[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 68 : Chợ quỷ (1).

Người đăng: 

.
-Tối nay tôi không bận gì cả, chúng ta sẽ đi đâu? Nhựng việc Lý Dương cần làm trên cơ bản đã hoàn thành hết nên buổi tối cũng không có bận việc gì, nhưng mà hắn có chút không rõ Trịnh Khải Đạt muốn đi đâu vào buổi tối nên hỏi lại một câu. -Cậu không định đưa Lý Dương tới cái chỗ quỷ quái đó đó chứ? Tư Mã Lâm đang lái xe đột nhiên quay người lại hỏi một câu. -Cái gì mà nơi quỷ quái? Đối với tôi thì đó là một nơi rất tốt, có Lý lão đệ ở đây thì lần này tôi sẽ hkong6 tay không mà về đâu! Trịnh Khải Đạt cười nói, Ngô Hiểu Lỵ ngồi ở phía sau dường như phát hiện cái gì đó nên hỏi: -Trịnh ca, nơi mà anh định tới không phải là chợ quỷ đó chứ? -A, cô cũng biết chợ quỷ nữa à? Đúng vậy, tối nay tôi định tới chỗ đó! Trịnh Khải Đạt kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ngô Hiểu Lỵ, chợ quỷ Trịnh Châu đối với những người ham mê đồ cổ thì không xa lạ gì, nhưng với người bình thường thì nơi đó rất thần bí, người biết tới nó cũng không nhiều. -À, tôi nhớ rồi, hôm qua cô là người đưa Lý Dương tới cổ thành, sao tôi lại quên việc này chứ! Trịnh Khải Đạt đột nhiên lộ giật mình nói, Ngô Hiểu Lỵ cười cười, cũng không có giải thích cái gì, trên thực tế tối nay nơi cô muốn dẫn Lý Dương đi cũng là chợ quỷ này. Trịnh Khải Đạt cười nói: -Như vậy thì rất tốt, tối nay chúng ta cùng đi, Tư Mã, cậu có đi không? -Các người đều đi thì tôi ở lại khách sạn làm gì, đi theo xem một chút cũng không tệ! Tư Mã Lâm bất đắc dĩ cười, mỗi lần Trịnh Khải Đạt tới Trịnh Châu đều là lúc chợ quỷ bắt đầu mở cửa, lần trước có chút hứng thú đi theo Trịnh Khải Đạt tới nơi này, nhưng từ đó về sau hắn không còn hứng thú nữa, đêm hôm khuya khoắc không đi ngủ mà đến đây cò kè mặc cả với thương nhân, Tư Mã Lâm quả thật là có chút không thích ứng được. Chợ quỷ nói một cách đơn giản thì nó là thị trưởng buôn bán đồ cổ ngầm, rất nhiều người thích đồ cổ đều tới đây, trong nước, hầu như tất cả các thành phố lớn đều có một chợ quỷ riêng. Mặt khác, chợ quỷ cũng có nhiều loại, loại tốt nhất là chợ quỷ ở Thiên Tân. Trong lịch sử, từ thời nhà Thanh, mỗi lần có thiên tai nhân họa xảy ra thì dân chạy nạn phần lớn đều chạy tới Thiên Tân. Lịch sử ghi lại, trong thời Quang Tự, khu vực gần Thiên Tân từng xảy ra một trận hỏa hoạn, lần hỏa hoạn đó thiêu chết hơn nghìn người, người bị thương thì vô số, từ những con số này có thể thấy được dân chạy nạn ở đây đông như thế nào. Dân chạy nạn càng lúc càng nhiều, dần dần cũng có người để ý tới những người này, họ dùng một ít đồ cũ không sử dụng nữa bán cho dân chạy nạn, dần dần, nơi này biến thành một thị trường đồ cổ. Những hàng hóa lúc đó không như hiện nay, phần lớn đều rách nát, có cái thậm chí không còn chút giá trị nào. Những thứ như thế muốn bán cũng không bán được, phải làm sao đây? Lúc đó những tên gian thương bắt đầu giở trò quỷ, bọn họ không bán buồi sáng nữa mà thừa dịp đên tối đóng cửa tắt đèn không đủ ánh sáng lừa gạt bán cho những người dân chạy nạn. Ví dụ như có người dùng chiếc áo bông bị hỏng bán đi, khi bán thì bọn họ chỉ cho người xem nhìn thấy phần còn nguyên vẹn; có người thì dùng mực nước tô lên đôi giày mục nát, nhìn thì rất mới nhưng thật ra nó đã rất rách nát,... Người mua cũng biết rõ điều đó, nhưng mà bọn họ không thể chịu được sự cám dỗ từ những món hàng giá rẽ đó, nhưng mà người mua thì không thể nào tinh mắt bằng người bán được, cuối cùng thì người chịu thiệt vẫn là người mua. Sau khi giải phóng, những thị trường như vậy từ từ thay đổi, ở nơi này có rất nhiều đồ vật bị những tên ăn trộm đem tới để tiêu thụ, từ từ, đổ cổ cũng xuất hiện nhiều hơn trong đây, đồ củ từ từ giảm bớt, cuối cùng đồ cổ và đồ cũ trộn lẫn với nhau, ban ngày bán đồ củ, ban đêm bán đồ cổ, đây chính là chợ quỷ. Sau đó, cái tên chợ quỷ từ từ được mọi người biết tới, nó chậm rãi biến đổi tới bộ dáng như hiện nay. Chợ quỷ ở Trịnh châu chia làm chợ sáng, chợ chiều và chợ đêm, hàng hóa nó bán lúc sáng và chiều là đồ cũ, còn đồ cổ thì được bán trong chợ đêm. Trong đó chợ sáng mở cửa từ sáng sớm, buổi chiều khoảng 4,5 giờ tiếp tục kinh doanh, hàng hóa của nó chủ yếu là đồ củ. Chợ đêm mở cửa sau 12 giờ đêm, lúc này không có người bán đồ củ nữa, nghiêm khắc mà nói lúc này mới chân chính là chợ quỷ, một chợ quỷ chuyên bán đồ cổ và một ít đồ kohng6 thể bán một cách quan minh chính đại. Chợ quỷ Trịnh Châu mổi tháng mở cửa một lần, nhưng mà cách mỗi ba tháng sẽ có một lần mua bán lớn, lúc bình thường đều là chợ trời. Lúc bình thường thì chợ trời không có nhiều người, phần lớn đều là cư dân Hà Nam hoặc là Trịnh Châu, chỉ khi tới dịp buôn bán lớn thì lượng người tập trung tới đây mới đông lên, đồ tốt torng dịp này cũng không ít. Hôm nay đúng dịp ba tháng một lần, chợ quỷ quy mô lớn buôn bán nên Trịnh Khải Đạt và Ngô Hiểu lỵ đều muốn tới đào bảo. Lúc đến khách sạn Lý Dương mới hiểu rõ mọi thứ, trong lòng hắn cũng có chút tò mò với cái gọi là chợ quỷ này. Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm và Ngô Hiểu Lỵ đều đã từng tham gia chợ quỷ nên không có hiếu kỳ như Lý Dương. Hơn mười một giờ đêm, Trịnh Khải Đạt mới cùng Tư Mã Lâm vẫn còn buồn ngủ đi tới chỗ Lý Dương, trong bốn người thì tinh thần của Trịnh Khải Đạt và Ngô Hiểu Lỵ là tốt nhất, Lý Dương bởi vì tò mò nên tinh thần cũng không tệ, chỉ có Tư Mã Lâm là tệ nhất, hắn đang rất buồn ngủ, cuối cùng người lái xe đổi lại thành Trịnh Khải Đạt. Lần đi chợ quỷ này Trịnh Khải Đạt cố ý chuẩn bị không ít tiền mặt, Lý Dương cũng mang theo mười vạn phòng trường hợp có đồ tốt nhưng lại không có đem theo tiền mặt, không có cách nào khác, chợ quỷ chỉ nhận tiền mặt chứ không dùng thẻ hay chi phiếu gì cả. Xe chạy qua rất nhiều nơi, lúc mười hai giờ, chiếc xe đã chạy tới một ngã tư đường củ nát, lúc này đã có rất nhiều xe đậu ở đây, có những chiếc xe bánh mì rất bình thường nhưng cũng có những chiếc trị giá tới vài trăm vạn. Trịnh Khải Đạt luôn chạy phía sau xe của những người khác, chợ quỷ mặc dù có trật tự nhưng cũng không có đảm bảo, trên người lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy nên cẩn thận thì tốt hơn. -Đây là chợ quỷ? Mới vừa đến đầu phố, Lý Dương liền sửng sờ, ngã tư đường không lớn, mặt đường còn dính bẩn, nhưng mà hai bên vỉa hè có không ít quầy hàng, xung quanh những quầy hàng này có không ít người đi qua đi lại, đây là một cái chợ công khai chứ không lén lút như Lý Dương đã tưởng tượng. -o0o- :73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang