phù hợp ở chỗ nào ? -Nó là Trung Diêm Vệ, là sư đệ của bọn con ! -Có thể là về tuổi tác, con hơn cậu ta . Nhưng xét về mặt võ thuật, con thua cậu ta . Và nếu Hệ Tôn đủ khả năng, thì biết đâu sau này cậu ta sẽ trở thành Tổng Đội Trưởng ? Con là cấp dưới, không lẽ lại muốn kháng lệnh ? -Nhưng... -Con đã thua cậu ta, và nếu cậu ta không nương tay, thì con chẳng còn sống được đến bây giờ . Rõ ràng, trình độ của con vẫn chưa thể bằng Hệ Tôn , thay vì kêu ca phàn nàn, tại sao con không luyện tập để cho bằng cậu ta ? -Nhưng con vẫn chưa dùng hết độc chiêu ! -Vậy chẳng phải Hệ Tôn đã nói với con rồi sao ? Đánh là phải đánh hết sức ! Giữ miếng chỉ có thiệt ! Đây chính là đạo lý khi chiến đấu, chẳng nhẽ con đã quên ? Hệ Thiên Hành cúi đầu xuống, không nói năng gì . Những điều mà cha hắn giảng giải chẳng có gì sai . Thực ra , Hệ Thiên Hành không thể không công nhận Hệ Tôn là thiên tài . Song đối mặt với chuyện phải làm thuộc hạ của một người ít tuổi hơn, Thiên Hành vẫn cảm thấy hết sức khó xử . -Hệ Tôn là người có tài, cái vấn đề ở đây, là cần phải uốn nắn suy nghĩ của cậu ta . Nếu con không muốn trở thành thuộc hạ của cậu ta, thì con cũng phải nên tìm hiểu và học hỏi cậu ta chứ, có đúng không ? Hệ Thiên Hành méo mồm gật gù . -Các con nên vào đi, cuộc họp chuẩn bị diễn ra rồi đấy . -Vâng . Hệ Thiên Hành vẫn còn hơi bực bội một chút, song những điều mà cha hắn nói đều đúng cả . Đã thua, thì phải chấp nhận suy nghĩ rằng người đó mạnh hơn mình, mà muốn mạnh hơn người ta thì chỉ còn cách luyện tập mà thôi . Hệ Phong nói với Thu Vân : -Muội ra đánh thức Hệ Tôn đi . -Vâng . - Thu Vân nhẹ nhàng gật đầu . Nhưng chẳng cần đợi Thu Vân tới thì Hệ Tôn đã lù lù xuất hiện ở đằng sau, mở miệng ngáp vặt vài cái, hắn nói : -Đi thôi ! Vừa nói, Hệ Tôn vừa cất bước . Hệ Phong và Hệ Thu Vân cũng bước theo . Thiên Hành thấy vậy, chẳng lẽ cũng cứ đứng yên ở đó mà ngắm trời ngắm đất chắc ? Thực ra thì Hệ Tôn đâu có ngủ . Những điều mà Diêm Mãng Xà nói, hắn nghe thấy hết . ... Huyệt Lĩnh Chi Phương quả thực là vô vùng rộng lớn . Cái nhà hình vuông này, mỗi cạnh của nó phải tầm hơn ba ngàn bước chân . Toà nhà có bốn tầng, tầng dưới cùng là đại sảnh, đủ người qua lại , thành phần dân tộc nào cũng có, trong sảnh có hơn trăm bộ bàn ghế . Nơi đây chủ yếu là để tiếp khách, nói chuyện . Cả nhóm Hệ Tôn theo cầu thang rộng bằng đá lên tầng hai . Tầng này là để cho các vị trưởng giả cùng những người dưới quyền làm việc tại đây . Có thể thấy hôm nay tất cả mọi người đang làm việc hết sức khẩn trương cho buổi họp lớn ngày hôm nay . Người chạy qua chạy lại, mang theo đủ mọi giấy tờ . Tầng ba, nơi diễn ra cuộc họp, hầu hết tất cả mọi thành phần cấp cao của các gia tộc lẫn dân tộc đã tề tựu đông đủ . Họ đang đứng thành từng nhóm và nói chuyện với nhau . Đứng từ đây, Hệ Tôn có thể thấy bóng dáng to cao của Diêm Lão Đại đang tiếp chuyện với một Nhân Sư . Nhân Sư này cao to, Lão Đại chỉ đứng đến ngực ông ta, cơ bắp nổi cuồn cuộn trong lớp da vàng, cái đầu sư tử của Nhân Sư này được phủ bởi một bộ lông màu trắng xoá như tuyết . Y phục chỉ là một chiếc khố với quần đùi, thêu đủ mọi đường rằn lẫn hoa văn , cởi trần để lộ ra cơ ngực mạnh mẽ và những dấu xăm đặc trưng của Nhân Sư Tộc . Trên trán Nhân Sư này có một sừng dài, nhọn hoắt . Hệ Tôn biết ông ta , Ô Diêu Lạc , vị tướng đứng đầu trong Nhân Sư Tộc . Nhân Sư Tộc có bảy vị tướng mạnh nhất, cầm đầu bảy bộ lạc, sống rải rắc khắp Bắc Kỳ Thiên . Bảy người này được gọi là Thất Thần Tướng . Bảy bộ lạc đó xoay quanh một bộ lạc trung tâm, người đứng đầu bộ lạc trung tâm là Thánh Nhân Sư, là thủ lĩnh của tất cả các bộ tộc, là người mà hết thảy các Nhân Sư sùng kính . Buổi họp này chỉ là giữa các gia tộc, Thánh Nhân Sư không cần phải tới, nên ngài cử Ô Diêu Lạc đi . Hệ Tôn hỏi Hệ Phong : -Tao quên mất, buổi sáng mày có nói tới ngồi ghế sau là như thế nào ? Hệ Phong đã từng cùng cha mình đi dự một vài cuộc họp lớn rồi, nên biết . Hắn giảng giải, tay không ngừng vẽ ra : -Bàn họp phía dưới là để dành cho những người thực sự tham gia họp . Còn chúng ta thì phải ngồi những dãy ghế bao quanh họ, ghế này chủ yếu để dành cho những người trợ giúp việc, hoặc khách quan . Chúng ta ngồi ở đó . Đang lắng nghe chăm chú lời nói của Hệ Phong thì Hệ Tôn bỗng cảm thấy cả thân người mình bị xô đổ về đằng sau . Định thần nhìn lại thì thấy một nữ nhân cũng đang ngã sóng xoài dưới đất . Không ít người ngoái lại cái sự vụ này . -Tên khốn nào thế ? Mắt ngươi bị mù à ? Có cần bản cô nương phải làm ngươi mở mắt không ? Hệ Tôn há miệng không hiểu việc gì xảy ra, song rõ ràng hắn là người bị hại, nên giật giọng : -Con nha đầu chết tiệt ! Có mắt mày mù thì có ! Nữ tử nọ nghe thấy những lời này thì tức giận phừng phừng như lửa đốt, đứng thẳng người lên : -Nhà ngươi chán sống rồi hả ? Hệ Tôn nhìn kỹ . Một nữ tử với nước da trắng lợt, trên trán có những dấu xăm hơi lạ kỳ , cổ đeo những chiếc vòng đính vô số những cái mặt quỷ bằng gỗ , đôi mắt sắc sảo với đồng tử màu xám đục . Đích thực là một nữ tử Kiếp Yêu Tộc . Nữ tử này thực sự cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc . Thân thể hoàn toàn cân đối, khuôn mặt tuyệt mĩ và cổ quái vì những dấu xăm trên trán . Và cô ta cũng đang toả ra thứ mị lực kinh người, đậm đặc hơn cả Hệ Thu Vân, có điều nó toả ra như kiểu sát khí . Song Hệ Tôn vốn đã không ưa gì phụ nữ, ngoài Hệ Thu Vân cho tới lúc này ra, hắn nói : -Vậy thì mày định làm gì chứ ? Nữ tử Kiếp Yêu Tộc bực mình . Đừng nói là mắng mỏ, ngay cả những lời nói không vừa lòng cô ta cũng chưa từng bao giờ nghe thấy , nay gặp phải một tên xấc xược với mình thế này, nên không khỏi tức tối : -Tiểu tử ! Có lẽ ngươi chưa biết bản cô nương là ai nên mới lớn lối vậy phải không ? - Nữ tử vừa nói, vừa để lộ răng nanh hơi nhọn lên . Một nét đặc trưng của người Kiếp Yêu Tộc . Hệ Tôn nhếch mép : -Một con nha đầu như mày thì là cái gì thì tao không biết ! Nhưng vấn đề là mày cần được dạy dỗ sao cho cư xử phải đúng mực, được chứ ? Nữ tử Kiếp Yêu Tộc động nộ, vung tay, cánh tay nhanh như chớp, rõ ràng là một người có trình độ võ thuật, song Hệ Tôn đoán trước được điều này, nên hắn đỡ lấy, tay kia thì lao tới bóp vào cái cổ của nữ tử này . -Ngươi...ngươi... - Nữ tử Kiếp Yêu Tộc nghẹt thở trong bàn tay cứng như sắt của Hệ Tôn . -Bây giờ, tao sẽ dạy cho mày những bài học đầu tiên về tát và vả nhé ! Hệ Phong và Hệ Thu Vân thấy thế không khỏi lo lắng . Gây lộn xộn ở đây đã là không hay rồi, mà lại còn gây gổ với người tộc khác nữa, thật là nghiêm trọng ! Hệ Thiên Hành cảm thấy có biến sự, hắn nhắc nhở Hệ Tôn : -Hệ Tôn ! Thả con bé ấy xuống đi ! -Sao ? Chưa đợi Hệ Thiên Hành trả lời, thì một đám nam nhân chừng mười người, da trắng lợt, võ bị đầy đủ đang bao vây lấy Hệ Tôn, đoạn nói : -Tên tiểu tử thả ngay công chúa xuống ! Bằng không bọn ta tiễn ngươi về địa phủ ! Hệ Thiên Hành giật mình, công chúa sao ? Phen này rắc rối to rồi ! Người đứng đầu Kiếp Yêu Tộc là Yêu Đế . Vốn đã mang theo dòng máu Thiên Cung, nên tuổi thọ đích thực đã rất cao, gần năm trăm tuổi . Vương Chân Hy của Tiên Tộc so với Yêu Đế chỉ đáng hàng hậu bối cháu chắt . Phiền một điều, Yêu Đế mặc dù mang tiếng là nhiều tuổi vậy, nhưng phải mãi tới năm bốn trăm tám mươi hai tuổi mới cùng với thê tử của mình sinh hạ được một cô gái bé bỏng . Đối với người Nhân Tộc thì đó quả là thiên kỳ sự, chứ đối với các dân tộc có tuổi thọ cao, thì đó là bình thường, dẫu rằng là hơi muộn . Cô công chúa Kiếp Yêu Tộc này có tiếng là hơi ngỗ ngược, song vì là mụn con duy nhất nên Yêu Đế thương yêu, chiều chuộng hết mực . Lần này, Hệ Tôn đã không biết đặt sự cao ngạo của mình vào đâu rồi . Hệ Tôn dù là kẻ khinh người đến mấy cũng không thể không để ý tới chữ " công chúa " . Hắn là kẻ thông minh, nên hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm . Cô công chúa này rõ ràng là đang dây dưa rễ má tới cả Yêu Đế, cẩn thận một chút, không thì rắc rối lắm ! Rất nhiều người trong sảnh đường đã quay lại nhìn đám đông đằng kia . Không ít người trong đó đã nhận ra cô công chúa Kiếp Yêu Tộc nên nói lớn : -Tiểu tử, muốn sống an lành, thì hãy thả công chúa ra đi ! Không thì ngươi sẽ phải đối mặt với địa ngục đấy ! -Đúng vậy, đó là công chúa Kiếp Yêu Tộc ! -Tên tiểu tử này thật chẳng biết trời cao đất dày mà ! Hệ Tôn nghe những lời ấy mà nóng bừng cả mặt, từ từ thả tay ra . Cô công chúa khi thoát khỏi cơn nghẹt thở liền ho rũ rượi . Lúc này, thì một vài người có chức vị cấp cao đã tới . Trong đó có cả Diêm Lão Đại và Diêm Lão Nương . Một người nam nhân Kiếp Yêu Tộc khác tới đỡ cô công chúa đỏng đảnh dậy, miệng run lập cập : -Công chúa, người không sao chứ ? Rồi y quay sang quát Hệ Tôn : -Tiểu tử ! Nợ này ngươi tính thế nào đây ? Hệ Tôn rõ ràng đã dây phải ổ kiến lửa . Muốn thoát ra lúc này cũng không được . Diêm Lão Đại thì nói với nam nhân Yêu Tộc kia , gương mặt không thể không đoán ra là đang rất đau khổ : -Vị Diện đại nhân, xin hãy kiềm chế, tại tôi dạy dỗ đứa con không tốt ! Hệ Thu Vân ngơ ngác . Ra đây Vị Diện , tên này còn được gọi là Vị Diện Tướng Quân . Tuổi đời mới gần bốn mươi, nhưng thực ra cái tuổi này là quá, quá trẻ trong Kiếp Yêu Tộc, tức là nếu có sự so sánh tương đối thì còn ít tuổi hơn cả Hệ Tôn . Trẻ như thế mà đã là Tướng Quân Kiếp Yêu Tộc, thực lực mạnh mẽ, có thể gọi là thiên tài . Hắn cũng chút gì đó giống Hệ Tôn, nhưng ghê gớm hơn là tuổi còn trẻ mà đánh bại cả trăm cao thủ Kiếp Yêu Tộc . Nên đích thực là Hệ Tôn đã dính vào một ổ rắc rối lớn . -Lão Đại ! Chuyện này không thể cho qua được ! - Vị Diện nói - Công chúa của chúng tôi đã bị tên này nhục mạ ! Hệ Tôn nhìn cô nàng công chúa, cô ta đang vênh vênh mặt lên với hắn . Nhìn mà phát ghét ! Chỉ muốn tát cho nó một trận ! Diêm Lão Đại thấy sự việc không thể để đi quá xa được nữa . Rất có thể chỉ vì một câu chuyện nhỏ nhặt này mà quan hệ giữa hai dân tộc xấu đi, thật không nên, Diêm Lão Đại cung kính cúi đầu : -Vậy, xin thay mặt toàn thể... Vừa nói đến đó thì đôi tay rắn chắc của Hệ Tôn bóp vào vai ông , đến độ xương muốn vỡ ra . Hệ Tôn nói : -Ông hãy lui về sau đi, Lão Đại . Đám này để tôi giải quyết . Nhìn vào đôi mắt của Hệ Tôn, Lão Đại cảm thấy có một luồng sát khí rất đáng sợ đang bao trùm lấy mình . Đôi mắt của Hệ Tôn đã chuyển sang màu trắng dã, không phải là nó lại bộc phát cái sức mạnh ấy chứ ? -Hệ Tôn, con... -Lui về sau đi ! - Hệ Tôn khẳng định . Lão Đại đành theo ý nó, nhưng thực sự ông hết sức lo lắng, không biết Hệ Tôn định làm gì nữa ? Hệ Tôn nở một nụ cười không mấy gì thân thiện với Vị Diện và cô nàng công chúa đỏng đảnh : -Tôi đã sai, rất mong hai vị thứ tội . -Hãy quỳ xuống, lạy ta đúng ba cái ! Rồi ta sẽ tha cho ngươi ! - Công chúa Kiếp Yêu Tộc nói . -Ngươi nghe thấy rồi chứ ? - Vị Diện tiếp lời - Hãy làm như lời công chúa nói . Hệ Thiên Hành vốn cũng chẳng thích gì cái tính của Hệ Tôn, song nếu bắt Hệ Tôn phải quỳ xuống mà lạy thì thật quá lắm ! Thiên Hành định sửng cồ lên thì đôi tay rắn chắc của Hệ Phong đã siết hắn lại : -Bình tĩnh đi . Hệ Tôn sẽ giải quyết chuyện của nó . Chúng ta không thể can dự . -Nhưng... -Đành chịu vậy thôi . -Huynh là thuộc hạ của nó ? Vậy nó đang bị người ta làm nhục đấy , là thuộc hạ thì sao không thể vì thủ lĩnh chứ ? -Có những thứ, thuộc hạ không thể giúp thủ lĩnh . Hệ Thiên Hành nhìn về phía trước . Tổ sư nó ! Hệ Tôn rủa . Lạy đủ ba vái, khác nào nó là mẹ mình ? Nhưng Hệ Tôn vẫn quỳ xuống, hắn cúi đầu, và lạy . -Một vái ! Diêm Lão Đại vốn bực mình với Hệ Tôn vì gây ra rắc rối, nhưng nhìn thấy nó bị người khác làm nhục thế này, ông cũng thấy tim như có dao cắt . -Hai vái ! Đứa con của Diêm Đế mà phải quỳ xuống mà lạy một con nha đầu miệng còn hôi khắm sữa mẹ sao ? -Ba vái ! Mọi người trong đại sảnh đường chăm chú xem cái cảnh có một không hai, tất cả đều lắc đầu cho tên tiểu tử ngu xuẩn . Đụng tới công chúa Kiếp Yêu Tộc, bị phạt như thế này là còn nhẹ ! Hệ Tôn có thể cảm thấy những tiếng cười mỉa mai hắn ở khắp nơi, mặt hắn nóng bừng, từ bé đến giờ, chưa khi nào phải chịu nhục như thế này ! Hệ Tôn đứng dậy , mỉm cười : -Như vậy đã được chưa ? Cô công chúa Yêu Tộc gật gù : -Bản cô nương tạm tha cho ngươi lần này ! Nói xong, cả đám Kiếp Yêu Tộc rút khỏi đám lộn xộn . Diêm Lão Nương cũng cảm thấy nóng mặt . Bà không trách Hệ Tôn, mà trách con nha đầu kia . Đúng là được cưng chiều nên thành ra hư hỏng , nó nghĩ mình là công chúa nên muốn làm gì thì làm sao ? Diêm Lão Đại quay sang hỏi Hệ Tôn : -Con ổn chứ ? -Tôi không sao . Hệ Phong và Hệ Thu Vân cũng không dám nói nửa lời nào . Cái cảnh đó đã là quá đủ nhục nhã cho gia tộc Diêm Vệ lẫn bản thân Hệ Tôn . Đường đường là gia tộc mạnh nhất Nhân Tộc giờ phải cúi đầu trước một đứa con nít, thật là chuyện đáng để rùm beng đây ! Các gia tộc khác nhìn vào sự vụ này sẽ cười khinh Diêm Vệ Gia mất thôi ! Hệ Tôn quay lại, nói với ba Đại Diêm Vệ : -Cứ vào trong đi, tôi muốn tham dự cuộc họp này . ... Hệ Tôn cùng với ba Đại Diêm Vệ đã chọn cho mình một chỗ ngồi tốt, từ đây, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh cuộc họp . Không hiểu sao, mà Hệ Tôn lúc này lại ngồi cạnh Thiên Hành . Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, một vị trưởng giả Nhân Tộc đứng dậy, nói : -Rất vui mừng khi các gia tộc của Nhân Tộc có mặt ở đây hôm nay ! Tiễng vỗ tay rào rào vang lên , tiếp theo vị trưởng giả giới thiệu từng gia tộc một, và các vị chính khách cao cấp của các dân tộc đến dự . Buổi họp bắt đầu từ những vấn đề an ninh . Cái này, cũng không có gì nhiều để nói , nhưng người ta vẫn cố tình bới móc một số thứ ra để nói cho được nhiều . Đã phát ngán lên chuyện này, Hệ Tôn quay sang hỏi Thiên Hành : -Mày có biết con nha đầu ấy là như thế nào không ? Thiên Hành phóng tầm mắt theo hướng chỉ tay của Hệ Tôn , cô nàng công chúa đỏng đảnh đó đang ngồi chếch hướng so với hai người . Thiên Hành nói : -Con bé ấy hả ? Tên nó là Diệu Vĩ . Con bé này là con của Yêu Đế , ngỗ ngược tai quái lắm ! Tại mày dây phải nó nên đành chịu thôi ! Hệ Tôn mỉm cười man rợ, hắn nói : -Được lắm, con nha đầu này thích thế chứ gì ? Thiên Hành, tối nay , mày đi với tao ! -Làm gì ? -Cho nó biết mùi đời một phen, để cho con nha đầu này phải nhục nhã suốt cuộc đời còn lại ! -Này , mày không định nói là... -Câm bớt cái mồm mày lại ! Nghe tao nói đây... Hệ Tôn ghé miệng vào tai Thiên Hành , thì thầm một hồi rõ lâu . Nghe xong, Thiên Hành mở mắt lớn, lắc đầu nguầy nguậy : -Không được đâu ! Chuyện đó quá là vô đạo ! -Yên tâm, tao tin là con này đủ sức chịu đựng ! Thiên Hành suy tính, hay thật đấy, nhưng mà nguy hiểm quá ! Hắn nói nhỏ : -Ai dạy mày cái trò này ? -Còn ai ngoài ông anh Hệ Liệt yêu quý của tao ? Hệ Thiên Hành mặc dù hơi dị ứng với cái tên Hệ Liệt, song hắn vẫn hỏi : -Thế mày và ông anh yêu quý đã thử trò này với con nào chưa ? -Rồi . Sung sướng vô cùng ! Nhìn cái vẻ mặt của con bé ấy, tao và ông anh được một trận sảng khoái tới sáng hôm sau ! Hệ Thiên Hành ngẩn người ra một lúc, rồi hỏi : -Lúc đó mày bao nhiêu tuổi ? -Mười hai . -Mới có mười hai ? Vậy con bé nào xấu số thế ? -À, con bé ấy dám chửi mắng ông anh Hệ Liệt của tao giữa phố, và để trả thù, lão và tao đã đợi đúng đêm hôm đó mà ra tay với con này . -Bệnh hoạn quá ! Mày không thấy thế là tởm sao ? -Con nha đầu cần được dạy dỗ đến nơi đến chốn . Và hai chúng ta sẽ cho nó biết cái cảnh "hai đầu hai chiến tuyến" là như thế nào . Nhưng mà phải xin một ít mê dược của Thu Vân đã . Để cho nó ngủ , ra tay thuận tiện hơn nhiều . Rốt cục thì Thiên Hành cũng ưng thuận cái kế hoạch của Hệ Tôn . Dù có hơi vô đạo một tý, nhưng thôi, sướng một lần, đâu có sao ? Mà công chúa công chiếc gì chớ ! Vào tay hai thằng này là sẽ ra bã hết ! Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc . Tất nhiên, là người ta không quên nhắc nhở là có một buổi chiêu đãi tiệc vào tối mai, giờ này, những vò rượu thơm ngon của Danh Tửu Khách Điếm chắc chắn là đã tới nơi rồi . Hệ Thu Vân đang cởi những chiếc trâm cài ra khỏi mái tóc . Ngoài trời, đêm tối đã bao trùm khắp nơi . Nghĩ lại chuyện xảy ra ban chiều, Hệ Thu Vân cảm thấy thật phiền lòng cho Hệ Tôn . Đường đường là trang nam tử mà phải cúi đầu xuống trước mặt một ả nha đầu, thật là quá nhục ! Trong thâm tâm Thu Vân, Hệ Tôn không phải là kẻ chỉ thích trò chơi thủ lĩnh - thuộc hạ kiểu như con nít . Đó thực sự là thủ lĩnh . Và Thu Vân cảm thấy tim mình nhói đau khi thấy Hệ Tôn phải quỳ xuống . Có tiễng gõ cửa, Thu Vân vội chỉnh trang lại y phục , rồi ra mở cửa, đứng trước mặt cô là Hệ Tôn . -Hệ Tôn à... - Thu Vân ấp úng - ...có...có chuyện gì không ? -Cô vẫn chưa ngủ sao ? - Hệ Tôn ngó vào trong rồi hỏi . -Chưa... -Cho tôi xin một tí mê dược . Hệ Thu Vân ngạc nhiên, hỏi : -Mê dược ? Cậu cần nó để làm gì vậy ? -À, tôi không ngủ được, và tôi cần chút mê dược cho chính mình ấy mà... Hệ Thu Vân hơi khó hiểu, mất ngủ mà phải cần tới mê dược ư ? -Thôi nào . Tôi là một thủ lĩnh, cô là thuộc hạ ! Hãy nghe lời tôi, được chứ ? - Hệ Tôn nói . Thu Vân thấy khó xử, nhưng cô đã chấp nhận là thuộc hạ của hắn thì phải nghe lệnh của hắn . Thu Vân đi vào trong và lấy ra một hộp nhỏ, nói : -Chỉ cần mở nắp, rồi đốt lên, là được . Đừng dùng nhiều quá, hít một chút là đủ rồi . Hệ Tôn vui mừng không kể xiết, hắn cầm lấy cái hộp, rồi tự nhiên hôn vào má Thu Vân : -Cám ơn ! Nói xong, chạy biến . Thu Vân há hốc miệng, đứng bần thần ở giữa cửa . Mặt cô đỏ lựng lên như trái dâu chín . Hệ Tôn vừa làm gì thế ? Và dường như nụ hôn ấy có sức mạnh hay sao mà tay của Thu Vân phải bám vào cửa để đứng cho vững . Sau khi đã có được thứ mình muốn, Hệ Tôn lao như bay, và tới nơi đã hẹn, hắn thấy Hệ Thiên Hành đã đứng chờ ở đó, tên này vai mang một cái túi màu đen khá to . -Mày chuẩn bị đủ chưa ? - Hệ Tôn hỏi . -Rồi ! Yên chí ! -Đi thôi ! Mọi người trong gia tộc Diêm Vệ tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành này đều đang ở trong một khuôn viên khá rộng . Mặc dù đã là đêm, nhưng vẫn còn vài chục Lữ Khách đi tuần tra . Tới cổng khuôn viên, Hệ Tôn thấy hai Lữ Khách đang chặn mình lại, hỏi : -Hai cậu Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành, các cậu làm gì trong đêm tối thế này ? Hệ Tôn ngon ngọt đáp : -À, chúng tôi thích đi chơi một chút, các anh thấy đấy, ở mãi trong này chật chội quá ! Hai Lữ Khách nhìn nhau vẻ hơi tần ngần, song Hệ Tôn đã dúi vào tay hai người, mỗi người một nén bạc : -Cầm lấy mà đi uống rượu cho sướng, hai ông bạn của tôi ! Hai Lữ Khách vội đưa lại , thực ra đều cùng một người trong gia tộc cả, không phải làm thế này cho mệt . Nhưng Hệ Tôn nói : -Thôi, cứ cầm lấy, và đừng nói với ai là chúng tôi ra ngoài nhé ! Khoảng hai canh giờ nữa, thì hãy đợi để mở cửa cho chúng tôi, được chứ ? Mọi việc xong xuôi đâu vào đó, Hệ Tôn và Thiên Hành ra khỏi khuôn viên . Địa điểm mà Hệ Tôn chọn là khu vườn rộng lớn bao quanh Huyệt Lĩnh Chi Địa . Hệ Thiên Hành hỏi : -Mày chọn chỗ này sao ? -Cỏ êm ái thế này, làm việc mới có cảm hứng chứ ! Hệ Thiên Hành lẳng chiếc túi đen vào gốc cây, rồi cùng với Hệ Tôn đi thẳng tới khuôn viên của người Kiếp Yêu Tộc . Khuôn viên của Kiếp Yêu Tộc cũng như khuôn viên của Diêm Vệ Gia, mặc dù các phòng đã tắt đèn, song những lính canh tuần tra bảo vệ thì không thiếu . Và đôi mắt tinh tường của Hệ Tôn còn thấy cả những đạo bùa phòng chống pháp thuật đang giăng khắp khuôn viên . Nhưng bảo vệ cẩn mật đến mấy thì cũng chẳng thể làm khó Hệ Tôn . Bởi vì , sau cuộc họp chiều nay, hắn và Hệ Thiên Hành đã điều tra vô cùng kỹ lưỡng cái cách bảo vệ của khuôn viên này . Mặc dù là những thứ bùa cao cấp, nhưng chỉ cần khéo léo một chút là có thể phá chúng như bỡn . Hệ Thiên Hành và Hệ Tôn đang mặc những bộ đồ đen trùm kín người , chỉ để lộ ra đúng hai con mắt để nhìn . Cả hai tên đã vào được trong một cách dễ dàng . Hệ Thiên Hành xắn tay áo, cười khẽ : -Bây giờ là việc của tao ! Từ ống tay áo, một cây gậy đen lao ra . Hệ Thiên Hành đã thay cây gậy mới, và nó chẳng khác Phong Côn là bao nhiêu, có điều cây gậy này tốt hơn Phong Côn cả trăm lần . -Niệm ! Thiên Hành khởi thuật . Cây gậy dẻo oặt và trườn đi như con rắn, gặp phải những đạo bùa nào, nó liền kéo xuống rồi xé nát đạo bùa đó ra . Cũng phải đến gần trăm cái đạo bùa thế này ở khắp nơi , trên tường, dưới đất, chỗ nào cũng có . Nếu sơ sảy mà bước chân vào thì tiếng nổ lép bép như pháo từ những cái đạo bùa này sẽ phát ra . Đó chính là một đạo bùa dùng để chống những tay đạo chích . Trong Diêm Vệ Gia, cũng có khá nhiều chỗ dùng đạo bùa này . Đôi tay của Thiên Hành đang phát ra một luồng đạo quang màu tím đen dị thường . Lúc này, linh thức của Thiên Hành đang hoà nhập với con rắn, hắn điều khiển con rắn cũng chính là điều khiển cây gậy . Mọi cảnh vật ở xung quanh cây gậy, Thiên Hành đều nhìn thấy hết . Một lúc sau, Thiên Hành mở mắt, hắn nói : -Đã xong ! Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành lao vút đi trong đêm tối . Những tên lính canh Kiếp Yêu Tộc ở đây tuy võ công cũng thuộc hàng mạnh, nhưng so với hai kẻ đang làm chuyện ám muội này thì còn thua xa . Bọn chúng không thể nào nghe thấy tiếng bước chân nhanh như gió của Thiên Hành và Hệ Tôn . Tới một ngôi nhà lớn, Thiên Hành và Hệ Tôn thấy một tên đứng chắn trước cửa . Thân hình cao, da trắng lợt, mắt lộ vẻ bá khí, hông đeo một thanh trường đao . Đây chính là Vị Diện Tướng Quân, và nơi hắn đứng canh không đâu khác chính là nơi mà Diệu Vĩ công chúa đang ở . Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành khẽ khàng đi ra lối cửa sau . Hệ Tôn thấy trong nhà, đèn vẫn sáng, cô công chúa đỏng đảnh kia vẫn chưa ngủ . Hệ Tôn lấy tay khoét một lỗ trên cái cửa sổ, ngó vào trong, thấy Diệu Vĩ đang ngồi trước gương soi . Con nha đầu này thích ngắm vuốt đến thế cơ à ? Mỉm cười đắc chí, Hệ Tôn mở hộp . Trong hộp là những cuộn vải rất nhỏ, và dài . Hệ Tôn đưa một cuộn lên tay, dí cuộn vải đó vào ngọn lửa từ cây đuốc trên tường, cuộn vải bốc một làn khói, Hệ Tôn đưa nó qua cái lỗ và chờ đợi . Hệ Thiên Hành thì đang cảnh giới cho Hệ Tôn, đề phòng Vị Diện . Được một lúc, Hệ Tôn ngó vào trong, đã thấy cô công chúa Diệu Vĩ đổ gục trên ghế . Hệ Tôn khéo léo cạy cửa sổ để vào . Riêng cái khoản cạy cửa thì hắn ăn đứt anh trai Hệ Liệt của mình . Bao lần đi chơi khuya về muộn, Hệ Tôn chuyên cạy cửa để vào nhà . Trình độ cạy cửa của Hệ Tôn thì đến cả Diêm Đế cũng đừng hòng bao giờ bắt được thằng nhỏ này chứ chưa nói tới cái thằng ranh Vị Diện kia . Chỉ bằng một con dao, và nhẹ nhàng lách qua khe, Hệ Tôn mở toang cửa, Thiên Hành cùng với Hệ Tôn chui vào, rồi khẽ khàng đóng cửa lại . Hệ Thiên Hành thổi phụt một cái làm nến tắt . Chiêu này đủ để tên Vị Diện bên ngoài kia biết là công chúa đã đi ngủ, và hắn quay về phòng của mình . Hệ Thiên Hành thì thầm : -Được chưa ? -Say như con chuột chết ! Giúp tao nào ! Hệ Tôn lôi ra từ trong người một bọc vải lớn màu đen, bọc vải này đủ để chứa một người . Hệ Tôn nắm đầu, Thiên Hành nắm chân, và hai tên từ từ đưa cô công chúa vào trong bọc vải . Hệ Tôn mở cửa sổ . Rồi hai tên chuyển cái bọc vải ra như chuyển hàng . Xong xuôi đâu đó , Hệ Tôn giữ hiện trường như ban đầu . Hắn cùng với Thiên Hành vác bọc vải - công chúa Kiếp Yêu Tộc lên vai rồi theo đường ban nãy, mà phi thân ra ngoài khuôn viên . ... Rốt cục thì Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành đã tới cái chỗ mà bọn chúng tới ban nãy . Đặt bọc vải xuống, Hệ Tôn cởi dây, lôi cô công chúa Diệu Vĩ ra . -Ui da ! - Hệ Tôn xuýt xoa - Con này ngon thật ! Hệ Thiên Hành cười : -Mày chắc là nó say rồi chứ ? -Yên tâm là ngủ giờ Mão sáng mai cũng chưa chắc đã dậy được ! Giờ thì làm việc đi ! Cởi hết quần áo nó ra ! Hệ Thiên Hành và Hệ Tôn bắt đầu lột hết quần áo của công chúa Diệu Vĩ . Hệ Tôn cười : -Tao là khoái cái công đoạn này nhất ! -Ê, mày xem này, con bé này có cả dấu xăm dưới bụng nè ! -Chuyện, con gái Kiếp Yêu Tộc nào mà chả thế ! Sau khi đã lột hết quần áo công chúa, Hệ Tôn xách cái bọc vải đen mà Thiên Hành để lại ban nãy ra, nói : -Cấm có sờ mó linh tinh ! Để đấy tao phân công mày chốt ở vị trí nào ! -Ngực con nha đầu này ác phết đấy chứ ! -Tao đã bảo mày cấm sờ vào cơ mà ! -Tao đã làm gì đâu ? Hệ Tôn trút bỏ cái đống bên trong túi vải đen, là một đống hỗn tạp gáo dừa lẫn lá cọ . Hắn ném lá cọ cho Thiên Hành : -Làm việc đi ! Hệ Thiên Hành tới những cái lá cọ, hắn lấy dao, chặt từng khúc và dùng dây đan vá chằng vá đụp với nhau . Hệ Tôn thì lấy hai cái gáo dừa hắn cho là ưng ý, rồi...úp hai cái gáo dừa này lên ngực công chúa Diệu Vĩ . -Không được ! - Hệ Tôn gắt . Hệ Tôn thử hai cái gáo tiếp theo . -Không được ! -Không được ! -Không được ! -Không được ! Hệ Thiên Hành nói : -Sao mày cứ không được mãi thế ? -Chẳng có cái nào vừa với ngực con nha đầu này cả ! -Tức là thế nào ? -Cái thì to quá ! Cái thì nhỏ quá ! Mà mấy cái gáo dừa này mày lấy đâu ra thế ? -Thì tao ra ngoài khu chợ sầm uất nhất để mua mà ! -Ngày trước, tao và ông anh chọn được hai cái gáo vừa vặn luôn, mày làm ăn chán quá ! À mà được rồi đây nè, vừa khít nhé ! Hệ Thiên Hành cười như nắc nẻ . -Rồi, mày có biết vẽ không ? - Hệ Tôn hỏi . -Có . Sao ? -Để cái đống lá cọ ấy cho tao . Có bút vẽ và mực ở đây rồi, mày vẽ ngay cho tao, bất cứ hình gì lên hai cái gáo này ! Hệ Tôn và Hệ Thiên Hành đổi vị trí, lần này thì đến lượt Hệ Tôn tước những mảnh cọ và nghiến răng nghiến lợi đan chúng lại với nhau , đoạn không ngừng khoái trá : -Con nha đầu chết tiệt, xem lần này mày còn dám vác mặt đi đâu nữa ? Hệ Thiên Hành quay sang hỏi : -Vẽ cái gì đây ? Hệ Tôn nghĩ một lúc rồi nói : -Vẽ cái đầu lâu được không ? -Được, nhưng mà không hay... -Hay vẽ con khỉ ? -Con khỉ ở trước ngực à ? Đừng bảo thế chứ ? -A ! Đúng rồi ! Mày vẽ ngay cái bàn tay cho tao ! Mỗi bên một cái ! Hai đầu chiến tuyến ! -Hay đấy ! Được , mày khá lắm ! Và Hệ Thiên Hành bắt đầu hý hoáy vẽ, Hệ Tôn đã chuẩn bị cho hắn thứ vôi trắng nên thứ mà hắn vẽ nổi bật trên cái gáo dừa màu nâu . Hệ Tôn vừa hoàn thành tác phẩm của mình thì Thiên Hành cũng đã xong nhiệm vụ . Hai cái gáo dừa được nối lại bằng dây bện thừng, quấn quanh ngực cô công chúa Diệu Vĩ xấu số . Trên mỗi cái gáo dừa là hình vẽ hai bàn tay to đùng, phải công nhận là cái thằng Thiên Hành này vẽ giống ! Hai bàn tay đó như đang sờ soạng cái gì vậy ! - Hệ Tôn cười sặc sụa . Lần này thì đến lượt Hệ Tôn, hắn đeo vào cho cô công chúa một cái váy bằng lá cọ xanh rì . Chốc chốc, gió lại rít lên làm từng chiếc lá lật lên, vui hết biết ! -Vòng cái dây qua hông nó ! -Cột chặt vào cho tao ! -Thằng ngu ! Cột chặt vào ! Không đến lúc cái váy nà
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang