Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi
Chương 20 : Quỷ hồn cấp 8! Thì ra là hắn !
.
Cao Tiệm Phi rời khỏi căn phòng số 1-4.
"Người sử dụng tôn kính, xin ngài cứ đi thẳng về phía trước, theo con đường này cứ tiếp tục đi." Giọng nói của lập trình trí tuệ vang bên tai Cao Tiệm Phi.
Hai bên trái phải của Cao Tiệm Phi là hai dãy phòng hình thành một con đường ở chính giữa.
Dựa theo lời của lập trình trí tuệ, Cao Tiệm Phi cứ tiếp tục bước đi.
Khoảng chừng đi được nửa cây số, phía trước xuất hiện một cái hộp hình chữ nhật màu đen.
"Xin ngài bước vào trong." Giọng của lập trình trí tuệ lại vang lên.
Cao Tiệm Phi không trả lời, trực tiếp bước luôn vào cái hộp hình chữ nhật màu đen.
Bỗng nhiên, cái hộp màu đen chuyển động và bay lên phía trên.
"Ah? Là thang máy?" Cao Tiệm Phi nhất thời hiểu rõ: "Có phải bây giờ ta đang đi đến tầng 8 của Quỷ Oa không?"
"Đúng vậy thưa ngài, quỷ hồn cấp 8 kia đang ở trong gian phòng số 8-1 chờ ngài!" Lập trình trí tuệ đáp.
Cao Tiệm Phi gật đầu, hắn đưa mắt nhìn ra khỏang không gian đen nhánh bên ngoài.
Khoảng một phút sau, cái hộp hình chữ nhật màu đen dừng lại.
Cao Tiệm Phi hơi do dự một chút, sau đó bước ra khỏi cái hộp.
Trước mắt vẫn là một con đường giống như ở tầng 1, hai bên trái phải đều là những căn phòng san sát nhau.
8-1, 8-2, 8-3. . .
"Đây là tầng 8” Cao Tiệm Phi trong lòng đã sáng tỏ.
Lúc này, Cao Tiệm Phi chậm rãi đi tới trước căn phòng số 8-1.
Cửa phòng khép hờ.
"Người sử dụng tôn kính, mời ngài tiến vào. Xin ngài hãy nhớ kỹ, ngài chỉ có thời gian 1 tiếng đồng hồ để nói chuyện với quỷ hồn cấp 8 này. Xin ngài hãy quí trọng thời gian. Chúc ngài vui vẻ" Lập trình trí tuệ nói.
Hiện tại điều Cao Tiệm Phi phải làm chính là đẩy cửa bước vào.
Cao Tiệm Phi chậm rãi vươn tay đẩy cánh cửa phòng số 8-1 ra, trái tim của hắn đột ngột nhảy nhanh hơn, trong lòng hắn có một cảm giác khẩn trương khó hiểu.
"Phù.." Cao Tiệm Phi hít sâu và thở một hơi, bước vào.
Đây là một căn phòng khoảng 20 thước vuông, các vật dụng bày trong phòng đều là thuộc thời cổ. Bàn bát tiên bằng gỗ, một cái giường gỗ có điêu khắc hoa văn có màn hai bên, thậm chí hắn còn nhìn thấy một bình phong bằng cẩm thạch vẽ hình thiếu nữ đặt giữa phòng. . . Tất cả khiến cho Cao Tiệm Phi cảm giác như lạc vào mộng cảnh, rất không chân thực!
"Ta. . . ta trở về thời cổ đại rồi sao?" Hắn tự hỏi.
Trên mặt đất của căn phòng có một tấm thảm bằng da thú.
Có một người đang ngồi trên thảm.
Đúng vậy, là "Người" !
Cao Tiệm Phi bản thân hiểu rõ, phàm là ở trong không gian Quỷ Oa thì ngoại trừ hắn là người sử dụng ra, những thứ khác đều là quỷ hồn cả. Thế nhưng hiện tại Cao Tiệm Phi cảm giác được quỷ hồn đang ngồi ở trên tấm thảm kia là người!
Là một người đàn ông.
Hắn rất khác với các quỷ hồn khác, bất luận là khí sắc hay là hành vi cử chỉ đều rất "người" chứ không hề giống quỷ!
Cao Tiệm Phi đứng ở ngạch cửa, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Lúc này, người ngồi trên thảm đang uống rượu. Hắn ngồi trên thảm, để hai chân duỗi thẳng, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có chút chút bất cần đời. Hắn uống mấy hớp rượu xong thì lại ho khan vài tiếng. Trong khi ho, gương mặt tái nhợt của hắn hiện lên vẻ đỏ bừng.
Hắn rất anh tuấn, ngũ quan hết sức văn nhã, thế nhưng có thể đoán được tuổi hắn không còn trẻ.
Khóe mắt hắn đầy nếp nhăn, trong mỗi một nếp nhăn tựa hồ đều ẩn chứa một câu chuyện đau lòng, một hồi ức đau khổ.
Thế nhưng, đôi mắt của hắn vẫn trẻ trung!
Đó là một đôi mắt kỳ lạ, nó dường như có màu xanh lá, thật giống như cây dương liễu đang nhảy múa trong gió xuân, ôn nhu mà linh hoạt, tràn ngập sức sống.
Hắn lại uống vài hớp rượu, ho khan vài tiếng, sau đó quẳng bình rượu sang một bên, sau đó, tay phải hắn chuyển động một cái, có một thanh đao nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Thanh đao nhỏ màu bạc, lóe lên ánh sắc bén và lạnh lẽo.
Trong tay trái của hắn cũng không biết từ đâu xuất hiện một khúc gỗ.
Hắn bắt đầu dùng thanh đao khắc gỗ.
Thanh đao như tung bay, dường như trở nên có sinh mệnh vậy, vụn gỗ bay tán loạn trong không trung, khúc gỗ đã hiện ra hình của một người phụ nữ.
Ánh mắt của hắn trở nên rất chăm chú nhưng cũng rất ôn nhu. Năm ngón tay thon dài linh hoạt hữu lực của hắn rất nhanh, sau đó bức tượng người phụ nữ bằng gỗ đã hoàn thành.
Cao Tiệm Phi nhìn vào thì thấy bức tượng gỗ là hình của một người phụ nữ mặc trường bào, tuy rằng Cao Tiệm Phi nhìn thấy không rõ lắm gương mặt của bức tượng, thế nhưng Cao Tiệm Phi có thể cảm giác được bức tượng thật sinh động, giống như là còn sống vậy !
Bức tượng gỗ dường như đã được người điêu khắc thổi linh hồn vào trong đó.
"Khụ khụ. . ." Hắn thu hồi thanh đao, ho khan hai tiếng, sau đó lại bắt đầu cầm lấy bình rượu mà uống. Hắn vừa nhìn bức tượng gỗ vừa mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, cậu đứng ngoài cửa đã một lúc lâu, sao không vào đi?"
Đây chỉ là một lời khách sáo bình thường mà thôi, giống như một chủ nhân mời khách vào nhà nghỉ tạm.
Thế nhưng, khi Cao Tiệm Phi nghe được lời đó thì toàn thân chấn động. Những lời này từ miệng ngừơi đàn ông nói ra dường như có chứa một loại năng lượng quỷ dị nào dó khiến cho Cao Tiệm Phi không thể cự tuyệt được, hắn vội đi vào.
"Cậu là chủ nhân nơi đây? Là cậu mang ta đến đây sao? Ta đã thật lâu không có gặp qua người khác, nếu như tiểu huynh đệ có nhã hứng, có thể tâm sự với ta. Đương nhiên, nếu như tiểu huynh đệ muốn thì cũng có thể uống với ta vài chén." Người đàn ông cầm bức tượng gỗ đặt ở bên cạnh, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói với Cao Tiệm Phi.
Đó là một nụ cười chứa đầy ánh dương quang ấm áp.
Linh hồn của Cao Tiệm Phi lại kích động, chân vô ý thức bước đến trước tấm thảm.
"Mời ngồi." Người đàn ông mỉm cười nói.
Cao Tiệm Phi ngồi xuống.
Hắn đưa Cao Tiệm Phị một bình rượu, Cao Tiệm Phi nhận lấy, ngay lập tức liền bị một mùi thơm tinh khiết nồng nàn khiến cho muốn say!
"Quả. . . quả là rượu ngon!" Cao Tiệm Phi nhịn không được thốt lên tiếng khen.
"Nếu là rượu ngon thì xin tiểu huynh đệ đừng ngại, cứ uống cho thỏa." Người đàn ông thân mật nói.
"Được" Cao Tiệm Phi gật đầu, sau đó uống một ngụm, lập tức hắn cảm giác đựơc mùi rượu nồng nàn bao phủ tòan thân, sau đó nuốt rượu vào thì cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng bốc lên một luồng khí nóng.
Vừa vào miệng thì ôn hòa, lúc nuốt vào thì nhiệt huyết sôi trào!
Cao Tiệm Phi trước đây làm tại quán karoke cũng len lén uống qua rượu của khách dùng không hết như cao lương hay mao đài, thậm chí còn có rượu tây, thế nhưng Cao Tiệm Phi có thể thề rằng mấy thứ rượu kia so với rượu này quả thực chính là nước lã!
"Ừng ực, ừng ực..”Cao Tiệm Phi không chút khách khí uống như kẻ từ lâu chưa được uống miếng nước nào.
"Ha ha! Tiểu huynh đệ, uống chậm một chút!" Người đàn ông cười sang sảng nở: "Rượu này rất mạnh đó, uống như cậu vậy sẽ rất mau say”
"A ~" Cao Tiệm Phi xấu hổ đem bình rượu trả lại cho người đàn ông, sau đó nói, "Xin hỏi. . . ngài. . . ngài là ai?"
Cao Tiệm Phi hỏi, trong ý thức dùng lời rất kính trọng.
Người đàn ông cũng không có trả lời, hắn đưa tay cầm lấy bình rượu Cao Tiệm Phi đưa qua, sau đó uống ừng ực, thoạt nhìn hắn là một người yêu rựơu như mạng, hắn vừa uống rượu vừa ho khan, tựa hồ như bị sặc vậy.
Cao Tiệm Phi vội vã đấm lưng cho hắn.
"Ta là ai à? Chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi, không đáng nhắc tới!" Người đàn ông bỏ bình rượu xuống, mỉm cười đáp.
Lúc này, ánh mắt của Cao Tiệm Phi nhìn thấy thanh đao nhỏ bên cạnh ngừơi đàn ông, còn có bức tượng gỗ sống động kia, bỗng nhiên trong đầu Cao Tiệm Phi lóe lên tên của một người!
Một nhân vật truyền thuyết!
Những giai thoại truyền kỳ!
"Tôi biết rồi, ngài…ngài là Lý Tầm Hoan!" Cao Tiệm Phi kích động đứng lên, hét lớn.
"Ha ha, " người đàn ông cười nói: "Tên chỉ là một cái danh hiệu thôi, bất luận lúc còn sống vinh quang và huy hòang cỡ nào thì sau khi chết đi nó cũng chỉ là một cái danh hiệu thôi."
Người đàn ông cũng không có phủ nhận sự suy đoán của Cao Tiệm
Lý Tầm Hoan!
"Trời ạ, ta vừa.. vừa uống rượu chung với Lý Tầm Hoan?!" Cao Tiệm Phi hiện tại rất kích động, à phải nói là quá kích động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện