[Dịch] Siêu Cấp Điện Não
Chương 68 : Toàn thắng
.
Vừa nói xong, thì một trận ầm ĩ nổi lên. Thì ra là hắn? Là vị được tôn là hacker mạnh mẽ nhất, vĩ đại nhất hiện nay - SM.MH!
Có lẽ trong đám này có nhiều người không biết SM.MH đại chiến Snake, nhưng không ai không biết SM.MH là người giải quyết virus Phong Hỏa, được xưng là virus biến thái nhất, đáng sợ nhất và bí ẩn nhất!
Hắn mạnh ở chỗ: sau khi một mình hắn giải quyết virus Phong Hỏa thì trong vòng 3 ngày, tất cả các công ty an ninh máy tính đều phải dùng phần mềm của hắn! Từ đó có thể nói là tất cả các công ty an ninh máy tính không thể nào so sánh với cấp độ của vị Thần này!
Các vị đại diện các công ty thì đều biết SM.MH dùng tường lửa ngăn chặn Snake, hơn nữa còn tặng không cái tường lửa có gí trị mấy chục triệu USD đó cho quân đội! Nhận được nhân tình rất lớn của quân đội!
Bất kể là kỹ thuật hay nhân cách của SM.MH đều xứng đáng để nhận danh hiệu "Vua haker của thế kỷ" hay "Lập trình viên vĩ đại nhất thế giới"!
Hơn nữa hắn còn là người trong nước!
Trong đám khách tham quan có không ít người là lập trình viên nên kính nể SM.MH như nước Hoàng Hà liên miên không dứt... Câu nói của Trần Húc không hề "nổ", nếu có người dám sỉ nhục SM.MH thì tất cả lập trình viên trong nước phun nước miếng cũng đủ dìm chết hắn!
Nghe cái nick SM.MH, Lâm Quốc Bằng cũng run lên, hắn muốn mắng tiếp nhưng lại không có gan. Một lúc sau hắn mới ấp úng:
-Mày nói SM.MH thì là SM.MH sao? Có... có chứng cớ gì không?
Trần Húc cười lạnh:
-Ông muốn chứng cớ? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?
Lâm Quốc Bằng thấy Trần Húc có bộ dáng như nắm chắc phần thắng, trong lòng hắn rối tung, muốn nói vài câu lấp liếm nhưng "rặng" mãi mà không nói nên lời.
SM.MH! Cái tên này có áp lực quá lớn! Lớn đến mức ngay cả một câu nói nhảm Lâm Quốc Bằng cũng không dám phun ra. Hắn rất rõ ràng, nếu mình bất kính với vị này thì tuy không bị đập chết tại chỗ nhưng kết quả của mình cũng không tốt chút nào. Vừa rồi hắn uy phong như thế là vì cho rằng đám sinh viên kia không có uy hiếp gì, nhưng một khi gặp người cao hơn mình nhiều lần thì Lâm Quốc Bằng cả rắm cũng không dám thả.
Những người khác thì tự động bước tới vài bước để xem Trần Húc có chứng cứ gì để chứng minh là có SM.MH giúp đỡ.
Trần Húc nhanh chóng vào mạng, mở một diễn đàn, sau đó tìm được một bài post:
-Hôm nay, có mấy người bạn nhỏ đáng yêu trưng bày game của họ ở triển lãm game được tổ chức tại Quảng Trường Quốc tế, tỉnnh xx, nếu có vị nào ở tỉnh xx thì ghé qua ủng hộ họ dùm một chút. Ký tên SM.MH. Thời gian gửi là 8g30' ngày 31 tháng 10 năm 2006.
Lâm Quốc Bằng nhìn bài post rồi trề môi, cố ý cười ha hả:
-Này này, các ngươi đăng ký một tài khoản tên SM.MH trên diễn đàn nào đó rồi post bài lung tung, nói là SM.MH là được sao? Thật là buồn cười!
Có điều... Không ai cười theo hắn cả, Trần Húc nhìn hắn giãy dụa với vẻ thương hại, đám người xem thì thào thảo luận, rốt cục có người lên tiếng:
-Đúng là Đại thần SM.MH! Trang internet này là Thiên đường diệt virus!
Lâm Quốc Bằng còn mạnh miệng:
-Thiên đường diệt virus? Đó là diễn đàn chó má gì vậy? Có bản lĩnh thì vào diễn đàn Sưu Hồ [Shohu] hay Sina mà post bài bằng nick SM.MH đi?!
Trần Húc lại thương hại nhìn Lâm Quốc Bằng. Thật ra, khi Trần Húc bàn bạc kế hoạch với những người kia thì hắn đã biết, khi tuyên bố SM.MH giúp đỡ thì chắc chắn sẽ có người nghi ngờ nên hắn đã chuẩn bị trước.
Còn những người khác thì khinh thường nhìn Lâm Quốc Bằng, một phóng viên đeo thẻ Sưu Hồ nhịn không được lên tiếng:
-Lâm tiên sinh, Sưu Hồ chúng tôi có chọc giận gì anh đâu? Mọi người đều biết SM.MH lần đầu tiên xuất hiện là trên diễn đàn Thiên đường diệt virus, đó cũng là nơi hắn post phần mềm chuyên diệt virus Phong Hỏa! Trước giờ ở đó chỉ có một tài khoản này tên này thôi, mà cái tài khoản đó đều được mọi người công nhận là tài khoản của SM.MH "chính hiệu"!
Mọi người đều phụ họa, tên phóng viên Sưu Hồ kia chán ghét nhìn Lâm Quốc Bằng:
-Lâm tiên sinh, không biết anh có thể đại diện cho toàn bộ Ngân Phong hay không, nhưng tôi nghĩ những đồng nghiệp khác chắc chắn sẽ đem chuyện hôm nay công bố ra ngoài. Nói thật nhá, hành động của anh làm tổn hại đến hình tượng và danh dự của một công ty có tiếng!
Một phóng viên đeo thẻ Sina nói:
-Đừng nói là SM.MH cảm thấy khó chịu, mà ngay cả chúng tôi cũng thấy khó chịu. Công ty các anh vì để tuyên truyền cho game của mình mà chèn ép tác phẩm của những người nghiệp dư, thế mà còn dám luôn miệng nói cạnh tranh công bằng? Nếu không có SM.MH giúp đỡ thì chỉ sợ một game hay thế này sẽ bị các người vùi dập, đá chìm biển sâu!
"Chỉ xem đoạn Intro đã dám nói là game hay?" Lâm Quốc Bằng tức muốn thổ huyết. Hắn muốn nói "Có phần mềm như thế thì chúng tôi cũng làm được chứ bộ!". Hắn đang còn chưa kịp nói thì trong lúc hỗn loạn ban nãy, có nhiều phóng viên lên mạng tìm tòi, tìm được bài đăng chèn ép người ta của hắn liền lập tức truyền tin ra ngoài. Đồng thời, họ cũng tìm được những bài khen ngợi của diễn đàn Thiết Huyết, các phóng viên rốt cuộc hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra SM.MH khó chịu với cách làm của Ngân Phong và Imagine nên đã ra tay giúp đỡ. Chỉ một tháng là game này đã thoát thai hoán cốt, à, không, phải nói là cô bé Lọ Lem sau khi thay đổi cách ăn mặc đã trở thành công chúa!
Nếu thế thì cộng với thái độ của Lâm Quốc Bằng, các phóng viên nhanh chóng xác định trận tuyến của mình, vì thế bắt đầu công khai lên án hắn.
Các phóng viên bu lại, anh một câu tôi một câu, còn đám khách tham quan thì mắng chửi ồn ào, Lâm Quốc Bằng và đám nhân viên Ngân Phong sắc mặt xám xịt, nghĩ thầm "Xong rồi! Xong hết rồi! Lần triển lãm này không thu được chút danh tiếng nào mà còn 'tiền mất tật mang'!"
Lâm Quốc Bằng có thể đoán trước kết cục của mình, vì tiện tay chèn ép một game không ra gì nhưng tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế này thì chắc chắn công ty sẽ "thịt" mình... Chỉ sợ là phải cuốn gói rồi.
Nghĩ thế hắn ủ rũ, lảo đảo bước đi.
Lúc này có người gào lên:
-Cho bọn tôi thưởng thức nội dung game một chút đi.
-Khi nào thì bán đĩa game?
-Tui đã chơi cả game Kim Dung truyền kỳ lẫn Thục Sơn, bất kể là hình ảnh hay nội dung đều không cùng cấp độ nha! Các huynh đệ, làm ơn thương xót, nhường tui chơi chút nha, tui vất vả lắm mới vào được Thiếu Lâm Tự đó!
...
Trần Húc vội la lên:
-Mọi người bình tĩnh! Bây giờ xin giới thiệu với mọi người, cô bạn này là Cao Hiểu Tiết, người viết kịch bản và thúc đẩy quá trình làm game. Cô ấy có vài lời muốn nói.
Cao Hiểu Tiết hăng hái bước lên sân khấu:
-Cảm ơn các vị đã ủng hộ! Cảm ơn Đại thần SM.MH và các bạn học của tôi! Nếu không có những người này giúp đỡ thì game này không thể ra mắt các vị được. Mặc dù là game của chúng tôi làm nhưng còn bản quyền của Kim tiên sinh nên chúng tôi không có ý định bán game này. Mục đích của chúng tôi là muốn giúp các fan trung thành của Kim Dung được tiếp nối giấc mơ của mình mà bản gốc năm xưa bỏ ngõ. Với lại chúng tôi chỉ là sinh viên, không có tiền để ghi thành CD, cho nên chúng tôi sẽ đưa nó lên mạng để ai muốn chơi là có thể download miễn phí!
-À, vừa rồi chúng tôi đã liên lạc với bên diễn đàn Thiết Huyết, họ sẽ hỗ trợ host để chứa. Còn các host khác thì chúng tôi đang nghĩ cách để liên hệ. Hôm nay, nếu các vị có đem USB hoặc thẻ nhớ có dung lượng lớn hơn 2.45GB thì có thể trực tiếp tới gian hàng của chúng tôi để copy.
Mọi người đang có mặt toát mồ hôi. Lần đầu tiên nhìn thấy cách phân phối game cho người chơi bằng USB hay thẻ nhớ! Có vài phóng viên báo mạng lên tiếng:
-Chúng tôi có thể cung cấp host và quảng cáo dùm cho các bạn!
Còn người bên các công ty phần cứng thì nói:
-Chúng tôi có thể ghi ra CD cho các bạn, tặng mỗi người ở đây một bản game!
Vừa nghe thế mọi người đều trầm trồ khen ngợi, vì có ai tự nhiên lại đem theo USB đâu? Có chăng là mấy cái thẻ nhớ trong máy ảnh số nhưng chỉ sợ không đủ chứa!
Có phóng viên hỏi:
-Tôi muốn hỏi các bạn kinh phí làm game này là bao nhiêu?
Cao Hiểu Tiết suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Kinh phí cũng khá nhiều..., chúng tôi có mấy chục người, chiến đấu hăng hái một tháng ròng rã trong phòng máy của trường, vì thức ăn cũng khá nên mỗi phần cơm là 15 đồng [có bạn góp ý kêu là "tệ" nhưng tôi thấy kêu bằng đồng dễ nghe hơn, với lại không "sính ngoại" ], tổng cộng cũng tới mấy chục ngàn!
Đám phóng viên và nhân viên các công ty đang nghe suýt nữa ngã nhào.
Lúc này Lâm Quốc Bằng giật giật mép miệng, rồi cười như điên:
-Mấy chục ngàn? Làm game chỉ tốn mấy chục ngàn? Rác rưởi! Thế mà các ngươi cũng dám so sánh với game tốn mấy chục triệu của bọn ta? Các ngươi đúng là rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi!
Những lời đắc tội với tất cả mọi người đang có mặt, nhưng mọi người thấy Lâm Quốc Bằng có gì đó hơi bất thường, trợ lý của hắn cũng khều khều:
-Giám đốc, anh đừng nói gì nữa!
Lúc này Lâm Quốc Bằng mới giật mình như vừa tỉnh ngủ, miệng vẫn lải nhải "Rác rưởi! Rác rưởi!".
Có người than thở:
-Hắn điên rồi sao?
Sau đó mọi người thấy Lâm Quốc Bằng tiêu sái bước hai bước rồi ngã sấp xuống...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện