Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi
Chương 33 : Vượt qua thử thách!
.
Cao Tiệm Phi đi theo Tần Nhạc Thi tới trước bàn làm việc của cô.
Môt không gian vuông vắn nho nhỏ được sắp xếp rất chuyên nghiệp, ngoại trừ màn hình máy tính 19 inch trên bàn còn có một ống đựng bút bằng gỗ, một số hồ sơ, ngoài những thứ này thì cũng không có những vật phẩm trang trí cũng như những loại đồ ăn vặt mà các cô gái ưa thích.
Thanh lịch, sạch sẽ, khéo léo.
"Cao Tiệm Phi, trước tiên anh giúp tôi photo một phần văn kiện” Tần Nhạc Thi ngồi trước màn hình máy tính, sau đó lấy từ trong xấp hồ sơ ra một văn kiện, nói: "Hợp đồng này anh giúp photo thành 3 bản, máy photo ở bên kia."
Trong lòng Cao Tiệm Phi thầm kêu không xong, photo sao?
Cao Tiệm Phi căn bản là không biết sử dụng máy photocopy.
Thấy Cao Tiệm Phi do dự không tiếp nhận bản hợp đồng, Tần Nhạc Thi tựa hồ hiểu rõ điều gì, cô mỉm cười đứng lên: "Không biết làm à? Lần này tôi dạy cho anh, kỳ thực máy photo rất dễ sử dụng, anh theo tôi đến đây."
Cũng may, Tần Nhạc Thi này thực sự là một cô gái tốt, cô chủ động dẫn Cao Tiệm Phi đến trước máy photocopy và chỉ Cao Tiệm Phi sử dụng.
Sử dụng máy photocopy kỳ thực là rất đơn giản, chỉ là trước đây Cao Tiệm Phi không có cơ hội tiếp xúc qua mấy thứ này thôi, hiện tại nhìn qua Tần Nhạc Thi làm mẫu một lần, Cao Tiệm Phi liền hiểu rõ.
"Cảm ơn cô." Cao Tiệm Phi nói.
"Không có gì." Tần Nhạc Thi mỉm cười: "Chị Hoàng đã đem anh giao cho tôi thì tôi phải giúp anh thôi”
Ngay lúc này thì có một gịong nói lớn vang bên tai Cao Tiệm Phi: "Không phải chứ Tiểu Cao, ngay cả máy photo mà chú cũng không biết sử dụng à?"
Trương Lượng tay cầm tách cà phê đi tới trước máy photo, sau đó tiếp tục nói lớn: "Như vầy thì không được rồi, quá tệ đấy"
Cao Tiệm Phi thực sự rất muốn xông lên đấm vào mặt tên Trương Lượng này một cái bởi vì Cao Tiệm Phi thấy được Hoàng Thúy Vân đang nhìn mình qua cửa sổ phòng làm việc của cô, chân mày của Hoàng Thúy Vân hơi nhíu lại.
"Cầu trời, hôm nay là ngày thử việc của con, xin ông phù hộ cho con" Cao Tiệm Phi trong lòng cầu khẩn. Trên thực tế, Cao Tiệm Phi cũng không quan tâm nhiều đến công việc này, tuy nhiên vấn đề ở đây là nếu như ngay cả việc này mà làm không xong thì không biết sau này Cao Tiệm Phi còn có thể làm cái gì?
Loại sự tình đơn giản này mà làm không được thì còn nói gì đến thành tựu tương lai nữa?
Kỳ thực mà nói thì trong lòng Cao Tiệm Phi đã đem công việc này trở thành một loại tôi luyện, một loại khảo nghiệm cho bản thân.
"Tôi bây giờ đã biết” Tuy rằng rất nóng giận tên Trương Lượng thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng cố gắng kềm chế, trên mặt chẳng lộ vẻ gì, tiếp tục cầm lấy bản hợp đồng và photo tiếp, không đế ý đến tên đâm sau lưng chiến sĩ Trương Lượng nữa.
"Ừm, Cao Tiệm Phi, anh tự làm đi nhé, tôi còn có chút việc phải làm, đợi lát nữa làm xong rồi anh tới tìm tôi" Tần Nhạc Thi mỉm cười nói với Cao Tiệm Phi, sau đó trở lại bàn làm việc của cô.
Cao Tiệm Phi vốn cho rằng nếu mình không để ý tên Trương Lượng thì hắn sẽ biết điều rời đi, thật không ngờ tên này lại không đi, vẫn đứng đó nhấm nháp cà phê và hăng hái quan sát Cao Tiệm Phi.
Hai bên trái phải cũng không có người khác, Cao Tiệm Phi cũng không còn kiêng kị gì, trực tiếp ngẩng đầu dùng mắt nhìn Trương Lượng.
"Tiểu Cao, chú dùng quan hệ gì để vào được đây vậy?" Trương Lượng cười cười, hỏi.
"Tôi đâu cần thiết phải trả lời cậu" Cao Tiệm Phi trả lời.
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Lượng thoáng cái biến mất. Hắn dựa lưng vào tấm kính phòng làm việc của Hoàng Thúy Vân khiến cho Hoàng Thúy Vân không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Vẻ mặt của hắn hiện đã trở nên tràn ngập sự hèn mọn và khinh rẻ, loại vẻ mặt này thoáng cái làm cho gương mặt anh tuấn nho nhã của hắn biến thành một con buôn lòng dạ cực độ hẹp hòi.
Một tên nhà quê cũng dám trả treo với hắn, bảo hắn làm sao nhẫn đây?
Vốn, Trương Lượng chính là một người tâm cao khí ngạo. Hắn vào công ty này làm việc cũng là do nhờ đến một ít quan hệ. Hắn sinh ra trong một gia đình rất khá, cha mẹ hắn cũng có chút của cải, mà bản thân hắn trong các mối quan hệ giao tiếp coi như cũng rất được, trong hai giới hắc bạch tại Quảng Châu này thì hắn cũng có quen biết một số người. Vì vậy, trong đầu hắn cứ cho rằng loại nông dân như Cao Tiệm Phi vào đây làm việc lẽ ra phải đến chủ động nịnh bợ, lấy lòng hắn mới đúng.
Thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng không có như vậy.
Đương nhiên, Trương Lượng cũng không có khả năng trực tiếp chèn ép Cao Tiệm Phi, cái hắn hiện tại muốn làm chính là thăm dò hoàn cảnh của Cao Tiệm. Hắn nghĩ rằng một người như Cao Tiệm Phi vậy nếu không nhờ vào quan hệ thì tuyệt đối là không có khả năng vào làm việc tại công ty Elise này: "Đừng có mà ra vẻ, chú ngay cả máy photo cũng không biết sử dụng, một người quê mùa như chú dựa vào cái gì mà vào đây? Mọi người hãy sảng khoái chút đi, ai giới thiệu chú vào đây cứ nói thẳng, Trương Lượng tôi cũng có chút quan hệ với người tại tổng công ty, nếu như người tiến cử chú là người quen của tôi thì mọi việc sau này ở đây, Lượng ca tôi có thể chiếu cố cho chú, hiểu chưa?"
Một giọng nói cao cao tại thượng.
"Thứ nhất, tôi không phải là dân quê, tuy rằng tôi đến từ một thành phố nhỏ nhưng tôi cũng là cư dân có hộ khẩu thành phố, giống cậu thôi. Thứ hai, tôi không có người tiến cử. Nếu như tôi thật sự có quan hệ thì tôi đây cần phải thử việc ở chỗ này sao?" Cao Tiệm Phi nhàn nhạt cười: "Có thể cậu là một người rất thích ra vẻ ta đây, thế nhưng xin vui lòng đừng ra vẻ trước mặt tôi, tôi nuốt không trôi đâu!"
"Chú…Móa… thât không biết điều!" Gương mặt của Trương Lượng trở nên xấu xí hơn. Ngay lúc này thì Tiểu Yến Tử Châu Yến đang đi tới, gương mặt của Trương Lượng liền cải biến, thoáng cái lại trở lại vẻ nho nhã tuấn tú, quay đầu lại nhìn Châu Yến cười nói, "Tiểu Yến Tử, đêm nay anh mời em đi xem phim nhé. Trước đó đi nhà hàng tây ăn bữa cơm, sau đó đi xem phim, thấy anh sắp xếp ra sao?”
Châu Yến cầm trong tay trứ một xấp hồ sơ lớn, nói: "Không cần, anh đi mời chị Hoàng ăn nhà hàng tây và xem phim đi, tuy nhiên không biết chị Hoàng có từ chối anh giống như 9 người trước đây không thôi, hi hi."
Trương Lượng sắc mặt hơi đổi, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường: "Thôi, anh không quấy rầy em làm việc nữa", rồi xoay người bỏ đi.
Châu Yến đem xấp hồ sơ đặt xuống, chuẩn bị photo.
Cao Tiệm Phi vừa học được cách sử dụng máy photo, có chút ngứa nghề nên nói: "Tiểu Yến Tử, tôi giúp cô nhé."
"Được!" Châu Yến mỉm cười nói: "Mỗi một bản đều photo làm 3, okay?"
"Okay." Cao Tiệm Phi bắt đầu sắp xếp và cho hồ sơ vào máy photo, làm việc.
Châu Yến giống như làm ảo thuật, không biết lấy từ đâu ra một trái táo, vừa ăn vừa nói nhỏ với Cao Tiệm Phi: "Này, anh đừng để ý tên cái tên Trương Lượng kia nữa, hắn rất đáng ghét đấy."
"Sao?" Cao Tiệm Phi vừa làm việc, vừa nói: "Đáng ghét à?"
"À, kỳ thực chuyện của hắn tôi cũng không dám nói nhiều, bất quá..." Châu Yến cẩn thận quay đầu lại nhìn về phòng làm việc của Hoàng Thúy Vân một chút, sau đó dùng giọng nhỏ xíu nói: "Trương Lượng hắn đang theo đuổi chị Hoàng của chúng tôi, đã dùng thật nhiều phương pháp rồi, cũng may là chị Hoàng chưa hề nhận lời mời của hắn. Xí, đức hạnh của hắn thế kia thì làm sao xứng được với chị Hoàng của chúng tôi được"
"Ha ha..." Cao Tiệm Phi mới đến cũng không dám cho ý kiến gì, chỉ là tùy ý cười cho qua.
Cao Tiệm Phi rốt cuộc đối với 2 cô gái trong phòng làm việc này là Tần Nhạc Thi cùng Châu Yến, có thể hiểu thêm một chút.
Tần Nhạc Thi rộng lượng, hiền thục, dễ gần, tính cách dịu dàng, đối xử với người khác rất tốt.
Châu Yến là một cô gái mang tính cách của tiểu cô nương, nhanh mồm nhanh miệng.
Buổi sáng cứ như vậy trôi qua. Biểu hiện của Cao Tiệm Phi cũng không tốt lắm, gần như chỉ là thay mấy người nữ nhân viên photo văn kiện mà thôi.
Từ điểm này mà nói thì Cao Tiệm Phi hoàn toàn không đủ vượt qua cuộc thử thách của Hoàng Thúy Vân và ở lại Elise này.
Thời gian dùng bữa trưa đã tới.
Công ty Elise này có căn tin, tới buổi cơm trưa cơm thì toàn bộ nhân viên công ty đều xếp hàng lãnh cơm.
Ăn cơm phần.
Cao Tiệm Phi vừa tới nên cũng không có phần cơm, Tần Nhạc Thi dùng phần cơm của cô chia cho Cao Tiệm Phi.
"Cao Tiệm Phi, anh là đàn ông nên ăn nhiều hơn tôi, nếu như có thiếu thì hãy nói cho tôi biết nhé, tôi chia thêm cho anh." Tần Nhạc Thi mỉm cười nói với Cao Tiệm Phi rồi đi lãnh phần cơm.
Sau đó, Tần Nhạc Thi chia cho Cao Tiệm Phi nửa phần cơm, mấy thứ đồ ăn và rau cải, còn có thêm nửa chén canh và một ly nước táo ép.
"Thật là một cô gái tốt." Cao Tiệm Phi thầm nghĩ trong lòng.
Giương mắt quan sát trong phòng ăn một chút thì thấy đang ông chỉ có khoảng mười người, còn lại đa số đều là các cô gái xinh đẹp.
"Đây thật đúng là một công ty của người đẹp!" Trong lòng Cao Tiệm Phi thầm nói, bất quá hắn cũng không biết hắn có thể ở lại đây làm việc tiếp tục hay không, vì vậy cũng vô tâm thưởng ngoạn sắc đẹp nữa, chỉ lo vùi đầu ăn.
Cơm nước xong, Cao Tiệm Phi và Tần Nhạc Thi cùng nhau trở về phòng kế hoạch.
Lúc này, nhìn thấy Hoàng Thúy Vân, Trần Nhàn, Châu Yến, Trương Lượng, toàn bộ đang đứng ở trước cửa phòng kế họach, vẻ mặt của bọn họ trông có vẻ lo lắng.
Châu Yến vẻ mặt đỏ bừng: "Chị Hoàng, em... em để quên chìa khóa trong hộc bàn làm việc... chị Hoàng, em xin lỗi ..."
"Đúng thật là hồ đồ quá! " Vẻ mặt của Hoàng Thúy Vân trông rất cấp bách: "Trước 1 giờ rưỡi, tôi phải gửi fax bản hợp đồng cho một công ty ở nội địa, hiện tại hợp đồng còn đang nằm trên bàn trong phòng của tôi, ôi, phải làm sao đây?”
Viền mắt của Châu Yến thoáng cái đỏ lên: "Chị Hoàng, em xin lỗi, em... em xin lỗi.", nói xong nứơc mắt liền chảy xuống!
Trên thực tế, toàn bộ nhân viên của phòng kế hoạch ai cũng đều có chìa khóa riêng cả, tuy nhiên ai cũng cho là phiền phức khi mang theo một cái chìa khóa ít sử dụng, dù gì thì tất cả mọi người đều làm việc chung một phòng nên chỉ cần một người mang theo chìa khóa là được. Do đó bọn họ liền quyết định chọn ra một người phụ trách mang chìa khóa mở cửa phòng, và Châu Yến đã xung phong nhận việc này. Mà lúc này, nàng lại bỏ quên nó trong hộc bàn làm việc khi đi ăn cơm.
Bởi vì phòng kế hoạch này có có rất nhiều hồ sơ mật của công ty nên cửa phòng được làm khác với các phòng khác, dùng cửa chống trộm.
Hoàng Thúy Vân gấp đến nỗi không biết phải làm sao.
Nếu như bản hợp đồng kia không gửi đến đúng giờ thì sẽ mất đi một mối làm ăn.
"Chị Hoàng, hay là để em về nhà lấy chìa khóa!" Tần Nhạc Thi lên tiếng.
Hoàng Thúy Vân nhìn đồng hồ ở cổ tay một chút: "Không còn kịp rồi, chỉ còn 7 phút là 1 giờ rưỡi."
"Để tôi gọi điện thoại tìm thợ mở khóa?" Trương Lượng cũng rất gấp, hắn biết nếu như ngày hôm nay đem việc này giải quyết thì như vậy, hắn sẽ lưu lại một ấn tượng tốt cho Hoàng Thúy Vân, thế nhưng bản thân hắn cũng không có biện pháp. Lời vừa nói ra thì hắn liền hối hận, chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ, cho dù tìm được thợ thì sao? Có tới kịp không?
"Hết cách rồi, thôi để tôi đá tung cửa ra vậy!" Trương Lượng đẩy mọi người ra, lui về phía sau vài bước, sau đó lấy đà chạy tới đá một đá vào cánh cửa.
Cửa không bị đá văng ra, nhưng người bị bắn ngược trở lại là Trương Lương, hắn té cái phịch xuống đất, cái mông và chân đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Cao Tiệm Phi có chút sững sờ, tên Trương Lượng có phải ấm đầu hay không? Hay là chỉ số thông minh của hắn không có?
Cửa chống trộm mà hắn muốn đá văng ra?
"Xong rồi, chỉ còn 5 phút." Giọng của Hoàng Thúy Vân tràn ngập một tia tuyệt vọng.
"À, trưởng phòng Hoàng, để tôi thử xem sao." Cao Tiệm Phi đi đến nói.
Ánh mắt của mọi người cùng một lựợt nhìn về Cao Tiệm Phi.
"Cậu cũng muốn đá phá cửa à?” Hoàng Thúy Vân lắc đầu: "Thôi đi!"
Cao Tiệm Phi không trả lời, trực tiếp đi tới trước cánh cửa, lấy cây tăm đang ngậm trong miệng ra.
Cao Tiệm Phi đem cây tăm cắm vào ổ khóa, đụng vào tâm khóa, tìm kiếm cảm giác, sau đó... khuấy động một chút!
Động tác cực kỳ lão luyện!
Mà Cao Tiệm Phi lần này vận khí tốt, trong chớp mắt đã phá gãy tâm khóa, cửa chống trộm kêu “cạch” một tiếng, mở ra.
Chỉ tốn 3 giây.
Cao Tiệm Phi đẩy cánh cửa ra: "Trưởng phòng Hoàng, cô vào đi”
Hoàng Thúy Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu với Cao Tiệm Phi, trong ánh mắt có chút khen ngợi, rồi chạy ào vào phòng.
"Thật là lợi hại!" Châu Yến nín khóc mỉm cười, chạy tới trực tiếp nắm lấy tay Cao Tiệm Phi: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mở cửa giúp"
"Không có gì." Cao Tiệm Phi bị Châu Yến nắm tay, có phần ngại ngùng, bất quá hắn cũng không dám chủ động rút tay về vì như vậy sẽ làm cho Châu Yến từ cảm kích biến thành xấu hổ.
"Thật không ngờ anh lại biết mở khóa?" Tần Nhạc Thi cũng đi tới, mỉm cười gật đầu với Cao Tiệm Phi.
Chỉ có Trần Nhàn vẫn đứng ở bên, lạnh lùng như băng, không hề nhìn Cao Tiệm Phi.
Trương Lượng từ trên đất bò dậy, vừa xoa cái mông vừa nhìn Cao Tiệm Phi bằng ánh mắt ngạc nhiên, tiếp đó hắn nham hiểm nói: "Ha ha, Tiểu Cao, trước đây chú làm kẻ trộm sao?"
"Cậu cứ đùa, tôi nào có làm, nếu như sau này có cơ hội làm kẻ trộm thì đầu tiên sẽ trộm nhà của cậu đấy, ha ha." Nói xong, Cao Tiệm Phi nhẹ nhàng đẩy tay Châu Yến ra rồi đi vào phòng làm việc.
Sắc mặt của Trương Lượng thoáng cái chuyển sang màu trắng, những lời Cao Tiệm Phi vừa nói hoàn toàn là nói giỡn nên hắn cũng không dám phát hỏa.
Trong buổi chiều, Cao Tiệm Phi vẫn như trước theo Tần Nhạc Thi phụ việc.
Thí dụ như photo hồ sơ, sắp xếp hồ sơ, mang báo cáo cho Hoàng Thúy Vân....
Tóm lại chỉ là phụ việc!
Cao Tiệm Phi thực sự rất lo lắng, nếu cứ như vậy mà làm thì trước khi tan sở, thật khó nói có thể được ở lại hay không?
Cao Tiệm Phi cho rằng nếu bị Hoàng Thúy Vân trả về tổng công ty thì tự tin và tôn nghiêm của hắn sẽ bị đả kích nghiêm trọng!
Làm việc tại một công ty nhỏ còn làm không xong thì còn có thể làm cái gì? Phi Long sẽ đánh giá mình thấp hơn nữa!
Lo lắng!
Ngay khi trong lòng Cao Tiệm Phi rất không thoải mái thì bỗng nhiên không khí lạnh trong phòng làm việc dần dần bị không khí nóng thay thế!
Quảng Châu thuộc về nước có khí hậu nhiệt đới nên vào mùa hè là rất nóng, không có máy điều hòa thì sẽ chịu không nổi, đặc biệt những là làm việc trong văn phòng kín mít.
"Chuyện gì xảy ra?" Trương Lượng quát to một tiếng, sau đó chạy đến cái máy lạnh đặt ở góc phòng làm việc xem xét rồi nói: "Không lạnh? Máy hư rồi"
Rất nhanh, nhiệt độ trong phòng đã lên đến hơn 20 độ! Toàn bộ phòng làm việc giống như cái lồng hấp!
Mọi người mồ hôi nhễ nhại.
Mọi người đều đến trước máy điều hòa đứng và thảo luận.
"Hư rồi, đúng là hư rồi” Trương Lượng vỗ vỗ vào cái máy, giả vờ ra vẻ nói: "Tôi thấy là máy nén hư rồi"
Lúc này, Hoàng Thúy Vân cũng đi từ phòng làm việc ra, vừa ra khỏi phòng thì luồng khí nóng liền bao vây lấy cô.
"Sao? Máy điều hòa hư rồi à?" Hoàng Thúy Vân đi tới trước măt mọi người: "Trương Lượng, anh mau gọi điện cho bộ phận kỹ thuật để bọn họ cho người tới sửa, mau gọi đi”
Trương Lượng cười lấy lòng: "Không thành vấn đề, Thúy Vân, tôi sẽ đi gọi ngay."
Cầm lấy điện thoại ấn một dãy số, hai giây sau ánh mắt Trương Lượng hơi đổi: "Đường dây bận..., hừ ta gọi, gọi cho đựơc mới thôi."
"Để tôi xem thử” Cao Tiệm Phi đi tới, nói.
"Chú muốn làm gì thế?” Trương Lượng nhìn Cao Tiệm Phi nói: "Đứng sang một bên đi, không thấy tôi đang gọi cho thợ sửa chữa tới sao, chú đừng có mà phá rối"
Cao Tiệm Phi căn bản là không để ý đến Trương Lượng, hắn nhìn Hoàng Thúy Vân nói: "Trưởng phòng Hoàng, hay là để tôi xem thử nhé."
Trong ánh mắt của Cao Tiệm Phi toát ra một loại tự nhiên tràn đầy lòng tin. Hoàng Thúy Vân nhìn Cao Tiệm Phi một chút, sau đó nói: "Ừ, cậu cứ thử đi, cẩn thận một chút."
Cao Tiệm Phi gật đầu, rồi cũng không nói nhiều, trực tiếp đi qua tắt nguồn điện của máy điều hòa, sau đó đi tới bên cạnh máy xem xét một chút rồi nói: "Máy nén không dễ hư đâu, chỉ là do mặt nạ và lưới lọc bị bụi bặm bám vào khiến cho hơi lạnh không thể toát ra thôi."
"Ồ..." 4 cô gái sửng sốt..
Rất nhanh, Cao Tiệm Phi liền đem mặt nạ, lưới lọc tháo ra, quả nhiên phủ một lớp bụi rất dày.
"Xem ra thì rất lâu không có làm vệ sinh cho máy rồi" Cao Tiệm Phi cười cười, sau đó chạy đến máy nước nóng lạnh rót nứơc rồi dùng một cái khăn tay vệ sinh cho máy.
Sau một lúc đã xong.
Cao Tiệm Phi thành thạo đem các bộ phận lắp ráp lại, mở điện, khí lạnh bắt đầu tràn ra.
Okay!
"Bốp bốp!" Châu Yến là người thứ nhất vỗ tay: "Cao Tiệm Phi, anh thật giỏi quá!"
Cao Tiệm Phi cười cười, nói: "Kỳ thực đây chỉ là những chuyện đơn giản thôi, nếu mà hư nhiều thì tôi cũng bó tay"
"Thôi, hết chuyện rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi" Hoàng Thúy Vân nói với nhân viên, sau đó nhìn Cao Tiệm Phi một chút rồi trở lại phòng làm việc.
Giờ tan sở rốt cục đã gần đến.
Trong lúc làm việc, Trương Lượng cũng nhiều lần trêu chọc Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, xem ra chú cũng là người có nghề, tuy nhiên Thúy Vân sẽ không quan tâm đến mấy thứ đó đâu, chủ yếu là xem năng lực làm việc của chú thôi, vì vậy tốt nhất là chú nên chuẩn bị tư tưởng đi, kỳ thực ở Quảng Châu này cơ hội nghề nghiệp rất nhiều, chú có thể đi làm thợ sửa chữa máy lạnh hay là thợ mở khóa, tuy rằng tiền lương ít ỏi thế nhưng cũng có thể sống qua ngày, tôi thấy như thế mà tốt đấy"
Buổi chiều hôm nay, Cao Tiệm Phi liên tục hai lần biểu hiện chói sáng đã chọc giận Trương Lượng. Hắn ước gì đợi lát nữa Hoàng Thúy Vân tuyên bố để bye bye Cao Tiệm Phi.
"Chuyện của tôi không cần cậu quản." Cao Tiệm Phi lạnh lùng nhìn Trương Lượng.
Rốt cục, trước giờ tan sở, Hoàng Thúy Vân đi ra vỗ vỗ tay, ra hiệu bảo mọi người chú ý.
Cao Tiệm Phi rất khẩn trương nhìn Hoàng Thúy Vân, hắn biết giờ phút tuyên án đã tới, mình đi hay ở sẽ được biết ngay.
Hoàng Thúy Vân nhìn Cao Tiệm Phi liếc mắt, sau đó nói rằng, "Tiểu Cao, nghe nói cậu còn chưa tìm được chỗ ở phải không? Ngày mai cho cậu nghỉ phép một ngày để tìm, mgày mốt đến làm việc. Tôi sẽ bảo Nhạc Thi giúp đăng ký phần cơm cho cậu."
"Cái gì?" Cao Tiệm Phi sửng sốt.
Hoàng Thúy Vân nói tiếp: "Được rồi, hiện tại tôi chính thức hoan nghênh cậu trở thành thành viên mới của phòng kế họach. Tiểu Cao, sau này cậu cứ theo Nhạc Thi, nếu không biết gì thì hãy hỏi cô ấy, cô ấy sẽ từ từ chỉ cho cậu."
"Chúc mừng anh, Cao Tiệm Phi!" Châu Yến vừa cười vừa vỗ tay.
"Hay quá!" Cao Tiệm Phi vui mừng, lập tức cầm tay Hoàng Thúy Vân: "Cảm ơn trưởng phòng Hoàng cho tôi cơ hội."
"Thúy Vân, sao cô quyết định như thế?" Rốt cục Trương Lượng bạo phát: "Hắn biết cái gì? Hắn ngay cả tiếng Anh cũng chẳng biết một chữ, không biết sử dụng máy photo, loại người như thế này ở lại đây thì có thể làm được cái gì? Thúy Vân..."
"Đủ rồi, tôi là trưởng phòng ở đây, mọi chuyện do tôi quyết định." Hoàng Thúy Vân không nhịn được ngắt lời Trương Lượng: "Còn nữa, tôi rất tin tưởng vào ánh mắt của mình." Nói xong, trực tiếp đi khỏi phòng kế họach.
Cao Tiệm Phi cũng đi ra ngoài: "Này này, nhường đường một chút, tôi phải về” Cao Tiệm Phi nói với Trương Lượng đang đứng trước người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện