[Dịch]Sinh Ly Tử Biệt - Sưu tầm
Chương 11 : Đối mặt với dã thú
.
Cách Huyệt Lĩnh Cổ Thành năm trăm dặm về phía Nam là một khu vực tự trị của người Dạ Hành Tộc . Nơi đây, pháp luật, khuôn phép, lễ nghi bắt buộc phải tuân theo những truyền thống của dân tộc Dạ Hành . Người Nhân Tộc, khi đã bước chân vào đây, là phải tuân theo pháp luật của một dân tộc khác .
Khu vực tự trị này vốn là một nơi tập trung buôn bán của người Dạ Hành Tộc, sau thấy có nhiều người định cư ở chỗ này quá, nên các vị trưởng giả Nhân Tộc đã nhờ tới một người Dạ Hành Tộc có uy tín cai quản nơi này, và biến khu vực thành một khu tự trị . Khu tự trị này, có nhiệm vụ quản lý trật tự, an ninh trong giới hạn cho phép . Còn khi một người nào đó bước ra khỏi khu vực, thì sẽ phải tuân theo pháp luật của Nhân Tộc .
Pháp luật, nói đằng thẳng ra thì không có khác nhau nhiều lắm . Đều là những điều quy ước để bảo vệ người dân lương thiện mà . Song cũng có một chút khác biệt . Người Nhân Tộc không cấm mở sòng bạc, thì Dạ Hành Tộc cấm tuyệt, ai mà mở sòng bạc trên lãnh thổ, hoặc các khu vực tự trị của người Dạ Hành Tộc sẽ bị bỏ vào nhà lao mà chờ xét xử . Người Nhân Tộc cho rằng nam nữ e ấp nhau trên đường phố là phản cảm, còn người Dạ Hành Tộc thì ôm ấp hôn hít thoải mái . Đại loại là một số thứ nó hơi khác biệt như vậy .
Sau hơn một tuần hành trình từ Đại Việt Thành, Hệ Liệt, Văn Thù và Đông Cô đã dừng chân nghỉ lại tại khu tự trị của người Dạ Hành Tộc . Dọc đường vẫn thế, Đông Cô và Văn Thù vẫn bị Hệ Liệt tra tấn bằng những bài lảm nhảm không biết mỏi mồm của hắn . Song lần này, những bài lảm nhảm đó cũng có phần nào hay ho hơn, từa tựa như Hệ Liệt bốc phét về những trận chiến kinh thiên động địa của hắn trong suốt sáu năm qua . Nào là một mình đối chọi với trăm con quái vật hung dữ, nào là một mình thám hiểm lăng mộ chết chóc ở tít phương Bắc xa xôi, nào là một tay đã giết ba trăm hai mươi tư cao thủ như thế nào , thậm chí Hệ Liệt còn bốc phép rằng hắn đã gặp tất cả các Thánh Thú trong Thập Nhị Thánh Thú rồi, thậm chí hắn còn giết một vài con Thánh Thú nữa . Nghe đã biết là điêu ngoa đủ đường . Cái lăng mộ cổ trên phương Bắc , Hệ Liệt bốc phét giỏi quá khiến lắm người trong quán trà nghe hắn nói lại cứ gật đầu tin sái cổ tưởng là thật . Song nghe tới đoạn đu dây leo, chạy vượt tường qua những cạm bẫy, những con quái vật là người ta chán hẳn . Trên cái lăng mộ tuyết đó mà có dây leo a ?
Đông Cô mỉm cười . Dù sao hắn bốc phét thế nghe cũng hay hay .
Đông Cô nằm ngửa trên cái giường . Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh đông vui của người Dạ Hành Tộc, mà Đông Cô cũng cảm thấy vui theo .
Hai tuần qua, Đông Cô đã luyện tập không ngừng nghỉ với bốn miếng đá . Hết chạy trong nước, rồi lại luyện tập chạy trên bộ . Ròng rã mấy ngày như thế, cộng thêm cái chế độ dinh dưỡng mà Hệ Liệt áp dụng , khiến Đông Cô tiến bộ vượt bậc, đến bản thân Đông Cô cũng chẳng dám tin là mình lại tiến bộ nhanh đến như thế . Hiện tại, ở trên mặt đất, Đông Cô đã có thể đạt tốc độ gần bằng với tốc độ trước khi đeo đá . Chạy dưới nước cũng ngày một nhanh hơn, đã có thể rẽ nước, xẻ sóng mà đạt bước chạy nhanh rồi, tất nhiên là chưa thể bằng cái tên Văn Thù được . Hắn chạy một cái, nước sông như dạt sang một bên, đánh ùm ụp như sóng biển, tốc độ chạy kinh hồn, mà dường như càng ngày, Văn Thù càng nhanh hơn .
Hiện tại, trong sinh hoạt hằng ngày, Đông Cô chẳng còn gặp chút khó khăn nào nữa . Sức khoẻ cũng đã tăng vọt một cách kỳ lạ . Bây giờ, Đông Cô có thể một tay mà đấm vỡ nát một tảng đá lớn được . Một Sát Thủ mà khoẻ như thế, phải nói là xưa nay có một . Việc nằm, là điều cấm kỵ khi đeo đá lên người, giờ chỉ là cái gì đó tầm thường với Đông Cô . Cô muốn nằm, muốn ngồi, thế nào tuỳ thích mà chẳng sợ đá đè nát tay chân . Xem ra, Hệ Liệt cũng là một người huấn luyện giỏi .
Ài ! Lại chẳng thế ! Hắn là kẻ huấn luyện tài ba nhất ! - Hệ Liệt vỗ ngực tự khen mình trước sự tiến bộ của Đông Cô mà đâu có biết, nếu cô gái không cố gắng, thì sao đạt được thành tích này chứ ?
Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng . Đông Cô ngày càng mạnh hơn, và đang dần đủ thực lực để đối đầu với hắn .
Dạ Khách .
Ngày thanh toán nợ đã gần đến .
Tiếng gõ cửa vang lên . Chắc lại là cái tên Hệ Liệt dở hơi đây mà .
Nói là cấm có sai ! Là Hệ Liệt đang nhăn nhở cười . Tên này đi đâu cũng có một đặc điểm khiến người ta dễ nhận thấy vô cùng . Áo choàng đỏ với thanh Khô Lâu Kiếm, nhìn mà phản cảm quá !
-Cô bé, chưa ngủ sao ? Có cảm thấy nóng nực không ? Chúng ta tâm sự với nhau chút nhé ?
Nói tía lia như tên bắn xong, Hệ Liệt bước vào phòng mà chẳng cần đợi Đông Cô có đồng ý hay không ? Tự tiện thành quen rồi mà . Tên này cần phải được hiểu thế nào là lịch sự à .
Vẫn cái tư thế ngồi trên ghế đó, người ngả về sau, chân bắc chữ ngũ, Hệ Liệt nói :
-Cô bé, bây giờ cô đã có tốc độ rất nhanh rồi đấy . Cái món này, tôi cũng không ngờ là cô có thể thành công trong một thời gian ngắn như vậy . Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, trong suốt thời gian này cho tới khi gặp Dạ Khách, tuyệt đối đừng có tháo đá ra, khi nào tôi bảo được thì hẵng làm, nhé ?
-Rồi . - Đông Cô khẽ đáp .
-Chế độ dinh dưỡng, ăn uống cũng phải hết sức tuân thủ . Nhưng mà cũng đừng nên quá nguyên tắc, sáng mai đừng luyện tập nữa, ăn nhiều lên một chút, và đi thư giãn cho đỡ căng thẳng, nhé ?
-Biết rồi .
Hệ Liệt cười :
-Biết rồi mãi thế, ngồi đây tôi xem nào !
Đông Cô khó hiểu, liền hỏi :
-Ngồi đâu ?
Hệ Liệt vỗ tay lên đùi hắn rồi nói :
-Ngồi đây chứ đâu ?
-Điên à ?
-Nè ! Giao ước đó nhá ! Tôi làm rất nhiều cho cô rồi, nhưng cô chưa làm cái gì cho tôi cả !
Đông Cô méo miệng thở dài . Cái tên này ! Cứ đụng cái gì là hắn lại lấy giao ước ra doạ nạt Đông Cô . Nàng chẳng biết làm thế nào mà trị hắn cả, thôi thì cứ ngồi lên đùi hắn vậy .
Ái dà ! Con bé này càng ngày càng xinh ra ! - Hệ Liệt tặc lưỡi . Nhìn cái ngực của Đông Cô mà Hệ Liệt phát thèm . Cả thân hình mềm mại của cô gái đang làm Hệ Liệt ngây ngất .
Chợt Hệ Liệt nói :
-Mà thôi, cô ra chỗ khác cho tôi nhờ ! Phụ nữ gì mà nặng quá vậy ?
Tốt thôi ! Đông Cô thực chẳng muốn ngồi trong lòng của Hệ Liệt tí nào cả . Nhưng mà...
...tên này cũng tình cảm lắm đấy chứ .
Đông Cô ngồi trên cái giường, hỏi :
-Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi ?
-Hai mươi chín . Có vấn đề gì ? - Hệ Liệt hỏi .
-Không .
-Cô chê tôi già, không khoẻ mạnh như mấy thằng trai tơ mới lớn sao ? Này, đừng khinh thường thế nhé, chuyện chăn gối, tôi có đủ bản lĩnh làm các cô gái một lần suốt đời không quên !
Đông Cô phì cười . Cái tên này mở miệng ra là toàn chuyện chăn gối bậy bạ .
Hai mươi chín tuổi . Chính xác là vậy . Hệ Liệt có khuôn mặt khá già dặn . Nói đúng hơn là kẻ già đời . Dường như đối với hắn, chuyện gì hắn cũng biết, thế giới này là quá nhỏ bé với Hệ Liệt . Nhưng tính cách hắn lại khá trẻ trung, thỉnh thoảng lại lên cơn như một đứa con nít, kể cũng lạ cho cái tên này .
-Anh là người của Diêm Vệ Gia ?
-Đúng . Cô biết cái gia tộc chết tiệt đó ?
Đông Cô thấy lời nói của Hệ Liệt có chút gì hơi khinh khỉnh tới chữ Diêm Vệ Gia . Song cô vẫn nói :
-Ở Vạn Xuân Thành, ai mà chẳng biết . Nhưng anh đi ra ngoài để phiêu lưu rồi quay trở về gia tộc trong nay mai sao ?
Ài ! - Hệ Liệt tặc lưỡi . Cô bé này cũng hiểu biết ghê . Đông Cô đang nói tới việc một số người không thi tốt trong kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, chọn theo hướng lang thang khắp chốn luyện tập đây mà .
-Không . - Hệ Liệt đáp - Tôi đã rời bỏ gia tộc đó rồi . Tôi không còn chút gì dính dáng tới gia tộc ấy nữa .
-Vì sao vậy ? - Đông Cô hỏi .
Hệ Liệt thở dài :
-Chẹp ! Có những thứ khiến người ta không còn giữ được trái tim của mình nữa .
Đông Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi :
-Tôi nghe nói, cách đây sáu năm, Diêm Vệ Gia có truy nã một kẻ phản bội gia tộc . Kẻ đó có phải là anh không ?
Hệ Liệt cúi đầu xuống, nhìn đăm đăm vào mắt Đông Cô, nói :
-Điều gì khiến cô nghĩ tôi là kẻ đó ?
-Đừng quên đối với các Sát Thủ như tôi , một sự việc nhỏ nhất cũng khiến tôi để ý . Kẻ bị gia tộc Diêm Vệ gọi là phản bội ấy, được mọi người nói là có sức mạnh kinh khủng nhất trong gia tộc Diêm Vệ . Hắn đã phạm những tội ác không thể dung thứ, gây tổn hại nghiêm trọng tới gia tộc . Vậy nên...
-Vậy nên làm sao ? - Hệ Liệt cười , ánh mắt hắn lộ ra một tia máu .
Đông Cô nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó, song vẫn nói :
-Tôi nghĩ rằng anh chính là kẻ đó . Thứ sức mạnh mà anh đã dùng để giết Tiền Kỳ ... cái đó ... không giống bất cứ một loại sức mạnh nào mà tôi đã từng gặp .
Hệ Liệt cười một lúc rồi hắn lắc đầu :
-Sát Thủ có khác . Tinh tường lắm .
Không gian trong phòng lặng im, cảm thấy hơi nghẹt thở, Đông Cô nói :
-Anh đã phạm tội ác gì mà khiến cả gia tộc truy lùng như vậy ?
Hệ Liệt nheo mắt :
-Sao cô lại muốn biết điều đó ?
-Tôi đã cho anh biết nhiều thứ về bản thân tôi, nhưng với anh, thì tôi lại chẳng biết gì .
Hệ Liệt đứng dậy, hắn đi lại gần Đông Cô, ve vuốt khuôn mặt với mái tóc vàng :
-Ài ! Đừng nên tò mò như thế, cô bé ạ .
-Vì sao ?
Hệ Liệt rờ ngón tay lên má cô gái, nói :
-Trong Diêm Vệ Gia , có một luật, gọi là Sự phục tùng . Đừng nên cố tìm hiểu những gì mà mình không biết . Tôi nói thế, chắc là cô hiểu chứ ?
Đông Cô đang cảm nhận thấy sát khí khủng khiếp đè nặng xuống cô gái . Trong thoáng chốc, Đông Cô có nháng thấy hình ảnh của biết bao oan hồn đang gầm rú trước mặt mình . Đông Cô chịu đựng không nổi , toàn thân cứng đờ, hai mắt run lên vì sợ hãi .
Sát khí đã giảm . Hệ Liệt lấy lại cái dáng vẻ của hắn, nói :
-Chẹp ! Cái chỗ này là hay lắm à !
Miệng nói tay làm, Hệ Liệt đang cởi dần cái dây áo của Đông Cô . Những khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời và hoành tráng của Đông Cô làm Hệ Liệt nuốt nước miếng đến ực một cái .
Đông Cô giật mình cúi xuống sau chút hoảng sợ . Cô gằn giọng :
-Làm gì đó ?
-Giao ước, giao ước, cô bé à !
-Giao ước hả ?
Hệ Liệt đụng trúng phải ổ kiến lửa . Lát sau thấy hắn ôm đầu chạy ra khỏi phòng, đằng sau là đủ các loại vật dụng đuổi theo .
-Đừng có ném nữa ! Tôi biết lỗi rồi ! - Hệ Liệt hét lên .
...
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Văn Thù đi sang phòng của Hệ Liệt . Vừa vào phòng đã thấy cả một mớ hổ lốn tạp nham bày bừa khắp phòng . Tên này ở bẩn và bừa bãi quá !
Hệ Liệt đang ngồi trên ghế, đầu ngửa về sau, hai chân bắc lên thành cửa sổ . Hắn đang ngủ .
Văn Thù định vỗ vai Hệ Liệt thì tiếng nói của Hệ Liệt cất lên :
-Tao nghe đây . Có gì thì nói đi .
Văn Thù ngạc nhiên . Thằng Hệ Liệt này không ngủ à ? Nó dậy từ bao giờ thế ? Rõ ràng là mới sớm tinh mơ thôi .
-Ờ ... - Văn Thù nói - ... tối hôm qua, thì tao có nghe thấy người ta kháo nhau rằng Nhất Thiệu Bảo đã về tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành .
-Có nghe thấy tin gì về Dạ Khách không ?
-Không . Nhưng chắc chắn là Dạ Khách đã cùng Nhất Thiệu Bảo quay về Huyệt Lĩnh Cổ Thành .
-Còn gần một tuần nữa để chuẩn bị . Mày đã nhớ những gì mà tao nói rồi chứ ?
-Nhớ .
-Chúng ta sẽ náo loạn đấu trường Huyệt Lĩnh Chiến Thu một phen . Kế hoạch đã được phác thảo rất kỹ lưỡng rồi . Giờ chỉ còn trông đợi vào mày nữa thôi . Bây giờ, tao sẽ kiểm tra lại mày lần nữa , đã sẵn sàng chưa ?
-Rồi .
...
Hệ Liệt đứng đối mặt với Văn Thù trên khu đất rộng và quang đãng bên ngoài khu tự trị của người Dạ Hành Tộc .
Hệ Liệt hất hàm nói :
-Hãy chạy tới đây, đừng có tiện tay mà lia một nhát dao vào cổ tao nhé, tao mà thành oan hồn là mày không có một ngày yên thân đâu nhóc . Thù dai lắm đấy !
Văn Thù nhếch mép cười .
-Nào, chạy đi !
Văn Thù nhún chân trong chốc lát, rồi hắn bật người tới, cách thức di chuyển vẫn vậy, nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng áo choàng của hắn phần phật trong gió .
Văn Thù chạy qua Hệ Liệt đang đứng nguyên một chỗ . Hắn dừng chân lại, hỏi Hệ Liệt :
-Thế nào ?
Hệ Liệt gật gù :
-Gần gần giống với lão Dạ Khách rồi đó .
Khi Hệ Liệt nói lại về cái cảm giác mà hắn gặp phải khi gặp Dạ Khách , Văn Thù đã suy nghĩ rất nhiều . Dạ Khách gây ra cho người khác một thứ áp lực vô hình, thứ áp lực ấy không phải đè nặng lên tim đối thủ như kiểu bừng bừng sát khí . Thứ áp lực mà Dạ Khách tạo ra cho địch thủ rất khó tả . Nó cứ vờn quanh người ta như mèo vờn chuột, tưởng chừng như chẳng có nguy hiểm gì, nhưng tập trung một chút thì thấy cái mạng của mình lúc nào cũng ở trong tầm ngắm của Dạ Khách . Sự khủng bố tinh thần đó, còn hơn cả chuyện bị sát khí trấn áp nhiều lần .
Văn Thù đã hiểu ra đó là lý do vì sao .
Đó là tốc độ .
Hệ Liệt nói rằng Văn Thù có tốc độ gần bằng Dạ Khách . Nhưng mấy ngày nay, Văn Thù nhận ra rằng, điều đó là không phải .
So với Dạ Khách, tốc độ của Văn Thù là quá chậm .
Không phải là chậm về vấn đề chạy, mà đúng hơn là tiểu xảo chạy .
Các Sát Thủ, dù bất kể là loại Sát Thủ gì, thuần chất hay không thuần chất, đều có một đặc điểm là rất có tốc độ . Những bước chạy đều rất thần tốc khiến địch thủ rất khó khăn trong việc xác định vị trí của Sát Thủ mà tấn công . Nhưng có một điểm đến bây giờ Văn Thù mới nhận ra, đó là một Sát Thủ như hắn thì chuyên chạy theo một hướng nhất định, khi nào cần đổi hướng, thì lại phải xoay cổ chân, lúc đó hắn phải dừng lại trong khoảnh khắc, chính khoảnh khắc dừng lại đó đã làm tốc độ bị giảm xuống mức thấp nhất . Sát khí cũng vì thế mà phát nộ, khiến cho một kẻ có dự cảm ngoại hạng như Hệ Liệt cảm thấy, đó chính là nhược điểm của bước chạy thẳng .
Văn Thù cũng đã hiểu cách mà Dạ Khách chạy . Mắt không phải nhìn được dưới một góc bán nguyệt, mà độ rộng góc nhìn của mắt bao giờ cũng nhỏ hơn một góc bán nguyệt . Dạ Khách đã dựa vào điều đó mà hạ sát địch thủ . Ông ta luôn chạy tới điểm mù, nơi mà mắt không quan sát được . Điểm mù đó bắt đầu từ mang tai phải, vòng qua lưng, và kết thúc ở mang tai trái . Khi đứng sau địch thủ như vậy, Dạ Khách rút dao hạ sát ngay, nếu đối thủ may mắn tránh được thì Dạ Khách sẽ làm đối thủ nếm trải cảm giác không gian tĩnh lặng đến đáng sợ của Sát Thủ . Và cho đến khi nào địch thủ hoảng loạn tinh thần, thì một dao tất đoạt mạng . Tất nhiên, điểm mù sẽ bị thay đổi nếu đối thủ quay đầu lại, Dạ Khách chỉ việc chạy tới điểm mù mới mà thôi . Dạ Khách không hề có cái gọi là bước chạy thần tốc không thể nhìn thấy, mà quan trọng ở chỗ, Dạ Khách biết phản ứng nhanh nhậy trước sự thay đổi của địch thủ mà chạy khỏi tầm mắt của địch thủ, cho nên, Dạ Khách luôn luôn đứng ở đằng sau đối phương . Mà đã đứng đằng sau, thì hạ sát đơn giản hơn nhiều .
Tất nhiên, Dạ Khách không phải là không có đối thủ . Hệ Liệt chính là một kẻ như vậy . Ngoài sự dự cảm tuyệt vời, thì cái tai Hệ Liệt không phải là tai lợn . Dạ Khách có nhanh mức độ nào, thì khi xuất dao bao giờ cũng để lại âm thanh gió rít, có điều những kẻ nghe được âm thanh gió rít ấy lại không nhiều . Không những thế, khi nghe được rồi, cơ thể có kịp phản ứng lại những thứ mà tai nghe thấy không mới là vấn đề . Đại não điều khiển toàn cơ thể, khả năng phản ứng của cơ thể là khả năng phản ứng của đại não . Mỗi người có một khả năng phản xạ riêng, không ai giống ai . Cái đầu của Hệ Liệt có phản xạ trước một hoàng đế Sát Thủ nổi tiếng nhanh hơn cả cái bóng như vậy, thì có thể chứng tỏ rằng đầu của hắn không đến nỗi là chỉ toàn có rác rưởi và chuyện chăn gối bậy bạ .
-Tất nhiên, là mày vẫn còn phải nghiên cứu nhiều về bước chạy nữa . - Hệ Liệt nói - Chừng ấy là chưa đủ đâu .
-Hiểu rồi .
-Giờ thì về đớp cái gì đã, tao đói rồi .
-Giờ thì về đớp cái gì đã, tao đói rồi . Ờ...mà... này ! Mày nhìn kia có phải là con Thanh Ngọc đúng không ? - Hệ Liệt chỉ tay .
Văn Thù quay đầu lại . Hắn thấy một con thỏ, lông màu xanh da trời, hai mắt màu hồng hồng, hai tai to và dài . Nó to hơn loài thỏ bình thường một chút . Thực ra Thanh Ngọc cũng chính là một loại quái vật, bởi vì nó có khả năng dùng các loại ma thuật cấp thấp . Song cái mồi lửa mà nó phun ra chỉ đủ để làm rát da chứ chẳng hại ai được cả . Thanh Ngọc thường được người ta nuôi trong nhà, và chơi với trẻ con .
Cái con Thanh Ngọc này, trông tròn quay và béo . Chậc ! Hệ Liệt chẳng khoái con vật nào cả . Nhưng hắn khá thích những con mèo béo ú, hoặc những con vật gì đại loại là có đặc điểm như thế .
-Ờ, là Thanh Ngọc, nhưng mà sao ? - Văn Thù hỏi .
Hệ Liệt trố mắt nhìn Văn Thù một lúc rồi nói :
-Một Sát Thủ như mày mà bỏ qua cái chi tiết này được sao ?
Văn Thù nghe thế, hắn bỗng giật mình . Vừa lúc ấy thì một cái bóng vụt tới, lao nhanh như chớp . Văn Thù may mắn làm sao kịp hụp đầu xuống, song cái áo choàng của hắn đã bị một vết rách, nhìn lại thì đó là vết cào của một loài thú vật nào đó .
Cái bóng ban nãy hiện thân . Đó là một con quái vật, mình dài như con báo, đầu sói, chân dài, dưới chân là những cái móng vuốt sắc lẻm như lưỡi dao găm . Con quái vật này tên là Ảnh Lang . Thường xuất hiện ở trong những khu rừng rậm rạp . Ảnh Lang là một loại quái vật khá hung dữ , sống đơn lẻ, khả năng săn mồi và tấn công thì thuộc hàng đỉnh cao . Cách tấn công của Ảnh Lang không khác Sát Thủ là mấy . Vậy nên khi đi vào trong rừng , thì phải đi thành nhóm người, chứ đi đơn lẻ thì bị Ảnh Lang giết chết lúc nào không hay .
Hệ Liệt cười :
-Tao mà không nhắc thì mày bay đầu từ lâu rồi . Cái con Thanh Ngọc này, nó đã theo chúng ta suốt mấy hôm nay rồi à !
Sở dĩ Hệ Liệt nhắc tới Thanh Ngọc là vì sự xuất hiện không bình thường của nó . Vào tháng tám này, Thanh Ngọc đã tới mùa sinh đẻ, chúng đi khắp nơi và giao phối với nhau trong rừng . Nay tự dưng xuất hiện một con Thanh Ngọc, đứng trơ trơ nhìn Hệ Liệt với Văn Thù, chẳng phải là điều bất thường sao ?
Con Ảnh Lang thì có tập tính sống trong rừng . Chúng thường xuyên lẩn quất trong đó để đi săn, và để trú ẩn . Nay ở cái khu đồng cỏ này lại xuất hiện Ảnh Lang, lại là điều bất thường nữa .
Văn Thù nhìn quanh rồi nói :
-Ra đi ! Đừng có lẩn quất như vậy nữa !
Dứt lời, một bóng người xuất hiện đằng sau Văn Thù và Hệ Liệt , người này nói :
-Đã lâu không gặp, Tiểu Tử Thần .
Hệ Liệt và Văn Thù quay lại .
Một nam tử, người dỏng cao, tóc bù xù như dựng hết lên, áo khoác vải màu đen không cài cúc để lộ ngực quấn đầy vải trắng . Quần ống rộng . Nam tử này lộ ra những nét phóng khoáng và có vẻ hoang dã . Đôi mắt tinh nhanh như mắt chim ưng, bước đi tới đâu, một luồng hung khí toả ra tới đó . Con Thanh Ngọc chạy tới, nhảy lên vai tên nam tử, còn con Ảnh Lang thì đứng bên cạnh , trông như hộ vệ của hắn vậy .
Thằng này trông cũng đẹp trai đó chớ ! - Hệ Liệt nghĩ thầm, đoạn sờ tay lên mặt xem mình có đẹp trai bằng hắn không . Tên nam tử này cũng khá anh tuấn, mặc dù chưa thể nào bằng Văn Thù được, song từ hắn, người ta có thể cảm nhận một thứ sức mạnh cường hoành hết sức bản lĩnh, hơn nữa, cái dung mạo vừa tự nhiên vừa lãng tử thế kia, khối em mê mệt mất, mái tóc bù xù song không phải như là rối bời, mà hết sức đẹp mắt, và lại chỉ phù hợp với khuôn mặt của nam tử, tuyệt không tìm thấy người thứ hai . Chẹp ! Ta cũng là một nam tử phong trần, điển trai , thần tượng của bao cô gái chứ bộ ! - Hệ Liệt thầm khen mình đâu có kém gì ai .
Văn Thù nói :
-Dã Hạc . Là mày sao ?
Nam tử tóc tai bù xù cười :
-Mày trốn cũng khá lắm . Bọn thú của tao lần tìm mãi mà không thấy tung tích mày đâu cả .
Hệ Liệt chen ngang, hắn hỏi Văn Thù :
-Dã Hạc là thằng đầu tổ chim này ? Nó là...
-Một thành viên của Ngũ Thủ . - Văn Thù đáp - Còn được gọi Nanh Sói .
Rốt cục thì lời cảnh báo của Hệ Liệt đã trở thành sự thật . Một thành viên của Ngũ Thủ đã có mặt ở đây .
-Ồ không ! - Dã Hạc cười lớn, tiếng cười sang sảng, bao trùm cả cánh đồng - Bây giờ là Tứ Thủ ! Mày là kẻ phản bội, mày không còn thuộc Tu Viện Cường Giao nữa .
Văn Thù đáp :
-Tuỳ mày thôi . Tao cũng chẳng còn dính dáng gì tới chúng mày nữa .
-Nói câu nghe vô tình quá ! - Dã Hạc mỉa mai - Dạ Khách đại nhân đã rất phiền lòng về mày .
Văn Thù thở :
-Tao không còn liên quan gì tới Cường Giao Phái nữa .
Dã Hạc cười, nhe răng bộ răng trắng ởn, điều này càng làm tăng tính hoang dại của hắn :
-Ồ, không . Để tao nói cho mày nghe . Cái này không phải là dính hoặc liên quan gì cả . Nó được định nghĩa là sự trả ơn . Mày nên nhớ, chính Dạ Khách đại nhân là người đã nuôi mày, cho mày sống, cứu mày khỏi cái cuộc sống nhơ nhớp và bẩn thỉu như một con lợn khi mày là Đạo Tặc . Bây giờ, mày đối đáp lại Dạ Khách đại nhân bằng cách chạy trốn khỏi Cường Giao Phái sao ?
Văn Thù đáp :
-Tao không biết trả ơn bằng cách thí mạng sống của mình cho lão già đó . Tao đã thất bại trong nhiệm vụ, tao đã trọng thương, và giờ này tao đã toi mạng nếu còn lần khân ở Thuỷ Di Cảng . Trong Cường Giao, kẻ nào yếu đuối, kẻ đó bị diệt, nhưng tao không muốn bị diệt, tao còn phải sống .
Dã Hạc lắc đầu :
-Một Sát Thủ có khác . Coi mạng sống của bản thân làm trọng . Không cần biết tới tình nghĩa gì cả . Mày đã sai lầm rồi .
Văn Thù nói :
-Không . Mất mạng sống còn là sai lầm hơn . Tao đã suy nghĩ nhiều rồi . Tao được đào tạo để trở thành Sát Thủ, tao được Dạ Khách huấn luyện để trở thành con cờ trong tay ông ta . Nhưng nếu tao thất bại, Dạ Khách sợ tao sẽ nói ra những điều về ông ta . Chúng mày cũng vậy thôi, nếu chúng mày tiết lộ cho ai đó những điều về Dạ Khách, thì chúng mày cũng sẽ bị giết . Chúng ta chỉ là công cụ, khi công cụ hỏng, thì vất đi .
Dã Hạc cười :
-Nói chuyện không hợp nhau rồi . Đáng ra chúng ta không nên gặp mặt nhau nữa thì tốt hơn . Nhưng mày thông cảm, bây giờ tao phải thanh toán mày ngay tại đây .
Văn Thù hỏi :
-Ai sai mày đến đây ? Dạ Khách phải không ?
-Không . Tự tao đến . Cách đây nửa tháng, Dạ Khách đại nhân chỉ triệu tập bốn người bọn tao về để thông báo chuyện mày đã rời bỏ Cường Giao Phái, còn đâu, đại nhân không nói gì nữa . Nhưng tao thấy mày cần thiết phải chết nên đã đi truy lùng , có thế thôi .
Hệ Liệt chen vào :
-Đánh nhau hả ? Được rồi, tao không can hệ gì tới chuyện này đâu nhé Văn Thù ! Giờ thằng đầu tổ chim này là của mày, tao sẽ làm khán giả theo dõi trận đấu vậy, thế nhé !
Dã Hạc nhìn sang Hệ Liệt . Một tên quái đản , tóc nửa đen nửa trắng, thanh kiếm có mặt đầu lâu nhe răng cười cợt . Hắn hỏi :
-Mày là thằng nào ?
Hệ Liệt quay sang , cười :
-Này , thằng đầu tổ chim . Hãy học cách ăn nói xử sự với người đáng bậc ông nội mày nha !
Dã Hạc nóng mắt với cái thằng quái đản này, hắn lao tới, tay vận thành trảo, phong khí phát ra, một chiêu toàn diệt .
" Pặp " .
Âm thanh khô khốc vang lên . Văn Thù đã đỡ lấy trảo đó bằng một tay . Hệ Liệt đang định phản kích, thấy thế, liền cất giọng :
-Tao đang định cho nó một trận mà mày lại chen ngang là sao hả Văn Thù ?
Văn Thù đáp :
-Nó là của tao .
Dã Hạc thu trảo lại, hỏi :
-Thằng này là ai mà lại đi theo mày ?
-Không, tao đi theo nó , chứ không phải nó theo tao . Nó là thủ lĩnh của tao .
Dã Hạc nhìn Hệ Liệt một chút rồi nhăn nhúm cười :
-Không ngờ Tiểu Tử Thần phải đi quỵ luỵ một thằng như thế này !
Văn Thù cười mũi :
-Mày cũng thế thôi, ngồi canh cửa cho Dạ Khách như một con chó, hơn gì tao ?
Dã Hạc cười :
-Được lắm .
Dã Hạc lui chân về phía sau . Hắn nói :
-Đã vậy thì kết thúc luôn ở đây đi, theo mày mấy ngày, tao cũng đã phát chán rồi .
...
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 2 phút và 8 giây -----
Bên ngoài khu vực tự trị Dạ Hành Tộc .
Văn Thù đang muốn gặp từng thành viên trong Ngũ Thủ để giải quyết . Hắn chán cái cảnh bị săn đuổi lắm rồi . Nay thì Dã Hạc đã đến .
-Tao sẽ phải giải quyết mày nhanh chóng thôi . - Dã Hạc nói .
Dã Hạc khởi phát nội lực, hắn cất lên một tràng hú vang vọng khắp cánh đồng cỏ .
" Hôm nay khó sống với thằng này rồi đây ! " - Văn Thù nghĩ thầm .
Bỗng chốc, có tiếng chạy vang vọng lại . Và Hệ Liệt cũng cảm thấy có chấn động xung quanh nơi này . Từ khu rừng xa xa, những cáo bóng đang thần tốc di chuyển .
Tiếng bước chân dừng lại . Xung quanh Hệ Liệt và Văn Thù là cảnh tượng chưa từng có . Những con quái thú từ trong khu rừng đã bao vây kín hai người .
Tất cả đều là những quái vật . Không những vậy, toàn là quái vật thượng đẳng . Đó là những con Dị Sư, đầu sư tử, chân ngựa, lưng có vảy cá . Đó là những con Thiên Hùng, là con gấu to khủng bố, gấp mấy lần người thường, đầu có lởm chởm sừng trên trán, tay to phát hãi, vả một nhát vào mặt, đảm bảo chết không kịp ngáp . Còn gì nữa ? Đó là bọn Vị Độc Điểu, đầu chim ưng, mình báo gấm, chân đầy móng vuốt, cánh sải hàng chục gang tay, lông phóng ra được, độc lực cực mạnh, đủ làm chết một người trưởng thành trong nháy mắt . Những con quái thú hung hãn này vốn chẳng ưa gì nhau, nhưng dưới tiếng hú của Dã Hạc, đã tề tựu đông đủ quanh đây .
Dã Hạc, hay còn được các Ẩn Nhân trong Tu Viện Cường Giao gọi bằng cái tên là Nanh Sói . Thân là chiến binh, song trên người không có vũ khí tuỳ thân, không áo giáp hộ vệ . Một thân một mình trong gió, độc hành bảo vệ những chuyến hàng của Cường Giao trên Minh Lộ . Dã Hạc chỉ có tiếng hú là vũ khí phòng thân duy nhất, song cũng là vũ khí tối thượng nhất, mà trên khắp Kỳ Thiên Đại Lục này, chưa chắc đã có kẻ thứ hai sở hữu được tiếng hú ấy . Dã Hạc được coi là vua huấn luyện quái thú . Một dòng chiến binh hiếm có, hiếm hơn cả những con Thánh Thú, trăm ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần : Khiển Thú Sư .
Không giống như những dòng chiến binh khác, Khiển Thú Sư là dạng chiến binh tự phát . Hữu duyên thì hạ thế, vô duyên thì cầu cả đời không có . Khiển Thú Sư, không phải do người nào dạy dỗ, mà tự bản thân tìm tòi khám phá . Dã Hạc chính là người như thế . Lúc mới sinh ra, hắn cũng chỉ là một thằng bé bình thường như bao đứa bé khác, nhưng lên sáu tuổi, hắn bắt đầu cảm nhận cuộc sống tự nhiên xung quanh . Hắn nhận ra mình đang hiểu các con thú đang nói gì với nhau, và ngẫu nhiên như thế, hắn trở thành Khiển Thú Sư . Từ những con vật hiền hoà, bình thường như chó mèo, rồi bắt đầu lên dần với những con quái thú, quái vật như Ảnh Lang . Dã Hạc hiểu hết tất cả tiếng nói của loài vật, hắn làm bạn với chúng, và chúng cũng trở thành bạn của hắn, và hơn thế, chúng còn trở thành thuộc hạ trung thành của hắn . Bất cứ quái thú nào, ngoại trừ Thánh Thú thì không biết, chứ nghe thấy tiếng hú của Dã Hạc, thì tất cả các loài vật đều trở thành thuộc hạ của hắn . Dã Hạc biết cách khởi phát toàn bộ mười phần sức lực của các con quái thú, mà trong khi bản thân các con thú đó chiến đấu sinh tử, cũng chỉ khởi động được tới tám phần là cùng . Điều này, phải kể tới sự linh thức nhạy bén chưa từng có ở các Khiển Thú Sư . Nói rằng linh thức siêu cao cấp có thể đoạt hồn người khác là chuyện không tưởng . Song đối với Khiển Thú Sư, thì điều đó lại là chuyện dĩ nhiên . Không phải là theo kiểu chiếm đoạt linh thức con người . Sự điều khiển linh thức của Khiển Thú Sư còn cao hơn như thế . Linh thức của quái thú hoàn toàn khác với linh thức của con người , nó rất hỗn độn và khó điều khiển vì các quái thú hành động theo bản năng hằng ngày của chúng . Khiển Thú Sư dùng linh thức của mình hoà hợp với linh thức của quái thú, đồng thời dùng sức mạnh linh thức bản thân mà kích động, làm quái thú khởi phát toàn bộ mười phần sức mạnh . Cái này, gần giống với hoà hợp linh thức giữa Thánh Pháp và Linh Thần , song độ phức tạp thì hơn nhiều . Có thể nói, sự điều khiển các bản thể, thì điều khiển xác chết của Diêm Tả Vệ là dễ nhất, điều khiển sức mạnh Linh Thần của Dương Gia Phương đứng thứ hai, còn điều khiển quái thú của Dã Hạc là khó nhất . Đúng như lời người đời nói về Khiển Thú Sư : không cầu thì may ra có duyên, còn cầu cả trăm vạn năm cũng không đến tay mình .
Khiển Thú Sư , chà ! Mệt đây . Những điều về Khiển Thú Sư, Hệ Liệt đều đã biết cả . Song đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải loại chiến binh như thế này . Chậc ! Hệ Liệt tặc lưỡi . Lần đầu tiên được xem Khiển Thú Sư chiến đấu, thực là hay à .
Hệ Liệt nhìn quanh, quái thú đông khiếp, dễ đến trăm con, vây kín không có chỗ hở, Hệ Liệt giơ tay lên nói :
-Này , thằng đầu tổ chim ! Tao muốn xem đánh nhau, chứ không phải đánh nhau, cho tao ra đã, giết được Văn Thù này rồi ra đấu với tao cũng được mà !
Dã Hạc bị Hệ Liệt gọi là " thằng đầu tổ chim " vốn đã sinh bực bội . Song thấy việc quan trọng trước tiên là phải giải quyết Văn Thù, chứ không phải ngồi đây mà đôi co với thằng này nên đáp :
-Được . Chớ có đi khỏi đây, giết thằng Văn Thù xong, tao sẽ xử lý tới mày !
Đoạn, Dã Hạc lấy huýt sáo một cái, mấy con Thiên Hùng dạt sang hai bên chừa thành một lối đi, con nào con nấy gầm gừ, chỉ chực đợi lệnh của Dã Hạc là xồ lên xé xác hắn . Hệ Liệt nói với lại :
-Giết thằng Văn Thù nhanh lên , rồi tí nữa tao giết mày sau !
Dã Hạc bật cười, cái thằng tên là Hệ Liệt này cũng hài ra phết đấy chứ nhỉ . Với lại nếu nó mà hiệp sức với Văn Thù, thì cũng thật là khó cho hắn .
Vô Thanh đã cảnh báo với Dã Hạc rồi .
Hệ Liệt vô cùng nguy hiểm .
*
* *
Cách đây mấy ngày ...
Con Thanh Ngọc đã lần tìm ra dấu vết của Văn Thù, và Dã Hạc đã xác định được chỗ ở của Văn Thù . Con Thanh Ngọc còn báo lại với hắn rằng, đi theo Văn Thù còn có hai người nữa, một nam một nữ . Dã Hạc cảm thấy khó hiểu, Tiểu Tử Thần vốn không thích hành động chung với ai bao giờ, kể cả là một người trong Ngũ Thủ, Văn Thù cũng đã khó chịu, nay tên này đi chung với người khác, mà lại đi với nhau rất lâu, chẳng phải là chuyện lạ hay sao ?
Dã Hạc vẫn bám theo cả nhóm của Hệ Liệt như vậy, song hắn bao giờ cũng giữ khoảng cách khá là xa . Bởi vì đã có con Thanh Ngọc theo dõi hộ rồi , không cần hắn phải nhọc công bám gót làm chi cho mệt chân . Đi tới ngày thứ ba, thì nhóm của Hệ Liệt dừng lại tại một quán ăn trong một thị trấn nhỏ, và nghỉ trưa tại đó . Dã Hạc cũng theo chân vào quán, làm tí rượu cho say sưa một tý .
Quán ăn rộng rãi thoáng mát, Dã Hạc chọn cho mình chiếc bàn ngồi quay lưng lại với đám Hệ Liệt . Hắn chẳng ăn uống gì nhiều, ngoài vài món gọi là cho có, một ít rượu gọi là say sưa . Mục đích của hắn đến đây là để xử lý Văn Thù . Thằng ôn con đang vận bộ y phục kín mít từ đầu đến chân, song vẫn để lộ ra chút ít sợi tóc đỏ rực che xuống mắt .
Trông cũng ra dáng lắm à ! Thằng phản bội ! Dã Hạc cười khẩy . Hắn đặt chén xuống, định đứng dậy xuất chiêu thì một bàn tay gầy guộc nắm vào tay hắn . Dã Hạc quay lại, một người đàn ông vận hắc y, mũ trùm che khuất khuôn mặt .
-Đừng có gây sự ở đây thì tốt hơn . - Người đàn ông nói .
Dã Hạc hơi bất ngờ một chút, song hắn cũng ngồi xuống, nói nhỏ :
-Vô Thanh đại nhân .
-Ta đã không còn là đại nhân nữa .
-Ông ở đây làm gì ?
Vô Thanh hất hàm về phía cái bàn kia, nơi mà nhóm Hệ Liệt đang ăn uống . Dã Hạc quay đầu lại nhìn một chút rồi hỏi :
-Vậy sao ngài cản tôi ?
Vô Thanh lắc đầu :
-Ta nghĩ rằng đã đến lúc Văn Thù nên đi . Cậu ta đã bị bó buộc trong Cường Giao Phái quá lâu rồi .
-Nó là kẻ phản bội . - Dã Hạc gằn giọng .
-Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện ấy nữa . Ai cũng con đường riêng của mình . Nếu như cứ bám riết những thứ không cần thiết, chẳng phải là quá mệt mỏi hay sao ?
Dã Hạc thở phù một cái, hắn nói :
-Vô Thanh đại nhân, tôi rất kính trọng ngài . Nhưng quy tắc là quy tắc, ngài không còn ở trong Cường Giao Phái nữa, ngài có thể không lý gì đến quy tắc, nhưng tôi và Văn Thù thì khác, mong ngài thông cảm .
Dã Hạc định đứng dậy lần nữa thì Vô Thanh nói :
-Bây giờ, cậu đừng nên gây sự ở đây, không hay đâu .
-Vì sao ? - Dã Hạc hỏi .
Vô Thanh hất hàm về phía Hệ Liệt . Dã Hạc quay lại, một tên Kiếm Khách tóc nửa đen nửa trắng, vận áo khoác đỏ, lưng đeo thanh kiếm có mặt đầu lâu, mồm mép lún phún râu, miệng nói tía lia như tên bắn không ngừng nghỉ .
-Thằng đó sao ? Nó là cái thứ gì ? Mà tôi cũng quên không hỏi, thằng đó với con bé tóc vàng kia quan hệ thế nào với Văn Thù ?
Vô Thanh trả lời :
-Cô bé tóc vàng kia là Liễu Đông Cô .
Dã Hạc giật mình :
-Là cô ta ?
-Đúng . Còn cái tên có mái tóc nửa đen nửa trắng tên là Hệ Liệt . Hắn được Đông Cô thuê để giết Dạ Khách .
Dã Hạc mở to mắt nhìn rồi cười sặc, hắn nói :
-Vô Thanh đại nhân, cái thằng đó mà lại dám đụng đầu hoàng đế Sát Thủ sao ? Ngài có lẫn không vậy ?
Vô Thanh lắc đầu :
-Không . Hắn đụng đầu với Dạ Khách rồi đấy . Ông bạn già của ta tơi tả vì hắn, suýt nữa thì vong mạng, may mà Giả Tu Trưởng Lão kịp thời can thiệp .
Dã Hạc ngạc nhiên . Phải nói là hắn vô cùng ngạc nhiên và đôi chút bàng hoàng . Phải biết Dạ Khách là hoàng đế Sát Thủ, một dao đoạt mạng, không chỉ biết dùng dao, mà dùng kiếm cũng ảo diệu tuyệt luân, thân thủ cường phong, Quyền Thủ chính hiệu cao cấp cũng chưa thể bằng Dạ Khách . Nay cái thằng Kiếm Khách đó lại có thể đánh Dạ Khách tơi tả, thật là chuyện đáng kinh ngạc, chuyện này mà lộ ra ngoài chắc chắn chấn động toàn giới võ lâm .
-Nó là thằng nào ? - Dã Hạc hỏi .
-Hệ Liệt . Con trai của Diêm Đế . Kẻ phản bội gia tộc Diêm Vệ .
Dã Hạc là người miền Nam, song với một gia tộc nổi tiếng khắp Đông Kỳ Thiên như Diêm Vệ Gia thì hắn cũng có biết đôi chút . Sáu năm trước, Diêm Vệ Gia đã phát động truy nã một kẻ phản bội gia tộc . Không ngờ kẻ đó chính là cái tên Hệ Liệt, con trai của Diêm Đế .
-Hắn rất, rất mạnh . - Vô Thanh nói - Từ ngày phạm đao sát giới, tới khi rũ bỏ nợ nần, ta chưa từng gặp một kẻ nào có sức mạnh kinh khủng như hắn . Tên Hệ Liệt, đích thực là Kiếm Khách Giả của các Kiếm Khách Giả .
-Dạ Khách đại nhân chịu lép vế hắn vậy sao ?
-Tất nhiên là ông bạn già của ta không đến nỗi thế, với lại bởi vì lần đầu tiên sau mấy chục năm gặp lại một đối thủ xứng tầm như Hệ Liệt kể cũng đôi chút lúng túng .
Hệ Liệt mà nghe thấy được mấy lời này, hắn lại chẳng làm loạn lên à ! Mẹ kiếp ! Lúng túng như hôm trước mà làm hắn đau êm ẩm ngực, tay tê mất mấy hôm , nếu mà Dạ Khách nghiêm chỉnh thì thế nào chứ ? Dễ là nội thương trầm trọng lắm ! Mà trước khi ra đi lại chẳng kịp để lại lời trăng trối nào ấy chứ !
Dã Hạc ngán ngẩm :
-Nếu đại nhân Dạ Khách không trị được nó thì tôi sẽ xử lý nó vậy .
Vô Thanh gật gù :
-Ta vốn đã không muốn tham gia chuyện này . Nhưng mà nghe khẩu khí của ngươi như thế, thì chắc cũng là được . Nếu ngươi vận toàn lực thì chắc là ngang ngửa với Hệ Liệt đấy .
-Tôi rất có hứng với hắn .
-Ta đã nói rồi, mỗi người đều có một cách lựa chọn cho riêng mình . Ngươi muốn giết Văn Thù, đó là ý của ngươi, ta không có quyền ngăn cản . Nhưng hãy nhớ, nếu bỏ được thì bỏ đi, được chứ ?
Dã Hạc gãi đầu, hắn nói :
-Để tôi xem đã . Nhưng mà... ngài đi theo cái tên Hệ Liệt đó làm gì vậy ?
Vô Thanh đứng dậy, miệng nói :
-Đơn giản là ta muốn tìm hiểu về cái tên bí ẩn đó một chút .
Vô Thanh hoà vào đám người đông đúc, Dã Hạc mới kịp chớp mắt mà đã không thấy ông ta đâu rồi .
*
* *
Dã Hạc mỉm cười với Văn Thù :
-Chúng ta mới đấu nhau có một lần . Trận đó bất phân thắng bại, hôm nay tao sẽ cho mày thấy là mày chỉ gặp may mắn nên mới không thua mà thôi .
Văn Thù không nói năng gì, vẫn với ánh mắt lạnh lẽo quỷ khốc đó . Văn Thù đang toả ra một thứ sát khí nhè nhẹ, lạnh băng, không chút biểu cảm . Tựa như thứ sát khí chẳng làm hại tới ai vậy .
Hệ Liệt đã kiếm đâu một tảng đá to tướng, hắn ngồi lên tảng đá rồi hét lớn :
-Đánh nhau hăng vào bọn bay ! Thằng tóc đỏ đấu với thằng đầu tổ chim ! Thằng nào chết cũng được , nói chung là đánh cho hay, nếu không thì tao giết cả hai đứa chúng mày !
Văn Thù bật cười . Thằng Hệ Liệt này thích đùa nhỉ ? Mà chẳng biết là nó đang nói thật hay đang nói đùa nữa, khéo chừng là nó giết cả Dã Hạc và hắn cũng nên .
Dã Hạc chẳng để tâm cái lời nói ấy vào mắt, hắn cười :
-Món ăn sẽ phải khai vị một chút, bắt đầu nhé !
Dã Hạc vẫy tay, tiếng bước chân, tiếng gầm rống bị kìm nén bấy lâu giờ vang khắp cả khu đồng cỏ . Những con Dị Sư lao lên với tốc độ khủng bố, Thiên Hùng lạch bạch dẫm những bàn chân to như cột đình xuống đất khiến mặt đất lún xuống một hố sâu, bọn Vị Độc Điểu cũng được thể quác hết cỡ cái mỏ của chúng ra , cánh dang rộng mà lao xuống .
Văn Thù lập tức chạy, vừa lúc những con Dị Sư lao tới, hàm răng trắng ởn chực ngoạm vào cổ Văn Thù .
Cái Bóng Tử Thần đã triển khai dữ dội, những con quái thú không nhìn thiếu mục tiêu của mình đâu cả, chỉ biết bóng dao loang loáng, dao xẻ như tước máu, rạch thịt, lưỡi dao vô tình, ảm đạm, máu đổ như xối .
-Chưa chi đã phải dùng tới cái này sao ? - Dã Hạc cười lớn - Đã thế !
Dã Hạc phất tay, những con Dị Sư lập tức xếp thành hàng ngủ hoàn chỉnh . Chúng bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu của mình : Phong Thuật . Dị Sư vốn nổi tiếng với chiêu phun gió nhờ cấu tạo cơ thể rất đặc biệt, tim của nó có tới tám ngăn, co bóp hết cỡ, nồng độ máu lưu chuyển nhanh gấp chục lần tim người, phổi nhờ bơm máu mà có thể căng phồng lên gấp bốn lầ, gió có sức mạnh bạo liệt, con trưởng thành nếu dùng Phong Thuật hết mười phần nội lực thì có thể thổi bay một tảng đá cỡ lớn .
Nay cả chục con Dị Sư đứng thành hàng nghiêm chỉnh như lính chiến, cùng gầm lên một lúc, mỗi con mười phần nội lực thì không cần phải nói cũng biết sức mạnh khủng khiếp đến như thế nào .
" Gràoooooooo !!!!!!!!!! " .
Âm thanh khủng bố vang lên chấn động cả một khu vực rộng lớn . Âm kêu điếc tai, mặt đất trỗi dậy, cát bay mù mịt, đá bay như loạn, trong luồng âm thanh cuồng cường bạo liệt, vẫn có bóng dáng một Sát Thủ, dù có khó khăn, nhưng ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo của quỷ dữ trên gương mặt đẹp trai thần thánh vẫn bình tĩnh đến độ khó tin .
Trước một luồng gió mạnh mẽ như vậy thì Văn Thù cũng có cách đối phó . Văn Thù không dại gì mà dùng sức để lao thẳng tới, hắn biết rõ Phong Thuật có nhược điểm lớn là càng xa, sức mạnh càng giảm . Chỉ bằng một cái nhún chân nhẹ nhàng, hắn bật lại về phía sau trăm trượng .
Dã Hạc cười, Văn Thù lùi về sau mới là đúng ý hắn, chứ tiến lên thì mới là lạ .
Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong ba cái chớp mắt liên tiếp của Hệ Liệt, chớp mắt lần thứ nhất, thấy Dị Sư gầm hú, chớp mắt lần thứ hai, thì thấy Văn Thù lùi về phía sau cực nhanh, chớp mắt lần thứ ba, thì Dã Hạc đã phất tay khởi động sức mạnh của Vị Độc Điểu, những cái lông chứa đầy độc lực màu xanh ngoét phóng xuống với tốc độ thần sầu, được Phong Thuật của Dị Sư tiếp thêm, thì chỉ còn là ảo ảnh xẻ rách không gian mà lao vào Văn Thù .
Nhưng ai đã nói đến tốc độ, là phải hỏi xem kẻ đó có biết tới Tiểu Tử Thần không đã ?
Hai dao , hai tay, thân hình uyển chuyển, tay trái đưa lên, tay phải hạ xuống, chân trái xoay vòng sang phải, chân phải xoay vòng sang trái, lưỡi dao loang loáng, tai chẳng nghe thấy âm thanh cắt đứt, mà mắt chỉ thấy những cái lông sắc nhọn bị chẻ đôi đến mức không thể mỏng hơn rơi xuống đất . Trăm mũi lông bay vào, nhưng chỉ là trăm thứ vô dụng .
Những chiếc lông chưa kịp rơi xuống đất, thì Phong thuật của Dị Sư đã hết, mười phần nội lực đã theo phong thuật mà tiêu tán, lần này, những con Dị Sư chỉ còn đứng yên tại chỗ mà để lưỡi dao của Tiểu Tử Thần tới đưa tiễn về địa phủ . Trong chớp mắt, mà hàng chục con Dị Sư đã giết sạch, con nào con nấy bị cắt đứt cổ mà vong mạng .
Dã Hạc cười :
-Nhanh ! Nhanh lắm !
Đã tìm thấy được Dã Hạc lẩn quất trong đống quái thú, nhưng Văn Thù vừa mới kịp nhún chân bật tới thì đụng phải bọn Thiên Hùng to lớn . Một bàn tay to lớn vung tới, mặc dù tốc độ không nhanh lắm, nhưng do đang trên đà chạy, nên Văn Thù chỉ còn biết né người xuống tránh đòn, móng vuốt của con Thiên Hùng làm một nhát cắt trên da hắn .
Văn Thù đập tay xuống đất, thân người bắn lên cao, vừa đúng lúc bàn tay khổng lồ của con Thiên Hùng đập xuống . Những gì mà Văn Thù nhìn thấy chỉ là một cái hố sâu trũng tới một trượng .
Bọn Vị Độc Điểu kêu quang quác trên không, trí óc của Văn Thù , sau gần một tháng đã học hỏi được cái cách tính toán thần tốc của Hệ Liệt . Văn Thù nghĩ ngay tới việc phải giải quyết bọn Độc Điểu này ngay lập tức, cứ để bọn chúng đánh bồi từ trên cao xuống thì sẽ không ổn, kiểu gì cũng sẽ trúng phải một cái lông của nó, độc lực của bọn Độc Điểu này, không chạy chữa sớm thì chỉ có chết mà không nhắm mắt .
Cái Bóng Tử Thần lại phát động . Bọn Thiên Hùng lẫn Độc Điểu lại phải chịu cảnh dao chém một lần nữa . Máu bắt đầu túa ra .
Nhưng điều đáng quan ngại ở đây, là chỉ có bọn Vị Độc Điểu là chết sạch, trong khi Thiên Hùng chưa gục xuống một con .
Mưa máu chảy xối trên không trung thành từng giọt bụi li ti sà xuống người . Văn Thù dừng lại, hắn đang cần theo dõi tình hình . Trong khi đó thì Dã Hạc vẫn thản nhiên như không .
Bọn Thiên Hùng là quái vật thượng đẳng, sức mạnh tuyệt đối gấp cả chục lần những loài quái thú khác, là một trong những con quái thú có sức khỏe, uy lực mạnh nhất . Chiến khí, sát khí của Thiên Hùng không có chuyện kém hơn một Giáp Chiến Sĩ chân chính, lớp da được trời ban cho một độ cứng rắn như đá, kiếm chém phải gãy, lửa đốt không lụi . Thiên Hùng chỉ có đúng một nhược điểm duy nhất là không có tốc độ nhanh nhẹn lắm . Song trong tình huống này của Văn Thù, nhược điểm ấy cũng chưa có chỗ để khai thác, nói đúng hơn là nhược điểm của Thiên Hùng không giúp Văn Thù có lợi thế . Mặc dù có tốc độ thần khóc quỷ mếu, nhưng Văn Thù vẫn là con người . Thiên Hùng là thú vật, sức mạnh cường hãn, chiến đấu mấy ngày cũng không biết mệt, nếu Dã Hạc chơi bài bền bỉ sức lực thì rõ ràng Văn Thù đã thua chắc .
Vậy nên phải biết khai thác nhược điểm của Thiên Hùng .
Song biết khai thác thế nào đây ?
Đây là một bài toán khó ! - Hệ Liệt cười . Một trận đấu đối với hắn là một bài toán để giải . Những chiến thuật tính toán trong đầu Hệ Liệt lại bắt đầu khởi động và chạy nhanh đến mức độ không thể tin nổi .
Văn Thù đang có một bài toán mà chưa tìm ra được cách giải vẹn toàn . Nếu là Hệ Liệt, thì với sức mạnh của hắn, cách giải quyết dễ dàng hơn nhiều . Còn với Văn Thù, thì vấn đề đang rất nan giải, chứ đừng nói là lời giải .
Hiện tại, có tới sáu con Thiên Hùng . Ảnh Lang và Dã Hạc ở đằng sau luôn đợi cơ hội để ra tay mà tiêu diệt hắn luôn . Đó là những dữ kiện của bài toán . Công cụ của để giải bài toán giết Thiên Hùng gồm có những thứ gì ? Thứ nhất là hai lưỡi dao, thứ hai là tốc độ, thứ ba là bản thân Văn Thù .
Bài toán rất khắt khe, không thể giải bừa . Bởi vì Văn Thù có phải giữ thể lực để chiến đấu mặt đối mặt với Dã Hạc và con Ảnh Lang . Mặt khác, Văn Thù cũng không được để bị thương, nếu bị thương, dù nặng hay nhẹ, cũng đều gây ra bất lợi cho mình .
Trường hợp Văn Thù muốn giải quyết bằng sức lực, thì hắn phải dồn toàn bộ mười phần nội lực mà nhằm thẳng vào cổ Thiên Hùng mà rạch . Song đó không phải là kế sách hay, trình độ dùng dao của Văn Thù thì cắt đứt cổ họng con quái vật Thiên Hùng không đến nỗi khó . Vấn đề là mỗi lần dùng mười phần nội lực như vậy, sức khoẻ sẽ tiêu hao, mà có tới sáu con Thiên Hùng ở đây . Đó là còn chưa kể Dã Hạc và Ảnh Lang sẽ bất ngờ tấn công . Dã Hạc thì không biết có sở trường bản thân là gì, chứ con Ảnh Lang không cẩn thận là nó tung móng vào cổ đã đủ chết rồi .
Nhưng cách giải đó hiện thời là cách duy nhất . Hệ Liệt cũng đã nghĩ tới cách khác, song trí óc của Văn Thù có đủ sức mạnh như trí óc của hắn mà nghĩ ra cái trò này không nữa ?
Mượn sức .
Cách giải rất khó, nhưng cũng là cách mà thoả mãn mọi yêu cầu khắt khe của bài toán .
Dã Hạc cười lớn :
-Mày sợ rồi sao Văn Thù ? Tao đã nói rồi, mày rút cuộc chỉ đáng xách dép mà chạy theo tao thôi !
Ài ! Hệ Liệt tặc lưỡi . Dã Hạc đang dùng bài khích đểu đây mà . Đúng là cái trò bẩn thỉu à ! Hệ Liệt tức tối phản đối, mà trong khi hắn lại hay xài cái bài này nhất cả khi đánh nhau lẫn khí đấu khẩu mới khôi hài !
Văn Thù vẫn thế, những lời lẽ đó chẳng khiến hắn nhập tâm . Văn Thù chầm chậm bước tới , hắn đi thẳng vào bầy Thiên Hùng đang gầm gữ hung dữ, những cái chân đầy móng vuốt to như cột đình đang chuẩn bị vung xuống .
Cả Dã Hạc và Hệ Liệt đều khó hiểu trước hành động của Văn Thù . Không lẽ thằng này muốn chết sao ? Bị Thiên Hùng vả một cái là có là thần thánh đi chăng nữa cũng thăng thiên luôn .
Nhưng Hệ Liệt bỗng mỉm cười .
" Thằng này coi bộ cũng không ngu lắm ! " .
Những con Thiên Hùng đang rất ngứa mắt khi một kẻ nhỏ bé đang ung dung kiêu ngạo trước mặt chúng . Mặc dù cả sáu con quái vật đang rất muốn làm thịt cái thứ chết tiệt này, song dưới sự kiềm chế linh thức của Dã Hạc nên chúng vẫn chưa có động tĩnh, chỉ thấy hai chân trước của mấy con vật rung lên dữ dội .
Văn Thù thản nhiên nắm lấy một hòn đá, hắn phi thẳng hòn đá vào mặt một con Thiên Hùng . Hòn đá lao vào cái mũi đen đang thở phì phò thì nát thành từng mảnh .
Bọn Thiên Hùng lập tức động nộ . Bản năng thú tính mạnh mẽ của chúng đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của Dã Hạc . Mấy con quái thú này vốn lao từ rừng ra, chúng cũng chưa được huấn luyện dưới tay Dã Hạc nên bản năng thú tính không kiềm chế được là điều dễ hiểu . Là một Khiển Thú Sư, Dã Hạc có thể điều khiển tất cả các loài quái thú, song muốn có một con quái vật cực mạnh và cực khôn thì phải mất thời gian huấn luyện . Ảnh Lang là một con quái thú như thế, nó đã theo Dã Hạc được ba năm rồi .
Thiên Hùng là quái thú thượng đẳng, điều khiển hơn khó, vì linh thức con quái vật này có bản chất vô cùng hỗn loạn , hơn nữa, khả năng điều khiển của Khiển Thú Sư còn ít nhiều phụ thuộc vào trí năng của con vật . Thiên Hùng vốn chỉ dùng sức khoẻ mà tranh giành thức ăn với những loài vật khác, chúng dựa vào sức bền, sức khoẻ và ma thuật để săn mồi là chính, hiếm khi có tính kiên nhẫn chờ đợi con mồi . Nếu so sánh về trí tuệ với Ảnh Lang, thì thực còn lâu mới bằng .
Thiên Hùng khởi phát sức mạnh bạo lực vô mưu . Chúng bổ những cái chân to đùng xuống đất .Song Văn Thù vẫn dư sức tránh được trong cơn bạo nộ đó .
Văn Thù nhảy lên, con Thiên Hùng được đà vung tay đến, song trước mặt con quái thú chỉ còn là ảo ảnh, cái tay nặng nề như búa bổ lao vào mặt con Thiên Hùng khác . Không hổ danh là Thiên Hùng, sức khoẻ vô địch, một cú đánh ấy có thể làm chết ngay con Thiên Hùng khác . Con quái thú kia đổ rập xuống đất, miệng há hốc, máu chảy đầy xuống nền cỏ .
Con Thiên Hùng kia điên tiết, nó vồ tới Văn Thù .
Song Văn Thù lại tránh sang một bên, vừa kịp lúc một cái tay khổng lổ sau lưng hắn bổ xuống, con Thiên Hùng ban nãy đang đà lao đầu vào nên bị một nhát vào giữa đầu, chết ngắc ngoải, nó nằm sấp xuống, máu rỉ ra thành dòng suối từ mắt .
Bọn Thiên Hùng có sáu con nay chết hai còn bốn , ba con kia thấy một con giết đồng loại liền đồng loạt nhảy vào . Một trận hỗn chiến xảy ra, những cú vả như trời giáng của bốn con mãnh thú lao vào nhau, những đòn Thổ Thuật ma pháp khủng khiếp của chúng bắn tứ phía . Chẳng mấy chốc mà cả bốn con Thiên Hùng tự giết hết lẫn mình . Văn Thù chỉ cần đứng ngoài mà theo dõi kịch chiến cho sướng mắt .
Dã Hạc nhìn thấy sự việc mà bực mình kinh khủng . Bọn Thiên Hùng này vốn dĩ đầu óc đã ngu si, nay bị chạm đúng nọc dã thú, chúng giết nhau cũng chẳng có gì lạ . Song thằng Văn Thù giở trò này ra như để trêu tức hắn vậy .
Hệ Liệt ngồi ngoài vỗ tay khích đểu :
-Thằng tóc đỏ đánh khá ! Thằng đầu tổ chim đang bất lợi !
Dã Hạc nghe mấy lời đó mà vừa tức đến tận cổ, lại vừa buồn cười cái tên Hệ Liệt này .
Dã Hạc nói :
-Được đấy Văn Thù . Mày đã mạnh hơn rất nhiều so với trước đây .
Dã Hạc vỗ tay vào lưng con Ảnh Lang, con quái thú rung khẽ người, hai mắt phát lân quang dị tà, răng nanh sắc bén nhe ra khỏi miệng .
Dã Hạc xắn tay áo, đôi tay săn chắc của hắn lộ ra , hắn nói :
-Trên Minh Lộ, toàn những thằng yếu đuối nên lâu rồi tao chưa xài đòn này . Nay gặp lại Tiểu Tử Thần, thực là may mắn quá .
Từ người Dã Hạc toả ra một chiến khí, chiến khí bốc ra như làn gió, làm những ngọn cỏ xung quanh chỗ hắn đứng nghiêng xuống, Hệ Liệt cũng lấy làm lạ vì chưa từng gặp loại chiến khí này bao giờ . Nó không quá nhiều sát khí, mà đa phần là có cảm nhận về bản năng hoang dã thì nghe hợp lý hơn .
-Bắt đầu thôi . - Dã Hạc nói .
Dã Hạc và Ảnh Lang lao tới, tốc độ nhanh khủng khiếp như quái vật, chẳng kém Văn Thù là mấy . Hắn và con quái thú của mình chia làm hai hướng tạo thành thế gọng kìm vào Tiểu Tử Thần .
Văn Thù đã quen với cái bài đánh của Dã Hạc vì hắn đã phải hứng chịu chiêu này một lần rồi . Song giờ gặp lại vẫn hết sức cảnh giác, Văn Thù nhảy lui về phía sau vài chục trượng .
Dã Hạc không lý gì lại bỏ qua nhanh thế được, hắn nhảy lên lưng con Ảnh Lang, quái thú nhún cái lưng như một đòn bẩy, làm Dã Hạc lao về phía trước .
Dã Hạc trong nháy mắt đã áp sát Văn Thù , con Ảnh Lang với tốc độ cực nhanh cũng bắt kịp chủ nhân .
Người và thú tấn công Văn Thù . Mặc dù mang tiếng là hai đánh một, nhưng Hệ Liệt cảm thấy Dã Hạc có gì đấy không ổn . Dùng tay không mà tấn công Văn Thù với lưỡi dao, thật là đáng sợ . Đến ngay cả bản thân Hệ Liệt cũng chưa bao giờ dám khinh suất mà xài tay không chiến đấu với địch thủ . Dã Hạc có tốc độ quỷ thần sợ hãi của con báo, lại có cái nhanh nhẹn kinh hồn của con khỉ, ra đòn hiểm độc như cú bắt mồi của chim ưng . Cách đánh quyền cước của Dã Hạc, thực Hệ Liệt chưa từng thấy, thằng đầu tổ chim này đang diễn lại tất cả những đặc trưng của các loài thú mà áp dụng vào chiến đấu . Hệ Liệt lại càng chưa từng nghe nói Khiển Thú Sư có thể thuật và kỹ năng chiến đấu quyền cước tốt bao giờ .
Dã Hạc cùng với Ảnh Lang nhảy lên . Dã Hạc bổ tay xuống, Ảnh Lang xoay tít người xuống, hàm răm của nó há ra hết cỡ và lởm chởm sắc nhọn .
-Nhân Thú Song Chưởng !
Văn Thù chỉ kịp thấy bóng đen lao xuống người .
Tiếng nổ lãnh khốc vang lên khắp vùng đồng cỏ .
Bên ngoài khu vực tự trị Dạ Hành Tộc .
Văn Thù đang muốn gặp từng thành viên trong Ngũ Thủ để giải quyết . Hắn chán cái cảnh bị săn đuổi lắm rồi . Nay thì Dã Hạc đã đến .
-Tao sẽ phải giải quyết mày nhanh chóng thôi . - Dã Hạc nói .
Dã Hạc khởi phát nội lực, hắn cất lên một tràng hú vang vọng khắp cánh đồng cỏ .
" Hôm nay khó sống với thằng này rồi đây ! " - Văn Thù nghĩ thầm .
Bỗng chốc, có tiếng chạy vang vọng lại . Và Hệ Liệt cũng cảm thấy có chấn động xung quanh nơi này . Từ khu rừng xa xa, những cáo bóng đang thần tốc di chuyển .
Tiếng bước chân dừng lại . Xung quanh Hệ Liệt và Văn Thù là cảnh tượng chưa từng có . Những con quái thú từ trong khu rừng đã bao vây kín hai người .
Tất cả đều là những quái vật . Không những vậy, toàn là quái vật thượng đẳng . Đó là những con Dị Sư, đầu sư tử, chân ngựa, lưng có vảy cá . Đó là những con Thiên Hùng, là con gấu to khủng bố, gấp mấy lần người thường, đầu có lởm chởm sừng
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện