Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi

Chương 1 : Cao Tiệm Phi

Người đăng: 

Mùa hè vào đêm, 10h tối. Những làn gió khô nóng tự do thổi vào khắp các ngõ ngách của thành phố, tuy nhiên không ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của mọi người. Phố ẩm thực đêm tiếng người ồn ào, hai bên vỉa hè đầy các quầy hàng, tiếng cụng ly lốp cốp liên tiếp của thực khách, những cô gái trẻ trung ăn mặc gợi cảm đi qua đi lại, đem đại bộ phận da thịt miễn phí tặng các thực khách nam nhìn mà học hỏi, vừa ăn uống vừa liếc mắt đưa tình với các cô. Trong một số góc đường âm u, dưới ánh đèn nê ông lờ mờ trông thấy nhiều “chân dài” đang nhiệt tình chào hàng với khách làng chơi. Thành phố Tỷ Quy (ZG - Zigui City) tuy chỉ là một thành phố hạng ba của Trung Quốc, nhưng con phố ẩm thực đêm này cũng gợi lên cho người ta rất nhiều câu có ý cảnh sâu xa như "Thanh sắc khuyển mã", "Dạ dạ sanh ca" (ý chỉ lối sống phóng túng của mỗi cá nhân). Cao Tiệm Phi đang đứng chết lặng trên con phố ẩm thực đông đúc. Tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh dường như chẳng có quan hệ gì với hắn. Sự náo nhiệt đối với hắn mà nói chỉ bất quá là một cảnh tượng không tiếng động thôi. Một người thiếu nữ thân đầy mùi rượu, lảo đảo bước tới bên người Cao Tiệm Phi rồi nắm lấy tay hắn nói: "Anh yêu, mời em uống một chai bia, em sẽ ngủ với anh đêm nay, được không?" Cao Tiệm Phi rút tay ra khỏi tay cô gái, hờ hững nói "Cô nhận lầm người rồi" Cao Tiệm Phi như một con rô bốt hướng về phía trước bước đi. Một luồng gió nóng rực thổi đập vào mặt hắn, thế nhưng hắn lại cảm thấy lạnh run. "Hừ! Mày muốn kêu oan à, có kiện đến trung ương cũng vô dụng! Tao là Tằng Kiến, Tằng Thế Tích là cha của tao, tao đụng trúng mẹ của mày thì cũng đụng rồi! Có chuyện gì mà lớn lao! Cho mày mấy chục ngàn tiền thuốc men thì đã là nhân đạo lắm rồi, nhưng tên nhóc mày lại còn muốn tìm tao phiền toái, thật là không biết sống chết! Nếu không phải cha tao căn dặn qua thì tao đã sớm cho người làm thịt mày rồi! Cút đi, nếu để tao thấy mặt mày thì mỗi lần gặp cho mày sống không bằng chết! Mau cút đi” Đó là những lời nói trong chiều ngày hôm nay mà Tằng Kiến chỉ vào mũi Cao Tiệm Phi thốt ra. Tằng Kiến là người phá vỡ cuộc sống bình thản, vui vẻ hạnh phúc của Cao Tiệm Phi. Một tháng trước, Tằng Kiến sau khi uống rượu quá chén đã lái xe vượt đèn đỏ và đụng vào mẹ của Cao Tiệm Phi đang làm công tác vệ sinh trên đường, khiến cho mẹ của hắn phải sống đời sống thực vật. Ngày thứ ba sau khi mẹ của Cao Tiệm Phi bị tai nạn, bác sĩ nói với hắn: "Đầu của mẹ cậu bị xuất huyết bên trong, máu tụ đã làm ảnh hưởng một số tế bào não cùng với hệ thống thần kinh khiến cho não không thể hoạt động như bình thường. Với tình huống như thế, nếu như không làm phẫu thuật thì mẹ của cậu sẽ trở thành người thực vật! Thế nhưng, cậu phải biết, cuộc phẫu thuật này rất là khó khăn, do đó cậu phải chi trả một khoản chi phí lớn, thế nhưng cơ hội cũng rất ít. Tôi nói thật với cậu, tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 4%. Tuy nhiên, cho dù có kỳ tích và mẹ cậu tỉnh lại thì phương diện năng lực và trí lực của mẹ cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng thật lớn. Đương nhiên, nếu như cuộc phẫu thuật thất bại thì nó đồng nghĩa với.. cái chết!" Cao Tiệm Phi không dám dùng sinh mệnh của mẹ hắn mạo hiểm với khả năng 4% đó. Ngoài ra, chi phí giải phẩu 120 nghìn tệ, gia đình của Cao Tiệm Phi cũng không khả năng chi trả. Sau khi xảy ra tai nạn thì tên gây tai nạn Tằng Kiến chỉ cho người mang 30 nghìn tệ đến bệnh viện, sau đó liền phủi không để ý tới nữa. Mà mẹ của Cao Tiệm Phi chỉ là một nhân viên làm công tác vệ sinh nên cũng không có mua bảo hiểm y tế cho mình. Mẹ của hắn nằm viện nửa tháng khiến cho số tiền mà Tằng Kiến "bố thí" cùng với 15 nghìn tệ gửi ngân hàng của gia đình họ Cao hoàn toàn biến mất. Do Cao Tiệm Phi không khả năng chi trả các chi phí nên hắn đành mang mẹ hắn về nhà. Hiện tại, mẹ của hắn nằm trên giường trong nhà, nếu như không phải có tiếng tim đập yếu ớt thì so sánh với người chết cũng chẳng khác gì. Người sống đời sống thực vật! Chuyện này, Cao Tiệm Phi không chịu nổi! Hắn liền đi thưa kiện, đi khắp nơi thưa kiện. Nhưng mọi sự diễn ra hoàn tòan khác với những dự đoán của Cao Tiệm Phi! Băng ghi hình tại đồn cảnh sát giao thông tìm không được, sau đó được giải thích là hệ thống camera lúc đó bị trục trặc; Cục Công An cũng không thụ lí chuyện này, lí do rất đơn giản, đây chỉ là một tai nạn giao thông, không thuộc về án hình sự, cũng không thuộc về án dân nên cục không có trách nhiệm giải quyết? Và điều khiến cho Cao Tiệm Phi nghĩ không ra chính là những người đã chứng kiến tai nạn xảy ra nhưng họ đều im miệng không nói, không có ai muốn đứng ra làm chứng việc Tằng Kiến say rượu vượt đèn đỏ. Cao Tiệm Phi thật giống như một con ruồi bay khắp nơi! Lòng hắn rất đau! Hắn sống được 22 năm, tới giờ khắc này, hắn mới ý thức được lực lượng của bản thân mình yếu ớt và bé nhỏ cỡ nào! Song song, hắn cũng ý thức được sự phức tạp của xã hội này! Sau đó, Cao Tiệm Phi mới biết, cha của Tằng Kiến chính là Tằng Thế Tích. Tằng Thế Tích là Bí thư của thành phố kiêm Cục Trưởng Cục Công An . Mà gia đình của Cao Tiệm Phi như thế nào? Cha của Cao Tiệm Phi là một người tàn tật, mẹ xuất thân từ nông thôn, làm công trong thành phố hơn nửa đời người. Cao Tiệm Phi thì không được học hành đến nơi đến chốn, chưa tốt nghiệp phổ thông đã phải bỏ học đi làm suốt ngày. Gia đình họ Cao cũng không có bà con thân thích gì lớn lao. Sự thực chứng minh, một gia đình như vậy không có bất luận tư cách gì phân cao thấp với một gia đình cán bộ cao cấp cả! Hai gia đình khác nhau một trời một vực. Một con kiến nào có thể làm đau đớn một con voi? Thế nhưng, Cao Tiệm Phi vẫn không phục! Chiều ngày hôm nay, hắn đến trước cửa quán Karaoke Thế Kỷ tìm Tằng Kiến, thế nhưng còn chưa nói được hai câu thì Cao Tiệm Phi đã bị hai người vạm vỡ theo sau Tằng Kiến bụp bầm dập. Sau đó, Tằng Kiến phun khói thuốc vào mặt hắn, chỉ vào mũi hắn tuôn một tràng giáo huấn và cảnh cáo. "Ta. . . Ta không phục!" Cao Tiệm Phi mang thân thể đầy thương tích bước đi trong con phố ẩm thực đông đúc, hai bàn tay xiết chặt đến nỗi móng tay cắm thật sâu vào da thịt. Trên thực tế, tuy rằng Cao Tiệm Phi xuất thân hèn mọn, bằng cấp không cao, công việc tầm thường nhưng hắn là một người có tính lạc quan. Hắn cùng với mọi người luôn luôn hòa hợp, miệng của hắn luôn luôn nói cười, người quen biết hắn tuy không nói nhất định sẽ thích hắn nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ghét hắn. Hắn cao 1m8, màu da nâu rám nắng trông rất khỏe mạnh, khuôn mặt luôn tươi vui, mấy thứ này cũng để hắn dễ dàng tìm một nhân duyên cho bản thân. Có thể nói, Cao Tiệm Phi cũng rất thỏa mãn với những gì hắn có. Thế nhưng tất cả đều bị kia cái tai nạn xe chết tiệt kia làm cho tan nát! Đi qua con phố ẩm thực, nửa tiếng sau Cao Tiệm Phi rốt cục về tới chỗ cư ngụ của hắn. Nơi đây là khu dân cư do hàng lọat ngôi nhà thấp bé hình thành, có thể nói khu dân nghèo của thành phố. Cao Tiệm Phi đứng ở trong sân, ở giữa sân có một gốc cây cổ thụ già cỗi, chu vi của nó còn rộng hơn căn nhà của hắn. Cao Tiệm Phi dừng chân trước cửa nhà, khoảng hai phút sau hắn thở dài một tiếng rồi bước vào trong. Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, cha của Cao Tiệm Phi đang ngồi trên xe lăn hút thuốc, tựa hồ như đang chờ Cao Tiệm Phi về nhà. Hai chân và bàn tay trái của cha Cao Tiệm Phi đã bị mất. Nếu nhìn thấy ông ta thì chắc hẳn ai cũng sẽ dâng lên cảm giác chua xót! Mái tóc gần như đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn. Mỗi một nếp nhăn dường như ẩn chứa vô tận nỗi ưu sầu cùng bi thương. "Tiểu Phi, con đi đâu vậy? Muộn thế này mới về?" Cha của Cao Tiệm Phi khẩn trương dò hỏi. Cao Tiệm Phi tự nhiên sẽ không nói cho cha hắn biết hắn đi tìm Tằng Kiến, cho nên nói dối: "Con buồn quá nên đi dạo một vòng. Cha à, cha nên đi nghỉ sớm đi, con đi thăm mẹ cái" Nói xong, Cao Tiệm Phi đi thẳng vào buồng bên trong. Nhìn vào bóng lưng của Cao Tiệm Phi, trong hai mắt của cha Cao Tiệm Phi hiện lên một nỗi sầu lo, tay phải ông run run cầm điếu thuốc đưa lên môi kéo một hơi, sau đó ném điếu thuốc xuống đất rồi móc từ trong người ra một chiếc điện thoại di động kiểu cũ. Ông nhấn một dãy các số, nhưng khi bấm vào nút gọi thì ông dừng lại. Lúc này, mặt của cha Cao Tiệm Phi bỗng nhiên toát ra một loại đau thương không thể miêu tả, hai giọt nước mắt từ khóe mắt ông chậm rãi rơi xuống. Hai vai ông bắt đầu co lại, yết hầu phát ra tiếng nức nở, cuối cùng ông cũng không có bấm gọi số điện thoại đã bấm. Cao Tiệm Phi đi vào phòng trong. Mẹ của hắn vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, tại đầu giường có một cái giá đỡ treo hai bình dịch truyền. Một người phụ nữ khỏang năm mươi tuổi ngồi ở mép giường, khóc thút thít: "Trời ơi, ông bất công quá! Em à, em mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!" "Dì" Cao Tiệm Phi kêu một tiếng. Người phụ nữ cuống quít lau nước mắt, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, "Tiểu Phi về rồi à, Tiểu Phi, con đừng lo lắng, mẹ con sẽ mau tỉnh lại thôi. Hôm nay dì thấy mí mắt của mẹ con giật đấy!" Cao Tiệm Phi biết dì hắn đang an ủi hắn, hắn cũng miễn cưỡng cười cười, "Mẹ con là người tốt, người tốt đương nhiên sẽ có báo đáp tốt, mẹ nhất định sẽ tỉnh lại!" "Lẽ nào trên thế giới này, người tốt thực sự sẽ có báo đáp tốt sao?" Trong đầu Cao Tiệm Phi nghĩ. "Dì à, dì ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, để con chăm sóc mẹ cho" Cao Tiệm Phi nói với dì của hắn. Dì của hắn cũng là một người đáng thương, 23 tuổi lập gia đình, kết hôn được một năm thì người chồng mất, vì không có con nên nửa đời còn lại phải sống trong cô đơn. Sau khi Cao Tiệm Phi đưa mẹ hắn về nhà thì dì hắn liền đến ở và giúp chăm sóc mẹ hắn. "Được rồi, Tiểu Phi, con nói chuyện với mẹ con đi, nhưng cũng phải nhớ đi nghỉ ngơi sớm đấy" Dì hắn đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, sau đó vội vàng xoay người sang chỗ khác. Cao Tiệm Phi thấy rất rõ ràng, hai tròng mắt của dì hắn sưng đỏ cùng với nứơc mắt đang chảy xuống. Sau khi dì hắn rời khỏi phòng, Cao Tiệm Phi liền ngồi vào bên cạnh mẹ hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của mẹ. Tay của mẹ rất lạnh. Gương mặt của mẹ vẫn hiền lành như thưở nào, không màng danh lợi, thế nhưng lúc này da mặt lại tái nhợt, giống như một pho tượng không có sinh mệnh! "Mẹ, " Cao Tiệm Phi kêu nhẹ một tiếng, giống như bình thường hắn nói chuyện cùng mẹ hắn: "Mẹ, mẹ hãy tỉnh dậy nấu cho con một chén canh được không? Trước đây, mỗi ngày vào lúc này, mẹ thường hay nấu canh cho con uống. . . Mẹ, con vẫn chưa nói với mẹ, kỳ thực canh của mẹ uống rất ngon. . . Mẹ, trong lòng con trước đây cứ luôn phàn nàn mẹ đấy, luôn oán giận mẹ hay la rầy con, mẹ hãy mau tỉnh lại đi, con thực sự rất muốn nghe những lời dạy dỗ của mẹ, con thực sự rất muốn. . ." Nước mắt không một tiếng động, tựa như hai dòng lũ, từ đôi mắt của Cao Tiệm Phi chảy xuống. Hắn cũng không lau nước mắt, tùy ý để chúng chảy xuôi trên mặt. "Mẹ, hôm nay con đã đi tìm tên súc sinh Tằng Kiến kia, thế nhưng. . . Con vô dụng! Con thực sự vô dụng! Tên khốn kiếp đó ở trước mặt con nhưng con thực sự là vô dụng! Trước đây, con đã từng hỏi mẹ rằng tại sao tên của con là 'Cao Tiệm Phi', mẹ đã cười nói với con rằng đó là bởi vì mẹ cùng với cha mong muốn con có thể dần dần bay lên, càng bay càng cao, thế nhưng con của mẹ quả là vô dụng! Đi học thì không chuyên tâm, đi làm thì không tìm được việc làm tốt, nhất định là mẹ rất thất vọng vì con. . ." Cao Tiệm Phi chậm rãi cúi đầu, nâng lấy bàn tay mẹ của hắn lên, "Mẹ, mẹ đã nói với con khi làm việc gì thì nhất định cũng phải có lương tâm, nhất định phải làm người tốt, bởi vì người tốt luôn có báo đáp tốt. . . Mẹ là người tốt, mẹ chưa bao giờ đắc tội với ai, cùng các đồng nghiệp và hàng xóm láng giềng giao hảo rất tốt. Mẹ cũng không bao giờ tính toán chi li, mẹ luôn chịu cái thiệt về mình, mẹ là người tốt, thế nhưng. . . mẹ hiện tại đã . . . Người tốt thực sự có nhận được báo đáp tốt không? Có thật vậy không? Mẹ, con đã hết cách! Gia đình Tằng Kiến có thế lực rất lớn, con không có cách nào làm gì hắn được, con kiện không được bọn chúng. Con đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ có thể sử dụng phương pháp của riêng mình đi giải quyết chuyện này thôi! Mẹ, hôm qua con đã lén mua được một con dao găm. Mẹ, mẹ hãy yên tâm, con sẽ không mẹ bị tai nạn vô cớ! Con sẽ thay mẹ báo thù! Cùng lắm thì hy sinh cả mạng của con! Còn nữa, trước khi con làm chuyện này, con nhất định sẽ sắp xếp tốt cho cha! Con sẽ đi kiếm một số tiền giao cho dì, nó sẽ giúp cha sống hết quãng đời còn lại. Mẹ, con sẽ xử lý tốt mọi chuyện!" Nói xong, Cao Tiệm Phi nhẹ nhàng đặt tay mẹ hắn xuống giường rồi xoay người rời khỏi phòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang