Siêu Cấp Vũ Thánh [Sưu tầm]
Chương 35 : Đao tuy sắc nhưng chất lượng quá kém!.
.
Đừng nói gã không thể trêu vào Hồng bang, ngay cả phần lớn những người đến nhà hàng cao cấp này dùng cơm, sợ rằng Hắc Lang cũng không thể trêu vào. Ai biết được người trước mặt có phải một cục trưởng, hay là thiếu gia, tiểu thư của nhà nào đó hay không, đụng vào mấy người này, gã chỉ sợ ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Cho nên gã rất thức thời đứng lên.
Nhưng khiến cho Hắc Lang rất phiền muộn chính là, Vu Thiên dường như không thèm để ý, vẫn ngồi quay lưng về phía đám thủ hạ của Hồng Cường, chăm chú vào mấy món hải sản trước mặt, dường như không hề nghe thấy tiếng tranh cãi phía sau, hay nói đúng hơn hắn căn bản có khi cũng không biết có người đang đánh nhau sau hắn. Hắc Lang quả thực phục sát đất rồi, trước đây từng nghe nói có người say mê đến mức nhập tâm khi xem tivi, khi đọc sách, chưa thấy ai lại nhập tâm đến thế khi ăn cả, mà hiển nhiên, Vu Thiên lại chính là loại người này.
Kỳ thực Vu Thiên làm như vậy cũng vì hắn thực sự không quen nhìn đám người Hồng Cường gây chuyện. Nghĩ đến việc từ sau khi hắn theo Tần Thư Nhã xuống núi, luôn khiêm tốn hạ thấp mình, sợ người khác thấy mình ngụy trang. Nhưng hôm nay được ăn món ngon như vậy, lại phải nhìn một đám người bắt nạt người khác, Vu Thiên cũng không muốn tiếp tục ngụy trang nữa. Chả lẽ cả đời này, hắn lại luôn phải co đầu rút cổ hay sao, cả đời này phải chịu an ổn mà sống hay sao, hơn nữa, thân thế của hắn dù sao cũng là bí mật, hắn không nói ra, ai có thể biết được? Cho nên trong nháy mắt Vu Thiên lập tức quyết định không ngụy trang nữa, trở về với con người thật của mình.
Vu Thiên cũng hiểu, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tìm đối thủ để luyện tập cũng là một lựa chọn không tồi.
Mà mấy người thủ hạ của Hồng Cường, còn chưa đã nghiền, lại thấy một thằng nhóc vẫn không biết sống chết ngồi ăn cơm, khiến cho bọn hắn càng thêm tức giận. Bọn chúng mặc dù biết có thể đến nhà hàng Đế Hào ăn cơm, nhất định là người không thiếu tiền, nhưng bọn chúng nghĩ người chỉ có thể ngồi ở trong đại sảnh ăn, không thể lên phòng, nhất định cũng không có bối cảnh gì, nên một tiểu đệ đi tới bên người Vu Thiên nói:
- Này, thằng nhóc, mày không thấy bọn tao đang đập phá ở đây à?
- Ồ, anh đập phá thì cứ đập phá, không liên quan tới tôi, đừng làm phiền tôi.
Vu Thiên không buồn quay đầu lại nói, nói ra một câu khiến người khác không biết phải nói gì.
- Đkm, mày nghĩ bọn tao đang đóng phim chắc, đứng lên ngay cho lão tử…
Tên này mới nói tới đây, đã bị Vu Thiên nhấc bổng lên cao:
- Đừng xưng lão tử với tôi, chỉ bằng vào anh, cũng xứng sao?
Nói xong, Vu Thiên nhẹ dùng lực, tên đáng thương kia ngay lập tức bay ra xa.
- Bịch!
Bay được bảy tám mét, dưới tác dụng của trọng lực, tên này mới rơi xuống.
Cha của Vu Thiên, trong ấn tượng của hắn thật sự rất mơ hồ, nhưng người khác dám xưng như vậy, vậy hắn phải chết là cái chắc.
Mà cái vung tay nhẹ nhàng này của Vu Thiên, lại khiến cho những thủ hạ khác của Hồng Cường lập tức sững sờ tại chỗ, không ngờ dưới tình huống Hồng bang làm việc, lại có kẻ dám xen vào, người này nếu đầu óc không có vấn đề, chắc chắn có bối cảnh không tầm thường.
- Giả heo ăn thịt hổ sao?
Từ phía xa nhìn thấy một màn này, trong đầu Hồng Cường chợt nảy ra mấy từ này. Dù sao trên phim ảnh hay tiểu thuyết, cũng rất hay có cảnh nam chính giả ngu rồi trừng trị mấy kẻ có mắt như mù. Người này, không phải cũng là kẻ như vậy chứ?
Hồng Cường cũng không dám khẳng định, nên liếc mắt về phía một tiểu đệ, người anh em này ngay lập tức hiểu ý, bước tới bên người Vu Thiên, hỏi:
- Vị bằng hữu này, không biết tên là gì, làm việc ở đâu?
Vu Thiên vừa khẽ vươn tay ném tiểu tử không biết sống chết kia ra xa, thì lại ngồi vào bàn, tiếp tục ăn mấy món hải sản còn chưa tiêu diệt xong, trong lòng hắn cho rằng, mấy món ngon như vậy, tuyệt đối không thể lãng phí, nếu không chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay sao. Mà người mới tiến đến hỏi, Vu Thiên không phải không nghe thấy gã nói gì, mà là hắn còn đang bận ăn, không trả lời được.
- Vị bằng hữu kia, không biết tên gọi là gì vậy?
Tiểu đệ của Hồng Cường thấy Vu Thiên không phản ứng gì với mình, vội vã hỏi lại một lần nữa.
Nhưng lúc này Vu Thiên còn đang bận xử lý một con tôm hùm to thật to, nào có thời gian để ý đến gã, nên vẫn im lặng không nói gì.
Nhìn nhìn Vu Thiên không phản ứng gì, tên này đành phải quay đầu lại nhìn Hồng Cường. Hồng Cường không ngờ Vu Thiên không nể mặt như vậy, người bên mình đã hỏi tới hai lần, vẫn không thèm phản ứng, trong lúc nhất thời khiến y không xuống đài được.
- Mặc kệ, nhìn thằng nhóc này trẻ tuổi như vậy, chắc cũng không có bối cảnh gì đâu, mà người từ nhỏ giàu có, chắc chắn sẽ không luyến tiếc một bữa hải sản như vậy.
Hồng Cường tự an ủi mình một câu, rồi gào lên:
- Không cần lo tới hắn nữa, cho hắn biết chọc tới người của Hồng bang, sẽ gặp phải hậu quả gì.
Có mệnh lệnh này của Hồng Cường, lập tức có hai người lao về phía Vu Thiên. Bọn họ thấy cảnh Vu Thiên ném huynh đệ của mình rất nhẹ nhàng, nhưng cũng chỉ cho là sức của hắn rất khỏe mà thôi, chưa chắc đã có công phu gì lợi hại, nên chỉ cần bắt được hắn là xong chuyện.
Cho nên hai hán tử Hồng bang này, lập tức lấy ra trong người hai thanh đao dài chừng 50 cm, sau đó lao tới đằng sau Vu Thiên. Bọn họ đương nhiên là muốn chém Vu Thiên, để cho mọi người biết, đắc tội với Hồng bang, sẽ gặp phải hậu quả gì, đồng thời cũng lập uy với người khác.
Hắc Lang thấy có hai tên Hồng bang cầm hai thanh đao sáng loáng lao về phía Vu Thiên, gã nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Vu tiên sinh, tôi xem ngài đừng ăn nữa được không, chúng ta lập tức đi thôi.
Hắc Lang cũng định cảnh báo Vu Thiên có người đang định chém hắn, nhưng nghĩ lại thân thủ của Vu Thiên, làm sao có thể không có cảm giác gì cơ chứ, nên cũng không nhắc tới nữa.
- Anh gấp làm gì, đợi tôi ăn xong rồi hãy đi, hắc hắc!
Nói xong mấy câu này, Vu Thiên lại cúi đầu xuống, tập trung tiêu diệt nửa con tôm hùm còn sót lại.
- Yaa…a….a!
Ngay sau hai tiếng thét dài, lập tức hai thanh đao mang theo tiếng gió chém về phía sau Vu Thiên. Phải biết rằng lần này Hồng bang tới gây phiền phức cho Bạch gia, người đi tới đều là phần tử tinh anh của Hồng bang, lúc bình thường, bất cứ ai cũng có một chọi ba tên côn đồ.
Cho nên hai tên Hồng bang này vốn cho rằng, chỉ cần hai đao này chém xuống, tất sẽ khiến Vu Thiên không còn cơ hội thấy mặt trời mọc ngày mai nữa. Bọn họ cũng lại nhìn về phía Hồng Cường, cũng biết đây là cơ hội lập công của mình, nên ra tay rất quyết đoán, không chừa lại đường lui.
Vu Thiên vẫn cứ ngồi như vậy, dường như không có cảm giác gì với nguy hiểm đang tiến đến phía sau lưng. Mắt thấy hai thanh đao sắp bổ xuống người Vu Thiên, thì hắn lại ngay lập tức đứng lên, bước sang trái một bước, dễ dàng tránh thoát hai đao này.
- Rồi rồi được rồi, tôi ăn xong rồi, trả tiền rồi chúng ta đi thôi.
Có lẽ do ngày hôm nay Vu Thiên được ăn hải sản thoải mái, nên hắn cũng nói nhiều hơn.
- Ah!
Hắc Lang thật không ngờ Vu Thiên còn nghĩ tới chuyện trả tiền, dường như không thèm để ý tới đám người Hồng bang đang ở phía sau vậy.
- Ah cái gì mà ah? Trả tiền đi chứ, anh không định nói cho tôi biết hôm nay anh quên mang tiền đấy chứ, tôi nói cho anh biết, trong túi quần tôi hiện tại nửa đồng cũng không có đâu.
Vu Thiên thấy Hắc Lang vẫn còn sững sỡ ngây ra tại chỗ, liền tưởng Hắc Lang quên mang tiền..
- ÀhĐương” giòn tan vang lên, thanh đao đã bị Vu Thiên bẻ gãy:
- Hắc hắc, quả nhiên chất lượng không ra gì.
Nói xong, Vu Thiên lại tùy ý vung tay, mảnh đao bị bẻ ra ngay lập tức đâm xuyên qua một cột đá cẩm thạch ở giữa sảnh.
Không ai ngờ tới, mảnh đao bị bẻ kia không ngờ lại xuyên thủng qua cột đá, khiến cột đá cứng rắn là vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
Độ cứng rắn của cột đá thì không cần phải nói, bình thường cho dù cầm thanh đao chém vào, chưa chắc đã có vết tích gì, mà Vu Thiên chỉ nhẹ nhàng vung tay như vậy, đã khiến mảnh đao xuyên thủng vào trong cột đá, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết cần lực đạo lớn thế nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện